Lý Yên Nhiên bỗng hỏi Phó Tiểu Tư: "Hôm nay anh trốn học đi xem triển lãm hả?"
Phó Tiểu Tư đang nhai thức ăn nên không tiện trả lời, bèn ậm ự đáp lại cô ta.
Lý Yên Nhiên bật cười, nói tiếp: "Anh cần gì phải chạy tới chạy lui trong cái thời tiết này chứ, gọi điện cho em, em bảo ba đưa xe tới đón mọi người."
"Làm như mỗi nhà cô có xe ấy." Lục Chi Ngang bỗng xen lời.
Lý Yên Nhiên ngây người, không biết mình đã nói sai chỗ nào.
Phó Tiểu Tư ngừng một lát rồi đáp: "Không sao, anh không muốn đi ô tô, mà cũng không xa nên đi bộ được. Mọi người mau ăn đi, sắp vào lớp rồi."
Thời gian dần trôi, không thể nói rõ là nhanh hay chậm.
Khi ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ lần nữa, mùa đông đã rét buốt rồi. Không cần phải chạy bộ sáng sớm, không cần học thể dục, đóng tuyết lâu tan hơn, phòng ký túc cũng ngày càng lạnh, phương thức ngủ dậy của Doanh Doanh đã đổi từ thò một chân ra khỏi chăn đến thử mở một mắt để cảm nhận nhiệt độ.
Học sinh đi học muộn ngày càng nhiều, có quá nhiều người không thể dậy nổi trong tiết trời lạnh cóng này. Dù rằng đối với Lập Hạ, dậy sớm là một việc rất đau khổ, nhưng cô vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tự học.
Nước nóng ở trường thiếu hụt trầm trọng, dòng người xếp hàng đợi lấy nước dài như một con rồng lớn. Một hàng người thở ra luồng khí trắng, run rẩy khuất phục trước sức mạnh của mùa đông.
Lục Chi Ngang hoàn toàn rơi vào trạng thấy ngủ đông, tám mươi phần trăm thời gian lên lớp đều ngủ gật, không ngủ thì mắt cũng đờ đẫn, muốn nói chuyện thì phải ba mươi phút sau cậu ta mới chịu ngẩng đầu lên, trả lời với đôi mắt hẵng còn nhắm tịt, hơn nữa tám chín phần mười là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ấy vậy mà trong mùa đông, Phó Tiểu Tư lại có tinh thần hơn nhiều, phong thái sắc bén toát ra từ cậu càng trở nên rõ nét trong tuyết trời lạnh giá, tựa như một lưỡi dao bén nhọn.
Cậu vẫn thường ở lại dạy kèm cho Lập Hạ sau khi tan học, vẫn đưa vở cho cô mượn. Mà những lúc này, Lục Chi Ngang sẽ nằm ngủ bên cạnh, sau khi dạy Lập Hạ xong, Tiểu Tư mới gọi cậu ta dậy, sau đó kéo cái kẻ đang run lẩy bẩy đó về nhà.
Tháng nào Lập Hạ cũng tới sạp báo trước cổng trường mua tạp chí chuyên đăng tranh của Tế Tư, tranh của Tế Tư cũng bắt đầu phủ trắng màu truyết, những khoảng màu trắng cực lớn được xử lý khéo léo, tràn ngập cảm giác thần thánh.
Ánh sáng trắng lan khắp thế gian tựa như cơn sóng thần.
Chiều nào Lập Hạ cũng đi vẽ tranh cùng Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, chỉ là giờ Phó Tiểu Tư đã không dạy Lập Hạ nữa, vì sau khi dạy xong những kiến thức cơ bản, phần về sau chung quy vẫn phải dựa vào năng lực của bản thân. Giờ mới thực sự là "Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người." Nhờ sự giúp đỡ của Phó Tiểu Tư, thành tích của Lập Hạ cũng được nâng cao đôi chút. Có một lần kiểm tra, thậm chí cô còn vượt mặt cả Lục Chi Ngang để đứng thứ hai về điểm số. Lục Chi Ngang vì thế kêu gào ầm ĩ, rồi lần kiểm tra sau, tổng điểm của cậu ta hơn Lập Hạ những ba mươi điểm.
Mỗi ngày trôi qua thật bình lặng, Lập Hạ bỗng cảm thấy cuộc sống trở nên đủ đầy. Từ cấp hai tới giờ, cô chưa từng có cảm giác ấy. Cô vẫn thường xuyên ăn cơm cùng Thất Thất, lúc nói chuyện cũng sẽ bất giác kể về Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Mỗi lần như vậy Thất Thất đều cười và chẳng nói gì, chỉ nhìn Lập Hạ bằng một ánh mắt phức tạp, nhìn tới lúc Lập Hạ cảm thấy ngại và không nhắc tới hai người họ nữa mới thôi.
Kỳ thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, trên bảng xếp hạng thành tích cả năm học, thành tích của lớp 10A3 là xuất sắc nhất. Phía sau mười cái tên top đầu toàn trường đều có ghi "10A3".
Hạng nhất: Phó Tiểu Tư, 10A3.
Hạng nhì: Lục Chi Ngang, 10A3.
Hạng ba: Lập Hạ, 10A3.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc được một thời gian dài rồi mà nhà trường vẫn cứ dạy bù, kỳ nghỉ đông vẫn chưa thực sự tới. Đến khi mùa xuân sắp đến, nhà trường mới bắt đầu cho nghỉ học. Lập Hạ và Thất Thất cùng về quê. Bạn học tụ tập, kể về cuộc sống thời trung học của mình, ai cũng rất ngưỡng mộ Lập Hạ và Thất Thất, thi vào được trường Trung học phổ thông Thiên Xuyên số 1 là việc mà rất nhiều người có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Khi kỳ nghỉ đông kết thúc, mùa xuân cũng tới rồi.
Lập Hạ mở cửa sổ, phát hiện tuyết đã bắt đầu tan, cây cối bắt đầu như mầm xanh.
Ngày trở lại trường vô cùng náo nhiệt, dù gì lâu rồi không gặp mặt, ít nhiều cũng có chút nhớ nhung.
Ai nấy đề về nhà trong kỳ nghỉ, thế mà mẹ Lập Hạ còn bảo cô mang rất nhiều đồ ăn vặt tới trường, cả căn phòng liền chìm trong âm thanh ngấu nghiến.
Ngày đầu tiên khai giảng, Lập Hạ mang theo hai túi đồ ăn vặt tới lớp, lúc đi ngang qua sân vận động lại bắt gặp Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư. Hai người đều mặc áo khoác dày màu đen, đứng trên nền tuyết trắng trong như mục sư đứng trong giáo đường vậy. Qua một kỳ nghỉ đông không gặp, gương mặt của cả hai người đều có vẻ gầy đi, hiện rõ sự gầy gò của nam sinh lúc mới dậy thì, cộng thêm cả chiếc áo gió nữa, Lập Hạ bỗng cảm thấy bọn họ có chút trưởng thành.
Lục Chi Ngang nhìn thấy Lập Hạ từ xa đã vẫy tay chào, thế là Lập Hạ cũng giơ tay vẫy lại.
Mùa xuân sắp đến rồi.
Phó Tiểu Tư đang nhai thức ăn nên không tiện trả lời, bèn ậm ự đáp lại cô ta.
Lý Yên Nhiên bật cười, nói tiếp: "Anh cần gì phải chạy tới chạy lui trong cái thời tiết này chứ, gọi điện cho em, em bảo ba đưa xe tới đón mọi người."
"Làm như mỗi nhà cô có xe ấy." Lục Chi Ngang bỗng xen lời.
Lý Yên Nhiên ngây người, không biết mình đã nói sai chỗ nào.
Phó Tiểu Tư ngừng một lát rồi đáp: "Không sao, anh không muốn đi ô tô, mà cũng không xa nên đi bộ được. Mọi người mau ăn đi, sắp vào lớp rồi."
Thời gian dần trôi, không thể nói rõ là nhanh hay chậm.
Khi ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ lần nữa, mùa đông đã rét buốt rồi. Không cần phải chạy bộ sáng sớm, không cần học thể dục, đóng tuyết lâu tan hơn, phòng ký túc cũng ngày càng lạnh, phương thức ngủ dậy của Doanh Doanh đã đổi từ thò một chân ra khỏi chăn đến thử mở một mắt để cảm nhận nhiệt độ.
Học sinh đi học muộn ngày càng nhiều, có quá nhiều người không thể dậy nổi trong tiết trời lạnh cóng này. Dù rằng đối với Lập Hạ, dậy sớm là một việc rất đau khổ, nhưng cô vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tự học.
Nước nóng ở trường thiếu hụt trầm trọng, dòng người xếp hàng đợi lấy nước dài như một con rồng lớn. Một hàng người thở ra luồng khí trắng, run rẩy khuất phục trước sức mạnh của mùa đông.
Lục Chi Ngang hoàn toàn rơi vào trạng thấy ngủ đông, tám mươi phần trăm thời gian lên lớp đều ngủ gật, không ngủ thì mắt cũng đờ đẫn, muốn nói chuyện thì phải ba mươi phút sau cậu ta mới chịu ngẩng đầu lên, trả lời với đôi mắt hẵng còn nhắm tịt, hơn nữa tám chín phần mười là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ấy vậy mà trong mùa đông, Phó Tiểu Tư lại có tinh thần hơn nhiều, phong thái sắc bén toát ra từ cậu càng trở nên rõ nét trong tuyết trời lạnh giá, tựa như một lưỡi dao bén nhọn.
Cậu vẫn thường ở lại dạy kèm cho Lập Hạ sau khi tan học, vẫn đưa vở cho cô mượn. Mà những lúc này, Lục Chi Ngang sẽ nằm ngủ bên cạnh, sau khi dạy Lập Hạ xong, Tiểu Tư mới gọi cậu ta dậy, sau đó kéo cái kẻ đang run lẩy bẩy đó về nhà.
Tháng nào Lập Hạ cũng tới sạp báo trước cổng trường mua tạp chí chuyên đăng tranh của Tế Tư, tranh của Tế Tư cũng bắt đầu phủ trắng màu truyết, những khoảng màu trắng cực lớn được xử lý khéo léo, tràn ngập cảm giác thần thánh.
Ánh sáng trắng lan khắp thế gian tựa như cơn sóng thần.
Chiều nào Lập Hạ cũng đi vẽ tranh cùng Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, chỉ là giờ Phó Tiểu Tư đã không dạy Lập Hạ nữa, vì sau khi dạy xong những kiến thức cơ bản, phần về sau chung quy vẫn phải dựa vào năng lực của bản thân. Giờ mới thực sự là "Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người." Nhờ sự giúp đỡ của Phó Tiểu Tư, thành tích của Lập Hạ cũng được nâng cao đôi chút. Có một lần kiểm tra, thậm chí cô còn vượt mặt cả Lục Chi Ngang để đứng thứ hai về điểm số. Lục Chi Ngang vì thế kêu gào ầm ĩ, rồi lần kiểm tra sau, tổng điểm của cậu ta hơn Lập Hạ những ba mươi điểm.
Mỗi ngày trôi qua thật bình lặng, Lập Hạ bỗng cảm thấy cuộc sống trở nên đủ đầy. Từ cấp hai tới giờ, cô chưa từng có cảm giác ấy. Cô vẫn thường xuyên ăn cơm cùng Thất Thất, lúc nói chuyện cũng sẽ bất giác kể về Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Mỗi lần như vậy Thất Thất đều cười và chẳng nói gì, chỉ nhìn Lập Hạ bằng một ánh mắt phức tạp, nhìn tới lúc Lập Hạ cảm thấy ngại và không nhắc tới hai người họ nữa mới thôi.
Kỳ thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, trên bảng xếp hạng thành tích cả năm học, thành tích của lớp 10A3 là xuất sắc nhất. Phía sau mười cái tên top đầu toàn trường đều có ghi "10A3".
Hạng nhất: Phó Tiểu Tư, 10A3.
Hạng nhì: Lục Chi Ngang, 10A3.
Hạng ba: Lập Hạ, 10A3.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc được một thời gian dài rồi mà nhà trường vẫn cứ dạy bù, kỳ nghỉ đông vẫn chưa thực sự tới. Đến khi mùa xuân sắp đến, nhà trường mới bắt đầu cho nghỉ học. Lập Hạ và Thất Thất cùng về quê. Bạn học tụ tập, kể về cuộc sống thời trung học của mình, ai cũng rất ngưỡng mộ Lập Hạ và Thất Thất, thi vào được trường Trung học phổ thông Thiên Xuyên số 1 là việc mà rất nhiều người có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Khi kỳ nghỉ đông kết thúc, mùa xuân cũng tới rồi.
Lập Hạ mở cửa sổ, phát hiện tuyết đã bắt đầu tan, cây cối bắt đầu như mầm xanh.
Ngày trở lại trường vô cùng náo nhiệt, dù gì lâu rồi không gặp mặt, ít nhiều cũng có chút nhớ nhung.
Ai nấy đề về nhà trong kỳ nghỉ, thế mà mẹ Lập Hạ còn bảo cô mang rất nhiều đồ ăn vặt tới trường, cả căn phòng liền chìm trong âm thanh ngấu nghiến.
Ngày đầu tiên khai giảng, Lập Hạ mang theo hai túi đồ ăn vặt tới lớp, lúc đi ngang qua sân vận động lại bắt gặp Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư. Hai người đều mặc áo khoác dày màu đen, đứng trên nền tuyết trắng trong như mục sư đứng trong giáo đường vậy. Qua một kỳ nghỉ đông không gặp, gương mặt của cả hai người đều có vẻ gầy đi, hiện rõ sự gầy gò của nam sinh lúc mới dậy thì, cộng thêm cả chiếc áo gió nữa, Lập Hạ bỗng cảm thấy bọn họ có chút trưởng thành.
Lục Chi Ngang nhìn thấy Lập Hạ từ xa đã vẫy tay chào, thế là Lập Hạ cũng giơ tay vẫy lại.
Mùa xuân sắp đến rồi.
Danh sách chương