Ngôn Trăn nói: "Chữ thiên có thể được coi là hai người , mà khi cô viết, nét bút qua loa, kết thúc không sạch sẽ, hai hoành không ổn định, hiển nhiên nội tâm có dao động, với tình trạng nhân duyên hiện tại thì có liên quan tới hai người.

Cô xem nét bút cuối cùng của cô sắc như đao, hôm nay vô cùng có khả năng sẽ bị pha lê hoặc là những vũ khí sắc bén khác cắt trúng."
Người phụ nữ nghe hiểu tình trạng nhân duyên "Có liên quan tới hai người", cảm thấy Ngôn Trăn miễn cưỡng nói đúng, mới để Ngôn Trăn tiếp tục nói.

Ngôn Trăn hỏi: "Cô có một căn nhà ở trong núi có phải không?"
Người phụ nữ gật đầu.

Này không có gì hiếm lạ, rất nhiều người ở địa phương cũng biết chuyện này.

Điều người phụ nữ chú ý là tai nạn đổ máu mà Ngôn Trăn nói.

"Cô nói tôi sẽ bị vũ khí sắc bén cắt trúng là tình huống thế nào?"
Ngôn Trăn nói: "Cô bị người ta đánh, hơn nữa là bởi vì nam sắc làm cho, sợ là tự thân cô không sạch sẽ, ở bên ngoài bao dưỡng không ít đàn ông đi?"
Người phụ nữ ngây người, sắc mặt biến hóa: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng cho tiền rồi."
"Tuy rằng theo như lời cô nói là đã cho tiền, nhưng chung quy không phải chính đạo, vì vậy sẽ dễ dàng rơi vào nhân quả báo ứng." Ngôn Trăn lục tìm trong túi, muốn vẽ lá bùa hộ mệnh để giảm bớt lực công kích mà người này sắp hứng chịu, nhưng túi lại trống trơn.

Cô bây giờ mới nhớ tới, mình có vẽ không ít bùa hộ mệnh, nhưng đều bị Triệu Bảo Thương cầm đi.

Ngôn Trăn quay đầu nhìn Triệu Bảo Thương.

Triệu Bảo Thương hừ lạnh một tiếng: "Làm gì?"
Ngôn Trăn nhanh chóng lắc đầu, nói với người phụ nữ kia: "Cho nên cô gặp tai nạn đổ máu là do người đàn ông cô bao dưỡng làm cho, hơn nữa đỉnh đầu cô có màu xanh, sợ là tình nhân cô đã sớm ngoại tình, cô không ngại cứ về nhà nhìn xem, nói không chừng có thể phát hiện điều gì đó.

Nhưng nhớ phải cẩn thận mà hành sự, đừng vì một chút xúc động mà khiến cho bản thân lâm vào nguy hiểm."
Người phụ nữ hỏi: "Tôi có nhiều tình nhân như vậy, nên chọn người nào để kiểm tra đây?"
Ngôn Trăn nhìn thoáng qua người phụ nữ: "Trong lòng cô sớm có lựa chọn, cần gì phải hỏi tôi."
Người phụ nữ nghẹn lại một chút.

Đúng vậy, gần đây khi cô ta ở cùng một người trong đó, phát hiện thái độ người nọ có lệ, thất thần, hoàn toàn không phải dáng vẻ nhiệt tình lúc ban đầu.

Hiện giờ nghe Ngôn Trăn nói như vậy, người phụ nữ bỗng nhiên cảm thấy chân tướng có lẽ là vậy.

......!Nhưng vậy thì thế nào?

Không có bằng chứng.

Lại nói tai nạn đổ máu kia, hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra, trên đời này làm sao có người có thể biết trước được tương lai?
Người phụ nữ mở túi xách ra, lục tìm ở bên trong, lấy ra tấm tiền một trăm đưa cho Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nói: "500."
Người phụ nữ lại lấy ra thêm một trăm: "Hai trăm đã là nhiều lắm rồi, chỉ nói đúng được một việc, tôi dựa vào cái gì mà đưa tiền cho cô."
Dứt lời, cô ta xách túi rời đi.

Tuy rằng không thể hiểu được mà bị chặt chém, nhưng tốt xấu vẫn có tiền.

Có được hai trăm đồng này, Ngôn Trăn cùng Triệu Bảo Thương trực tiếp bắt xe tới thôn bên cạnh.

Tài xế rất nhiệt tình, mang các cô đi một đoạn đường xa, nói là lĩnh hội phong cảnh trên cao nguyên một chút.

Hai người phải mất hơn nửa giờ mới đến, thật vất vả tìm được căn hộ màu hồng nhạt, lại không nghĩ rằng có hai người đang đánh nhau ở cửa.

Hai người ở cửa một bên đánh một bên mắng chửi, động tĩnh cực kỳ lớn.

Trong đó một người là phụ nữ mặc quần áo đỏ rực, mặt khác là một người đàn ông, trần trụi nửa người, trên thân in năm dấu tay.

Ngôn Trăn đi qua hỏi: "Xin cho hỏi có chủ nhà ở đây không?"
Người phụ nữ mặc quần áo đỏ rực nhìn thấy Ngôn Trăn, nhanh chóng đạp người đàn ông một đạp, lảo đảo chạy tới gọi: "Đại sư, đại sư, mau cứu người, cứu, cứu tôi đi!"
Người đàn ông ngoan độc nhìn qua: "Hôm nay tôi nói thẳng luôn, là tôi căn bản coi thường cô!"
Người phụ nữ này đúng là người được Ngôn Trăn đoán mệnh trước đó.

Cô ta bây giờ đầu tóc rối loạn, má phải hình như bị tát một bạt tai, vừa hồng vừa sưng.

Chạy đến trước mặt Ngôn Trăn sau đó trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Đại sư cô nói không sai, tôi thật sự gặp tai nạn đổ máu, cô mau cứu...!cứu tôi đi!!"
Người đàn ông nhào đến, trong tay cầm theo một cái gạt tàn thuốc, tư thế vô cùng hung mãnh.

Ngôn Trăn định dán một lá bùa lên trán người đàn ông.

Nhưng chưa kịp ra tay, thì một đám trợ lý cùng người quay phim ở một bên đã tiến lên, lôi người đàn ông ra, nhân tiện lấy dây thừng trói lại.


Một người lớn tuổi ở địa phương chạy tới hỏi: "Chỗ này sao lại thành ra thế này?"
Người phụ nữ ăn vạ bên cạnh Ngôn Trăn, nói với người nọ: "Tên súc sinh này lúc nãy lấy gạt tàn thuốc đánh tôi!" Tiếp đó bắt lấy tay áo Ngôn Trăn, "Đại sư, những lời cô nói đều là thật, tôi tin, tôi tin rồi!!"
Không chờ Ngôn Trăn nói, đã kể ra cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.

"Tên hỗn trướng này thật sự ngoại tình, đây phòng tân hôn của tôi, tôi cho hắn mượn ở, nhưng mà tên hỗn đản này --" Người phụ nữ nghẹn ngào, "Thế nhưng dẫn theo phụ nữ khác vào trong làm loạn, thật sự không phải người mà!! Bị tôi bắt gặp còn muốn giết tôi, tôi khinh!"
May mắn cô ta còn nhớ lời đại sư nói.

Là bị nam sắc khiến gặp tại nạn đổ máu, vì vậy sau khi cô ta phát hiện người đàn ông đang ngoại tình, không có trực tiếp xông lên, mà là bảo trì khoảng cách nhất định.

Cầm lấy hung khí, muốn làm gì vừa nhìn thì hiểu ngay.

Nếu mình không bình tĩnh, thì đầu chắc đã nở ra hoa rồi.

Người phụ nữ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sau lưng một trận lạnh người.

Người đàn ông ngồi dưới đất giãy giụa: "Cô cái con tiện nhân này, coi trọng thân thể tôi, đạp hư tài hoa của tôi, cả ngày nhục nhã tôi.

Tôi nhịn cô lâu lắm rồi, tôi với Hương Hương mới là thật lòng yêu nhau, tôi đã sớm không chịu nổi cô rồi."
Người phụ nữ đi qua đá người đàn ông kia: "Anh ăn của tôi dùng của tôi mà còn dám nói như thế sao??"
"Tôi có gì mà không dám, tôi lại không phải ăn ở miễn phí!"
"Được rồi!" Một người lớn tuổi ở bên cạnh kêu lên.

Hắn nhìn người trên mặt đất, nói với nhân viên công tác của chân nhân tú: "Tôi sẽ xử lý tốt chỗ này, các người tiếp tục quay đi.

Đây chính là chủ của căn nhà này." Hắn chỉ người phụ nữ mặc đồ đỏ.

Người phụ nữ chỉnh lại đầu tóc, chào hỏi với mấy người.

Cuối cùng nhìn về phía Ngôn Trăn, vô cùng kính sợ chắp tay trước ngực, bái lạy kêu: "Đại sư, tôi trước đưa tên này đi cục cảnh sát, một lát nữa sẽ tới giúp cô chuẩn bị vào ở."
Khán giả xem phát sóng trực tiếp mồm đều sắp rớt xuống mặt đất.

【 Ngôn Trăn đoán mệnh lại đúng sao?? 】
【 Cái gì?? Tôi không tin!! Nhất định là diễn!! 】

【 Hẳn sẽ không, tôi ở cùng chuyến bay với người phụ nữ kia, hôm nay cô ta mới trở về từ nơi khác.


【 Nếu đây là thật thì cũng quá khủng bố rồi.


Người phụ nữ gọi cảnh sát tới, lôi người đàn ông kia đi.

Triệu Bảo Thương nhớ tới lời nói trước đó của người đàn ông, nàng hỏi Ngôn Trăn: "Cô cũng chỉ coi trọng thân thể tôi thôi có phải không?"
Ngôn Trăn suýt chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình: "Cái, cái gì?"
"Cô ở bên ngoài có người khác phải không?"
Ngôn Trăn trầm mặc, cô không hiểu Triệu Bảo Thương hỏi gì.

Triệu Bảo Thương lại nghĩ lầm Ngôn Trăn thật sự ở bên ngoài có người, hung tợn nói: "Cô đúng là lòng tham không đáy, chẳng lẽ tôi không thể thỏa mãn cô sao? Hơn nữa có ai có dáng người cùng khuôn mặt tốt hơn so với tôi, cô --"
Ngôn Trăn lập tức che miệng Triệu Bảo Thương lại.

Cô hoàn toàn không biết Triệu Bảo Thương đang phát điên vì điều gì......!
Một bên người quay phim phụ cảm giác nghe được cái gì, dò hỏi: "Các người vừa nói cái gì mà thỏa mãn hay không thỏa mãn vậy?"
Ngôn Trăn nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
Triệu Bảo Thương sửa sang cổ áo của mình, hừ lạnh một tiếng.

Nàng để hở cổ áo một ít, lộ ra xương quai xanh của mình, tiếp đó ngồi xuống trước mặt Ngôn Trăn, thừa dịp người quay phim còn đang giải quyết chuyện của chủ nhà bên kia.

Triệu Bảo Thương hỏi một lần nữa: "Tôi có đẹp không?"
Ngôn Trăn nói: "Đương nhiên đẹp."
"Cô thích không?"
Ngôn Trăn không trả lời, cô nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo đang lộ ra của Triệu Bảo Thương, cùng với dọc theo xương quai xanh mơ hồ thấy một khe hở.

Lại cúi đầu gõ gõ chính mình.

Cô có chút bi phẫn, gật đầu: "Thích."
Triệu Bảo Thương bắt lấy tiểu fan hôn hôn.

Tiểu fan quả nhiên thích mình, cũng không có ngốc hết thuốc chữa như vậy.

Vậy vì sao lại không chịu thừa nhận quan hệ giữa các nàng đây?
Chẳng lẽ là đang thẹn thùng?
Rõ ràng là cầu hôn cũng đều nói ra, thế nào còn không chịu hào phóng nói ra hai chữ kia.

Tên tiểu fan đê tiện này, không phải là đang đợi mình đấy chứ.


Mặt Triệu Bảo Thương tức khắc đỏ lên, so với nỗ lực gọi hai chữ "Lão bà" này một cách tự nhiên và thông thuận, nàng vẫn tương đối thích quá trình cầu hôn chậm rãi.

Nhưng mà ai biểu mình chậm trễ, để cho tiểu fan giành trước một bước.

Lúc này đã phải vào phòng tân hôn......!
Triệu Bảo Thương có chút khẩn trương.

Người quay phim một lần nữa cầm camera nói: "Bây giờ đến phiên các vị thương lượng với chủ nhà rồi, làm cô ấy đồng ý cho các vị vào ở."
Ngôn Trăn đứng lên gật đầu, không nhìn thấy biểu tình của Triệu Bảo Thương, cũng không đoán được suy nghĩ vặn vẹo của Triệu Bảo Thương.

Lúc này Lâm Vũ cùng Vu Liên cũng tới.

Còn có Lục Mính cùng với đối tượng của cô ấy.

Mọi người ai cũng xem đây là nơi dành cho người mới kết hôn.

Cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Chờ sau khi chủ nhà trở về.

Lâm Vũ nóng lòng muốn lên thử, đang muốn mở miệng nói.

Chủ phòng trực tiếp tuyên bố: "Tôi cho đại sư thuê căn hộ này! Hơn nữa, miễn phí, không cần tiền!"
Sắc mặt Lâm Vũ tức khắc khó coi y như vừa bị nhét phân.

"Cô vui đùa gì vậy, đây là cạnh tranh công bằng sao?"
Chủ nhà nói: "Nơi này là của tôi, tôi không thể làm chủ được sao? Không nhiều lời nữa, đăng ký đi."
Ngôn Trăn cười nói: "Cảm ơn."
Chủ nhà cảm kích không thôi, nhanh chóng rút ra một xấp tiền mặt đi tới nhét vào túi Ngôn Trăn: "Đại sư, đây là tiền tôi nợ trước đó, cô đừng ghi hận tôi nha, lúc ấy tôi thật sự không biết bản lĩnh cô lớn như vậy."
Ngôn Trăn nói: "Không sao".

Cô ký tên lên hợp đồng tạm thuê rồi đưa giấy cho Triệu Bảo Thương.

Triệu Bảo Thương chưa tiếp nhận giấy.

Nàng đột nhiên không vui khi ở chỗ này.

Tưởng tượng đến vừa nãy còn có người vận động kịch liệt ở bên trong, lại cảm thấy ghê tởm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện