"Năm Chính Đức đế thứ nhất, đại điển đăng cơ, ta cùng phụ vương đến Hoàng cung Bình Tây quốc chúc mừng. Ai ngờ có người mạo danh Trác Thiếu Khanh dẫn ta đến một phòng nhỏ rồi khoá cửa lại. Trong phòng...trong phòng đốt Xuân Hương- một loại xuân dược rất nổi tiếng. Tầm một khắc sau, khi dược đã ngấm vào người ta, Trác Thiếu Khanh bỗng nhiên xuất hiện.
Trên người hắn có mùi rượu rất nồng, chắc là đã say. Sau đó, chuyện sau đó ta không nhớ rõ. Hôm sau mở mắt ra đã thấy chính mình trần truồng nằm bên cạnh Trác Thiếu Khanh. Ta không rõ cảm giác lúc ấy của mình là gì, ta chỉ biết ta hận hắn. Hận hắn cướp đi thân thể trinh khiết của ta, hận hắn đập tan tương lai vừa mới tốt đẹp của ta. Ta không rõ làm sao chính mình về lại Định Nam quốc, chỉ biết hai tháng sau đó, Thái y phát hiện ta có hỷ mạch.
Lúc đó ánh mắt của mọi người nhìn ta rất bất thiện, đầy ý khinh miệt không thèm che giấu. Chỉ có phụ vương và Hoàng đế bá bá, vẫn luôn che chở cho ta. Ta càng thêm hận kẻ đã gây cho ta nỗi nhục nhã này.
Trong một lần dự tiệc, ta bị Mặc Kì Ca- U Tĩnh quận chúa đẩy ngã đến xảy thai, sự việc này khi đó rất náo loạn, lan đến Bình Tây quốc. Trác Thiếu Khanh lúc đó đã lên ngôi hai năm, không nói hai lời liền đích thân mang sính lễ đến đón ta. Nhưng ta không muốn.
Ta biết Trác Thiếu Khanh có tình cảm với ta, nhưng ta chỉ xem hắn là huynh trưởng. Nhưng thật không ngờ, hắn lại dám dùng thủ đoạn như thế để có được ta. Ta khinh hắn. Ta cảm thấy ở chung với một nam nhân như vậy thật sự rất rất rất dơ bẩn".
Giọng nói của Mặc Kì Vân từ đầu đến cuối vẫn rất đều đều, không lên không xuống, như là kẻ không có cảm xúc:
"Sau đó, ta tự tử, chết trên đường đến Bình Tây quốc hoà thân. Ta khi đó cứ ngỡ bản thân đã chết rồi, đường Hoàng Tuyền cũng đã bước qua, canh Mạnh Bà cũng đã thử. Nhưng ta lại không cách nào đầu thai kiếp khác. Mạnh Bà nói, ta mất đi một hồn, trong lòng lại có chấp niệm, không thể tiếp tục luân hồi. Ta thật sự không biết tại sao bản thân lại mất một hồn, cũng không rõ chấp niệm của chính ta là gì.
Ta cứ mơ mơ hồ hồ sống ở Diêm Vương điện mấy năm, sau đó Diêm Vương thấy ta đã rất nhiều năm vẫn không có ý muốn đi tìm hiểu, nên mới kêu Phán Quan đại nhân mở sổ sinh tử, giúp ta tìm xem một hồn còn lại của ta liệu có phải đã lỡ trôi vào cửa luân hồi đầu thai kiếp khác hay không. Không ngờ lại không tìm được.
Mạnh Bà lại nói với ta, dù cho có tìm ra thì chấp niệm của ta quá sâu cũng khó mà đầu thai được. Nhưng ta lại thật sự không biết bản thân rốt cuộc chấp niệm điều gì. Lại qua rất nhiều năm, ta giúp Mạnh Bà trông coi Sinh Hiện kính, trong lúc vô tình gặp được Trác Thiếu Khanh. Hắn chỉ còn lại...những tàn hồn dường như chỉ cần một ngọn gió thổi là có thể tan mất. Hắn không có cách nào bước vào đường Hoàng Tuyền, chỉ có thể như những đốm lửa nhỏ lơ lửng bên ngoài, khi ánh lửa tan biến, linh hồn của hắn cũng sẽ hoà tan, hoàn toàn biến mất khỏi luân hồi.
Ta hỏi Mạnh Bà tại sao lại như vậy, Mạnh Bà nói mọi sự đều có liên quan đến ta. Mạnh Bà đưa cho ta một quả cầu, tất cả những gì diễn ra sau khi ta chết, đều hiện hữu bên trong nó. Trác Thiếu Khanh, vì ta mà chết.
Sau đó Mạnh Bà nói với ta, nếu muốn cứu hắn, ta phải đi tìm một phần hồn còn lại của chính mình, đưa nó trở về thời điểm trước khi ta chết. Nó phải thay ta sống tiếp, thay ta chữa lành những vết thương ta đã tạo ra cho Trác Thiếu Khanh. Cho đến khi hồn y không còn một vết nứt nào, mới có thể hoàn chỉnh luân hồi. Ta không nói hai lời, liền ra đi.
Nhưng rất lâu sau đó cũng không tìm được. Diêm Vương thương ta bôn ba, lại nói cho ta biết thật ra không cần phải đúng là phách của ta mới được, kì thực chỉ cần một linh hồn có thể dung nạp thật tốt với thân thể của ta mà thôi. Rồi ta tìm ra ngươi- Nghê Vi".
Nghê Vi đưa mắt nhìn người con gái đáy mắt lạnh như sương ở bên cạnh, mấp máy môi hỏi:
"Vậy tôi là một hồn của cô, hay chỉ là người có linh hồn trùng khớp?".
"Không rõ lắm, chỉ biết ngươi rất hợp với thân thể ta, linh hồn cũng rất cảm ứng với linh hồn của ta", Mặc Kì Vân mờ mịt lắc đầu.
Một hồi lâu hai người không ai lên tiếng, không khí trong thùng xe vẫn lạnh như băng. Nghê Vi nắm chặt chăn trên người, lại mở miệng hỏi:
"Vậy ta ở đây..là thay cô..ừm... yêu thương cái người tên Trác Thiếu Khanh kia?".
Hình như Mặc Kì Vân thoáng ngẩng ra một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu:
"Phải, mà cũng không phải. Ngươi có thể chính là linh hồn bị sót của ta, có thể nói cũng chính là ta mà thôi. Nếu ngươi là ta thì không phải là "thay" ta rồi, vì chính ngươi vốn là ta mà".
Nghê Vi nghĩ nghĩ một hồi cũng gật gù đồng ý.
Quả thật là như vậy.
Nhưng mà muốn cô- một cô gái chưa từng yêu ai- quan tâm, yêu thương và chăm sóc một người con trai?! Có lầm không vậy!!!
"Không lầm đâu, ta thật sự muốn như vậy. Ta nợ Trác Thiếu Khanh quá nhiều", Mặc Kì Vân bất thình lình lên tiếng.
"Vậy tại sao cô không trùng sinh? Không phải trong mấy tiểu thuyết cũng có cách này hay sao? Tôi có thể xuyên không được, vậy tại sao cô lại không thể trùng sinh?", Nghê Vi nhướn cao mày, nghi hoặc hỏi.
Không phải nàng không nghĩ đến, nhưng là không thể.
Mặc Kì Vân trầm mặc.
Nàng mặc dù đồng ý giúp Trác Thiếu Khanh, nhưng trong lòng có hận, khó mà hoàn thành. Chi bằng đi tìm một người khác có linh hồn trùng khớp với thân thể của nàng, hoặc chính là một hồn kia của nàng, giúp nàng hoàn thành.
Mặc dù hỏi như thế, nhưng Nghê Vi cũng đã đoán được sơ nguyên nhân của Mặc Kì Vân. Cô thở dài thật sâu, sâu đến mức cả linh hồn đều nhuốm bụi phiền muộn, mới thì thào lên tiếng:
"Được rồi, tôi giúp cô".
Không nghĩ đến Nghê Vi sẽ suy nghĩ nhanh như vậy, nhưng Mặc Kì Vân vẫn rất biết điều lên tiếng:
"Nghê Vi, đa tạ ngươi. Vì ngươi là linh hồn ngoại nhập, khó tránh khỏi không có trí nhớ, ta sẽ tách trí nhớ của ta đưa vào đại não của ngươi. Chỉ cần đối với Trác Thiếu Khanh thật tốt, ta sẽ mang ơn ngươi".
Lời Mặc Kì Vân vừa dứt, Nghê Vi cảm thấy trong não mình đột nhiên tràn vào rất nhiều thông tin xa lạ. Những kí ức vụn vặt từ lúc mới biết suy nghĩ, cho đến khi nâng bình độc dược uống cạn, tất cat đều chậm rãi tái hiện lại.
Đợi mọi thứ xong xuôi, bên ngoài đã sáng trưng, mà bóng dáng Mặc Kì Vân cũng đã hoàn toàn biến mất. Nghê Vi vươn tay vuốt vuốt lại tóc mái bết trên trán, trong lòng âm thầm nói:
"Nếu tôi đã đồng ý sẽ tuyệt đối không nuốt lời. Mặc Kì Vân, cô yên tâm, từ bây giờ Nghê Vi tôi chính là Mặc Kì Vân, sứ mệnh của Mặc Kì Vân là yêu thương Trác Thiếu Khanh".
Trên người hắn có mùi rượu rất nồng, chắc là đã say. Sau đó, chuyện sau đó ta không nhớ rõ. Hôm sau mở mắt ra đã thấy chính mình trần truồng nằm bên cạnh Trác Thiếu Khanh. Ta không rõ cảm giác lúc ấy của mình là gì, ta chỉ biết ta hận hắn. Hận hắn cướp đi thân thể trinh khiết của ta, hận hắn đập tan tương lai vừa mới tốt đẹp của ta. Ta không rõ làm sao chính mình về lại Định Nam quốc, chỉ biết hai tháng sau đó, Thái y phát hiện ta có hỷ mạch.
Lúc đó ánh mắt của mọi người nhìn ta rất bất thiện, đầy ý khinh miệt không thèm che giấu. Chỉ có phụ vương và Hoàng đế bá bá, vẫn luôn che chở cho ta. Ta càng thêm hận kẻ đã gây cho ta nỗi nhục nhã này.
Trong một lần dự tiệc, ta bị Mặc Kì Ca- U Tĩnh quận chúa đẩy ngã đến xảy thai, sự việc này khi đó rất náo loạn, lan đến Bình Tây quốc. Trác Thiếu Khanh lúc đó đã lên ngôi hai năm, không nói hai lời liền đích thân mang sính lễ đến đón ta. Nhưng ta không muốn.
Ta biết Trác Thiếu Khanh có tình cảm với ta, nhưng ta chỉ xem hắn là huynh trưởng. Nhưng thật không ngờ, hắn lại dám dùng thủ đoạn như thế để có được ta. Ta khinh hắn. Ta cảm thấy ở chung với một nam nhân như vậy thật sự rất rất rất dơ bẩn".
Giọng nói của Mặc Kì Vân từ đầu đến cuối vẫn rất đều đều, không lên không xuống, như là kẻ không có cảm xúc:
"Sau đó, ta tự tử, chết trên đường đến Bình Tây quốc hoà thân. Ta khi đó cứ ngỡ bản thân đã chết rồi, đường Hoàng Tuyền cũng đã bước qua, canh Mạnh Bà cũng đã thử. Nhưng ta lại không cách nào đầu thai kiếp khác. Mạnh Bà nói, ta mất đi một hồn, trong lòng lại có chấp niệm, không thể tiếp tục luân hồi. Ta thật sự không biết tại sao bản thân lại mất một hồn, cũng không rõ chấp niệm của chính ta là gì.
Ta cứ mơ mơ hồ hồ sống ở Diêm Vương điện mấy năm, sau đó Diêm Vương thấy ta đã rất nhiều năm vẫn không có ý muốn đi tìm hiểu, nên mới kêu Phán Quan đại nhân mở sổ sinh tử, giúp ta tìm xem một hồn còn lại của ta liệu có phải đã lỡ trôi vào cửa luân hồi đầu thai kiếp khác hay không. Không ngờ lại không tìm được.
Mạnh Bà lại nói với ta, dù cho có tìm ra thì chấp niệm của ta quá sâu cũng khó mà đầu thai được. Nhưng ta lại thật sự không biết bản thân rốt cuộc chấp niệm điều gì. Lại qua rất nhiều năm, ta giúp Mạnh Bà trông coi Sinh Hiện kính, trong lúc vô tình gặp được Trác Thiếu Khanh. Hắn chỉ còn lại...những tàn hồn dường như chỉ cần một ngọn gió thổi là có thể tan mất. Hắn không có cách nào bước vào đường Hoàng Tuyền, chỉ có thể như những đốm lửa nhỏ lơ lửng bên ngoài, khi ánh lửa tan biến, linh hồn của hắn cũng sẽ hoà tan, hoàn toàn biến mất khỏi luân hồi.
Ta hỏi Mạnh Bà tại sao lại như vậy, Mạnh Bà nói mọi sự đều có liên quan đến ta. Mạnh Bà đưa cho ta một quả cầu, tất cả những gì diễn ra sau khi ta chết, đều hiện hữu bên trong nó. Trác Thiếu Khanh, vì ta mà chết.
Sau đó Mạnh Bà nói với ta, nếu muốn cứu hắn, ta phải đi tìm một phần hồn còn lại của chính mình, đưa nó trở về thời điểm trước khi ta chết. Nó phải thay ta sống tiếp, thay ta chữa lành những vết thương ta đã tạo ra cho Trác Thiếu Khanh. Cho đến khi hồn y không còn một vết nứt nào, mới có thể hoàn chỉnh luân hồi. Ta không nói hai lời, liền ra đi.
Nhưng rất lâu sau đó cũng không tìm được. Diêm Vương thương ta bôn ba, lại nói cho ta biết thật ra không cần phải đúng là phách của ta mới được, kì thực chỉ cần một linh hồn có thể dung nạp thật tốt với thân thể của ta mà thôi. Rồi ta tìm ra ngươi- Nghê Vi".
Nghê Vi đưa mắt nhìn người con gái đáy mắt lạnh như sương ở bên cạnh, mấp máy môi hỏi:
"Vậy tôi là một hồn của cô, hay chỉ là người có linh hồn trùng khớp?".
"Không rõ lắm, chỉ biết ngươi rất hợp với thân thể ta, linh hồn cũng rất cảm ứng với linh hồn của ta", Mặc Kì Vân mờ mịt lắc đầu.
Một hồi lâu hai người không ai lên tiếng, không khí trong thùng xe vẫn lạnh như băng. Nghê Vi nắm chặt chăn trên người, lại mở miệng hỏi:
"Vậy ta ở đây..là thay cô..ừm... yêu thương cái người tên Trác Thiếu Khanh kia?".
Hình như Mặc Kì Vân thoáng ngẩng ra một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu:
"Phải, mà cũng không phải. Ngươi có thể chính là linh hồn bị sót của ta, có thể nói cũng chính là ta mà thôi. Nếu ngươi là ta thì không phải là "thay" ta rồi, vì chính ngươi vốn là ta mà".
Nghê Vi nghĩ nghĩ một hồi cũng gật gù đồng ý.
Quả thật là như vậy.
Nhưng mà muốn cô- một cô gái chưa từng yêu ai- quan tâm, yêu thương và chăm sóc một người con trai?! Có lầm không vậy!!!
"Không lầm đâu, ta thật sự muốn như vậy. Ta nợ Trác Thiếu Khanh quá nhiều", Mặc Kì Vân bất thình lình lên tiếng.
"Vậy tại sao cô không trùng sinh? Không phải trong mấy tiểu thuyết cũng có cách này hay sao? Tôi có thể xuyên không được, vậy tại sao cô lại không thể trùng sinh?", Nghê Vi nhướn cao mày, nghi hoặc hỏi.
Không phải nàng không nghĩ đến, nhưng là không thể.
Mặc Kì Vân trầm mặc.
Nàng mặc dù đồng ý giúp Trác Thiếu Khanh, nhưng trong lòng có hận, khó mà hoàn thành. Chi bằng đi tìm một người khác có linh hồn trùng khớp với thân thể của nàng, hoặc chính là một hồn kia của nàng, giúp nàng hoàn thành.
Mặc dù hỏi như thế, nhưng Nghê Vi cũng đã đoán được sơ nguyên nhân của Mặc Kì Vân. Cô thở dài thật sâu, sâu đến mức cả linh hồn đều nhuốm bụi phiền muộn, mới thì thào lên tiếng:
"Được rồi, tôi giúp cô".
Không nghĩ đến Nghê Vi sẽ suy nghĩ nhanh như vậy, nhưng Mặc Kì Vân vẫn rất biết điều lên tiếng:
"Nghê Vi, đa tạ ngươi. Vì ngươi là linh hồn ngoại nhập, khó tránh khỏi không có trí nhớ, ta sẽ tách trí nhớ của ta đưa vào đại não của ngươi. Chỉ cần đối với Trác Thiếu Khanh thật tốt, ta sẽ mang ơn ngươi".
Lời Mặc Kì Vân vừa dứt, Nghê Vi cảm thấy trong não mình đột nhiên tràn vào rất nhiều thông tin xa lạ. Những kí ức vụn vặt từ lúc mới biết suy nghĩ, cho đến khi nâng bình độc dược uống cạn, tất cat đều chậm rãi tái hiện lại.
Đợi mọi thứ xong xuôi, bên ngoài đã sáng trưng, mà bóng dáng Mặc Kì Vân cũng đã hoàn toàn biến mất. Nghê Vi vươn tay vuốt vuốt lại tóc mái bết trên trán, trong lòng âm thầm nói:
"Nếu tôi đã đồng ý sẽ tuyệt đối không nuốt lời. Mặc Kì Vân, cô yên tâm, từ bây giờ Nghê Vi tôi chính là Mặc Kì Vân, sứ mệnh của Mặc Kì Vân là yêu thương Trác Thiếu Khanh".
Danh sách chương