Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 23: Rồi sẽ lành thôi

Gửi xong những tấm bưu thiếp, bốn người lại cùng nhau dạo qua trung tâm thương mại. Đào Khang Sanh và Lâm Diệu Viễn mỗi người chọn được một chiếc áo thun, Lâm Đường Quyên cũng mua cho mình một chiếc sơ mi, chỉ riêng Đào Như Chi là không ưng ý món nào, chẳng mang về thứ gì.

Lâm Đường Quyên không muốn cô ra về tay không, nhiệt tình đi khắp nơi chọn đồ giúp, liên tục ướm thử từng chiếc áo lên người cô, cái nào bà cũng thấy hợp vô cùng. Nhưng Đào Như Chi chỉ cười nhè nhẹ, cảm thấy tất cả đều… bình thường.

Cuối cùng, họ ghé đến gian hàng cuối cùng trong trung tâm thương mại. Nhìn thấy chiếc váy treo trong tủ kính, mắt Lâm Đường Quyên sáng rỡ, vội vã xin nhân viên mẫu thử, rồi vẫy tay gọi Đào Như Chi:
“Muốn thử chiếc này không?”

Đào Như Chi liếc nhìn chiếc váy, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Con không thích kiểu hở lưng.”
Nói rồi, cô đặt chiếc váy trở lại giá.

Trên gương mặt Lâm Đường Quyên thoáng qua một tia bối rối khó nhận ra, rồi bà cười xòa:
“Không sao, để lần sau vậy.”

Thế là, chỉ riêng Đào Như Chi là không chọn được món đồ nào vừa ý. Cả nhóm rời khỏi Matsuyama trong ánh hoàng hôn chậm rãi.

Điểm đến tiếp theo là Takamatsu – trạm cuối cùng của hành trình Seto, cũng là nơi Đào Như Chi mong đợi nhất. Cuối cùng, cô đã có thể thực sự tiến vào thế giới của những hòn đảo nhỏ rải rác giữa lòng biển nội địa ấy. Họ đặt phòng tại JR Clement gần bến – từ khách sạn chỉ cần đi bộ vài phút là đến được bến cảng.

Tuy nhiên, những hòn đảo trên biển Seto quá đỗi phong phú, khiến người ta khó lòng chọn lựa. Lâm Đường Quyên đã đặc biệt chọn ra ba hòn đảo nổi tiếng nhất: Naoshima, Teshima và Shodoshima.

Điểm đến đầu tiên của họ là Naoshima.

Hòn đảo này có thể xem là nơi mang đậm sắc màu nghệ thuật nhất giữa quần đảo Seto – rải rác khắp đảo là những bảo tàng nghệ thuật và các tác phẩm được lưu lại từ kỳ lễ hội nghệ thuật đầu tiên. Tiếc rằng đa phần các bảo tàng đều cấm chụp ảnh, máy ảnh chỉ có thể ngậm ngùi nằm yên trong túi, Đào Như Chi đành để ánh mắt mình làm người ghi lại tất cả.

Cả ngày dài trôi qua, mặt trời lặng lẽ lặn xuống đường chân trời, họ vẫn chưa kịp đi hết các bảo tàng.

Đào Như Chi mệt đến mức chỉ muốn được nằm dài đâu đó. Thấy ai cũng rệu rã, Lâm Đường Quyên liền điều chỉnh lại hành trình:

“Hay là… chúng ta đi ngâm suối nước nóng nghỉ một chút nhé? Mặc dù thời tiết thế này có thể hơi nóng, nhưng nơi đó được thiết kế như một tác phẩm nghệ thuật. Rất đáng để trải nghiệm.”

Đào Như Chi nghe vậy có phần do dự. Không phải vì sợ nóng… mà là nghĩ đến việc phải khỏa thân cùng Lâm Đường Quyên.

Lần cuối cô tắm cùng người khác, có lẽ là với mẹ — và đó đã là chuyện của hơn mười năm về trước.

Trong quan niệm của cô, tắm ch ung là một hành vi vô cùng thân mật.

Nhưng có lẽ với Lâm Đường Quyên thì không phải vậy. Bà ấy từng sống và làm việc ở Nhật, chắc đã quen với văn hóa tắm suối nước nóng – chuyện khỏa thân nơi công cộng cũng không phải điều gì quá ngượng ngùng.

Đào Như Chi liếc sang Lâm Diệu Viễn, dùng ánh mắt hỏi cậu:
“Lẽ nào cậu cũng sẵn sàng tắm cùng bố tôi?”

Cậu chỉ ném lại một ánh nhìn thản nhiên như thể nói: “Có gì đâu.”

Đào Như Chi đành nén lại cảm giác không thoải mái trong lòng, âm thầm tự trấn an suốt dọc đường. Dù sao, ở Matsuyama cô đã từ chối sự nhiệt tình của Lâm Đường Quyên một lần. Nếu lại từ chối nữa, e rằng bầu không khí vui vẻ từ đầu chuyến đi sẽ bị ảnh hưởng – mà cô thì không muốn điều đó.

Suối nước nóng ở Naoshima có kiến trúc mang hơi hướng nhiệt đới, cây cối và màu sắc phong phú, hiên cửa sơn đỏ, phía trước treo những chiếc khăn tắm đầy sắc màu.

Bên trong là một quầy lễ tân nhỏ xíu, có một cụ bà đang ngồi, bên cạnh là một cụ ông đứng chờ. Vừa thấy nhóm họ bước vào, cụ ông liền vẫy tay tươi cười, chỉ họ đến máy bán vé tự động để mua vé vào tắm.

Mua vé xong, bốn người chia thành hai nhóm, tách nhau ra hai phía.

Vừa bước vào phòng thay đồ nữ, Đào Như Chi đã không khỏi mở to mắt – làn sương mỏng ấm áp phủ kín không gian như tấm khăn voan của một thế giới khác, cuốn cô vào một cõi mộng mị diệu kỳ.

So với quầy lễ tân chỉ bé bằng móng tay lúc nãy, không gian bên trong rộng lớn lạ thường. Những món đồ trang trí cầu kỳ ẩn mình trong đó, từng viên gạch trắng in dòng chữ “d*c vọng”, thậm chí cả bồn cầu trong nhà vệ sinh cũng được vẽ tranh tường màu lam.

Cô không khỏi tò mò – liệu khu tắm nam cũng được trang trí kỳ công đến thế không? Nếu có, chắc hẳn Lâm Diệu Viễn sẽ rất thích nơi này.

Nghĩ đến cậu, trái tim cô bất chợt khựng lại một nhịp. Đào Như Chi lập tức lắc đầu, gạt bỏ hình bóng ấy ra khỏi tâm trí.

Lâm Đường Quyên bắt đầu tẩy trang, vừa làm vừa bảo Đào Như Chi cứ vào ngâm trước, không cần đợi.

Đào Như Chi tất nhiên không mong gì hơn. Cô nhanh chóng trút bỏ quần áo, giống như một chú thỏ nhỏ, lặng lẽ chuồn vào trong bồn nước nóng.

Thế nhưng, cánh cửa vừa mở ra, khung cảnh bên trong lại càng khiến cô choáng ngợp.

Không gian suối nước nóng rộng lớn hơn hẳn phòng thay đồ. Khu nam và nữ thực chất cùng nằm trong một không gian, chỉ cách nhau bởi một bức tường dày – nhưng không kéo cao tới trần. Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy vọng từ phía bên kia, lờ mờ, xa xăm – như vọng từ một thế giới khác.

Sở dĩ bức tường không có mái che là vì trên đó… đang cõng một con voi.

Nói chính xác hơn, là tượng voi — nguyên khối, tạc theo kích thước thật, cả thân hình đồ sộ như đang đặt hẳn l3n đỉnh đầu người ta.

Lúc này, Đào Như Chi cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nhắc tới suối nước nóng này, Lâm Đường Quyên lại bảo: “Nơi này là một tác phẩm nghệ thuật.”

Dù là suối nam hay nữ, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể thấy tấm kính màu trên cao nhuốm ánh tà dương. Ánh sáng dịu dàng xuyên qua từng ô kính rọi xuống, rót lên thân tượng voi. Dưới ánh hoàng hôn, nó như đang sống dậy, nhẹ nhàng dạo bước qua bức tường đầu bể—dĩ nhiên, đoạn này chỉ là tưởng tượng của Đào Như Chi mà thôi.

May mắn thay, giờ phút này trong suối nữ chỉ có mỗi mình cô. Đào Như Chi thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, mồ hôi rịn ra nơi trán chẳng mấy chốc đã lăn dài theo thái dương. Cô không có việc gì làm, cố gắng vểnh tai nghe động tĩnh bên suối nam, nhưng đành chịu, không nghe được gì.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa suối nước nóng mở ra, Lâm Đường Quyên đã tẩy trang xong, bước vào.

Đào Như Chi luống cuống quay mặt đi nơi khác.

Dù gì cũng đều là phụ nữ, cùng một cấu tạo sinh học, nhưng không hiểu sao, khi thấy thân thể tr@n trụi của đối phương, trong cô lại dâng lên một cảm giác như thể mình đang phạm điều gì cấm kỵ.

Lâm Đường Quyên bước xuống bể, có lẽ nhận ra sự bối rối của cô nên không tiến lại gần, chỉ chọn một góc vừa đủ cách xa để tựa người vào thành bể.

Ánh mắt bà dừng lại nơi mép tường, buột miệng thốt lên:
“Con voi kia đẹp thật đấy.”

Đào Như Chi ậm ừ một tiếng, rồi bất giác hỏi:
“Suối nước nóng đặc biệt thế này, sao lại vắng người vậy ạ?”

“Có lẽ là vì phần lớn du khách không ở lại đảo,” Lâm Đường Quyên đáp. “Chuyến phà cuối cùng rời đảo lúc năm giờ, nên khách tới đây thường không đủ thời gian để tắm suối. Chúng ta đúng là gặp may đấy.”

Ban đầu bà cũng chẳng định qua đêm trên đảo, nhưng tình cờ lướt mạng thấy khách sạn do chính Tadao Ando thiết kế còn sót lại một phòng trống, thế là nhanh tay đặt luôn.

Khách sạn ấy vốn dĩ cũng là một bảo tàng mỹ thuật. Ngoài việc được chiêm ngưỡng kiến trúc độc đáo, những vị khách trọ tại đây còn có đặc quyền tham quan bảo tàng riêng vào buổi tối sau giờ đóng cửa. Bảo sao quanh năm kín phòng.

Đào Như Chi gật đầu, nhưng nhất thời lại không biết nói gì thêm.

Cô quyết định chủ động kết thúc sự lúng túng.

“Chắc con ra trước đây, dì cứ ngâm thêm đi ạ.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy bước ra khỏi bể. Lâm Đường Quyên hơi ngẩn ra, có vẻ còn muốn trò chuyện thêm, song cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, nói:

“Mùa hè ngâm mình đúng là hơi nóng thật, dì cũng thấy đủ rồi.”

Nói đoạn, bà cũng bước ra khỏi bể. Hai người mỗi người một bên, đi tắm tráng lại.

Làn nước mát lạnh từ vòi sen đổ ập xuống đỉnh đầu, xua tan hơi nóng đang bốc lên từng làn mỏng trên da thịt. Đào Như Chi thoải mái thở ra một hơi, quay lưng về phía Lâm Đường Quyên, bắt đầu rửa mặt.

Giữa tiếng nước chảy rì rào, cô lại nghe giọng Lâm Đường Quyên vang lên sau lưng, dịu dàng hỏi:
“Như Chi này, con có thể giúp dì thoa sữa dưỡng thể ở lưng được không?”

Lâm Đường Quyên đã tắm xong, lau khô người, lúc này đang cẩn thận thoa dưỡng thể cho chính mình.

Đào Như Chi chẳng có lý gì để từ chối một việc nhỏ như vậy. Cô vội vã lau khô mặt, dùng khăn thấm sạch tay rồi nhận lấy lọ sữa từ tay bà.

Cũng lúc ấy, cô mới thật sự nhìn kỹ tấm lưng của Lâm Đường Quyên — chỉ là một tấm lưng thôi, mà lại đẹp đến nao lòng.

Một tấm lưng trơn mịn, mượt mà, hoàn toàn khác với lưng của cô.

Từ hồi học cấp hai, lưng cô bắt đầu nổi những nốt mụn li ti. Cô ngại nói với bố, cũng chẳng dám vén áo cho bố xem. Không ai để hỏi, không ai để nhờ. Khi ấy, điện thoại di động vẫn chưa thể tùy ý lên mạng như bây giờ. Cô chỉ có thể tranh thủ tiết học tin học để lén tra cứu, tay run run, mắt dáo dác sợ bị bạn bè phát hiện.

Cuối cùng, trong một lần tan học ngang qua tiệm thuốc, cô đứng lặng hồi lâu trước quầy mà không biết mở miệng sao cho phải. Dược sĩ thấy cô một mình, mắt ngó nghiêng đầy cảnh giác, chủ động bước lại hỏi. Mãi rồi cô mới đỏ mặt lí nhí:
“Lưng cháu nhiều mụn quá… có thuốc bôi không ạ?”

Từ đó, mỗi tối tắm xong, cô lại tự nhốt mình trong nhà tắm, mất rất lâu để bôi thuốc.

Tự mình bôi thuốc nơi không nhìn thấy, tay không thể chạm tới hết, chỉ có thể bôi đại, không biết có đúng chỗ không. Vai đã bắt đầu mỏi nhừ.

Lúc ấy, cô lại hay nhớ tới mẹ. Mẹ từng tắm cho cô rất kỹ, từng ngóc ngách một. Có lúc mạnh tay quá, cô đau liền hét lên, bảo mẹ đừng kỳ nữa.

Không ngờ, rồi thật sự cũng chẳng còn ai tắm cho cô nữa.

Nếu mẹ còn ở đây, chuyện này chắc chẳng đáng nhắc đến. Mẹ sẽ vén áo cô lên, xem kỹ rồi nói: “À, cái này mẹ biết cách.”

Nhưng với một cô bé mười hai tuổi như Đào Như Chi khi ấy, mụn ở lưng lại là một nan đề không có lời giải, khiến cô dần dần vì phiền quá mà mặc kệ. Mặc kệ rồi, lại thấy nhẹ nhõm.

Chỉ là, cái giá của sự dễ dãi là những vết thâm còn mãi không tan — những dấu tích mờ mờ loang lổ nơi lưng.

Vì vậy, mùa hè cô chưa bao giờ mặc váy hở lưng. Nhưng mỗi lần đi ngoài đường, nhìn thấy những cô gái tự tin diện váy lưng trần, cô vẫn không kiềm được mà lén nhìn đôi ba lần.

Giờ đây, tay Đào Như Chi thoa lớp dưỡng thể lên tấm lưng ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da nhẵn mịn mà trong lòng thoáng qua một tia ghen tị âm thầm.

Lâm Đường Quyên khe khẽ thở dài:
“Dì từng nghĩ, nếu có thêm một đứa con gái thì sẽ thế nào nhỉ. Biết đâu cũng sẽ cùng tắm rửa, rồi thoa sữa dưỡng thể cho nhau thế này.”

Đào Như Chi khe khẽ phụ họa:
“Dì thích con gái hơn ạ?”

“Cũng không hẳn… trai hay gái cũng được. Dì chỉ là… muốn được gần gũi với con hơn chút thôi. Có lẽ là vì Diệu Viễn quá hiểu chuyện. Bố nó mất khi nó còn nhỏ xíu, vậy mà ở trước mặt chị, một giọt nước mắt nó cũng không rơi.”

Lâm Đường Quyên dùng tay lau mặt, nước vẫn còn vương nơi hàng mi.

“Như thể từ giây phút đó, nó đã tự cắt đi quyền được làm trẻ con. Khóc cũng phải lén lút. Bố nó mất được một tuần, có một sáng chị dậy sớm, thấy nó đang lúi húi ngồi ngoài ban công tự giặt vỏ gối. Giữa mùa đông, đôi tay nhỏ đã bị nứt toác vì lạnh.”

Tay Đào Như Chi khẽ khựng lại, trong lòng chợt nghĩ: nếu khi đó cô và cậu ấy gặp nhau, liệu sẽ ra sao? Có lẽ cô sẽ ra lệnh cho cậu ấy bôi thuốc lên lưng mình, đổi lại, cô sẽ nhét gối của mình cho cậu, để dù có lén khóc ướt gối cũng chẳng sao.

Chỉ tiếc là trên đời không có “nếu như”. Thế là họ cứ thế, lớn lên trong cô độc.

Nỗi buồn thuở nhỏ để lại một vệt bóng mờ, không bao giờ nhẵn mịn lại được, như những vết thâm trên lưng cô, hay vết nứt nẻ trên tay cậu.

Đào Như Chi thu tay lại, vặn nắp lọ sữa dưỡng thể.

“Xong rồi ạ.”

Cô đưa lại lọ cho Lâm Đường Quyên, nhưng bà lại mở ra lần nữa, nói:
“Con còn chưa bôi mà.”

Đào Như Chi ngẩn người.

“Không cần đâu ạ, con không có thói quen dùng sữa dưỡng thể.”

“Vậy con coi như giúp dì một lần nữa có được không? Lọ này cũng gần hết rồi, vừa hay dùng nốt hôm nay là khỏi phải nhét lại vào vali.”

Đào Như Chi còn đang lưỡng lự thì Lâm Đường Quyên đã cười tủm tỉm đưa tay ra.

Cô đành cuống quýt xoay lưng lại, trong khoảnh khắc ấy chợt nhận ra — đúng là mẹ con ruột thịt, Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn đều khiến cô luống cuống tay chân.

Ngón tay người phụ nữ chạm vào lưng cô, Đào Như Chi vẫn cố trốn tránh, cựa mình nói nhỏ:
“Lưng con không cần bôi đâu ạ.”

Dù sao cũng đã chẳng còn gì đẹp đẽ nữa.

Ngón tay Lâm Đường Quyên nhẹ nhàng lướt qua xương bả vai — vùng da từng mang nhiều mụn nhất.

Dì liếc một cái là nhận ra, liền hỏi:
“Bây giờ chỗ này còn hay nổi mụn không?”

“Cũng đỡ rồi ạ.”

“Thì ra con thật sự không thích đồ hở lưng.” Lâm Đường Quyên hạ giọng, nói khẽ, “Dì còn tưởng là con ghét dì.”

“…”

Đào Như Chi muốn đáp rằng: So với dì, con còn ghét con trai dì hơn.

Ngón tay Lâm Đường Quyên vẫn tiếp tục vuốt v e tấm lưng cô.

“Nếu không còn nổi mụn nữa, vậy thì có thể bắt đầu trị thâm rồi.”

Đào Như Chi nghi hoặc:
“Cái này trị được ạ?”

“Dĩ nhiên. Nhìn lưng dì chẳng phải ví dụ sống động nhất sao?”

Đào Như Chi ngạc nhiên:
“Dì cũng từng bị ạ?”

“Ừ, ngạc nhiên chưa?” Bà bật cười sảng khoái, “Có thể làm laser cho vùng lưng, làm khoảng ba đến năm lần là vết thâm mờ hẳn. Con còn trẻ, da sẽ phục hồi nhanh thôi.”

Đào Như Chi nghe mà ngây người — lần đầu tiên cô biết đến chuyện có thể dùng laser cho lưng.

Với một người vừa mới mua thỏi son đầu tiên trong đời như cô, những điều này cứ như chuyện trên mây. Trong lĩnh vực này, cô vẫn là một học sinh kém, định lên đại học mới từ từ tìm hiểu.

Lâm Đường Quyên nhẹ nhàng bóp vai cô:
“Cứ yên tâm giao cho dì. Hết mùa hè này, lưng con sẽ lại đẹp thôi. Mà dù không đẹp hoàn hảo cũng chẳng sao cả, con vẫn có thể mặc bất kỳ thứ gì mình muốn. Bởi vì đây là cơ thể của con, nên đừng bao giờ thấy áy náy với chính mình.”

Sương mỏng lướt qua hàng mi, Đào Như Chi ngẩng đầu, không ngừng chớp mắt.

Tầm nhìn mờ đi rồi lại rõ nét, bức tượng voi trên đầu tường như đang đong đưa cái vòi dài, sau đó buông xuống, cuốn lấy cô, cùng ngồi trên cao nhìn xuống chính mình năm nào — cô gái từng đứng trước gương, vất vả vặn tay bôi thuốc lên lưng.

Khi Đào Như Chi và Lâm Đường Quyên cùng ra ngoài, hai người đàn ông đã tắm xong từ lâu, cả hai chai sữa tươi mát lạnh cũng đã uống cạn, vỏ thủy tinh đặt trên quầy lễ tân.

Họ đứng đợi ở cửa, khoác trên người bộ yukata nam do suối nước nóng chuẩn bị — nền đen sọc xanh, kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vẻ tuấn tú.

Bố đang mải mê lựa đồ lưu niệm, ánh mắt Đào Như Chi lướt qua Lâm Diệu Viễn, rồi lập tức dời đi.

Thế mà cậu lại nhìn chằm chằm cô, bước lên hai bước, chọc ghẹo:
“Mặt cô đỏ quá, trông như một quả cà chua ấy.” Cậu chỉ lên mái tóc còn hơi rối của cô, cười càng rạng rỡ hơn, “Ngay cả cái ‘lá’ trên đầu cũng giống y chang.”

Cô nheo mắt lại — dấu hiệu chuẩn bị phản công. Nhưng đúng lúc ấy, một vật lành lạnh áp lên mặt — là cậu đưa tay ra, đặt chai sữa lạnh giấu sau lưng lên má cô.

“Làm mát chút đi, cà chua nhỏ.”

Đào Như Chi giật mình vì cảm giác mát lạnh, vội giật lấy chai sữa từ tay cậu, vô tình chạm vào những ngón tay đã lạnh cóng vì cầm quá lâu.

“…Cậu không lạnh à?” Cô ngượng ngùng hỏi.

“Không lạnh mà.” Cậu cười, “Chút nhiệt độ này ấy hả.”

Đào Như Chi nghe giọng điệu thản nhiên của cậu, không hiểu sao lại nhớ đến lời Lâm Đường Quyên lúc nãy trong làn hơi nước — đứa trẻ rửa vỏ gối trong mùa đông giá rét, đến mức tay bị tê cóng.

Phải chăng chính vì thế nên mới quen với lạnh giá?

Cô trầm ngâm một lát, rồi cũng quay người bước đến quầy lưu niệm, chọn một tuýp kem dưỡng tay mua xuống.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Diệu Viễn, cô ném nó cho cậu, lẩm bẩm:
“Coi như trả lại sữa lạnh.”

Tuy không thể gặp nhau từ thuở ấy, nhưng Đào Như Chi nghĩ — bây giờ cũng chưa muộn.

Vết thâm trên lưng cô, vết nứt nơi tay cậu — rồi sẽ lành lại cả thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện