Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 59: Em yêu anh
Lâm Diệu Viễn nhìn sắc mặt Đào Như Chi, cũng dần nhận ra có điều gì đó bất ổn.
Vẻ mặt anh ban đầu còn đầy chính khí, nhưng chẳng mấy chốc đã tan thành mây khói. Anh khựng lại một thoáng, hỏi:
“Chẳng lẽ là… Lão Đào?”
Đào Như Chi đành khẽ gật đầu, bất lực như thể đã đoán trước cơn sóng ngầm sắp kéo đến.
“Nhưng chắc bố chưa nghe thấy em nói gì đâu,” cô thấp thỏm suy đoán, “nếu không thì giờ này hẳn đã gọi điện mắng em một trận rồi.”
“Ông ấy vừa gọi cho em… có chuyện gì sao?”
Đào Như Chi không định giấu, liền thẳng thắn nói:
“Trước đây có một cô ở đơn vị cũ của ông, nghe tin em chia tay, liền muốn giới thiệu cho em một người.”
Lâm Diệu Viễn lặng người đi, cứ thế ngây ra dựa vào khung cửa, như bức tượng thạch cao nhuốm chút u hoài. Rồi bỗng, như cười mà chẳng phải cười, anh nói:
“Giờ nghĩ lại… anh còn mong chú vừa rồi nghe thấy giọng anh cho xong chuyện.”
Tay Đào Như Chi khựng lại trên tô trứng, nhưng rồi vẫn tiếp tục đánh đều từng vòng trắng vàng mịn màng. Giọng cô nhẹ tênh như mây buổi sớm:
“Anh muốn uống sữa hay nước táo?”
Buổi chiều hôm đó, Đào Như Chi quả thật nhận được lời mời kết bạn từ người kia.
Anh ta như đang gửi một bản hồ sơ xin việc: chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, gia cảnh… được sắp xếp thành một đoạn văn gọn gàng gửi đến.
Đào Như Chi lịch sự đáp lại phần tự giới thiệu của mình:
“Em là con gái.”
Đối phương ban đầu chỉ nhắn lại một loạt dấu chấm hỏi, thấy cô không giải thích gì thêm, lại gửi tiếp một dãy ba chấm.
Anh ta cố gắng gợi chuyện đôi ba câu, nhưng lần nào cũng đợi rất lâu mới thấy cô hồi âm, lý do quen thuộc: bận việc. Rồi lâu dần, cô chẳng cần chủ động xóa, người kia cũng biết điều mà rút lui trong lặng lẽ.
Lâm Diệu Viễn biết cả đoạn trò chuyện ấy, thậm chí có vài tin nhắn là do chính anh cầm điện thoại cô mà trả lời.
Cô chẳng mảy may cản trở, tựa hồ mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng đôi khi, Đào Như Chi cũng tự hỏi: có phải cô đã quá dung túng Lâm Diệu Viễn rồi chăng? Từ sau khi hai người quay lại bên nhau, căn hộ của cô như một gian nhà mẫu bị bỏ trống, vắng hơi người, lạnh lẽo đến nao lòng. Lâm Diệu Viễn ngày nào cũng đến đón cô tan làm, rồi đưa cô về thẳng nhà anh.
Còn quần áo, mỹ phẩm, những thứ cô cần dùng, mỗi lần anh ghé lại qua đêm, đều như có chủ ý mà mang dần từng món sang bên ấy, chia làm nhiều đợt, không nhanh không chậm… Từng chút một, khiến cô chẳng còn cớ gì để quay về căn nhà của chính mình.
Vì thế mà Đào Như Chi rơi vào trạng thái tan vỡ hoàn toàn khi nhận ra rằng, có vài phương diện ở Lâm Diệu Viễn qua năm tháng gọt dũa đã trở nên khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.
Ban đầu, anh vẫn còn “bình thường”, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, thậm chí dễ như trở bàn tay.
Nhưng càng về sau, tay nghề càng thuần thục, anh bắt đầu chơi trò biến hóa, những chiêu thức khiến cô hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Mỗi khi như thế, cô lại nhớ đến trò đùa năm mười tám tuổi mình từng bịa chuyện về anh, quả thật là gậy ông đập lưng bà, xấu hổ không để đâu cho hết.
Anh ngày một giỏi kiềm chế, luôn biết cách chọn đúng thời điểm quan trọng để bất chợt dừng lại, rồi nhẹ giọng thì thầm vào tai cô:
“Chị à, như vậy được chưa?”
Đào Như Chi thở không ra hơi, yếu ớt giơ một ngón tay giữa, r3n rỉ mắng:
“Đồ thần kinh! Cấm gọi kiểu đó!”
Anh ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu, bảo:
“Ừ, không gọi thì thôi.”
Nhưng ngay câu tiếp theo đã đổi cách:
“Không cho anh gọi chị… thì anh gọi em là em gái nhé?”
Đến nước đó thì Đào Như Chi hoàn toàn sụp đổ, suýt nữa vung tay tặng anh một cái bạt tai.
Cô thề với lòng: lần sau nhất định không bước chân lên xe anh nữa.
Nhưng đến lần sau, vừa thấy xe anh dừng trước cửa, cô vẫn cắn răng bước lên, như thể bị thứ gì đó mềm mại mà vô hình kéo lại.
Lâm Diệu Viễn nên biết ơn Mưa Nhỏ. Chính vì có Mưa Nhỏ được anh nuôi dạy bao năm, nên cô mới không dứt khoát bế nó bỏ trốn, như một cái cớ để không cần phải thường xuyên đến nhà anh.
Cô từng thiếu thốn biết bao thời gian ở bên Mưa Nhỏ, không biết còn có thể bên nó được bao lâu nữa. Trước đây vì giữ ý, cô luôn cố kiềm chế không đến quá thường xuyên. Nay đã không còn lý do ấy, Đào Như Chi chỉ mong có thể ở bên nó càng lâu càng tốt.
Hai người họ đều bận rộn, chỉ có đêm khuya mới rảnh để dắt Mưa Nhỏ đi dạo. Trên những con đường vắng vẻ lúc tờ mờ sáng, họ cùng nhau thong thả sải bước. Thỉnh thoảng Mưa mệt, họ sẽ thay phiên bế nó trên tay.
Tuyến đường cũng chẳng xa, chỉ từ nhà đến cửa hàng tiện lợi đầu phố. Như thể đó là điểm đến trong một trò chơi nhỏ, nơi cuối chặng luôn có một chiếc rương báu chờ mở ra. Dù hôm đó chẳng thực sự cần mua gì, hai người vẫn sẽ vào, chọn một ít đồ ăn vặt như phần thưởng nhỏ cho bản thân.
Từ lúc nào, Đào Như Chi bắt đầu có một thú vui mới: thử hết tất cả vị của các loại rượu trái cây.
Cô tỉ mẩn chọn một chai, đặt vào giỏ chờ thanh toán. Còn Lâm Diệu Viễn đang bế Mưa Nhỏ thường sẽ thản nhiên nghiêng người bỏ thêm một gói kẹo vào, ác ý hơn, thứ anh bỏ cùng lúc vào giỏ luôn là… bao cao su, cùng vị với viên kẹo kia.
Cũng từ đó, Đào Như Chi hình thành một phản xạ có điều kiện kỳ lạ, mỗi lần đi siêu thị dưới công ty cùng đồng nghiệp, bước ngang qua khu bao cao su thì chẳng sao, nhưng vừa đến dãy kẹo, tim cô lại đập lạc nhịp.
Đôi khi vì công việc, chỉ một người dắt Mưa Nhỏ đi khuya. Có lần cô đi một mình, đúng ca của cô thu ngân trẻ hay gặp họ. Đã quen mặt, cô gái mỉm cười hỏi:
“Bạn trai chị không đi cùng ạ? Chị về cẩn thận nhé.”
Khoảnh khắc nghe thấy hai chữ “bạn trai” thốt ra rất tự nhiên kia, Đào Như Chi bỗng thấy lòng mềm nhũn. Có thứ gì đó run rẩy và dịu dàng vỡ ra trong lồ ng ngực, vừa ấm áp, vừa xót xa.
Cô mỉm cười cúi đầu:
“Anh ấy phải làm việc. Nhà bọn chị gần lắm, em yên tâm.”
Rồi cô xách một lon rượu hoa quả và bịch mực khô quay về căn hộ của Lâm Diệu Viễn, thành thạo lên lầu, bấm mật khẩu mở cửa, dỗ Mưa Nhỏ đi ngủ. Sau đó vào tủ lấy bộ đồ ngủ của mình, vào phòng tắm gội đầu tắm rửa bằng sữa tắm mùi hoa cam của anh. Trên bồn rửa là đủ loại mỹ phẩm của hai người lẫn lộn.
Cô dán mặt nạ, nằm dài trên ghế sofa, chiếu chương trình tạp kỹ lên TV, vừa xem vừa nhấm nháp chai rượu trái cây mua ban nãy. Dưới bàn trà vẫn còn mực khô họ cùng nhau mua hôm cuối tuần.
Dần dần, cô đã quen với từng góc nhỏ trong căn hộ ấy, biết rõ mọi vật đặt ở đâu, kể cả vài thứ mà có lẽ anh không muốn cô phát hiện. Như lần ấy, khi anh nhờ cô mang một tập hồ sơ tới văn phòng, cô lục tung cả phòng làm việc mới tìm ra và tình cờ phát hiện một tờ kết quả nội soi dạ dày.
Ngày ghi trên giấy chính là thời gian trước, ngày anh từng nói đã đặt lịch nội soi gây mê, nhưng không ai đưa đi, nên mới ngập ngừng gọi cho cô.
Đào Như Chi khựng lại một thoáng. Cuối cùng vẫn giả vờ như chưa thấy gì, lặng lẽ nhét giấy tờ lại chỗ cũ.
Đến kỳ nghỉ Quốc khánh tháng Mười, Đào Như Chi tranh thủ về Bạch Hà một mình.
Lâm Diệu Viễn vốn định đi cùng, nhưng vụ kiện đang dở dang, bận đến nỗi nhiều nhất cũng chỉ về được hai ba hôm. Cô khuyên anh nên ở lại cho xong việc.
Không phải cô sợ anh mệt, mà vì sợ hai người về cùng lúc sẽ dễ để lộ chuyện.
Nếu không phải dịp Tết bắt buộc phải có mặt đầy đủ, thì cứ tránh được cảnh đối diện bố mẹ là tốt nhất. Cô không dám đánh cược với trực giác của bậc làm cha mẹ.
Lần này về, cô cũng đặt lịch khám sức khỏe tổng quát cho cả Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên, định bụng đi cùng họ đến bệnh viện.
Tối đầu tiên về nhà, dì Lâm cũng hiếm hoi có mặt. Bố tự tay vào bếp nấu một bàn đầy món ngon. Cô ăn ngon miệng đến mức bụng tròn như mang thai ba tháng.
Xoa xoa cái bụng no căng, cô nằm dài trên ghế xem phim cùng họ. Màn hình chiếu một bộ phim thần tượng cũ kỹ, nam nữ chính mặc áo trắng bay bay, đang yêu sống chết bên nhau giữa hiệu ứng rẻ tiền.
Bố xem say sưa, dì bên cạnh liên tục ngáp dài.
Thấy vậy, Đào Như Chi gợi ý:
“Hay đổi kênh khác đi dì, phim này chán quá.”
Bố cô nhăn mặt lẩm bẩm:
“Có gì mà chán… đang đến đoạn hay rồi, con bé sắp tỏ tình kìa!”
“Yêu đương gì chứ… nhàm chán thấy mồ.”
Bố cô chép miệng suy tư:
“Cái này gọi là hội chứng hậu thất tình, nên mới dị ứng với mấy chuyện yêu đương.”
Đào Như Chi bật cười:
“Bố đọc ở đâu ra mấy cái tên kỳ cục vậy? Con còn chưa nghe bao giờ.”
Dì Lâm lắc đầu ngao ngán:
“Ông ấy dạo này nghe nhiều podcast tình cảm, gọi điện thoại toàn bàn chuyện cảm xúc, phân tích tâm lý yêu đương.”
Bố cô cười hề hề:
“Bố bây giờ là chuyên gia rồi đó. Có gì cứ hỏi bố.”
Cô cười gượng:
“Con thì có gì mà hỏi chứ.”
Dì Lâm khéo léo đứng dậy, nói:
“Thôi, để em đi xem nồi chè tuyết nhĩ.”
Cũng là cách rút lui khỏi “chiến trường” đầy tế nhị kia.
Đào Khang Sanh nghiêm giọng giảng giải, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô con gái cứng đầu:
“Con không thể cứ khép kín bản thân mãi như thế, phải giữ cho lòng mình rộng mở thì mới bước ra được khỏi chuyện cũ.”
Đào Như Chi vừa buồn cười vừa bất lực:
“Con đã bước ra rồi mà. Người chủ động nói chia tay là con cơ mà.”
“Nhưng con là người nói chia tay không có nghĩa là con không đau.” Ông chắc nịch, “Trong podcast người ta nói thế!”
“… Nghe thì cũng có lý, nhưng không áp dụng với con đâu.”
“Vậy thì là tình huống gì?” Đào Khang Sanh thở dài, “Bố nghe dì kia nói, con với cậu kia gần như chẳng nói được mấy câu, đến cơ hội tìm hiểu cũng không có.”
Đào Như Chi hờ hững đáp:
“Con chỉ là bây giờ không có ý định yêu đương gì cả, vừa chia tay xong mà.”
Lúc này, Lâm Đường Quyên ló đầu từ bếp ra, tiếp lời đầy thấu hiểu:
“Như Chi mới rời khỏi một mối tình dài hơi, thế là quá bình thường. Ông Đào, ông đừng có lo bò trắng răng nữa.”
“Ờ thì cũng phải. Như Chi mới hai mươi chín, vẫn là con gái nhỏ.”
Đến khi nghe bố mình thốt ra ba chữ “con gái nhỏ”, Đào Như Chi suýt không kìm nổi nét mặt:
“Sắp sang đầu ba rồi mà còn nhỏ gì nữa…”
Đào Khang Sanh đáp tỉnh bơ:
“Dù con có bao nhiêu tuổi, trong mắt bố vẫn là đứa con nít.”
Đào Như Chi đành chịu thua, liền thuận nước đẩy thuyền:
“Vậy thì bố đừng mai mối cho ‘trẻ con’ nữa nhé.”
Ông gật đầu ngay không do dự:
“Rồi rồi, bố biết con giờ chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, sẽ không giới thiệu linh tinh nữa.”
Câu chuyện dừng lại ở đó, sự chú ý của Đào Khang Sanh bị thu hút bởi màn hình tivi. Đúng lúc phim đang chiếu cảnh hai nhân vật chính sắp phải chia xa, ông chau mày, mặt mày u buồn như thể nỗi lòng bị chính tình tiết phim moi ra.
Trong lúc ông còn đang đắm chìm, Đào Như Chi khẽ nói, như một tiếng thì thầm rơi nhẹ vào đêm:
“Bố, thật ra không phải là con tạm thời không yêu. Mà là… con không định yêu đương hay kết hôn nữa.”
Đào Khang Sanh quay sang nhìn cô, nét mặt hiện rõ vẻ đau lòng. Không rõ là vì cảnh phim, hay vì câu nói kia. Nhưng lời ông thốt ra, lại bình thản đến lạ:
“Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Đào Như Chi lảng đi ánh mắt. Từ lúc trên máy bay về đây, cô đã suy đi nghĩ lại không biết nên đối mặt với người lớn thế nào. Cách an toàn nhất có lẽ là cứ qua loa cho xong, giả vờ rằng không thích, rồi đến lúc họ mai mối người khác thì lại từ chối như cũ.
Biết đâu, có khi cô và Lâm Diệu Viễn chia tay trước khi họ kịp làm gì. Lúc ấy, cô thực sự có thể cân nhắc người kế tiếp.
Cô đã từng nghĩ đến khả năng buồn bã ấy. Bởi có đôi khi, tình yêu đẹp là vì không thể trọn vẹn. Cô sợ mình và Lâm Diệu Viễn sẽ thành một minh chứng sống động, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, yêu rồi lại thất vọng, cuối cùng mỗi người một hướng.
Thế nhưng khi nhớ lại ánh mắt lặng lẽ của Lâm Diệu Viễn, cái cách anh giả vờ hờ hững hỏi về người khác, lại vô tình để lộ nét buồn không muốn bị xem là trẻ con, cô chỉ muốn không bao giờ phải thấy lại ánh mắt đó nữa.
Chỉ cần một lý do đơn giản như vậy thôi, cô ngẩng đầu, nhìn về phía bố mình, rồi chầm chậm gật đầu.
Cô không dám chắc tương lai với anh là mãi mãi, nhưng chỉ vì khoảnh khắc ấy, cô sẵn sàng đánh cược.
Đào Khang Sanh nhíu mày khẽ, rồi lại giãn ra, mỉm cười:
“Không kết thì thôi. Sau này còn có bố bên cạnh con.”
Trên màn hình, đôi nhân vật chính đã chia tay thật rồi, một đoạn phim khiến người xem muốn khóc.
Tim Đào Như Chi như bị bàn tay vô hình bóp lại, cô đưa tay lau mắt, cười khẽ:
“Phim này đau tim thật.”
Đào Khang Sanh đắc ý:
“Bố đã nói rồi mà, phim hay lắm. Bố với dì con mỗi ngày đều xem đấy.”
“Vậy mấy hôm con ở nhà, cho con xem cùng nhé.”
“Nhớ hỏi thêm cả Diệu Viễn nữa, gọi video để cả nhà cùng xem cho vui.”
Đào Như Chi lúng túng nói:
“Thôi, chắc cậu ấy bận lắm. Nếu không thì đã về rồi.”
Đào Khang Sanh lẩm bẩm:
“Ra ngoài xa nhau thì càng phải quan tâm nhau nhiều hơn, chứ đến một lúc nào đó bố mẹ không còn bên cạnh nữa thì—”
“Bố đừng nói thế!” Đào Như Chi lập tức xua tay, như thể những lời đó là điềm gở.
Đào Khang Sanh đành ngưng lại, giọng pha chút bất đắc dĩ:
“Con còn bảo không phải con nít nữa? Nghe mấy câu này cũng không nổi.”
Cô bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy.
Đào Khang Sanh bật cười, khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Đúng lúc ấy, Lâm Đường Quyên bưng hai bát chè tuyết nhĩ ra, đặt xuống bàn. Bà cũng đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi, liền làm người hòa giải:
“Giờ đám trẻ tụi nó đều nghĩ vậy cả thôi. Diệu Viễn cũng vậy.”
Đào Khang Sanh không đáp, chỉ cúi đầu húp chè.
Đào Như Chi hơi sững người, bèn hỏi bâng quơ:
“ Cậu ấy làm sao cơ ạ?”
Lâm Đường Quyên nói:
“Con biết nó mới chia tay không?”
“… Không biết ạ. Bọn con ít nói chuyện kiểu đó.”
“Cũng mới đây thôi, nó gọi điện nói vừa chia tay xong.” Bà khẽ cười, “Cũng bảo không định cưới hỏi gì hết. Chẳng biết mấy đứa trẻ bây giờ nghĩ thật hay nghĩ chơi, mới chia tay cái là đã hờn dỗi cả đời rồi.”
Đào Như Chi ngẩn người giây lát, rồi bật cười buông xuôi.
… Thì ra, cô đã chậm anh một bước.
Trận chiến ngầm giữa hai người, lần này, cô thua.
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, đến ngày 28 cuối tháng là sinh nhật Lâm Diệu Viễn.
Mặc dù trước đó anh đã nói không cần cô tặng gì cả, nhưng với mối quan hệ hiện giờ của hai người, nếu Đào Như Chi thật sự không chuẩn bị lấy một món quà nào, cô tin chắc rằng tên này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Dĩ nhiên, cô cũng chẳng định mua gì đắt đỏ hay phô trương.
Hôm đó tan làm đúng giờ, cô ghé siêu thị mua ít đồ rồi về nhà xắn tay áo vào bếp.
Mùi thơm từ nồi canh vừa sôi lăn tăn đã khiến Mưa Nhỏ lười biếng lết vào bếp, lượn qua lượn lại quanh chân cô. Đào Như Chi vừa rửa xong chậu dâu tây, tiện tay nhét cho nó hai quả. Mưa Nhỏ hí hửng nuốt trọn, sau đó như kẻ mãn nguyện, nằm phịch xuống bên cạnh cô, lim dim đôi mắt, bắt đầu ngáp dài.
Gian bếp nhỏ rộn ràng hơi thở ấm áp, mùi gừng thơm và nước tương hòa quyện, lặng lẽ cuốn vào những sợi khói mỏng bay lên từ chiếc nồi đất đang lục bục.
Không cần nến hay hoa, cũng chẳng cần quà cáp cầu kỳ, chỉ cần một bữa cơm nghiêm túc, một buổi tối yên ả, có người chờ và người nấu, thế là đủ.
Trời ngoài cửa sổ dần buông xuống, đúng vào khung giờ mà cô yêu thích nhất trong ngày, Đào Như Chi đang hấp trứng. Thỉnh thoảng cô ngồi thụp xuống xoa đầu Mưa Nhỏ, chờ đợi người cô yêu trở về nhà.
Một thứ hạnh phúc rất đầy, rất ấm, như làn hơi nước trong nồi từ tốn bay lên.
Khi Đào Như Chi bắt đầu ninh canh, bên ngoài cửa vang lên tiếng động, là Lâm Diệu Viễn đã về.
Anh còn chưa kịp cởi áo vest, đã bị mùi thơm từ bếp dẫn lối, hệt như Mưa Nhỏ lúc nãy.
Đào Như Chi liếc anh một cái, thuận tay nhét hai quả dâu từ trong thau vào miệng anh, kịp thời cắt ngang động tác cúi đầu định hôn cô.
Lâm Diệu Viễn nhíu mày, mơ hồ phát ra một tiếng kháng nghị, nhưng sau khi phát hiện dâu ngọt, lại lẩm bẩm đòi thêm hai quả, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu. Đúng là đồ trẻ con…
Trời đất bao la, sinh nhật là lớn nhất. Đào Như Chi chiều anh, lại nhét cho hai quả, rồi không khách sáo chỉ đạo vị “sinh nhật tiên sinh” kia nhanh đi rửa tay, chuẩn bị phụ bếp.
Lâm Diệu Viễn do dự, toan nói gì đó.
Đào Như Chi hừ một tiếng:
“Có ý kiến à?”
“Có.” Anh gãi mũi, “Hôm qua chẳng phải em nói nấu bữa này là quà sinh nhật cho anh sao, giờ lại bắt anh làm cùng…”
Đào Như Chi đáp tỉnh rụi:
“Tại vì em gạt anh đấy. Bữa này không phải quà sinh nhật. Quà chính có chuẩn bị riêng rồi.”
Mắt Lâm Diệu Viễn tức thì sáng rực như đèn pin, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cao quý lạnh lùng.
“Ây da, đã nói là không cần quà rồi mà.”
“Ồ, vậy không cần nữa hả?”
“Không được. Mua rồi thì phải nhận, kẻo lãng phí.”
“Cũng chẳng đắt đâu, chỉ 300 yên.”
Nghe đến ba trăm yên, một ký ức quen thuộc chợt trồi lên trong đầu Lâm Diệu Viễn.
Anh nghi ngờ:
“Đừng nói em lại tặng anh cái capsule ghi âm đó nhé…”
Đào Như Chi ngạc nhiên:
“Sao anh đoán được ngay vậy?”
Anh cười:
“Câu ‘baka’ đó ấn tượng lắm.”
“Biết ngay là anh. Đúng là thù dai!” Cô từ trong túi lôi ra món đồ, giơ đến trước mặt anh:
“Nhưng yên tâm, lần này chắc chắn không phải nữa. Lừa anh em là chó.”
“Thật không đó?”
“Dĩ nhiên. Giờ em còn mắng anh sao? Chúng ta là gì của nhau rồi mà~”
Lâm Diệu Viễn bán tín bán nghi, nhận lấy capsule, đưa lên tai.
Anh ấn nút—
【Lại ấn nữa à? Còn nói không baka!】
“……”
Lâm Diệu Viễn mặt không cảm xúc nhìn Đào Như Chi đang ôm bụng cười đến run người.
“Vui chưa?” Anh bật cười, ánh mắt cũng nhuốm ý cười. “Sao em vẫn trẻ con thế hả?”
Đào Như Chi nháy mắt tinh quái:
“Thì tại luật sư Lâm của chúng ta chiều em quá, chiều đến em hóa thành trẻ con luôn rồi còn gì~”
Lâm Diệu Viễn quay người đi ra ngoài.
“Này, anh đi đâu? Đừng hòng trốn thoát!”
“Vừa nãy em nói ghê quá, anh phải đi nhà vệ sinh ói một lát.”
Sau bữa tối, Đào Như Chi tắt đèn, cắm nến lên bánh sinh nhật của Lâm Diệu Viễn.
Anh ôm Mưa Nhỏ, nghiêm túc ước một điều, rồi mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối. Đào Như Chi nghe tiếng Mưa Nhỏ nhảy khỏi tay anh, đáp xuống sàn.
Ngay sau đó, một thân hình quen thuộc vượt qua bàn ăn, phủ lấy cô. Trong bóng tối, cô ngẩng mặt lên, trao nhau một nụ hôn.
Đầu lưỡi cô chạm vào thứ mềm ngọt, là vị matcha trên bánh kem. Anh đã vụng trộm cắn một miếng, rồi truyền phần kem sang miệng cô.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi cuốn lấy nhau. Lâm Diệu Viễn càng hôn càng sâu, nụ hôn vốn dịu dàng nay hóa cuồng nhiệt.
Họ thoáng tách ra, Đào Như Chi toan bật dậy bật đèn, nhưng đã bị anh chặn lại, bế thốc lên, rõ ràng có ý đổi nơi để tiếp tục cái hôn kia.
Đào Như Chi vùng vẫy:
“Không được không được không được, anh đừng quên lát nữa còn phải video call ăn bánh với bố và dì!”
Anh khựng lại một chút:
“Anh hứa sẽ nhanh.”
“Không phải vấn đề thời gian!” Cô như muốn phát điên, “Xong rồi mà nhìn mặt người lớn anh không thấy chột dạ chứ em thì thấy áy náy đấy!”
“Thì đâu phải đang làm chuyện đó lúc gọi video đâu mà ngại.”
Đào Như Chi phản kháng bất thành, bị anh ôm vào phòng. Hai người lộn nhào lên giường, cô còn định la lên thì môi anh đã kề đến, cắn nhẹ môi cô:
“Đừng nói nữa, chị ơi~”
Đào Như Chi bất đắc dĩ nhắm mắt:
“…Thế anh cũng im đi.”
Cô lại một lần nữa mở lòng, để anh dễ dàng cởi bỏ từng lớp áo.
“Bao…”
Giữa những nhịp thở gấp gáp, Đào Như Chi không quên nhắc nhở. Lâm Diệu Viễn hừ nhẹ, nghiêng người với tay lên đầu giường. Hộp tối qua dùng vẫn chưa cất.
Nhưng chưa kịp tìm được “bao”, tay anh chạm phải một vật nhỏ tròn tròn, là chiếc capsule thu âm kia.
Không biết lúc nào đã bị cô lén đặt lên đầu giường.
Lâm Diệu Viễn thoáng ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra, tuyệt đối không phải tình cờ.
Một linh cảm khiến anh lần nữa ấn nút phát.
【Lâm Diệu Viễn, sinh nhật vui vẻ…】
Nội dung đã bị ghi đè.
Sau một giây tạm ngưng, vang lên câu nói rất nhanh, giọng nhẹ như gió, mang theo sự căng thẳng lẫn bối rối:
“Em yêu anh.”
Chương 59: Em yêu anh
Lâm Diệu Viễn nhìn sắc mặt Đào Như Chi, cũng dần nhận ra có điều gì đó bất ổn.
Vẻ mặt anh ban đầu còn đầy chính khí, nhưng chẳng mấy chốc đã tan thành mây khói. Anh khựng lại một thoáng, hỏi:
“Chẳng lẽ là… Lão Đào?”
Đào Như Chi đành khẽ gật đầu, bất lực như thể đã đoán trước cơn sóng ngầm sắp kéo đến.
“Nhưng chắc bố chưa nghe thấy em nói gì đâu,” cô thấp thỏm suy đoán, “nếu không thì giờ này hẳn đã gọi điện mắng em một trận rồi.”
“Ông ấy vừa gọi cho em… có chuyện gì sao?”
Đào Như Chi không định giấu, liền thẳng thắn nói:
“Trước đây có một cô ở đơn vị cũ của ông, nghe tin em chia tay, liền muốn giới thiệu cho em một người.”
Lâm Diệu Viễn lặng người đi, cứ thế ngây ra dựa vào khung cửa, như bức tượng thạch cao nhuốm chút u hoài. Rồi bỗng, như cười mà chẳng phải cười, anh nói:
“Giờ nghĩ lại… anh còn mong chú vừa rồi nghe thấy giọng anh cho xong chuyện.”
Tay Đào Như Chi khựng lại trên tô trứng, nhưng rồi vẫn tiếp tục đánh đều từng vòng trắng vàng mịn màng. Giọng cô nhẹ tênh như mây buổi sớm:
“Anh muốn uống sữa hay nước táo?”
Buổi chiều hôm đó, Đào Như Chi quả thật nhận được lời mời kết bạn từ người kia.
Anh ta như đang gửi một bản hồ sơ xin việc: chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, gia cảnh… được sắp xếp thành một đoạn văn gọn gàng gửi đến.
Đào Như Chi lịch sự đáp lại phần tự giới thiệu của mình:
“Em là con gái.”
Đối phương ban đầu chỉ nhắn lại một loạt dấu chấm hỏi, thấy cô không giải thích gì thêm, lại gửi tiếp một dãy ba chấm.
Anh ta cố gắng gợi chuyện đôi ba câu, nhưng lần nào cũng đợi rất lâu mới thấy cô hồi âm, lý do quen thuộc: bận việc. Rồi lâu dần, cô chẳng cần chủ động xóa, người kia cũng biết điều mà rút lui trong lặng lẽ.
Lâm Diệu Viễn biết cả đoạn trò chuyện ấy, thậm chí có vài tin nhắn là do chính anh cầm điện thoại cô mà trả lời.
Cô chẳng mảy may cản trở, tựa hồ mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng đôi khi, Đào Như Chi cũng tự hỏi: có phải cô đã quá dung túng Lâm Diệu Viễn rồi chăng? Từ sau khi hai người quay lại bên nhau, căn hộ của cô như một gian nhà mẫu bị bỏ trống, vắng hơi người, lạnh lẽo đến nao lòng. Lâm Diệu Viễn ngày nào cũng đến đón cô tan làm, rồi đưa cô về thẳng nhà anh.
Còn quần áo, mỹ phẩm, những thứ cô cần dùng, mỗi lần anh ghé lại qua đêm, đều như có chủ ý mà mang dần từng món sang bên ấy, chia làm nhiều đợt, không nhanh không chậm… Từng chút một, khiến cô chẳng còn cớ gì để quay về căn nhà của chính mình.
Vì thế mà Đào Như Chi rơi vào trạng thái tan vỡ hoàn toàn khi nhận ra rằng, có vài phương diện ở Lâm Diệu Viễn qua năm tháng gọt dũa đã trở nên khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.
Ban đầu, anh vẫn còn “bình thường”, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, thậm chí dễ như trở bàn tay.
Nhưng càng về sau, tay nghề càng thuần thục, anh bắt đầu chơi trò biến hóa, những chiêu thức khiến cô hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Mỗi khi như thế, cô lại nhớ đến trò đùa năm mười tám tuổi mình từng bịa chuyện về anh, quả thật là gậy ông đập lưng bà, xấu hổ không để đâu cho hết.
Anh ngày một giỏi kiềm chế, luôn biết cách chọn đúng thời điểm quan trọng để bất chợt dừng lại, rồi nhẹ giọng thì thầm vào tai cô:
“Chị à, như vậy được chưa?”
Đào Như Chi thở không ra hơi, yếu ớt giơ một ngón tay giữa, r3n rỉ mắng:
“Đồ thần kinh! Cấm gọi kiểu đó!”
Anh ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu, bảo:
“Ừ, không gọi thì thôi.”
Nhưng ngay câu tiếp theo đã đổi cách:
“Không cho anh gọi chị… thì anh gọi em là em gái nhé?”
Đến nước đó thì Đào Như Chi hoàn toàn sụp đổ, suýt nữa vung tay tặng anh một cái bạt tai.
Cô thề với lòng: lần sau nhất định không bước chân lên xe anh nữa.
Nhưng đến lần sau, vừa thấy xe anh dừng trước cửa, cô vẫn cắn răng bước lên, như thể bị thứ gì đó mềm mại mà vô hình kéo lại.
Lâm Diệu Viễn nên biết ơn Mưa Nhỏ. Chính vì có Mưa Nhỏ được anh nuôi dạy bao năm, nên cô mới không dứt khoát bế nó bỏ trốn, như một cái cớ để không cần phải thường xuyên đến nhà anh.
Cô từng thiếu thốn biết bao thời gian ở bên Mưa Nhỏ, không biết còn có thể bên nó được bao lâu nữa. Trước đây vì giữ ý, cô luôn cố kiềm chế không đến quá thường xuyên. Nay đã không còn lý do ấy, Đào Như Chi chỉ mong có thể ở bên nó càng lâu càng tốt.
Hai người họ đều bận rộn, chỉ có đêm khuya mới rảnh để dắt Mưa Nhỏ đi dạo. Trên những con đường vắng vẻ lúc tờ mờ sáng, họ cùng nhau thong thả sải bước. Thỉnh thoảng Mưa mệt, họ sẽ thay phiên bế nó trên tay.
Tuyến đường cũng chẳng xa, chỉ từ nhà đến cửa hàng tiện lợi đầu phố. Như thể đó là điểm đến trong một trò chơi nhỏ, nơi cuối chặng luôn có một chiếc rương báu chờ mở ra. Dù hôm đó chẳng thực sự cần mua gì, hai người vẫn sẽ vào, chọn một ít đồ ăn vặt như phần thưởng nhỏ cho bản thân.
Từ lúc nào, Đào Như Chi bắt đầu có một thú vui mới: thử hết tất cả vị của các loại rượu trái cây.
Cô tỉ mẩn chọn một chai, đặt vào giỏ chờ thanh toán. Còn Lâm Diệu Viễn đang bế Mưa Nhỏ thường sẽ thản nhiên nghiêng người bỏ thêm một gói kẹo vào, ác ý hơn, thứ anh bỏ cùng lúc vào giỏ luôn là… bao cao su, cùng vị với viên kẹo kia.
Cũng từ đó, Đào Như Chi hình thành một phản xạ có điều kiện kỳ lạ, mỗi lần đi siêu thị dưới công ty cùng đồng nghiệp, bước ngang qua khu bao cao su thì chẳng sao, nhưng vừa đến dãy kẹo, tim cô lại đập lạc nhịp.
Đôi khi vì công việc, chỉ một người dắt Mưa Nhỏ đi khuya. Có lần cô đi một mình, đúng ca của cô thu ngân trẻ hay gặp họ. Đã quen mặt, cô gái mỉm cười hỏi:
“Bạn trai chị không đi cùng ạ? Chị về cẩn thận nhé.”
Khoảnh khắc nghe thấy hai chữ “bạn trai” thốt ra rất tự nhiên kia, Đào Như Chi bỗng thấy lòng mềm nhũn. Có thứ gì đó run rẩy và dịu dàng vỡ ra trong lồ ng ngực, vừa ấm áp, vừa xót xa.
Cô mỉm cười cúi đầu:
“Anh ấy phải làm việc. Nhà bọn chị gần lắm, em yên tâm.”
Rồi cô xách một lon rượu hoa quả và bịch mực khô quay về căn hộ của Lâm Diệu Viễn, thành thạo lên lầu, bấm mật khẩu mở cửa, dỗ Mưa Nhỏ đi ngủ. Sau đó vào tủ lấy bộ đồ ngủ của mình, vào phòng tắm gội đầu tắm rửa bằng sữa tắm mùi hoa cam của anh. Trên bồn rửa là đủ loại mỹ phẩm của hai người lẫn lộn.
Cô dán mặt nạ, nằm dài trên ghế sofa, chiếu chương trình tạp kỹ lên TV, vừa xem vừa nhấm nháp chai rượu trái cây mua ban nãy. Dưới bàn trà vẫn còn mực khô họ cùng nhau mua hôm cuối tuần.
Dần dần, cô đã quen với từng góc nhỏ trong căn hộ ấy, biết rõ mọi vật đặt ở đâu, kể cả vài thứ mà có lẽ anh không muốn cô phát hiện. Như lần ấy, khi anh nhờ cô mang một tập hồ sơ tới văn phòng, cô lục tung cả phòng làm việc mới tìm ra và tình cờ phát hiện một tờ kết quả nội soi dạ dày.
Ngày ghi trên giấy chính là thời gian trước, ngày anh từng nói đã đặt lịch nội soi gây mê, nhưng không ai đưa đi, nên mới ngập ngừng gọi cho cô.
Đào Như Chi khựng lại một thoáng. Cuối cùng vẫn giả vờ như chưa thấy gì, lặng lẽ nhét giấy tờ lại chỗ cũ.
Đến kỳ nghỉ Quốc khánh tháng Mười, Đào Như Chi tranh thủ về Bạch Hà một mình.
Lâm Diệu Viễn vốn định đi cùng, nhưng vụ kiện đang dở dang, bận đến nỗi nhiều nhất cũng chỉ về được hai ba hôm. Cô khuyên anh nên ở lại cho xong việc.
Không phải cô sợ anh mệt, mà vì sợ hai người về cùng lúc sẽ dễ để lộ chuyện.
Nếu không phải dịp Tết bắt buộc phải có mặt đầy đủ, thì cứ tránh được cảnh đối diện bố mẹ là tốt nhất. Cô không dám đánh cược với trực giác của bậc làm cha mẹ.
Lần này về, cô cũng đặt lịch khám sức khỏe tổng quát cho cả Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên, định bụng đi cùng họ đến bệnh viện.
Tối đầu tiên về nhà, dì Lâm cũng hiếm hoi có mặt. Bố tự tay vào bếp nấu một bàn đầy món ngon. Cô ăn ngon miệng đến mức bụng tròn như mang thai ba tháng.
Xoa xoa cái bụng no căng, cô nằm dài trên ghế xem phim cùng họ. Màn hình chiếu một bộ phim thần tượng cũ kỹ, nam nữ chính mặc áo trắng bay bay, đang yêu sống chết bên nhau giữa hiệu ứng rẻ tiền.
Bố xem say sưa, dì bên cạnh liên tục ngáp dài.
Thấy vậy, Đào Như Chi gợi ý:
“Hay đổi kênh khác đi dì, phim này chán quá.”
Bố cô nhăn mặt lẩm bẩm:
“Có gì mà chán… đang đến đoạn hay rồi, con bé sắp tỏ tình kìa!”
“Yêu đương gì chứ… nhàm chán thấy mồ.”
Bố cô chép miệng suy tư:
“Cái này gọi là hội chứng hậu thất tình, nên mới dị ứng với mấy chuyện yêu đương.”
Đào Như Chi bật cười:
“Bố đọc ở đâu ra mấy cái tên kỳ cục vậy? Con còn chưa nghe bao giờ.”
Dì Lâm lắc đầu ngao ngán:
“Ông ấy dạo này nghe nhiều podcast tình cảm, gọi điện thoại toàn bàn chuyện cảm xúc, phân tích tâm lý yêu đương.”
Bố cô cười hề hề:
“Bố bây giờ là chuyên gia rồi đó. Có gì cứ hỏi bố.”
Cô cười gượng:
“Con thì có gì mà hỏi chứ.”
Dì Lâm khéo léo đứng dậy, nói:
“Thôi, để em đi xem nồi chè tuyết nhĩ.”
Cũng là cách rút lui khỏi “chiến trường” đầy tế nhị kia.
Đào Khang Sanh nghiêm giọng giảng giải, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô con gái cứng đầu:
“Con không thể cứ khép kín bản thân mãi như thế, phải giữ cho lòng mình rộng mở thì mới bước ra được khỏi chuyện cũ.”
Đào Như Chi vừa buồn cười vừa bất lực:
“Con đã bước ra rồi mà. Người chủ động nói chia tay là con cơ mà.”
“Nhưng con là người nói chia tay không có nghĩa là con không đau.” Ông chắc nịch, “Trong podcast người ta nói thế!”
“… Nghe thì cũng có lý, nhưng không áp dụng với con đâu.”
“Vậy thì là tình huống gì?” Đào Khang Sanh thở dài, “Bố nghe dì kia nói, con với cậu kia gần như chẳng nói được mấy câu, đến cơ hội tìm hiểu cũng không có.”
Đào Như Chi hờ hững đáp:
“Con chỉ là bây giờ không có ý định yêu đương gì cả, vừa chia tay xong mà.”
Lúc này, Lâm Đường Quyên ló đầu từ bếp ra, tiếp lời đầy thấu hiểu:
“Như Chi mới rời khỏi một mối tình dài hơi, thế là quá bình thường. Ông Đào, ông đừng có lo bò trắng răng nữa.”
“Ờ thì cũng phải. Như Chi mới hai mươi chín, vẫn là con gái nhỏ.”
Đến khi nghe bố mình thốt ra ba chữ “con gái nhỏ”, Đào Như Chi suýt không kìm nổi nét mặt:
“Sắp sang đầu ba rồi mà còn nhỏ gì nữa…”
Đào Khang Sanh đáp tỉnh bơ:
“Dù con có bao nhiêu tuổi, trong mắt bố vẫn là đứa con nít.”
Đào Như Chi đành chịu thua, liền thuận nước đẩy thuyền:
“Vậy thì bố đừng mai mối cho ‘trẻ con’ nữa nhé.”
Ông gật đầu ngay không do dự:
“Rồi rồi, bố biết con giờ chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, sẽ không giới thiệu linh tinh nữa.”
Câu chuyện dừng lại ở đó, sự chú ý của Đào Khang Sanh bị thu hút bởi màn hình tivi. Đúng lúc phim đang chiếu cảnh hai nhân vật chính sắp phải chia xa, ông chau mày, mặt mày u buồn như thể nỗi lòng bị chính tình tiết phim moi ra.
Trong lúc ông còn đang đắm chìm, Đào Như Chi khẽ nói, như một tiếng thì thầm rơi nhẹ vào đêm:
“Bố, thật ra không phải là con tạm thời không yêu. Mà là… con không định yêu đương hay kết hôn nữa.”
Đào Khang Sanh quay sang nhìn cô, nét mặt hiện rõ vẻ đau lòng. Không rõ là vì cảnh phim, hay vì câu nói kia. Nhưng lời ông thốt ra, lại bình thản đến lạ:
“Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Đào Như Chi lảng đi ánh mắt. Từ lúc trên máy bay về đây, cô đã suy đi nghĩ lại không biết nên đối mặt với người lớn thế nào. Cách an toàn nhất có lẽ là cứ qua loa cho xong, giả vờ rằng không thích, rồi đến lúc họ mai mối người khác thì lại từ chối như cũ.
Biết đâu, có khi cô và Lâm Diệu Viễn chia tay trước khi họ kịp làm gì. Lúc ấy, cô thực sự có thể cân nhắc người kế tiếp.
Cô đã từng nghĩ đến khả năng buồn bã ấy. Bởi có đôi khi, tình yêu đẹp là vì không thể trọn vẹn. Cô sợ mình và Lâm Diệu Viễn sẽ thành một minh chứng sống động, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, yêu rồi lại thất vọng, cuối cùng mỗi người một hướng.
Thế nhưng khi nhớ lại ánh mắt lặng lẽ của Lâm Diệu Viễn, cái cách anh giả vờ hờ hững hỏi về người khác, lại vô tình để lộ nét buồn không muốn bị xem là trẻ con, cô chỉ muốn không bao giờ phải thấy lại ánh mắt đó nữa.
Chỉ cần một lý do đơn giản như vậy thôi, cô ngẩng đầu, nhìn về phía bố mình, rồi chầm chậm gật đầu.
Cô không dám chắc tương lai với anh là mãi mãi, nhưng chỉ vì khoảnh khắc ấy, cô sẵn sàng đánh cược.
Đào Khang Sanh nhíu mày khẽ, rồi lại giãn ra, mỉm cười:
“Không kết thì thôi. Sau này còn có bố bên cạnh con.”
Trên màn hình, đôi nhân vật chính đã chia tay thật rồi, một đoạn phim khiến người xem muốn khóc.
Tim Đào Như Chi như bị bàn tay vô hình bóp lại, cô đưa tay lau mắt, cười khẽ:
“Phim này đau tim thật.”
Đào Khang Sanh đắc ý:
“Bố đã nói rồi mà, phim hay lắm. Bố với dì con mỗi ngày đều xem đấy.”
“Vậy mấy hôm con ở nhà, cho con xem cùng nhé.”
“Nhớ hỏi thêm cả Diệu Viễn nữa, gọi video để cả nhà cùng xem cho vui.”
Đào Như Chi lúng túng nói:
“Thôi, chắc cậu ấy bận lắm. Nếu không thì đã về rồi.”
Đào Khang Sanh lẩm bẩm:
“Ra ngoài xa nhau thì càng phải quan tâm nhau nhiều hơn, chứ đến một lúc nào đó bố mẹ không còn bên cạnh nữa thì—”
“Bố đừng nói thế!” Đào Như Chi lập tức xua tay, như thể những lời đó là điềm gở.
Đào Khang Sanh đành ngưng lại, giọng pha chút bất đắc dĩ:
“Con còn bảo không phải con nít nữa? Nghe mấy câu này cũng không nổi.”
Cô bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy.
Đào Khang Sanh bật cười, khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Đúng lúc ấy, Lâm Đường Quyên bưng hai bát chè tuyết nhĩ ra, đặt xuống bàn. Bà cũng đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi, liền làm người hòa giải:
“Giờ đám trẻ tụi nó đều nghĩ vậy cả thôi. Diệu Viễn cũng vậy.”
Đào Khang Sanh không đáp, chỉ cúi đầu húp chè.
Đào Như Chi hơi sững người, bèn hỏi bâng quơ:
“ Cậu ấy làm sao cơ ạ?”
Lâm Đường Quyên nói:
“Con biết nó mới chia tay không?”
“… Không biết ạ. Bọn con ít nói chuyện kiểu đó.”
“Cũng mới đây thôi, nó gọi điện nói vừa chia tay xong.” Bà khẽ cười, “Cũng bảo không định cưới hỏi gì hết. Chẳng biết mấy đứa trẻ bây giờ nghĩ thật hay nghĩ chơi, mới chia tay cái là đã hờn dỗi cả đời rồi.”
Đào Như Chi ngẩn người giây lát, rồi bật cười buông xuôi.
… Thì ra, cô đã chậm anh một bước.
Trận chiến ngầm giữa hai người, lần này, cô thua.
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, đến ngày 28 cuối tháng là sinh nhật Lâm Diệu Viễn.
Mặc dù trước đó anh đã nói không cần cô tặng gì cả, nhưng với mối quan hệ hiện giờ của hai người, nếu Đào Như Chi thật sự không chuẩn bị lấy một món quà nào, cô tin chắc rằng tên này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Dĩ nhiên, cô cũng chẳng định mua gì đắt đỏ hay phô trương.
Hôm đó tan làm đúng giờ, cô ghé siêu thị mua ít đồ rồi về nhà xắn tay áo vào bếp.
Mùi thơm từ nồi canh vừa sôi lăn tăn đã khiến Mưa Nhỏ lười biếng lết vào bếp, lượn qua lượn lại quanh chân cô. Đào Như Chi vừa rửa xong chậu dâu tây, tiện tay nhét cho nó hai quả. Mưa Nhỏ hí hửng nuốt trọn, sau đó như kẻ mãn nguyện, nằm phịch xuống bên cạnh cô, lim dim đôi mắt, bắt đầu ngáp dài.
Gian bếp nhỏ rộn ràng hơi thở ấm áp, mùi gừng thơm và nước tương hòa quyện, lặng lẽ cuốn vào những sợi khói mỏng bay lên từ chiếc nồi đất đang lục bục.
Không cần nến hay hoa, cũng chẳng cần quà cáp cầu kỳ, chỉ cần một bữa cơm nghiêm túc, một buổi tối yên ả, có người chờ và người nấu, thế là đủ.
Trời ngoài cửa sổ dần buông xuống, đúng vào khung giờ mà cô yêu thích nhất trong ngày, Đào Như Chi đang hấp trứng. Thỉnh thoảng cô ngồi thụp xuống xoa đầu Mưa Nhỏ, chờ đợi người cô yêu trở về nhà.
Một thứ hạnh phúc rất đầy, rất ấm, như làn hơi nước trong nồi từ tốn bay lên.
Khi Đào Như Chi bắt đầu ninh canh, bên ngoài cửa vang lên tiếng động, là Lâm Diệu Viễn đã về.
Anh còn chưa kịp cởi áo vest, đã bị mùi thơm từ bếp dẫn lối, hệt như Mưa Nhỏ lúc nãy.
Đào Như Chi liếc anh một cái, thuận tay nhét hai quả dâu từ trong thau vào miệng anh, kịp thời cắt ngang động tác cúi đầu định hôn cô.
Lâm Diệu Viễn nhíu mày, mơ hồ phát ra một tiếng kháng nghị, nhưng sau khi phát hiện dâu ngọt, lại lẩm bẩm đòi thêm hai quả, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu. Đúng là đồ trẻ con…
Trời đất bao la, sinh nhật là lớn nhất. Đào Như Chi chiều anh, lại nhét cho hai quả, rồi không khách sáo chỉ đạo vị “sinh nhật tiên sinh” kia nhanh đi rửa tay, chuẩn bị phụ bếp.
Lâm Diệu Viễn do dự, toan nói gì đó.
Đào Như Chi hừ một tiếng:
“Có ý kiến à?”
“Có.” Anh gãi mũi, “Hôm qua chẳng phải em nói nấu bữa này là quà sinh nhật cho anh sao, giờ lại bắt anh làm cùng…”
Đào Như Chi đáp tỉnh rụi:
“Tại vì em gạt anh đấy. Bữa này không phải quà sinh nhật. Quà chính có chuẩn bị riêng rồi.”
Mắt Lâm Diệu Viễn tức thì sáng rực như đèn pin, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cao quý lạnh lùng.
“Ây da, đã nói là không cần quà rồi mà.”
“Ồ, vậy không cần nữa hả?”
“Không được. Mua rồi thì phải nhận, kẻo lãng phí.”
“Cũng chẳng đắt đâu, chỉ 300 yên.”
Nghe đến ba trăm yên, một ký ức quen thuộc chợt trồi lên trong đầu Lâm Diệu Viễn.
Anh nghi ngờ:
“Đừng nói em lại tặng anh cái capsule ghi âm đó nhé…”
Đào Như Chi ngạc nhiên:
“Sao anh đoán được ngay vậy?”
Anh cười:
“Câu ‘baka’ đó ấn tượng lắm.”
“Biết ngay là anh. Đúng là thù dai!” Cô từ trong túi lôi ra món đồ, giơ đến trước mặt anh:
“Nhưng yên tâm, lần này chắc chắn không phải nữa. Lừa anh em là chó.”
“Thật không đó?”
“Dĩ nhiên. Giờ em còn mắng anh sao? Chúng ta là gì của nhau rồi mà~”
Lâm Diệu Viễn bán tín bán nghi, nhận lấy capsule, đưa lên tai.
Anh ấn nút—
【Lại ấn nữa à? Còn nói không baka!】
“……”
Lâm Diệu Viễn mặt không cảm xúc nhìn Đào Như Chi đang ôm bụng cười đến run người.
“Vui chưa?” Anh bật cười, ánh mắt cũng nhuốm ý cười. “Sao em vẫn trẻ con thế hả?”
Đào Như Chi nháy mắt tinh quái:
“Thì tại luật sư Lâm của chúng ta chiều em quá, chiều đến em hóa thành trẻ con luôn rồi còn gì~”
Lâm Diệu Viễn quay người đi ra ngoài.
“Này, anh đi đâu? Đừng hòng trốn thoát!”
“Vừa nãy em nói ghê quá, anh phải đi nhà vệ sinh ói một lát.”
Sau bữa tối, Đào Như Chi tắt đèn, cắm nến lên bánh sinh nhật của Lâm Diệu Viễn.
Anh ôm Mưa Nhỏ, nghiêm túc ước một điều, rồi mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối. Đào Như Chi nghe tiếng Mưa Nhỏ nhảy khỏi tay anh, đáp xuống sàn.
Ngay sau đó, một thân hình quen thuộc vượt qua bàn ăn, phủ lấy cô. Trong bóng tối, cô ngẩng mặt lên, trao nhau một nụ hôn.
Đầu lưỡi cô chạm vào thứ mềm ngọt, là vị matcha trên bánh kem. Anh đã vụng trộm cắn một miếng, rồi truyền phần kem sang miệng cô.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi cuốn lấy nhau. Lâm Diệu Viễn càng hôn càng sâu, nụ hôn vốn dịu dàng nay hóa cuồng nhiệt.
Họ thoáng tách ra, Đào Như Chi toan bật dậy bật đèn, nhưng đã bị anh chặn lại, bế thốc lên, rõ ràng có ý đổi nơi để tiếp tục cái hôn kia.
Đào Như Chi vùng vẫy:
“Không được không được không được, anh đừng quên lát nữa còn phải video call ăn bánh với bố và dì!”
Anh khựng lại một chút:
“Anh hứa sẽ nhanh.”
“Không phải vấn đề thời gian!” Cô như muốn phát điên, “Xong rồi mà nhìn mặt người lớn anh không thấy chột dạ chứ em thì thấy áy náy đấy!”
“Thì đâu phải đang làm chuyện đó lúc gọi video đâu mà ngại.”
Đào Như Chi phản kháng bất thành, bị anh ôm vào phòng. Hai người lộn nhào lên giường, cô còn định la lên thì môi anh đã kề đến, cắn nhẹ môi cô:
“Đừng nói nữa, chị ơi~”
Đào Như Chi bất đắc dĩ nhắm mắt:
“…Thế anh cũng im đi.”
Cô lại một lần nữa mở lòng, để anh dễ dàng cởi bỏ từng lớp áo.
“Bao…”
Giữa những nhịp thở gấp gáp, Đào Như Chi không quên nhắc nhở. Lâm Diệu Viễn hừ nhẹ, nghiêng người với tay lên đầu giường. Hộp tối qua dùng vẫn chưa cất.
Nhưng chưa kịp tìm được “bao”, tay anh chạm phải một vật nhỏ tròn tròn, là chiếc capsule thu âm kia.
Không biết lúc nào đã bị cô lén đặt lên đầu giường.
Lâm Diệu Viễn thoáng ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra, tuyệt đối không phải tình cờ.
Một linh cảm khiến anh lần nữa ấn nút phát.
【Lâm Diệu Viễn, sinh nhật vui vẻ…】
Nội dung đã bị ghi đè.
Sau một giây tạm ngưng, vang lên câu nói rất nhanh, giọng nhẹ như gió, mang theo sự căng thẳng lẫn bối rối:
“Em yêu anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương