Edit: Doãn Thiên Ngân
Beta: Doãn An Nhiên
"Bây giờ em đang ở đâu?" Từ Mộ Duyên thì thầm rất lâu mà không nghe thấy câu trả lời của cô.
Sau vài giây, điện thoại đã cúp máy...
Từ Mộ Duyên nhìn chằm chằm vào điện thoại trong sự hoài nghi. Hai giây sau, chị Trần gọi đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Từ Mộ Duyên đứng dậy bắt đầu tìm nhà trọ mà chị Trần nói trên đường phố. Với sự giúp đỡ của những người đi đường, không lâu sau anh đã tìm thấy nó.
Tang Điềm cúp điện thoại, hoàn toàn không biết phải làm sao bởi vậy theo bản năng cô muốn trốn đi.
Đột nhiên, cô không biết cách đối mặt với Từ Mộ Duyên, làm thế nào để đối mặt với Trác Việt, vừa nghĩ đến người đàn ông cô không muốn buông bỗng cô muốn khóc.
"Khuya rồi, chúng ta về thôi, sáng mai còn có hoạt động." Im lặng nhìn cô thật lâu, Trác Việt bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô.
Cô như bị kinh hãi, vội vàng rút tay lại, dường như cảm thấy hành động của mình quá lớn. Cô lúng túng và xin lỗi: "Tôi sẽ tự đi."
Ý từ chối quá rõ ràng, thần sắc của Trác Việt bỗng trở nên ảm đạm "Ừ, đi thôi."
Bầu trời đêm đầy sao, mặt trăng của thị trấn dường như sáng hơn thành phố, ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên mặt đất, Tang Điềm nhìn bóng của hai người trên mặt đất, suốt quãng đường đều im lặng.
Từ Mộ Duyên đứng trước cửa nhà nghỉ nhìn thấy hai người đi cạnh nhau. Hai người ngày càng tiến lại gần, mang theo một vài chiếc túi nhỏ trên tay phải, không cần đoán anh cũng biết đó là những món đồ nhỏ mà Tang Điềm rất thích. Niềm vui trong lòng bỗng chốc rơi xuống đáy cốc,trong đầu chỉ còn có: cô đi du lịch với Trác Việt, chỉ có hai người.
Tang Điềm theo bản năng cúi đầu xuống, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của anh. Ngẫng đầu lên thấy anh đang sửng sốt, cô dừng bước dường như không nghĩ anh sẽ đứng ở cửa khách sạn cô đang ở.
Dưới màn đêm, vẻ ngoài đẹp trai và khí chất nổi bật của anh bị vấy bẩn bởi một sự bí ẩn. Cô không thể thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy trong bóng tối của anh mang theo một chút tức giận và kiềm chế.
Người điềm tĩnh nhất là Trác Việt. Anh muốn tiếp cận và đưa cô đi, nhưng cánh tay đưa lên bỗng dừng lại giữa không trung - anh không muốn bị cô từ chối anh trước mặt Từ Mộ Duyên. Thả tay xuống, anh cúi đầu nhắc nhở cô gái đang đứng kế bên, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: "Nếu em không muốn, anh sẽ đưa em đi."
Cô ngước lên nhìn anh hơi ngây người có chút không hiểu tại sao anh lại bình tĩnh như vậy. Sau khi Từ Mộ Duyên trở về Trung Quốc, họ không bao giờ đề cập đến, khi bên nhau rõ ràng trong lòng biết rất rõ nhưng lại cố tỏ ra như không có gì. Lúc trước cô luôn sợ khi nhắc đến điều đó, nhưng giờ là cô không muốn đề cập đến nó. Còn anh thì sao? Tại sao anh cũng như vậy không đề cập đến nó? "Tang Điềm, nếu anh ta đã trở lại, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
Anh đang nói chúng ta chứ không phải một mình cô.
"Chúng ta?" Cô lẩm bẩm, gương mặt lộ sự bối rối.
Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng trái tim mơ hồ cảm thấy đau. Cô vẫn trừ anh ta. Anh ta đột nhiên ngước nhìn Từ Mộ Duyên giọng anh ta thấp dần "Trong năm năm qua, anh đã một mực chờ đợi em, rốt cuộc em có muốn đi cùng anh hay không? "
Thấy vẻ mặt cô không còn mờ mịt nữa, anh tiến lên một bước khẽ mỉm cười với cô. "Vậy nên Tang Điềm, đừng đem anh bỏ qua một bên nữa, được không?"
Không đợi câu trả lời của cô, Trác Việt dẫn cô đến trước mặt Từ Mộ Duyên, Tang Điềm nhìn lưng anh sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần mới từ từ theo sau anh, quả thực giống như không thể trốn thoát.
Đèn đường trong thị trấn hơi mờ trời khá khuya dòng người ngày càng ít đi thậm chí là không còn ai trên đường. Từ Mộ Duyên không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của họ. Anh chỉ thấy hai người dường như đang thì thầm thân mật. Một linh cảm xấu khiến anh bất an. Khi Trác Việt đi tới, anh cũng bước nhanh về phía trước.
"Không nghĩ rằng cậu sẽ đến." Trác Việt là người đầu tiên lên tiếng.
"Tôi cũng không nghĩ cậu cũng tới." Từ Mộ Duyên không bao giờ nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình trong thời đại học sẽ trở thành đối thủ của anh. Anh thấy Tang Điềm dừng lại ở khoảng cách vài mét, do dự và dường như không muốn đối mặt với anh.
"Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi du lịch với cô ấy. Đừng quên rằng trong khoảng thời gian năm năm tôi luôn ở cạnh cô ấy." Giọng nói Trác Việt không cao hay thấp, tuy xa cách, nhưng khéo léo. Dù cách mấy mét nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
Trác Việt đâm thẳng vào nỗi đau của Từ Mộ Duyên, anh im lặng nắm chặt tay, sự vắng mặt năm năm đã trở thành cái gai trong tim anh, luôn đâm vào lòng, luôn nhắc nhở anh. Mỗi lần nghĩ đến những điều mà Trác Việt đã nói, anh luôn có cảm giác hối hận. Trên thực tế, Trác Việt nói không nhiều thậm chí có thể nói là ngắn gọn nhưng Trác Việt lại có thể an ủi, chăm sóc, bảo bọc, làm những việc ngu ngốc vì Tang Điềm trong khoảng thời gian anh rời đi.
Anh đã nghĩ rằng... cô trong sáng, lạc quan nên khi anh đi có lẽ cô sẽ khó chịu nhưng cũng sẽ không lâu, nhưng anh đã sai - hoàn toàn sai.
Từ Mộ Duyên nhìn chằm chằm vào Tang Điềm, ngay cả Trác Việt cũng quay lại nhìn cô, nhưng Tang Điềm cúi đầu không nhìn vào đôi mắt cháy rực như ngọn đuốc của họ mà im lặng đi qua.
Từ Mộ Duyên và Trác Việt nhìn nhau, ngay khi họ nghĩ cô sẽ đi xa, cô đột nhiên quay lại và, trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, chậm rãi nói: “Hai người quay về đi, tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây hai ngày.”
Dường như cô đang chờ đợi câu trả lời. Tang Điềm ngoan cố đứng im, tầm nhìn của cô rơi vào Từ Mộ Duyên sau đó chuyển sang Trác Việt.
Hai người đàn ông cao to và đẹp trai như nhau, nhìn nhau không mở miệng. Họ dường như không sẵn sàng thỏa hiệp. Như thể anh không mở miệng thì tôi cũng không mở miệng.
"Nếu hai người đều muốn ở lại vậy tôi sẽ trở về.” Tang Điềm nói xong xoay người rời đi.
"Đợi đã."
"Đợi đã."
Từ Mộ Duyên và Trác Việt lên tiếng cùng một lúc, Tang Điềm quay đầu lại, Từ Mộ Duyên tiếp tục nói: "Anh sẽ về vào sáng mai, em….đi chơi vui vẻ."
"Cậu lái xe tới?" Từ Mộ Duyên hỏi Trác Việt. Sau khi thấy gật đầu, Trác Việt liền quay sang Tang Điềm. "Ngày mai anh và cậu ta sẽ cùng trở về, em đừng nghĩ nhiều về điều đó. Nếu đã đến rồi thì hãy chơi thật vui.” Anh mỉm cười nói "Cùng lắm thì lần sau chúng ta sẽ quay lại đây.”
Rõ ràng là khiêu khích, Từ Mộ Duyên đi đến chỗ Tang Điềm thì thầm: "Quay về nghỉ ngơi sớm."
Sau khi nhận được câu trả lời, Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm và gật đầu: "Ừ."
"Tại sao anh còn đi theo tôi?" Tang Điềm cau mày nhìn Từ Mộ Duyên bước vào nhà nghỉ.
"Tôi cũng ở đây."
"..." Không nhìn anh nữa, Tang Điềm đi lên lầu một mình.
Từ Mộ Duyên dõi theo cô cho đến khi cô vào phòng và đóng cửa anh khẽ thở dài.
"9h sáng, Tang Điềm sẽ đi cùng với đoàn du lịch. Chúng ta quay về thành phố lúc 8 giờ! Tôi nghĩ có lẽ cô ấy không muốn chúng ta xuất hiện trước mặt mọi người cùng một lúc." Trác Việt ngủ ở bên cạnh phòng của Tang Điềm, anh ta đang dựa người vào cửa nói.
"Tôi cũng có ý này." Từ Mộ Duyên gật đầu.
Beta: Doãn An Nhiên
"Bây giờ em đang ở đâu?" Từ Mộ Duyên thì thầm rất lâu mà không nghe thấy câu trả lời của cô.
Sau vài giây, điện thoại đã cúp máy...
Từ Mộ Duyên nhìn chằm chằm vào điện thoại trong sự hoài nghi. Hai giây sau, chị Trần gọi đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Từ Mộ Duyên đứng dậy bắt đầu tìm nhà trọ mà chị Trần nói trên đường phố. Với sự giúp đỡ của những người đi đường, không lâu sau anh đã tìm thấy nó.
Tang Điềm cúp điện thoại, hoàn toàn không biết phải làm sao bởi vậy theo bản năng cô muốn trốn đi.
Đột nhiên, cô không biết cách đối mặt với Từ Mộ Duyên, làm thế nào để đối mặt với Trác Việt, vừa nghĩ đến người đàn ông cô không muốn buông bỗng cô muốn khóc.
"Khuya rồi, chúng ta về thôi, sáng mai còn có hoạt động." Im lặng nhìn cô thật lâu, Trác Việt bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô.
Cô như bị kinh hãi, vội vàng rút tay lại, dường như cảm thấy hành động của mình quá lớn. Cô lúng túng và xin lỗi: "Tôi sẽ tự đi."
Ý từ chối quá rõ ràng, thần sắc của Trác Việt bỗng trở nên ảm đạm "Ừ, đi thôi."
Bầu trời đêm đầy sao, mặt trăng của thị trấn dường như sáng hơn thành phố, ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên mặt đất, Tang Điềm nhìn bóng của hai người trên mặt đất, suốt quãng đường đều im lặng.
Từ Mộ Duyên đứng trước cửa nhà nghỉ nhìn thấy hai người đi cạnh nhau. Hai người ngày càng tiến lại gần, mang theo một vài chiếc túi nhỏ trên tay phải, không cần đoán anh cũng biết đó là những món đồ nhỏ mà Tang Điềm rất thích. Niềm vui trong lòng bỗng chốc rơi xuống đáy cốc,trong đầu chỉ còn có: cô đi du lịch với Trác Việt, chỉ có hai người.
Tang Điềm theo bản năng cúi đầu xuống, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của anh. Ngẫng đầu lên thấy anh đang sửng sốt, cô dừng bước dường như không nghĩ anh sẽ đứng ở cửa khách sạn cô đang ở.
Dưới màn đêm, vẻ ngoài đẹp trai và khí chất nổi bật của anh bị vấy bẩn bởi một sự bí ẩn. Cô không thể thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy trong bóng tối của anh mang theo một chút tức giận và kiềm chế.
Người điềm tĩnh nhất là Trác Việt. Anh muốn tiếp cận và đưa cô đi, nhưng cánh tay đưa lên bỗng dừng lại giữa không trung - anh không muốn bị cô từ chối anh trước mặt Từ Mộ Duyên. Thả tay xuống, anh cúi đầu nhắc nhở cô gái đang đứng kế bên, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: "Nếu em không muốn, anh sẽ đưa em đi."
Cô ngước lên nhìn anh hơi ngây người có chút không hiểu tại sao anh lại bình tĩnh như vậy. Sau khi Từ Mộ Duyên trở về Trung Quốc, họ không bao giờ đề cập đến, khi bên nhau rõ ràng trong lòng biết rất rõ nhưng lại cố tỏ ra như không có gì. Lúc trước cô luôn sợ khi nhắc đến điều đó, nhưng giờ là cô không muốn đề cập đến nó. Còn anh thì sao? Tại sao anh cũng như vậy không đề cập đến nó? "Tang Điềm, nếu anh ta đã trở lại, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
Anh đang nói chúng ta chứ không phải một mình cô.
"Chúng ta?" Cô lẩm bẩm, gương mặt lộ sự bối rối.
Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng trái tim mơ hồ cảm thấy đau. Cô vẫn trừ anh ta. Anh ta đột nhiên ngước nhìn Từ Mộ Duyên giọng anh ta thấp dần "Trong năm năm qua, anh đã một mực chờ đợi em, rốt cuộc em có muốn đi cùng anh hay không? "
Thấy vẻ mặt cô không còn mờ mịt nữa, anh tiến lên một bước khẽ mỉm cười với cô. "Vậy nên Tang Điềm, đừng đem anh bỏ qua một bên nữa, được không?"
Không đợi câu trả lời của cô, Trác Việt dẫn cô đến trước mặt Từ Mộ Duyên, Tang Điềm nhìn lưng anh sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần mới từ từ theo sau anh, quả thực giống như không thể trốn thoát.
Đèn đường trong thị trấn hơi mờ trời khá khuya dòng người ngày càng ít đi thậm chí là không còn ai trên đường. Từ Mộ Duyên không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của họ. Anh chỉ thấy hai người dường như đang thì thầm thân mật. Một linh cảm xấu khiến anh bất an. Khi Trác Việt đi tới, anh cũng bước nhanh về phía trước.
"Không nghĩ rằng cậu sẽ đến." Trác Việt là người đầu tiên lên tiếng.
"Tôi cũng không nghĩ cậu cũng tới." Từ Mộ Duyên không bao giờ nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình trong thời đại học sẽ trở thành đối thủ của anh. Anh thấy Tang Điềm dừng lại ở khoảng cách vài mét, do dự và dường như không muốn đối mặt với anh.
"Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi du lịch với cô ấy. Đừng quên rằng trong khoảng thời gian năm năm tôi luôn ở cạnh cô ấy." Giọng nói Trác Việt không cao hay thấp, tuy xa cách, nhưng khéo léo. Dù cách mấy mét nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
Trác Việt đâm thẳng vào nỗi đau của Từ Mộ Duyên, anh im lặng nắm chặt tay, sự vắng mặt năm năm đã trở thành cái gai trong tim anh, luôn đâm vào lòng, luôn nhắc nhở anh. Mỗi lần nghĩ đến những điều mà Trác Việt đã nói, anh luôn có cảm giác hối hận. Trên thực tế, Trác Việt nói không nhiều thậm chí có thể nói là ngắn gọn nhưng Trác Việt lại có thể an ủi, chăm sóc, bảo bọc, làm những việc ngu ngốc vì Tang Điềm trong khoảng thời gian anh rời đi.
Anh đã nghĩ rằng... cô trong sáng, lạc quan nên khi anh đi có lẽ cô sẽ khó chịu nhưng cũng sẽ không lâu, nhưng anh đã sai - hoàn toàn sai.
Từ Mộ Duyên nhìn chằm chằm vào Tang Điềm, ngay cả Trác Việt cũng quay lại nhìn cô, nhưng Tang Điềm cúi đầu không nhìn vào đôi mắt cháy rực như ngọn đuốc của họ mà im lặng đi qua.
Từ Mộ Duyên và Trác Việt nhìn nhau, ngay khi họ nghĩ cô sẽ đi xa, cô đột nhiên quay lại và, trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, chậm rãi nói: “Hai người quay về đi, tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây hai ngày.”
Dường như cô đang chờ đợi câu trả lời. Tang Điềm ngoan cố đứng im, tầm nhìn của cô rơi vào Từ Mộ Duyên sau đó chuyển sang Trác Việt.
Hai người đàn ông cao to và đẹp trai như nhau, nhìn nhau không mở miệng. Họ dường như không sẵn sàng thỏa hiệp. Như thể anh không mở miệng thì tôi cũng không mở miệng.
"Nếu hai người đều muốn ở lại vậy tôi sẽ trở về.” Tang Điềm nói xong xoay người rời đi.
"Đợi đã."
"Đợi đã."
Từ Mộ Duyên và Trác Việt lên tiếng cùng một lúc, Tang Điềm quay đầu lại, Từ Mộ Duyên tiếp tục nói: "Anh sẽ về vào sáng mai, em….đi chơi vui vẻ."
"Cậu lái xe tới?" Từ Mộ Duyên hỏi Trác Việt. Sau khi thấy gật đầu, Trác Việt liền quay sang Tang Điềm. "Ngày mai anh và cậu ta sẽ cùng trở về, em đừng nghĩ nhiều về điều đó. Nếu đã đến rồi thì hãy chơi thật vui.” Anh mỉm cười nói "Cùng lắm thì lần sau chúng ta sẽ quay lại đây.”
Rõ ràng là khiêu khích, Từ Mộ Duyên đi đến chỗ Tang Điềm thì thầm: "Quay về nghỉ ngơi sớm."
Sau khi nhận được câu trả lời, Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm và gật đầu: "Ừ."
"Tại sao anh còn đi theo tôi?" Tang Điềm cau mày nhìn Từ Mộ Duyên bước vào nhà nghỉ.
"Tôi cũng ở đây."
"..." Không nhìn anh nữa, Tang Điềm đi lên lầu một mình.
Từ Mộ Duyên dõi theo cô cho đến khi cô vào phòng và đóng cửa anh khẽ thở dài.
"9h sáng, Tang Điềm sẽ đi cùng với đoàn du lịch. Chúng ta quay về thành phố lúc 8 giờ! Tôi nghĩ có lẽ cô ấy không muốn chúng ta xuất hiện trước mặt mọi người cùng một lúc." Trác Việt ngủ ở bên cạnh phòng của Tang Điềm, anh ta đang dựa người vào cửa nói.
"Tôi cũng có ý này." Từ Mộ Duyên gật đầu.
Danh sách chương