Dịch: Phong Bụi
Nhưng cậu không nhớ có người giúp cậu nhớ.
Ngày danh sách có triển vọng được đưa ra, La Thiếu Thần đặc biệt bao cả nhà hàng tổ chức ăn mừng cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên hết sức ngại ngùng, “Em cảm thấy em hẳn là nên mặc trang phục nữ giới ngồi ở chỗ này.”
“Nếu như em hi vọng vậy, anh không ngại.” La Thiếu Thần nói, “Hoặc là nói, anh rất chờ mong.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Em là sợ phóng viên.”
“Chuyện của Cao Cần và Phong Á Luân không phải đã được dẹp yên rồi sao?” Còn có Nhan Túc Ngang cùng Tằng Bạch, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri, phóng viên không phải không biết, chính là biết cũng không thể làm gì mà thôi.”Cầu chúc cho em đoạt được Giải Kim Hoa.” La Thiếu Thần nâng chén.
Thẩm Thận Nguyên chợt căng thẳng, “Anh không phải… Nguyên tắc ngầm rồi đấy chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Em cảm thấy anh có thể thao túng Giải Kim Hoa sao?”
“Hơ.”
“Giải Thiên Thanh còn có thể.”
“Hơ.”
“Nhưng mà cổ họng của em quá thiếu sức thuyết phục.”
“…” Thẩm Thận Nguyên câm miệng.
“Anh chỉ là phân tích một chút đối thủ của em, cảm thấy cơ hội lần này rất tốt.” La Thiếu Thần nói, “Hơn nữa, lần này Khổng đạo diễn cũng rất xem trọng em.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Khổng đạo diễn?”
La Thiếu Thần nói: “Nhan Túc Ngang nói, Khổng đạo diễn cho rằng bộ điện ảnh này về vấn đề lượng tiêu thụ vé nhiều nhất chỉ là không lỗ mà thôi, nhưng giành giải thưởng thì vẫn có hi vọng.”
“Không ngờ đạo diễn xem trọng em như vậy.” Thẩm Thận Nguyên cảm động.
La Thiếu Thần nhìn nhìn đĩa thức ăn chưa hề được đụng tới của cậu, lau miệng đứng lên, đi đến trước mặt cậu, đưa tay về phía cậu nói: “Nếu như em không đói bụng, thì chúng ta khiêu vũ một bài đi.”
“Hình ảnh hai người đàn ông ôm lấy nhau khiêu vũ rất kỳ quái.”
“Có cần anh cho em một chút thời gian đi thay trang phục nữ giới không?”
“… May là ngoại trừ chúng ta ra không có ai nhìn.”
La Thiếu Thần ôm cậu.
Thẩm Thận Nguyên không tự nhiên đưa tay đặt lên bờ vai của anh.
Sau đó…
Hai người cùng nhau lui về sau.
“…”
“…”
“Em chỉ biết nhảy bước nhảy của nam.”
“…”
“Hay là em thích ứng một chút?”
“Ừ.”
Hai giây sau.
“Hơ, hết sức xin lỗi! Em thực sự chỉ biết nhảy bước nhảy của nam.”
“Tiếp tục.”
Lại mười giây sau.
“Hết sức xin lỗi.”
…
Một phút đồng hồ sau.
Hai người trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
“Đúng rồi, bác trai bác gái…” Thẩm Thận Nguyên thật cẩn thận nhắc tới đề tài này. Mấy ngày nay cậu tuy rằng bắt buộc mình không được nghĩ tới, nhưng mà mỗi khi nhìn không thấy La Thiếu Thần, trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy trống rỗng phát sợ, cho đến tận khi nhìn thấy La Thiếu Thần đồng thời xác định thái độ của anh đối với mình trước sau như một mới có thể an tâm. Cậu cảm thấy mình tiếp tục tránh né, đại khái sẽ trở thành Lâm Đại Ngọc kế tiếp, cho nên cắn răng hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Bọn họ hôm qua đi về rồi.”
“Vậy thái độ của bọn họ là..” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy rất áy náy. Không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay La Thiếu Thần nhất định phải nhận áp lực thực lớn, thế nhưng mình chỉ biết trốn tránh. Ôi, cậu thật muốn cầm đao đâm chết bản thân mình của mấy ngày nay!
La Thiếu Thần nói: “Em chỉ cần chú ý thái độ của anh là được rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chúng ta ngày mai cùng nhau về nhà đi?”
“Chúng ta ngày nào không cùng nhau về nhà?”
“Em không phải nói ý này. Ý em là nói, đi gặp bác trai bác gái. Nếu bọn họ không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em sẽ quỳ đến khi bọn họ đồng ý mới thôi.”
La Thiếu Thần nói: “Ba của anh có súng lục.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Yên tâm đi. Đây là một vấn đề, nhưng không là một vấn đề hủy thiên diệt địa. Lỗ Thụy Dương cũng đã chết rồi, thế giới này còn có việc gì không thể giải quyết.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Vì sao cậu cứ cảm thấy sự so sánh này là lạ? La Thiếu Thần thấy cậu lo lắng đến độ cả cơm cũng ăn không vô, an ủi cậu: “Bác trai bọn họ đều sẽ giúp chúng ta thôi.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra, “Tại sao?”
La Thiếu Thần nói: “Bởi vì giống như em nói đó, chúng ta là tình yêu đích thực.”
Thẩm Thận Nguyên mặt lập tức đỏ bừng.
Giải Kim Hoa là sự kiện trọng đại của diễn đàn Điện ảnh, ngày đó, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn của Giới Điện ảnh đều có mặt. Nếu không được nằm trong danh sách được trao giải, thì chính là đến trao giải, nếu không phải đến trao giải, thì cũng có thể đến để xem.
La Thiếu Thần nằm trong hàng ngũ người xem. Thế nhưng anh lợi dụng một chút quan hệ, vị trí liền chuyển tới sau ghế của Thẩm Thận Nguyên. Bên trái phía trước anh là Lâm Tử Khiếu.
Lâm Tử Khiếu khi nhìn thấy La Thiếu Thần liền giật nảy mình, nhất thời chột dạ. Chuyện CP tai tiếng gặp phải CP chính quy thật sự là một trong những chuyện khó xử nhất trong đời người, hơn nữa CP tai tiếng còn giành được giải Đồng của Giải thưởng Lớn CP.
La Thiếu Thần sắc mặt như thường, “Nghe nói túi ngủ của tôi từng được quan tâm chăm sóc, đa tạ.”
Lâm Tử Khiếu: “…”
Thẩm Thận Nguyên giải vây nói: “Kỳ thật cậu ta không phải lần nào ngủ cũng chảy nước miếng.”
Lâm Tử Khiếu: “…” Mi đây là nói giúp hay là lửa cháy đổ thêm dầu?
La Thiếu Thần ánh mắt đảo qua phía cậu, không nóng không lạnh nói: “Em quan sát tỉ mỉ thật.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Cậu đây xem như dẫn lửa thiêu thân.
Lễ trao giải bắt đầu, như mọi lần, MC nói chuyện ngoài lề pha trò làm nóng không khí, khách quý trao giải vừa nói những lời giới thiệu nhạt như nước ốc vừa phát từng giải từng giải một. Thẩm Thận Nguyên cảm giác mình giống như trở lại lần đầu tiên được vào danh sách trao giải, trong lòng lại căng thẳng một cách lạ thường.
Còn tưởng rằng đã từng thất vọng nhiều lần như vậy, mình đã học được cách tê liệt cảm xúc và che dấu, nhưng không biết có phải là do La Thiếu ở phía sau hay không, cậu lần này lại khát khao giành được giải thưởng một cách lạ thường.
Cậu đột nhiên hiểu được cảm giác sư huynh hôn nhẫn trên bục nhận giải. Thời khắc đạt được vinh dự này, tất nhiên hi vọng có thể chia sẻ cùng người mình yêu nhất!
“Kế tiếp là thời khắc kích động lòng người nhất, xin mời khách quý trao giải Kiều Dĩ Hàng cùng Phong Á Luân công bố giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho chúng ta.”
MC nói xong câu đó thì ống kính không phải trực tiếp chuyển tới khách quý trao giải, mà là chuyển lên người Thẩm Thận Nguyên. Người có cảm giác mẫn tuệ cũng đã nhìn ra một ít manh mối trên người khách quý trao giải.
Phong Á Luân nói: “Cậu ấy lại bị cho vào danh sách.”
Kiều Dĩ Hàng đạo: “Thậm chí tôi cũng ngại khi gọi điện thoại chúc mừng cậu ấy lúc cậu ấy được vào danh sách.”
“Cậu cảm thấy lần này chính là cậu ấy sao?”
“Tôi lần nào cũng đều cảm thấy cậu ấy rất có hi vọng.”
“Lần này thì sao?”
“Đối thủ rất mạnh, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy.”
“Chúng ta trước tiên hãy xem đối thủ đi. Xin hãy nhìn lên màn hình lớn.”
Hình ảnh vừa chuyển, Tư Mã Xung do Thẩm Thận Nguyên sắm vai xuất hiện ở trên màn ảnh.
Tư Mã Xung cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo Lữ Thắng Nghĩa, thần sắc phẫn nộ nhưng lại khó nén được sự mê mang trong đáy mắt, “Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Ống kính cắt chuyển, Lữ Thắng Nghĩa do Thẩm Thận Nguyên sắm vai chê cười nhìn hắn, ngũ quan giống hệt nhau lại nhìn không ra là cùng một người.
“Bởi vì, ta hận ngươi.”
Hắn nói xong, lại cười rộ lên.
Hình ảnh chuyển đến bộ điện ảnh khác.
Phong Á Luân đưa phong thư cho Kiều Dĩ Hàng, “Chốc nữa cậu đọc đi.”
Kiều Dĩ Hàng nói: “Tôi cảm thấy lần này sẽ là.”
Phong Á Luân cười nói: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Trên màn ảnh những đoạn phim ngắn được cho vào danh sách đã phát xong.
Phong Á Luân nói: “Mau công bố đáp án đi, tôi đợi không nổi nữa rồi.”
Kiều Dĩ Hàng mở phong thư, rút đáp án ra, trên khuôn mặt hơi căng thẳng chợt nở ra một nụ cười thật tươi.
MC ở sau bục MC cười nói: “Tôi cảm thấy Thẩm Thận Nguyên có thể tự mình đi lên được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng dựng thẳng ngón cái về phía Thẩm Thận Nguyên, ” Thẩm Thận Nguyên《 Thần Long giáp 》.”
Thẩm Thận Nguyên đứng lên, đầu trong nháy mắt trống rỗng, thân thể lại đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến cậu rất nhanh liền phản ứng lại người đứng phía sau là ai. Cậu không chút chần chờ xoay người lại ôm lấy anh.
Lâm Tử Khiếu nhìn hai người ôm đến mức không thể tách rời, lén thở dài một hơi, nghĩ thầm, thế này cũng là quá không hàm súc rồi. Để đánh yểm trợ, cậu ta chỉ có thể nhào qua cùng ôm lấy, những người khác trong đoàn làm phim cũng học theo ôm thành một cụm.
MC nói: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu ôm người khác. Không ngờ quan hệ của Thẩm Thận Nguyên với La Thiếu cũng tốt như vậy.”
Lúc này, Thẩm Thận Nguyên đã tỉnh táo lại khỏi sự kích động, hưng phấn mà xông lên bục lĩnh thưởng, lại cùng Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng ôm thành cụm.
Kiều Dĩ Hàng tận tay trao cúp cho cậu, “Chúc mừng cậu.”
Thẩm Thận Nguyên hít một hơi thật sâu, đứng ở trước bục lĩnh thưởng, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Kỳ thật, năm nay tôi không có chuẩn bị bài cảm nghĩ khi lĩnh thưởng, bởi vì năm ngoái năm kia và năm kia nữa, tôi đã có ba kế hoạch có thể lựa chọn.”
Phía dưới phát ra tiếng cười thiện ý.
“Khi chưa giành được giải thưởng tôi vẫn luôn nghĩ, tôi phải càng cố gắng hơn nữa mới được, nhưng khi giành được giải thưởng này tôi mới phát hiện nó rất nặng, nó không phải một mình tôi có thể nâng lên được. Xin cám ơn toàn bộ diễn viên cùng nhân viên công tác của đoàn làm phim, cám ơn đạo diễn, cám ơn Ban tổ chức giải Kim Hoa… Cám ơn hai vị sư huynh, cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ niềm đam mê điện ảnh của tôi. Không có mọi người, tôi vĩnh viễn nâng không nổi giải thưởng này. Còn có, cuối cùng xin cám ơn… Người đầu tiên khi tôi nhận giải trao cho tôi cái ôm – La Thiếu, anh đã cho tôi cảm thấy, tôi không phải đang nằm mơ, tôi thật sự vô cùng hạnh phúc. Xin cám ơn!”
Nhưng cậu không nhớ có người giúp cậu nhớ.
Ngày danh sách có triển vọng được đưa ra, La Thiếu Thần đặc biệt bao cả nhà hàng tổ chức ăn mừng cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên hết sức ngại ngùng, “Em cảm thấy em hẳn là nên mặc trang phục nữ giới ngồi ở chỗ này.”
“Nếu như em hi vọng vậy, anh không ngại.” La Thiếu Thần nói, “Hoặc là nói, anh rất chờ mong.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Em là sợ phóng viên.”
“Chuyện của Cao Cần và Phong Á Luân không phải đã được dẹp yên rồi sao?” Còn có Nhan Túc Ngang cùng Tằng Bạch, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri, phóng viên không phải không biết, chính là biết cũng không thể làm gì mà thôi.”Cầu chúc cho em đoạt được Giải Kim Hoa.” La Thiếu Thần nâng chén.
Thẩm Thận Nguyên chợt căng thẳng, “Anh không phải… Nguyên tắc ngầm rồi đấy chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Em cảm thấy anh có thể thao túng Giải Kim Hoa sao?”
“Hơ.”
“Giải Thiên Thanh còn có thể.”
“Hơ.”
“Nhưng mà cổ họng của em quá thiếu sức thuyết phục.”
“…” Thẩm Thận Nguyên câm miệng.
“Anh chỉ là phân tích một chút đối thủ của em, cảm thấy cơ hội lần này rất tốt.” La Thiếu Thần nói, “Hơn nữa, lần này Khổng đạo diễn cũng rất xem trọng em.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Khổng đạo diễn?”
La Thiếu Thần nói: “Nhan Túc Ngang nói, Khổng đạo diễn cho rằng bộ điện ảnh này về vấn đề lượng tiêu thụ vé nhiều nhất chỉ là không lỗ mà thôi, nhưng giành giải thưởng thì vẫn có hi vọng.”
“Không ngờ đạo diễn xem trọng em như vậy.” Thẩm Thận Nguyên cảm động.
La Thiếu Thần nhìn nhìn đĩa thức ăn chưa hề được đụng tới của cậu, lau miệng đứng lên, đi đến trước mặt cậu, đưa tay về phía cậu nói: “Nếu như em không đói bụng, thì chúng ta khiêu vũ một bài đi.”
“Hình ảnh hai người đàn ông ôm lấy nhau khiêu vũ rất kỳ quái.”
“Có cần anh cho em một chút thời gian đi thay trang phục nữ giới không?”
“… May là ngoại trừ chúng ta ra không có ai nhìn.”
La Thiếu Thần ôm cậu.
Thẩm Thận Nguyên không tự nhiên đưa tay đặt lên bờ vai của anh.
Sau đó…
Hai người cùng nhau lui về sau.
“…”
“…”
“Em chỉ biết nhảy bước nhảy của nam.”
“…”
“Hay là em thích ứng một chút?”
“Ừ.”
Hai giây sau.
“Hơ, hết sức xin lỗi! Em thực sự chỉ biết nhảy bước nhảy của nam.”
“Tiếp tục.”
Lại mười giây sau.
“Hết sức xin lỗi.”
…
Một phút đồng hồ sau.
Hai người trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
“Đúng rồi, bác trai bác gái…” Thẩm Thận Nguyên thật cẩn thận nhắc tới đề tài này. Mấy ngày nay cậu tuy rằng bắt buộc mình không được nghĩ tới, nhưng mà mỗi khi nhìn không thấy La Thiếu Thần, trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy trống rỗng phát sợ, cho đến tận khi nhìn thấy La Thiếu Thần đồng thời xác định thái độ của anh đối với mình trước sau như một mới có thể an tâm. Cậu cảm thấy mình tiếp tục tránh né, đại khái sẽ trở thành Lâm Đại Ngọc kế tiếp, cho nên cắn răng hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Bọn họ hôm qua đi về rồi.”
“Vậy thái độ của bọn họ là..” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy rất áy náy. Không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay La Thiếu Thần nhất định phải nhận áp lực thực lớn, thế nhưng mình chỉ biết trốn tránh. Ôi, cậu thật muốn cầm đao đâm chết bản thân mình của mấy ngày nay!
La Thiếu Thần nói: “Em chỉ cần chú ý thái độ của anh là được rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chúng ta ngày mai cùng nhau về nhà đi?”
“Chúng ta ngày nào không cùng nhau về nhà?”
“Em không phải nói ý này. Ý em là nói, đi gặp bác trai bác gái. Nếu bọn họ không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em sẽ quỳ đến khi bọn họ đồng ý mới thôi.”
La Thiếu Thần nói: “Ba của anh có súng lục.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Yên tâm đi. Đây là một vấn đề, nhưng không là một vấn đề hủy thiên diệt địa. Lỗ Thụy Dương cũng đã chết rồi, thế giới này còn có việc gì không thể giải quyết.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Vì sao cậu cứ cảm thấy sự so sánh này là lạ? La Thiếu Thần thấy cậu lo lắng đến độ cả cơm cũng ăn không vô, an ủi cậu: “Bác trai bọn họ đều sẽ giúp chúng ta thôi.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra, “Tại sao?”
La Thiếu Thần nói: “Bởi vì giống như em nói đó, chúng ta là tình yêu đích thực.”
Thẩm Thận Nguyên mặt lập tức đỏ bừng.
Giải Kim Hoa là sự kiện trọng đại của diễn đàn Điện ảnh, ngày đó, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn của Giới Điện ảnh đều có mặt. Nếu không được nằm trong danh sách được trao giải, thì chính là đến trao giải, nếu không phải đến trao giải, thì cũng có thể đến để xem.
La Thiếu Thần nằm trong hàng ngũ người xem. Thế nhưng anh lợi dụng một chút quan hệ, vị trí liền chuyển tới sau ghế của Thẩm Thận Nguyên. Bên trái phía trước anh là Lâm Tử Khiếu.
Lâm Tử Khiếu khi nhìn thấy La Thiếu Thần liền giật nảy mình, nhất thời chột dạ. Chuyện CP tai tiếng gặp phải CP chính quy thật sự là một trong những chuyện khó xử nhất trong đời người, hơn nữa CP tai tiếng còn giành được giải Đồng của Giải thưởng Lớn CP.
La Thiếu Thần sắc mặt như thường, “Nghe nói túi ngủ của tôi từng được quan tâm chăm sóc, đa tạ.”
Lâm Tử Khiếu: “…”
Thẩm Thận Nguyên giải vây nói: “Kỳ thật cậu ta không phải lần nào ngủ cũng chảy nước miếng.”
Lâm Tử Khiếu: “…” Mi đây là nói giúp hay là lửa cháy đổ thêm dầu?
La Thiếu Thần ánh mắt đảo qua phía cậu, không nóng không lạnh nói: “Em quan sát tỉ mỉ thật.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Cậu đây xem như dẫn lửa thiêu thân.
Lễ trao giải bắt đầu, như mọi lần, MC nói chuyện ngoài lề pha trò làm nóng không khí, khách quý trao giải vừa nói những lời giới thiệu nhạt như nước ốc vừa phát từng giải từng giải một. Thẩm Thận Nguyên cảm giác mình giống như trở lại lần đầu tiên được vào danh sách trao giải, trong lòng lại căng thẳng một cách lạ thường.
Còn tưởng rằng đã từng thất vọng nhiều lần như vậy, mình đã học được cách tê liệt cảm xúc và che dấu, nhưng không biết có phải là do La Thiếu ở phía sau hay không, cậu lần này lại khát khao giành được giải thưởng một cách lạ thường.
Cậu đột nhiên hiểu được cảm giác sư huynh hôn nhẫn trên bục nhận giải. Thời khắc đạt được vinh dự này, tất nhiên hi vọng có thể chia sẻ cùng người mình yêu nhất!
“Kế tiếp là thời khắc kích động lòng người nhất, xin mời khách quý trao giải Kiều Dĩ Hàng cùng Phong Á Luân công bố giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho chúng ta.”
MC nói xong câu đó thì ống kính không phải trực tiếp chuyển tới khách quý trao giải, mà là chuyển lên người Thẩm Thận Nguyên. Người có cảm giác mẫn tuệ cũng đã nhìn ra một ít manh mối trên người khách quý trao giải.
Phong Á Luân nói: “Cậu ấy lại bị cho vào danh sách.”
Kiều Dĩ Hàng đạo: “Thậm chí tôi cũng ngại khi gọi điện thoại chúc mừng cậu ấy lúc cậu ấy được vào danh sách.”
“Cậu cảm thấy lần này chính là cậu ấy sao?”
“Tôi lần nào cũng đều cảm thấy cậu ấy rất có hi vọng.”
“Lần này thì sao?”
“Đối thủ rất mạnh, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy.”
“Chúng ta trước tiên hãy xem đối thủ đi. Xin hãy nhìn lên màn hình lớn.”
Hình ảnh vừa chuyển, Tư Mã Xung do Thẩm Thận Nguyên sắm vai xuất hiện ở trên màn ảnh.
Tư Mã Xung cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo Lữ Thắng Nghĩa, thần sắc phẫn nộ nhưng lại khó nén được sự mê mang trong đáy mắt, “Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Ống kính cắt chuyển, Lữ Thắng Nghĩa do Thẩm Thận Nguyên sắm vai chê cười nhìn hắn, ngũ quan giống hệt nhau lại nhìn không ra là cùng một người.
“Bởi vì, ta hận ngươi.”
Hắn nói xong, lại cười rộ lên.
Hình ảnh chuyển đến bộ điện ảnh khác.
Phong Á Luân đưa phong thư cho Kiều Dĩ Hàng, “Chốc nữa cậu đọc đi.”
Kiều Dĩ Hàng nói: “Tôi cảm thấy lần này sẽ là.”
Phong Á Luân cười nói: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Trên màn ảnh những đoạn phim ngắn được cho vào danh sách đã phát xong.
Phong Á Luân nói: “Mau công bố đáp án đi, tôi đợi không nổi nữa rồi.”
Kiều Dĩ Hàng mở phong thư, rút đáp án ra, trên khuôn mặt hơi căng thẳng chợt nở ra một nụ cười thật tươi.
MC ở sau bục MC cười nói: “Tôi cảm thấy Thẩm Thận Nguyên có thể tự mình đi lên được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng dựng thẳng ngón cái về phía Thẩm Thận Nguyên, ” Thẩm Thận Nguyên《 Thần Long giáp 》.”
Thẩm Thận Nguyên đứng lên, đầu trong nháy mắt trống rỗng, thân thể lại đột nhiên bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến cậu rất nhanh liền phản ứng lại người đứng phía sau là ai. Cậu không chút chần chờ xoay người lại ôm lấy anh.
Lâm Tử Khiếu nhìn hai người ôm đến mức không thể tách rời, lén thở dài một hơi, nghĩ thầm, thế này cũng là quá không hàm súc rồi. Để đánh yểm trợ, cậu ta chỉ có thể nhào qua cùng ôm lấy, những người khác trong đoàn làm phim cũng học theo ôm thành một cụm.
MC nói: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu ôm người khác. Không ngờ quan hệ của Thẩm Thận Nguyên với La Thiếu cũng tốt như vậy.”
Lúc này, Thẩm Thận Nguyên đã tỉnh táo lại khỏi sự kích động, hưng phấn mà xông lên bục lĩnh thưởng, lại cùng Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng ôm thành cụm.
Kiều Dĩ Hàng tận tay trao cúp cho cậu, “Chúc mừng cậu.”
Thẩm Thận Nguyên hít một hơi thật sâu, đứng ở trước bục lĩnh thưởng, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Kỳ thật, năm nay tôi không có chuẩn bị bài cảm nghĩ khi lĩnh thưởng, bởi vì năm ngoái năm kia và năm kia nữa, tôi đã có ba kế hoạch có thể lựa chọn.”
Phía dưới phát ra tiếng cười thiện ý.
“Khi chưa giành được giải thưởng tôi vẫn luôn nghĩ, tôi phải càng cố gắng hơn nữa mới được, nhưng khi giành được giải thưởng này tôi mới phát hiện nó rất nặng, nó không phải một mình tôi có thể nâng lên được. Xin cám ơn toàn bộ diễn viên cùng nhân viên công tác của đoàn làm phim, cám ơn đạo diễn, cám ơn Ban tổ chức giải Kim Hoa… Cám ơn hai vị sư huynh, cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ niềm đam mê điện ảnh của tôi. Không có mọi người, tôi vĩnh viễn nâng không nổi giải thưởng này. Còn có, cuối cùng xin cám ơn… Người đầu tiên khi tôi nhận giải trao cho tôi cái ôm – La Thiếu, anh đã cho tôi cảm thấy, tôi không phải đang nằm mơ, tôi thật sự vô cùng hạnh phúc. Xin cám ơn!”
Danh sách chương