Dịch: LTLT

Toàn thân Chúc Miêu run lên, từ đầu đến chân giống như không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại đôi môi và cái lưỡi.

Bỗng nhiên, vào lúc Chúc Miêu choáng váng không biết trời trăng gì thì đôi mắt khép hờ của Hạng Chú mở bừng ra, anh chớp chớp mắt, giống như lúc này mới tỉnh táo, đẩy Chúc Miêu ra.

Chúc Miêu còn đang ngẩn người, miệng vẫn đang hé, đôi môi ướt át hiện lên ánh nước, đôi má và khóe mắt đều đỏ ửng.

“Đm.” Hạng Chú đứng dậy, lùi lại một bước, sau lưng bị mép quầy bar chặn lại.

Vừa rồi Chúc Miêu còn cảm thấy bản thân giống như pháo hoa nổ trên trời, mấy giây ấy, pháo hoa nhanh chóng nổ tung bùng cháy, sau đó tàn lụi, tựa như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, dập tắt rồi thì lập tức lao vào trong nước lạnh, rét buốt. Chúc Miêu cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo dưới, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”

Gần như là cùng lúc với Chúc Miêu, Hạng Chú cũng nói một tiếng “xin lỗi”, anh nói: “Xin lỗi, tôi tưởng rằng là…”

Giọng nói của anh rất thấp, rốt cuộc là cái gì thì Chúc Miêu không nghe rõ. Trái tim cậu không ngừng chìm xuống, cậu nói: “Là lỗi của em, là em hôn trộm anh.”

Hạng Chú không có tiếp lời cậu, anh tháo tạp dề treo lên lại, nói: “Muộn quá rồi, tôi về trước đây. Cậu nghỉ ngơi sớm, đừng làm bài muộn quá.”

Vị trí đứng của Chúc Miêu vừa vặn chặn ngay lối ra duy nhất của quầy bar, trong lòng cậu còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Hạng Chú. Hạng Chú cho rằng là cái gì, Chúc Miêu lại không đúng lúc nghĩ đến vết cào sau lưng Hạng Chú, cùng với người tình kia mà anh lơ đãng hôn môi. Chúc Miêu cảm thấy vô cùng bối rối, đôi mắt nóng lên, cậu đành nói: “Em… em là vì…”

Hạng Chú hỏi: “Vì sao?”

“Em là vì…” Chúc Miêu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười, “Bởi vì trước đây em chưa từng yêu đương, em không biết… chỉ là tò mò mà thôi. Sau này sẽ không vậy nữa… Em xin lỗi.”

Hạng Chú hình như thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, lại giống như tức giận, nhưng Chúc Miêu không dám nhìn mặt anh.

“Tôi đi trước đây.”

Hạng Chú không có đáp lời Chúc Miêu, nghiêng người đi ngang qua bên người cậu, không quay đầu lại mà đẩy cửa đi luôn. Khi đóng cửa anh dùng sức có hơi lớn, sau khi cửa đóng lại, chuông treo trên cửa còn đang kêu “leng keng”. Cả người Chúc Miêu trút hết sức lực, lưng dựa vào quầy bar ngồi bệt xuống. Cậu ngồi dưới đất, tay đặt lên đầu gối, ngẩn người một hồi. Cậu dụi mắt, lại đứng lên, tiếp tục làm bài tập.

Kỳ lạ là trong lòng Chúc Miêu lại vô cùng bình tĩnh, không có đau lòng cũng không có nghĩ lung tung. Cậu nhanh chóng làm xong hết bài tập, còn học thuộc 20 từ vựng. Đã đến giờ đi ngủ, cậu nằm trên ghế sô pha dài mềm mại, ngửi mùi của mèo, rất nhanh liền thiếp đi, không chút trằn trọc.

Chỉ là hôm sau khi thức dậy, Chúc Miêu cảm thấy trái tim hơi nhói nhói, giống như có người đang bóp vậy, khiến cả người không có chút tinh thần, Khi tan học, cậu quay lại quán, nhìn thấy Hạng Chú đang ở sau quầy bar, ánh mắt hai người giao nhau, lại vội vã tách ra. Chúc Miêu cảm thấy càng khó chịu hơn, chợt nhận ra, thì ra người bóp lấy trái tim cậu chính là Hạng Chú.

Gần đây Chúc Miêu đang dốc hết sức học hành, ngoại trừ Lâm Chu thì mấy thầy cô môn các môn khác đều rất vui mừng. Học sinh hư tiến bộ vốn là chuyện mà các thầy cô thích nhìn thấy nhất, thậm chí còn phấn khởi hơn khi nhìn thấy học sinh xuất sắc tiếng bộ thêm một bước, quan tâm tới tấp, Chúc Miêu càng học càng có sức lực.

Cậu đang làm bài tập ở lầu hai, Hạng Chú trông quán ở lầu một.

Nếu như là bình thường, Chúc Miêu sẽ thấy rất ngại, cậu sẽ nghĩ mọi cách để xuống lầu giúp đỡ, dù gì cũng được người ta thu nhận, được chăm sóc đã rất tốt rồi, còn muốn ăn chùa uống chùa lãnh tiền lương, vậy thì cũng quá đáng lắm rồi. Nhưng hôm nay Chúc Miêu không muốn xuống lầu chút nào, làm bài tập ở cùng với mèo dễ chịu hơn khi ở cùng với Hạng Chú nhiều.

Hôm nay là thứ sáu, khách trong quán cũng khá nhiều, nườm nượp không ngừng, mấy cái bàn nhỏ trong quán hầu như đều ngồi đầy rồi, Chúc Miêu còn nghe thấy tiếng trẻ con. Cậu từ lan can lầu hai thò đầu ra nhìn thử thì thấy một đôi vợ chồng dẫn theo một bé trai khoảng bảy tám tuổi.

Đứa bé đó nhìn thấy mấy bé mèo trong quán thì vô cùng phấn khích. Mèo thấy cậu bé đó thì trốn đi, cậu bé liền túm lấy đuôi mèo, Chúc Miêu nhìn thôi cũng giật mình. Hạng Chú đi đến, ôm bé mèo lên, cậu bé đó vẫn còn đang nắm đuôi mèo, ba mẹ cũng không nói cậu bé. Hạng Chú nói: “Thả tay ra.”

Cậu bé đó mếu máo, buông tay, chạy về lại chỗ của ba mẹ. Hạng Chú đặt mèo lên cầu thang, vỗ mông nó, chú mèo liền nhanh như chớp chạy lên lầu hai, nằm ở trên đầu gối Chúc Miêu.

Cậu bé kia vẫn còn đang nhỏ giọng vòi vĩnh, nói muốn chơi với mèo, mẹ đứa bé dỗ: “Mèo chạy lên lầu hai rồi, con lên đó xem thử?”

Hạng Chú lớn giọng ngắt lời: “Lầu hai không kinh doanh.”

Giọng của anh có hơi lớn, mặt rất dữ, trong quán lập tức yên tĩnh, Chúc Miêu nhìn cũng thấy hơi căng thẳng. May mà dáng người và hình xăm trên cánh tay của Hạng Chú vẫn có sức khiến người khác hoảng sợ, một nhà ba người kia không nói gì, gọi cà phê. Lúc Chúc miêu đang thở phào nhẹ nhõm thì Hạng Chú cũng pha cà phê xong bưng ra.

Gã đàn ông trong gia đình đó vừa uống một ngụm cà phê đã bắt đầu kiếm chuyện.

Hình như ông ta cũng hiểu chút cà phê, vừa mở miệng thì nói pha không ngon, mới đầu Hạng Chú vẫn nhẫn nại trả lời ông ta. Trong quán đôi khi sẽ có khách thích gây sự thế này, nhưng mà gã đàn ông này từ độ nghiền cho đến nhiệt độ nước lại nói mùi vị không đúng, còn nói tay nghề của barista không giỏi, giọng nói còn rất lớn, cả quán đều nhìn ông ta.

Hạng Chú không nói lời nào, bước đến cầm ly cà phê ông ta mới uống một ngụm, “rào” một tiếng đổ hết vào trong rãnh nước.

Chúc Miêu ở trên lầu hai bị dọa đến mức lập tức đứng dậy, chú mèo nằm trên đầu gối cậu cũng nhảy xuống. Trước đây khi Hạng Chú trông quán còn ôn hòa chu đáo hơn Nhất Ninh nữa, hôm nay đúng là gã đàn ông này kiếm chuyện nhưng cũng hiếm khi thấy mặt Hạng Chú lại xấu đến như vậy. Hôm nay anh cũng mặc áo cộc tay, trên cổ tay đeo một cái vòng tay màu rose gold, cánh tay lộ ra trông đã biết tính tình không tốt.

Anh nói: “Không ngon thì đừng uống nữa.”

Gã đàn ông kia sượng mặt, lập tức đứng dậy, chỉ là dáng người ông ta không cao, ở trước mặt Hạng Chú không khỏi mất đi khi thế, chuyện này khiến ông ta càng tức giận hơn. Ông ta ỷ mình là khách hàng, tiến lên khiêu khích đẩy Hạng Chú. Hạng Chú không phí lời với ông ta, tóm lấy cổ áo không ta quật ngã ra sau. Lưng của ông ta đụng vào trên kệ, mấy cái ly trên kệ rớt xuống “loảng xoảng” vỡ trên đất.

Chúc Miêu giật mình kêu lên, vội vàng đi xuống lầu. Hạng Chú nghiến chặt răng, đường quai hàm sắc bén như dao, nắm đấm xiết chặt giống như muốn đánh người, khách khứa trong quán đều bị dọa sợ. Chúc Miêu vội bước đến, dùng sức thật mạnh kéo hai người ra.

Gã đàn ông kia còn đang ồn ào: “Quán xá gì đây hả, còn đánh người…”

Lưng Chúc Miêu đụng phải Hạng CHú, suýt nữa không đứng vững, Chúc Miêu lớn tiếng nói: “Trong quán có camera, là ông đánh trước.”

Gã đàn ông liếc Hạng Chú, trong miệng còn đang hăm dọa, mắng chửi xong thì dẫn vợ con đi. Chúc Miêu thở phào, kéo cánh tay Hạng Chú, sợ anh muốn đuổi theo. Cơ bắp trên tay Hạng Chú đều gồng lên, giống như tức giận thật sự. Ngoại trừ lần trước đánh Lâm Chu ra thì Chúc Miêu chưa từng thấy anh tức giận đến thế này.

Chúc Miêu vừa đẩy vừa kéo, dẫn Hạng Chúa ra sân. Cậu xin lỗi khách trong quán, nói là sẽ miễn phí cho bọn họ.

Chờ khách đi hết, Chúc Miêu cẩn thận đẩy cửa ra, thò đầu nhìn vào trong sân, trong sân không có ai cả, chỉ có Hạng Chú, một luồng khói, trong gạt tàn có một đống đầu lọc, giữa ngón tay Hạng Chú còn kẹp một điếu.

Chúc Miêu nói: “Em miễn phí cho mấy khách khác rồi, không sao chứ?”

Hạng Chú mặt không cảm xúc “ừ” một tiếng.

Chúc Miêu lại hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không?”

Hạng Chú kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn gương mặt lo lắng của Chúc Miêu, trong lòng càng tức giận, anh cũng không biết mình đang giận chuyện gì, bóp thuốc lá nói: “Không có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện