Sau khi nam tử áo trắng kia đi, thì liên minh Cửu Nhạc ào ào tới đây, sau một lát đã trấn áp được tất cả yêu ma trong Cốc dưới lòng sông Trường Nguyệt. Khi các đệ tử Dịch Thủy đình đến, thấy Nghi Huyên vô sự lại nghe Thương Hàn đã lấy lại được thân thể thì đều vui mừng. Chưởng môn Vân Ẩn Thượng Nhân của Dịch Thủy đình càng vui mừng hơn, bởi Thương Hàn vốn là đệ tử chân truyền của ông, nhưng những năm gần đây lại bị cướp mất thân thể, khiến sư môn sầu lo canh cánh trong lòng. Sau khi kiểm tra thương tích của hắn, Vân Ẩn Thượng Nhân lập tức lệnh cho Nghi Huyên cùng vài đồng môn khác đưa Thương Hàn về nơi đóng quân trước. Đợi đến khi chiến sự yên ổn hơn chút sẽ chẩn bệnh kỹ càng cho hắn.

Khi trở lại nơi đóng quân, Nghi Huyên mới chính thức thả lỏng người xuống. Cô thay quần áo, ngồi nghỉ ngơi phút chốc, sau đó quyết định đi xem tình hình của Thương Hàn.

Nghi Huyên mới bước vào y trướng, thì thấy trong lều tụ tập rất nhều đệ tử trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ vây quanh bên giường, không biết là đang làm gì. Nghi Huyên suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bày tỏ mình đang có mặt ở đây.

Mọi người thấy cô đến, thì đều nhao nhao đến hành lễ thăm hỏi.

Những đệ tử này phần lớn là mười lăm mười sáu tuổi, đều là những đệ tử mới nhập môn, có người gọi cô là “sư thúc”, cũng có người gọi là “Sư bá”, và càng khoa trương hơn là gọi “Sư thúc tổ”. Có lẽ người tu tiên phần lớn đều trường thọ, huống hồ đệ tử Cửu Nhạc rất nhiều, nên thỉnh thoảng các vai vế bị loạn một chút. Nghi Huyên bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp lại.

Sau vài câu hỏi han, cô đi qua mọi người đến trước giường. Cô nhìn thoáng qua chút, rồi đưa tay áp lên trán hắn kiểm tra. Cô thở dài, vẫn còn hơi nóng. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi những đệ tử kia: “Thầy thuốc đi đâu rồi?”

Trong hàng đệ tử có người đứng dậy đáp: “Thầy đã khám qua cho vị sư bá này, tổn thương bên ngoài không đáng lo, cơn sốt cũng không gây trở ngại. Chẳng qua là ma chướng trong cơ thể vẫn quấy rầy ngài ấy, chỉ e là không tốt, vì thế nên thầy con đã đi lấy Địch Tủy đan.”

Nghi Huyên nhận ra quần áo trên người đệ tử này, chính là môn hạ của Hỏa Thần giáo thuộc Cửu Nhạc Tiên Minh. Hỏa Thần giáo chuyên về thuật luyện đan, và cực kỳ thông hiểu y lý, các đệ tử trong môn phái này đều hành y cứu thế. Nếu đệ tử của Cửu Nhạc có mắc bệnh khó chữa thì đều cầu Hỏa Thần trị bệnh giúp. Có lẽ lời này nói không sai. Nghi Huyên gật đầu, không nói thêm nữa.

Nhưng đệ tử kia lại tiếp tục nói: “À đúng rồi, sư thúc là người của Dịch Thủy đình đúng không? Thầy con vừa mới nói, nếu dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận của Dịch Thủy đình phối hợp với Địch Tủy đan, thì sẽ mang lại thành quả lớn.”

Thiên Nhất Huyền Thủy trận, chính là tuyệt kỹ của Dịch Thủy đình, có thể gột sạch tai họa, loại trừ dơ bẩn giải độc. Nếu phối hợp với Địch Tủy đan chuyên giải Ma độc thì đương nhiên sẽ mang lại hiệu quả lớn. Thân là “Sư thúc”, Nghi Huyên đương nhiên có thể thi triển pháp trận này. Cô vừa định gật đầu đồng ý thì bỗng nhớ điều gì đó, lại lắc đầu nói: “Thiên Nhất Huyền Thủy trận phải thi triển ở nơi có nguồn nước sạch sẽ, chỉ sợ nơi này không có, vậy nên phải bàn bạc thêm đã.”

Đệ tử kia nghe vậy thì gật đầu.

Nghi Huyên nhìn Thương Hàn một lát, nghĩ thấy không còn việc gì nữa định đi. Nhưng đám đệ tử kia lại vẫn vây quanh bên giường như trước, không mảy may có ý muốn đi.

Nghi Huyên hơi bất đắc dĩ, buột miệng hỏi: “Có gì hay mà xem?” Lời này vừa nói ra, chính cô cũng thấy xấu hổ. Lại nghĩ đến sự kiện vừa rồi, hình như tên ma đầu phủ Cức Thiên kia cũng từng hỏi giống vậy…

Song, ngược lại với sự xấu hổ của cô thì đám đệ tử kia nghe thấy cô hỏi vậy, thì hai mắt đều tỏa sáng, đồng loạt gật đầu. Nghi Huyên bỗng cảm thấy thật bất lực, vừa muốn giáo huấn bọn họ vài câu thì lại nghe thấy một nữ đệ tử mở miệng, sợ hãi nói: “Không gạt sư thúc tổ, đệ tử chỉ nhìn thấy dung mạo của Lệnh chủ phủ Cức Thiên từ xa xa, bây giờ có thể được nhìn gần, nên khó tránh khỏi tò mò.”

Nhìn nữ đệ tử này chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, nói xong thì hơi đỏ mặt, e lệ rụt rè. Khiến Nghi Huyên không nỡ trách cô bé.

Nữ đệ tử bên cạnh cũng nhao nhao nói theo: “Đệ tử cũng từng nghe nói, ma đầu kia vốn vô hình không có tướng mạo, hắn phải cướp thân thể của một vị sư bá của Cửu Nhạc ta thì mới có hình dạng. Hôm nay có thể cứu được sư bá trở về, quả thật là kỳ tích! Làm sao có thể không nhìn thêm vài lần!”

“Đúng vậy! Phải rồi, sư thúc ngài cùng vị sư bá là đồng môn đúng không ạ? Trước đây ngài ấy là người như thế nào, vì sao lại bị ma đầu kia cướp thân thể?” Ngay lập tức có đệ tử hiếu kỳ nêu ra câu hỏi, đổi lại bao nhiêu ánh mắt mong chờ Nghi Huyên trả lời.

Tâm tư của Nghi Huyên thoáng cái đã bị dẫn đi xa, trở về một ngày nào đó của mười năm trước. Khi đó bọn họ bị ma vật tập kích trong địa giới của phủ Cức Thiên, sư huynh Thương Hàn đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chính mình lại bị ma vật bắt đi. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải nợ ân tình của người đó, càng không ngờ lại nợ đến mười năm. Tuy rằng chuyện cũ phức tạp, ân oán đan xen, cũng không phải không thể báo ân. Chẳng qua là mỗi lần cô nhớ tới bản thân mình bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào nanh vuốt của ma quỷ, điều đó khiến cô day dứt mãi không thôi. Mà nỗi day dứt này kéo dài suốt mười năm nay, khiến cô không có ngày nào được thoải mái. Nhiều đêm không ngủ được chỉ vì khổ sở đau buồn, tính cho tới giờ, có lẽ vẫn chưa từng thoát khỏi nỗi niềm đó.

Cô im lặng một lát rồi nở nụ cười nhợt nhạt. Hôm nay cô đã cứu được hắn, cuối cùng cũng bồi thường toàn bộ ân oán, không ai nợ ai nữa. Cô thanh thanh cổ họng rồi dùng giọng điệu khoa trương mà nói: “Thấy các con hiếu kỳ như vậy, nên cũng không ngại mà nói cho các con nghe, nhưng mà đừng có thất vọng nhé. Hắn ấy à, tâm cao khí ngạo, ngông cuồng vênh váo, ngày trước cùng vì ỷ mình cao cường, không coi ai ra gì, nên mới cô độc rơi vào nơi hiểm ác, có đi mà không có về. Nói ra thật mất mặt sư môn. Thực ra ta cùng hắn cũng không quen biết lắm, dù sao nhân gia này con mắt trên đỉnh đầu, chỉ sợ chưa từng nhìn thẳng vào ta thôi. Ha ha ha ha.”

Nghe xong một hồi, tất cả mọi người đều hết chỗ nói. Nghi Huyên hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, rồi sảng khoái cáo từ, cất bước đi ra ngoài. Đợi đến khi đi xa rồi, cô mới dừng bước chân, thở dài một hơi.

Không coi ai ra gì… Nói như vậy cũng không sai nhỉ, dù sao ngay cả tên của cô cũng không nhớ được…



Chiến sự lần này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ vài ngày sau, ma vật đã bị diệt trừ. Mặc dù không tìm được tung tích của Lệnh chủ phủ Cức Thiên, nhưng thắng bại đã phân, cuối cùng thiên hạ cũng được yên bình.

Mấy vị Chưởng môn lần lượt trở về, mọi người biết thương thế của Thương Hàn, thì đều hết sức quan tâm. Giáo chủ Hỏa Thần giáo còn tự mình khám bệnh, thi pháp dược, nói đã không còn vấn đề nữa. Trải qua mấy ngày khám chữa bệnh, ngoại thương cùng chứng sốt cao của Thương Hàn đã khỏi hẳn, nhưng lại chưa chịu tỉnh dậy.

Sau khi chiến sự lặng xuống, Nghi Huyên liền đi theo sư phụ mình —— Trưởng lão Thiên Vân của Dịch Thủy đình cùng nhau hành động. Tuy rằng phủ Cức Thiên đã bị diệt, nhưng những chuyện phải sau đó phải làm không ít, thu dọn chiến trường, tinh lọc ma khí, truy bắt bè đảng còn sót lại… Cho nên vô cùng bận bịu. Trong lúc đó, cô cũng thỉnh thoảng cố tình đi qua y trướng, hỏi thăm vài câu về bệnh tình của hắn, nhưng lại chưa từng tự mình vào thăm.

Một ngày, cô vừa thanh tẩy xong ma khí làm ô nhiễm lòng sông Trường Nguyệt về, khi trở lại nơi đóng quân, thì đã bị Thiên Vân trưởng lão gọi lại.

Thiên Vân tuy là trưởng lão có vai vế cực cao, nhưng dáng dấp vẫn là của một cô gái trẻ, chỉ khác là mái tóc kia đã muối tiêu. Bà gọi Nghi Huyên đến trước mặt, đi thẳng vào vấn đề: “Con đi thu dọn một chút đi, rồi đưa Thương Hàn sư huynh con đến Vĩnh Thánh Thiên tông.” (tông = phái)

Nghi Huyên ngẩn người, khó hiểu hỏi, “Hả?!”

Thiên Vân nhíu mày nói: “Đừng có ngạc nhiên thế.”

Nghi Huyên vội vàng hối lỗi, kính cấn hỏi: “Chẳng hay vì sao lại đưa sư huynh đến Vĩnh Thánh Thiên tông?”

Mặt Thiên Vân lộ ra vẻ buồn bã, than thở: “Đã nhiều ngày điều trị rồi, thương thế của Thương Hàn đã khỏi từ lâu, nhưng lại vẫn bất tỉnh. Theo lý mà nói, nguyên thần đã trở về với chủ, không còn đáng lo nữa. Nhưng vừa rồi mấy vị Chưởng môn khám lại một lần nữa, nói chỉ sợ căn nguyên của hắn đã bị tổn hại, dù không chết, nhưng lại không thể phục hồi được thần thức.”

Nghi Huyên nghe xong, trong lòng lặng xuống, cả người lạnh lẽo. Thần thức, nghĩa là năm giác quan. Nếu cả năm giác quan đều không hoạt động thì có khác nào đã chết? Cô bỗng nhớ tới lời độc ác mà ma đầu kia từng tuyên bố, và cả câu nói lạnh lùng của nam tử áo trắng kia nữa:

“Nếu bản tọa bị ép ra khỏi thân thể này, thì cũng tuyệt đối không để cho hắn tiếp tục tồn tại!”

“Hắn có tỉnh lại cũng thành một phế nhân…”

Lẽ nào, thực sự đúng như bọn họ nói?!

Cô hoảng hốt không thôi, lắc đầu nói: “Không đâu! Cửu Nhạc có rất nhiều người tài ba, sao lại không có cách cứu hắn được!”

“Ai nói không cứu được.” Thiên Vân ngắt lời cô, “Cho nên ta mới bảo con đưa hắn đến Vĩnh Thánh Thiên tông.”

Nghi Huyên bắt đầu bình tĩnh lại, “Vĩnh Thánh Thiên tông… Nhưng con chưa từng nghe thấy Vĩnh Thánh Thiên tông có thể chữa bệnh?”

Thiên Vân nói: “Vĩnh Thánh Thiên tông chính là môn phái thành lập đầu tiên của Cửu Nhạc, có Chưởng môn là Thâm Đắc chân quân chân truyền, là người có đạo hạnh có một không hai trong chín môn phái. Mà môn phái này tọa ở “Lục Hư thánh sơn”, là vùng đất trù phú linh khí thịnh vượng, ngoài ra còn có nhiều thú vật quý hiếm cùng nhiều loại cây cỏ kỳ quái. Trong núi có một chỗ tên là “Chân Hư cảnh”, nghe đồn nếu bước vào đó, có thể làm xương khô sinh ra da thịt, người chết sống lại.”

“Lợi hại như vậy sao.” Nghi Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, lại hỏi tiếp, “Nhưng hôm nay Chưởng môn các phái cũng ở đây, trực tiếp giao sư huynh cho Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên có phải tốt hơn không? Hà tất phải đưa đi?”

Cô bỗng chuyển trọng tâm câu chuyện khiến Thiên Vân chau mày, “Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên vài ngày trước đã mang theo môn hạ quay về phái rồi. Không lạc đề nữa, ta đã chuẩn bị xong bái thiếp cho con rồi, con mau chóng lên đường thôi.”

Nghi Huyên nhìn Thiên Vân đưa bái thiếp qua, vẻ mặt lưỡng lự, sợ sệt nói: “Sư phụ… Sao sư phụ không tìm người khác chứ, đạo hạnh đệ tử thấp kém, chỉ sợ làm lỡ kế hoạch.”

“Chính là thấp kém nên mới tìm con đó.” Thiên Vân nói trắng ra, “Vài vị sư huynh sư tỷ của con đang vội đi truy bắt ma vật, nào còn thời gian đi làm việc này.”

Nghi Huyên mơ hồ không vui, lầm bầm lầu bầu nói: “Nếu đã tìm người thấp kém, thì đám hậu bối kia còn thích hợp hơn…”

“Bây giờ mỗi ngày Thương Hàn phải dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận để giải trừ ma khí, phần lớn đám hậu bối kia chưa luyện xong thuật Ngưng Kính, nên không thể thi triển loại pháp trận này, làm sao có thể gánh vác.” Thiên Vân nói.

“Muốn thấp kém, lại không muốn thấp kém quá, đúng là muốn bẫy người ta mà…Tại sao mỗi lần đều là con, lần trước ở lòng sông Trường Nguyệt cũng vậy, sư phụ có hơi bất công với đệ tử đấy…” Nghi Huyên cúi đầu phàn nàn.

“Lần trước để con vào cốc, không phải đã giải thích rõ ràng lý do với con đó sao?” Thiên Vân bắt đầu không vui nói, “Để điều khiển bảo kính, chỉ có thể là đệ tử Dịch Thủy đình ta. Mà tu vi cao quá, chỉ sợ khiến ma đầu kia cảnh giác. Để đệ tử thấp hơn làm lại sợ lâm trận hoảng loạn. Vả lại, cùng thế hệ với con, thì con cũng coi như xinh đẹp, cho nên mới chọn con.”

“Sư phụ có nói như vậy với đồ đệ sao!” Nghi Huyên khóc không ra nước mắt.

“Vi sư chỉ nói sự thật!” Thiên Vân mắng một câu, xong lại than thở, “Nghi Huyên, vi sư hiểu rõ con và Thương Hàn vốn bất hòa. Nhiều ngày qua, con cũng chẳng quan tâm tới bệnh tình của hắn, thậm chí còn nói những lời hờn giận trước mặt các đệ tử khác, vi sư cũng biết, cũng có thể thông cảm. Nhưng con đã lên hàng sư thúc thì phải ăn nói làm việc chín chắn mới phải, thế nào lại vẫn trẻ con như vậy? Ghét hắn cũng đành, nhưng cùng là đồng môn thì giúp đỡ nhau là điều nên làm. Cứ một mực từ chối như thế, phải nói sao đây?”

Nghi Huyên không còn gì để chống đỡ, hơn nửa ngày mới viện được cớ nói: “Sư phụ, đường đến Vĩnh Thánh Thiên tông rất xa xôi, đệ tử là nữ nhi làm sao có thể chăm sóc cho hắn? Rửa mặt làm sao bây giờ? Thay quần áo nữa? Đừng nói là còn muốn đệ tử đưa hắn đi…”

Nghi Huyên còn chưa nói xong, đã bị Thiên Vân tức giận ngắt lời, “Ăn nói ngu ngốc! Những việc ấy đương nhiên sẽ phái thêm đệ tử đi cùng, việc chăm sóc tự có người làm, con không cần nghĩ nhiều! Vi sư nói đến đây thôi, mau cầm bái thiếp lên đường đi!” Thiên Vân nhét bái thiếp vào tay Nghi Huyên, cuối cùng tức tối nói một câu, “Kể cả ghét đến mấy, cũng phải chịu đựng cho ta!”

Nghi Huyên mơ hồ đáp một tiếng, ai oán nhìn theo hướng Thiên Vân đi. Đợi đến khi Thiên Vân đi xa mới cúi đầu nhìn bái thiếp trong tay, thì thào lẩm bẩm:

“Không ghét hắn…Nên mới phiền phức…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện