Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 14: Không quá gần
Sau cơn bão, trời dần oi nóng trở lại, báo hiệu mùa hạ đã sắp kề cận và cả kỳ thi đại học cũng vậy.
Hoạt động cuối cùng của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng sắp sửa khép lại.
Sáng hôm ấy, trước khi xuất phát đến phòng thí nghiệm, Đào Như Chi đẩy cửa phòng Lâm Diệu Viễn, nói thẳng thừng:
“Cậu nán lại nửa tiếng hẵng đi, đừng để chúng ta đụng mặt.”
Chiếc xe đạp của cô vẫn còn đang sửa, dạo này chỉ có thể đi học bằng xe buýt, phiền toái không nhỏ.
Nhưng dẫu có bất tiện, cô thà chịu cực cũng quyết không ngồi nhờ xe của Lâm Diệu Viễn.
Tối hôm đó, Lâm Diệu Viễn vừa về đến nhà đã lập tức hóa thân thành một “người hai mặt”, giả vờ như trước giờ chưa từng có xích mích, nghe tin xe đạp của cô hỏng, liền nhiệt tình bày tỏ tinh thần giúp đỡ:
“Có gì đâu, xe của tôi chở được người.”
Là kiểu chở để rồi ném người ta xuống phố như lần trước ấy hả? Nhìn bố mình vỗ vai cậu với ánh mắt đầy an lòng, Đào Như Chi chỉ muốn xé toang gương mặt hai mang kia ra cho hả giận.
Xe buýt dừng trước cổng trường. Đào Như Chi bước xuống, đeo máy ảnh trên cổ, chậm rãi đi vào khu nhà thực nghiệm. Như thường lệ, cô bắt gặp Lương Minh Kiệt đứng ở cửa ra vào.
Cô đảo mắt đi chỗ khác, nói nhanh như gió thoảng:
“Chào buổi chiều.”
Lương Minh Kiệt như có điều muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ đành đáp lại:
“Chào buổi chiều.”
Chào xong, cô cúi đầu bước về phía bàn của mình, bắt đầu chuẩn bị tráng phim, rút cuộn phim từ máy ảnh ra, cắt đầu cuộn rồi thả vào bình tráng.
Trong lúc còn chờ nước ngâm nóng dần, bên cạnh đã có người không chờ nổi. Bành Oánh nhích lại gần, sốt ruột hệt như trẻ con đòi kẹo:
“Chị Như Chi, cho em xem ảnh đi mà!”
Đào Như Chi bình thản đáp, giọng như ru ngủ:
“Còn sớm lắm, mới bắt đầu ngâm thôi.”
Bành Oánh chớp mắt tinh nghịch:
“Vậy chị kể đi, lúc chị với Lâm Diệu Viễn chụp ảnh có chuyện gì vui không? Chắc ảnh phối hợp lắm nhỉ!”
Cô cười khẽ, nửa như tự giễu:
“Ờ, phối hợp lắm.” Phối hợp đến mức hai người dí máy ảnh vào tận mũi nhau mà chụp.
“Rồi sao nữa? Kể thêm chút đi mà, không lẽ không trò chuyện gì hết à?”
“Không, hôm đó mưa. Chụp chưa được mấy tấm đã phải về.”
Bành Oánh thở dài tiếc nuối:
“Trời ơi, thời tiết đẹp như thế. Giá hôm đó là em đi với cậu ấy thì hay biết mấy, có thể cùng nhau trú mưa. Nhiều chuyện tình bắt đầu từ một cơn mưa bất chợt lắm đó!”
Đào Như Chi liếc cô nàng đầy ẩn ý:
“Hồi trước bảo đi thì không đi, giờ lại tiếc?”
Bành Oánh đang định cãi, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Diệu Viễn đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm máy ảnh. Thế là cô ấy lập tức câm bặt.
Lâm Diệu Viễn cũng chào Lương Minh Kiệt, sau đó không hiểu sao lại đứng tán gẫu luôn với cậu ấy.
Hai người họ có gì để nói với nhau cơ chứ?
Đào Như Chi hơi cau mày, ngầm quan sát cửa ra vào, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Cô linh cảm Lâm Diệu Viễn chẳng có ý tốt gì.
Cậu vừa nói chuyện vừa đảo mắt khắp phòng, rồi bất ngờ chạm phải ánh mắt của cô.
Bành Oánh khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Trời ơi, em thề là ảnh vừa mới nhìn em đó!”
Nói rồi hấp tấp vuốt lại mái tóc, động tác vụng về đến đáng yêu.
Bên kia, Lâm Diệu Viễn kết thúc câu chuyện, chậm rãi bước về phía bàn còn trống. Bành Oánh vừa chỉnh tóc vừa lén dõi mắt theo cậu, cả người háo hức ngọ nguậy.
Cô ấy vẫn còn bị câu “giờ tiếc cũng muộn” của Đào Như Chi kích động, lòng trỗi dậy ý nghĩ muốn bắt chuyện với Lâm Diệu Viễn.
Dù học cùng lớp, nhưng nói thật thì họ cũng chẳng có nhiều cơ hội để trò chuyện. Không ngồi cùng bàn, thời gian tranh thủ duy nhất chỉ là mười phút giữa giờ. Cô ấy nghĩ đến chuyện cầm tập bài tập lên hỏi bài, mỗi môn một lần, tuần tự tiến công. Và Lâm Diệu Viễn luôn kiên nhẫn giảng giải từng chút cho cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy chưa bao giờ tự huyễn rằng đó là vì cậu có tình ý với mình.
Bởi vì Lâm Diệu Viễn vốn chính là kiểu người như thế — nhã nhặn, ôn hòa, ai đến nhờ giúp đỡ cũng chưa từng từ chối. Thậm chí có lúc Bành Oánh còn lo rằng, nếu có ai đó nói với cậu: “Tớ thích cậu đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu có thể cứu lấy tớ bằng cách hẹn hò với tớ không?”, rất có thể cậu ta sẽ thật sự gật đầu đồng ý.
Chính vì lo lắng khả năng ấy, cô mới tự nhủ: phải ra tay trước mới được.
Chỉ có điều, cái ý nghĩ ấy cứ như bài tập ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè — bị cô trì hoãn mãi, kéo dài đến tận bây giờ.
Trong cả câu lạc bộ, người học cùng lớp với Lâm Diệu Viễn duy nhất chỉ có cô ấy. Không ai ở đây quen biết cậu hơn cô ấy nữa rồi.
Mà một người, khi rơi vào môi trường xa lạ, thường sẽ theo bản năng tìm đến người thân quen nhất. Nếu giờ cô chủ động bước đến giúp đỡ, quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ có một bước tiến đáng kể — chí ít cũng không còn dừng lại ở mấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa giờ ra chơi nữa.
Bành Oánh thầm thở dài, chỉ mong nguyệt lão thật sự đang âm thầm buộc dây tơ hồng cho họ.
Nhưng… thế gian này thực sự có nguyệt lão hay không? Khó mà nói chắc. Ai mà biết được việc Lâm Diệu Viễn gia nhập câu lạc bộ lần này có phải xuất phát từ hứng thú thật sự, hay là mượn cớ “ngắm hoa mà lòng chẳng ở rượu”?
Dù sao, cậu ấy từng đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy, vào cửa là đã nhìn thấy cô ấy đầu tiên — tất cả đều có liên quan đến cô ấy.
Nghĩ tới đây, Bành Oánh lặng lẽ siết chặt nắm tay, bỗng thấy tự tin tràn đầy, cảm thấy thời cơ đã đến.
Chỉ là… nên mở lời thế nào cho tự nhiên nhỉ? Hay là, nếu đúng như cô đoán, cậu ta đến là vì cô — vậy có nên chờ cậu ta chủ động?
Đang chần chừ do dự, vừa ngẩng đầu lên, Bành Oánh đã thấy Lâm Diệu Viễn đang… cắt phim?! Cô kinh hãi thốt lên:
“Trời ơi, cậu ấy đang cắt phim thật sao? Cậu ta đúng là tay mơ luôn à?!”
Đào Như Chi cũng không nhịn được bật cười, thuận miệng phụ họa:
“Mới vào nghề thôi, chuyện thường.”
“Không được, chuyện này em nhất định phải…”
Bành Oánh lẩm bẩm, không buồn để ý đến cuộn phim trong tay nữa, hạ quyết tâm phải ra tay trước.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Lâm Diệu Viễn, nói:
“Ờm… hồi nãy mình thấy cậu cắt phim, nhưng không phải cắt như vậy đâu. Cậu chưa quen lắm đúng không? Không sao, mình chỉ cho cậu nhé.”
Lâm Diệu Viễn ném đoạn phim vừa cắt vào thùng rác, lịch sự nói:
“Cảm ơn cậu.”
“Toàn bạn học cả, khách sáo gì chứ!”
Bành Oánh cười xòa, liếc nhìn mảnh phim trong thùng rác, thoáng chau mày đầy nghi hoặc.
Tào Như Chi cảm thấy sau khi Lâm Diệu Viễn bắt đầu rửa phim thì cũng tạm yên phận, nên không tiếp tục để tâm đ ến cậu nữa, cúi đầu chuyên chú rửa cuộn phim của mình. Dẫu sao cuộn phim này toàn ảnh xấu của Lâm Diệu Viễn, cô nhất định phải xử lý thật kỹ.
Dù… cuộn phim trong tay Lâm Diệu Viễn cũng là ảnh xấu của cô.
Đợi đến khi mọi người đều rửa phim xong, treo lên để khô thì cũng vừa chạm đến giờ trưa. Theo lệ thường của câu lạc bộ, lúc đợi phim khô sẽ cùng nhau ra ngoài ăn uống, rồi quay về scan ảnh sau.
Quán ăn được chọn là tiệm lẩu gần trường — lần nào cũng ăn ở đây, vì đông người nên lẩu là lựa chọn hợp lý nhất, có thể chiều được khẩu vị của tất cả.
Ai nấy đều ngồi vào chỗ một cách quen tay, chỉ có Lâm Diệu Viễn là lần đầu tham dự. Sau cuộc trò chuyện lúc nãy, Bành Oánh chủ động mời cậu ngồi cạnh mình.
Trớ trêu thay, Đào Như Chi lại ngồi ngay bên phía còn lại của Bành Oánh.
Nhìn Lâm Diệu Viễn đang tiến tới, Đào Như Chi đành phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười hòa nhã, gắp hai miếng củ cải trắng trong nồi bỏ vào bát cậu ta.
Lâm Diệu Viễn khựng tay giữa không trung.
“Lần trước phối hợp rất ăn ý.”
Đào Như Chi cười tươi rói, lại gắp thêm hai miếng nữa.
“Ăn nhiều một chút.”
Lâm Diệu Viễn chặn đũa của cô:
“Vậy là quá nhiều rồi.”
Đào Như Chi rút đũa về.
Có qua có lại, Lâm Diệu Viễn cũng múc cho cô mấy viên tôm viên bằng vá lưới, đặt vào bát cô ba viên, khiến cô hơi bất ngờ.
Phải công nhận một điều: nói về khoản khiến người khác khó xử, thì Lâm Diệu Viễn vẫn cao tay hơn một bậc, vì so với việc gắp món mình không thích, được người khác gắp món mình rất thích mà lại không dám ăn, càng khiến người ta bối rối hơn.
Ngồi chính giữa, Bành Oánh khẽ giật giật khóe miệng:
“Hay là… em đổi chỗ với một trong hai người nhé…?”
Hai người đồng thanh:
“Không cần.”
Bành Oánh:
“…Ờ.”
Ăn được nửa bữa, Đào Như Chi đã thấy no lưng lửng, viện cớ ra ngoài gọi điện, thực chất là đi hít thở không khí, rồi tiện thể ngồi lên ghế chờ trước tiệm chơi game “ghép hoa quả” đối chiến giới hạn thời gian với một nhóm người online.
Cô mải mê chiến đấu, chẳng mấy chốc có người cũng từ trong quán bước ra, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
“Ở trong đó chán lắm à?”
Đào Như Chi hơi nghiêng đầu, nhận ra là Lương Minh Kiệt.
“À, không hẳn…” Dù thật ra là có.
“Mùi trong đó hơi nặng, không muốn quay về người đầy mùi lẩu.”
“Tôi có mang theo xịt khử mùi, muốn xịt chút không?”
“Không sao, trong quán cũng có, lát tôi vào mượn là được.”
Lương Minh Kiệt trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Nói thật nhé… cậu ra ngoài vì thấy chán phải không?”
Đào Như Chi đành gật nhẹ:
“Ừ, một chút thôi.”
“Vậy à… Tôi cứ tưởng cậu và…”
Lại là cái điệu bộ muốn nói lại thôi, giống hệt lúc nãy chào hỏi.
Đào Như Chi đại khái cũng đoán ra cậu ấy định hỏi gì.
Cô mở thêm một ván ghép hoa quả, giọng hờ hững:
“Tớ không thích Lâm Diệu Viễn đâu, mấy tấm ảnh hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Thật sao?”
Đào Như Chi không lặp lại lần hai.
Cậu ấy hỏi quá muộn rồi — mà còn là hỏi trong sự ngập ngừng, khiến cô thấy… thật chẳng đáng để quan tâm nữa. Dù gì cũng sắp thi đại học, rồi ai đi đường nấy, có lẽ đây sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ. Nhiều chuyện, đến lúc cũng không cần truy cứu làm gì.
Nhưng Lương Minh Kiệt lại không nghĩ vậy.
Cậu ấy thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nét mặt cũng bớt căng thẳng hẳn, bỗng chuyển chủ đề: “Dạo này sắp phải đăng ký nguyện vọng rồi đó. Cậu chọn được trường nào chưa?”
Đào Như Chi thoáng do dự, không trả lời ngay.
“Chưa nghĩ ra à?”
Lần này cô lắc đầu rất nhanh: “Không phải. Tôi đã có mục tiêu từ lâu rồi.”
“Đó là…?”
Đào Như Chi hơi do dự: “Tôi không muốn nói lắm.” Cô sợ giọng điệu của mình sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm, nên vội vàng giải thích: “Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Cậu biết đấy, có những chuyện mà nếu nói ra rồi lại không làm được, thì sẽ rất mất mặt.”
Lương Minh Kiệt khẽ gật đầu, như cảm thông: “Tôi cũng đôi lúc có cảm giác như vậy. Cho nên tôi hiểu cảm giác cô đơn khi ôm lấy một bí mật, cố gắng một mình trong lúc mục tiêu chưa thành hiện thực.”
Đào Như Chi ngẩn người, cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng làm vậy thì an toàn.”
“Không sao cả. Vậy để tôi nói trước nhé — tôi muốn thi vào Hải Đại.”
Lương Minh Kiệt nhìn cô đầy mong đợi, như thể âm thầm hy vọng ước mơ đó sẽ trùng khớp với lý tưởng mà cô đang giấu kín.
Thế nhưng Đào Như Chi lại chỉ hờ hững “ồ” một tiếng: “Cũng ổn mà, ở thành phố bên cạnh, gần nhà.”
Ánh sáng trong mắt cậu ấy lập tức vụt tắt, từ lời nhận xét của cô, cậu đã nghe ra được đáp án.
“Vậy tôi vào trước đây.”
Đào Như Chi nhìn cậu đứng dậy, bất chợt xúc động gọi với theo: “Cậu đã nói rồi thì tôi cũng nói — tôi muốn thi vào Kinh Đại.”
Lương Minh Kiệt sững người, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là Kinh Đại… Nói ra cũng đâu có gì đáng xấu hổ, Kinh Đại khó thi như vậy mà.”
“Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, với tôi thì nói ra là đã thấy mất mặt rồi.”
“Được thôi…” Lương Minh Kiệt lại ngồi xuống, tò mò hỏi: “Cậu không muốn học ở gần nhà sao?”
“Muốn thì cũng muốn.” Đào Như Chi nhíu mày, bất lực nói, “Nhưng Kinh Đại lại xa như vậy, tôi đâu còn cách nào khác.”
Lương Minh Kiệt hơi do dự: “Phải nhất thiết là Kinh Đại sao?”
“Đương nhiên, đã thi thì phải thi trường tốt nhất. Nói theo tiêu chuẩn đó thì Hoa Đại cũng được, nhưng tôi thích Kinh Đại hơn.”
So với việc ở lại học một trường đại học gần nhà, thì việc thi vào Kinh Đại lại là điều bố cô mong đợi hơn cả. Điều đó, Đào Như Chi rất chắc chắn.
Lương Minh Kiệt khẽ sững người, rồi chỉ biết cười khổ, gật đầu:
“Được thôi. Nhưng nếu là cậu thì nhất định thi đậu được.”
“Cảm ơn, cũng chúc cậu vào được Hải Đại.”
Không khí lắng xuống, chỉ còn tiếng game ghép hình trong điện thoại của Đào Như Chi vang lên những âm thanh lách tách vỡ vụn.
Lương Minh Kiệt lại đứng dậy, cô không giữ cậu ấy lại, nhưng cậu ấy lại do dự đứng đó chưa đi.
Đào Như Chi ngẩng lên hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Cậu cắn răng: “Tớ có thể hỏi nguyện vọng hai của cậu là gì không?”
Câu “biết đâu cậu sẽ chọn Hải Đại” còn chưa kịp nói ra thì đã bị nụ cười nhẹ của Đào Như Chi cắt ngang.
Cô đáp rất dứt khoát: “Không có nguyện vọng hai.”
Lương Minh Kiệt sửng sốt: “Cậu không định điền sao?”
“Nếu không đậu Kinh Đại thì tớ sẽ học lại.” Trên màn hình điện thoại vừa hiện lên bảng xếp hạng đứng đầu, Đào Như Chi đặt máy xuống, giọng thản nhiên nhưng kiên định: “Nhất định phải vào trường đại học tốt nhất, học ngành hot nhất, kiếm được công việc lương cao. Đó là con đường tớ đã vạch sẵn cho bản thân.”
Một con đường, mà ai cũng sẽ công nhận là rất lý tưởng. Cô không cho phép mình lệch hướng.
*
Sau buổi sinh hoạt cuối cùng của câu lạc bộ trong học kỳ này, những học sinh lớp 12 như bọn họ sẽ chính thức rút lui khỏi các hoạt động. Thế nên sau khi ăn lẩu xong, có người đề nghị chụp photobooth làm kỷ niệm.
Trên đường quay về trường, cả nhóm rẽ vào tầng bốn của trung tâm thương mại. Ở đây mới mở năm ngoái, có rất nhiều máy chụp hình, nghe nói được nhập khẩu từ Nhật, không giống kiểu ngày xưa lúc Đào Như Chi còn nhỏ phải chọn viền ảnh thủ công vất vả, giờ toàn là đạo cụ rực rỡ màu mè, bố cục có thể chọn trực tiếp ngay trên máy.
Người đông, máy thì không chứa hết, mọi người chia ra từng nhóm ba người lẻ tẻ đi chụp. Bành Oánh chạy lại khoác tay Đào Như Chi: “Chị Như Chi, hai chúng mình phải chụp một tấm nha!”
“Được thôi.”
“Mình cùng đeo tai thỏ nhé? Hay là tai mèo?”
“…Bắt buộc phải đeo à?”
“Vậy tai mèo đi!”
Bành Oánh hoàn toàn phớt lờ ý kiến của Đào Như Chi, chạy đến giá phụ kiện lấy hai chiếc bờm tai mèo mang về. Đào Như Chi đành ngậm ngùi đội lên đầu, nhìn gương mặt mình trong màn hình máy chụp mà không khỏi dâng lên cảm giác ghê tởm vì cố làm ra vẻ đáng yêu. Trái lại, Bành Oánh rất rành rọt, là khách quen của các loại máy chụp sticker, rất thành thạo chỉ cho Đào Như Chi cách giơ hai tay nắm lại làm dáng mèo kêu meo meo.
Đào Như Chi nhăn mặt làm theo, khó khăn lắm mới chụp xong một loạt ảnh.
Xong một bộ, Đào Như Chi bái phục nói: “Sao cưng có thể nghĩ ra nhiều dáng vậy chứ?”
“Em còn có cả một kho tư thế chụp ảnh đôi nữa cơ!” Cô ấy vén rèm ngó ra ngoài, “Lâm Diệu Viễn hình như chụp xong rồi, em phải đi tìm cậu ấy thực hành đây.”
Nói xong là chạy vèo ra ngoài.
Đào Như Chi tự thao tác in ảnh, khay ảnh in đặt bên ngoài rèm, cô bước ra lấy ảnh đã in xong, một bộ hai tấm. Nhìn vào hình của mình và Bành Oánh, Đào Như Chi lạnh toát mồ hôi — Bành Oánh đúng là một chú mèo con đáng yêu.
…Còn cô chẳng khác võ sĩ quyền anh.
Khóe mắt cô thoáng thấy Lương Minh Kiệt đang bước về phía mình. Lần này cậu ấy không còn cái vẻ ngập ngừng như lúc đứng ngoài tiệm nữa, mà rất chân thành, thẳng thắn đứng trước mặt cô:
“Đào Như Chi, mình cũng chụp một tấm đi. Có lẽ sau này sẽ chẳng còn mấy cơ hội gặp lại như bây giờ nữa đâu.”
“Được thôi.” Đào Như Chi giơ tấm ảnh vừa in ra, “Nhưng tụi mình không đeo tai mèo đâu nhé?”
Cậu nhìn ảnh cô tạo dáng trong đó, không nhịn được bật cười.
Hai người không giỏi tạo dáng vội vã hoàn thành buổi chụp trong thời gian đếm ngược liên tục. Ba tấm đầu toàn là kiểu đứng nghiêm chỉnh giơ tay làm dấu chữ V, mãi đến tấm cuối, Lương Minh Kiệt mới khẽ nghiêng tay, đưa ngón tay giơ chữ V lên phía trên vai Đào Như Chi, tạo thành một tư thế như thể đang khoác vai cô.
Nhưng cũng chỉ là như thể thôi, cậu ấy vẫn không đủ dũng khí để thật sự đặt tay lên vai cô.
Khi ảnh in ra, Lương Minh Kiệt trịnh trọng cất tấm ảnh vào trong ba lô:
“Tôi sẽ giữ cẩn thận tấm này.”
Đào Như Chi nhìn vào khung hình thứ tư, nơi bàn tay cậu ấy vẫn lơ lửng trên không, không hề buông xuống, bất chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên.
Tựa như lúc nhỏ xem kênh hoạt hình, chỉ vì một trận mưa lớn mà về nhà trễ, tập phim yêu thích đã chiếu xong từ lúc nào.
Mà mình, rõ ràng rất muốn xem cơ mà.
Cuối cùng, Đào Như Chi chỉ lẳng lặng nhét tấm ảnh vào ngăn phụ trong cặp, khẽ nói: “Tôi cũng vậy.”
Sau đó lại có thêm mấy người lần lượt đến chụp ảnh cùng Đào Như Chi, có người thân thiết, có người không quá quen. Nhóm học sinh cuối cấp bọn họ bỗng dưng trở thành tâm điểm, ai cũng phải tới chụp một tấm mới gọi là trọn vẹn.
Giữa dòng người tấp nập, giữa những tấm ảnh kiểu dây chuyền như sản xuất hàng loạt, Đào Như Chi vẫn cảm thấy một nỗi buồn ly biệt mơ hồ len lỏi trong tim. Cô cuối cùng cũng lần đầu cảm nhận rõ ràng rằng, mình đã mười tám tuổi rồi. Sau khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật, mảnh đất dưới chân, những con người thân quen quanh mình, đều sẽ dần chìm vào bóng tối. Mở mắt ra lần nữa, là một thế giới hoàn toàn khác.
Tưởng đâu đã chụp xong hết rồi, thì rèm máy ảnh bất ngờ bị vén lên, người cuối cùng bước vào.
Đào Như Chi xoay người, ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện. Cậu cúi mặt, chớp mắt: “Chào.”
“……”
Mọi tâm tình mang hơi hướng bi thương của Đào Như Chi bỗng chốc tan biến như mây khói. Nhìn người khách không mời mà đến, cô không kìm được giọng điệu tr@n trụi: “Cậu vào đây làm gì?”
Lâm Diệu Viễn nhún vai: “Mọi người đều vào chụp với cô, mỗi mình tôi không vào, chẳng phải như ‘giấu bạc dưới đất còn cắm cọc đánh dấu’ à?”
Đào Như Chi cứng họng. Cậu nói… cũng có lý.
Lâm Diệu Viễn đột nhiên ấn nút bắt đầu của máy chụp, chẳng cho cô lấy nửa giây phản ứng.
Trên màn hình hiện thời gian đếm ngược, cậu vừa nói vừa tạo dáng một cách rất “bảnh”: “Chụp đại vài tấm lấy lệ đi.”
Đào Như Chi lúng túng một thoáng, theo phản xạ định tạo dáng nhưng rồi lại đứng yên với vẻ mặt cứng đờ.
Cậu liếc cô: “Cô định đứng chôn chân như tượng à?”
Cô khoanh tay: “Không thì sao?”
Lâm Diệu Viễn cũng bắt chước khoanh tay như cô, chuyển sang kiểu tạo dáng thứ hai. Đào Như Chi đứng đến mỏi, há miệng ngáp một cái rõ to — tách — đúng khoảnh khắc ấy bị chụp trúng khung hình thứ ba.
Cậu nhìn màn hình, bật cười: “Ít ra cô cũng để ý hình tượng tí đi chứ.”
Cô chẳng bận tâm: “Cậu còn chưa từng thấy bộ dạng tôi dậy sớm mắt còn dính ghèn à?”
“Nhưng diễn thì phải diễn cho tới nơi tới chốn, cô buông thả như thế, nhìn giống tụi mình ‘thân quá mức’ đấy.”
Câu ấy cô chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị cánh tay đơn lẻ của Lâm Diệu Viễn vòng qua ôm lấy.
Cậu khom người, mặt sát cô rất gần, đưa tay làm ký hiệu chữ V trước ống kính.
Thân hình Lâm Diệu Viễn là kiểu thiếu niên mảnh khảnh, nhưng vai rộng, đủ để bao phủ cô. Bàn tay đặt trên vai cô không buông lỏng, cố tình dồn chút lực, ngăn cô giãy ra.
Thế nhưng khoảnh khắc ấy, cảm giác bị đè ép lại chẳng đến từ sức nặng, mà nhẹ tênh — nhẹ như có một con bướm đậu trên vai, chỉ cần khẽ động một chút là sẽ bay đi mất.
Đào Như Chi bừng tỉnh, bực tức hất mạnh khuỷu tay, dứt khoát đẩy cậu ra.
“Này —— thế này mới gọi là thân quá mức đấy?!”
Tiếc là chậm một nhịp.
Tách. Máy đã chụp xong dáng đó trước cô một giây.
Trên màn hình hiện khung ảnh cuối cùng, gương mặt Đào Như Chi ngỡ ngàng, trông như… một con ngốc to xác.
Cô không hài lòng: “Cậu làm cái gì vậy… tự nhiên làm trò đó.”
Lâm Diệu Viễn cười tinh quái: “Đó mới là tinh túy của ảnh lấy ngay đấy — phải bất ngờ mới bắt được ‘góc đẹp’ của người ta mà.” Rồi lại lập tức đổi nét mặt, giả bộ nghiêm túc: “Không hài lòng thì chụp lại đi?”
Đào Như Chi suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Thôi… dù sao cũng là ảnh vứt đi.”
Cậu hơi khựng lại, gật đầu: “Ừ, cũng phải.”
Thấy cô không phản đối nữa, Lâm Diệu Viễn bắt đầu thao tác in ảnh. Ống in ngoài rèm phát ra tiếng khởi động, bắt đầu nuốt giấy và in ảnh.
Cuối cùng cũng in xong hai tấm, cả hai đều tiện tay nhét vào túi.
—
Cuối cùng cả nhóm chen chúc cùng chui vào sau tấm rèm nhỏ xíu, trong khung hình chật chội ấy, mọi người rúc vào nhau, cùng ghi lại tấm ảnh tập thể cuối cùng. Mỗi người rửa một bản, mang về làm kỷ niệm.
Trở lại trường, phim cũng đã hong khô. Mọi người lần lượt quét ảnh vào chiếc máy tính duy nhất, cùng nhau xem lại và nhận xét từng tấm ảnh của mỗi người.
Ai cũng có tay nghề khá – góc máy đẹp, bố cục ổn, hầu như đều chụp bạn chụp đôi của mình thật sáng sủa và ăn ảnh.
Cho đến khi đến lượt ảnh của Lâm Diêu Viễn. Mọi người nhìn tấm ảnh chụp Đào Như Chi, bỗng dưng không ai nói gì. Đặc biệt là Lương Minh Kiệt.
Trong mắt cậu, với nhan sắc của Đào Như Chi, đến cả một chú chó mà cầm máy cũng khó mà chụp xấu được. Vậy mà Lâm Diêu Viễn lại làm được điều đó — thật muốn hỏi cậu ta dùng cách nào?
Tay nghề tệ đến mức này thì đúng là không thể biện hộ nổi.
Nhưng rồi khi đến lượt Đào Như Chi chụp Lâm Diêu Viễn, mọi người chỉ có thể cảm thán: có qua có lại, thậm chí còn vượt mặt.
Bành Oánh xuýt xoa, ghé tai Đào Như Chi thì thầm:
“Chị Như Chi, có thể gửi riêng cho em bộ ảnh này không?”
“Cái này… em cũng muốn à?”
Đào Như Chi tròn mắt kinh ngạc.
“Không phải, chỉ là… em cảm giác mỗi ngày nhìn một tấm là em có thể tự thoát fan luôn ấy.”
“…”
Hoạt động câu lạc bộ kết thúc khi ánh chiều tàn tím lịm sau mái trường. Mọi người ai về nhà nấy dùng bữa tối. Đào Như Chi đứng đợi xe buýt bên trạm, ánh mắt lơ đãng dõi theo bóng lưng Lâm Diêu Viễn đang đạp xe khuất dần nơi góc phố – con đường đó không phải đường về nhà họ, hẳn là cậu lại đến nhà cũ để chăm sóc mưa nhỏ.
Trong balô là đầy ắp những tấm ảnh sticker chụp ngày hôm nay. Về đến nhà, cô lấy từng tấm ra, dùng những chiếc kẹp nhỏ xinh kẹp lên bức tường ảnh của mình, cẩn thận giữ gìn tất cả, ngoại trừ tấm chụp chung của cô và Lâm Diệu Viễn.
Tấm đó, cô tiện tay ném vào thùng rác bên bàn.
Ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo tấm ảnh rơi xuống, cuối cùng dừng lại ở khung thứ tư trong chuỗi ảnh — nơi hai người đứng nghiêng người về phía nhau.
Không hẳn là thân mật, chỉ là khoảng cách gần đến lặng người. Tựa như một ly cocktail chưa kịp khuấy đều, hai chất lỏng mang màu sắc trái ngược vừa đổ vào, lẫn lộn ngổn ngang, nhưng… lạ thay, lại ánh lên một chút sắc màu đẹp đẽ đến ngẩn ngơ.
…Cứ thế vứt đi, hình như cũng hơi tiếc.
Đào Như Chi khóa chặt cửa phòng, rồi cúi xuống nhặt tấm ảnh từ trong thùng rác lên.
Nhưng… nên đặt nó ở đâu bây giờ? Cô nhìn quanh một vòng, trái phải ngẫm nghĩ, cô không muốn để bức ảnh này chung với những tấm khác, trong lòng cô, Lâm Diêu Viễn chưa đủ tư cách được lên tường.
Hay là… dùng để kê chân bàn?
Cô cẩn thận trượt tấm ảnh vào dưới chân bàn, vừa vặn để khuôn mặt Lâm Diêu Viễn nằm gọn dưới một góc, như thể bàn vừa giáng cho cậu một cú thẳng mặt. Cảnh tượng ấy khiến Đào Như Chi bật cười khúc khích.
Cô quay lại giường ngồi, nhưng chỉ một phút sau đã lại đưa mắt nhìn về phía chân bàn, ánh mắt dính chặt vào chỗ bức ảnh đang nằm. Cô bắt đầu lo, liệu chỗ đó có dễ bị người khác phát hiện quá không?
…
Sau một hồi đắn đo, cô lại lần nữa rút bức ảnh ra khỏi chân bàn. Mặt Lâm Diệu Viễn trên ảnh đã hằn lên một vệt vuông nhỏ vì sức nặng.
Cô búng nhẹ vào gương mặt đó, khẽ lẩm bẩm:
“Đáng đời.”
Từ ngoài cửa, tiếng Đào Khang Sanh vang lên:
“Như Chi ơi, ăn cơm thôi——”
“Dạ biết rồi——”
Cô vội vàng cầm quyển album trên bàn lên, mở ra trang đầu tiên, nhét tấm ảnh vào một ô đã có sẵn hình.
Tấm ảnh phía trên là bức chụp lúc cô còn bé, nhân ngày bốc đồ chọn nghề – bức ảnh đầu tiên trong đời. Sẽ không ai lật đến đó nữa, nên cô yên tâm giấu bức ảnh sticker mới vào phía sau nó.
Chương 14: Không quá gần
Sau cơn bão, trời dần oi nóng trở lại, báo hiệu mùa hạ đã sắp kề cận và cả kỳ thi đại học cũng vậy.
Hoạt động cuối cùng của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng sắp sửa khép lại.
Sáng hôm ấy, trước khi xuất phát đến phòng thí nghiệm, Đào Như Chi đẩy cửa phòng Lâm Diệu Viễn, nói thẳng thừng:
“Cậu nán lại nửa tiếng hẵng đi, đừng để chúng ta đụng mặt.”
Chiếc xe đạp của cô vẫn còn đang sửa, dạo này chỉ có thể đi học bằng xe buýt, phiền toái không nhỏ.
Nhưng dẫu có bất tiện, cô thà chịu cực cũng quyết không ngồi nhờ xe của Lâm Diệu Viễn.
Tối hôm đó, Lâm Diệu Viễn vừa về đến nhà đã lập tức hóa thân thành một “người hai mặt”, giả vờ như trước giờ chưa từng có xích mích, nghe tin xe đạp của cô hỏng, liền nhiệt tình bày tỏ tinh thần giúp đỡ:
“Có gì đâu, xe của tôi chở được người.”
Là kiểu chở để rồi ném người ta xuống phố như lần trước ấy hả? Nhìn bố mình vỗ vai cậu với ánh mắt đầy an lòng, Đào Như Chi chỉ muốn xé toang gương mặt hai mang kia ra cho hả giận.
Xe buýt dừng trước cổng trường. Đào Như Chi bước xuống, đeo máy ảnh trên cổ, chậm rãi đi vào khu nhà thực nghiệm. Như thường lệ, cô bắt gặp Lương Minh Kiệt đứng ở cửa ra vào.
Cô đảo mắt đi chỗ khác, nói nhanh như gió thoảng:
“Chào buổi chiều.”
Lương Minh Kiệt như có điều muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ đành đáp lại:
“Chào buổi chiều.”
Chào xong, cô cúi đầu bước về phía bàn của mình, bắt đầu chuẩn bị tráng phim, rút cuộn phim từ máy ảnh ra, cắt đầu cuộn rồi thả vào bình tráng.
Trong lúc còn chờ nước ngâm nóng dần, bên cạnh đã có người không chờ nổi. Bành Oánh nhích lại gần, sốt ruột hệt như trẻ con đòi kẹo:
“Chị Như Chi, cho em xem ảnh đi mà!”
Đào Như Chi bình thản đáp, giọng như ru ngủ:
“Còn sớm lắm, mới bắt đầu ngâm thôi.”
Bành Oánh chớp mắt tinh nghịch:
“Vậy chị kể đi, lúc chị với Lâm Diệu Viễn chụp ảnh có chuyện gì vui không? Chắc ảnh phối hợp lắm nhỉ!”
Cô cười khẽ, nửa như tự giễu:
“Ờ, phối hợp lắm.” Phối hợp đến mức hai người dí máy ảnh vào tận mũi nhau mà chụp.
“Rồi sao nữa? Kể thêm chút đi mà, không lẽ không trò chuyện gì hết à?”
“Không, hôm đó mưa. Chụp chưa được mấy tấm đã phải về.”
Bành Oánh thở dài tiếc nuối:
“Trời ơi, thời tiết đẹp như thế. Giá hôm đó là em đi với cậu ấy thì hay biết mấy, có thể cùng nhau trú mưa. Nhiều chuyện tình bắt đầu từ một cơn mưa bất chợt lắm đó!”
Đào Như Chi liếc cô nàng đầy ẩn ý:
“Hồi trước bảo đi thì không đi, giờ lại tiếc?”
Bành Oánh đang định cãi, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Diệu Viễn đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm máy ảnh. Thế là cô ấy lập tức câm bặt.
Lâm Diệu Viễn cũng chào Lương Minh Kiệt, sau đó không hiểu sao lại đứng tán gẫu luôn với cậu ấy.
Hai người họ có gì để nói với nhau cơ chứ?
Đào Như Chi hơi cau mày, ngầm quan sát cửa ra vào, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Cô linh cảm Lâm Diệu Viễn chẳng có ý tốt gì.
Cậu vừa nói chuyện vừa đảo mắt khắp phòng, rồi bất ngờ chạm phải ánh mắt của cô.
Bành Oánh khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Trời ơi, em thề là ảnh vừa mới nhìn em đó!”
Nói rồi hấp tấp vuốt lại mái tóc, động tác vụng về đến đáng yêu.
Bên kia, Lâm Diệu Viễn kết thúc câu chuyện, chậm rãi bước về phía bàn còn trống. Bành Oánh vừa chỉnh tóc vừa lén dõi mắt theo cậu, cả người háo hức ngọ nguậy.
Cô ấy vẫn còn bị câu “giờ tiếc cũng muộn” của Đào Như Chi kích động, lòng trỗi dậy ý nghĩ muốn bắt chuyện với Lâm Diệu Viễn.
Dù học cùng lớp, nhưng nói thật thì họ cũng chẳng có nhiều cơ hội để trò chuyện. Không ngồi cùng bàn, thời gian tranh thủ duy nhất chỉ là mười phút giữa giờ. Cô ấy nghĩ đến chuyện cầm tập bài tập lên hỏi bài, mỗi môn một lần, tuần tự tiến công. Và Lâm Diệu Viễn luôn kiên nhẫn giảng giải từng chút cho cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy chưa bao giờ tự huyễn rằng đó là vì cậu có tình ý với mình.
Bởi vì Lâm Diệu Viễn vốn chính là kiểu người như thế — nhã nhặn, ôn hòa, ai đến nhờ giúp đỡ cũng chưa từng từ chối. Thậm chí có lúc Bành Oánh còn lo rằng, nếu có ai đó nói với cậu: “Tớ thích cậu đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu có thể cứu lấy tớ bằng cách hẹn hò với tớ không?”, rất có thể cậu ta sẽ thật sự gật đầu đồng ý.
Chính vì lo lắng khả năng ấy, cô mới tự nhủ: phải ra tay trước mới được.
Chỉ có điều, cái ý nghĩ ấy cứ như bài tập ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè — bị cô trì hoãn mãi, kéo dài đến tận bây giờ.
Trong cả câu lạc bộ, người học cùng lớp với Lâm Diệu Viễn duy nhất chỉ có cô ấy. Không ai ở đây quen biết cậu hơn cô ấy nữa rồi.
Mà một người, khi rơi vào môi trường xa lạ, thường sẽ theo bản năng tìm đến người thân quen nhất. Nếu giờ cô chủ động bước đến giúp đỡ, quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ có một bước tiến đáng kể — chí ít cũng không còn dừng lại ở mấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa giờ ra chơi nữa.
Bành Oánh thầm thở dài, chỉ mong nguyệt lão thật sự đang âm thầm buộc dây tơ hồng cho họ.
Nhưng… thế gian này thực sự có nguyệt lão hay không? Khó mà nói chắc. Ai mà biết được việc Lâm Diệu Viễn gia nhập câu lạc bộ lần này có phải xuất phát từ hứng thú thật sự, hay là mượn cớ “ngắm hoa mà lòng chẳng ở rượu”?
Dù sao, cậu ấy từng đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy, vào cửa là đã nhìn thấy cô ấy đầu tiên — tất cả đều có liên quan đến cô ấy.
Nghĩ tới đây, Bành Oánh lặng lẽ siết chặt nắm tay, bỗng thấy tự tin tràn đầy, cảm thấy thời cơ đã đến.
Chỉ là… nên mở lời thế nào cho tự nhiên nhỉ? Hay là, nếu đúng như cô đoán, cậu ta đến là vì cô — vậy có nên chờ cậu ta chủ động?
Đang chần chừ do dự, vừa ngẩng đầu lên, Bành Oánh đã thấy Lâm Diệu Viễn đang… cắt phim?! Cô kinh hãi thốt lên:
“Trời ơi, cậu ấy đang cắt phim thật sao? Cậu ta đúng là tay mơ luôn à?!”
Đào Như Chi cũng không nhịn được bật cười, thuận miệng phụ họa:
“Mới vào nghề thôi, chuyện thường.”
“Không được, chuyện này em nhất định phải…”
Bành Oánh lẩm bẩm, không buồn để ý đến cuộn phim trong tay nữa, hạ quyết tâm phải ra tay trước.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Lâm Diệu Viễn, nói:
“Ờm… hồi nãy mình thấy cậu cắt phim, nhưng không phải cắt như vậy đâu. Cậu chưa quen lắm đúng không? Không sao, mình chỉ cho cậu nhé.”
Lâm Diệu Viễn ném đoạn phim vừa cắt vào thùng rác, lịch sự nói:
“Cảm ơn cậu.”
“Toàn bạn học cả, khách sáo gì chứ!”
Bành Oánh cười xòa, liếc nhìn mảnh phim trong thùng rác, thoáng chau mày đầy nghi hoặc.
Tào Như Chi cảm thấy sau khi Lâm Diệu Viễn bắt đầu rửa phim thì cũng tạm yên phận, nên không tiếp tục để tâm đ ến cậu nữa, cúi đầu chuyên chú rửa cuộn phim của mình. Dẫu sao cuộn phim này toàn ảnh xấu của Lâm Diệu Viễn, cô nhất định phải xử lý thật kỹ.
Dù… cuộn phim trong tay Lâm Diệu Viễn cũng là ảnh xấu của cô.
Đợi đến khi mọi người đều rửa phim xong, treo lên để khô thì cũng vừa chạm đến giờ trưa. Theo lệ thường của câu lạc bộ, lúc đợi phim khô sẽ cùng nhau ra ngoài ăn uống, rồi quay về scan ảnh sau.
Quán ăn được chọn là tiệm lẩu gần trường — lần nào cũng ăn ở đây, vì đông người nên lẩu là lựa chọn hợp lý nhất, có thể chiều được khẩu vị của tất cả.
Ai nấy đều ngồi vào chỗ một cách quen tay, chỉ có Lâm Diệu Viễn là lần đầu tham dự. Sau cuộc trò chuyện lúc nãy, Bành Oánh chủ động mời cậu ngồi cạnh mình.
Trớ trêu thay, Đào Như Chi lại ngồi ngay bên phía còn lại của Bành Oánh.
Nhìn Lâm Diệu Viễn đang tiến tới, Đào Như Chi đành phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười hòa nhã, gắp hai miếng củ cải trắng trong nồi bỏ vào bát cậu ta.
Lâm Diệu Viễn khựng tay giữa không trung.
“Lần trước phối hợp rất ăn ý.”
Đào Như Chi cười tươi rói, lại gắp thêm hai miếng nữa.
“Ăn nhiều một chút.”
Lâm Diệu Viễn chặn đũa của cô:
“Vậy là quá nhiều rồi.”
Đào Như Chi rút đũa về.
Có qua có lại, Lâm Diệu Viễn cũng múc cho cô mấy viên tôm viên bằng vá lưới, đặt vào bát cô ba viên, khiến cô hơi bất ngờ.
Phải công nhận một điều: nói về khoản khiến người khác khó xử, thì Lâm Diệu Viễn vẫn cao tay hơn một bậc, vì so với việc gắp món mình không thích, được người khác gắp món mình rất thích mà lại không dám ăn, càng khiến người ta bối rối hơn.
Ngồi chính giữa, Bành Oánh khẽ giật giật khóe miệng:
“Hay là… em đổi chỗ với một trong hai người nhé…?”
Hai người đồng thanh:
“Không cần.”
Bành Oánh:
“…Ờ.”
Ăn được nửa bữa, Đào Như Chi đã thấy no lưng lửng, viện cớ ra ngoài gọi điện, thực chất là đi hít thở không khí, rồi tiện thể ngồi lên ghế chờ trước tiệm chơi game “ghép hoa quả” đối chiến giới hạn thời gian với một nhóm người online.
Cô mải mê chiến đấu, chẳng mấy chốc có người cũng từ trong quán bước ra, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
“Ở trong đó chán lắm à?”
Đào Như Chi hơi nghiêng đầu, nhận ra là Lương Minh Kiệt.
“À, không hẳn…” Dù thật ra là có.
“Mùi trong đó hơi nặng, không muốn quay về người đầy mùi lẩu.”
“Tôi có mang theo xịt khử mùi, muốn xịt chút không?”
“Không sao, trong quán cũng có, lát tôi vào mượn là được.”
Lương Minh Kiệt trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Nói thật nhé… cậu ra ngoài vì thấy chán phải không?”
Đào Như Chi đành gật nhẹ:
“Ừ, một chút thôi.”
“Vậy à… Tôi cứ tưởng cậu và…”
Lại là cái điệu bộ muốn nói lại thôi, giống hệt lúc nãy chào hỏi.
Đào Như Chi đại khái cũng đoán ra cậu ấy định hỏi gì.
Cô mở thêm một ván ghép hoa quả, giọng hờ hững:
“Tớ không thích Lâm Diệu Viễn đâu, mấy tấm ảnh hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Thật sao?”
Đào Như Chi không lặp lại lần hai.
Cậu ấy hỏi quá muộn rồi — mà còn là hỏi trong sự ngập ngừng, khiến cô thấy… thật chẳng đáng để quan tâm nữa. Dù gì cũng sắp thi đại học, rồi ai đi đường nấy, có lẽ đây sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ. Nhiều chuyện, đến lúc cũng không cần truy cứu làm gì.
Nhưng Lương Minh Kiệt lại không nghĩ vậy.
Cậu ấy thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nét mặt cũng bớt căng thẳng hẳn, bỗng chuyển chủ đề: “Dạo này sắp phải đăng ký nguyện vọng rồi đó. Cậu chọn được trường nào chưa?”
Đào Như Chi thoáng do dự, không trả lời ngay.
“Chưa nghĩ ra à?”
Lần này cô lắc đầu rất nhanh: “Không phải. Tôi đã có mục tiêu từ lâu rồi.”
“Đó là…?”
Đào Như Chi hơi do dự: “Tôi không muốn nói lắm.” Cô sợ giọng điệu của mình sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm, nên vội vàng giải thích: “Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Cậu biết đấy, có những chuyện mà nếu nói ra rồi lại không làm được, thì sẽ rất mất mặt.”
Lương Minh Kiệt khẽ gật đầu, như cảm thông: “Tôi cũng đôi lúc có cảm giác như vậy. Cho nên tôi hiểu cảm giác cô đơn khi ôm lấy một bí mật, cố gắng một mình trong lúc mục tiêu chưa thành hiện thực.”
Đào Như Chi ngẩn người, cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng làm vậy thì an toàn.”
“Không sao cả. Vậy để tôi nói trước nhé — tôi muốn thi vào Hải Đại.”
Lương Minh Kiệt nhìn cô đầy mong đợi, như thể âm thầm hy vọng ước mơ đó sẽ trùng khớp với lý tưởng mà cô đang giấu kín.
Thế nhưng Đào Như Chi lại chỉ hờ hững “ồ” một tiếng: “Cũng ổn mà, ở thành phố bên cạnh, gần nhà.”
Ánh sáng trong mắt cậu ấy lập tức vụt tắt, từ lời nhận xét của cô, cậu đã nghe ra được đáp án.
“Vậy tôi vào trước đây.”
Đào Như Chi nhìn cậu đứng dậy, bất chợt xúc động gọi với theo: “Cậu đã nói rồi thì tôi cũng nói — tôi muốn thi vào Kinh Đại.”
Lương Minh Kiệt sững người, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là Kinh Đại… Nói ra cũng đâu có gì đáng xấu hổ, Kinh Đại khó thi như vậy mà.”
“Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, với tôi thì nói ra là đã thấy mất mặt rồi.”
“Được thôi…” Lương Minh Kiệt lại ngồi xuống, tò mò hỏi: “Cậu không muốn học ở gần nhà sao?”
“Muốn thì cũng muốn.” Đào Như Chi nhíu mày, bất lực nói, “Nhưng Kinh Đại lại xa như vậy, tôi đâu còn cách nào khác.”
Lương Minh Kiệt hơi do dự: “Phải nhất thiết là Kinh Đại sao?”
“Đương nhiên, đã thi thì phải thi trường tốt nhất. Nói theo tiêu chuẩn đó thì Hoa Đại cũng được, nhưng tôi thích Kinh Đại hơn.”
So với việc ở lại học một trường đại học gần nhà, thì việc thi vào Kinh Đại lại là điều bố cô mong đợi hơn cả. Điều đó, Đào Như Chi rất chắc chắn.
Lương Minh Kiệt khẽ sững người, rồi chỉ biết cười khổ, gật đầu:
“Được thôi. Nhưng nếu là cậu thì nhất định thi đậu được.”
“Cảm ơn, cũng chúc cậu vào được Hải Đại.”
Không khí lắng xuống, chỉ còn tiếng game ghép hình trong điện thoại của Đào Như Chi vang lên những âm thanh lách tách vỡ vụn.
Lương Minh Kiệt lại đứng dậy, cô không giữ cậu ấy lại, nhưng cậu ấy lại do dự đứng đó chưa đi.
Đào Như Chi ngẩng lên hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Cậu cắn răng: “Tớ có thể hỏi nguyện vọng hai của cậu là gì không?”
Câu “biết đâu cậu sẽ chọn Hải Đại” còn chưa kịp nói ra thì đã bị nụ cười nhẹ của Đào Như Chi cắt ngang.
Cô đáp rất dứt khoát: “Không có nguyện vọng hai.”
Lương Minh Kiệt sửng sốt: “Cậu không định điền sao?”
“Nếu không đậu Kinh Đại thì tớ sẽ học lại.” Trên màn hình điện thoại vừa hiện lên bảng xếp hạng đứng đầu, Đào Như Chi đặt máy xuống, giọng thản nhiên nhưng kiên định: “Nhất định phải vào trường đại học tốt nhất, học ngành hot nhất, kiếm được công việc lương cao. Đó là con đường tớ đã vạch sẵn cho bản thân.”
Một con đường, mà ai cũng sẽ công nhận là rất lý tưởng. Cô không cho phép mình lệch hướng.
*
Sau buổi sinh hoạt cuối cùng của câu lạc bộ trong học kỳ này, những học sinh lớp 12 như bọn họ sẽ chính thức rút lui khỏi các hoạt động. Thế nên sau khi ăn lẩu xong, có người đề nghị chụp photobooth làm kỷ niệm.
Trên đường quay về trường, cả nhóm rẽ vào tầng bốn của trung tâm thương mại. Ở đây mới mở năm ngoái, có rất nhiều máy chụp hình, nghe nói được nhập khẩu từ Nhật, không giống kiểu ngày xưa lúc Đào Như Chi còn nhỏ phải chọn viền ảnh thủ công vất vả, giờ toàn là đạo cụ rực rỡ màu mè, bố cục có thể chọn trực tiếp ngay trên máy.
Người đông, máy thì không chứa hết, mọi người chia ra từng nhóm ba người lẻ tẻ đi chụp. Bành Oánh chạy lại khoác tay Đào Như Chi: “Chị Như Chi, hai chúng mình phải chụp một tấm nha!”
“Được thôi.”
“Mình cùng đeo tai thỏ nhé? Hay là tai mèo?”
“…Bắt buộc phải đeo à?”
“Vậy tai mèo đi!”
Bành Oánh hoàn toàn phớt lờ ý kiến của Đào Như Chi, chạy đến giá phụ kiện lấy hai chiếc bờm tai mèo mang về. Đào Như Chi đành ngậm ngùi đội lên đầu, nhìn gương mặt mình trong màn hình máy chụp mà không khỏi dâng lên cảm giác ghê tởm vì cố làm ra vẻ đáng yêu. Trái lại, Bành Oánh rất rành rọt, là khách quen của các loại máy chụp sticker, rất thành thạo chỉ cho Đào Như Chi cách giơ hai tay nắm lại làm dáng mèo kêu meo meo.
Đào Như Chi nhăn mặt làm theo, khó khăn lắm mới chụp xong một loạt ảnh.
Xong một bộ, Đào Như Chi bái phục nói: “Sao cưng có thể nghĩ ra nhiều dáng vậy chứ?”
“Em còn có cả một kho tư thế chụp ảnh đôi nữa cơ!” Cô ấy vén rèm ngó ra ngoài, “Lâm Diệu Viễn hình như chụp xong rồi, em phải đi tìm cậu ấy thực hành đây.”
Nói xong là chạy vèo ra ngoài.
Đào Như Chi tự thao tác in ảnh, khay ảnh in đặt bên ngoài rèm, cô bước ra lấy ảnh đã in xong, một bộ hai tấm. Nhìn vào hình của mình và Bành Oánh, Đào Như Chi lạnh toát mồ hôi — Bành Oánh đúng là một chú mèo con đáng yêu.
…Còn cô chẳng khác võ sĩ quyền anh.
Khóe mắt cô thoáng thấy Lương Minh Kiệt đang bước về phía mình. Lần này cậu ấy không còn cái vẻ ngập ngừng như lúc đứng ngoài tiệm nữa, mà rất chân thành, thẳng thắn đứng trước mặt cô:
“Đào Như Chi, mình cũng chụp một tấm đi. Có lẽ sau này sẽ chẳng còn mấy cơ hội gặp lại như bây giờ nữa đâu.”
“Được thôi.” Đào Như Chi giơ tấm ảnh vừa in ra, “Nhưng tụi mình không đeo tai mèo đâu nhé?”
Cậu nhìn ảnh cô tạo dáng trong đó, không nhịn được bật cười.
Hai người không giỏi tạo dáng vội vã hoàn thành buổi chụp trong thời gian đếm ngược liên tục. Ba tấm đầu toàn là kiểu đứng nghiêm chỉnh giơ tay làm dấu chữ V, mãi đến tấm cuối, Lương Minh Kiệt mới khẽ nghiêng tay, đưa ngón tay giơ chữ V lên phía trên vai Đào Như Chi, tạo thành một tư thế như thể đang khoác vai cô.
Nhưng cũng chỉ là như thể thôi, cậu ấy vẫn không đủ dũng khí để thật sự đặt tay lên vai cô.
Khi ảnh in ra, Lương Minh Kiệt trịnh trọng cất tấm ảnh vào trong ba lô:
“Tôi sẽ giữ cẩn thận tấm này.”
Đào Như Chi nhìn vào khung hình thứ tư, nơi bàn tay cậu ấy vẫn lơ lửng trên không, không hề buông xuống, bất chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên.
Tựa như lúc nhỏ xem kênh hoạt hình, chỉ vì một trận mưa lớn mà về nhà trễ, tập phim yêu thích đã chiếu xong từ lúc nào.
Mà mình, rõ ràng rất muốn xem cơ mà.
Cuối cùng, Đào Như Chi chỉ lẳng lặng nhét tấm ảnh vào ngăn phụ trong cặp, khẽ nói: “Tôi cũng vậy.”
Sau đó lại có thêm mấy người lần lượt đến chụp ảnh cùng Đào Như Chi, có người thân thiết, có người không quá quen. Nhóm học sinh cuối cấp bọn họ bỗng dưng trở thành tâm điểm, ai cũng phải tới chụp một tấm mới gọi là trọn vẹn.
Giữa dòng người tấp nập, giữa những tấm ảnh kiểu dây chuyền như sản xuất hàng loạt, Đào Như Chi vẫn cảm thấy một nỗi buồn ly biệt mơ hồ len lỏi trong tim. Cô cuối cùng cũng lần đầu cảm nhận rõ ràng rằng, mình đã mười tám tuổi rồi. Sau khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật, mảnh đất dưới chân, những con người thân quen quanh mình, đều sẽ dần chìm vào bóng tối. Mở mắt ra lần nữa, là một thế giới hoàn toàn khác.
Tưởng đâu đã chụp xong hết rồi, thì rèm máy ảnh bất ngờ bị vén lên, người cuối cùng bước vào.
Đào Như Chi xoay người, ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện. Cậu cúi mặt, chớp mắt: “Chào.”
“……”
Mọi tâm tình mang hơi hướng bi thương của Đào Như Chi bỗng chốc tan biến như mây khói. Nhìn người khách không mời mà đến, cô không kìm được giọng điệu tr@n trụi: “Cậu vào đây làm gì?”
Lâm Diệu Viễn nhún vai: “Mọi người đều vào chụp với cô, mỗi mình tôi không vào, chẳng phải như ‘giấu bạc dưới đất còn cắm cọc đánh dấu’ à?”
Đào Như Chi cứng họng. Cậu nói… cũng có lý.
Lâm Diệu Viễn đột nhiên ấn nút bắt đầu của máy chụp, chẳng cho cô lấy nửa giây phản ứng.
Trên màn hình hiện thời gian đếm ngược, cậu vừa nói vừa tạo dáng một cách rất “bảnh”: “Chụp đại vài tấm lấy lệ đi.”
Đào Như Chi lúng túng một thoáng, theo phản xạ định tạo dáng nhưng rồi lại đứng yên với vẻ mặt cứng đờ.
Cậu liếc cô: “Cô định đứng chôn chân như tượng à?”
Cô khoanh tay: “Không thì sao?”
Lâm Diệu Viễn cũng bắt chước khoanh tay như cô, chuyển sang kiểu tạo dáng thứ hai. Đào Như Chi đứng đến mỏi, há miệng ngáp một cái rõ to — tách — đúng khoảnh khắc ấy bị chụp trúng khung hình thứ ba.
Cậu nhìn màn hình, bật cười: “Ít ra cô cũng để ý hình tượng tí đi chứ.”
Cô chẳng bận tâm: “Cậu còn chưa từng thấy bộ dạng tôi dậy sớm mắt còn dính ghèn à?”
“Nhưng diễn thì phải diễn cho tới nơi tới chốn, cô buông thả như thế, nhìn giống tụi mình ‘thân quá mức’ đấy.”
Câu ấy cô chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị cánh tay đơn lẻ của Lâm Diệu Viễn vòng qua ôm lấy.
Cậu khom người, mặt sát cô rất gần, đưa tay làm ký hiệu chữ V trước ống kính.
Thân hình Lâm Diệu Viễn là kiểu thiếu niên mảnh khảnh, nhưng vai rộng, đủ để bao phủ cô. Bàn tay đặt trên vai cô không buông lỏng, cố tình dồn chút lực, ngăn cô giãy ra.
Thế nhưng khoảnh khắc ấy, cảm giác bị đè ép lại chẳng đến từ sức nặng, mà nhẹ tênh — nhẹ như có một con bướm đậu trên vai, chỉ cần khẽ động một chút là sẽ bay đi mất.
Đào Như Chi bừng tỉnh, bực tức hất mạnh khuỷu tay, dứt khoát đẩy cậu ra.
“Này —— thế này mới gọi là thân quá mức đấy?!”
Tiếc là chậm một nhịp.
Tách. Máy đã chụp xong dáng đó trước cô một giây.
Trên màn hình hiện khung ảnh cuối cùng, gương mặt Đào Như Chi ngỡ ngàng, trông như… một con ngốc to xác.
Cô không hài lòng: “Cậu làm cái gì vậy… tự nhiên làm trò đó.”
Lâm Diệu Viễn cười tinh quái: “Đó mới là tinh túy của ảnh lấy ngay đấy — phải bất ngờ mới bắt được ‘góc đẹp’ của người ta mà.” Rồi lại lập tức đổi nét mặt, giả bộ nghiêm túc: “Không hài lòng thì chụp lại đi?”
Đào Như Chi suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Thôi… dù sao cũng là ảnh vứt đi.”
Cậu hơi khựng lại, gật đầu: “Ừ, cũng phải.”
Thấy cô không phản đối nữa, Lâm Diệu Viễn bắt đầu thao tác in ảnh. Ống in ngoài rèm phát ra tiếng khởi động, bắt đầu nuốt giấy và in ảnh.
Cuối cùng cũng in xong hai tấm, cả hai đều tiện tay nhét vào túi.
—
Cuối cùng cả nhóm chen chúc cùng chui vào sau tấm rèm nhỏ xíu, trong khung hình chật chội ấy, mọi người rúc vào nhau, cùng ghi lại tấm ảnh tập thể cuối cùng. Mỗi người rửa một bản, mang về làm kỷ niệm.
Trở lại trường, phim cũng đã hong khô. Mọi người lần lượt quét ảnh vào chiếc máy tính duy nhất, cùng nhau xem lại và nhận xét từng tấm ảnh của mỗi người.
Ai cũng có tay nghề khá – góc máy đẹp, bố cục ổn, hầu như đều chụp bạn chụp đôi của mình thật sáng sủa và ăn ảnh.
Cho đến khi đến lượt ảnh của Lâm Diêu Viễn. Mọi người nhìn tấm ảnh chụp Đào Như Chi, bỗng dưng không ai nói gì. Đặc biệt là Lương Minh Kiệt.
Trong mắt cậu, với nhan sắc của Đào Như Chi, đến cả một chú chó mà cầm máy cũng khó mà chụp xấu được. Vậy mà Lâm Diêu Viễn lại làm được điều đó — thật muốn hỏi cậu ta dùng cách nào?
Tay nghề tệ đến mức này thì đúng là không thể biện hộ nổi.
Nhưng rồi khi đến lượt Đào Như Chi chụp Lâm Diêu Viễn, mọi người chỉ có thể cảm thán: có qua có lại, thậm chí còn vượt mặt.
Bành Oánh xuýt xoa, ghé tai Đào Như Chi thì thầm:
“Chị Như Chi, có thể gửi riêng cho em bộ ảnh này không?”
“Cái này… em cũng muốn à?”
Đào Như Chi tròn mắt kinh ngạc.
“Không phải, chỉ là… em cảm giác mỗi ngày nhìn một tấm là em có thể tự thoát fan luôn ấy.”
“…”
Hoạt động câu lạc bộ kết thúc khi ánh chiều tàn tím lịm sau mái trường. Mọi người ai về nhà nấy dùng bữa tối. Đào Như Chi đứng đợi xe buýt bên trạm, ánh mắt lơ đãng dõi theo bóng lưng Lâm Diêu Viễn đang đạp xe khuất dần nơi góc phố – con đường đó không phải đường về nhà họ, hẳn là cậu lại đến nhà cũ để chăm sóc mưa nhỏ.
Trong balô là đầy ắp những tấm ảnh sticker chụp ngày hôm nay. Về đến nhà, cô lấy từng tấm ra, dùng những chiếc kẹp nhỏ xinh kẹp lên bức tường ảnh của mình, cẩn thận giữ gìn tất cả, ngoại trừ tấm chụp chung của cô và Lâm Diệu Viễn.
Tấm đó, cô tiện tay ném vào thùng rác bên bàn.
Ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo tấm ảnh rơi xuống, cuối cùng dừng lại ở khung thứ tư trong chuỗi ảnh — nơi hai người đứng nghiêng người về phía nhau.
Không hẳn là thân mật, chỉ là khoảng cách gần đến lặng người. Tựa như một ly cocktail chưa kịp khuấy đều, hai chất lỏng mang màu sắc trái ngược vừa đổ vào, lẫn lộn ngổn ngang, nhưng… lạ thay, lại ánh lên một chút sắc màu đẹp đẽ đến ngẩn ngơ.
…Cứ thế vứt đi, hình như cũng hơi tiếc.
Đào Như Chi khóa chặt cửa phòng, rồi cúi xuống nhặt tấm ảnh từ trong thùng rác lên.
Nhưng… nên đặt nó ở đâu bây giờ? Cô nhìn quanh một vòng, trái phải ngẫm nghĩ, cô không muốn để bức ảnh này chung với những tấm khác, trong lòng cô, Lâm Diêu Viễn chưa đủ tư cách được lên tường.
Hay là… dùng để kê chân bàn?
Cô cẩn thận trượt tấm ảnh vào dưới chân bàn, vừa vặn để khuôn mặt Lâm Diêu Viễn nằm gọn dưới một góc, như thể bàn vừa giáng cho cậu một cú thẳng mặt. Cảnh tượng ấy khiến Đào Như Chi bật cười khúc khích.
Cô quay lại giường ngồi, nhưng chỉ một phút sau đã lại đưa mắt nhìn về phía chân bàn, ánh mắt dính chặt vào chỗ bức ảnh đang nằm. Cô bắt đầu lo, liệu chỗ đó có dễ bị người khác phát hiện quá không?
…
Sau một hồi đắn đo, cô lại lần nữa rút bức ảnh ra khỏi chân bàn. Mặt Lâm Diệu Viễn trên ảnh đã hằn lên một vệt vuông nhỏ vì sức nặng.
Cô búng nhẹ vào gương mặt đó, khẽ lẩm bẩm:
“Đáng đời.”
Từ ngoài cửa, tiếng Đào Khang Sanh vang lên:
“Như Chi ơi, ăn cơm thôi——”
“Dạ biết rồi——”
Cô vội vàng cầm quyển album trên bàn lên, mở ra trang đầu tiên, nhét tấm ảnh vào một ô đã có sẵn hình.
Tấm ảnh phía trên là bức chụp lúc cô còn bé, nhân ngày bốc đồ chọn nghề – bức ảnh đầu tiên trong đời. Sẽ không ai lật đến đó nữa, nên cô yên tâm giấu bức ảnh sticker mới vào phía sau nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương