Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 7:
[Xuống đây cho tôi.]
Cả một ngày nhẫn nhịn trong câu lạc bộ, rốt cuộc cũng kết thúc. Vừa về đến nhà, cơn giận dồn nén của Đào Như Chi như trực chờ bùng nổ. Cô đứng dưới lầu, cố nén lửa giận, gửi cho Lâm Diệu Viễn bốn chữ.
Cô chờ một lúc, không chắc cậu có đọc được không, dứt khoát bấm gọi luôn.
Tiếng chuông reo vang bên tai, nhẹ nhàng mà lơ đãng. Trước khi Đào Như Chi mất kiên nhẫn, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Chào buổi tối.”
… Tối tổ nhà cậu thì có.
Đào Như Chi tự dặn lòng phải bình tĩnh, nuốt mấy câu thô t ục vào trong, lựa lời dịu dàng hơn để mở miệng:
“Cậu đúng là… đồ mặt dày đáng ghét.”
“Tôi làm sao cơ?”
“Đừng có giả ngây! Máy ảnh của tôi bị cậu động vào lúc nào đấy?!”
Cậu khẽ cười:
“Tôi cũng chẳng biết nữa, từ đầu đến giờ toàn dùng của mình mà. À… mà máy ảnh hai đứa mình giống hệt nhau, cầm nhầm cũng đâu có gì lạ. Hay là cô muốn tôi giải thích với mọi người —— thật ra chúng ta đang sống chung?”
“Cậu đừng có nói xàm! Máy ảnh của tôi để trong phòng, cậu có ba đầu sáu tay chắc mà cầm nhầm?!”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ. Một thoáng sau, Đào Như Chi như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía ban công nhà mình.
Lâm Diệu Viễn mặc áo len xanh biếc, đang tựa người vào lan can, cúi xuống nhìn cô.
Khung cảnh này gợi lại bóng hình khu vườn thuở nào, chỉ khác là lần này khoảng cách giữa họ xa hơn rất nhiều. Giọng cậu xuyên qua điện thoại, bay bổng mà dễ ghét:
“Hình như lần đó cũng là vô tình nhìn thấy chuyện thú vị, nên mới đùa cô một chút. Cô không thấy vui sao?”
“Nếu tôi cũng làm vậy trước mặt người cậu thích, cậu thấy sao?”
“Người tôi thích hả…”
Cậu nhấn giọng lặp lại, rồi ra vẻ suy tư:
“Tôi thấy mắt mũi cô kém thật đấy.”
“Hả?”
Cậu thao thao bất tuyệt:
“Biết rõ người mình thích lại đi thích người khác, phản ứng đầu tiên không phải là tranh giành mà lại là gật đầu chấp nhận người khác, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Lời này tôi nói thật lòng. Sau này cô sẽ cảm ơn tôi thôi, yêu kiểu người đó chẳng khác nào lưu án tích cho đời mình.”
Một câu này khiến Đào Như Chi khựng lại giây lát.
Bởi vì —— bị cậu nói trúng rồi.
Cô quả thật đang thất vọng vì phản ứng của Lương Minh Kiệt, cậu ấy dễ dàng buông tay như vậy, nói quay lưng là quay lưng, nói đồng ý với người khác là đồng ý ngay.
Chính vì thế, khi ấy, cô mới thuận theo lời Lâm Diệu Viễn, nhận lời làm bạn đồng hành với cậu, cũng không buồn giải thích với Lương Minh Kiệt rằng bức ảnh kia không phải cô chụp.
Nhưng ở trước mặt Lâm Diệu Viễn, cô tuyệt đối không nhận thua.
“Án tích của tôi, là việc phải sống chung với cậu đấy. Mỗi lần lên lầu là lại thấy cái bản mặt cậu!”
“Vậy thì đừng lên nữa.”
Cậu dứt khoát ngắt máy trước khi cô kịp phản pháo.
Đào Như Chi nhìn bóng người trên ban công biến mất, tức tối chuyển ánh mắt về phía chiếc xe đạp của cậu đang dựng dưới lầu. Trước khi lên lầu, cô hậm hực giơ chân đá mạnh vào bánh xe.
“Xí—!”
Cô nhăn mặt, đau đến mức phải ngồi thụp xuống ôm lấy chân.
Hai ngày sau, Như Chi vừa đăng nhập QQ, tin nhắn của Bành Oánh đã như pháo hoa thi nhau nổ tung:
[Chị Như Chi ơi chị thật sự thích Lâm Diệu Viễn hả???]
[Sao chị lại thích cậu ấy chứ [khóc]]
[Có phải do em cứ nhắc đến ảnh hoài nên chị bị tẩy não không? Chứ ngoài đẹp trai, học giỏi, dịu dàng, biết chơi bóng ra thì cậu ta đúng là chẳng ra gì hết, chị đừng thích cậu ta nữa!!]
… Một định nghĩa mới về “chẳng ra gì”.
Đào Như Chi vừa buồn cười vừa bất lực, gõ lại một hàng chữ:
[Chị không có hứng thú với cậu ta, thế này đi, lời nói suông không bằng hành động thực tế, mình đổi vai đi, em chụp với cậu ta nhé?]
Chờ đến khi tan học buổi tối, Bành Oánh kích động gửi đến một chuỗi ký tự loạn xạ, cảm động gần chết rồi vẫn kiên quyết từ chối.
[Không được không được, như vậy lộ liễu quá, ảnh mà phát hiện ra em thích ảnh thì chết em luôn, không được không được!]
Đào Như Chi thở dài, cuối cùng cũng xác nhận: Bành Oánh chỉ giỏi chém gió, chứ đụng chuyện thì lại rụt rè.
Dù sao cũng bị đẩy lên thớt rồi, gạo đã nấu thành cơm, chuyện chụp ảnh cũng phải hoàn thành. Ban đầu cô định để Lâm Diệu Viễn tự chụp ảnh của cậu, cô cũng tự chụp, rồi đổi cho nhau. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ đâu cậu ta tự dưng chụp đẹp quá, lại còn úp mở bảo cô “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” thì đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Quyền chủ động, vẫn nên nắm trong tay mình!
Vì vậy, cô nhắn cho cậu một tin: “Cuối tuần ra ngoài chụp cho xong.”
Cậu trả lời: “Không thành vấn đề, tiền bối.”
Còn tặng kèm một icon cười nham hiểm.
Cô trả lại cậu một… .
Cuối tuần, hai người ăn trưa xong liền dắt nhau ra ngoài. Đào Khang Sanh thấy hai đứa mỗi đứa cầm một cái máy ảnh, dắt díu ra khỏi cửa thì cảm động không thôi, dúi cho Đào Như Chi một trăm tệ, dặn rằng đi ăn tối ngoài luôn rồi về.
Đào Như Chi gật đầu ngoan ngoãn, vừa bước ra cửa liền lập tức trở mặt:
“Không có phần cậu đâu.”
Lâm Diệu Viễn bĩnh tĩnh nhắc lại lời ông Đào:
“Tôi nhớ rõ chú nói là ‘hai đứa’.”
“Ờ, ổng là bố tôi.” Đào Như Chi quay đầu bước xuống cầu thang, “Chẳng phải mẹ cậu cũng để lại cho cậu đống tiền sinh hoạt sao? Vậy mà cũng ráng xài ké tiền bố tôi?”
Cậu đút tay vào túi, chậm rãi theo sau cô.
“Thì ai bảo bố cô nói thế. Với lại hôm nay tôi không mang theo tiền.”
Cô lười đôi co, liền đổi chủ đề:
“Đi đâu chụp?”
“Đâu cũng được.”
“Vậy thì đi xa xa chút.” Đào Như Chi ngẫm nghĩ, “Công viên Phi Điểu nhé?”
“Xa vậy à?”
“Chính vì xa mới đi. Không lẽ đi cái công viên gần nhà? Mỗi lần đi ngang lại nhớ ra hai đứa mình từng chụp ảnh ở đó, nghĩ tới là buồn nôn.”
“Nghe cũng có lý. Nghĩ mà ớn thật.”
Hiếm khi cả hai đạt được sự đồng thuận.
Cuối cùng họ quyết định đạp xe đến công viên Phi Điểu.
Dù cùng đích đến, nhưng cả hai đều hiểu ý, không ai đi cùng lộ trình. Đào Như Chi nhìn bóng lưng Lâm Diệu Viễn khuất dần, cảm thấy lòng mình như giãn ra, thong thả lên đường.
Trời hôm đó nắng đẹp, tuy mây trắng bắt đầu tích tụ nhiều hơn, dường như đang toan phủ kín cả khoảng trời xanh.
… Không lẽ sắp mưa? Đào Như Chi lúc dừng đèn đỏ ngẩng đầu nhìn trời, sắc mây u ám, lòng hơi tiếc vì lúc ra khỏi nhà chẳng đem theo ô. Đành phải đạp xe nhanh hơn, tăng tốc như chạy trốn cơn mưa đang lăm le kéo đến.
Khi cô đến công viên Phi Điểu, thì Lâm Diệu Viễn đã có mặt từ bao giờ.
Công viên hôm nay náo nhiệt hẳn, mấy cây anh đào trổ hoa rực rỡ, chẳng giống gốc cây độc nhất của nhà Bành Oanh, nơi này là cả một rừng nhỏ, cành nào cành nấy xum xuê, người đứng dưới hoa chụp ảnh cũng đông như trẩy hội. Lâm Diệu Viễn ngồi đối diện đám đông, nhàn tản quan sát bốn phía. Thấy cô đến, cậu nhấc tay chào lười biếng.
Đào Như Chi dựng xe, rút máy ảnh, chưa kịp lấy nét đã chụp cậu một tấm.
Cậu nhíu mày:
“Xoá đi, tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
“Không quan trọng.”
Cô lại chụp thêm một tấm, lần này ghi lại hình cậu đang nói, miệng há to như sắp nuốt người.
Cậu bắt đầu cáu:
“Cố tình phải không?”
Không cam chịu, Lâm Diệu Viễn lập tức cầm máy phản đòn, cúi thấp ống kính chĩa thẳng vào lỗ mũi cô.
Đào Như Chi hoảng hốt ôm mặt lùi mấy bước, tránh khỏi khung hình, rồi bèn quanh quẩn tìm góc độc để bắt lấy khoảnh khắc dìm hàng đối thủ.
Lâm Diệu Viễn cũng thôi dáng vẻ thong dong, đứng cách cô vài bước, tay nắm chặt máy ảnh như sắp bước vào chiến dịch quy mô.
Những gốc anh đào xinh đẹp giờ chẳng còn là cảnh vật nên thơ, mà biến thành chướng ngại vật chiến trường, là nơi ẩn nấp, che chắn cho hai kẻ “địch ta khó phân”.
Đào Như Chi nép mình sau một gốc cây, không để bị bắt quả tang trong tư thế khó coi. Cô đang tính toán làm sao qua mặt cậu, chụp được một bức khiến Lâm Diệu Viễn cũng “mất hình tượng” mới thôi. Dù sao thì… cô từng nói, đúng là mặt mũi cậu ta rất ăn ảnh — không phải nói dối đâu. Muốn tìm ra một góc chết của cậu, quả thật chẳng dễ chút nào.
Cô đang núp thì giọng cậu vang lên từ cây bên kia:
“Này—— rốt cuộc là đang đánh du kích hay chụp ảnh đấy?”
Cô lập tức đổi trắng thay đen:
“Tôi chỉ đùa chút thôi, ai bảo cậu dám dí thẳng vào mũi tôi trước!”
Lâm Diệu Viễn cạn lời một thoáng, rồi nói:
“Được rồi, giờ nghiêm túc. Chụp xong là xong, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Đào Như Chi lén ló đầu ra, thấy cậu đang khoanh tay, mặt có chút sốt ruột.
Cô lập tức nghĩ: Thời cơ tới rồi.
“Được, vậy nghiêm túc chụp.”
“Thế thì ra đây đi.”
Cô giả vờ thành tâm hợp tác, bước ra khỏi gốc cây, vừa tới gần cậu thì ngón tay đã đặt sẵn lên nút chụp — định áp sát rồi chụp cú cận cảnh mũi cậu như trả thù. Nhưng tay vừa vươn ra, đã bị cậu giữ lại.
Cậu chẳng có vẻ gì bất ngờ, tay nắm nhẹ hờ hững, lại dùng kiểu lực kỳ quái khiến cô không thể nào gỡ ra nổi.
Cô ngẩng đầu ra lệnh:
“Bỏ tay ra.”
“Được thôi.” Cậu khẽ ngước cằm ra hiệu:
“Đưa máy ảnh đây, tôi xoá hai tấm ban nãy.”
“Vậy cậu cũng phải xoá tấm chụp tôi.”
“Không vấn đề, để tôi xoá xong trước đã.”
“Tôi không tin cậu, cậu cũng phải đưa máy cho tôi.”
Hai người giằng co chưa dứt, thì bất chợt một giọt mưa rơi l3n đỉnh đầu cô, lạnh buốt, khiến toàn thân rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời từ nãy đã âm u, giờ bắt đầu đổ mưa, lác đác rồi nặng hạt, rơi xuống lát gạch dưới chân hai người thành từng vòng loang loáng.
Lâm Diệu Viễn lập tức buông tay, lao nhanh về phía gốc cây mà cô mới trốn lúc nãy.
Đào Như Chi thấy nơi nương thân của mình bị cậu chiếm cứ, cảm giác còn khó chịu hơn cả trời mưa. Cô không đời nào muốn đứng cạnh cậu trú mưa — ai biết trời sẽ mưa đến bao giờ?
Cô nhét vội máy ảnh vào túi, xoay người chạy tới phía đối diện.
Nơi đó đặt một chiếc đầu tàu Phi Điểu cũ, đã ngừng hoạt động từ mấy chục năm trước. Tuyến đường xe lửa từng chạy ngang đây, nhưng chỉ còn sót lại một đoạn ray và toa tàu làm kỷ niệm. Chính quyền sau này cải tạo thành nơi trưng bày, và nhờ vậy, công viên này cũng mang tên Phi Điểu. Trời nắng, nơi ấy là thiên đường của bọn trẻ. Còn khi mưa xuống, nó trở thành thiên đường của tất cả mọi người trú mưa.
Đào Như Chi leo lên tàu, toa xe nhỏ hẹp đã chật kín người tránh mưa: có cụ già, có mẹ bồng con, có ông đầu hói, có cả đôi tình nhân trẻ. Ai nấy đều làm sàn toa xe vốn khô ráo trở nên ướt át trơn trượt.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi mỗi lúc một dày. Cô thấy mình đến kịp thật may, liền quay đầu nhìn ra phía gốc cây kia — Lâm Diệu Viễn đang bị nước mưa xuyên qua tán lá, dội cho ướt sũng. Rốt cuộc cậu cũng chịu đầu hàng, bỏ cây chạy về phía toa xe.
Thấy cậu định leo lên, Đào Như Chi lập tức rảo bước đi về phía đầu bên kia. May thay, vừa hay có một chỗ trống còn lại.
Cô đeo tai nghe, thả mình vào bản nhạc, như thể ngoài khung cửa sổ chẳng còn điều gì đáng bận tâm. Thế nhưng khóe mắt vẫn bất giác liếc về phía Lâm Diệu Viễn. Cậu đã lên xe, đứng ở đầu bên kia gần sát cửa.
Khi cô bắt đầu cảm thấy chán, định nhắm mắt nghỉ một lát thì cậu lại bất ngờ rời khỏi toa.
Mưa lúc này trút xuống ào ào, gió cũng mạnh lên không báo trước, cửa kính xe lấm tấm sương nước, chẳng có lý do nào để xuống xe vào lúc như thế.
Tò mò bị khơi dậy, Đào Như Chi lại nghiêng người nhìn ra cửa sổ.
Lâm Diệu Viễn lại quay về gốc cây anh đào ban nãy, mưa làm tóc và áo sơ mi cậu ướt sũng, nhìn từ xa như một đóa hoa úng nước treo lủng lẳng nơi cành thấp, đang nhỏ giọt từng hạt.
Thấy cậu thảm thương đến vậy, Đào Như Chi hớn hở giơ máy ảnh lên, nhắm ngay cậu chàng đang ướt như chuột lột mà chụp.
Qua khung ngắm hình chữ nhật, thế giới bị chia thành Lâm Diệu Viễn và phần còn lại. Ánh mắt cô cố định trên người cậu, rồi bỗng thấy cậu cúi người xuống.
Lúc này cô mới nhận ra, dưới tán cây ấy còn có một con chó nhỏ.
Nó thực sự rất nhỏ, chỉ vài tháng tuổi, co ro nơi gốc cây, cái đuôi cũng ướt đến mức chẳng thể vẫy lên. Gió lớn làm cánh hoa anh đào rơi lả tả, vài cánh đáp lên đầu chú chó. Nó ngơ ngác ngẩng đầu, chiếc mũi nhỏ khẽ chạm vào ống quần Lâm Diệu Viễn.
Ánh mắt cậu thoáng dịu lại, nhẹ nhàng ôm lấy nó, áp chú chó ướt át vào lòng. Lớp lông ướt nhẹp dính vào áo sơ mi, khiến cậu không kìm được mà rùng mình.
Sắc hồng của hoa, vàng nhạt của chú chó, trắng tinh khôi nơi chàng trai, cùng với sắc mưa mờ nhòa của ngày u ám.
Lâm Diệu Viễn ôm chú chó phủ cánh hoa anh đào quay lại toa xe, định đưa nó lên cùng tránh mưa.
Nhưng không phải ai cũng hoan nghênh điều đó.
Trong toa xe có một gia đình ba người đang trú mưa, người đàn ông trong đó đột ngột đứng bật dậy, giọng gắt gỏng: “Ai cho cậu mang chó lên xe hả?” Ông ta chỉ vào đứa bé trong lòng người phụ nữ phía sau, “Con tôi sợ chó! Cậu lập tức mang nó xuống!”
Lâm Diệu Viễn vẫn điềm đạm: “Con chó này cũng sợ con anh đấy, hay là anh xuống thì hơn?”
“Cậu nói cái gì?! Động vật sao so được với con người?!” Gã đàn ông quát to hơn, “Còn là chó hoang nữa chứ! Trên người đầy vi khuẩn, xấu xí kinh tởm… mau mang con súc sinh bẩn thỉu này đi ngay, không thì đừng trách tôi ra tay!”
Lâm Diệu Viễn bị chĩa tay vào mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Vậy anh định ra tay thế nào?”
Người đàn ông ngẩn ra một lúc, rồi gượng gạo xắn tay áo: “Cậu đoán xem?!”
Đào Như Chi ngồi nghe hai người cãi vã, tâm trí lại bị hút vào điều khác —— con chó này đúng là… cũng xấu thật.
Thấy bầu không khí căng thẳng, có người đứng ra hòa giải, kéo người đàn ông về chỗ, khuyên Lâm Diệu Viễn thôi thì đành ôm chó xuống, đứa bé sắp khóc rồi. Gã đàn ông lại càng la lớn, toa xe hỗn loạn, Lâm Diệu Viễn cuối cùng chỉ nói một câu, lập tức dập tắt mọi ồn ào.
Cậu nói nhạt: “Gây phiền phức cho mọi người rồi, tôi xuống đây.”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Biết điều là tốt.”
Lâm Diệu Viễn bước xuống, rồi bất ngờ quay đầu, chỉ vào chiếc xe nôi bỏ bên cạnh đài phun nước: “Cái kia là của các người phải không?”
Người đàn ông cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
Lâm Diệu Viễn khẽ cười: “Không gì cả.”
Cậu tiếp tục đi tới, ngang qua chiếc xe nôi thì bất ngờ giơ chân đá thẳng xuống đài phun nước.
“Ào——” Những người trên xe tròn mắt nhìn cảnh nước bắn tung lên như đoá pháo hoa rực rỡ giữa màn mưa.
Gã đàn ông tức đến run người, nhưng mưa quá lớn khiến ông ta không dám lao xuống, chỉ còn biết đứng trong toa, chỉ tay vào bóng lưng khuất dần trong màn mưa mà mắng chửi om sòm.
Lâm Diệu Viễn chẳng buồn quay đầu. Quanh cậu chỉ còn tiếng mưa rơi rì rào.
Và — tiếng bước chân nhỏ dẫm qua vũng nước, chạy đến phía sau.
Cậu quay lại, người không ngờ tới đang đứng đó.
Đào Như Chi đưa chiếc túi của mình qua: “Dùng cái này mà đựng, đừng để cái con xấu xí kia ướt thêm nữa.”
Lâm Diệu Viễn cúi mắt nhìn chiếc túi trong tay cô, rồi ánh mắt lướt lên, dừng nơi mái tóc cô đang rũ xuống vì mưa, mỉm cười nói: “Cô có biết tóc cô giờ còn xấu hơn bộ lông của nó không?”
Cô ngớ ra trong giây lát, rồi bất thình lình vươn tay, nhân lúc cậu đang ôm chó không tiện né, nhắm ngay đầu cậu mà túm lấy, vò rối tung lên.
Cô bật cười giữa mưa: “Giờ thì người và chó như nhau rồi.”
Chương 7:
[Xuống đây cho tôi.]
Cả một ngày nhẫn nhịn trong câu lạc bộ, rốt cuộc cũng kết thúc. Vừa về đến nhà, cơn giận dồn nén của Đào Như Chi như trực chờ bùng nổ. Cô đứng dưới lầu, cố nén lửa giận, gửi cho Lâm Diệu Viễn bốn chữ.
Cô chờ một lúc, không chắc cậu có đọc được không, dứt khoát bấm gọi luôn.
Tiếng chuông reo vang bên tai, nhẹ nhàng mà lơ đãng. Trước khi Đào Như Chi mất kiên nhẫn, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Chào buổi tối.”
… Tối tổ nhà cậu thì có.
Đào Như Chi tự dặn lòng phải bình tĩnh, nuốt mấy câu thô t ục vào trong, lựa lời dịu dàng hơn để mở miệng:
“Cậu đúng là… đồ mặt dày đáng ghét.”
“Tôi làm sao cơ?”
“Đừng có giả ngây! Máy ảnh của tôi bị cậu động vào lúc nào đấy?!”
Cậu khẽ cười:
“Tôi cũng chẳng biết nữa, từ đầu đến giờ toàn dùng của mình mà. À… mà máy ảnh hai đứa mình giống hệt nhau, cầm nhầm cũng đâu có gì lạ. Hay là cô muốn tôi giải thích với mọi người —— thật ra chúng ta đang sống chung?”
“Cậu đừng có nói xàm! Máy ảnh của tôi để trong phòng, cậu có ba đầu sáu tay chắc mà cầm nhầm?!”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ. Một thoáng sau, Đào Như Chi như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía ban công nhà mình.
Lâm Diệu Viễn mặc áo len xanh biếc, đang tựa người vào lan can, cúi xuống nhìn cô.
Khung cảnh này gợi lại bóng hình khu vườn thuở nào, chỉ khác là lần này khoảng cách giữa họ xa hơn rất nhiều. Giọng cậu xuyên qua điện thoại, bay bổng mà dễ ghét:
“Hình như lần đó cũng là vô tình nhìn thấy chuyện thú vị, nên mới đùa cô một chút. Cô không thấy vui sao?”
“Nếu tôi cũng làm vậy trước mặt người cậu thích, cậu thấy sao?”
“Người tôi thích hả…”
Cậu nhấn giọng lặp lại, rồi ra vẻ suy tư:
“Tôi thấy mắt mũi cô kém thật đấy.”
“Hả?”
Cậu thao thao bất tuyệt:
“Biết rõ người mình thích lại đi thích người khác, phản ứng đầu tiên không phải là tranh giành mà lại là gật đầu chấp nhận người khác, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Lời này tôi nói thật lòng. Sau này cô sẽ cảm ơn tôi thôi, yêu kiểu người đó chẳng khác nào lưu án tích cho đời mình.”
Một câu này khiến Đào Như Chi khựng lại giây lát.
Bởi vì —— bị cậu nói trúng rồi.
Cô quả thật đang thất vọng vì phản ứng của Lương Minh Kiệt, cậu ấy dễ dàng buông tay như vậy, nói quay lưng là quay lưng, nói đồng ý với người khác là đồng ý ngay.
Chính vì thế, khi ấy, cô mới thuận theo lời Lâm Diệu Viễn, nhận lời làm bạn đồng hành với cậu, cũng không buồn giải thích với Lương Minh Kiệt rằng bức ảnh kia không phải cô chụp.
Nhưng ở trước mặt Lâm Diệu Viễn, cô tuyệt đối không nhận thua.
“Án tích của tôi, là việc phải sống chung với cậu đấy. Mỗi lần lên lầu là lại thấy cái bản mặt cậu!”
“Vậy thì đừng lên nữa.”
Cậu dứt khoát ngắt máy trước khi cô kịp phản pháo.
Đào Như Chi nhìn bóng người trên ban công biến mất, tức tối chuyển ánh mắt về phía chiếc xe đạp của cậu đang dựng dưới lầu. Trước khi lên lầu, cô hậm hực giơ chân đá mạnh vào bánh xe.
“Xí—!”
Cô nhăn mặt, đau đến mức phải ngồi thụp xuống ôm lấy chân.
Hai ngày sau, Như Chi vừa đăng nhập QQ, tin nhắn của Bành Oánh đã như pháo hoa thi nhau nổ tung:
[Chị Như Chi ơi chị thật sự thích Lâm Diệu Viễn hả???]
[Sao chị lại thích cậu ấy chứ [khóc]]
[Có phải do em cứ nhắc đến ảnh hoài nên chị bị tẩy não không? Chứ ngoài đẹp trai, học giỏi, dịu dàng, biết chơi bóng ra thì cậu ta đúng là chẳng ra gì hết, chị đừng thích cậu ta nữa!!]
… Một định nghĩa mới về “chẳng ra gì”.
Đào Như Chi vừa buồn cười vừa bất lực, gõ lại một hàng chữ:
[Chị không có hứng thú với cậu ta, thế này đi, lời nói suông không bằng hành động thực tế, mình đổi vai đi, em chụp với cậu ta nhé?]
Chờ đến khi tan học buổi tối, Bành Oánh kích động gửi đến một chuỗi ký tự loạn xạ, cảm động gần chết rồi vẫn kiên quyết từ chối.
[Không được không được, như vậy lộ liễu quá, ảnh mà phát hiện ra em thích ảnh thì chết em luôn, không được không được!]
Đào Như Chi thở dài, cuối cùng cũng xác nhận: Bành Oánh chỉ giỏi chém gió, chứ đụng chuyện thì lại rụt rè.
Dù sao cũng bị đẩy lên thớt rồi, gạo đã nấu thành cơm, chuyện chụp ảnh cũng phải hoàn thành. Ban đầu cô định để Lâm Diệu Viễn tự chụp ảnh của cậu, cô cũng tự chụp, rồi đổi cho nhau. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ đâu cậu ta tự dưng chụp đẹp quá, lại còn úp mở bảo cô “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” thì đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Quyền chủ động, vẫn nên nắm trong tay mình!
Vì vậy, cô nhắn cho cậu một tin: “Cuối tuần ra ngoài chụp cho xong.”
Cậu trả lời: “Không thành vấn đề, tiền bối.”
Còn tặng kèm một icon cười nham hiểm.
Cô trả lại cậu một… .
Cuối tuần, hai người ăn trưa xong liền dắt nhau ra ngoài. Đào Khang Sanh thấy hai đứa mỗi đứa cầm một cái máy ảnh, dắt díu ra khỏi cửa thì cảm động không thôi, dúi cho Đào Như Chi một trăm tệ, dặn rằng đi ăn tối ngoài luôn rồi về.
Đào Như Chi gật đầu ngoan ngoãn, vừa bước ra cửa liền lập tức trở mặt:
“Không có phần cậu đâu.”
Lâm Diệu Viễn bĩnh tĩnh nhắc lại lời ông Đào:
“Tôi nhớ rõ chú nói là ‘hai đứa’.”
“Ờ, ổng là bố tôi.” Đào Như Chi quay đầu bước xuống cầu thang, “Chẳng phải mẹ cậu cũng để lại cho cậu đống tiền sinh hoạt sao? Vậy mà cũng ráng xài ké tiền bố tôi?”
Cậu đút tay vào túi, chậm rãi theo sau cô.
“Thì ai bảo bố cô nói thế. Với lại hôm nay tôi không mang theo tiền.”
Cô lười đôi co, liền đổi chủ đề:
“Đi đâu chụp?”
“Đâu cũng được.”
“Vậy thì đi xa xa chút.” Đào Như Chi ngẫm nghĩ, “Công viên Phi Điểu nhé?”
“Xa vậy à?”
“Chính vì xa mới đi. Không lẽ đi cái công viên gần nhà? Mỗi lần đi ngang lại nhớ ra hai đứa mình từng chụp ảnh ở đó, nghĩ tới là buồn nôn.”
“Nghe cũng có lý. Nghĩ mà ớn thật.”
Hiếm khi cả hai đạt được sự đồng thuận.
Cuối cùng họ quyết định đạp xe đến công viên Phi Điểu.
Dù cùng đích đến, nhưng cả hai đều hiểu ý, không ai đi cùng lộ trình. Đào Như Chi nhìn bóng lưng Lâm Diệu Viễn khuất dần, cảm thấy lòng mình như giãn ra, thong thả lên đường.
Trời hôm đó nắng đẹp, tuy mây trắng bắt đầu tích tụ nhiều hơn, dường như đang toan phủ kín cả khoảng trời xanh.
… Không lẽ sắp mưa? Đào Như Chi lúc dừng đèn đỏ ngẩng đầu nhìn trời, sắc mây u ám, lòng hơi tiếc vì lúc ra khỏi nhà chẳng đem theo ô. Đành phải đạp xe nhanh hơn, tăng tốc như chạy trốn cơn mưa đang lăm le kéo đến.
Khi cô đến công viên Phi Điểu, thì Lâm Diệu Viễn đã có mặt từ bao giờ.
Công viên hôm nay náo nhiệt hẳn, mấy cây anh đào trổ hoa rực rỡ, chẳng giống gốc cây độc nhất của nhà Bành Oanh, nơi này là cả một rừng nhỏ, cành nào cành nấy xum xuê, người đứng dưới hoa chụp ảnh cũng đông như trẩy hội. Lâm Diệu Viễn ngồi đối diện đám đông, nhàn tản quan sát bốn phía. Thấy cô đến, cậu nhấc tay chào lười biếng.
Đào Như Chi dựng xe, rút máy ảnh, chưa kịp lấy nét đã chụp cậu một tấm.
Cậu nhíu mày:
“Xoá đi, tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
“Không quan trọng.”
Cô lại chụp thêm một tấm, lần này ghi lại hình cậu đang nói, miệng há to như sắp nuốt người.
Cậu bắt đầu cáu:
“Cố tình phải không?”
Không cam chịu, Lâm Diệu Viễn lập tức cầm máy phản đòn, cúi thấp ống kính chĩa thẳng vào lỗ mũi cô.
Đào Như Chi hoảng hốt ôm mặt lùi mấy bước, tránh khỏi khung hình, rồi bèn quanh quẩn tìm góc độc để bắt lấy khoảnh khắc dìm hàng đối thủ.
Lâm Diệu Viễn cũng thôi dáng vẻ thong dong, đứng cách cô vài bước, tay nắm chặt máy ảnh như sắp bước vào chiến dịch quy mô.
Những gốc anh đào xinh đẹp giờ chẳng còn là cảnh vật nên thơ, mà biến thành chướng ngại vật chiến trường, là nơi ẩn nấp, che chắn cho hai kẻ “địch ta khó phân”.
Đào Như Chi nép mình sau một gốc cây, không để bị bắt quả tang trong tư thế khó coi. Cô đang tính toán làm sao qua mặt cậu, chụp được một bức khiến Lâm Diệu Viễn cũng “mất hình tượng” mới thôi. Dù sao thì… cô từng nói, đúng là mặt mũi cậu ta rất ăn ảnh — không phải nói dối đâu. Muốn tìm ra một góc chết của cậu, quả thật chẳng dễ chút nào.
Cô đang núp thì giọng cậu vang lên từ cây bên kia:
“Này—— rốt cuộc là đang đánh du kích hay chụp ảnh đấy?”
Cô lập tức đổi trắng thay đen:
“Tôi chỉ đùa chút thôi, ai bảo cậu dám dí thẳng vào mũi tôi trước!”
Lâm Diệu Viễn cạn lời một thoáng, rồi nói:
“Được rồi, giờ nghiêm túc. Chụp xong là xong, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Đào Như Chi lén ló đầu ra, thấy cậu đang khoanh tay, mặt có chút sốt ruột.
Cô lập tức nghĩ: Thời cơ tới rồi.
“Được, vậy nghiêm túc chụp.”
“Thế thì ra đây đi.”
Cô giả vờ thành tâm hợp tác, bước ra khỏi gốc cây, vừa tới gần cậu thì ngón tay đã đặt sẵn lên nút chụp — định áp sát rồi chụp cú cận cảnh mũi cậu như trả thù. Nhưng tay vừa vươn ra, đã bị cậu giữ lại.
Cậu chẳng có vẻ gì bất ngờ, tay nắm nhẹ hờ hững, lại dùng kiểu lực kỳ quái khiến cô không thể nào gỡ ra nổi.
Cô ngẩng đầu ra lệnh:
“Bỏ tay ra.”
“Được thôi.” Cậu khẽ ngước cằm ra hiệu:
“Đưa máy ảnh đây, tôi xoá hai tấm ban nãy.”
“Vậy cậu cũng phải xoá tấm chụp tôi.”
“Không vấn đề, để tôi xoá xong trước đã.”
“Tôi không tin cậu, cậu cũng phải đưa máy cho tôi.”
Hai người giằng co chưa dứt, thì bất chợt một giọt mưa rơi l3n đỉnh đầu cô, lạnh buốt, khiến toàn thân rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời từ nãy đã âm u, giờ bắt đầu đổ mưa, lác đác rồi nặng hạt, rơi xuống lát gạch dưới chân hai người thành từng vòng loang loáng.
Lâm Diệu Viễn lập tức buông tay, lao nhanh về phía gốc cây mà cô mới trốn lúc nãy.
Đào Như Chi thấy nơi nương thân của mình bị cậu chiếm cứ, cảm giác còn khó chịu hơn cả trời mưa. Cô không đời nào muốn đứng cạnh cậu trú mưa — ai biết trời sẽ mưa đến bao giờ?
Cô nhét vội máy ảnh vào túi, xoay người chạy tới phía đối diện.
Nơi đó đặt một chiếc đầu tàu Phi Điểu cũ, đã ngừng hoạt động từ mấy chục năm trước. Tuyến đường xe lửa từng chạy ngang đây, nhưng chỉ còn sót lại một đoạn ray và toa tàu làm kỷ niệm. Chính quyền sau này cải tạo thành nơi trưng bày, và nhờ vậy, công viên này cũng mang tên Phi Điểu. Trời nắng, nơi ấy là thiên đường của bọn trẻ. Còn khi mưa xuống, nó trở thành thiên đường của tất cả mọi người trú mưa.
Đào Như Chi leo lên tàu, toa xe nhỏ hẹp đã chật kín người tránh mưa: có cụ già, có mẹ bồng con, có ông đầu hói, có cả đôi tình nhân trẻ. Ai nấy đều làm sàn toa xe vốn khô ráo trở nên ướt át trơn trượt.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi mỗi lúc một dày. Cô thấy mình đến kịp thật may, liền quay đầu nhìn ra phía gốc cây kia — Lâm Diệu Viễn đang bị nước mưa xuyên qua tán lá, dội cho ướt sũng. Rốt cuộc cậu cũng chịu đầu hàng, bỏ cây chạy về phía toa xe.
Thấy cậu định leo lên, Đào Như Chi lập tức rảo bước đi về phía đầu bên kia. May thay, vừa hay có một chỗ trống còn lại.
Cô đeo tai nghe, thả mình vào bản nhạc, như thể ngoài khung cửa sổ chẳng còn điều gì đáng bận tâm. Thế nhưng khóe mắt vẫn bất giác liếc về phía Lâm Diệu Viễn. Cậu đã lên xe, đứng ở đầu bên kia gần sát cửa.
Khi cô bắt đầu cảm thấy chán, định nhắm mắt nghỉ một lát thì cậu lại bất ngờ rời khỏi toa.
Mưa lúc này trút xuống ào ào, gió cũng mạnh lên không báo trước, cửa kính xe lấm tấm sương nước, chẳng có lý do nào để xuống xe vào lúc như thế.
Tò mò bị khơi dậy, Đào Như Chi lại nghiêng người nhìn ra cửa sổ.
Lâm Diệu Viễn lại quay về gốc cây anh đào ban nãy, mưa làm tóc và áo sơ mi cậu ướt sũng, nhìn từ xa như một đóa hoa úng nước treo lủng lẳng nơi cành thấp, đang nhỏ giọt từng hạt.
Thấy cậu thảm thương đến vậy, Đào Như Chi hớn hở giơ máy ảnh lên, nhắm ngay cậu chàng đang ướt như chuột lột mà chụp.
Qua khung ngắm hình chữ nhật, thế giới bị chia thành Lâm Diệu Viễn và phần còn lại. Ánh mắt cô cố định trên người cậu, rồi bỗng thấy cậu cúi người xuống.
Lúc này cô mới nhận ra, dưới tán cây ấy còn có một con chó nhỏ.
Nó thực sự rất nhỏ, chỉ vài tháng tuổi, co ro nơi gốc cây, cái đuôi cũng ướt đến mức chẳng thể vẫy lên. Gió lớn làm cánh hoa anh đào rơi lả tả, vài cánh đáp lên đầu chú chó. Nó ngơ ngác ngẩng đầu, chiếc mũi nhỏ khẽ chạm vào ống quần Lâm Diệu Viễn.
Ánh mắt cậu thoáng dịu lại, nhẹ nhàng ôm lấy nó, áp chú chó ướt át vào lòng. Lớp lông ướt nhẹp dính vào áo sơ mi, khiến cậu không kìm được mà rùng mình.
Sắc hồng của hoa, vàng nhạt của chú chó, trắng tinh khôi nơi chàng trai, cùng với sắc mưa mờ nhòa của ngày u ám.
Lâm Diệu Viễn ôm chú chó phủ cánh hoa anh đào quay lại toa xe, định đưa nó lên cùng tránh mưa.
Nhưng không phải ai cũng hoan nghênh điều đó.
Trong toa xe có một gia đình ba người đang trú mưa, người đàn ông trong đó đột ngột đứng bật dậy, giọng gắt gỏng: “Ai cho cậu mang chó lên xe hả?” Ông ta chỉ vào đứa bé trong lòng người phụ nữ phía sau, “Con tôi sợ chó! Cậu lập tức mang nó xuống!”
Lâm Diệu Viễn vẫn điềm đạm: “Con chó này cũng sợ con anh đấy, hay là anh xuống thì hơn?”
“Cậu nói cái gì?! Động vật sao so được với con người?!” Gã đàn ông quát to hơn, “Còn là chó hoang nữa chứ! Trên người đầy vi khuẩn, xấu xí kinh tởm… mau mang con súc sinh bẩn thỉu này đi ngay, không thì đừng trách tôi ra tay!”
Lâm Diệu Viễn bị chĩa tay vào mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Vậy anh định ra tay thế nào?”
Người đàn ông ngẩn ra một lúc, rồi gượng gạo xắn tay áo: “Cậu đoán xem?!”
Đào Như Chi ngồi nghe hai người cãi vã, tâm trí lại bị hút vào điều khác —— con chó này đúng là… cũng xấu thật.
Thấy bầu không khí căng thẳng, có người đứng ra hòa giải, kéo người đàn ông về chỗ, khuyên Lâm Diệu Viễn thôi thì đành ôm chó xuống, đứa bé sắp khóc rồi. Gã đàn ông lại càng la lớn, toa xe hỗn loạn, Lâm Diệu Viễn cuối cùng chỉ nói một câu, lập tức dập tắt mọi ồn ào.
Cậu nói nhạt: “Gây phiền phức cho mọi người rồi, tôi xuống đây.”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Biết điều là tốt.”
Lâm Diệu Viễn bước xuống, rồi bất ngờ quay đầu, chỉ vào chiếc xe nôi bỏ bên cạnh đài phun nước: “Cái kia là của các người phải không?”
Người đàn ông cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
Lâm Diệu Viễn khẽ cười: “Không gì cả.”
Cậu tiếp tục đi tới, ngang qua chiếc xe nôi thì bất ngờ giơ chân đá thẳng xuống đài phun nước.
“Ào——” Những người trên xe tròn mắt nhìn cảnh nước bắn tung lên như đoá pháo hoa rực rỡ giữa màn mưa.
Gã đàn ông tức đến run người, nhưng mưa quá lớn khiến ông ta không dám lao xuống, chỉ còn biết đứng trong toa, chỉ tay vào bóng lưng khuất dần trong màn mưa mà mắng chửi om sòm.
Lâm Diệu Viễn chẳng buồn quay đầu. Quanh cậu chỉ còn tiếng mưa rơi rì rào.
Và — tiếng bước chân nhỏ dẫm qua vũng nước, chạy đến phía sau.
Cậu quay lại, người không ngờ tới đang đứng đó.
Đào Như Chi đưa chiếc túi của mình qua: “Dùng cái này mà đựng, đừng để cái con xấu xí kia ướt thêm nữa.”
Lâm Diệu Viễn cúi mắt nhìn chiếc túi trong tay cô, rồi ánh mắt lướt lên, dừng nơi mái tóc cô đang rũ xuống vì mưa, mỉm cười nói: “Cô có biết tóc cô giờ còn xấu hơn bộ lông của nó không?”
Cô ngớ ra trong giây lát, rồi bất thình lình vươn tay, nhân lúc cậu đang ôm chó không tiện né, nhắm ngay đầu cậu mà túm lấy, vò rối tung lên.
Cô bật cười giữa mưa: “Giờ thì người và chó như nhau rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương