Dịch: Phong Bụi

Lo lắng, lo lắng, thật vô lý.

Vì xảy ra tai nạn liên hoàn, giao thông trên đường gần như bị tê liệt, phía sau rất nhiều xe dồn lại, tiếng bim bim không dứt.

“Hết sức xin lỗi!” Chủ xe của chiếc xe phía trước đầu đầy mồ hôi chạy đến, “Có ai bị thương không? Tôi không cố ý đâu, là do cần số không ăn! Vốn là định giảm tốc mà.”

“Anh lái xe cái kiểu gì thế hả?” Chủ chiếc xe phía bên phải khí thế hùng dũng đi đến, hét vào mặt La Thiếu Thần. “Không nhìn thấy siêu xe hả?”

La Thiếu Thần cầm lấy điện thoại gọi điện.

“Nói với anh đấy! Thái độ gì thế hả?” Chủ chiếc xe phía bên phải xông lên nắm lấy tay anh, La Thiếu Thần khẽ né qua, quay ngược tay nắm lấy cánh tay của hắn, dùng sức bẻ ngược lại, đè lên nắp xe. Người đó đau kêu lên oai oái.

Thẩm Thận Nguyên ngồi bên trong, giật cả mình. Không ngờ thân thủ của La Thiếu lại giỏi như vậy!

Chủ chiếc xe phía trước vội kêu lên: “Đừng, đừng đừng, đừng đánh, có gì cứ từ từ nói.”

La Thiếu Thần trước gọi cho 122, sau đó gọi điện thoại cho nhà họ La.

Thẩm Thận Nguyên không hiểu sao cảm thấy không khí rất căng thẳng, muốn xuống xe lại bị La Thiếu Thần chặn cửa.

Chỉ lúc sau, cảnh sát giao thông đã đến, chủ chiếc xe bên phải vừa định bắt đầu luyên thuyên, liền nhìn thấy cảnh sát giao thông giải tỏa ách tắc trước. Chia làn đường bên kia thành hai luồng, cho những chiếc xe phía sau hiện trường tai nạn mượn đường.

La Thiếu Thần tiếp một cuộc điện thoại, mở cửa xe, dắt cậu ra đi về phía vỉa hè.

“Chạy rồi, anh ta chạy kìa!” Chủ chiếc xe bên phải kêu to.

Cảnh sát giao thông thản nhiên liếc hắn một cái, “Xe của anh ta nhất định còn đắt hơn người anh. Anh còn chưa chạy, anh ta chạy làm cái gì?”

Chủ xe bên phải: “……..”

Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay của La Thiếu Thần, nhỏ giọng hỏi: “Hai chiếc xe đó có phải cố ý không ạ?”

La Thiếu Thần không trả lời, cậu liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc gọi to: “Cục cưng!”

Thẩm Thận Nguyên quay đầu lại liền thấy vú Triệu căng thẳng chạy tới, quỳ xuống nắm chặt lấy cậu nhìn trái xem phải, “Cục cưng, có chỗ nào khó chịu không? Nói cho vú biết, vú đưa con đi bệnh viện.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Không có chỗ nào khó chịu cả, có tiểu tiểu thúc thúc bảo vệ con rồi mà.”

Vú Triệu nhìn La Thiếu Thần, tuy không nói thẳng, nhưng ánh mắt mang theo mấy phần oán trách, “Tôi mang cục cưng đi bệnh viện, chú hãy tự lo lấy thân mình.”

La Thiếu Thần gật đầu.

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trong lời nói của bà ấy còn có ý khác, “Lo cái gì ạ?”

Vú Triệu vừa dắt cậu quay lại vừa trả lời: “Lo lái xe cẩn thận mà.”

Thẩm Thận Nguyên không nhịn được quay đầu nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần đã xoay người đi.

“Tiểu Tiểu thúc thúc!” Thẩm Thận Nguyên kêu to.

La Thiếu Thần ngoảnh đầu lại.

“Chú đã hứa đưa con đến quán bar rồi đó! Không được quên đâu đấy!” Cậu hét lên.

La Thiếu Thần huơ huơ tay.

Thẩm Thận Nguyên: “……..” Đây ý là chào tạm biệt hay là phủi tay từ chối đấy? Cậu còn đang lần chần, vú triệu bên này đã không vừa lòng, “Cục cưng! Sao con lại muốn đến quán bar? Đấy không phải là nơi người đứng đắn nên đến.”

Người nào đó nghe nói bị nổ trong quán bar bất chợt cảm thấy áp lực rất lớn.

“Nếu như con muốn đến chỗ đông vui, vú đưa con đi chơi công viên.” Vú Triệu nói.

Thẩm Thận Nguyên chuyển chủ đề ngay: “Chúng ta về thế nào ạ?”

Vú Triệu chỉ về phía chiếc xe nằm trên nhánh của con đường, người lái xe lại là người phụ nữ cậu đã gặp một lần ở đại trạch nhà họ La. Người phụ nữ thấy có người lại gần, lập tức xuống xe, xoa xoa đầu cậu, nói: “Lâm Lâm có chỗ nào khó chịu không? Có thấy chóng mặt buồn nôn không?”

Thẩm Thận Nguyên lắc đầu.

Vú Triệu nói: “Đến bệnh viện xem xét vẫn là tốt nhất.”

Người phụ nữ đồng ý.

Lái xe đến bệnh viện, vú Triệu và người phụ nữ kẻ trước người sau giúp cậu làm mấy cái báo cáo kiểm tra, lần chần đến tận tối mới về được đến đại trạch họ La. Cổng lớn nhà họ La vẫn có phóng viên mai phục như trước, nhưng người phụ nữ rất mạnh mẽ, coi như không nhìn thấy, lái xe một mạch đi vào, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc lấy một cái.

Quay trở lại La trạch, tâm tình Thẩm Thận Nguyên rất phức tạp. Mặc dù trên dưới nhà họ La đối xử với cậu rất tốt, đều nhất nhất phục tùng Lâm Lâm, nhưng người bọn họ nhìn thấy trong mắt rốt cuộc vẫn không phải là mình, cảm giác giành mất sự sủng ái mà một đứa trẻ sáu tuổi đáng ra phải được nhận thực sự rất phức tạp.

Theo người phụ nữ và vú Triệu vào cửa, còn chưa kịp chào hỏi gì đã nghe thấy La Học Giai nói: “Việc không bằng không chứng mà cũng có thể nói như thật vậy sao?”

La Khải Trạch tức giận nói: “Lâm Lâm và Thiếu Thần suýt chút nữa xảy ra chuyện, còn nói không bằng không chứng? Vậy thì cái gì có bằng có chứng? Người nhà họ Mục cầm súng cầm dao dí vào chúng ta mới được coi là có bằng có chứng à?”

La Học Giai nói: “Chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bọn họ chỉ nghe bóng nghe gió mà nói cứ như thật! Có chứng cứ gì chứ?”

La Khải Trạch nói: “Khải Tùng chân trước vừa được bảo lãnh, Lâm Lâm và Thiếu Thần chân sau đã bị đâm xe rồi, chẳng lẽ trên thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

“Không trùng hợp đã không nên chuyện!”

“Tôi thấy cô bị Mục Tất Thành mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi, người chết rồi vẫn không tỉnh ra được.”

“Câm miệng!”

“Chúng mày câm miệng hết cho tao!” La Định Âu rốt cuộc cũng nổi giận, “Hai anh em vì một người chết mà cãi nhau đến mức như thế này, còn ra thể thống gì?”

Người phụ nữ lúc này mới mở miệng, “Bố, con đưa Lâm Lâm về rồi.”

La Định Âu mắt chợt sáng lên, vẫy tay về phía Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên nhanh chóng chạy tới.

La Định Âu xoa đầu cậu, “Có chỗ nào bị thương không?”

Thẩm Thận Nguyên lắc đầu.

Vú Triệu nói: “Cục cưng mệnh lớn phúc lớn, không bị thương chút nào hết á.”

La Định Âu lúc này mới yên tâm, luôn miệng nói: “Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi. Đã ăn tối chưa? Trước tiên đưa Lâm Lâm đi ăn tối đã, Học Mẫn cũng đi ăn đi.”

Người phụ nữ chính là con gái trưởng của nhà họ La, La Học Mẫn, cô nghe nói thế thì gật đầu, dắt Thẩm Thận Nguyên đi về phía nhà ăn.

Thẩm Thận Nguyên tuy rằng rất muốn ở lại hóng chuyện, nhưng lấp đầy cái bụng cũng rất quan trọng, cũng may phòng khách và nhà ăn không bị ngăn cách, chỉ cần họ nói đủ lớn, cậu cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

La Định Âu nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, nói những lời này còn tác dụng gì? Khải Tùng mặc dù đã được bảo lãnh, nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc, tiếp theo sẽ như thế nào không ai biết được. Chúng ta đều là người một nhà, nên cùng nhau chia sẻ hoạn nạn mới đúng, từ sáng tới tối chỉ biết cãi nhau, rốt cuộc thì ai mới là người nhà của chúng mày?”

La Học Giai đột nhiên khẽ hừ một tiếng.

La Định Âu nói: “Học Giai, tốt hơn là con mau chóng ra nước ngoài.”

“Con sẽ không đi đâu.” La Học Giai đứng dậy, nhìn chăm chăm La Định Âu, nhấn từng chữ nói: “Trước khi hung thủ giết Mục Tất Thành nhận được sự trừng trị thích đáng, con tuyệt đối sẽ không đi đâu hết!”

“Mày…” La Định Âu định nổi giận, La Học Giai đã nhanh hơn một bước đi lên lầu.

Sử Mạn Kỳ vội vàng ngồi đến bên cạnh La Định Âu an ủi ông ta.

La Định Âu không kiên nhẫn đẩy tay cô ra, “Không đi chăm sóc Lâm Lâm đi, còn luẩn quẩn ở đây làm gì?”

Sắc mặt Sử Mạn Kỳ chợt trắng bệch, vô thức nhìn về phía La Khải Trạch.

La Khải Trạch phất phất tay.

Sử Mạn Kỳ ủy khuất cắn môi dưới, đứng dậy đi đến bên bàn ăn, ngồi ở vị trí đối diện hơi chếch so với tầm mắt của Thẩm Thận Nguyên, phản kháng một cách trẻ con và rất khó coi.

Thẩm Thận Nguyên bất chợt có chút đồng cảm với cô. Cậu không biết giữa Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái giá mà cô phải trả quá thê thảm, tất cả những người phục tùng Lâm Lâm đều đang bài trừ cô trong thầm lặng, trong nhà họ La, dường như cô là người không có địa vị nhất. Đến La Học Giai còn có cảm giác tồn tại, Sử Mạn Kỳ bị cách ly đến gần như vô hình.

Ăn cơm xong, vú Triệu đưa cậu lên lầu nghỉ ngơi.

Thẩm Thận Nguyên nhịn không được, hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc sao rồi ạ?”

Vú Triệu có chút ngạc nhiên, “Cục cưng rất nhớ tiểu tiểu thúc thúc sao?”

Từ lúc ăn cơm tới giờ, cậu chỉ nhớ có năm lần, chắc là không tính là rất nhớ đâu nhỉ.

Thẩm Thận Nguyên dùng ngón tay ước lượng một chút, “Nhớ một chút chút.”

Vú Triệu cười nói: “Vậy chúng ta gọi điện cho tiểu tiểu thúc thúc nhé?”

Thẩm Thận Nguyên gật đầu.

Hai người đi vào phòng Lâm Lâm gọi điện thoại.

Điện thoại kêu thật lâu mới thấy có người bắt máy, giọng nói của La Thiếu Thần vẫn bình thản như trước, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm. “Tiểu Tiểu thúc thúc, chú đang ở đâu thế?”

La Thiếu Thần đáp: “Nhà.”

“Tai nạn giải quyết thế nào rồi ạ?”

“Không có việc gì. Những việc còn lại công ty bảo hiểm sẽ giải quyết.”

Thẩm Thận Nguyên khẽ thở phào.

Điện thoại đột nhiên bị ấn nút phát loa, vú Triệu nói: “Cục cưng vẫn còn nhỏ, không được đi đến những nơi như quán bar đâu nhé.”

Thẩm Thận Nguyên cuống lên, “Nhỏ mới tốt, con mà uống say thì tiểu tiểu thúc thúc một tay là có thể xách về mà.”

Vú Triệu cười to.

La Thiếu Thần có cười hay không Thẩm Thận Nguyên không nhìn thấy, chỉ biết ngữ khí của anh ta nhẹ nhàng hơn trước một chút, “Con có thể ăn chocolate nhân rượu để luyện tửu lượng.”

Thẩm Thận Nguyên trầm mặc một lúc, thấp giọng hỏi: “Khi nào thì chú đến đón con?”

Vú Triệu rất ngạc nhiên. Bà không ngờ được một người bị coi là khó ở cùng như La Thiếu Thần và “La Lâm Lâm” vốn không thích ở cùng với người lạ lại hợp nhau như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện