Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 21: Có một con cá nhỏ đang rục rịch
Lần này, trạng thái say của Đào Như Chi có vài phần giống lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống. Có lẽ đúng như người ta vẫn nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần sau quen. Dẫu cho men rượu có khiến cô lâng lâng đôi chút, cô vẫn đủ tỉnh táo để tự mình rời khỏi quán rượu, thậm chí tâm trạng còn phơi phới lạ thường.
Vì thế, khi đến khách sạn rồi, cô vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng có chút nào là muốn chìm vào giấc ngủ cả.
Trong phòng có tivi, nhưng tiếng Nhật líu lo phát ra chẳng khác gì chim hót bên tai, cô chẳng hiểu được bao nhiêu. Nằm sấp trên giường xem một lúc, không thấy có gì hấp dẫn, cô chán nản tắt phụt.
Cổ họng bỗng khô khốc. Đào Như Chi bật người dậy khỏi giường, xỏ giày, định xuống sảnh mua đại một chai nước giải khát từ máy bán hàng tự động.
Vừa mở cửa, cô bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen—người kia cũng không có ở trong phòng mình.
Lâm Diệu Viễn đang ở khu gym tầng hai. Gọi là khu gym thì có vẻ hơi khoa trương, vì thật ra chỉ có đúng ba chiếc xe đạp. Giờ này, ngoài cậu ra thì chẳng còn ai khác.
Cậu mặc áo ba lỗ đen, cơ lưng vì tư thế đạp xe mà nổi rõ từng đường gân rắn chắc, cong cong như nét vẽ có lực.
Đào Như Chi lặng lẽ bước lại gần. Trên màn hình chiếc xe cậu đang tập có một nhân vật hoạt hình nhỏ đang đạp xe tiến về phía trước, theo đúng từng chuyển động của cậu, thỉnh thoảng còn vượt qua mấy “người” khác trên đường đua.
“Đây là cái gì vậy?”
Cô tò mò hỏi.
Lâm Diệu Viễn đã sớm nhận ra cô đến, nhưng vẫn chăm chú nhìn màn hình, không quay đầu:
“Đua xe. Máy này có thể kết nối mạng, đua với người thật từ khắp nơi trên thế giới.”
Đào Như Chi có vẻ thấy hứng thú:
“Vậy… cuối đường có gì?”
“Không rõ lắm. Đường dài lắm, chưa tới được đâu.”
“Vậy cậu không định đạp tới tận đích?”
“Không cần thiết. Tôi chỉ cần đứng nhất là được.”
Vừa dứt lời, cậu lại vượt thêm một người nữa, con số ở góc trái màn hình nhảy lên một bậc.
Cô không bình luận gì, chỉ mỉm cười nhẹ:
“Nhưng tôi thì thấy đích đến cũng quan trọng.”
Rồi cô cũng quên mất lý do ban đầu mình ra khỏi phòng là để mua nước. Hứng thú nổi lên, cô làm vài động tác khởi động rồi leo lên một chiếc xe còn trống.
Màn hình hiện lên cảnh ghép trận, cô bị đưa vào một đường đua khác, không liên quan đến Lâm Diệu Viễn.
Căn phòng nhỏ dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quay của bánh xe và nhịp thở nặng dần của hai người. Cả hai đều chăm chú dõi theo màn hình, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng khi vượt qua một tay đua ảo thì lại cùng lúc khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.
Lâm Diệu Viễn bắt đầu trước nên cũng nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình—vị trí số một.
Cậu đúng là dừng lại thật, không đạp tiếp nữa vì không còn ai để cạnh tranh. Cứ để nhân vật nhỏ bé của mình đứng yên giữa đường đua, cậu lười biếng vẫy tay với Đào Như Chi một cái: “Cố lên nhé,” rồi bước qua máy bán n ước, mua một lon đồ uống rồi về phòng.
Tầng hai chỉ còn lại một mình cô, vẫn cần mẫn đạp xe, cho đến khi con số trên màn hình rốt cuộc cũng biến thành “1”.
Nhưng cô chưa dừng. Nghỉ một phút, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
“Cô thật sự định đạp tới tận cuối đường à?”
Không biết từ khi nào, Lâm Diệu Viễn lại quay trở lại, khoanh tay đứng cạnh máy cô.
Cô lúc này đã kiệt sức, hơi men cũng sớm bị sức lực tiêu hao mà tan biến. Sự hưng phấn đã qua từ lâu, chỉ còn ý chí cứng đầu là níu cô tiếp tục. Từ cổ họng khô khốc, cô cố gắng rặn ra một tiếng “Ừ”.
Dù không ai ép buộc, cô vẫn muốn làm đến nơi đến chốn. Với cô, từ bỏ giữa chừng là điều không thể chấp nhận được.
Lâm Diệu Viễn không nói gì. Cô tưởng cậu đi, nhưng rồi trong khóe mắt lại thấy cậu ngồi lên chiếc xe ban nãy.
Nhân vật ảo đứng im trong màn hình lại bắt đầu chuyển động.
Cô không nhịn được, ngạc nhiên hỏi:
“…Lại đạp nữa? Cậu nhiều sức thật đấy?”
Cậu hất cằm một cách đương nhiên, mắt vẫn dán vào màn hình:
“Tại vì không còn đứng nhất nữa.”
Bảng xếp hạng đã tụt xuống khá xa, lần này cậu lại phải dốc toàn lực để quay trở lại.
Đào Như Chi cười trêu:
“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Không tới đích thì chẳng ai đảm bảo được mình luôn là người đầu tiên cả.”
Tiếng máy móc rít lên nhịp nhàng xen lẫn giọng cậu,
“Tôi xuất phát sớm, nhưng nghỉ giữa chừng, giờ chắc bọn mình ngang nhau rồi, đúng không?”
“Thì sao?”
Cậu nghiêng đầu, nhướng cằm nhìn cô:
“Còn hỏi? Đua chứ sao. Xem ai tới đích trước.”
Cô không nói, chỉ trả lời bằng cách tăng tốc.
Bên ngoài, mưa ở Onomichi vẫn rơi đều đều, từng hạt đập lộp bộp lên mái nhà. Hai con người ở trong một góc an toàn của khách sạn, vẫn miệt mài đạp xe như thể chẳng còn nơi nào để đến, nhưng lại dường như đang đi thật xa—người trước người sau, cứ thế đuổi nhau mãi.
Mỗi khi tưởng như không thể tiếp tục, Đào Như Chi lại nghe thấy tiếng máy bên cạnh và hơi thở càng lúc càng gấp của cậu, thế là đôi chân mỏi nhừ lại tiếp tục đạp xuống.
Lần này, không ai thắng, không ai thua. Họ gần như cùng lúc chạm đến đích.
Đào Như Chi mệt đến mức không nhúc nhích nổi, gục đầu lên tay lái nhìn màn hình.
Lâm Diệu Viễn hất mái tóc ướt mồ hôi ra sau trán, lười biếng hỏi:
“Cảnh cuối có đẹp không?”
Khung cảnh đích đến trong game làm rất sơ sài—chỉ là một dải băng đầy màu sắc tung ra khi vượt qua vạch.
Nhưng Đào Như Chi nhìn hai nhân vật hoạt hình nhỏ bé, cùng lúc hò reo trong màn hình, tựa như đang cùng nhau đến cùng một nơi, không còn lẻ loi nữa.
Cô nhắm mắt lại, khẽ cười:
“Cũng không tệ lắm.”
Lâm Diệu Viễn nhảy xuống xe, đi tới máy bán n ước lần nữa, ấn ra một lon nước lạnh.
Lon nước lăn ra khe lấy hàng, cậu vừa cầm lên nhìn thì nhíu mày:
“A—”
Đào Như Chi nghiêng đầu nhìn:
“Sao vậy?”
“Ấn nhầm vị… Vị này tôi không thích.”
Không báo trước, cậu ném lon nước mát lạnh sang cho cô:
“Cho này.”
Cô theo phản xạ đưa tay đón lấy, nhận rồi mới phản ứng:
“Cậu không uống được thì cho tôi? Tưởng tôi là thùng rác à?”
Cậu chớp mắt, nghiêm túc:
“Cô đạp lâu thế mà chưa uống giọt nào, không cần bù nước à?”
Nghe cậu nói vậy, cơ thể cô như bừng tỉnh sau cơn mê, cảm giác khát cháy lan khắp cổ họng.
“…Vậy tôi uống thật đấy nhé.” Cô lục túi, lấy ra đồng xu vốn định dùng để mua nước, chìa về phía cậu. “Cho cậu đấy.”
“Thôi khỏi, lần này để tôi mời.”
Cậu đáp nhẹ tênh, quay đầu bấm thêm một chai nước nữa. Cô liếc mắt nhìn vị trí chai nước cậu vừa chọn — cách mấy ngăn so với loại cô đang cầm trong tay.
Cô khẽ nhướng mày. Vậy mà cũng bấm nhầm được? Cúi đầu, cô chầm chậm uống ngụm đầu tiên. Nước ngọt lạnh buốt trôi qua cổ họng, những bọt ga như những đốm lửa nhỏ lăn tăn chạy dọc khắp người.
Ục ục ục, như thể trong người cô vừa có một con cá bé xíu, vui đùa trong suối mát.
Hôm sau, trời vẫn mưa như trút.
Vận may của họ đúng là chẳng khá hơn bao nhiêu. Ngay cả tiếng mưa vỗ vào cửa sổ cũng làm lòng cô ngột ngạt. Những điểm đến ở vùng biển vốn cần thời tiết ủng hộ. Còn hôm nay — u ám, lạnh lẽo — thật khó mà hào hứng nổi.
Thế là họ thống nhất hủy bỏ lịch dạo chơi, mỗi người quay về phòng ngủ bù. Gần trưa lại không hẹn mà gặp ở nhà hàng khách sạn, lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.
Đến tận ba, bốn giờ chiều, mưa mới tạnh. Tuy trời vẫn phủ đầy mây xám, nhưng ai cũng mang theo ô đề phòng. Đường ướt đẫm, nước đọng thành vũng, nhưng đổi lại không khí trở nên dịu mát, trong lành. Họ thong dong đi dọc con kênh ven biển, lòng người nhẹ nhõm hẳn.
Họ đi đến trạm cáp treo dưới chân núi Senkoji rồi l3n đỉnh.
Đây là một trong những điểm phải ghé khi đến Onomichi, nơi này có đài quan sát nhìn ra biển nội địa Seto. Nhưng vì thời tiết xám xịt, cảnh sắc chẳng như cô tưởng tượng. Cô thậm chí không buồn lấy máy ảnh phim ra, chỉ tùy tiện chụp vài tấm bằng điện thoại cho có.
May thay, trên núi còn có chùa Senkoji và bảo tàng nghệ thuật do Ando Tadao thiết kế, đủ để giết thời gian. Khi họ rời khỏi đó thì trời đã về chiều, cũng là lúc phải quay lại khách sạn lấy hành lý để đi tiếp.
Lần này, họ không đi cáp treo xuống nữa, mà chọn đi bộ theo đường mòn, vì nghe nói giữa lưng chừng núi có một con đường rất nổi tiếng tên là “Con đường mèo”.
Tới đoạn đó, cô mới hiểu tại sao lại có cái tên ấy, chẳng phải vì có mèo thật, mà vì đường núi quanh co được vẽ kín hình mèo, từ bậc thang đến vách tường, đâu đâu cũng có dấu vết đáng yêu của loài vật này.
Một nhánh rẽ nhỏ dẫn đến một chiếc cổng torii đỏ tí hon, trông đáng yêu đến mức cô có cảm giác chỉ cần ôm lên là có thể mang đi mất. Phía trước cổng là một hòn đá sỏi vẽ hình mèo, bên cạnh là bức tượng mèo trắng như đang canh gác.
Ngọn núi này rõ ràng là lãnh địa của mèo rồi.
Cô nhìn chằm chằm cổng torii nhỏ xíu ấy, cố kìm nén ý định muốn ôm về nhà, cúi đầu cung kính cúi chào như thể đang cúng tế thần mèo.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Lâm Diệu Viễn giơ điện thoại, quay thẳng về phía mình.
“…Cậu đang lén chụp dìm tôi đấy à?” Cô giật mình. “Cảnh này có gì hay đâu?”
“Là quay video.” Anh giơ điện thoại lên như khoe chiến lợi phẩm. “Về cho mưa nhỏ xem, cho nó thấy cô là fan mèo thứ thiệt.”
“Cậu đúng là trẻ con hết chỗ nói. Dùng cái này để tranh sủng với mưa nhỏ?” Đào Như Chi phản bác: “Tôi tuyên bố tôi không phải fan mèo!”
“Trăm nghe không bằng một thấy, lúc nãy ở chùa Senkoji có thấy cô thành kính thế đâu.”
“Không phải, lúc đó tôi cũng cúi đầu mà!”
Cậu bóc mẽ không thương tiếc: “Lúc đó cô thậm chí còn không khom lưng.”
Cô phản ứng ngay: “Sao cậu biết?”
Cậu khựng lại một chút rồi chống chế: “Chẳng qua là lỡ nhìn thấy thôi.”
“Dù sao lúc đi khỏi tôi cũng cúi rồi!” Cô vội vàng chữa thẹn.
Cậu nhướng mày, giọng chắc nịch: “Cô nói dối mà không cần soạn kịch bản luôn nhỉ, Đào Như Chi.”
Cô ậm ừ, lắp bắp: “Thật mà… chỉ là cậu không thấy thôi…”
Họ cãi nhau chí chóe chỉ vì một cúi chào, mãi cho đến khi ra khỏi con đường Mèo Nhỏ, một tia nắng bất chợt xé toạc bầu trời u ám.
Đào Như Chi ngẩng đầu lên, choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.
Đường chân trời chỉ còn vương lại một nét sáng của hoàng hôn đang dần chìm xuống — mây mù vẫn giăng kín bầu trời, song ánh chiều tà bị dồn ép đến chỉ còn một vệt mảnh như tơ, lại rực rỡ đến chói mắt, sắc vàng kim pha ánh đỏ, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Chốn vỡ ra nơi tầng mây ấy, như mở ra một thế giới khác sau cơn mưa: không gió, không sấm, chỉ có tĩnh lặng và mê đắm.
Đào Như Chi bỗng nín thở, đứng trước cái đẹp tuyệt đối, con người chỉ còn lại bản năng duy nhất: nhìn.
Ánh tà dương đỏ vàng ấy xé qua mây trời, rọi xuống mái ngói chùa, chiếu lên tàng cây rừng núi, chiếu lên cả bọn họ. Giữa cảnh sắc như mộng như ảo ấy, chẳng hiểu sao cô lại thu hồi tầm mắt, dời sang người thanh niên đứng dưới bậc thang.
Mái tóc Lâm Diệu Viễn cũng nhuộm một tầng sáng mềm mại đỏ như ráng chiều, dường như chính cậu cũng thuộc về thế giới mới sau làn mây rách.
Đào Như Chi sững sờ trong giây lát, ngay khoảnh khắc sau, cô đã ngẩn người vươn tay, chạm vào sau gáy cậu, đầu ngón tay khẽ lướt lên tóc cậu.
Mềm quá — tựa như chạm phải đám mây cuối chân trời.
Lâm Diệu Viễn hơi nghiêng đầu, hàng mi phủ một tầng ánh sáng hồng, kinh ngạc nhìn cô:
“Sao vậy?”
Đào Như Chi giật mình tỉnh lại, vội vàng thu tay, tranh thủ lúc Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên ở phía trước chưa ngoảnh lại, bèn giả bộ lấy đà, vỗ một cái lên đầu cậu rồi hằm hằm nói:
“Cậu đứng chắn ống kính tôi đấy!”
“……”
Lâm Diệu Viễn bị đánh một cái sau gáy, ngẩn ra một lát, rồi xoay hẳn người lại. Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, như thể đang trách cô ra tay nặng, nhưng trong mắt lại chẳng có gì gọi là giận dữ, chỉ là lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô cũng đang nhuốm ánh chiều tà đỏ rực.
Đào Như Chi vội né ánh mắt, giả vờ cúi xuống lục túi lấy máy ảnh.
Cô vừa thò tay vào túi, Lâm Diệu Viễn cũng nhấc chân bước tới.
Cậu đi thẳng lên bậc thang mà cô đang đứng, không sang trái, không né phải, cứ thế bước về phía cô, suýt nữa giẫm lên mũi giày cô.
Bậc đá nhỏ hẹp chẳng đủ chỗ cho hai người.
Hai thân ảnh dường như dính sát vào nhau — chỉ cần một cái giơ tay, là chạm vào trong lồ ng ngực người kia.
Nhưng lần này — chẳng còn là sự cố nữa.
Đào Như Chi sững người, tay vẫn còn ở trong túi.
Tầm mắt bị dáng người cao gầy của thiếu niên che khuất, ánh hoàng hôn cũng vì thế mà tan mất.
Trên đỉnh đầu cô, giọng cậu vang lên:
“Tôi cứ chắn đấy, sao nào?”
Lời thì khiêu khích, nhưng giọng lại quá đỗi dịu dàng.
Lối đối đáp chưa từng có trước đây, khiến cô phút chốc rối loạn cả tiết tấu trong lòng.
“Cậu chắn thì…” cô lắp bắp, “tôi chẳng lẽ không thể bước thêm hai bậc nữa chắc?”
Chương 21: Có một con cá nhỏ đang rục rịch
Lần này, trạng thái say của Đào Như Chi có vài phần giống lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống. Có lẽ đúng như người ta vẫn nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần sau quen. Dẫu cho men rượu có khiến cô lâng lâng đôi chút, cô vẫn đủ tỉnh táo để tự mình rời khỏi quán rượu, thậm chí tâm trạng còn phơi phới lạ thường.
Vì thế, khi đến khách sạn rồi, cô vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng có chút nào là muốn chìm vào giấc ngủ cả.
Trong phòng có tivi, nhưng tiếng Nhật líu lo phát ra chẳng khác gì chim hót bên tai, cô chẳng hiểu được bao nhiêu. Nằm sấp trên giường xem một lúc, không thấy có gì hấp dẫn, cô chán nản tắt phụt.
Cổ họng bỗng khô khốc. Đào Như Chi bật người dậy khỏi giường, xỏ giày, định xuống sảnh mua đại một chai nước giải khát từ máy bán hàng tự động.
Vừa mở cửa, cô bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen—người kia cũng không có ở trong phòng mình.
Lâm Diệu Viễn đang ở khu gym tầng hai. Gọi là khu gym thì có vẻ hơi khoa trương, vì thật ra chỉ có đúng ba chiếc xe đạp. Giờ này, ngoài cậu ra thì chẳng còn ai khác.
Cậu mặc áo ba lỗ đen, cơ lưng vì tư thế đạp xe mà nổi rõ từng đường gân rắn chắc, cong cong như nét vẽ có lực.
Đào Như Chi lặng lẽ bước lại gần. Trên màn hình chiếc xe cậu đang tập có một nhân vật hoạt hình nhỏ đang đạp xe tiến về phía trước, theo đúng từng chuyển động của cậu, thỉnh thoảng còn vượt qua mấy “người” khác trên đường đua.
“Đây là cái gì vậy?”
Cô tò mò hỏi.
Lâm Diệu Viễn đã sớm nhận ra cô đến, nhưng vẫn chăm chú nhìn màn hình, không quay đầu:
“Đua xe. Máy này có thể kết nối mạng, đua với người thật từ khắp nơi trên thế giới.”
Đào Như Chi có vẻ thấy hứng thú:
“Vậy… cuối đường có gì?”
“Không rõ lắm. Đường dài lắm, chưa tới được đâu.”
“Vậy cậu không định đạp tới tận đích?”
“Không cần thiết. Tôi chỉ cần đứng nhất là được.”
Vừa dứt lời, cậu lại vượt thêm một người nữa, con số ở góc trái màn hình nhảy lên một bậc.
Cô không bình luận gì, chỉ mỉm cười nhẹ:
“Nhưng tôi thì thấy đích đến cũng quan trọng.”
Rồi cô cũng quên mất lý do ban đầu mình ra khỏi phòng là để mua nước. Hứng thú nổi lên, cô làm vài động tác khởi động rồi leo lên một chiếc xe còn trống.
Màn hình hiện lên cảnh ghép trận, cô bị đưa vào một đường đua khác, không liên quan đến Lâm Diệu Viễn.
Căn phòng nhỏ dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quay của bánh xe và nhịp thở nặng dần của hai người. Cả hai đều chăm chú dõi theo màn hình, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng khi vượt qua một tay đua ảo thì lại cùng lúc khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.
Lâm Diệu Viễn bắt đầu trước nên cũng nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình—vị trí số một.
Cậu đúng là dừng lại thật, không đạp tiếp nữa vì không còn ai để cạnh tranh. Cứ để nhân vật nhỏ bé của mình đứng yên giữa đường đua, cậu lười biếng vẫy tay với Đào Như Chi một cái: “Cố lên nhé,” rồi bước qua máy bán n ước, mua một lon đồ uống rồi về phòng.
Tầng hai chỉ còn lại một mình cô, vẫn cần mẫn đạp xe, cho đến khi con số trên màn hình rốt cuộc cũng biến thành “1”.
Nhưng cô chưa dừng. Nghỉ một phút, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
“Cô thật sự định đạp tới tận cuối đường à?”
Không biết từ khi nào, Lâm Diệu Viễn lại quay trở lại, khoanh tay đứng cạnh máy cô.
Cô lúc này đã kiệt sức, hơi men cũng sớm bị sức lực tiêu hao mà tan biến. Sự hưng phấn đã qua từ lâu, chỉ còn ý chí cứng đầu là níu cô tiếp tục. Từ cổ họng khô khốc, cô cố gắng rặn ra một tiếng “Ừ”.
Dù không ai ép buộc, cô vẫn muốn làm đến nơi đến chốn. Với cô, từ bỏ giữa chừng là điều không thể chấp nhận được.
Lâm Diệu Viễn không nói gì. Cô tưởng cậu đi, nhưng rồi trong khóe mắt lại thấy cậu ngồi lên chiếc xe ban nãy.
Nhân vật ảo đứng im trong màn hình lại bắt đầu chuyển động.
Cô không nhịn được, ngạc nhiên hỏi:
“…Lại đạp nữa? Cậu nhiều sức thật đấy?”
Cậu hất cằm một cách đương nhiên, mắt vẫn dán vào màn hình:
“Tại vì không còn đứng nhất nữa.”
Bảng xếp hạng đã tụt xuống khá xa, lần này cậu lại phải dốc toàn lực để quay trở lại.
Đào Như Chi cười trêu:
“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Không tới đích thì chẳng ai đảm bảo được mình luôn là người đầu tiên cả.”
Tiếng máy móc rít lên nhịp nhàng xen lẫn giọng cậu,
“Tôi xuất phát sớm, nhưng nghỉ giữa chừng, giờ chắc bọn mình ngang nhau rồi, đúng không?”
“Thì sao?”
Cậu nghiêng đầu, nhướng cằm nhìn cô:
“Còn hỏi? Đua chứ sao. Xem ai tới đích trước.”
Cô không nói, chỉ trả lời bằng cách tăng tốc.
Bên ngoài, mưa ở Onomichi vẫn rơi đều đều, từng hạt đập lộp bộp lên mái nhà. Hai con người ở trong một góc an toàn của khách sạn, vẫn miệt mài đạp xe như thể chẳng còn nơi nào để đến, nhưng lại dường như đang đi thật xa—người trước người sau, cứ thế đuổi nhau mãi.
Mỗi khi tưởng như không thể tiếp tục, Đào Như Chi lại nghe thấy tiếng máy bên cạnh và hơi thở càng lúc càng gấp của cậu, thế là đôi chân mỏi nhừ lại tiếp tục đạp xuống.
Lần này, không ai thắng, không ai thua. Họ gần như cùng lúc chạm đến đích.
Đào Như Chi mệt đến mức không nhúc nhích nổi, gục đầu lên tay lái nhìn màn hình.
Lâm Diệu Viễn hất mái tóc ướt mồ hôi ra sau trán, lười biếng hỏi:
“Cảnh cuối có đẹp không?”
Khung cảnh đích đến trong game làm rất sơ sài—chỉ là một dải băng đầy màu sắc tung ra khi vượt qua vạch.
Nhưng Đào Như Chi nhìn hai nhân vật hoạt hình nhỏ bé, cùng lúc hò reo trong màn hình, tựa như đang cùng nhau đến cùng một nơi, không còn lẻ loi nữa.
Cô nhắm mắt lại, khẽ cười:
“Cũng không tệ lắm.”
Lâm Diệu Viễn nhảy xuống xe, đi tới máy bán n ước lần nữa, ấn ra một lon nước lạnh.
Lon nước lăn ra khe lấy hàng, cậu vừa cầm lên nhìn thì nhíu mày:
“A—”
Đào Như Chi nghiêng đầu nhìn:
“Sao vậy?”
“Ấn nhầm vị… Vị này tôi không thích.”
Không báo trước, cậu ném lon nước mát lạnh sang cho cô:
“Cho này.”
Cô theo phản xạ đưa tay đón lấy, nhận rồi mới phản ứng:
“Cậu không uống được thì cho tôi? Tưởng tôi là thùng rác à?”
Cậu chớp mắt, nghiêm túc:
“Cô đạp lâu thế mà chưa uống giọt nào, không cần bù nước à?”
Nghe cậu nói vậy, cơ thể cô như bừng tỉnh sau cơn mê, cảm giác khát cháy lan khắp cổ họng.
“…Vậy tôi uống thật đấy nhé.” Cô lục túi, lấy ra đồng xu vốn định dùng để mua nước, chìa về phía cậu. “Cho cậu đấy.”
“Thôi khỏi, lần này để tôi mời.”
Cậu đáp nhẹ tênh, quay đầu bấm thêm một chai nước nữa. Cô liếc mắt nhìn vị trí chai nước cậu vừa chọn — cách mấy ngăn so với loại cô đang cầm trong tay.
Cô khẽ nhướng mày. Vậy mà cũng bấm nhầm được? Cúi đầu, cô chầm chậm uống ngụm đầu tiên. Nước ngọt lạnh buốt trôi qua cổ họng, những bọt ga như những đốm lửa nhỏ lăn tăn chạy dọc khắp người.
Ục ục ục, như thể trong người cô vừa có một con cá bé xíu, vui đùa trong suối mát.
Hôm sau, trời vẫn mưa như trút.
Vận may của họ đúng là chẳng khá hơn bao nhiêu. Ngay cả tiếng mưa vỗ vào cửa sổ cũng làm lòng cô ngột ngạt. Những điểm đến ở vùng biển vốn cần thời tiết ủng hộ. Còn hôm nay — u ám, lạnh lẽo — thật khó mà hào hứng nổi.
Thế là họ thống nhất hủy bỏ lịch dạo chơi, mỗi người quay về phòng ngủ bù. Gần trưa lại không hẹn mà gặp ở nhà hàng khách sạn, lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.
Đến tận ba, bốn giờ chiều, mưa mới tạnh. Tuy trời vẫn phủ đầy mây xám, nhưng ai cũng mang theo ô đề phòng. Đường ướt đẫm, nước đọng thành vũng, nhưng đổi lại không khí trở nên dịu mát, trong lành. Họ thong dong đi dọc con kênh ven biển, lòng người nhẹ nhõm hẳn.
Họ đi đến trạm cáp treo dưới chân núi Senkoji rồi l3n đỉnh.
Đây là một trong những điểm phải ghé khi đến Onomichi, nơi này có đài quan sát nhìn ra biển nội địa Seto. Nhưng vì thời tiết xám xịt, cảnh sắc chẳng như cô tưởng tượng. Cô thậm chí không buồn lấy máy ảnh phim ra, chỉ tùy tiện chụp vài tấm bằng điện thoại cho có.
May thay, trên núi còn có chùa Senkoji và bảo tàng nghệ thuật do Ando Tadao thiết kế, đủ để giết thời gian. Khi họ rời khỏi đó thì trời đã về chiều, cũng là lúc phải quay lại khách sạn lấy hành lý để đi tiếp.
Lần này, họ không đi cáp treo xuống nữa, mà chọn đi bộ theo đường mòn, vì nghe nói giữa lưng chừng núi có một con đường rất nổi tiếng tên là “Con đường mèo”.
Tới đoạn đó, cô mới hiểu tại sao lại có cái tên ấy, chẳng phải vì có mèo thật, mà vì đường núi quanh co được vẽ kín hình mèo, từ bậc thang đến vách tường, đâu đâu cũng có dấu vết đáng yêu của loài vật này.
Một nhánh rẽ nhỏ dẫn đến một chiếc cổng torii đỏ tí hon, trông đáng yêu đến mức cô có cảm giác chỉ cần ôm lên là có thể mang đi mất. Phía trước cổng là một hòn đá sỏi vẽ hình mèo, bên cạnh là bức tượng mèo trắng như đang canh gác.
Ngọn núi này rõ ràng là lãnh địa của mèo rồi.
Cô nhìn chằm chằm cổng torii nhỏ xíu ấy, cố kìm nén ý định muốn ôm về nhà, cúi đầu cung kính cúi chào như thể đang cúng tế thần mèo.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Lâm Diệu Viễn giơ điện thoại, quay thẳng về phía mình.
“…Cậu đang lén chụp dìm tôi đấy à?” Cô giật mình. “Cảnh này có gì hay đâu?”
“Là quay video.” Anh giơ điện thoại lên như khoe chiến lợi phẩm. “Về cho mưa nhỏ xem, cho nó thấy cô là fan mèo thứ thiệt.”
“Cậu đúng là trẻ con hết chỗ nói. Dùng cái này để tranh sủng với mưa nhỏ?” Đào Như Chi phản bác: “Tôi tuyên bố tôi không phải fan mèo!”
“Trăm nghe không bằng một thấy, lúc nãy ở chùa Senkoji có thấy cô thành kính thế đâu.”
“Không phải, lúc đó tôi cũng cúi đầu mà!”
Cậu bóc mẽ không thương tiếc: “Lúc đó cô thậm chí còn không khom lưng.”
Cô phản ứng ngay: “Sao cậu biết?”
Cậu khựng lại một chút rồi chống chế: “Chẳng qua là lỡ nhìn thấy thôi.”
“Dù sao lúc đi khỏi tôi cũng cúi rồi!” Cô vội vàng chữa thẹn.
Cậu nhướng mày, giọng chắc nịch: “Cô nói dối mà không cần soạn kịch bản luôn nhỉ, Đào Như Chi.”
Cô ậm ừ, lắp bắp: “Thật mà… chỉ là cậu không thấy thôi…”
Họ cãi nhau chí chóe chỉ vì một cúi chào, mãi cho đến khi ra khỏi con đường Mèo Nhỏ, một tia nắng bất chợt xé toạc bầu trời u ám.
Đào Như Chi ngẩng đầu lên, choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.
Đường chân trời chỉ còn vương lại một nét sáng của hoàng hôn đang dần chìm xuống — mây mù vẫn giăng kín bầu trời, song ánh chiều tà bị dồn ép đến chỉ còn một vệt mảnh như tơ, lại rực rỡ đến chói mắt, sắc vàng kim pha ánh đỏ, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Chốn vỡ ra nơi tầng mây ấy, như mở ra một thế giới khác sau cơn mưa: không gió, không sấm, chỉ có tĩnh lặng và mê đắm.
Đào Như Chi bỗng nín thở, đứng trước cái đẹp tuyệt đối, con người chỉ còn lại bản năng duy nhất: nhìn.
Ánh tà dương đỏ vàng ấy xé qua mây trời, rọi xuống mái ngói chùa, chiếu lên tàng cây rừng núi, chiếu lên cả bọn họ. Giữa cảnh sắc như mộng như ảo ấy, chẳng hiểu sao cô lại thu hồi tầm mắt, dời sang người thanh niên đứng dưới bậc thang.
Mái tóc Lâm Diệu Viễn cũng nhuộm một tầng sáng mềm mại đỏ như ráng chiều, dường như chính cậu cũng thuộc về thế giới mới sau làn mây rách.
Đào Như Chi sững sờ trong giây lát, ngay khoảnh khắc sau, cô đã ngẩn người vươn tay, chạm vào sau gáy cậu, đầu ngón tay khẽ lướt lên tóc cậu.
Mềm quá — tựa như chạm phải đám mây cuối chân trời.
Lâm Diệu Viễn hơi nghiêng đầu, hàng mi phủ một tầng ánh sáng hồng, kinh ngạc nhìn cô:
“Sao vậy?”
Đào Như Chi giật mình tỉnh lại, vội vàng thu tay, tranh thủ lúc Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên ở phía trước chưa ngoảnh lại, bèn giả bộ lấy đà, vỗ một cái lên đầu cậu rồi hằm hằm nói:
“Cậu đứng chắn ống kính tôi đấy!”
“……”
Lâm Diệu Viễn bị đánh một cái sau gáy, ngẩn ra một lát, rồi xoay hẳn người lại. Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, như thể đang trách cô ra tay nặng, nhưng trong mắt lại chẳng có gì gọi là giận dữ, chỉ là lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô cũng đang nhuốm ánh chiều tà đỏ rực.
Đào Như Chi vội né ánh mắt, giả vờ cúi xuống lục túi lấy máy ảnh.
Cô vừa thò tay vào túi, Lâm Diệu Viễn cũng nhấc chân bước tới.
Cậu đi thẳng lên bậc thang mà cô đang đứng, không sang trái, không né phải, cứ thế bước về phía cô, suýt nữa giẫm lên mũi giày cô.
Bậc đá nhỏ hẹp chẳng đủ chỗ cho hai người.
Hai thân ảnh dường như dính sát vào nhau — chỉ cần một cái giơ tay, là chạm vào trong lồ ng ngực người kia.
Nhưng lần này — chẳng còn là sự cố nữa.
Đào Như Chi sững người, tay vẫn còn ở trong túi.
Tầm mắt bị dáng người cao gầy của thiếu niên che khuất, ánh hoàng hôn cũng vì thế mà tan mất.
Trên đỉnh đầu cô, giọng cậu vang lên:
“Tôi cứ chắn đấy, sao nào?”
Lời thì khiêu khích, nhưng giọng lại quá đỗi dịu dàng.
Lối đối đáp chưa từng có trước đây, khiến cô phút chốc rối loạn cả tiết tấu trong lòng.
“Cậu chắn thì…” cô lắp bắp, “tôi chẳng lẽ không thể bước thêm hai bậc nữa chắc?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương