Edit by Trâm
Bộ phim hôm nay Triệu Bảo Thương đóng vẫn là 《 Thanh Sơn Viễn 》, bộ phim này sử dụng võ hiệp là chủ yếu, nhưng không biết vì sao, đạo diễn nhất định phải thêm vào tình cảm mãnh liệt để diễn, ở giữa bộ phim còn thêm vào một đoạn ngắn tiếp xúc thân mật của nam nữ chính.
Triệu Bảo Thương tư tưởng chuyên nghiệp, vài lần chưa nói gì.
Nhưng sau đó đạo diễn lại cảm thấy “Không đủ kích thích dục vọng dưới đáy lòng của nhân loại”, muốn quay lại.
Triệu Bảo Thương dứt khoát không diễn, rút đầu tư, thuận tiện đem kịch bản mua lại, chuẩn bị đổi đạo diễn mới.
Nếu không phải đạo diễn này vẫn luôn làm phiền, mình cũng không đến mức không nhìn được tiểu fan thi đấu.
Triệu Bảo Thương tâm tình phức tạp.
Nàng ngồi ở trên ghế yên tĩnh xem đoạn tiếp của video.
Xem một lát, trên mặt xuất hiện một loạt biểu cảm mà chính mình cũng không phát giác ra.
- -
Bởi vì chuyện bị vu hãm, rất nhiều người quay phim đối với Ngôn Trăn cháy lên một loại cảm giác đau lòng.
Hai người quay phim nhìn thấy Ngôn Trăn đang ngắm trăng, thoạt nhìn cực kỳ tịch mịch.
Bọn họ thương lượng một chút, một người quay phim trong đó đã đi tới, chụp cho Ngôn Trăn một tấm ảnh.
“Cô đang quan sát thời tiết của ngày mai sao?” Người quay phim hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Không sai biệt lắm.”
Cô kỳ thật là đang xem tinh tượng, quan sát hướng đi gần đây của đế đô.
Đế đô là một khu vực lớn nhất trong nước, mắt rồng vàng, theo lý thuyết mà nói hẳn là mây tía bồng bột(sôi nổi), đáng nói chính là nhìn chỗ sao trời này, lại cảm thấy mơ hồ còn có mây đen che đậy.
Lúc trước có kim vân che lấp mặt trời đã là hiện tượng trăm năm khó gặp, hiện tại lại thấy rõ khí đen, Ngôn Trăn có chút không lý giải được cái này.
Người quay phim hỏi: “Thế nào, có muốn đoán xem thời tiết ngày mai hay không?”
Ngôn Trăn nói: “Mây quá nhiều, tám phần là trời muốn mưa.”
Người quay phim cười to: “Vậy cô có khả năng xem không quá chuẩn, gần đây mấy đài khí tượng đều nói sẽ có nắng liên tục trong mấy ngày, hơn nữa cũng chưa tới mùa bão.”
Ngôn Trăn nói: “Tôi còn có thể áp trời mưa.”
Người quay phim hỏi: “Đánh cuộc không?”
Ngôn Trăn: “Đánh cuộc.”
Hai người đánh cuộc một số tiền, đến 11 giờ khuya, người quay phim tan tầm về nhà, Ngôn Trăn đưa cho hắn một chiếc dù.
Người quay phim cười không nhận.
Kết quả đi được nửa đường, mưa to tầm tã, người quay phim che lại đầu chạy về phía trước, ở trên đường còn không quên đem máy quay mở ra, đối diện với màn ảnh mắng chính mình: “Tôi vì cái gì lại không nhận cái dù kia? Tôi khẳng định sẽ bị đá lừa đầu.”
Có người xem nhìn thấy cái này, spam một mảnh ha ha ha ha cười.
Vu Liên cũng nhìn thấy đoạn này.
Quyết định ngày mai đưa cho người quay phim xui xẻo này thêm cái đùi gà.( Chắc là tăng lương)
Lúc này đã đến 12 giờ, Vu Liên xét duyệt xong rồi tắt video, chuẩn bị đi về nhà.
Đang bước chân đi, cô ấy đột nhiên nghĩ tới Ngôn Trăn hôm nay đã nói “Buổi tối không được an toàn”.
Cô ấy tự hỏi một phen, cuối cùng ở tòa nhà cao chọc trời tìm một phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Một cái thông báo của Weibo đem cô ấy đánh thức.
Vu Liên mơ mơ màng màng mở ra xem, nhìn thấy trên Weibo viết, ở hẻm nhỏ gần nhà của cô ấy đã xảy ra một vụ án cướp bóc, người bị hại bởi vì liều chết giãy giụa, bị cướp đâm ba dao, đang ở bệnh viện cấp cứu.
Vu Liên lập tức bừng tỉnh.
Nhìn thời gian phát sinh sự việc, lúc ấy đúng là thời điểm mà mình chuẩn bị về nhà.
Hơn nữa cái hẻm nhỏ bị cướp bóc kia, cũng là địa phương mà cô ấy thường hay đi qua.
—— người bị cướp bóc ban đầu, rất có khả năng sẽ là mình.
Vu Liên hoảng sợ.
Cô ấy chần chờ một lát rồi đi tìm Ngôn Trăn.
Hai người đi đến một quán cà phê ngồi xuống.
Vu Liên gọi hai ly cà phê kiểu Mỹ: “Cô có biết chuyện tôi muốn cùng cô nói là gì không?”
Ngôn Trăn nói: “Không được rõ lắm.”
“Ngày hôm qua……” Vu Liên suy nghĩ một chút, vẫn là đem nghi vấn nói ra, “Cô có phải có thể tính được chuyện phát sinh trong tương lai hay không?”.
Truyện Khoa Huyễn
Ngôn Trăn nói: “Cũng có thể hoặc cũng không có thể.”
“Vậy ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Vu Liên hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói.”
Vu Liên lắc đầu: “Cô có lẽ là có ý tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy…… Vốn nên là tôi bị thương mới phải, hiện tại lại có người thay tôi gặp loại chuyện này, thật sự là……”
Vu Liên áy náy cực kỳ.
Cách nói chuyện đều không có dĩ vãng sắc bén hay vui sướng.
Ngôn Trăn hiểu rõ suy nghĩ của Vu Liên.
Ngày hôm qua Vu Liên thuận miệng hỏi, mình lại thuận miệng nhắc đến, Vu Liên đã lựa chọn tin tưởng mình, do đó mới tránh được mầm tai hoạ lần này.
Nhưng phàm là có nhân duyên tương khấu.
Hôm nay cô ấy tránh được, về sau rất có khả năng sẽ trở lại trầm trọng thêm.
Ngôn Trăn sau khi tính toán một phen, phát hiện sự việc này vốn cùng Vu Liên không liên quan, lại cùng Vu Liên nói: “Không có gì đáng ngại, cũng không cần tự trách quá mức.”
Vu Liên thở dài.
Tuổi của cô ấy cũng khá lớn, lại tín ngưỡng Phật giáo, bởi vậy mới cảm thấy bản thân lúc này đây là để người khác hỗ trợ chắn tai, sẽ phải gặp báo ứng.
Ngôn Trăn đưa cho cô ấy một lá bùa “Nếu sợ, thì hãy đem lá bùa này mang trên người.”
Vu Liên tiếp nhận.
Sau khi uống một ngụm cà phê lại hỏi: “Cô có biết phạm nhân cướp bóc kia là người nào không?”
Ngôn Trăn sửng sốt.
Vấn đề này có chút ngoài dự kiến của cô, nhưng nếu Vu Liên hỏi, cô không thể không trả lời.
Bởi vì cô xác thực biết thân phận của tên phạm nhân cướp bóc kia.
Nếu là dĩ vãng, cô đại khái cũng chỉ có thể tính ra một cái phương vị, nhưng lúc này, phạm nhân cướp bóc và cô đã gặp nhau, còn thân phận của cô là xem náo nhiệt.
Đó là người đàn ông cùng phòng với cô lúc đi xe lửa.
Ngôn Trăn nói: “Hẳn là phóng viên đã tuyên bố chuyện này, mục đích là tạo ra tin tức — nhưng có người ở sau lưng cho hắn ta một số tiền, cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.”
Vu Liên trừng lớn mắt, cô ấy không biết chuyện Ngôn Trăn nói là thật hay giả, trước đưa ra một cái đảm bảo.
“Chờ sau khi thi đấu kết thúc, cô có thể gọi tôi là Liên tỷ.” Vu Liên đã biết sự việc lần này là có người cố ý muốn tạo ra tin tức, cô ấy thở dài một hơi, “Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi đều sẽ tận lực.”
Sau khi trở về, Vu Liên tự hỏi một lát, rồi trực tiếp nặc danh báo nguy cho cảnh sát.
Cảnh sát căn cứ vào manh mối mà Vu Liên cung cấp, âm thầm quan sát tên phóng viên kia.
Vào ban đêm, một khoản tiền lớn được gửi vào trong thẻ của tên phóng viên.
Đồng thời, tên phóng viên kia lại uống say.
Trong lúc say khướt đã cùng bằng hữu bộc lộ mình có làm một chuyện ngu xuẩn.
Ở nửa tháng trước, hắn nhận được một tin nhắn danh, hỏi hắn có muốn kiếm tiền không.
Tên phóng viên kia không chút do dự nói muốn.
Tin nhắn nặc danh kia lại cùng hắn bàn ra kế hoạch cướp bóc này, công cụ và tin tức đều là người nặc danh kia cung cấp, mà tất cả chứng thực cụ thể kia đều là của tên phóng viên.
Sau khi cảnh sát ghi âm xong thì dùng tay ra hiệu cho một đám cảnh sát đến bao vây.
Tên phóng viên thật nhanh đã bị đưa vào cục cảnh sát.
Thời điểm Vu Liên nhìn đến tin tức mới nhất này, đối với Ngôn Trăn tựa hồ là tôn kính cùng biết ơn.
Cô ấy còn muốn tìm Ngôn Trăn để hỏi chuyện một chút.
Nhưng lại nghĩ đến hiện tại còn đang thi đấu, mới tạm thời đem chuyện mình muốn hỏi áp xuống..
Bộ phim hôm nay Triệu Bảo Thương đóng vẫn là 《 Thanh Sơn Viễn 》, bộ phim này sử dụng võ hiệp là chủ yếu, nhưng không biết vì sao, đạo diễn nhất định phải thêm vào tình cảm mãnh liệt để diễn, ở giữa bộ phim còn thêm vào một đoạn ngắn tiếp xúc thân mật của nam nữ chính.
Triệu Bảo Thương tư tưởng chuyên nghiệp, vài lần chưa nói gì.
Nhưng sau đó đạo diễn lại cảm thấy “Không đủ kích thích dục vọng dưới đáy lòng của nhân loại”, muốn quay lại.
Triệu Bảo Thương dứt khoát không diễn, rút đầu tư, thuận tiện đem kịch bản mua lại, chuẩn bị đổi đạo diễn mới.
Nếu không phải đạo diễn này vẫn luôn làm phiền, mình cũng không đến mức không nhìn được tiểu fan thi đấu.
Triệu Bảo Thương tâm tình phức tạp.
Nàng ngồi ở trên ghế yên tĩnh xem đoạn tiếp của video.
Xem một lát, trên mặt xuất hiện một loạt biểu cảm mà chính mình cũng không phát giác ra.
- -
Bởi vì chuyện bị vu hãm, rất nhiều người quay phim đối với Ngôn Trăn cháy lên một loại cảm giác đau lòng.
Hai người quay phim nhìn thấy Ngôn Trăn đang ngắm trăng, thoạt nhìn cực kỳ tịch mịch.
Bọn họ thương lượng một chút, một người quay phim trong đó đã đi tới, chụp cho Ngôn Trăn một tấm ảnh.
“Cô đang quan sát thời tiết của ngày mai sao?” Người quay phim hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Không sai biệt lắm.”
Cô kỳ thật là đang xem tinh tượng, quan sát hướng đi gần đây của đế đô.
Đế đô là một khu vực lớn nhất trong nước, mắt rồng vàng, theo lý thuyết mà nói hẳn là mây tía bồng bột(sôi nổi), đáng nói chính là nhìn chỗ sao trời này, lại cảm thấy mơ hồ còn có mây đen che đậy.
Lúc trước có kim vân che lấp mặt trời đã là hiện tượng trăm năm khó gặp, hiện tại lại thấy rõ khí đen, Ngôn Trăn có chút không lý giải được cái này.
Người quay phim hỏi: “Thế nào, có muốn đoán xem thời tiết ngày mai hay không?”
Ngôn Trăn nói: “Mây quá nhiều, tám phần là trời muốn mưa.”
Người quay phim cười to: “Vậy cô có khả năng xem không quá chuẩn, gần đây mấy đài khí tượng đều nói sẽ có nắng liên tục trong mấy ngày, hơn nữa cũng chưa tới mùa bão.”
Ngôn Trăn nói: “Tôi còn có thể áp trời mưa.”
Người quay phim hỏi: “Đánh cuộc không?”
Ngôn Trăn: “Đánh cuộc.”
Hai người đánh cuộc một số tiền, đến 11 giờ khuya, người quay phim tan tầm về nhà, Ngôn Trăn đưa cho hắn một chiếc dù.
Người quay phim cười không nhận.
Kết quả đi được nửa đường, mưa to tầm tã, người quay phim che lại đầu chạy về phía trước, ở trên đường còn không quên đem máy quay mở ra, đối diện với màn ảnh mắng chính mình: “Tôi vì cái gì lại không nhận cái dù kia? Tôi khẳng định sẽ bị đá lừa đầu.”
Có người xem nhìn thấy cái này, spam một mảnh ha ha ha ha cười.
Vu Liên cũng nhìn thấy đoạn này.
Quyết định ngày mai đưa cho người quay phim xui xẻo này thêm cái đùi gà.( Chắc là tăng lương)
Lúc này đã đến 12 giờ, Vu Liên xét duyệt xong rồi tắt video, chuẩn bị đi về nhà.
Đang bước chân đi, cô ấy đột nhiên nghĩ tới Ngôn Trăn hôm nay đã nói “Buổi tối không được an toàn”.
Cô ấy tự hỏi một phen, cuối cùng ở tòa nhà cao chọc trời tìm một phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Một cái thông báo của Weibo đem cô ấy đánh thức.
Vu Liên mơ mơ màng màng mở ra xem, nhìn thấy trên Weibo viết, ở hẻm nhỏ gần nhà của cô ấy đã xảy ra một vụ án cướp bóc, người bị hại bởi vì liều chết giãy giụa, bị cướp đâm ba dao, đang ở bệnh viện cấp cứu.
Vu Liên lập tức bừng tỉnh.
Nhìn thời gian phát sinh sự việc, lúc ấy đúng là thời điểm mà mình chuẩn bị về nhà.
Hơn nữa cái hẻm nhỏ bị cướp bóc kia, cũng là địa phương mà cô ấy thường hay đi qua.
—— người bị cướp bóc ban đầu, rất có khả năng sẽ là mình.
Vu Liên hoảng sợ.
Cô ấy chần chờ một lát rồi đi tìm Ngôn Trăn.
Hai người đi đến một quán cà phê ngồi xuống.
Vu Liên gọi hai ly cà phê kiểu Mỹ: “Cô có biết chuyện tôi muốn cùng cô nói là gì không?”
Ngôn Trăn nói: “Không được rõ lắm.”
“Ngày hôm qua……” Vu Liên suy nghĩ một chút, vẫn là đem nghi vấn nói ra, “Cô có phải có thể tính được chuyện phát sinh trong tương lai hay không?”.
Truyện Khoa Huyễn
Ngôn Trăn nói: “Cũng có thể hoặc cũng không có thể.”
“Vậy ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Vu Liên hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói.”
Vu Liên lắc đầu: “Cô có lẽ là có ý tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy…… Vốn nên là tôi bị thương mới phải, hiện tại lại có người thay tôi gặp loại chuyện này, thật sự là……”
Vu Liên áy náy cực kỳ.
Cách nói chuyện đều không có dĩ vãng sắc bén hay vui sướng.
Ngôn Trăn hiểu rõ suy nghĩ của Vu Liên.
Ngày hôm qua Vu Liên thuận miệng hỏi, mình lại thuận miệng nhắc đến, Vu Liên đã lựa chọn tin tưởng mình, do đó mới tránh được mầm tai hoạ lần này.
Nhưng phàm là có nhân duyên tương khấu.
Hôm nay cô ấy tránh được, về sau rất có khả năng sẽ trở lại trầm trọng thêm.
Ngôn Trăn sau khi tính toán một phen, phát hiện sự việc này vốn cùng Vu Liên không liên quan, lại cùng Vu Liên nói: “Không có gì đáng ngại, cũng không cần tự trách quá mức.”
Vu Liên thở dài.
Tuổi của cô ấy cũng khá lớn, lại tín ngưỡng Phật giáo, bởi vậy mới cảm thấy bản thân lúc này đây là để người khác hỗ trợ chắn tai, sẽ phải gặp báo ứng.
Ngôn Trăn đưa cho cô ấy một lá bùa “Nếu sợ, thì hãy đem lá bùa này mang trên người.”
Vu Liên tiếp nhận.
Sau khi uống một ngụm cà phê lại hỏi: “Cô có biết phạm nhân cướp bóc kia là người nào không?”
Ngôn Trăn sửng sốt.
Vấn đề này có chút ngoài dự kiến của cô, nhưng nếu Vu Liên hỏi, cô không thể không trả lời.
Bởi vì cô xác thực biết thân phận của tên phạm nhân cướp bóc kia.
Nếu là dĩ vãng, cô đại khái cũng chỉ có thể tính ra một cái phương vị, nhưng lúc này, phạm nhân cướp bóc và cô đã gặp nhau, còn thân phận của cô là xem náo nhiệt.
Đó là người đàn ông cùng phòng với cô lúc đi xe lửa.
Ngôn Trăn nói: “Hẳn là phóng viên đã tuyên bố chuyện này, mục đích là tạo ra tin tức — nhưng có người ở sau lưng cho hắn ta một số tiền, cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.”
Vu Liên trừng lớn mắt, cô ấy không biết chuyện Ngôn Trăn nói là thật hay giả, trước đưa ra một cái đảm bảo.
“Chờ sau khi thi đấu kết thúc, cô có thể gọi tôi là Liên tỷ.” Vu Liên đã biết sự việc lần này là có người cố ý muốn tạo ra tin tức, cô ấy thở dài một hơi, “Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi đều sẽ tận lực.”
Sau khi trở về, Vu Liên tự hỏi một lát, rồi trực tiếp nặc danh báo nguy cho cảnh sát.
Cảnh sát căn cứ vào manh mối mà Vu Liên cung cấp, âm thầm quan sát tên phóng viên kia.
Vào ban đêm, một khoản tiền lớn được gửi vào trong thẻ của tên phóng viên.
Đồng thời, tên phóng viên kia lại uống say.
Trong lúc say khướt đã cùng bằng hữu bộc lộ mình có làm một chuyện ngu xuẩn.
Ở nửa tháng trước, hắn nhận được một tin nhắn danh, hỏi hắn có muốn kiếm tiền không.
Tên phóng viên kia không chút do dự nói muốn.
Tin nhắn nặc danh kia lại cùng hắn bàn ra kế hoạch cướp bóc này, công cụ và tin tức đều là người nặc danh kia cung cấp, mà tất cả chứng thực cụ thể kia đều là của tên phóng viên.
Sau khi cảnh sát ghi âm xong thì dùng tay ra hiệu cho một đám cảnh sát đến bao vây.
Tên phóng viên thật nhanh đã bị đưa vào cục cảnh sát.
Thời điểm Vu Liên nhìn đến tin tức mới nhất này, đối với Ngôn Trăn tựa hồ là tôn kính cùng biết ơn.
Cô ấy còn muốn tìm Ngôn Trăn để hỏi chuyện một chút.
Nhưng lại nghĩ đến hiện tại còn đang thi đấu, mới tạm thời đem chuyện mình muốn hỏi áp xuống..
Danh sách chương