Edit: Na Na
Nghi Huyên rửa mặt xong cũng chẳng dám về phòng. Đắn đo mãi mới đi tìm Lục Tín xin mượn một gian phòng khác. Đến khi vào tiền thính, đã thấy người nhà Lục Tín đều đang tập trung ở đây, dường như đang bàn luận lo âu về việc gì đó. Nghi Huyên tiến lên hỏi mới biết, hóa ra sau khi Lục Tín xuất môn, đến giờ vẫn chưa thấy về. Gia nhân đều lên trấn trên tìm, nhưng cũng không thấy hắn, chỉ sợ hắn đã ra khỏi Chân Hư cảnh. Ngoài trấn có bao nhiêu nguy hiểm, mà trời thì đã tối rồi, sao không lo cho được.
Lòng Nghi Huyên trầm xuống, nhớ tới chuyện lúc trước mình chỉ đường cho hắn. Đúng là không nên nói với hắn, bên ngoài muôn thú làm loạn, lại còn có cái tên “Thần y” mất trí đó nữa. Nếu Lục Tín có chuyện gì, thì không phải do cô làm hại hay sao? Cô hạ quyết tâm, rồi khuyên người nhà Lục Tín đừng lo lắng, xong lập tức ra ngoài.
Lúc này, cô không còn lòng mà đi bộ, lập tức đạp gió bay lên trời, bay về hướng núi kia. Chẳng mấy chốc đã đến được địa điểm cô chỉ lúc trước. Lúc hạ xuống đất, cây cối rậm rạp đâm rách quần áo, cứa mấy vết thương lên người, cô cũng không để ý. Thấy Lục Tín không ở đây thì cô lại tìm xuôi theo đường về.
Sắc trời tối hẳn, mưa rơi càng dày thêm, tầm mắt đã mơ hồ lại còn thêm men rượu trong người vẫn chưa tan hết, khiến suy nghĩ của cô có chút không tỉnh táo, cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt. Bên tai lại nghe thấy tiếng sói tru lúc xa lúc gần lẫn sau những lùm cây.
Nghi Huyên lo lắng vô cùng, chỉ sợ Lục Tín lành ít dữ nhiều. Đúng lúc này, một vũng máu thình lình lọt vào tầm mắt, cô giật mình vội vàng đi đến. Đi được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện cách sau lùm cây, hình như là tiếng của Lục Tín.
“…Thần y, xin thần y mở lòng từ bi thương xót.” Lục Tín thống khổ cầu xin.
Đáp lại hắn, là tiếng lẩm bẩm ma mị kia, “Không cứu được, đã bước vào Chân Hư cảnh thì không cứu được nữa…”
Nghi Huyên vừa nghe thấy thanh âm kia, nhất thời lòng bỗng dâng lên đầy chán ghét. Cô định tiến lên tìm Lục Tín, nhưng lại chần chừ dừng bước chân, muốn nghe thêm xem họ nói gì.
“Thần y, Chân Hư cảnh này là do một tay ngài tạo thành, giờ ngài lại bỏ mặc nó sao?” Lục Tín nói.
“Sinh giả tử chi căn, tử giả sinh chi căn… Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân… Cứu ngươi thì thế nào, mà giết ngươi thì thế nào?… Giết không chết…”
Nghe đến câu này, Nghi Huyên thực sự chẳng muốn nghe tiếp nữa. Hắn đúng là kẻ điên, hà tất phải nghe những lời khùng điên đó. Cô cất bước vượt qua bụi cây, đi tới.
Nhưng đằng sau bụi cây đó quả đúng là cảnh tượng đến từ địa ngục. Xác chết rải đầy đất, máu thịt vung bừa bãi, và ngay Lục Tín cũng bị thương, hắn đang quỳ trên vũng máu, khốn khổ cầu xin nam tử như cái xác không hồn kia.
Sự xuất hiện của Nghi Huyên khiến Lục Tín hết sức sửng sốt, “Sao cô nương lại đến đây?”
Nghi Huyên tiến đến nâng hắn dậy, nói: “Lục trưởng trấn, người nhà đang chờ ông, mau trở về cùng tôi.”
Lục Tín hơi hoảng hốt, đang định nói với cô, nhưng thấy nam tử kia xoay người đi lại vội đẩy Nghi Huyên ra, chạy đuổi theo, kéo nam tử kia lại: “Thần y xin dừng bước!”
Nam tử kia một chưởng đẩy Lục Tín ra, vẻ mặt hết sức âm trầm: “…Giết không chết…” Vừa dứt lời, hắn tụ lực ở tay, dường như muốn lấy mạng Lục Tín.
Nghi Huyên giận dữ, nhún người tới đỡ lấy chưởng lực của hắn, mắng: “Kẻ ngu xuẩn như ngươi mà cũng xứng là Chân quân sao! Không cứu thì thôi, cần gì phải hạ sát thủ!”
Nam tử nhìn cô, cười buồn rầu, nói: “Giết không chết… Bất kể ta có giết thế nào, bọn họ cũng không chết…”
“Giết không chết thì có thể tùy tiện mà giết sao? Đây là cái lý lẽ quỷ quái gì vậy?! Thiên địa tạo hóa, tiên đạo trân trọng sinh mạng. Lẽ nào sư phụ người không dạy ngươi sao?!” Nghi Huyên nói.
“Trời sinh trời diệt, mới đúng là lẽ tự nhiên…” Nam tử nói.
“Có vậy cũng là ‘Trời’ làm, đến lượt ngươi làm sao?” Nghi Huyên dùng lực đẩy hắn ra, rồi nâng Lục Tín dậy nói, “Đi nhanh đi, hắn chính là kẻ điên đó.”
Lục Tín buồn bã, lắc đầu nói: “Mạng của tôi vốn là nhờ Thần y cứu, có chết cũng không tiếc gì…”
Nghi Huyên tức giận ngắt lời, “Cái gì gọi là chết cũng không tiếc? Dù sao ông cũng phải nghĩ đến người thân của mình chứ!” Nghi Huyên không muốn cãi cọ cùng hắn nữa, lập tức kéo hắn bay lên không.
Nhưng nam tử kia lại cản đường họ, nhíu mày ưu sầu nói: “Ta không bị điên…”
Sau lần giao thủ kia, Nghi Huyên cũng biết bản thân không đấu lại hắn. Nhưng lúc này, men rượu lại khiến cô trở nên liều lĩnh. Cô buông Lục Tín xuống, cầm gương trên tay, quát: “Gương kiếm song giải! Thần hoang thái hư! Thu!”
Ngay tức khắc, bảo kính tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hóa thành xiềng xích, nhanh chóng trói lấy nam tử kia, kéo hắn vào trong gương. Một chiêu này, vốn là kỹ thuật phong ấn yêu ma. Một khi thi triển thành công, là có thể giam cầm yêu ma vĩnh viễn, sau đó dùng tiên pháp từ từ tiêu diệt. Nghi Huyên không muốn giết người này, chẳng qua chỉ tạm thời bắt vào gương.
Nam tử kia bị trói kéo vào gương, mà vẫn đờ đẫn như cũ, thậm chí còn không thèm phản kháng. Ngay lúc hắn đang bị kéo từng bước vào bảo kính thì bỗng có tiếng phượng kêu xuyên qua tầng mây vọng tới đây. Cánh phượng trắng tuyền, như tuyết phủ xuống, che đi hào quang của bảo kính, bảo vệ nam tử kia.
Máu nóng dâng lên, Nghi Huyên đâu còn để ý xem là thần thú hay không, lại giương bảo kính lên, quát:”Thu!”
Phượng hoàng kêu lên một tiếng dài, tung cánh lên, khiến lửa tràn ra khắp nơi, bắt lửa lên cả tay áo Nghi Huyên. Nghi Huyên từng thấy chiêu thức này, cũng nhớ Thương Hàn bị ngọn lửa này gây thương tích ra sao, nên giờ phút này, sự phẫn nộ còn mãnh liệt hơn cả sự sợ hãi. Cô bất chấp lửa cháy trên người, lại giương bảo kính lên, liều mạng muốn bắt Phượng hoàng kia.
Nhưng ngay lúc này, bỗng có một luồng gió trong trẻo lạnh lẽo thổi đến, chỉ nháy mắt đã diệt trừ ngọn lửa kia. Sau đó, vô số những hạt trân châu từ trên trời giáng xuống, đập bể xiềng xích của bảo kính, phá giải chú pháp của Nghi Huyên.
“Ngày nào cũng lăn qua lăn lại như thế, các người không thấy mệt sao?” Thanh âm Lạc Kiến Hoài vẫn lạnh lùng đầy hờn giận như trong trí nhớ.
Nam tử kia thấy Lạc Kiến Hoài lại muốn đào tẩu, nhưng Bạch Long lập tức cản hắn lại, lạnh lùng đối đầu với Phượng hoàng của hắn.
“Vân Hòa, ngươi cũng không thèm để ta vào mắt.” Lạc Kiến Hoài khiển trách xong lại quay sang Nghi Huyên nói, “Còn cô cũng vậy. Đến Lục Hư Thánh Sơn ta gây ra bao chuyện thị phi, thật không biết Vân Ẩn sẽ trừng trị ra sao đây.”
Nghi Huyên nổi cơn thịnh nộ, phản bác: “Có muốn bênh người của mình thì cũng không nhất thiết phải bảo che đến như thế này! Là hắn đả thương người trước, ta còn chưa động thủ thì sao gọi là gây thị phi? Dung túng môn đệ sát sinh như thế, ngươi mới đáng bị trừng phạt.”
Vẻ mặt Lạc Kiến Hoài khinh thường, “Nếu đạo hạnh lợi hại bằng nửa cái mồm cô thì tốt rồi.”
Nghi Huyên ỷ vào men rượu, nói sang sảng: “Đạo hạnh của ngươi thì sao? Lúc ở lũng sông Trường Nguyệt, nếu không có ta dùng nguyên thần của sư huynh nhiễu loạn Lệnh chủ Cức Thiên thì ngươi có thắng được dễ dàng như thế không? Ta thấy ngươi cũng chẳng tài ba gì, chỉ ỷ vào vai vế mà ức hiếp tiểu bối mà thôi!”
Lạc Kiến Hoài khẽ nhíu mày, cũng không tiếp tục tranh cãi, chỉ nói: “Quay về Chân Hư cảnh đi!”
Trực giác Nghi Huyên suy ngay ra câu này rõ ràng là muốn nói “Cút về Chân Hư cảnh đi”. Cô cố nén giận, nghiêm giọng nói: “Ngươi yên tâm, chờ sư huynh ta khỏi bệnh, chúng ta sẽ rời khỏi Lục Hư Thánh sơn ngay, tuyệt đối không làm ngươi chướng mắt nữa!”
Biểu cảm trên mặt Lạc Kiến Hoài trở nên kỳ quái, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Nghi Huyên nói: “Cô còn muốn đi sao?”
Cái kiểu nói này lại khiến Nghi Huyên nghĩ đến nhiều chuyện. Những lời đe dọa kia, những câu khuyên nhủ ngọt ngào, còn có những câu nói vang lên trong lòng lúc trước… Dường như tất cả mọi người đều khuyến khích cô ở lại Chân Hư cảnh. Quả thật Chân Hư cảnh này là một nơi tốt đẹp, gọi là chốn đào nguyên bồng lai cũng không quá. Nếu có thể vĩnh viễn ở lại đây thì không còn gì đáng mừng hơn. Cô nghĩ đến lòng tư tâm vừa rồi của bản thân mà không khỏi cười tự giễu.
“Vì sao không đi? Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có Chân Hư cảnh của ngươi là tốt nhất, Dịch Thủy đình ta còn đẹp hơn nơi đây gấp trăm lần!” Nghi Huyên nói.
“Cô đi được, nhưng chỉ sợ sư huynh cô không đi được.” Lạc Kiến Hoài cười lạnh.
Nghi Huyên không rõ thâm ý của hắn, chỉ hiểu dựa theo mặt chữ. Khi cô nghĩ đến Thương Hàn, lòng bỗng sinh ra hào khí. Cô nhìn Lục Tín, lại nhìn nam tử không hồn kia, sau cùng nhìn về phía Lạc Kiến Hoài. Cô ngạo nghễ, cao giọng nói:
“Sư huynh ta chí xa nghìn dặm, sao có thể bị vây trong bể nông cạn này? Dù có trôi nổi trong bể dục vọng, trăn trở qua cõi hồng trần cũng không thể bẻ gãy kiêu ngạo của hắn, giết chết ý chí mạnh mẽ của hắn. Cầu y tại Vĩnh Thánh Thiên tông là khẩn cầu của sư môn. Đi vào Chân Hư cảnh là suy nghĩ của cá nhân ta. Nếu lúc đó năm giác quan của hắn hoàn hảo, biết ngươi sỉ nhục hắn như vậy, chắc chắn không thể nhẫn nại đến giờ này. Đừng nói đến trọng thương, nếu hắn muốn đi, thì sống chết cũng không màng!”
Cô nói xong những lời này, mọi người đều im lặng. Nghi Huyên khinh miệt hừ lạnh, nâng Lục Tín dậy nói: “Chúng ta đi.”
Mặc dù Lục Tín vẫn muốn cầu xin, nhưng nhìn tình cảnh này, hắn cũng chẳng thể ở lại lâu được nữa, vậy nên đành nghe theo Nghi Huyên, cùng cô đi khỏi đây.
Lạc Kiến Hoài nhìn bọn họ đi xa, chậm rãi nhếnh môi cười, “Hay cho câu ‘Sống chết không màng’…” Hắn nói rồi quay đầu nhìn nam tử kia, than thở, “Vân Hòa, ngươi cũng hiểu điều đó?”
Nam tử kia ngơ ngẩn nhìn về hướng Nghi Huyên vừa đi, cuối cùng lại buồn bã rơi lệ…
Lại nói trong phủ nhà Lục Tín, Thương Hàn chờ mãi không thấy Nghi Huyên trở lại, thì lòng bỗng sinh hờn giận. Hắn lần mò ra cửa, đang nghĩ cách để tìm cô thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ từ đến gần. Hắn không biết là ai đến, đề phòng nói: “Người nào?”
Người vừa tới không đáp lại, mà vẫn tiếp tục lại gần, chìa tay nắm lấy cổ tay hắn. Hắn định tấn công nhưng bỗng phát hiện ra, cái tay kia rõ ràng là tay trẻ con. Hắn chưa kịp hỏi, người kia đã nâng tay hắn lên, chăm chú viết từng chữ vào lòng bàn tay hắn. Hắn lập tức hiểu ra, bởi vậy cũng dịu giọng nói: “Ta có thể nghe thấy.”
Đối phương khẽ “à” một tiếng, nghe giọng thì là giọng của cô bé con. Cô bé buông tay ra, do dự hỏi: “Đại ca ca, huynh có thể nghe thấy muội nói?”
Thương Hàn gật đầu.
“Muội là Tiểu Oanh, huynh còn nhớ không?” Cô bé vui mừng hỏi lại.
Thương Hàn sao có thể quên được ba chữ “Lục Tiểu Oanh” viết trên lòng bàn tay hắn ngày trước, hắn gật đầu rồi hỏi: “Ngươi có biết cô nương đi cùng ta ở đâu không?”
Lục Tiểu Oanh đáp: “Mẫu thân muội cũng sai muội đến nói chuyện này với đại ca ca đây, tỷ tỷ ra ngoài tìm phụ thân muội rồi.”
“Ra khỏi Chân Hư cảnh?” Thương Hàn lại hỏi.
Lục Tiểu Oanh gật nhẹ đầu, đáp: “Vâng.”
Thương Hàn nhíu mày, cất bước đi ra ngoài. Lục Tiểu Oanh vội kéo ống tay hắn lại, gấp gáp nói: “Đại ca ca huynh muốn đi đâu?”
Thương Hàn chẳng muốn giải thích với trẻ con làm gì nhiều, nhưng con bé cứ níu chặt lấy tay áo hắn, khiến hắn không thoát ra nổi. Nếu cứ dùng lực sợ sẽ làm con bé bị thương. Vậy nên hắn đành nhẫn nại nói với cô bé: “Ta đi tìm tỷ tỷ về.”
“Không được đâu, đại ca ca còn đang bệnh, không thể ra được.” Lục Tiểu Oanh nói.
“Ta khỏe rồi.” Thương Hàn đáp.
“Không được,” Lục Tiểu Oanh càng níu chặt hơn, “Ra ngoài sẽ lại bị bệnh đó.”
Thương Hàn đang lo lắng, nên cáu kỉnh nói: “Không sao cả. Ngươi mau buông ra.”
Nhưng Lục Tiểu Oanh vẫn lắc đầu, bướng bỉnh nói, “Không buông. Đại ca ca huynh không thể ra ngoài. Nếu rời khỏi đây, sẽ lại bị bệnh. Nếu đi xa hơn nữa, sẽ chết mất. Tiểu Oanh biết mà, vì Tiểu Oanh ngày trước cũng từng chết.”
Lời của con bé khiến Thương Hàn sửng sốt vô cùng. Trẻ em hồn nhiên trong sáng sao có thể nói dối. Hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi từng chết?”
Tiếng cười của Lục Tiểu Oanh vui vẻ không gì sánh bằng, “Vâng. Nhưng không sao đâu, chỉ cần quay về đây là sẽ khỏe lên. Phụ thân nói, chỉ cần vĩnh viễn ở tại nơi này là có thể trường sinh bất tử.”
“Trường sinh bất tử?” Thương Hàn khẽ lặp lại bốn chữ này, lòng bỗng thấy ớn lạnh, mãi lâu sau vẫn không tiêu tan đi.
Nghi Huyên rửa mặt xong cũng chẳng dám về phòng. Đắn đo mãi mới đi tìm Lục Tín xin mượn một gian phòng khác. Đến khi vào tiền thính, đã thấy người nhà Lục Tín đều đang tập trung ở đây, dường như đang bàn luận lo âu về việc gì đó. Nghi Huyên tiến lên hỏi mới biết, hóa ra sau khi Lục Tín xuất môn, đến giờ vẫn chưa thấy về. Gia nhân đều lên trấn trên tìm, nhưng cũng không thấy hắn, chỉ sợ hắn đã ra khỏi Chân Hư cảnh. Ngoài trấn có bao nhiêu nguy hiểm, mà trời thì đã tối rồi, sao không lo cho được.
Lòng Nghi Huyên trầm xuống, nhớ tới chuyện lúc trước mình chỉ đường cho hắn. Đúng là không nên nói với hắn, bên ngoài muôn thú làm loạn, lại còn có cái tên “Thần y” mất trí đó nữa. Nếu Lục Tín có chuyện gì, thì không phải do cô làm hại hay sao? Cô hạ quyết tâm, rồi khuyên người nhà Lục Tín đừng lo lắng, xong lập tức ra ngoài.
Lúc này, cô không còn lòng mà đi bộ, lập tức đạp gió bay lên trời, bay về hướng núi kia. Chẳng mấy chốc đã đến được địa điểm cô chỉ lúc trước. Lúc hạ xuống đất, cây cối rậm rạp đâm rách quần áo, cứa mấy vết thương lên người, cô cũng không để ý. Thấy Lục Tín không ở đây thì cô lại tìm xuôi theo đường về.
Sắc trời tối hẳn, mưa rơi càng dày thêm, tầm mắt đã mơ hồ lại còn thêm men rượu trong người vẫn chưa tan hết, khiến suy nghĩ của cô có chút không tỉnh táo, cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt. Bên tai lại nghe thấy tiếng sói tru lúc xa lúc gần lẫn sau những lùm cây.
Nghi Huyên lo lắng vô cùng, chỉ sợ Lục Tín lành ít dữ nhiều. Đúng lúc này, một vũng máu thình lình lọt vào tầm mắt, cô giật mình vội vàng đi đến. Đi được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện cách sau lùm cây, hình như là tiếng của Lục Tín.
“…Thần y, xin thần y mở lòng từ bi thương xót.” Lục Tín thống khổ cầu xin.
Đáp lại hắn, là tiếng lẩm bẩm ma mị kia, “Không cứu được, đã bước vào Chân Hư cảnh thì không cứu được nữa…”
Nghi Huyên vừa nghe thấy thanh âm kia, nhất thời lòng bỗng dâng lên đầy chán ghét. Cô định tiến lên tìm Lục Tín, nhưng lại chần chừ dừng bước chân, muốn nghe thêm xem họ nói gì.
“Thần y, Chân Hư cảnh này là do một tay ngài tạo thành, giờ ngài lại bỏ mặc nó sao?” Lục Tín nói.
“Sinh giả tử chi căn, tử giả sinh chi căn… Ân sinh vu hại, hại sinh vu ân… Cứu ngươi thì thế nào, mà giết ngươi thì thế nào?… Giết không chết…”
Nghe đến câu này, Nghi Huyên thực sự chẳng muốn nghe tiếp nữa. Hắn đúng là kẻ điên, hà tất phải nghe những lời khùng điên đó. Cô cất bước vượt qua bụi cây, đi tới.
Nhưng đằng sau bụi cây đó quả đúng là cảnh tượng đến từ địa ngục. Xác chết rải đầy đất, máu thịt vung bừa bãi, và ngay Lục Tín cũng bị thương, hắn đang quỳ trên vũng máu, khốn khổ cầu xin nam tử như cái xác không hồn kia.
Sự xuất hiện của Nghi Huyên khiến Lục Tín hết sức sửng sốt, “Sao cô nương lại đến đây?”
Nghi Huyên tiến đến nâng hắn dậy, nói: “Lục trưởng trấn, người nhà đang chờ ông, mau trở về cùng tôi.”
Lục Tín hơi hoảng hốt, đang định nói với cô, nhưng thấy nam tử kia xoay người đi lại vội đẩy Nghi Huyên ra, chạy đuổi theo, kéo nam tử kia lại: “Thần y xin dừng bước!”
Nam tử kia một chưởng đẩy Lục Tín ra, vẻ mặt hết sức âm trầm: “…Giết không chết…” Vừa dứt lời, hắn tụ lực ở tay, dường như muốn lấy mạng Lục Tín.
Nghi Huyên giận dữ, nhún người tới đỡ lấy chưởng lực của hắn, mắng: “Kẻ ngu xuẩn như ngươi mà cũng xứng là Chân quân sao! Không cứu thì thôi, cần gì phải hạ sát thủ!”
Nam tử nhìn cô, cười buồn rầu, nói: “Giết không chết… Bất kể ta có giết thế nào, bọn họ cũng không chết…”
“Giết không chết thì có thể tùy tiện mà giết sao? Đây là cái lý lẽ quỷ quái gì vậy?! Thiên địa tạo hóa, tiên đạo trân trọng sinh mạng. Lẽ nào sư phụ người không dạy ngươi sao?!” Nghi Huyên nói.
“Trời sinh trời diệt, mới đúng là lẽ tự nhiên…” Nam tử nói.
“Có vậy cũng là ‘Trời’ làm, đến lượt ngươi làm sao?” Nghi Huyên dùng lực đẩy hắn ra, rồi nâng Lục Tín dậy nói, “Đi nhanh đi, hắn chính là kẻ điên đó.”
Lục Tín buồn bã, lắc đầu nói: “Mạng của tôi vốn là nhờ Thần y cứu, có chết cũng không tiếc gì…”
Nghi Huyên tức giận ngắt lời, “Cái gì gọi là chết cũng không tiếc? Dù sao ông cũng phải nghĩ đến người thân của mình chứ!” Nghi Huyên không muốn cãi cọ cùng hắn nữa, lập tức kéo hắn bay lên không.
Nhưng nam tử kia lại cản đường họ, nhíu mày ưu sầu nói: “Ta không bị điên…”
Sau lần giao thủ kia, Nghi Huyên cũng biết bản thân không đấu lại hắn. Nhưng lúc này, men rượu lại khiến cô trở nên liều lĩnh. Cô buông Lục Tín xuống, cầm gương trên tay, quát: “Gương kiếm song giải! Thần hoang thái hư! Thu!”
Ngay tức khắc, bảo kính tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hóa thành xiềng xích, nhanh chóng trói lấy nam tử kia, kéo hắn vào trong gương. Một chiêu này, vốn là kỹ thuật phong ấn yêu ma. Một khi thi triển thành công, là có thể giam cầm yêu ma vĩnh viễn, sau đó dùng tiên pháp từ từ tiêu diệt. Nghi Huyên không muốn giết người này, chẳng qua chỉ tạm thời bắt vào gương.
Nam tử kia bị trói kéo vào gương, mà vẫn đờ đẫn như cũ, thậm chí còn không thèm phản kháng. Ngay lúc hắn đang bị kéo từng bước vào bảo kính thì bỗng có tiếng phượng kêu xuyên qua tầng mây vọng tới đây. Cánh phượng trắng tuyền, như tuyết phủ xuống, che đi hào quang của bảo kính, bảo vệ nam tử kia.
Máu nóng dâng lên, Nghi Huyên đâu còn để ý xem là thần thú hay không, lại giương bảo kính lên, quát:”Thu!”
Phượng hoàng kêu lên một tiếng dài, tung cánh lên, khiến lửa tràn ra khắp nơi, bắt lửa lên cả tay áo Nghi Huyên. Nghi Huyên từng thấy chiêu thức này, cũng nhớ Thương Hàn bị ngọn lửa này gây thương tích ra sao, nên giờ phút này, sự phẫn nộ còn mãnh liệt hơn cả sự sợ hãi. Cô bất chấp lửa cháy trên người, lại giương bảo kính lên, liều mạng muốn bắt Phượng hoàng kia.
Nhưng ngay lúc này, bỗng có một luồng gió trong trẻo lạnh lẽo thổi đến, chỉ nháy mắt đã diệt trừ ngọn lửa kia. Sau đó, vô số những hạt trân châu từ trên trời giáng xuống, đập bể xiềng xích của bảo kính, phá giải chú pháp của Nghi Huyên.
“Ngày nào cũng lăn qua lăn lại như thế, các người không thấy mệt sao?” Thanh âm Lạc Kiến Hoài vẫn lạnh lùng đầy hờn giận như trong trí nhớ.
Nam tử kia thấy Lạc Kiến Hoài lại muốn đào tẩu, nhưng Bạch Long lập tức cản hắn lại, lạnh lùng đối đầu với Phượng hoàng của hắn.
“Vân Hòa, ngươi cũng không thèm để ta vào mắt.” Lạc Kiến Hoài khiển trách xong lại quay sang Nghi Huyên nói, “Còn cô cũng vậy. Đến Lục Hư Thánh Sơn ta gây ra bao chuyện thị phi, thật không biết Vân Ẩn sẽ trừng trị ra sao đây.”
Nghi Huyên nổi cơn thịnh nộ, phản bác: “Có muốn bênh người của mình thì cũng không nhất thiết phải bảo che đến như thế này! Là hắn đả thương người trước, ta còn chưa động thủ thì sao gọi là gây thị phi? Dung túng môn đệ sát sinh như thế, ngươi mới đáng bị trừng phạt.”
Vẻ mặt Lạc Kiến Hoài khinh thường, “Nếu đạo hạnh lợi hại bằng nửa cái mồm cô thì tốt rồi.”
Nghi Huyên ỷ vào men rượu, nói sang sảng: “Đạo hạnh của ngươi thì sao? Lúc ở lũng sông Trường Nguyệt, nếu không có ta dùng nguyên thần của sư huynh nhiễu loạn Lệnh chủ Cức Thiên thì ngươi có thắng được dễ dàng như thế không? Ta thấy ngươi cũng chẳng tài ba gì, chỉ ỷ vào vai vế mà ức hiếp tiểu bối mà thôi!”
Lạc Kiến Hoài khẽ nhíu mày, cũng không tiếp tục tranh cãi, chỉ nói: “Quay về Chân Hư cảnh đi!”
Trực giác Nghi Huyên suy ngay ra câu này rõ ràng là muốn nói “Cút về Chân Hư cảnh đi”. Cô cố nén giận, nghiêm giọng nói: “Ngươi yên tâm, chờ sư huynh ta khỏi bệnh, chúng ta sẽ rời khỏi Lục Hư Thánh sơn ngay, tuyệt đối không làm ngươi chướng mắt nữa!”
Biểu cảm trên mặt Lạc Kiến Hoài trở nên kỳ quái, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Nghi Huyên nói: “Cô còn muốn đi sao?”
Cái kiểu nói này lại khiến Nghi Huyên nghĩ đến nhiều chuyện. Những lời đe dọa kia, những câu khuyên nhủ ngọt ngào, còn có những câu nói vang lên trong lòng lúc trước… Dường như tất cả mọi người đều khuyến khích cô ở lại Chân Hư cảnh. Quả thật Chân Hư cảnh này là một nơi tốt đẹp, gọi là chốn đào nguyên bồng lai cũng không quá. Nếu có thể vĩnh viễn ở lại đây thì không còn gì đáng mừng hơn. Cô nghĩ đến lòng tư tâm vừa rồi của bản thân mà không khỏi cười tự giễu.
“Vì sao không đi? Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có Chân Hư cảnh của ngươi là tốt nhất, Dịch Thủy đình ta còn đẹp hơn nơi đây gấp trăm lần!” Nghi Huyên nói.
“Cô đi được, nhưng chỉ sợ sư huynh cô không đi được.” Lạc Kiến Hoài cười lạnh.
Nghi Huyên không rõ thâm ý của hắn, chỉ hiểu dựa theo mặt chữ. Khi cô nghĩ đến Thương Hàn, lòng bỗng sinh ra hào khí. Cô nhìn Lục Tín, lại nhìn nam tử không hồn kia, sau cùng nhìn về phía Lạc Kiến Hoài. Cô ngạo nghễ, cao giọng nói:
“Sư huynh ta chí xa nghìn dặm, sao có thể bị vây trong bể nông cạn này? Dù có trôi nổi trong bể dục vọng, trăn trở qua cõi hồng trần cũng không thể bẻ gãy kiêu ngạo của hắn, giết chết ý chí mạnh mẽ của hắn. Cầu y tại Vĩnh Thánh Thiên tông là khẩn cầu của sư môn. Đi vào Chân Hư cảnh là suy nghĩ của cá nhân ta. Nếu lúc đó năm giác quan của hắn hoàn hảo, biết ngươi sỉ nhục hắn như vậy, chắc chắn không thể nhẫn nại đến giờ này. Đừng nói đến trọng thương, nếu hắn muốn đi, thì sống chết cũng không màng!”
Cô nói xong những lời này, mọi người đều im lặng. Nghi Huyên khinh miệt hừ lạnh, nâng Lục Tín dậy nói: “Chúng ta đi.”
Mặc dù Lục Tín vẫn muốn cầu xin, nhưng nhìn tình cảnh này, hắn cũng chẳng thể ở lại lâu được nữa, vậy nên đành nghe theo Nghi Huyên, cùng cô đi khỏi đây.
Lạc Kiến Hoài nhìn bọn họ đi xa, chậm rãi nhếnh môi cười, “Hay cho câu ‘Sống chết không màng’…” Hắn nói rồi quay đầu nhìn nam tử kia, than thở, “Vân Hòa, ngươi cũng hiểu điều đó?”
Nam tử kia ngơ ngẩn nhìn về hướng Nghi Huyên vừa đi, cuối cùng lại buồn bã rơi lệ…
Lại nói trong phủ nhà Lục Tín, Thương Hàn chờ mãi không thấy Nghi Huyên trở lại, thì lòng bỗng sinh hờn giận. Hắn lần mò ra cửa, đang nghĩ cách để tìm cô thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ từ đến gần. Hắn không biết là ai đến, đề phòng nói: “Người nào?”
Người vừa tới không đáp lại, mà vẫn tiếp tục lại gần, chìa tay nắm lấy cổ tay hắn. Hắn định tấn công nhưng bỗng phát hiện ra, cái tay kia rõ ràng là tay trẻ con. Hắn chưa kịp hỏi, người kia đã nâng tay hắn lên, chăm chú viết từng chữ vào lòng bàn tay hắn. Hắn lập tức hiểu ra, bởi vậy cũng dịu giọng nói: “Ta có thể nghe thấy.”
Đối phương khẽ “à” một tiếng, nghe giọng thì là giọng của cô bé con. Cô bé buông tay ra, do dự hỏi: “Đại ca ca, huynh có thể nghe thấy muội nói?”
Thương Hàn gật đầu.
“Muội là Tiểu Oanh, huynh còn nhớ không?” Cô bé vui mừng hỏi lại.
Thương Hàn sao có thể quên được ba chữ “Lục Tiểu Oanh” viết trên lòng bàn tay hắn ngày trước, hắn gật đầu rồi hỏi: “Ngươi có biết cô nương đi cùng ta ở đâu không?”
Lục Tiểu Oanh đáp: “Mẫu thân muội cũng sai muội đến nói chuyện này với đại ca ca đây, tỷ tỷ ra ngoài tìm phụ thân muội rồi.”
“Ra khỏi Chân Hư cảnh?” Thương Hàn lại hỏi.
Lục Tiểu Oanh gật nhẹ đầu, đáp: “Vâng.”
Thương Hàn nhíu mày, cất bước đi ra ngoài. Lục Tiểu Oanh vội kéo ống tay hắn lại, gấp gáp nói: “Đại ca ca huynh muốn đi đâu?”
Thương Hàn chẳng muốn giải thích với trẻ con làm gì nhiều, nhưng con bé cứ níu chặt lấy tay áo hắn, khiến hắn không thoát ra nổi. Nếu cứ dùng lực sợ sẽ làm con bé bị thương. Vậy nên hắn đành nhẫn nại nói với cô bé: “Ta đi tìm tỷ tỷ về.”
“Không được đâu, đại ca ca còn đang bệnh, không thể ra được.” Lục Tiểu Oanh nói.
“Ta khỏe rồi.” Thương Hàn đáp.
“Không được,” Lục Tiểu Oanh càng níu chặt hơn, “Ra ngoài sẽ lại bị bệnh đó.”
Thương Hàn đang lo lắng, nên cáu kỉnh nói: “Không sao cả. Ngươi mau buông ra.”
Nhưng Lục Tiểu Oanh vẫn lắc đầu, bướng bỉnh nói, “Không buông. Đại ca ca huynh không thể ra ngoài. Nếu rời khỏi đây, sẽ lại bị bệnh. Nếu đi xa hơn nữa, sẽ chết mất. Tiểu Oanh biết mà, vì Tiểu Oanh ngày trước cũng từng chết.”
Lời của con bé khiến Thương Hàn sửng sốt vô cùng. Trẻ em hồn nhiên trong sáng sao có thể nói dối. Hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi từng chết?”
Tiếng cười của Lục Tiểu Oanh vui vẻ không gì sánh bằng, “Vâng. Nhưng không sao đâu, chỉ cần quay về đây là sẽ khỏe lên. Phụ thân nói, chỉ cần vĩnh viễn ở tại nơi này là có thể trường sinh bất tử.”
“Trường sinh bất tử?” Thương Hàn khẽ lặp lại bốn chữ này, lòng bỗng thấy ớn lạnh, mãi lâu sau vẫn không tiêu tan đi.
Danh sách chương