Cấp ba, vì biết crush thích thần tượng, nên anh quyết tâm vào giới giải trí.
Cuối cùng, bị đào bới ra luôn — từ nhỏ đến lớn, người anh thích vẫn luôn là tôi.
“Nhờ anh ấy, tôi lại tin vào tình yêu!”
“Tuyên bố ship cặp đôi này đến cùng, không ai được ngăn cản!”
“Khóa chặt cặp đôi này!”
“Mau sinh em bé đi!”
“Bác gái ơi, cháu có thể làm con dâu bác không?”
Tôi nhìn dòng bình luận, rơi vào trầm ngâm.
Bùi Hi Trạch ghé sát, chăm chú đọc từng dòng.
Cuối cùng, anh nghiêm túc đọc lại bình luận được ghim lên đầu.
“Mau sinh em bé — ý kiến hay đấy, cần thảo luận thêm.”
Đôi mắt anh ánh lên vẻ mong chờ, như thể đã tưởng tượng viễn cảnh có con.
Từ kế hoạch mang thai đến chọn trường cho con, Bùi Hi Trạch nghiên cứu kỹ từ lâu.
Anh càng nói càng phấn khích, như đứa bé đã nằm trong bụng tôi rồi vậy.
Nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng ngay lập tức bị tôi dập tắt.
“Trước khi cưới anh đã hứa với em, ba năm không được nhắc đến chuyện sinh con.”
Tôi cố tình nghiêm mặt, nhưng trong lòng lại nhịn cười.
Ba năm chỉ là con số tôi nói cho có lệ, vì nghĩ chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
“Vậy ba năm sau thì sao?”
Bùi Hi Trạch cẩn thận tiến đến gần, dịu dàng dụ dỗ.
“Anh cứ sống tốt ba năm này trước đã.”
Gia đình này phải có người tỉnh táo, mà chồng tôi thì hết hy vọng rồi, chỉ có thể trông vào tôi thôi.
“Vợ à, em yên tâm, chúng ta là chân ái, còn vô số lần ba năm nữa!”
Nhìn anh ngơ ngác, tôi lặng lẽ mở ứng dụng tư vấn y khoa.
“Bệnh cuồng yêu nặng thì khám khoa nào? Xin chỉ giáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thần tượng tôi yêu từ nhỏ đến lớn tổ chức concert.
Bùi Hi Trạch đã đặt sẵn vé VIP từ rất sớm.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, những ca khúc sôi động nối tiếp nhau làm bùng nổ không khí.
Tôi vung lightstick mạnh đến mức muốn gãy hai cái.
Âm thanh quá lớn, Bùi Hi Trạch chỉ có thể ghé sát tai tôi nói.
“Vợ à, em chỉ được thích bài hát của anh ta thôi, không được thích cả người anh ta!”
Quả đúng là “vua dấm chua”, đến nghe nhạc cũng không quên cà khịa.
Bài hát encore chính là ca khúc định tình của chúng tôi, vừa vang lên, mắt Bùi Hi Trạch đã sáng rực.
Xung quanh, các cặp đôi cũng dần chìm trong bầu không khí lãng mạn.
Bàn tay nhỏ của Bùi Hi Trạch theo bản năng ôm lấy tôi.
“Vợ ơi, làm sao đây, anh vẫn yêu em như ngày đầu tiên!”
Lời ngọt ngào của người chồng đẹp trai có sức sát thương cực lớn.
May mà tôi còn lý trí, nắm tay anh, chuẩn bị chuồn sớm.
Quy tắc ra ngoài của đỉnh lưu: đến trễ, về sớm.
“Xin nhường đường, để tôi đi qua…”
Vì anh quá nổi tiếng, khán giả quá đông, trên đường ra khỏi sân vận động, Bùi Hi Trạch cứ lặp lại câu này.
Chỉ trách giọng nói trầm ấm đặc trưng của anh quá dễ nhận ra.
Dù đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang kín mít, vẫn khiến người ta nghi ngờ.
“Hình như giọng người vừa đi qua giống Hi Trạch ca quá!”
“Hi Trạch nào?”
“Giới giải trí còn có Hi Trạch nào nữa? Đỉnh lưu Bùi Hi Trạch chứ ai!”
Càng lúc càng nhiều người truy lùng.
Tôi và chồng bị ép phải chạy trối chết.
Xe bảo mẫu đến đúng lúc, vệ sĩ ngăn đám đông cuồng nhiệt, hộ tống chúng tôi lên xe an toàn.
Cuối cùng, bị đào bới ra luôn — từ nhỏ đến lớn, người anh thích vẫn luôn là tôi.
“Nhờ anh ấy, tôi lại tin vào tình yêu!”
“Tuyên bố ship cặp đôi này đến cùng, không ai được ngăn cản!”
“Khóa chặt cặp đôi này!”
“Mau sinh em bé đi!”
“Bác gái ơi, cháu có thể làm con dâu bác không?”
Tôi nhìn dòng bình luận, rơi vào trầm ngâm.
Bùi Hi Trạch ghé sát, chăm chú đọc từng dòng.
Cuối cùng, anh nghiêm túc đọc lại bình luận được ghim lên đầu.
“Mau sinh em bé — ý kiến hay đấy, cần thảo luận thêm.”
Đôi mắt anh ánh lên vẻ mong chờ, như thể đã tưởng tượng viễn cảnh có con.
Từ kế hoạch mang thai đến chọn trường cho con, Bùi Hi Trạch nghiên cứu kỹ từ lâu.
Anh càng nói càng phấn khích, như đứa bé đã nằm trong bụng tôi rồi vậy.
Nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng ngay lập tức bị tôi dập tắt.
“Trước khi cưới anh đã hứa với em, ba năm không được nhắc đến chuyện sinh con.”
Tôi cố tình nghiêm mặt, nhưng trong lòng lại nhịn cười.
Ba năm chỉ là con số tôi nói cho có lệ, vì nghĩ chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
“Vậy ba năm sau thì sao?”
Bùi Hi Trạch cẩn thận tiến đến gần, dịu dàng dụ dỗ.
“Anh cứ sống tốt ba năm này trước đã.”
Gia đình này phải có người tỉnh táo, mà chồng tôi thì hết hy vọng rồi, chỉ có thể trông vào tôi thôi.
“Vợ à, em yên tâm, chúng ta là chân ái, còn vô số lần ba năm nữa!”
Nhìn anh ngơ ngác, tôi lặng lẽ mở ứng dụng tư vấn y khoa.
“Bệnh cuồng yêu nặng thì khám khoa nào? Xin chỉ giáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thần tượng tôi yêu từ nhỏ đến lớn tổ chức concert.
Bùi Hi Trạch đã đặt sẵn vé VIP từ rất sớm.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, những ca khúc sôi động nối tiếp nhau làm bùng nổ không khí.
Tôi vung lightstick mạnh đến mức muốn gãy hai cái.
Âm thanh quá lớn, Bùi Hi Trạch chỉ có thể ghé sát tai tôi nói.
“Vợ à, em chỉ được thích bài hát của anh ta thôi, không được thích cả người anh ta!”
Quả đúng là “vua dấm chua”, đến nghe nhạc cũng không quên cà khịa.
Bài hát encore chính là ca khúc định tình của chúng tôi, vừa vang lên, mắt Bùi Hi Trạch đã sáng rực.
Xung quanh, các cặp đôi cũng dần chìm trong bầu không khí lãng mạn.
Bàn tay nhỏ của Bùi Hi Trạch theo bản năng ôm lấy tôi.
“Vợ ơi, làm sao đây, anh vẫn yêu em như ngày đầu tiên!”
Lời ngọt ngào của người chồng đẹp trai có sức sát thương cực lớn.
May mà tôi còn lý trí, nắm tay anh, chuẩn bị chuồn sớm.
Quy tắc ra ngoài của đỉnh lưu: đến trễ, về sớm.
“Xin nhường đường, để tôi đi qua…”
Vì anh quá nổi tiếng, khán giả quá đông, trên đường ra khỏi sân vận động, Bùi Hi Trạch cứ lặp lại câu này.
Chỉ trách giọng nói trầm ấm đặc trưng của anh quá dễ nhận ra.
Dù đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang kín mít, vẫn khiến người ta nghi ngờ.
“Hình như giọng người vừa đi qua giống Hi Trạch ca quá!”
“Hi Trạch nào?”
“Giới giải trí còn có Hi Trạch nào nữa? Đỉnh lưu Bùi Hi Trạch chứ ai!”
Càng lúc càng nhiều người truy lùng.
Tôi và chồng bị ép phải chạy trối chết.
Xe bảo mẫu đến đúng lúc, vệ sĩ ngăn đám đông cuồng nhiệt, hộ tống chúng tôi lên xe an toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương