Edit: Na Na
Nghi Huyên thấy Lưu Tố Tâm nói vậy thì nổi giận phản bác lại: “Sư huynh ta không phải là ma vật! Ma vật mà ta nói thực sự ở dưới pháp đàn.”
“Chuyện pháp đàn tôi sẽ tra. Mục đích cô nương vào Chân Hư cảnh là gì tôi cũng không hỏi. Chỉ mời cô nương lấp tức dẫn hắn rời khỏi nơi này.” Lưu Tố Tâm nói.
Nghi Huyên thấy Lưu Tố Tâm cầm cung trong tay, trên mặt đã không còn thái độ thoải mái như trước nữa. Ngay cả những người đang đứng xung quanh cũng lùi lại, nhìn Thương Hàn với ánh mắt sợ hãi. Nghe chuyện cũ mà Trí Vận kể lại thì thái độ bọn họ như vậy cũng không khó hiểu, có lẽ trận chiến tiên ma năm xưa từng liên lụy đến những người trong Chân Hư cảnh. Cho dù không chết nhưng sự sợ hãi đã ăn sâu vào tư tưởng họ. Giờ trông thấy ma khí trên người Thương Hàn, sao họ không e sợ cho được? Biết rõ rằng có giải thích cũng vô nghĩa nhưng Nghi Huyên vẫn mở miệng nói: “Sư huynh ta hấp thụ được Ma chủng, bây giờ bị thương nặng nên không thể khống chế được nó.”
Giọng Lưu Tố Tâm nguội lạnh nói: “Cô nương quá ngây thơ rồi. Khi xưa ta còn ở Tiềm Nguyên môn cũng từng gặp loại người hấp thụ được ma chủng. Cho dù là kiểu hấp thụ như thế nào đi nữa thì loài yêu tà kia cũng tuyệt đối không ngủ yên, nó luôn thường trực chỉ chờ cơ hội để chiếm được chủ thể. Khi tâm trạng bị kích động hoặc dùng quá sức đều có thể đánh thức ma chủng. Chỉ sợ linh khí Chân Hư cảnh không trị hết thương thế của sư huynh cô, mà ngược lại còn bảo dưỡng ma chủng trong cơ thể hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng biến thành ma vật thực sự.”
Trong lúc hoảng sợ, Nghi Huyên bỗng hiểu ra điều mà Lưu Tố Tâm vừa nói. Trước khi đến Lục Hư Thánh Sơn, Thương Hàn không hề tỉnh lại. Lần đầu tiên hắn thức tỉnh cùng lúc khôi phục được xúc giác thì họ không ở trong Chân Hư cảnh, ngay cả lúc hồi phục thính giác và vị giác cũng vậy. Mỗi một lần bình phục là lại kèm theo ma chướng. Còn nhớ mười năm trước, cô cũng từng được chứng kiến khả năng khôi phục thể lực mà ma chủng trao cho hắn. Lẽ nào sự phục hồi của hắn từ trước đến nay không phải nhờ linh khí Chân Hư cảnh mà tất cả là do ma chủng tác động nên.
“Cô nương, Chân Hư cảnh chúng tôi có thể tiếp đón vạn vật, chỉ có ma vật là không thể! Tôi khuyên cô nên dẫn hắn ra ngoài đi, để hắn tự sinh tự diệt, cũng đỡ gây tại vạ cho người khác!” Lưu Tố Tâm nói rồi kéo cung tên, “Còn nếu không, tự tôi sẽ tiễn các người ra ngoài.”
Thương Hàn bỗng đứng lên tựa như nhận ra sự đe dọa.
“Sư huynh.” Nghi Huyên muốn dìu hắn nhưng lại bị ma khí quanh người hắn đẩy lùi. Ma khí kia đen như mực, quây kín đặc xung quanh Thương Hàn, dường như đã hung ác hơn trước rất nhiều.
Lưu Tố Tâm thấy thế lên tiếng nói với mọi người, “Đi mau!” Mọi người hoảng loạn chạy trốn, còn bà ta thì thả dây cung bắn một mũi tên, đồng thời quát: “Sét!”
Nghi Huyên thấy mũi tên kia phóng như lôi điện về phía Thương Hàn thì lập tức gọi: “Trạm Lộ!”
Lời còn chưa dứt, một luồng sáng óng ánh trong suốt như sương ban mai xuất hiện, phả ra làn hơi ấm áp như gió xuân rộn ràng. Một bảo kính bỗng chốc hiện lên, mặt gương mở rộng ra thành một tấm lá chắn đỡ lấy toàn bộ dòng lôi điện ấy. Khi hai luồng sức mạnh chạm vào nhau thì phát nổ, hất lên đầy bụi đất, làm rung chuyển cả phòng ốc xung quanh. Lưu Tố Tâm cau mày lùi lại mấy bước, tuy giương tay kéo ra một mũi tên khác nhưng cũng không dám manh động.
Nghi Huyên vươn tay thu lại bảo kính, lạnh lùng nhìn Lưu Tố Tâm rồi xoay người, nhanh chóng tiến vào trong vùng ma khí đang vây quanh Thương Hàn, cố chịu đựng đau đớn ấn chiếc gương lên ngực hắn.
Kính Ánh —— là phương pháp nhanh chóng mà cũng đơn giản nhất.
Khi những đau đớn do ma chủng gây nên bắt đầu dịu đi thì ý thức của Thương Hàn cũng dần tỉnh táo trở lại. Lúc ma khí dần dần rút đi, hắn cũng muốn lập tức hóa giải thuật pháp của Nghi Huyên như trước kia, nhưng lại mệt mỏi không nâng tay lên nổi. Người hắn lảo đảo nghiêng đi rồi ngã xuống đất. Nghi Huyên vội vàng thu bảo kính lại, ôm lấy thắt lưng hắn, để toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn dồn lên đầu vai mình.
“Sư huynh ta không phải là ma vật.” Nghi Huyên nhấn mạnh lại một lần nữa, rồi hờ hững nâng Thương Hàn dậy, đi ra khỏi khu nhà.
Mặc Lưu Tố Tấm cũng dịu xuống, chậm rãi buông lỏng dây cung đang kéo căng.
Nghi Huyên dìu Thương Hàn đi ra ngoài khu nhà, lại thấy cư dân Chân Hư cảnh cầm vũ khí bao vây bên ngoài. Ngày xưa, những người đến Lục Hư Thánh Sơn cầu y không thiếu gì người tu tiên và người trong võ lâm, trong đám người đang bao vây họ đó có vài người thoạt nhìn không thể xem thường. Nghi Huyên không để ý đến bọn họ, chỉ chậm rãi bước khỏi Chân Hư cảnh. Đám người kia cũng để ra một lối đi cho cô, đề phòng nhìn theo bước chân cô.
Chờ đến khi hai người họ ra khỏi Chân Hư cảnh, Lưu Tố Tâm từ trong đám người đi ra, mở miệng nói: “Cô nương đừng trách chúng tôi vô tình. Xin bảo trọng.”
Nghi Huyên không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước. Đi mãi đến khi không còn bóng người đằng sau nữa, cô dừng bước chân. Bóng đêm đã phủ xuống từ lâu, vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời, chỉ rọi xuống chút ánh sáng nhạt khiến con đường phía trước thật mịt mù. Nghi Huyên thở nhẹ một hơi, cảm thấy một cơn mệt mỏi đáng sợ đang từ từ ăn mòn thần thể cô. Khi thuật Kính Ảnh Chiếu Song bị gián đoạn, nội tức của cô đã bị tổn thương, vừa rồi còn sử dụng Kính Ánh, lại thêm ma khí đả thương nữa, quả thật là họa vô đơn chí. Khi còn trong Chân Hư cảnh, linh khí còn giúp cô chống đỡ được, nhưng giờ đã ra khỏi đó, toàn bộ đau đớn lại quay về khiến cô gần như không chống đỡ nổi được nữa. Trên núi vắng vẻ, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng sói hú. Cô cảm thấy, mình bắt đầu có một chút hoảng sợ.
Giờ nên tìm một nguồn nước rồi thi triển Thiên Nhất Huyền Thủy trận? —— Thế nhưng, nếu đúng là sư huynh phục hồi nhờ ma chủng, thì dùng trận pháp để áp chế không phải là trăm hại không có một phần lợi hay sao? Nhưng nếu không mở trận thì e rằng huynh ấy sẽ bị ma chủng phản phệ, mà bây giờ huynh ấy còn bị thương nặng thế này, làm sao có thể chịu đựng được!
Vì sao lại như thế này? Tại sao ma chủng trong cơ thể huynh ấy là như lưỡi dao hai lưỡi như vậy? Vì sao ngay cả linh khí Chân Hư cảnh cũng không thể mang lại sức khỏe cho huynh ấy dù chỉ là giả? Vì sao dù cô có nỗ lực đến thế nào cũng không thể cứu được huynh ấy?…
Trọng lượng cơ thể Thương Hàn đè nặng lên vai cô, cũng đồng thời đề nặng xuống lòng cô. Cô ngơ ngác đứng đó, không biết mình nên làm gì, nên đi đâu…
Đúng lúc này, có một thanh âm nho nhỏ vang lên, “Tỷ tỷ…
Cô lập tức tỉnh táo lại, nhìn theo hướng thanh âm đó phát ra thì thấy một bóng người nhỏ nhắn nhút nhát trốn sau thân cây. Nghi Huyên do dự không đáp lại, bởi vì đứa nhỏ kia không phải ai khác mà là con gái của Lục Tín: Lục Tiểu Oanh.
Lục Tiểu Oanh sợ hãi nhìn cô, lúc lâu sau con bé mới kiên quyết lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Tỷ tỷ, đi theo muội.” Con bé nói rồi xoay người dẫn đường.
Nghi Huyên nhìn bóng lưng bé nhỏ của con bé, nhưng không hề nhúc nhích.
Lục Tiểu Oanh đi vài bước, thấy Nghi Huyên không đi theo lại chạy trở về. Con bé ngửa đầu nhìn Nghi Huyên, bởi vì vội vã muốn lấy lòng tin của cô mà giọng con bé dồn dập, ngôn từ lộn xộn đứt đoạn: “Tỷ tỷ, hai người không thể đi xa thêm nữa! Đi nữa sẽ chết! Nơi đây không an toàn, tỷ theo ta đi, ta biết đường! Ta sẽ đưa hai người đến nơi không bị chết nữa! Thật đấy!” Nhìn Nghi Huyên vẫn bất động thì con bé lại kéo tay Thương Hàn, nói, “Đại ca ca, huynh tin ta đi, ta thực sự biết đường! Ta sẽ không để huynh chết!”
Lòng Nghi Huyên bỗng dịu xuống, cô nhìn khuôn mặt đỏ lên sắp khóc của con bé, nói: “Được, chúng ta theo muội.”
Lục Tiểu Oanh nghe thấy thế thì nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu.
Bước chân trẻ con tuy mau nhưng không kéo khoảng cách quá xa. Nghi Huyên dìu Thương Hàn chậm rãi đi theo sau, dưới ánh trăng là hai bóng người đong đưa dựa vào nhau. Chẳng hiểu sao lòng cô bỗng thấy thật bình yên, ngay cả đau đớn trên người cũng dần dịu đi…
Lục Tiểu Oanh dẫn bọn họ đi qua một con đường mòn trong rừng, lát sau con bé ngừng lại vui sướng reo lên: “Tới rồi!”
Trước mắt là một dàn cây tử đằng, dây leo quấn chằng chịt lên tường viện, cành lá so le phủ lên nóp nhà. Trong bầu không khí ấm áp, những bông hoa đã sớm nở, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Lục Tiểu Oanh đi vào “căn phòng nhỏ” phủ đầy cây Tử Đằng kia, châm sáng ngọn đèn treo trên cành dây leo, rồi chạy ra cửa vẫy vẫn Nghi Huyên, “Tỷ tỷ mau lại đây.”
Nghi Huyên gật đầu, bước vào trong “phòng”. Nơi này chẳng qua chỉ rộng có một trượng vuông* (tức căn nhà rộng 30,48 mét vuông), nền nhà trải một lớp rêu dày, giống như một tấm thảm mềm mại. Những cành dây leo giăng quá thấp, cho nên ngay cả người trưởng thành cũng không thể đứng thẳng người được. Trong “phòng” bày rất nhiều dồ dùng gia đình, đựng đầy hoa bên trong, xem ra đây không phải là đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày mà chỉ là đồ chơi của trẻ con.
“Tỷ tỷ, tỷ cùng đại ca ca nghỉ ở chỗ nay đi. Muội cần phải trở về, mẫu thân mà không thấy muội sẽ rất lo lắng.” Lục Tiểu Oanh nói xong thì đứng dậy di ra ngoài, nhưng đi được mấy bước lại chạy trở về, mặt nghiêm túc nói một câu: “Cha muội không phải là người xấu.”
Nghi Huyên cười bất đắc dĩ, nói với con bé, “Tỷ tin muội. Cám ơn.”
Lục Tiểu Oanh nói xong lại tươi cười xán lạn, con bé gật mạnh đầu rồi thoải mái chạy ra ngoài.
Nghi Huyên đưa mắt nhìn về hướng con bé chạy đi, xong lúc này mới từ từ dìu Thương Hàn nằm xuống. Ma chướng thiêu nóng khiến da thịt hắn hơi phiếm hồng. Cô lấy tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, sau đó mới chú ý đến quần áo hắn. Trải qua một phen lộn xộn vừa rồi, vậy mà cô không hề để ý đến quần áo hắn đã ướt đẫm, trên búi tóc dính đầy bùn, có lẽ là bị dính lúc ngâm mình dưới nước. Nhưng rõ ràng là hai người đều bị ngã xuống nước, sao chỉ mỗi cô được thay quần áo sạch sẽ, chẳng lẽ…
Mặt cô đỏ lên, tự lẩm bẩm: “Không phải là huynh giúp ta thay chứ.” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cô gạt bỏ, hai mắt hắn không nhìn thấy làm sao thay quần áo giúp cô được. Nhưng có một số việc lại không thể nào bác bỏ được. “Nói huynh chưa từng chiếu cố ta giống như một vị huynh trưởng, là ta sai rồi. Thật ra những lần huynh cứu ta, ta đều nhớ kỹ.” Cô khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng nói, “Sư huynh, huynh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ khỏe lên…”
Lời nói đó giống như ứng nghiệm, hắn bỗng tỉnh dậy, thấp giọng kêu lên một tiếng.
“Nghi Huyên…” Thương Hàn mở miệng gọi cô.
“Muội đây.” Nghi Huyên đưa tay khẽ nắm lấy cổ tay hắn, cười nói, “Sư huynh cần gì?”
Thương Hàn lật tay nắm lấy tay cô, rồi men theo cánh tay sờ lên bờ vai cô, cuối cùng xoa nhẹ lên má cô. “Bị thương sao?” Hắn hỏi.
Nghi Huyên lắc đầu, dịu dàng cầm hai tay hắn: “Không sao. Đừng lo lắng, huynh hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Hiển nhiên Thương Hàn không hài lòng với câu trả lời này, hắn chống mạnh người dậy, nói: “Đừng có đáp lấy lệ với ta.”
Nghi Huyên đỡ hắn ngồi vững rồi nói: “Sao lại bảo đáp lấy lệ? Trước kia ta hỏi huynh bị thương ra sao, huynh trả lời ta như thế nào?”
Thương Hàn nhất thời không nói được câu nào.
“Huynh xem, chẳng phải cũng ‘Không việc gì’ ‘Không sao’ ‘Vẫn ổn’ sao? Chẳng lẽ chỉ huynh được phép cậy mạnh, còn ta thì không được giả bộ sao?” Nghi Huyên nói.
“Ta là nam nhân.” Thương Hàn đáp hùng hồn.
Nghi Huyên phản bác lại: “Nếu huynh là nam nhân thì cũng đừng đi so đo với một cô nương!”
Thương Hàn nhíu mày, đành bất đắc dĩ nói: “Muội không cãi lại ta không được sao?”
Nghi Huyên còn muốn cãi thêm nhưng vì tình trạng thương tích của hắn nên không tiếp tục nữa. Cô than một tiếng rồi cười: “Được được được, là muội sai, muội không nên cãi lại huynh.”
Thương Hàn thở dài, hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Nghi Huyên nghe vậy, lược bớt vài chi tiết rồi đem chuyện họ bị đuổi khỏi Chân Hư cảnh, cùng việc gặp Lục Tiểu Oanh nói với Thương Hàn. Thương Hàn nghe xong cũng không nói thêm. Hắn rũ mi xuống, dường như đang suy nghĩ, lát sau lại nói ra một câu mà Nghi Huyên không thể nào ngờ đến:
“Thơm quá. Là mùi hoa nào đó phải không?”
Nghi Huyên hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Chắc chắn là do ma chướng phát tác thúc đẩy ma chủng trong người hắn, giúp hắn phục hồi được khứu giác. Rõ ràng đã tốt lên một chút, nhưng cũng đồng thời biểu thị cho một kết quả còn đáng sợ hơn. Cô không dám suy nghĩ thêm, nhìn xung quanh rồi cười đáp: “Chắc chắn là cây Tử Đằng.”
“Cây Tử Đằng ư?” Thương Hàn hít một hơi thật sâu.
“Không thể nào, ngay cả hương hoa Tử Đằng mà huynh cũng không biết sao?” Giọng Nghi Huyên đầy ngạc nhiên.
“Rất lạ sao?” Thương Hàn không vui hỏi lại.
“Đương nhiên rồi!” Nghi Huyên cười, “Bên cạnh Vân hồ ở Dịch Thủy đình có đủ loại cây Tử Đằng, sư huynh từ nhỏ thường luyện kiếm ở đấy, lẽ nào chưa từng để ý đến?”
Thương Hàn hơi ngạc nhiên, “Thật ư…”
“Đúng vậy. Xem ra đúng là không chú ý đến rồi. Vậy chắc huynh cũng không biết hàng hoa Ngọc Lan cạnh hồ Lân Thủy, hàng năm hoa nở trắng muốt như màu tuyết, hơn nữa còn tỏa hương thơm dịu mát. Chắc huynh cùng từng đi qua Tịch Đàm phải không, chỗ đấy là chỗ chuyên để tự ngẫm lỗi lầm. Tuy hai bên là núi đá không có cỏ cây, nhưng ở vùng nước cạn lại có vài bông hoa sen. Ngày hè nơi ấy vô cùng mát mẻ, lại thêm hương sen thanh mát, đúng là nơi để nghỉ hè tốt nhất. Phía sau núi, thì trồng rất nhiều cây hoa quế, mỗi khi tắm qua mưa thu thì hương hoa lại càng đậm thêm, lan tỏa khắp núi rừng. Hồ Di Quang ở chân núi, bên bờ trồng hàng cây phong, rồi cả một vùng mai hồng, ngạo tuyết đấu sương*, quả thật là đẹp vô cùng…” Nghi Huyên cười, kể lưu loát từng nơi một.
(*Ngạo tuyết đấu sương: là câu để tả cây hoa mai, vẫn trổ bông trong thời tiết khắc nghiệt, hay cũng để miêu tả tinh thần bất khuất, dũng cảm.)
Thương Hàn lẳng lặng nghe rồi cười nhợt nhạt nói: “Muội và ta chắc không cùng sống ở Dịch Thủy đình rồi.”
Nghi Huyên hiểu hắn đang nói đùa nhưng cũng cảm thấy phần buồn phiền trong câu nói đó. Cô suy nghĩ một chút rồi nói với hắn: “Chờ sau này quay về huynh sẽ biết muội không sai, đến lúc đó muội dẫn huynh đi xem.”
Thương Hàn đưa mắt nhìn theo tiếng cô truyền đến, bình thản nói ra một điều mà cô không bao giờ dám nhìn thẳng vào:
“Có lẽ ta… đã chết rồi.”
———————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gào khóc~~~
Nghi Huyên thấy Lưu Tố Tâm nói vậy thì nổi giận phản bác lại: “Sư huynh ta không phải là ma vật! Ma vật mà ta nói thực sự ở dưới pháp đàn.”
“Chuyện pháp đàn tôi sẽ tra. Mục đích cô nương vào Chân Hư cảnh là gì tôi cũng không hỏi. Chỉ mời cô nương lấp tức dẫn hắn rời khỏi nơi này.” Lưu Tố Tâm nói.
Nghi Huyên thấy Lưu Tố Tâm cầm cung trong tay, trên mặt đã không còn thái độ thoải mái như trước nữa. Ngay cả những người đang đứng xung quanh cũng lùi lại, nhìn Thương Hàn với ánh mắt sợ hãi. Nghe chuyện cũ mà Trí Vận kể lại thì thái độ bọn họ như vậy cũng không khó hiểu, có lẽ trận chiến tiên ma năm xưa từng liên lụy đến những người trong Chân Hư cảnh. Cho dù không chết nhưng sự sợ hãi đã ăn sâu vào tư tưởng họ. Giờ trông thấy ma khí trên người Thương Hàn, sao họ không e sợ cho được? Biết rõ rằng có giải thích cũng vô nghĩa nhưng Nghi Huyên vẫn mở miệng nói: “Sư huynh ta hấp thụ được Ma chủng, bây giờ bị thương nặng nên không thể khống chế được nó.”
Giọng Lưu Tố Tâm nguội lạnh nói: “Cô nương quá ngây thơ rồi. Khi xưa ta còn ở Tiềm Nguyên môn cũng từng gặp loại người hấp thụ được ma chủng. Cho dù là kiểu hấp thụ như thế nào đi nữa thì loài yêu tà kia cũng tuyệt đối không ngủ yên, nó luôn thường trực chỉ chờ cơ hội để chiếm được chủ thể. Khi tâm trạng bị kích động hoặc dùng quá sức đều có thể đánh thức ma chủng. Chỉ sợ linh khí Chân Hư cảnh không trị hết thương thế của sư huynh cô, mà ngược lại còn bảo dưỡng ma chủng trong cơ thể hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng biến thành ma vật thực sự.”
Trong lúc hoảng sợ, Nghi Huyên bỗng hiểu ra điều mà Lưu Tố Tâm vừa nói. Trước khi đến Lục Hư Thánh Sơn, Thương Hàn không hề tỉnh lại. Lần đầu tiên hắn thức tỉnh cùng lúc khôi phục được xúc giác thì họ không ở trong Chân Hư cảnh, ngay cả lúc hồi phục thính giác và vị giác cũng vậy. Mỗi một lần bình phục là lại kèm theo ma chướng. Còn nhớ mười năm trước, cô cũng từng được chứng kiến khả năng khôi phục thể lực mà ma chủng trao cho hắn. Lẽ nào sự phục hồi của hắn từ trước đến nay không phải nhờ linh khí Chân Hư cảnh mà tất cả là do ma chủng tác động nên.
“Cô nương, Chân Hư cảnh chúng tôi có thể tiếp đón vạn vật, chỉ có ma vật là không thể! Tôi khuyên cô nên dẫn hắn ra ngoài đi, để hắn tự sinh tự diệt, cũng đỡ gây tại vạ cho người khác!” Lưu Tố Tâm nói rồi kéo cung tên, “Còn nếu không, tự tôi sẽ tiễn các người ra ngoài.”
Thương Hàn bỗng đứng lên tựa như nhận ra sự đe dọa.
“Sư huynh.” Nghi Huyên muốn dìu hắn nhưng lại bị ma khí quanh người hắn đẩy lùi. Ma khí kia đen như mực, quây kín đặc xung quanh Thương Hàn, dường như đã hung ác hơn trước rất nhiều.
Lưu Tố Tâm thấy thế lên tiếng nói với mọi người, “Đi mau!” Mọi người hoảng loạn chạy trốn, còn bà ta thì thả dây cung bắn một mũi tên, đồng thời quát: “Sét!”
Nghi Huyên thấy mũi tên kia phóng như lôi điện về phía Thương Hàn thì lập tức gọi: “Trạm Lộ!”
Lời còn chưa dứt, một luồng sáng óng ánh trong suốt như sương ban mai xuất hiện, phả ra làn hơi ấm áp như gió xuân rộn ràng. Một bảo kính bỗng chốc hiện lên, mặt gương mở rộng ra thành một tấm lá chắn đỡ lấy toàn bộ dòng lôi điện ấy. Khi hai luồng sức mạnh chạm vào nhau thì phát nổ, hất lên đầy bụi đất, làm rung chuyển cả phòng ốc xung quanh. Lưu Tố Tâm cau mày lùi lại mấy bước, tuy giương tay kéo ra một mũi tên khác nhưng cũng không dám manh động.
Nghi Huyên vươn tay thu lại bảo kính, lạnh lùng nhìn Lưu Tố Tâm rồi xoay người, nhanh chóng tiến vào trong vùng ma khí đang vây quanh Thương Hàn, cố chịu đựng đau đớn ấn chiếc gương lên ngực hắn.
Kính Ánh —— là phương pháp nhanh chóng mà cũng đơn giản nhất.
Khi những đau đớn do ma chủng gây nên bắt đầu dịu đi thì ý thức của Thương Hàn cũng dần tỉnh táo trở lại. Lúc ma khí dần dần rút đi, hắn cũng muốn lập tức hóa giải thuật pháp của Nghi Huyên như trước kia, nhưng lại mệt mỏi không nâng tay lên nổi. Người hắn lảo đảo nghiêng đi rồi ngã xuống đất. Nghi Huyên vội vàng thu bảo kính lại, ôm lấy thắt lưng hắn, để toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn dồn lên đầu vai mình.
“Sư huynh ta không phải là ma vật.” Nghi Huyên nhấn mạnh lại một lần nữa, rồi hờ hững nâng Thương Hàn dậy, đi ra khỏi khu nhà.
Mặc Lưu Tố Tấm cũng dịu xuống, chậm rãi buông lỏng dây cung đang kéo căng.
Nghi Huyên dìu Thương Hàn đi ra ngoài khu nhà, lại thấy cư dân Chân Hư cảnh cầm vũ khí bao vây bên ngoài. Ngày xưa, những người đến Lục Hư Thánh Sơn cầu y không thiếu gì người tu tiên và người trong võ lâm, trong đám người đang bao vây họ đó có vài người thoạt nhìn không thể xem thường. Nghi Huyên không để ý đến bọn họ, chỉ chậm rãi bước khỏi Chân Hư cảnh. Đám người kia cũng để ra một lối đi cho cô, đề phòng nhìn theo bước chân cô.
Chờ đến khi hai người họ ra khỏi Chân Hư cảnh, Lưu Tố Tâm từ trong đám người đi ra, mở miệng nói: “Cô nương đừng trách chúng tôi vô tình. Xin bảo trọng.”
Nghi Huyên không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước. Đi mãi đến khi không còn bóng người đằng sau nữa, cô dừng bước chân. Bóng đêm đã phủ xuống từ lâu, vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời, chỉ rọi xuống chút ánh sáng nhạt khiến con đường phía trước thật mịt mù. Nghi Huyên thở nhẹ một hơi, cảm thấy một cơn mệt mỏi đáng sợ đang từ từ ăn mòn thần thể cô. Khi thuật Kính Ảnh Chiếu Song bị gián đoạn, nội tức của cô đã bị tổn thương, vừa rồi còn sử dụng Kính Ánh, lại thêm ma khí đả thương nữa, quả thật là họa vô đơn chí. Khi còn trong Chân Hư cảnh, linh khí còn giúp cô chống đỡ được, nhưng giờ đã ra khỏi đó, toàn bộ đau đớn lại quay về khiến cô gần như không chống đỡ nổi được nữa. Trên núi vắng vẻ, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng sói hú. Cô cảm thấy, mình bắt đầu có một chút hoảng sợ.
Giờ nên tìm một nguồn nước rồi thi triển Thiên Nhất Huyền Thủy trận? —— Thế nhưng, nếu đúng là sư huynh phục hồi nhờ ma chủng, thì dùng trận pháp để áp chế không phải là trăm hại không có một phần lợi hay sao? Nhưng nếu không mở trận thì e rằng huynh ấy sẽ bị ma chủng phản phệ, mà bây giờ huynh ấy còn bị thương nặng thế này, làm sao có thể chịu đựng được!
Vì sao lại như thế này? Tại sao ma chủng trong cơ thể huynh ấy là như lưỡi dao hai lưỡi như vậy? Vì sao ngay cả linh khí Chân Hư cảnh cũng không thể mang lại sức khỏe cho huynh ấy dù chỉ là giả? Vì sao dù cô có nỗ lực đến thế nào cũng không thể cứu được huynh ấy?…
Trọng lượng cơ thể Thương Hàn đè nặng lên vai cô, cũng đồng thời đề nặng xuống lòng cô. Cô ngơ ngác đứng đó, không biết mình nên làm gì, nên đi đâu…
Đúng lúc này, có một thanh âm nho nhỏ vang lên, “Tỷ tỷ…
Cô lập tức tỉnh táo lại, nhìn theo hướng thanh âm đó phát ra thì thấy một bóng người nhỏ nhắn nhút nhát trốn sau thân cây. Nghi Huyên do dự không đáp lại, bởi vì đứa nhỏ kia không phải ai khác mà là con gái của Lục Tín: Lục Tiểu Oanh.
Lục Tiểu Oanh sợ hãi nhìn cô, lúc lâu sau con bé mới kiên quyết lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Tỷ tỷ, đi theo muội.” Con bé nói rồi xoay người dẫn đường.
Nghi Huyên nhìn bóng lưng bé nhỏ của con bé, nhưng không hề nhúc nhích.
Lục Tiểu Oanh đi vài bước, thấy Nghi Huyên không đi theo lại chạy trở về. Con bé ngửa đầu nhìn Nghi Huyên, bởi vì vội vã muốn lấy lòng tin của cô mà giọng con bé dồn dập, ngôn từ lộn xộn đứt đoạn: “Tỷ tỷ, hai người không thể đi xa thêm nữa! Đi nữa sẽ chết! Nơi đây không an toàn, tỷ theo ta đi, ta biết đường! Ta sẽ đưa hai người đến nơi không bị chết nữa! Thật đấy!” Nhìn Nghi Huyên vẫn bất động thì con bé lại kéo tay Thương Hàn, nói, “Đại ca ca, huynh tin ta đi, ta thực sự biết đường! Ta sẽ không để huynh chết!”
Lòng Nghi Huyên bỗng dịu xuống, cô nhìn khuôn mặt đỏ lên sắp khóc của con bé, nói: “Được, chúng ta theo muội.”
Lục Tiểu Oanh nghe thấy thế thì nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu.
Bước chân trẻ con tuy mau nhưng không kéo khoảng cách quá xa. Nghi Huyên dìu Thương Hàn chậm rãi đi theo sau, dưới ánh trăng là hai bóng người đong đưa dựa vào nhau. Chẳng hiểu sao lòng cô bỗng thấy thật bình yên, ngay cả đau đớn trên người cũng dần dịu đi…
Lục Tiểu Oanh dẫn bọn họ đi qua một con đường mòn trong rừng, lát sau con bé ngừng lại vui sướng reo lên: “Tới rồi!”
Trước mắt là một dàn cây tử đằng, dây leo quấn chằng chịt lên tường viện, cành lá so le phủ lên nóp nhà. Trong bầu không khí ấm áp, những bông hoa đã sớm nở, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Lục Tiểu Oanh đi vào “căn phòng nhỏ” phủ đầy cây Tử Đằng kia, châm sáng ngọn đèn treo trên cành dây leo, rồi chạy ra cửa vẫy vẫn Nghi Huyên, “Tỷ tỷ mau lại đây.”
Nghi Huyên gật đầu, bước vào trong “phòng”. Nơi này chẳng qua chỉ rộng có một trượng vuông* (tức căn nhà rộng 30,48 mét vuông), nền nhà trải một lớp rêu dày, giống như một tấm thảm mềm mại. Những cành dây leo giăng quá thấp, cho nên ngay cả người trưởng thành cũng không thể đứng thẳng người được. Trong “phòng” bày rất nhiều dồ dùng gia đình, đựng đầy hoa bên trong, xem ra đây không phải là đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày mà chỉ là đồ chơi của trẻ con.
“Tỷ tỷ, tỷ cùng đại ca ca nghỉ ở chỗ nay đi. Muội cần phải trở về, mẫu thân mà không thấy muội sẽ rất lo lắng.” Lục Tiểu Oanh nói xong thì đứng dậy di ra ngoài, nhưng đi được mấy bước lại chạy trở về, mặt nghiêm túc nói một câu: “Cha muội không phải là người xấu.”
Nghi Huyên cười bất đắc dĩ, nói với con bé, “Tỷ tin muội. Cám ơn.”
Lục Tiểu Oanh nói xong lại tươi cười xán lạn, con bé gật mạnh đầu rồi thoải mái chạy ra ngoài.
Nghi Huyên đưa mắt nhìn về hướng con bé chạy đi, xong lúc này mới từ từ dìu Thương Hàn nằm xuống. Ma chướng thiêu nóng khiến da thịt hắn hơi phiếm hồng. Cô lấy tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, sau đó mới chú ý đến quần áo hắn. Trải qua một phen lộn xộn vừa rồi, vậy mà cô không hề để ý đến quần áo hắn đã ướt đẫm, trên búi tóc dính đầy bùn, có lẽ là bị dính lúc ngâm mình dưới nước. Nhưng rõ ràng là hai người đều bị ngã xuống nước, sao chỉ mỗi cô được thay quần áo sạch sẽ, chẳng lẽ…
Mặt cô đỏ lên, tự lẩm bẩm: “Không phải là huynh giúp ta thay chứ.” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cô gạt bỏ, hai mắt hắn không nhìn thấy làm sao thay quần áo giúp cô được. Nhưng có một số việc lại không thể nào bác bỏ được. “Nói huynh chưa từng chiếu cố ta giống như một vị huynh trưởng, là ta sai rồi. Thật ra những lần huynh cứu ta, ta đều nhớ kỹ.” Cô khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng nói, “Sư huynh, huynh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ khỏe lên…”
Lời nói đó giống như ứng nghiệm, hắn bỗng tỉnh dậy, thấp giọng kêu lên một tiếng.
“Nghi Huyên…” Thương Hàn mở miệng gọi cô.
“Muội đây.” Nghi Huyên đưa tay khẽ nắm lấy cổ tay hắn, cười nói, “Sư huynh cần gì?”
Thương Hàn lật tay nắm lấy tay cô, rồi men theo cánh tay sờ lên bờ vai cô, cuối cùng xoa nhẹ lên má cô. “Bị thương sao?” Hắn hỏi.
Nghi Huyên lắc đầu, dịu dàng cầm hai tay hắn: “Không sao. Đừng lo lắng, huynh hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Hiển nhiên Thương Hàn không hài lòng với câu trả lời này, hắn chống mạnh người dậy, nói: “Đừng có đáp lấy lệ với ta.”
Nghi Huyên đỡ hắn ngồi vững rồi nói: “Sao lại bảo đáp lấy lệ? Trước kia ta hỏi huynh bị thương ra sao, huynh trả lời ta như thế nào?”
Thương Hàn nhất thời không nói được câu nào.
“Huynh xem, chẳng phải cũng ‘Không việc gì’ ‘Không sao’ ‘Vẫn ổn’ sao? Chẳng lẽ chỉ huynh được phép cậy mạnh, còn ta thì không được giả bộ sao?” Nghi Huyên nói.
“Ta là nam nhân.” Thương Hàn đáp hùng hồn.
Nghi Huyên phản bác lại: “Nếu huynh là nam nhân thì cũng đừng đi so đo với một cô nương!”
Thương Hàn nhíu mày, đành bất đắc dĩ nói: “Muội không cãi lại ta không được sao?”
Nghi Huyên còn muốn cãi thêm nhưng vì tình trạng thương tích của hắn nên không tiếp tục nữa. Cô than một tiếng rồi cười: “Được được được, là muội sai, muội không nên cãi lại huynh.”
Thương Hàn thở dài, hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Nghi Huyên nghe vậy, lược bớt vài chi tiết rồi đem chuyện họ bị đuổi khỏi Chân Hư cảnh, cùng việc gặp Lục Tiểu Oanh nói với Thương Hàn. Thương Hàn nghe xong cũng không nói thêm. Hắn rũ mi xuống, dường như đang suy nghĩ, lát sau lại nói ra một câu mà Nghi Huyên không thể nào ngờ đến:
“Thơm quá. Là mùi hoa nào đó phải không?”
Nghi Huyên hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Chắc chắn là do ma chướng phát tác thúc đẩy ma chủng trong người hắn, giúp hắn phục hồi được khứu giác. Rõ ràng đã tốt lên một chút, nhưng cũng đồng thời biểu thị cho một kết quả còn đáng sợ hơn. Cô không dám suy nghĩ thêm, nhìn xung quanh rồi cười đáp: “Chắc chắn là cây Tử Đằng.”
“Cây Tử Đằng ư?” Thương Hàn hít một hơi thật sâu.
“Không thể nào, ngay cả hương hoa Tử Đằng mà huynh cũng không biết sao?” Giọng Nghi Huyên đầy ngạc nhiên.
“Rất lạ sao?” Thương Hàn không vui hỏi lại.
“Đương nhiên rồi!” Nghi Huyên cười, “Bên cạnh Vân hồ ở Dịch Thủy đình có đủ loại cây Tử Đằng, sư huynh từ nhỏ thường luyện kiếm ở đấy, lẽ nào chưa từng để ý đến?”
Thương Hàn hơi ngạc nhiên, “Thật ư…”
“Đúng vậy. Xem ra đúng là không chú ý đến rồi. Vậy chắc huynh cũng không biết hàng hoa Ngọc Lan cạnh hồ Lân Thủy, hàng năm hoa nở trắng muốt như màu tuyết, hơn nữa còn tỏa hương thơm dịu mát. Chắc huynh cùng từng đi qua Tịch Đàm phải không, chỗ đấy là chỗ chuyên để tự ngẫm lỗi lầm. Tuy hai bên là núi đá không có cỏ cây, nhưng ở vùng nước cạn lại có vài bông hoa sen. Ngày hè nơi ấy vô cùng mát mẻ, lại thêm hương sen thanh mát, đúng là nơi để nghỉ hè tốt nhất. Phía sau núi, thì trồng rất nhiều cây hoa quế, mỗi khi tắm qua mưa thu thì hương hoa lại càng đậm thêm, lan tỏa khắp núi rừng. Hồ Di Quang ở chân núi, bên bờ trồng hàng cây phong, rồi cả một vùng mai hồng, ngạo tuyết đấu sương*, quả thật là đẹp vô cùng…” Nghi Huyên cười, kể lưu loát từng nơi một.
(*Ngạo tuyết đấu sương: là câu để tả cây hoa mai, vẫn trổ bông trong thời tiết khắc nghiệt, hay cũng để miêu tả tinh thần bất khuất, dũng cảm.)
Thương Hàn lẳng lặng nghe rồi cười nhợt nhạt nói: “Muội và ta chắc không cùng sống ở Dịch Thủy đình rồi.”
Nghi Huyên hiểu hắn đang nói đùa nhưng cũng cảm thấy phần buồn phiền trong câu nói đó. Cô suy nghĩ một chút rồi nói với hắn: “Chờ sau này quay về huynh sẽ biết muội không sai, đến lúc đó muội dẫn huynh đi xem.”
Thương Hàn đưa mắt nhìn theo tiếng cô truyền đến, bình thản nói ra một điều mà cô không bao giờ dám nhìn thẳng vào:
“Có lẽ ta… đã chết rồi.”
———————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gào khóc~~~
Danh sách chương