“Sư huynh à huynh ăn cái gì ở phủ Cức Thiên vậy?”

Khi nói ra những lời này, là lúc Nghi Huyên đang vất vả hết sức dìu Thường Hàn đi về một khe suối. Toàn bộ trọng lượng của Thương Hàn đều dồn lên vai Nghi Huyên khiến cô kiệt sức chịu không nổi nữa.

Vất vả mãi mới lết được tới con suối, vừa lội xuống nước, thì cả người Thương Hàn co rúm lại khi vừa chạm đến mặt nước. Nước suối lạnh hình như đã làm hắn thức tỉnh, hắn lập tức nổi lên đề phòng, không bước lên phía trước nữa.

“Chẳng lẽ còn sợ ta hại huynh sao?” Tuy biết hắn không nghe thấy, nhưng Nghi Huyên vẫn phàn nàn một câu. Cô vừa than vãn vừa mở bàn tay hắn ra, viết xuống lòng bàn tay hắn năm chữ “Thiên Nhất Huyền Thủy trận”. Lúc này hắn mới hiểu được, sau đó lại gật đầu.

Hắn khẽ đẩy cô ra, tránh khỏi sự dìu đỡ của cô, tự mình bước ra giữa con suối. Tuy thấy bước chân hắn loạng choạng nghiêng ngả, nhưng Nghi Huyên cũng không đến đỡ, chỉ lẳng lặng đứng ở bên bờ. Mãi cho đến khi tới chỗ nước sâu nhất, ngập hơn nửa người, hắn mới ngừng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật là, đến mức này rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ… “ Cô vừa nói vừa lấy bảo kính ra, thả nó xuống nước, rồi thi triển trận pháp, quát, “Huyền Minh hóa kính, rừng ánh đại u. Địch hà đãng uế, phù chính trừ tà. Trạm Lộ, Huyền Thủy!” (Gương sáng xóa tan bóng tối, soi sáng nơi tối tăm. Gột rửa mọi nhơ bẩn, phù chính trừ tà.)

Tấm gương tỏa sáng, lan tỏa dưới nguồn nước tinh khiết. Từng làn sóng nhỏ trào lên, ánh sáng trong veo tràn ngập khe suối, tựa như ảo mộng. Nước suối khẽ khàng vuốt lên thân thể hắn, lướt qua như một cơn gió mát.

Theo lý thuyết, Thiên Nhất Huyền Thủy sẽ thấm vào xương cốt, rồi tinh lọc ma khí, quá trình đó hẳn phải đau đớn lắm. Nhưng từ đầu đến cuối, Thương Hàn hoàn toàn yên lặng. Sự yên lặng này lại cho thấy sự âm thầm chịu đựng kiên cường không muốn khuất phục của hắn, khiến Nghi Huyên cảm thấy hơi khổ sở.

Nửa canh giờ sau, việc trị liệu kết thúc. Nghi Huyên thu lại trận pháp, đang do dự không biết có nên xuống dìu hắn lên không thì hắn lại giống như lúc trước, lặng lẽ mà đi lên.

Nước suối lạnh lẽo khiến toàn thân hắn ướt đẫm. Quần áo đơn bạc, dán lên da thịt, không ngừng nhỏ nước xuống. Đầu xuân vẫn lạnh, gió núi càng mang theo hơi lạnh, mà thương tích của hắn không nhẹ, làm sao mà chịu được.

Nghi Huyên thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không ngừng run rẩy thì vội hỏi: “A, để muội đi nhóm lửa!” Cô nói xong, xoay người đi. Đi chưa được mấy bước, bỗng quay trở lại. Cô cũng bất chấp việc phải tôn trọng niềm kiêu hãnh của hắn, mà trực tiếp đỡ lấy cánh tay hắn, kéo hắn đến một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, rồi cởi áo khoác ra choàng lên người hắn.

“Ngồi đây đợi muội?” Cô vừa nói vừa viết vội lên lòng bàn tay hắn một chữ “Chờ”. Nghĩ hắn có thể hiểu được nên cô cũng không tốn thời gian giải thích thêm mà xoay người đi luôn.

Nhưng lúc này hắn lại giữ lấy tay cô, mở miệng hỏi: “Ngươi…là ai…”

Nghi Huyên quả thực bị hoảng sợ. Thanh âm của hắn mặc dù khàn khàn khô ráp nhưng từng chữ lại rõ ràng vô cùng. Cô vội vàng quay lại, ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Huynh có thể nói?”

Hắn không trả lời, hiển nhiên là không nghe thấy. Hắn trầm mặc chốc lát, rồi lặp lại lần nữa: “Ngươi là ai?”

Nghi Huyên do dự một lát, mới kéo tay hắn, viết xuống lòng bàn tay hắn tên của mình.

Một nét vắt ngang rồi sổ dọc xuống, một nét hất xuống mở ra rồi phẩy phía trên. Vẽ lần lượt các nét móc, rồi tỉ mỉ phẩy một dấu nữa… Hai chữ này cô chưa bao giờ viết nghiêm túc đến vậy.

Cuối cùng khi viết xong hai chữ, đầu ngón tay cô vẫn dừng trên lòng bàn tay hắn. Cô không biết hắn có nhận ra hay không, nhưng cũng không muốn viết lại lần nữa. Cô nhìn hắn một lát, rồi chậm rãi nhấc tay ra.

Đúng lúc này, hắn mở miệng nói, thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ vô cùng:

“Nghi Huyên.”

Chỉ một tiếng này, mặt Nghi Huyên thoáng nóng lên. Cô buông tay hắn xuống, đứng dậy nói: “Nói chung là huynh cứ chờ ở đây đã!”

Cô giống như muốn cấp tốc chạy trốn khỏi nơi này. Tim đập dồn dập, bao nỗi lo lắng trước đây đều bị sự xúc động này đè ép xuống. Cô thở dài một tiếng, hung hăng mắng chính mình: “Chẳng qua chỉ gọi tên thôi, có cần vui đến mức này không?!”

Cuối cùng, cái suy nghĩ “chính sự quan trọng hơn” trong đầu cô đã giúp cô kiềm chế tất cả những cảm xúc khó hiểu trong lòng. Cô lấy bảo kính ra chiếu sáng xung quanh để tìm những vật có thể nhóm lửa. Cô rọi qua từng góc núi đá, bỗng thấy một vùng xanh biếc. Ở trong sơn cốc này, vậy mà lại có một rừng trúc rậm rạp xanh tốt, tràn đầy sức sống. Cô vui mừng chọn lấy mấy cành trúc khô ráo. Rồi rút bội kiếm chặt đứt một thân trúc thô to bằng miệng bát, chặt thành mấy khúc, tạm thời dùng làm nồi bát. Cô sợ mấy cành trúc không đủ nhóm lửa, lại cúi người nhặt thêm đống lá trúc khô ráo. Ngay khi cô ôm được một bó lá lên, thì bỗng phát hiện ra một mảnh gỗ vụn.

Xe Lăng Vân?! —— cô lập tức phán đoán được mảnh gỗ này từ đâu mà đến, vội bỏ bó lá xuống, theo hướng mảnh gỗ bay ra tìm đến. Quả nhiên, ở sâu trong rừng trúc, xe Lăng Vân đã đè nát một vùng cây trúc, từng mảnh xe rải rác xung quanh, vô cùng bừa bãi. Đáng tiếc lúc này có tìm thấy cũng không còn ích lợi gì nữa. Nghi Huyên chạy vội đến tìm xem trong đống đó có gì hữu dụng không. May mà, hành lý vẫn ở trên xe, nhưng giờ chúng đang rải rác khắp xung quanh. Phải mất lúc mới tìm thấy quần áo thảm lông cùng lương khô và thuốc. Nghi Huyên tìm một chiếc khăn, bọc mấy thứ này lại, rồi quay về chỗ lúc nãy, nhặt bó trúc cùng mấy cái bát trúc lên, sau đó vội vàng chạy trở về.

Cô cũng không tốn thời gian giải thích với Thương Hàn, chỉ vội vàng nhóm lửa lên, đặt nồi trúc lên đun nước. Sau khi đã chuẩn bị xong, cô lấy tấm thảm mềm khô ráo ra, kéo tay Thương Hàn, vô cùng khí thế mà viết lên chữ —— Cởi.

Thương Hàn nhíu mày, không đáp lại. Ngay lúc Nghi Huyên tưởng rằng hắn không muốn hợp tác, ép cô buộc phải tự mình động thủ, thì hắn đứng lên, quay lưng đi, cởi quần áo.

Ngay khi áo hắn tuột xuống, cô mới phát hiện ra trên lưng hắn xăm hoa văn.

Chỉ có hai sắc vàng kim và đen, vẽ thêm hơn mười con hồ điệp, từ trên vai nghiêng xuống gần hông. Đang tung cánh, vỗ cánh, đón gió, đậu xuống bông hoa… Mỗi con đều có hình dáng khác nhau, trông rất sống động. Dưới ánh lửa, nó vàng rực rạng rỡ như đang di động, những cánh bướm nhỏ đó như được truyền lấy sức sống, mà linh động muốn bay đi.

Nghi Huyên nhìn đến ngây ngốc, nhưng chỉ phút sau đã giật mình tỉnh lại, vội vàng lấy tấm thảm đưa hắn khoác lên. Cô kéo hắn ngồi xuống, lấy một chiếc khăn vải bố ra lau tóc cho hắn. Cô vừa lau vừa tức giận nói:

“Tên yêu nghiệt ghê tởm! Muốn vẽ tranh thì vẽ lên giấy ấy! Thế mà dám làm hỏng thân thể người khác! Da dẻ đẹp vậy mà bị biến thành thế này, làm sao bây giờ? Tên ghê tởm đó…”

Cô càng nói càng thêm tức giận, không tự chủ mà nặng tay thêm. Thương Hàn mấy lần muốn cầm khắn tự lau lấy nhưng cô hoàn toàn không điếm xỉa tới. Rốt cuộc hắn nhíu mày mở miệng, nói: “Nghi Huyên, để ta tự làm…”

Nghi Huyên nghe vậy, động tác ngừng lại, không khỏi thấy xấu hổ. Cô nhẹ nhàng thả tay khỏi chiếc khăn, để hắn tự làm. Nhưng ngay lúc hắn cầm lấy cái khăn, cô bỗng chú ý đến móng tay của hắn. Có lẽ vì cuộc chiến lúc trước nên để móng tay dài hơn một tấc, bây giờ cũng gãy đi vài móng. Nhìn cái này còn làm cô khó chịu hơn cả cái hình xăm kia. Cô đắn đo một chút, rồi kéo tay hắn, trịnh trọng viết xuống ba chữ: “Sửa móng tay”.

Đương nhiên hắn cũng cảm thấy ngón tay có dị dạng, nhưng không nói mà chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trong hành lý cũng không có dao nhỏ hay cây kéo, nên Nghi Huyên đành lấy một thanh chủy thủ đến. Cô cầm tay hắn, cẩn thận từng li từng tí mà cắt đi một phần ba móng tay hắn, rồi lại hết sức cẩn thận chỉnh sửa lại. Chủy thủ rất sắc bén nên cô cũng hết sức chuyên tâm, chỉ sợ sẽ làm đứt tay hắn. Lâu sau, cô mới thu lại dao, hài lòng nhìn thành quả của mình.

Thương Hàn cảm giác thấy cô ngừng lại, nhẹ nhàng nắm tay lại. Khi móng tay kề xuống lòng bàn tay, cảm nhận móng tay được sửa theo độ ngắn thích hợp. Hắn thả nắm tay ra, cúi đầu nói một câu: “Cảm ơn.”

Nghi Huyên càng đắc ý hơn, “Đã sửa rất đẹp rồi! Muốn có thành quả này thì phải luyện tập đó. Hồi muội còn chăm Tiểu Xuyên Nhi, đã luyện ra không ít công phu đâu!”

“Tiểu Xuyên Nhi” này chính là đứa trẻ mà Nghi Huyên cùng Phương Thanh nhận nuôi, tên đầy đủ gọi là “Lâm Xuyên”, bây giờ đã trưởng thành rồi. Lại nói tiếp, ngày trước Lâm Xuyên tham gia Đại hội đấu kiếm, lại bị Thương Hàn chen ngang. Hơn nữa Lâm Xuyên là đệ tử của Phương Thanh, còn Thương Hàn thì luôn tâm niệm muốn quyết chiến với Phương Thanh, bởi vậy mà hai người họ nảy sinh tranh chấp.

Trước mặt Thương Hàn tự nhiên nhắc đến Lâm Xuyên thì không hay lắm, nhưng nhớ ra hắn không nghe thấy, Nghi Huyên lại tiếp túc nói: “Sư tỷ giờ đang ở bên Tiểu Xuyên Nhi rồi. Nếu huynh còn muốn quấy rầy họ, thì sẽ bị lừa đá đó nha!”

Thương Hàn không nghe thấy Nghi Huyên đang nói cái gì, thần sắc trước sau vẫn luôn yên tĩnh. Nghi Huyên bỗng nổi lên ý xấu, nói: “Thực ra bây giờ ngay cả ta huynh cũng đánh không lại đâu, thế làm sao mà thắng được sư tỷ? Cái gì mà nhất quyết phải phân thắng bại, huynh hãy hết hy vọng đi!… Còn nữa, chờ đến khi về môn phái, huynh còn có vô vàn chuyện phải giải thích phải bồi tội đó. Đừng tưởng bị Lệnh chủ chiếm thân vài năm thì có thể xóa bỏ toàn bộ. Nếu cho ta nói, thì sẽ phạt huynh lên Tịch Đàm suy nghĩ ba năm mới được…”

Cô nói rồi lại nói, nói không ngừng nghỉ. Nói về tất cả những ân oán vướng mắc xưa kia, nhưng lại khiến cô cảm thấy lòng ấm áp. Có một số chuyện, trừ cô ra thì trong môn phái không ai biết.

Hắn từng được phủ Cức Thiên cứu, rồi bị hạ “Ma Chủng”. Ma Chủng là nội đan của ma vật, nếu thân thể có thể hòa hợp với vật ấy, sẽ đem đến một sức mạnh kinh người. Nhưng phần lớn những người đó đều không chịu được ma khí hùng mạnh kia. Nếu không chết ngay tại chỗ thì sẽ biến thành quái vật không có tri thức. Nhưng Thương Hàn lại thuộc số ít kỳ tài có thể hấp thụ Ma Chủng kia, hắn một lòng truy cầu sức mạnh, đối với sự thay đổi này gần như vui mừng mà chấp nhận. Cũng vì vậy, mà một đoạn thời gian rất dài sau, hắn tự nhận mình là ma vật, nhập bọn cùng phủ Cức Thiên.

Nhưng dù cho là thế, nhưng Dịch Thủy đình vẫn luôn là sư môn của hắn. Dẫu rằng cao ngạo vô lễ, nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện tổn thương đến đồng môn. Có thể là cải tà quy chính hoặc lương tâm bộc phát, mặc kệ là lý do gì, một ngày của mười năm trước, hắn đã cứu lấy thầy trò Phương Thanh, thế chỗ bọn họ, bị Lệnh Chủ chiếm mất thân thể…

Nghi Huyên đang chìm đắm trong tưởng niệm, bỗng nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục. Cô lập tức chạy qua, xoay người lấy hai cành trúc bắc bát trúc đựng nước sôi ra. Tiếp đó, lấy thêm cái bát trúc nữa, dùng nước sôi tráng qua vài lần, rồi rót xuống nửa bát, lấy lương khô đưa cho Thương Hàn.

“Bị khổ sở lâu như vậy, chắc huynh cũng đói rồi, ăn một chút đi.” Nghi Huyên cười nói.

Cho dù không nghe thấy, không viết lên tay, thì hắn cũng có thể hiểu thứ trong tay có tác dụng gì. Hắn cầm một miếng lương khô, cắn một ngụm. Hắn nhai rất thong thả, tựa như đang ăn đồ có mùi vị thơm ngon. Khi hắn nuốt xong, cũng đồng thời đặt thức ăn xuống. Hắn không nói câu nào, chỉ nâng bát trúc lên uống, không ăn thêm một miếng nào nữa.

Thấy hắn như vậy, Nghi Huyên không kiềm chế được hoài nghi có phải lương khô kia rất khó nuốt không. Đồ ăn mang theo khi ra ngoài, tuy không ngon, nhưng cũng không cần phải tỏ ra ghét bỏ như vậy chứ. Cô vừa nghĩ vừa lấy một miếng lương khô be bé bỏ vào miệng. Thật bất ngờ, đây là bánh bột mì nhào với hạt đậu hảo hạng, thêm chút mật ong vào làm thành bánh đậu. Hương vị ngọt ngào mềm mịn, rất ngon miệng. Cô đang định phàn nàn hắn kén chọn, thì bỗng nghĩ đến một khả năng.

Thần thức đều bị mất, năm giác quan cũng không còn. Bây giờ hắn chỉ có cảm giác, thị lực và thính giác chưa khôi phục, chỉ sợ khứu giác cùng vị giác, hai giác quan đó cũng…

Nghi Huyên vội kéo tay hắn, nghĩ định viết mấy câu an ủi. Nhưng cô bỗng phát hiện, từ khi hắn tỉnh lại đến giờ, những chuyện cần nói rõ quả thực quá nhiều. Mười năm qua, rốt cuộc phải nói từ chỗ nào đây? Mười năm trước ở phân đà phủ Cức Thiên, hay ở lòng sông Trường Nguyệt trước đó không lâu? Hay là, hỏi về bệnh tình của hắn, nói rằng Vân Ẩn Thượng Nhân vẫn luôn quan tâm lo lắng cho thương thế của hắn. Hoặc là, nói thật chuyện Vĩnh Thánh Thiên tông thấy chết không cứu, cùng với “Chân Hư cảnh” đã kỳ tích giúp hắn bình phục…

Bao nhiêu chuyện rắc rối phức tạp khiến cô đắn đo. Nhưng khi cô đặt tay viết xuống, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ:

“Rồi sẽ tốt lên thôi.”

Cô viết xong, nhẹ nhàng khép ngón tay hắn lại, dùng sự dịu dàng cùng sự kiên định nói với hắn như thế.

Tác giả:

Khụ khụ, đọc hết chương này, chắc nhiều độc giả sẽ hỏi:  Vì sao Lệnh chủ lại xăm hình Hồ Điệp trên người?

Dựa trên tinh thần yêu thích sự hòa hợp âm dương, tôi nhất định phải nói cho mọi người, bởi vì! Bươm bướm là —— Hoàn! Toàn! Biến! Thái!

Còn có, mọi người phải tự động não nghĩ ra bướm trắng và bướm đen là vua của các loài bướm chứ, hừ hừ, mọi người quá coi thường Lệnh chủ đóa!

Với tĩnh cách không hoa lệ lộng lẫy không chịu nổi của Lệnh chủ, thì hoa văn nhất định phải là “Loài bướm chói lóa cả mặt trời”! = =+

[Na Chích: Đủ rồi nhá!]

[Hồ Ly: 囧~~~]

Khụ khụ, lại nói tiếp, Nghi Huyên muội, thực ra sư phụ cô còn có một câu chưa nói, tôi thay mặt bà ấy nói với cô. Đó chính là:

“Ngoại trừ đạo hạnh thấp ra, còn có một lý do chọn con, đó chính là  —— con có kinh nghiệm phong phú để chăm trẻ con à!”

[Nghi Huyên: Đồ lửa đảo!!!!]

[Lâm Xuyên:…]

Khụ khụ chương sau:

Sư huynh sẽ không khách khí với ngươi…

Chú thích:

Tên Nghi Huyên: 仪萱

Tên Thương Hàn: 苍寒
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện