Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 56: Khó tách rời
Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, vụ kiện liên quan đến Tập đoàn Khang Thịnh cuối cùng cũng bước vào phiên xét xử đầu tiên.
Địa điểm mở phiên tòa đặt tại Tân Thành. Dù hiện tại mọi dự án của Đào Như Chi liên quan đến Khang Thịnh đều đã tạm gác, nhưng kết quả của phiên tòa này là điều cô không thể không quan tâm. Phán quyết sơ thẩm chưa phải là hồi kết, song đó sẽ là mũi tên đầu tiên vẽ nên đường đi của mọi diễn biến sau này. Nếu kết quả “đẹp lòng người”, thương vụ mua lại sẽ nhanh chóng được tái khởi động.
Phiên tòa không phát sóng trực tiếp. Đào Như Chi vốn đã lên kế hoạch bay đi từ hôm trước để kịp đến dự khán. Thế nhưng một cuộc họp đột xuất đã kéo dài đến tận đêm khuya, cô phải làm việc tăng ca đến mệt nhoài, cuối cùng đành đổi vé sang sáng hôm sau. Nửa đêm mới đặt lưng, bốn giờ sáng đã phải dậy thu xếp hành lý ra sân bay. Suốt chặng bay, cô thiếp đi vì mệt. Vừa xuống xe là vội vã chạy thẳng đến tòa án, vậy mà vẫn chậm một bước, phiên tòa đã bắt đầu.
Vụ kiện này thu hút ánh nhìn từ mọi cơ quan truyền thông. Một phiên tòa chậm trễ đến hai năm, rốt cuộc là để đòi lại công lý hay chỉ là chiêu trò khuấy động dư luận? Khang Thịnh liệu có phải đội lấy danh xưng “tập đoàn giết người”? Nguyên đơn đơn thương độc mã, lại cùng bắt tay với một luật sư trẻ mới nổi đang trên đà danh tiếng, sẽ là kỳ tích xoay chuyển càn khôn hay chỉ là một cú trượt chân chí mạng? Mỗi tờ báo đều đã chuẩn bị sẵn tiêu đề cho từng ngã rẽ của câu chuyện. Dù ngả về đâu, đó cũng sẽ là tiêu điểm khiến người ta không thể rời mắt.
Phòng xử chật kín không còn một chỗ trống, Đào Như Chi chỉ có thể chen vào hàng ghế cuối cùng còn sót lại một chỗ trống lẻ loi.
Từ nơi đó, cô nhìn về phía trước, ánh mắt lập tức tìm thấy Lâm Diệu Viễn.
Anh khoác lên người áo choàng luật sư nghiêm cẩn, không mảy may chú ý ai vào ra. Toàn bộ tâm trí anh lúc ấy đều dồn vào người luật sư phía Khang Thịnh, đang cất lời biện hộ.
“Trong đợt kiểm tra cách đây hai năm, quả thực có một số trục trặc nhỏ trong lô sản phẩm của Khang Thịnh,” người luật sư nói, “hàm lượng men đỏ vượt ngưỡng cho phép cụ thể là vượt hơn 2.9 miligam. Đây là chứng cứ số một trong bản báo cáo xét nghiệm khi đó. Lượng vượt ngưỡng này có thể khiến những người đang dùng thuốc statin gặp phải phản ứng phụ, và đó chính là nguyên nhân một số người tiêu dùng cảm thấy khó chịu trong thời gian đó. Tuy nhiên, sau khi phát hiện vấn đề, phía Khang Thịnh đã lập tức liên hệ với bà Vu Thù Vân và ký kết thỏa thuận bồi thường. Mọi thông tin đều được công khai, không có bất kỳ hành vi che giấu nào. Nhưng…”
Ông ta hạ giọng, xoay chuyển hướng lập luận:
“…Nhưng việc bố của bà Vu Thù Vân tử vong do suy thận sau hai năm, trong khi những người khác không hề gặp vấn đề tương tự – điều này cho thấy còn nhiều yếu tố có thể góp phần dẫn đến kết cục đáng tiếc ấy: dùng thêm thuốc, thực phẩm chức năng khác, hoặc các thói quen sống thiếu lành mạnh… Những điều đó, không thể đổ hết lên đầu Khang Thịnh. Chúng tôi đồng cảm với nỗi đau mất cha của nguyên đơn, nhưng liệu việc đổ lỗi cho công ty có phải là một sự trốn tránh trách nhiệm từ phía bản thân? Chúng tôi tin rằng cáo buộc này đến từ sự hiểu lầm, thậm chí là sai lệch. Mong tòa hãy xem xét kỹ lưỡng mọi bằng chứng và đưa ra một phán quyết công bằng.”
Luật sư phía bị cáo quả là một tay lão luyện, dày dạn trận mạc, lời lẽ có trọng có điểm, khéo léo làm mờ đi cốt lõi của vụ án, dồn trọng tâm về phía động cơ của người khởi kiện.
Vị thẩm phán gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía nguyên đơn:
“Luật sư bên nguyên có ý kiến gì không?”
Lâm Diệu Viễn từ tốn kéo micro lại gần. Đối diện với màn công kích mạnh mẽ của đối phương, anh vẫn điềm tĩnh như nước, giọng trầm chắc, từng từ vang lên rõ ràng giữa không gian trang nghiêm:
“Xin quý tòa xem chứng cứ số ba, đây là danh sách tất cả những người từng nhập viện do sử dụng sản phẩm men đỏ, được tôi đích thân thu thập và kiểm tra. Trong bảng này có ghi rõ thời gian sử dụng của từng người. Người sử dụng lâu nhất, không ai khác, chính là bố của bà Vu Thù Vân: một năm, sáu tháng và mười ba ngày. Kế đó là chứng cứ số hai, toàn bộ hồ sơ bệnh án của ông ấy từ lần nhập viện đầu tiên vì men đỏ, đến khi qua đời. Từ lần xuất viện đầu tiên đến khi bệnh tái phát trở nặng và nhập viện trở lại, chỉ cách nhau đúng nửa tháng. Trong nửa tháng đó, ông ấy không hề dùng bất cứ sản phẩm nào khác được bán trên thị trường. Và trên thị trường, cũng không tồn tại sản phẩm nào có thể khiến người ta chuyển biến bệnh tình nghiêm trọng chỉ trong nửa tháng, trừ khi ông ấy tự tử bằng thuốc trừ sâu. Mà nếu là thuốc trừ sâu thì… tôi e là, người ta không cần đến nửa tháng đâu. Một ngày là đủ.”
Cả phòng lặng đi trong một nhịp — rồi tiếng cười bật ra từ vài góc hàng ghế sau.
Thẩm phán gõ mạnh búa xuống, lập lại trật tự, giọng nghiêm khắc:
“Luật sư Lâm, xin đừng đưa ra phát biểu không liên quan.”
Lâm Diệu Viễn không hề tỏ ra áy náy, chỉ khẽ gật đầu xin lỗi bằng một động tác lịch thiệp nhưng lạnh lùng.
“Hiện tại, chúng tôi muốn đặt nghi vấn về yếu tố mấu chốt nhất của phiên tòa hôm nay, bản báo cáo kiểm nghiệm sản phẩm hồng khúc. Kính xin tòa xác nhận chứng cứ số ba: lời khai của Vương Túc – cựu nhân viên kiểm nghiệm chất lượng sản phẩm của Khang Thịnh. Trước khi rời khỏi công ty, anh ta đã phát hiện ra những dấu hiệu bất thường. Theo kết quả kiểm nghiệm nội bộ, hàm lượng men đỏ thực sự vượt ngưỡng an toàn, điều này trùng khớp với báo cáo mà Khang Thịnh công bố. Nhưng điều nghiêm trọng hơn là, Vương Túc còn phát hiện một chất độc hại khác, xanh cam mốc – mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến suy thận.”
Phía Khang Thịnh dù cố giữ vẻ bình thản, sắc mặt của luật sư đại diện và người ủy quyền đã bắt đầu căng cứng.
Lâm Diệu Viễn nhìn thẳng vào họ, ánh mắt sắc như dao:
“Vương Túc đã trình báo phát hiện này với cấp trên ngay trong tuần cuối cùng trước khi bị sa thải. Một tuần sau, anh ta bị cho nghỉ việc với lý do ‘quy trình kiểm nghiệm có sai sót’.”
Luật sư đối phương vội phản bác:
“Đó chính là lỗi nghiệp vụ của anh ta! Sau khi sự việc xảy ra, Khang Thịnh đã tiến hành một đợt kiểm tra lại kỹ lưỡng hơn và hoàn toàn không phát hiện ra xanh cam mốc. Xin quý tòa xác minh kỹ càng các báo cáo kiểm nghiệm đã được đệ trình.”
Lâm Diệu Viễn bật cười, một nụ cười khẽ mà chứa đầy khinh bỉ.
Ở hàng ghế sau, Đào Như Chi nín thở. Không hiểu sao, với tư cách một người ngoài cuộc, cô còn căng thẳng hơn cả những người đang giằng co nơi phiên tòa.
“Chứng cứ số hai chúng tôi muốn nộp tiếp theo,” Lâm Diệu Viễn nói, giọng trầm tĩnh, “liên quan đến vị trưởng nhóm kiểm nghiệm chịu trách nhiệm báo cáo chất lượng sản phẩm hồng khúc hai năm trước.”
Luật sư phía bị cáo lập tức chen lời:
“Phản đối! Chứng cứ không liên quan trực tiếp đến vụ án.”
Thẩm phán suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu:
“Cho phép nguyên đơn tiếp tục.”
“Vị trưởng nhóm kiểm nghiệm ấy, trong hai năm qua, từng đứng tên chịu trách nhiệm với bốn sản phẩm khác – cả bốn đều dính lùm xùm về chất lượng trên truyền thông, nhưng báo cáo kiểm nghiệm của ông ta lại chẳng phát hiện bất cứ bất thường nào. Vậy chúng tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ tính xác thực trong bản báo cáo hai năm trước của Khang Thịnh.”
Trong khi Lâm Diệu Viễn tiếp tục lập luận, luật sư đối phương bắt đầu không ngừng lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay.
“Họ nói Vương Túc có thể đã sai sót,” Lâm Diệu Viễn gằn giọng, “nhưng đó là sai sót… hay là cố ý?”
Anh dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như nhìn xuyên qua lòng người.
“Chúng tôi xin phép đệ trình một chứng cứ mới, vừa mới xác minh được ngay trước phiên tòa, có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của nguyên đơn và bản chất sự thật của vụ án.”
Phía bị cáo đứng bật dậy:
“Chúng tôi phản đối việc đệ trình chứng cứ mới trong lúc xét xử, điều này vi phạm quy trình trao đổi chứng cứ!”
Thẩm phán suy nghĩ kỹ càng, rồi tuyên bố:
“Phản đối đã được ghi nhận. Tuy nhiên, tòa đồng ý cho phép đệ trình.”
Không khí trong phòng xử án như chùng xuống trong khoảnh khắc ấy, như thể toàn bộ khán phòng đang nín thở theo dõi một vở kịch căng não đi đến hồi gay cấn. Đào Như Chi lặng lẽ nhìn Lâm Diệu Viễn, lòng dâng lên một cảm giác không gọi được thành tên, như thể trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh anh kéo dài như từng đốt tre, dần dần hiện ra đầy đủ trong mắt cô.
Trước đây, anh là thiếu niên, là thanh niên.
Bây giờ, cô nhận ra: anh đã là một người đàn ông trưởng thành, ung dung, vững chãi, mà sắc sảo hơn bất kỳ ai.
Ngay cả giữa phiên tòa nghiêm nghị này, vào thời khắc bước ngoặt như thế, anh vẫn giữ được một phong thái thoải mái đến kỳ lạ.
Đó là sự tự tin bản lĩnh, cũng là sự khiêu khích ngấm ngầm.
Cứ như thể… cho dù kết quả ra sao, anh vẫn có thể cởi áo khoác, rẽ vào con hẻm cạnh tòa, thong thả ăn một bát mì nóng hổi của hàng quán ven đường.
“Đây là danh sách hội viên của Câu lạc bộ Vi Đức,” Lâm Diệu Viễn tiếp tục, “trong đó có tên của Vương Túc và cả CEO của Khang Thịnh. Câu lạc bộ này là nơi dành cho những cuộc gặp riêng tư, chỉ hội viên mới được ra vào. Và đôi khi, chính sự riêng tư ấy lại trở thành bằng chứng. Nhật ký vào ra của hội viên cho thấy, hai người họ từng có mặt tại đó cùng một thời điểm.”
Luật sư phía bị cáo cố gắng phản bác:
“Điều đó không chứng minh được họ đã gặp nhau.”
“Nhưng cũng không chứng minh được họ không gặp nhau.”
Cả hai bên vẫn giằng co, chưa thể phân rõ ai chiếm ưu thế.
Thẩm phán gõ búa:
“Tiếp theo là phần trình bày của hai bên. Nguyên đơn bắt đầu trước.”
Lâm Diệu Viễn đứng dậy, cúi chào nghiêm túc, rồi cất lời:
“Theo Điều 18 của Luật Bảo vệ Quyền lợi Người tiêu dùng, các tổ chức kinh doanh phải đảm bảo sản phẩm, dịch vụ của mình đáp ứng yêu cầu về an toàn thân thể, tài sản cho người tiêu dùng. Khi phát hiện ra sản phẩm có khiếm khuyết, phải lập tức thông báo và có biện pháp xử lý hiệu quả. Hai năm trước, Khang Thịnh chỉ liên hệ người tiêu dùng sau khi có người chủ động yêu cầu khởi kiện, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, báo cáo kiểm nghiệm có được công bố đầy đủ, trung thực hay không?”
“Công ty dược phẩm Khang Thịnh từng hứa hẹn sản phẩm của họ có thể cải thiện sức khỏe. Nhưng thực tế là – nó đã khiến thân chủ của tôi, bà Vu Thù Vân, cùng bố bà, và có thể là nhiều người tiêu dùng vô tội khác, phải trải qua những đau đớn, mất mát. Thái độ đối phó của họ sau sự việc không chỉ là sự thiếu tôn trọng khách hàng, mà còn là thiếu tôn trọng với sự sống. Một công ty dược nơi cần đặt sinh mệnh lên hàng đầu, nếu không chịu trách nhiệm với hành vi và sản phẩm của chính mình, thì hậu quả sẽ còn tàn khốc đến thế nào?”
“Chúng tôi không tìm kiếm một chiến thắng pháp lý, mà đang truy cầu sự thật. Một sự thật đủ sức mang lại an tâm cho tất cả những người đang sống trong xã hội này.”
Âm điệu của anh lúc này hoàn toàn khác với khi tranh luận hay phản bác, đầy cảm xúc nhưng cũng kiềm chế đến tinh tế.
Một luật sư giỏi, cũng là một diễn giả xuất sắc.
Nếu được phép, có lẽ Đào Như Chi đã đứng dậy vỗ tay cho anh từ lâu.
Đào Như Chi đứng nhìn Lâm Diệu Viễn cùng Vu Thù Vân rẽ vào phòng nghỉ, không bước đến, cũng không định quấy rầy. Nhỡ đâu… thành mở sâm panh giữa hiệp thì đúng là ngại chết đi được.
Cô một mình đi đến chiếc máy bán hàng tự động, gõ mua một chai soda chanh. Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài tòa án, cô tin rằng lát nữa thôi, sẽ là một kết thúc thật tốt đẹp.
Quán cà phê đêm nay đông đúc lạ thường, không rõ có phải vận may của Đào Như Chi quá tốt hay không, mà quán cô chọn bừa lại đúng là một nơi rất được ưa chuộng. Cà phê cũng thực sự ngon, chỉ là giá như bớt ồn một chút thì hay biết mấy.
Cô đeo tai nghe, cặm cụi gõ nốt phần báo cáo, tổng hợp lại kết quả phiên sơ thẩm hôm nay rồi gửi cho Trương Thịnh.
Và đúng lúc đó, Lâm Diệu Viễn bước vào.
Anh đến vừa khéo, đúng lúc cô vừa ấn nút gửi.
Anh ngồi xuống đối diện, vẻ mặt phơi phới như ánh nắng sau cơn mưa:
“Em thực sự đã đến à?”
“Chứ không thì sao em nhắn tin chúc mừng anh được? Em đâu có năng lực tiên tri.”
Anh làm bộ vênh váo:
“Cần gì tiên tri, kết quả rõ rồi mà.”
“Chậc…” Cô bật cười, “Dù sao thì cũng chúc mừng anh tạm thời giữ được chuỗi thắng. Dù thật ra đến giờ anh cũng chưa tự thân chiến bao nhiêu vụ, nhưng nên chuẩn bị tinh thần đi, Khang Thịnh chắc chắn sẽ kháng cáo xin xử phúc thẩm.”
“…Câu giữa có thể bỏ qua.” Anh nói nhẹ nhàng, “Dù có lên đến Tòa tối cao, anh cũng theo đến cùng.”
“Vậy thì nhờ anh rồi, em không muốn phải sửa đi sửa lại báo cáo đâu.” Đào Như Chi hào sảng nói, “Em mời anh một ly cà phê.”
Anh trêu:
“Chỉ một ly thôi à? Em chẳng phải từng mạnh miệng bảo sẽ giúp Vu Thù Vân chi phí luật sư sao?”
Cô đáp tỉnh bơ:
“Vẫn giữ lời mà, dù sao cũng không cần mua nhà cưới nữa, có thể chuyển khoản cho anh.”
“Thôi khỏi.” Anh chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, hỏi:
“Hay là em nói cho anh cảm tưởng sau khi nghe phiên tòa, coi như thanh toán đi?”
“Cảm tưởng hả… cảm tưởng là anh rất lợi hại.”
Anh cau mày, không hài lòng:
“Ứng phó vậy là qua loa quá.”
Đào Như Chi dùng đầu ngón tay miết vệt nước chảy trên thành ly, chậm rãi đáp:
“Vậy thì, em nghĩ… nếu một lần nữa phải lòng Lâm Diệu Viễn của mười năm sau, thì còn dễ dàng hơn cả năm xưa.”
Cà phê quán vẫn rộn ràng tiếng người nói cười, nhưng khoảnh khắc ấy, góc nhỏ của họ chợt như chìm vào im lặng.
Chính xác hơn là trong cảm nhận của Lâm Diệu Viễn, cả thế giới bỗng tạm dừng.
Một giây sau, thời gian tiếp tục quay, tiếng người lại tràn về như sóng vỗ. Nhân viên đi ngang qua, bàn phía sau có người đánh đổ cà phê, vang lên tiếng la thất thanh.
Anh đột ngột đứng dậy, vòng qua chiếc bàn cản đường, chống tay lên lưng ghế cô đang ngồi rồi ngồi xổm xuống.
Đào Như Chi bị bất ngờ giật mình:
“Anh… làm gì vậy?”
“Em nói lại lần nữa đi.” Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, “Lúc nãy ồn quá, anh không nghe rõ.”
Đầu gối cô đang bị cánh tay anh giữ chặt. Đào Như Chi giả vờ bình tĩnh, gõ nhẹ vào trán anh:
“Anh ngồi lại cho đàng hoàng. Ai lại ngồi kiểu đó chứ.”
“Nghe rõ rồi thì anh sẽ ngồi.” Anh không nhúc nhích.
Cô xoa thái dương:
“Rõ ràng là anh nghe rồi. Với lại câu nói ấy chỉ dành cho những người từng nghe anh biện hộ.”
Anh tiếp lời:
“Người nghe anh biện hộ có cả già trẻ lớn bé, lẽ nào trong mắt em, anh quyến rũ đến vậy?”
“Ừ.”
Anh khựng lại.
Khoảng cách gần đến mức anh có thể nghe rõ tiếng thở dài của cô giữa dòng ồn ào hỗn tạp.
Cô nói:
“Nếu không, sao nhiều năm rồi em vẫn chẳng quên được anh?”
Vị luật sư vốn nổi danh hùng biện, lúc này lại chẳng thốt nổi lời nào.
Nếu đời này có phiên tòa nào định sẵn phải thua, thì bên kia ghế chắc chắn là Đào Như Chi, anh bất lực nghĩ.
Một Đào Như Chi không chuyên, lại đang đọc bản luận cuối khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
“Em không giống anh. Em vốn chẳng giỏi đối mặt với chia ly. Nên em luôn chọn cách làm nó nhẹ đi ngay từ đầu. Dù là chó con hay con người, đến cuối cùng em nhận ra, đó là em quá ngu ngốc. Tình cảm làm sao chống đỡ được, giống như cơn đói vậy. Dù thế, em vẫn không giỏi đối mặt với chia ly. Nên lần này… em quyết định không học anh nữa.”
Cô hít sâu một hơi, nói chậm rãi:
“Em không muốn làm một người yêu tạm thời. Em không muốn chia xa.”
Một lúc lâu sau, Lâm Diệu Viễn mới có phản ứng.
Anh cúi đầu, trán tựa lên đầu gối cô.
Giọng anh kìm nén đến cực điểm, nhưng vẫn nhẹ nhàng vang lên:
“Vậy thì cùng nhau giấu cả thế giới đi. Giấu suốt đời, anh không ngại.”
Đào Như Chi đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc mềm anh đã gội sạch gôm chỉ để đến gặp cô, giống như năm xưa, cậu trai cúi đầu trong taxi, dựa vào đùi cô mà ngủ thiếp.
Và lần này, cô đã đáp lại anh một cách thật trọn vẹn
“Em cũng không ngại.”
Đêm ở Tân Thành dần lắng xuống, họ rời khỏi quán cà phê. Đào Như Chi xách theo túi bánh mì mua về ăn sáng mai, vì cô phải bắt chuyến bay sớm. Cả hai cứ thế lặng lẽ đi bộ dọc theo con phố về khách sạn, nơi họ từng ở lần trước. Hai mươi phút đi bộ, không xa.
Họ không nắm tay, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ bên nhau như thể vẫn chưa kịp quen với vai trò mới, nên cứ vô thức tiếp tục thói quen cũ.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lâm Diệu Viễn dừng lại:
“Anh vào mua ít kẹo.”
“Kẹo?”
“Anh bắt đầu cai thuốc rồi.” Anh nói với vẻ chờ mong được khen, “Em chẳng phải không thích mùi khói à?”
Đào Như Chi giơ ngón cái, ra hiệu khen lấy lệ.
Anh lại hỏi:
“Em thích kẹo vị gì?”
“Gì mà hỏi em? Người ăn là anh chứ đâu phải em.”
Anh dừng một thoáng, suy nghĩ rồi đáp rất nghiêm túc:
“Có liên quan đấy chứ. Nhỡ em không thích mùi vị lúc hôn rồi nhân cơ hội đẩy anh ra thì sao?”
Cô nghẹn lời, giận dỗi:
“Ai nói là sẽ hôn anh?”
Anh áp sát lại một cách vô tình:
“Ồ, chẳng lẽ là bây giờ?”
Cô chưa kịp mở miệng cãi thì môi đã bị anh nhẹ nhàng phủ lấy.
Môi anh mềm mại, nhưng đầu lưỡi lại xông xáo không chút kiêng dè, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cô tê dại cả da đầu, đến cả đứng cũng không vững.
Anh dò dẫm giữ chặt lấy vai cô, rồi chầm chậm trượt lên, nâng lấy cổ cô, đốt ngón tay khẽ tựa vào cằm cô, đem cả người cô ép sát vào mình.
Bàn tay cô buông lơi theo phản xạ, túi bánh mì rơi xuống đất.
Đôi tay được tự do không chút do dự mà vòng qua cổ anh, siết chặt lại.
Cô dâng hiến bản thân mình, càng gần gũi, càng cuồng nhiệt.
Giữa nụ hôn quyện chặt chẳng còn kẽ hở, Đào Như Chi như nghe thấy âm thanh rất xa xăm, tựa như tiếng bọt khí vỡ tan dưới đáy biển nội hải Seto, từng tiếng, từng tiếng “bốp bốp” vang lên, y hệt những giấc mơ của cô.
Nhưng lần này, cô sẽ không còn phải bừng tỉnh từ giấc mơ ấy nữa.
Chương 56: Khó tách rời
Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, vụ kiện liên quan đến Tập đoàn Khang Thịnh cuối cùng cũng bước vào phiên xét xử đầu tiên.
Địa điểm mở phiên tòa đặt tại Tân Thành. Dù hiện tại mọi dự án của Đào Như Chi liên quan đến Khang Thịnh đều đã tạm gác, nhưng kết quả của phiên tòa này là điều cô không thể không quan tâm. Phán quyết sơ thẩm chưa phải là hồi kết, song đó sẽ là mũi tên đầu tiên vẽ nên đường đi của mọi diễn biến sau này. Nếu kết quả “đẹp lòng người”, thương vụ mua lại sẽ nhanh chóng được tái khởi động.
Phiên tòa không phát sóng trực tiếp. Đào Như Chi vốn đã lên kế hoạch bay đi từ hôm trước để kịp đến dự khán. Thế nhưng một cuộc họp đột xuất đã kéo dài đến tận đêm khuya, cô phải làm việc tăng ca đến mệt nhoài, cuối cùng đành đổi vé sang sáng hôm sau. Nửa đêm mới đặt lưng, bốn giờ sáng đã phải dậy thu xếp hành lý ra sân bay. Suốt chặng bay, cô thiếp đi vì mệt. Vừa xuống xe là vội vã chạy thẳng đến tòa án, vậy mà vẫn chậm một bước, phiên tòa đã bắt đầu.
Vụ kiện này thu hút ánh nhìn từ mọi cơ quan truyền thông. Một phiên tòa chậm trễ đến hai năm, rốt cuộc là để đòi lại công lý hay chỉ là chiêu trò khuấy động dư luận? Khang Thịnh liệu có phải đội lấy danh xưng “tập đoàn giết người”? Nguyên đơn đơn thương độc mã, lại cùng bắt tay với một luật sư trẻ mới nổi đang trên đà danh tiếng, sẽ là kỳ tích xoay chuyển càn khôn hay chỉ là một cú trượt chân chí mạng? Mỗi tờ báo đều đã chuẩn bị sẵn tiêu đề cho từng ngã rẽ của câu chuyện. Dù ngả về đâu, đó cũng sẽ là tiêu điểm khiến người ta không thể rời mắt.
Phòng xử chật kín không còn một chỗ trống, Đào Như Chi chỉ có thể chen vào hàng ghế cuối cùng còn sót lại một chỗ trống lẻ loi.
Từ nơi đó, cô nhìn về phía trước, ánh mắt lập tức tìm thấy Lâm Diệu Viễn.
Anh khoác lên người áo choàng luật sư nghiêm cẩn, không mảy may chú ý ai vào ra. Toàn bộ tâm trí anh lúc ấy đều dồn vào người luật sư phía Khang Thịnh, đang cất lời biện hộ.
“Trong đợt kiểm tra cách đây hai năm, quả thực có một số trục trặc nhỏ trong lô sản phẩm của Khang Thịnh,” người luật sư nói, “hàm lượng men đỏ vượt ngưỡng cho phép cụ thể là vượt hơn 2.9 miligam. Đây là chứng cứ số một trong bản báo cáo xét nghiệm khi đó. Lượng vượt ngưỡng này có thể khiến những người đang dùng thuốc statin gặp phải phản ứng phụ, và đó chính là nguyên nhân một số người tiêu dùng cảm thấy khó chịu trong thời gian đó. Tuy nhiên, sau khi phát hiện vấn đề, phía Khang Thịnh đã lập tức liên hệ với bà Vu Thù Vân và ký kết thỏa thuận bồi thường. Mọi thông tin đều được công khai, không có bất kỳ hành vi che giấu nào. Nhưng…”
Ông ta hạ giọng, xoay chuyển hướng lập luận:
“…Nhưng việc bố của bà Vu Thù Vân tử vong do suy thận sau hai năm, trong khi những người khác không hề gặp vấn đề tương tự – điều này cho thấy còn nhiều yếu tố có thể góp phần dẫn đến kết cục đáng tiếc ấy: dùng thêm thuốc, thực phẩm chức năng khác, hoặc các thói quen sống thiếu lành mạnh… Những điều đó, không thể đổ hết lên đầu Khang Thịnh. Chúng tôi đồng cảm với nỗi đau mất cha của nguyên đơn, nhưng liệu việc đổ lỗi cho công ty có phải là một sự trốn tránh trách nhiệm từ phía bản thân? Chúng tôi tin rằng cáo buộc này đến từ sự hiểu lầm, thậm chí là sai lệch. Mong tòa hãy xem xét kỹ lưỡng mọi bằng chứng và đưa ra một phán quyết công bằng.”
Luật sư phía bị cáo quả là một tay lão luyện, dày dạn trận mạc, lời lẽ có trọng có điểm, khéo léo làm mờ đi cốt lõi của vụ án, dồn trọng tâm về phía động cơ của người khởi kiện.
Vị thẩm phán gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía nguyên đơn:
“Luật sư bên nguyên có ý kiến gì không?”
Lâm Diệu Viễn từ tốn kéo micro lại gần. Đối diện với màn công kích mạnh mẽ của đối phương, anh vẫn điềm tĩnh như nước, giọng trầm chắc, từng từ vang lên rõ ràng giữa không gian trang nghiêm:
“Xin quý tòa xem chứng cứ số ba, đây là danh sách tất cả những người từng nhập viện do sử dụng sản phẩm men đỏ, được tôi đích thân thu thập và kiểm tra. Trong bảng này có ghi rõ thời gian sử dụng của từng người. Người sử dụng lâu nhất, không ai khác, chính là bố của bà Vu Thù Vân: một năm, sáu tháng và mười ba ngày. Kế đó là chứng cứ số hai, toàn bộ hồ sơ bệnh án của ông ấy từ lần nhập viện đầu tiên vì men đỏ, đến khi qua đời. Từ lần xuất viện đầu tiên đến khi bệnh tái phát trở nặng và nhập viện trở lại, chỉ cách nhau đúng nửa tháng. Trong nửa tháng đó, ông ấy không hề dùng bất cứ sản phẩm nào khác được bán trên thị trường. Và trên thị trường, cũng không tồn tại sản phẩm nào có thể khiến người ta chuyển biến bệnh tình nghiêm trọng chỉ trong nửa tháng, trừ khi ông ấy tự tử bằng thuốc trừ sâu. Mà nếu là thuốc trừ sâu thì… tôi e là, người ta không cần đến nửa tháng đâu. Một ngày là đủ.”
Cả phòng lặng đi trong một nhịp — rồi tiếng cười bật ra từ vài góc hàng ghế sau.
Thẩm phán gõ mạnh búa xuống, lập lại trật tự, giọng nghiêm khắc:
“Luật sư Lâm, xin đừng đưa ra phát biểu không liên quan.”
Lâm Diệu Viễn không hề tỏ ra áy náy, chỉ khẽ gật đầu xin lỗi bằng một động tác lịch thiệp nhưng lạnh lùng.
“Hiện tại, chúng tôi muốn đặt nghi vấn về yếu tố mấu chốt nhất của phiên tòa hôm nay, bản báo cáo kiểm nghiệm sản phẩm hồng khúc. Kính xin tòa xác nhận chứng cứ số ba: lời khai của Vương Túc – cựu nhân viên kiểm nghiệm chất lượng sản phẩm của Khang Thịnh. Trước khi rời khỏi công ty, anh ta đã phát hiện ra những dấu hiệu bất thường. Theo kết quả kiểm nghiệm nội bộ, hàm lượng men đỏ thực sự vượt ngưỡng an toàn, điều này trùng khớp với báo cáo mà Khang Thịnh công bố. Nhưng điều nghiêm trọng hơn là, Vương Túc còn phát hiện một chất độc hại khác, xanh cam mốc – mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến suy thận.”
Phía Khang Thịnh dù cố giữ vẻ bình thản, sắc mặt của luật sư đại diện và người ủy quyền đã bắt đầu căng cứng.
Lâm Diệu Viễn nhìn thẳng vào họ, ánh mắt sắc như dao:
“Vương Túc đã trình báo phát hiện này với cấp trên ngay trong tuần cuối cùng trước khi bị sa thải. Một tuần sau, anh ta bị cho nghỉ việc với lý do ‘quy trình kiểm nghiệm có sai sót’.”
Luật sư đối phương vội phản bác:
“Đó chính là lỗi nghiệp vụ của anh ta! Sau khi sự việc xảy ra, Khang Thịnh đã tiến hành một đợt kiểm tra lại kỹ lưỡng hơn và hoàn toàn không phát hiện ra xanh cam mốc. Xin quý tòa xác minh kỹ càng các báo cáo kiểm nghiệm đã được đệ trình.”
Lâm Diệu Viễn bật cười, một nụ cười khẽ mà chứa đầy khinh bỉ.
Ở hàng ghế sau, Đào Như Chi nín thở. Không hiểu sao, với tư cách một người ngoài cuộc, cô còn căng thẳng hơn cả những người đang giằng co nơi phiên tòa.
“Chứng cứ số hai chúng tôi muốn nộp tiếp theo,” Lâm Diệu Viễn nói, giọng trầm tĩnh, “liên quan đến vị trưởng nhóm kiểm nghiệm chịu trách nhiệm báo cáo chất lượng sản phẩm hồng khúc hai năm trước.”
Luật sư phía bị cáo lập tức chen lời:
“Phản đối! Chứng cứ không liên quan trực tiếp đến vụ án.”
Thẩm phán suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu:
“Cho phép nguyên đơn tiếp tục.”
“Vị trưởng nhóm kiểm nghiệm ấy, trong hai năm qua, từng đứng tên chịu trách nhiệm với bốn sản phẩm khác – cả bốn đều dính lùm xùm về chất lượng trên truyền thông, nhưng báo cáo kiểm nghiệm của ông ta lại chẳng phát hiện bất cứ bất thường nào. Vậy chúng tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ tính xác thực trong bản báo cáo hai năm trước của Khang Thịnh.”
Trong khi Lâm Diệu Viễn tiếp tục lập luận, luật sư đối phương bắt đầu không ngừng lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay.
“Họ nói Vương Túc có thể đã sai sót,” Lâm Diệu Viễn gằn giọng, “nhưng đó là sai sót… hay là cố ý?”
Anh dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như nhìn xuyên qua lòng người.
“Chúng tôi xin phép đệ trình một chứng cứ mới, vừa mới xác minh được ngay trước phiên tòa, có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của nguyên đơn và bản chất sự thật của vụ án.”
Phía bị cáo đứng bật dậy:
“Chúng tôi phản đối việc đệ trình chứng cứ mới trong lúc xét xử, điều này vi phạm quy trình trao đổi chứng cứ!”
Thẩm phán suy nghĩ kỹ càng, rồi tuyên bố:
“Phản đối đã được ghi nhận. Tuy nhiên, tòa đồng ý cho phép đệ trình.”
Không khí trong phòng xử án như chùng xuống trong khoảnh khắc ấy, như thể toàn bộ khán phòng đang nín thở theo dõi một vở kịch căng não đi đến hồi gay cấn. Đào Như Chi lặng lẽ nhìn Lâm Diệu Viễn, lòng dâng lên một cảm giác không gọi được thành tên, như thể trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh anh kéo dài như từng đốt tre, dần dần hiện ra đầy đủ trong mắt cô.
Trước đây, anh là thiếu niên, là thanh niên.
Bây giờ, cô nhận ra: anh đã là một người đàn ông trưởng thành, ung dung, vững chãi, mà sắc sảo hơn bất kỳ ai.
Ngay cả giữa phiên tòa nghiêm nghị này, vào thời khắc bước ngoặt như thế, anh vẫn giữ được một phong thái thoải mái đến kỳ lạ.
Đó là sự tự tin bản lĩnh, cũng là sự khiêu khích ngấm ngầm.
Cứ như thể… cho dù kết quả ra sao, anh vẫn có thể cởi áo khoác, rẽ vào con hẻm cạnh tòa, thong thả ăn một bát mì nóng hổi của hàng quán ven đường.
“Đây là danh sách hội viên của Câu lạc bộ Vi Đức,” Lâm Diệu Viễn tiếp tục, “trong đó có tên của Vương Túc và cả CEO của Khang Thịnh. Câu lạc bộ này là nơi dành cho những cuộc gặp riêng tư, chỉ hội viên mới được ra vào. Và đôi khi, chính sự riêng tư ấy lại trở thành bằng chứng. Nhật ký vào ra của hội viên cho thấy, hai người họ từng có mặt tại đó cùng một thời điểm.”
Luật sư phía bị cáo cố gắng phản bác:
“Điều đó không chứng minh được họ đã gặp nhau.”
“Nhưng cũng không chứng minh được họ không gặp nhau.”
Cả hai bên vẫn giằng co, chưa thể phân rõ ai chiếm ưu thế.
Thẩm phán gõ búa:
“Tiếp theo là phần trình bày của hai bên. Nguyên đơn bắt đầu trước.”
Lâm Diệu Viễn đứng dậy, cúi chào nghiêm túc, rồi cất lời:
“Theo Điều 18 của Luật Bảo vệ Quyền lợi Người tiêu dùng, các tổ chức kinh doanh phải đảm bảo sản phẩm, dịch vụ của mình đáp ứng yêu cầu về an toàn thân thể, tài sản cho người tiêu dùng. Khi phát hiện ra sản phẩm có khiếm khuyết, phải lập tức thông báo và có biện pháp xử lý hiệu quả. Hai năm trước, Khang Thịnh chỉ liên hệ người tiêu dùng sau khi có người chủ động yêu cầu khởi kiện, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, báo cáo kiểm nghiệm có được công bố đầy đủ, trung thực hay không?”
“Công ty dược phẩm Khang Thịnh từng hứa hẹn sản phẩm của họ có thể cải thiện sức khỏe. Nhưng thực tế là – nó đã khiến thân chủ của tôi, bà Vu Thù Vân, cùng bố bà, và có thể là nhiều người tiêu dùng vô tội khác, phải trải qua những đau đớn, mất mát. Thái độ đối phó của họ sau sự việc không chỉ là sự thiếu tôn trọng khách hàng, mà còn là thiếu tôn trọng với sự sống. Một công ty dược nơi cần đặt sinh mệnh lên hàng đầu, nếu không chịu trách nhiệm với hành vi và sản phẩm của chính mình, thì hậu quả sẽ còn tàn khốc đến thế nào?”
“Chúng tôi không tìm kiếm một chiến thắng pháp lý, mà đang truy cầu sự thật. Một sự thật đủ sức mang lại an tâm cho tất cả những người đang sống trong xã hội này.”
Âm điệu của anh lúc này hoàn toàn khác với khi tranh luận hay phản bác, đầy cảm xúc nhưng cũng kiềm chế đến tinh tế.
Một luật sư giỏi, cũng là một diễn giả xuất sắc.
Nếu được phép, có lẽ Đào Như Chi đã đứng dậy vỗ tay cho anh từ lâu.
Đào Như Chi đứng nhìn Lâm Diệu Viễn cùng Vu Thù Vân rẽ vào phòng nghỉ, không bước đến, cũng không định quấy rầy. Nhỡ đâu… thành mở sâm panh giữa hiệp thì đúng là ngại chết đi được.
Cô một mình đi đến chiếc máy bán hàng tự động, gõ mua một chai soda chanh. Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài tòa án, cô tin rằng lát nữa thôi, sẽ là một kết thúc thật tốt đẹp.
Quán cà phê đêm nay đông đúc lạ thường, không rõ có phải vận may của Đào Như Chi quá tốt hay không, mà quán cô chọn bừa lại đúng là một nơi rất được ưa chuộng. Cà phê cũng thực sự ngon, chỉ là giá như bớt ồn một chút thì hay biết mấy.
Cô đeo tai nghe, cặm cụi gõ nốt phần báo cáo, tổng hợp lại kết quả phiên sơ thẩm hôm nay rồi gửi cho Trương Thịnh.
Và đúng lúc đó, Lâm Diệu Viễn bước vào.
Anh đến vừa khéo, đúng lúc cô vừa ấn nút gửi.
Anh ngồi xuống đối diện, vẻ mặt phơi phới như ánh nắng sau cơn mưa:
“Em thực sự đã đến à?”
“Chứ không thì sao em nhắn tin chúc mừng anh được? Em đâu có năng lực tiên tri.”
Anh làm bộ vênh váo:
“Cần gì tiên tri, kết quả rõ rồi mà.”
“Chậc…” Cô bật cười, “Dù sao thì cũng chúc mừng anh tạm thời giữ được chuỗi thắng. Dù thật ra đến giờ anh cũng chưa tự thân chiến bao nhiêu vụ, nhưng nên chuẩn bị tinh thần đi, Khang Thịnh chắc chắn sẽ kháng cáo xin xử phúc thẩm.”
“…Câu giữa có thể bỏ qua.” Anh nói nhẹ nhàng, “Dù có lên đến Tòa tối cao, anh cũng theo đến cùng.”
“Vậy thì nhờ anh rồi, em không muốn phải sửa đi sửa lại báo cáo đâu.” Đào Như Chi hào sảng nói, “Em mời anh một ly cà phê.”
Anh trêu:
“Chỉ một ly thôi à? Em chẳng phải từng mạnh miệng bảo sẽ giúp Vu Thù Vân chi phí luật sư sao?”
Cô đáp tỉnh bơ:
“Vẫn giữ lời mà, dù sao cũng không cần mua nhà cưới nữa, có thể chuyển khoản cho anh.”
“Thôi khỏi.” Anh chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, hỏi:
“Hay là em nói cho anh cảm tưởng sau khi nghe phiên tòa, coi như thanh toán đi?”
“Cảm tưởng hả… cảm tưởng là anh rất lợi hại.”
Anh cau mày, không hài lòng:
“Ứng phó vậy là qua loa quá.”
Đào Như Chi dùng đầu ngón tay miết vệt nước chảy trên thành ly, chậm rãi đáp:
“Vậy thì, em nghĩ… nếu một lần nữa phải lòng Lâm Diệu Viễn của mười năm sau, thì còn dễ dàng hơn cả năm xưa.”
Cà phê quán vẫn rộn ràng tiếng người nói cười, nhưng khoảnh khắc ấy, góc nhỏ của họ chợt như chìm vào im lặng.
Chính xác hơn là trong cảm nhận của Lâm Diệu Viễn, cả thế giới bỗng tạm dừng.
Một giây sau, thời gian tiếp tục quay, tiếng người lại tràn về như sóng vỗ. Nhân viên đi ngang qua, bàn phía sau có người đánh đổ cà phê, vang lên tiếng la thất thanh.
Anh đột ngột đứng dậy, vòng qua chiếc bàn cản đường, chống tay lên lưng ghế cô đang ngồi rồi ngồi xổm xuống.
Đào Như Chi bị bất ngờ giật mình:
“Anh… làm gì vậy?”
“Em nói lại lần nữa đi.” Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, “Lúc nãy ồn quá, anh không nghe rõ.”
Đầu gối cô đang bị cánh tay anh giữ chặt. Đào Như Chi giả vờ bình tĩnh, gõ nhẹ vào trán anh:
“Anh ngồi lại cho đàng hoàng. Ai lại ngồi kiểu đó chứ.”
“Nghe rõ rồi thì anh sẽ ngồi.” Anh không nhúc nhích.
Cô xoa thái dương:
“Rõ ràng là anh nghe rồi. Với lại câu nói ấy chỉ dành cho những người từng nghe anh biện hộ.”
Anh tiếp lời:
“Người nghe anh biện hộ có cả già trẻ lớn bé, lẽ nào trong mắt em, anh quyến rũ đến vậy?”
“Ừ.”
Anh khựng lại.
Khoảng cách gần đến mức anh có thể nghe rõ tiếng thở dài của cô giữa dòng ồn ào hỗn tạp.
Cô nói:
“Nếu không, sao nhiều năm rồi em vẫn chẳng quên được anh?”
Vị luật sư vốn nổi danh hùng biện, lúc này lại chẳng thốt nổi lời nào.
Nếu đời này có phiên tòa nào định sẵn phải thua, thì bên kia ghế chắc chắn là Đào Như Chi, anh bất lực nghĩ.
Một Đào Như Chi không chuyên, lại đang đọc bản luận cuối khiến anh sụp đổ hoàn toàn.
“Em không giống anh. Em vốn chẳng giỏi đối mặt với chia ly. Nên em luôn chọn cách làm nó nhẹ đi ngay từ đầu. Dù là chó con hay con người, đến cuối cùng em nhận ra, đó là em quá ngu ngốc. Tình cảm làm sao chống đỡ được, giống như cơn đói vậy. Dù thế, em vẫn không giỏi đối mặt với chia ly. Nên lần này… em quyết định không học anh nữa.”
Cô hít sâu một hơi, nói chậm rãi:
“Em không muốn làm một người yêu tạm thời. Em không muốn chia xa.”
Một lúc lâu sau, Lâm Diệu Viễn mới có phản ứng.
Anh cúi đầu, trán tựa lên đầu gối cô.
Giọng anh kìm nén đến cực điểm, nhưng vẫn nhẹ nhàng vang lên:
“Vậy thì cùng nhau giấu cả thế giới đi. Giấu suốt đời, anh không ngại.”
Đào Như Chi đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc mềm anh đã gội sạch gôm chỉ để đến gặp cô, giống như năm xưa, cậu trai cúi đầu trong taxi, dựa vào đùi cô mà ngủ thiếp.
Và lần này, cô đã đáp lại anh một cách thật trọn vẹn
“Em cũng không ngại.”
Đêm ở Tân Thành dần lắng xuống, họ rời khỏi quán cà phê. Đào Như Chi xách theo túi bánh mì mua về ăn sáng mai, vì cô phải bắt chuyến bay sớm. Cả hai cứ thế lặng lẽ đi bộ dọc theo con phố về khách sạn, nơi họ từng ở lần trước. Hai mươi phút đi bộ, không xa.
Họ không nắm tay, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ bên nhau như thể vẫn chưa kịp quen với vai trò mới, nên cứ vô thức tiếp tục thói quen cũ.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lâm Diệu Viễn dừng lại:
“Anh vào mua ít kẹo.”
“Kẹo?”
“Anh bắt đầu cai thuốc rồi.” Anh nói với vẻ chờ mong được khen, “Em chẳng phải không thích mùi khói à?”
Đào Như Chi giơ ngón cái, ra hiệu khen lấy lệ.
Anh lại hỏi:
“Em thích kẹo vị gì?”
“Gì mà hỏi em? Người ăn là anh chứ đâu phải em.”
Anh dừng một thoáng, suy nghĩ rồi đáp rất nghiêm túc:
“Có liên quan đấy chứ. Nhỡ em không thích mùi vị lúc hôn rồi nhân cơ hội đẩy anh ra thì sao?”
Cô nghẹn lời, giận dỗi:
“Ai nói là sẽ hôn anh?”
Anh áp sát lại một cách vô tình:
“Ồ, chẳng lẽ là bây giờ?”
Cô chưa kịp mở miệng cãi thì môi đã bị anh nhẹ nhàng phủ lấy.
Môi anh mềm mại, nhưng đầu lưỡi lại xông xáo không chút kiêng dè, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cô tê dại cả da đầu, đến cả đứng cũng không vững.
Anh dò dẫm giữ chặt lấy vai cô, rồi chầm chậm trượt lên, nâng lấy cổ cô, đốt ngón tay khẽ tựa vào cằm cô, đem cả người cô ép sát vào mình.
Bàn tay cô buông lơi theo phản xạ, túi bánh mì rơi xuống đất.
Đôi tay được tự do không chút do dự mà vòng qua cổ anh, siết chặt lại.
Cô dâng hiến bản thân mình, càng gần gũi, càng cuồng nhiệt.
Giữa nụ hôn quyện chặt chẳng còn kẽ hở, Đào Như Chi như nghe thấy âm thanh rất xa xăm, tựa như tiếng bọt khí vỡ tan dưới đáy biển nội hải Seto, từng tiếng, từng tiếng “bốp bốp” vang lên, y hệt những giấc mơ của cô.
Nhưng lần này, cô sẽ không còn phải bừng tỉnh từ giấc mơ ấy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương