Hứa Ngạn Văn nói toàn bộ những chuyện mà mình biết.
“Anh Hoắc thích kết bạn, trọng nghĩa khinh tài.

Trong số những du học sinh, nhân duyên của anh ấy là tốt nhất, mọi người đều muốn kết bạn với anh ấy.”
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn trúc, khẽ rũ mắt, làm như không nghe nhưng lại nghe không sót một từ.
Khóe môi nhếch lên nụ cười.
Thích kết bạn là bởi vì hắn chẳng để ai trong lòng, trọng nghĩa khinh tài càng đơn giản hơn, vì hắn cũng chẳng để tiền trong lòng.
Hắn là người thế nào, đúng là không thể rõ ràng hơn được nữa.
Từ khi hai người gặp lại, hắn chưa từng giấu giếm Bạch Chuẩn chuyện gì.
Mà Bạch Chuẩn thì giấu hắn đủ thứ, chuyện A Tú, chuyện Thành Hoàng, còn cả chuyện hương mệnh có dài hay không.
Mắt Bạch Chuẩn sầm xuống, định nắm tay Hoắc Chấn Diệp nhưng cuối cùng lại khẽ siết ngón tay.
Hứa Ngạn Văn dè dặt thăm dò sắc mặt Bạch Chuẩn, lục lọi trong đầu, nhưng thực sự không thể nhớ ra nhiều chuyện liên quan tới anh Hoắc hơn.

Anh ta nghiêm túc nói với Bạch Chuẩn: “Bạch tiên sinh, tôi thực sự không nghĩ nổi nữa.”
Mặc dù anh ta cũng xuất thân giàu sang, nhưng khi đi học chỉ nghiêm túc học tập, không chung đường với đám thiếu gia đi du học để chơi như Hoắc Chấn Diệp.
“Vậy còn chuyện…tình yêu thì sao?”
Hứa Ngạn Văn vô thức ngồi thẳng người, đương nhiên cũng có tin đồn về chuyện này.
Mặc dù không biết bao giờ Hoắc Chấn Diệp mới tỉnh, nhưng anh ta quyết định gánh trọng trách dỗ dành bạn trai thay bạn mình: “Không có.

Nhìn anh Hoắc có vẻ phong lưu, nhưng tuyệt đối không phải dạng hạ lưu.”

Bạch Chuẩn im lặng, Hứa Ngạn Văn thấy cậu không nói gì bèn khuyên bảo: “Bạch tiên sinh, cậu ăn chút gì nhé.”
A Tú mím môi, nhìn Bạch Chuẩn rồi nhìn Hoắc Chấn Diệp nằm trên giường, xoay người chạy ra ngoài đến thẳng quán trà, mua cháo và điểm tâm về, đặt đồ ăn tới trước mặt Bạch Chuẩn.
Cô chỉ vào chai nước đang treo, lại chỉ vào cháo thịt và điểm tâm.
Hứa Ngạn Văn nói: “Ý của A Tú là anh Hoắc đang truyền dịch không khác nào đang ăn, Bạch tiên sinh cũng phải ăn đi.”
Tuy rằng tính cách Hứa Ngạn Văn giống như gà mẹ, nhưng cũng xem như một người bạn tiêu chuẩn.

Bạch Chuẩn không so đo với anh ta, ăn vài miếng rồi lắc đầu không ăn nữa.
Sao người này còn chưa chịu tỉnh?
Thời gian trong mơ qua rất nhanh, Bạch Tiểu Thất đã mười mấy tuổi.
Hoắc Chấn Diệp đạp xe chở Bạch Tiểu Thất, hai người xuyên qua đám đông trên phố.
“Nhường đường, nhường đường, xe tới đây, xe tới đây!” Hoắc Chấn Diệp chẳng chút kiêng dè, không ngừng ấn chuông để đám người tránh ra, Bạch Tiểu Thất ngồi sau ôm chặt lấy eo hắn: “Anh, anh chậm thôi.”
Xe đạp lắc lư, Hoắc Chấn Diệp cười lớn, dừng xe lại.

Bạch Tiểu Thất nhảy từ yên sau xuống: “Anh! Anh lừa em, anh không biết đi xe!”
“Anh biết lái xe, chứ không biết đạp xe.”
Lần này Bạch Tiểu Thất không tin hắn nữa: “Em không tin.”
“Đừng thế chứ, để anh kiếm một chiếc xe tới cho em xem.”
Người nhà họ Hoắc không tới tìm Hoắc Chấn Diệp, hai người lớn lên ở cô nhi viện, Hoắc Chấn Diệp cũng dần bớt đi vẻ thiếu gia, đãi ngộ không khác gì những đứa trẻ khác.
Bảy tám tuổi bị đuổi ra ngoài bán báo, đánh giày, Hoắc Chấn Diệp có thể ăn có thể làm, ngoài cướp đồ ăn cho mình, còn cướp luôn một phần cho Bạch Tiểu Thất.
Mười mấy tuổi, cô nhi viện không cho hắn ở nữa mà để hắn tự đi kiếm ăn.
Hoắc Chấn Diệp dẫn Bạch Chuẩn bắt xe lửa lên Thượng Hải, nơi đây nhiều thứ mới mẻ, cũng dễ kiếm tiền hơn.
Vừa tới Thượng Hải, Hoắc Chấn Diệp đã quen lối tới nhà thờ ở vùng tô giới.

Bạch Tiểu Thất cũng to gan hơn nhiều, nhưng nhìn thấy Thượng Hải hoàn toàn khác biệt, lại nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cậu vẫn cảm thấy hơi sợ.
“Anh ơi, chúng ta tới đây làm gì?”
Người khác đều nói những người nước ngoài trong nhà thờ sẽ ăn thịt người, sẽ móc mắt, chặt tay trẻ con, ngâm trong bình rượu.
Hoắc Chấn Diệp xoa đầu Bạch Tiểu Thất: “Tới đây ăn uống, tắm rửa miễn phí mấy ngày.

Đợi anh tìm được việc thì chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.”
Bọn họ vừa mới tới Thượng Hải, ở vùng tô giới sẽ an toàn hơn khu thành cũ.
Cha xứ không ngờ rằng hai đứa trẻ này sẽ tới nhà thờ xin trợ giúp.

Hoắc Chấn Diệp nói tiếng Anh tiêu chuẩn, khiến Cha John tròn mắt ngạc nhiên.
“Cháu đã từng theo giáo sư tới nước Anh, từng học ở đó mấy năm.”
Khi vào cửa Hoắc Chấn Diệp đã bịa ra một câu chuyện, vốn dĩ hắn đi theo một giáo sư người Anh, vị giáo sư đó là một học giả vô cùng nổi tiếng, đang làm nghiên cứu ở Trung Quốc.
Nhưng thật đáng tiếc, nghiên cứu chưa thành công thì giáo sư đã qua đời, người nhà tới lấy đi tất cả tài liệu và tài sản của ông, cũng không mang hắn về Anh cùng.
Cha John vô cùng tiếc thương, nghe cách nói năng và ngữ điệu của Hoắc Chấn Diệp thì biết ngay giáo sư kia nhất định là một người uyên bác, xuất thân cao quý, ông cũng rất vui lòng giúp đỡ học trò của giáo sư.
Hai người họ ở trong căn nhà nhỏ phía sau nhà thờ, chăn đệm trên giường vừa mềm vừa ấm áp, buổi tối còn có thể ăn bánh mì nướng và súp bơ.
Bạch Tiểu Thất cọ mặt vào chăn, rất hài lòng, cậu nhắm mắt cảm thán: “Khi nào thì chúng ta mới có nhà của riêng mình đây?”
Hoắc Chấn Diệp cười, hắn ngồi xuống cạnh Bạch Tiểu Thất, xoa đầu cậu: “Sẽ nhanh thôi, chắc chắn chúng ta sẽ có nhà của riêng mình.”
Hoắc Chấn Diệp nói tiếng Anh thành thạo, biết đàn piano, biết vẽ tranh sơn dầu.

Cha John càng tin tưởng vị giáo sư kia có thật, thậm chí ông còn bằng lòng viết thư giới thiệu cho Hoắc Chấn Diệp.

Nếu như hắn muốn đi Anh, Cha John có thể tìm một con thuyền đi Anh gửi hắn qua đó.
Thông qua cha John, Hoắc Chấn Diệp quen được thuyền trưởng thuyền đi Anh, kiến được nhiều tiền hơn.
Hôm ấy, khi hắn về nhà thì nhìn thấy Bạch Tiểu Thất đứng ở cửa, không ngừng nhìn ngó xung quanh.

Hoắc Chấn Diệp chạy lên trước: “Đang đợi ai đấy?”
Bạch Tiểu Thất do dự, ánh mắt né tránh.
Hoắc Chấn Diệp nhướng mày, ồ, chắc làm chuyện xấu rồi chứ gì: “Sao thế, nói cho anh nghe.”
“Em… em cứu một người.”
Một cô gái xách giỏ bán hoa ở tô giới, Bạch Chuẩn lên phố, thấy cô bị người khác bắt nạt, giỏ hoa rơi xuống đất, hoa văng tung tóe.
Cô không dám về nhà, sợ bị mẹ nuôi đánh mắng: “Lần này nhất định mẹ sẽ bán tôi đi.” Cô đã lớn rồi, có thể bán đến nơi đó.
Bạch Tiểu Thất đưa cô về đây.
Vẻ tươi cười của Hoắc Chấn Diệp đông cứng lại: “Con gái ư?”
Mở cửa ra, cô gái kia đang ngồi trên giường của Bạch Tiểu Thất, mái tóc đen dài bện hai bên rủ bên vạt áo, mặt mày thanh tú, nước mắt còn đọng trên má.
“A Tú.” Bạch Tiểu Thất gọi cô.

Cậu đi tới cạnh A Tú, an ủi cô, “Đây là anh trai anh, em đừng sợ.

Nhất định anh ấy sẽ cho em ở lại.”
Cô gái ngẩng đầu lên, giống hệt A Tú.

Cô rất ngạc nhiên: “Thật sao?”
Hoắc Chấn Diệp thở phào, A Tú này không phải là người giấy, tới thì cũng tới rồi, giữ lại đi, dù sao nuôi một cũng là nuôi, nuôi hai cũng là nuôi.
Hắn còn trẻ tuổi mà đã có cả con trai lẫn con gái.
Có thêm A Tú thì không thể ở nhà thờ lâu dài được.

Hoắc Chấn Diệp không tới xóm Dư Khánh, hắn thuê một gian phòng ở tô giới.

Hắn cầm theo thư giới thiệu của Cha John, thuận lợi tìm được một công việc ở ngân hàng nước Anh.
Bạch Tiểu Thất không chịu ngồi xe đạp nữa.

Hai người dắt xe về nhà, còn chưa về đến nhà đã ấn chuông vang lên.
A Tú ló đầu ra từ ô cửa sổ tầng hai, gọi hai người: “Anh, hai anh về rồi đấy ạ! Hôm nay em mua cá, hầm với trứng gà và đậu hũ.”
Tính cách Bạch Tiểu Thất khác với Bạch Chuẩn, nhưng miệng ăn thì giống nhau, thích ăn cá tôm tươi nhất.
A Tú nấu ăn rất ngon, cô học nấu ăn từ cô Vương ở bên cạnh.

Tôm nõn được bọc thành từng viên, trong bát lớn có ít nhất ba con cá, đậu hũ thái miếng đập trứng vào, đun chín thì rưới nước tương lên ăn rất ngon.
Hoắc Chấn Diệp nhìn lướt qua đồ ăn là biết ngay tiền tháng này của mình đã tiêu sạch.

A Tú cầm đũa dạy hai người anh: “Còn đòi mua xe đạp làm gì, tháng này đều chỉ ăn thế này thôi.”

Cá tôm rẻ hơn thịt nhiều.
Quản gia A Tú tính toán rất cẩn thận, từ khi có cô, trong nhà chưa lúc nào thiếu gạo muối.
“Không chỉ là ăn thế này, cũng không có điểm tâm đâu.

Tháng này không thể xem phim, đợi tháng sau hẵng tính.” A Tú nghiêm mặt tuyên bố với hai người anh.
Hoắc Chấn Diệp phụ trách kiếm tiền, Bạch Tiểu Thất và A Tú đều đi học.

Cả xóm ai cũng biết nhà này có một người anh rất lợi hại, nuôi cả hai em.
A Tú vừa nói xong, Hoắc Chấn Diệp rút một phong bì trong túi ra: “Đây là tiền thêm ngoài của tháng này.”
A Tú bị phản bác, cô cau mày cầm lấy phong bì.

Đếm xong số tiền bên trong, cô nở nụ cười như thần giữ của, rút ra hai tờ: “Ăn ít điểm tâm thôi, không có bánh kem nữa, chỉ cho phép ăn bánh qui và nước hoa quả.”
Nói dứt lời, cô nhìn anh Hai nhà mình, người thích ăn đồ ngọt nhất trong nhà chính là anh Hai.
Hoắc Chấn Diệp bưng bát lên, nháy mắt với Bạch Tiểu Thất.

Hộp điểm tâm tuần này sẽ không đầy được rồi, ngày mai hắn sẽ lén dẫn cậu đi ăn.
“Vậy có thể đi xem Thành Hoàng đi tuần lần ba chứ.” Bạch Tiểu Thất múc một thìa cá tươi hầm đậu hũ trứng gà, “Anh nghe nói Thành Hoàng đi tuần lần ba ở khu thành cũ rất náo nhiệt.”
Hoắc Chấn Diệp nghe thấy Thành Hoàng đi tuần lần thứ ba, chợt khựng lại: “Em hứng thú với chuyện này à?”
Hắn không ở khu thành cũ, cũng vì muốn né tránh người của Bát Môn.
“Thú vị biết bao, em nghe nói có tượng thần bằng giấy cao gấp rưỡi người bình thường.” Trong mắt Bạch Tiểu Thất tràn đầy hứng thú, khi nói tới chuyện làm giấy, cậu không hề có ý gì khác.
Hoắc Chấn Diệp gắp một con cá từ bát to lên, loại cá này chỉ dài bằng bàn tay, bỏ đầu, dùng đôi đũa gạt một cái là được nguyên cả miếng thịt cá.
Hắn gỡ một bát thịt cá đưa cho Bạch Chuẩn hết.
A Tú lắc đầu: “Bạn em nói đông người lắm, tốt nhất là con gái đừng nên đi.” Rất nhiều kẻ nhân cơ hội quấy rối hay móc túi.
“Thôi vậy, để anh với anh cả đi, đến lúc đó để em thèm chết.” Bạch Tiểu Thất vươn đũa gắp thịt cá trong bát.
A Tú thấy thế, giơ tay làm mặt quỷ với cậu.
Bạch Tiểu Thất không để ý, cậu đã sớm quen rồi.

Ăn xong lại đưa bát ra để anh cậu gỡ thêm cá vào bát.
______________
Lời tác giả:
Hoắc – Có nếp có tẻ – Thất
Bạch – Vô lo vô nghĩ – Tiểu Thất
A – Biến thành người thật – Tú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện