“Đây là tiểu tinh linh.” Trả lời nghi vấn của mọi người chính là Fein, hắn sắc mặt bình tĩnh thong dong, so với các đại chủ giáo các tín đồ trung thực khác, bề ngoài khí chất của người vô tin là hắn đây ngược lại là càng giống nhân viên thần chức hơn.
Fein đã từng nghi hoặc qua, lúc trước vì cái gì Trác Cẩn Khác lại chọn hắn, Trác Cẩn Khác dùng nụ cười thánh đồ, nói ra nguyên nhân làm hắn chỉ muốn đánh người ác liệt. Cái gì gọi là, ngươi có một gương mặt xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui chứ, có thể coi như là mặt mũi của thánh đường, khí chất cùng bề ngoài thánh khiết như vậy mà không làm sản xuất ngành tôn giáo thì đúng là mệt lớn. Các tín đồ, các vị có biết Giáo Hoàng thần thánh vĩ đại của các vị, bản chất thực ra lại ác liệt cỡ nào không vậy.
Muốn hỏi vì cái gì Fein lại biết, đó là bởi vì vừa rồi Trác Cẩn Khác mới chuyển những tin tức có quan hệ đến các tiểu tinh linh sang cho Fein, bởi vì đây là công việc đầu tiên của Fein. Đối với loại năng lực xuất quỷ nhập thần xâm nhập vào tư duy người ta này của Trác Cẩn Khác, Fein vẫn luôn phi thường kiêng kị. Cũng chỉ có hắn mới như vậy, các thành viên thánh đường khác, đối với việc Giáo Hoàng Trác Cẩn Khác giao lưu tư duy tinh thần với bọn họ, là phi thường được hoan nghênh.
Thánh đường, bởi vì là nơi thánh địa, không nhiễm một hạt bụi không đơn thuần là vì được quét tước, bản thân nó đã có tác dụng vô cấu vô trần rồi, chỉ là một khi đã lây dính vết chân, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút ô trọc, các tiểu tinh linh chính là phụ trách tới quét tước thánh đường.
Những sinh vật nhìn qua trông rất đáng yêu này, ngày thường sẽ nghỉ ngơi ở trên cây, lúc cầm cây chổi cùng giẻ lau chính là người vệ sinh cần lao nhất, bọn họ sẽ quét tước sạch sẽ thánh đường, không để lại một hạt bụi nào. Chúng nó chỉ phụ trách đường phố và nơi công chúng, cùng với Trung Ương Thần Điện của Giáo Hoàng, những địa phương khác thỉnh tự động quét tước.
Nếu muốn chúng nó hỗ trợ cũng không phải là điều không thể, đặt đồ ăn điểm tâm thật ngon ngay trước cửa phòng, chờ vài phút, những tiểu tinh linh có trí tuệ hiểu biết này sẽ lập tức xuất hiện, tiến hành giao lưu đơn giản với bạn, tiểu tinh linh đồng ý thì sẽ tiếp nhận điểm tâm của bạn, giúp bạn quét tước. Xét thấy nhân số hiện giờ của thánh đường, thật đúng là không có sức lao động dư thừa để làm công tác quét đường cái, chỉ có thể dựa vào tiểu tinh linh.
Mang lên mũ nhỏ, mắt nhỏ có góc cạnh sắc bén ( bạn xác định nhìn ra được sao), huýt sáo, đó chính là chấp pháp giả không chút lưu tình ( đáng phải hoài nghi, nhưng như vậy vẫn rất đáng yêu), kỳ thật cũng chỉ là thực hiện một chút quyền lợi giao cảnh cùng quản lý, còn cụ thể là chấp hành như thế nào, lực độ như thế nào, mặc Fein nhọc lòng đi.
Các tiểu tinh linh có năng lực chữa trị đơn giản, có thể giữ được mạng một nhân viên bị thương, chờ đến cứu viện kế tiếp, chỉ là chỉ được dùng ở trên đường phố và trường hợp công chúng mà thôi, các tiểu tinh linh nghiêm khắc tuân thủ quy tắc không tiến vào bất cứ một kiến trúc tư hữu nào, chẳng sợ là xảy ra án mạng, chúng nó cũng sẽ không quản. Chỉ là bất cứ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ không thoát khỏi được đôi mắt của các tiểu tinh linh có mặt khắp nơi. Các tiểu tinh linh đáng yêu đồng thời cũng là con mắt giám thị của thánh đường, chẳng qua muốn điều động chúng nó ghi chép, cũng phải thông qua thủ tục.
Các tiểu tinh linh vũ lực không cao, lực phòng ngự lại rất mạnh, cho nên đừng nghĩ tới chuyện khi dễ chúng nó, khi dễ chúng nó chính là sẽ phải chịu trừng phạt, vì không cho người đánh chủ ý lên các vật nhỏ đáng yêu này, các tiểu tinh linh được Trác Cẩn Khác giao cho năng lực thấy rõ thiện ác thật giả, để chúng nó có thể tránh đi nguy hiểm, muốn coi tiểu tinh linh như giống loài quý hiếm mà mang ra khỏi thánh đường, đó là không có khả năng, bởi vì chỉ cần các tiểu tinh linh vừa rời khỏi thánh đường, liền sẽ tự động biến mất, một lần nữa xuất hiện ở trong thánh đường, không được cho phép, các tiểu tinh linh tuyệt đối không thể rời khỏi thánh đường.
Fein giảng giải với các vị tín đồ, các tín đồ không khỏi mang hảo cảm cực lớn đối với các tiểu tinh linh ngoại hình đáng yêu lại có năng lực này, tuổi còn nhỏ một chút, tỷ như Marty, đã chạy lên, chào hỏi cùng các tiểu tinh linh, một ít người cũng nhịn không được mà đều tiến lên, trong khoảng thời gian ngắn, hoan thanh tiếu ngữ, tại cái thế giới mạt thế này, đây là hình ảnh trân quý cỡ nào.
Một ngày đêm này, không khí trong thánh đường vẫn luôn ấm áp như vậy, các tín đồ cứ như không hề cảm thấy mệt nhọc mà náo nhiệt một ngày một đêm, thẳng đến ngày hôm sau, năm vị đại chủ giáo Fein bọn họ mới chính thức trở về vị trí cũ, đến Trung Ương Thần Điện báo danh với Trác Cẩn Khác.
“Chơi vui vẻ không?” Trác Cẩn Khác dựa nghiêng trên bảo tọa, cười khanh khách nhìn mọi người, hôm qua thánh đường hoan thanh tiếu ngữ, cũng nằm dưới ánh mắt của y, tuy y không phải là người quá tốt, tâm tư lại ác liệt, nhưng y cũng thưởng thức một mặt thiện tốt đẹp của nhân loại.
“Phi thường vui vẻ.” Toledo thản nhiên bày tỏ tâm tình của mình, không hề xấu hổ ngượng ngùng.
“Thích nơi này không?” Trác Cẩn Khác hỏi lại, cũng không cần mọi người trả lời, chỉ nhìn ánh mắt bọn họ liền biết, bọn họ thích nơi này, “Vậy thì hảo hảo tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của các ngươi, bảo hộ nơi này.”
Đây là cảnh cáo đến từ Trác Cẩn Khác, y biết người thiện từ, đồng dạng cũng biết người thiện biến*, năm vị đại chủ giáo được y lựa chọn, y có bao nhiêu tín nhiệm, kỳ thật cũng chẳng được bao nhiêu, y cũng không có dùng thủ đoạn cực đoan lên trên người bọn họ, bởi vì nhân tính thiện biến đối với y mà nói thì cũng là sự thú vị trong kiếp sống dài lâu, y có tự tin đối mặt với hết thảy. Cảnh cáo bọn họ, chỉ bởi vì bọn họ là do y lựa chọn, nếu cuối cùng bọn họ vẫn thay đổi, sẽ làm trong lòng y buồn bã vì người thiện biến.
*thiện biến: ở đây ý là dễ thay đổi
“Vâng.” Trác Cẩn Khác nghiêm sắc như thế, các đại chủ giáo cũng không dám trả lời qua loa. Toledo, Colin, Angelica, nữ tu sĩ Cocktail Margarita bọn họ đều là tín ngưỡng giả, bọn họ có tín ngưỡng kiên định, bọn họ biết thánh đường tốt đẹp trả giá sinh mệnh, mà Fein, kể từ lúc nhìn thấy thánh đường niết bàn tại mạt thế này, cũng đã lựa chọn bảo hộ nơi này, không thể để người phá hư, nơi này là do hắn trông coi, tham dự vào trong đó, sao hắn có thể cho phép bị phá hư được.
“Tới cùng ta.” Trác Cẩn Khác đứng lên, hôm nay quan trọng là vì y sẽ giới thiệu cho các đại chủ giáo vài người. Năm vị đại chủ giáo đi theo phía sau Trác Cẩn Khác, thỉnh thoảng còn tò mò nhìn xem chung quanh, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới đây. Đến lúc này, mới phát hiện, nơi này cũng có không ít tiểu tinh linh, cũng có không ít gương mặt mới. Bất luận là nam hay nữ thì cũng đều phi thường tuấn tú, có một loại xinh đẹp thánh khiết, ánh mắt nhìn Trác Cẩn Khác, khó nén được nhu mộ cùng khát khao, như là đang nhìn chăm chú phụ thân, cũng như là thần ở trên cao.
“Bọn họ là sứ đồ của ta.” Trác Cẩn Khác không cần quay đầu lại cũng có thể biết nghi hoặc trong lòng năm vị đại chủ giáo, hiện tại người trong thánh đường không nhiều lắm, đều là quen biết lẫn nhau, những gương mặt mới trong Trung Ương Thần Điện đương nhiên không thể gạt được năm vị đại chủ giáo.
Là sứ đồ của Giáo Hoàng à, nhưng là bọn họ nhảy từ đâu ra vậy.
“Bọn họ là do ta sáng tạo ra, là sinh vật cùng loại với thiên sứ.” Trác Cẩn Khác lại lần nữa hiểu rõ nghi hoặc trong lòng năm vị đại chủ giáo, thật là khiến người hoài nghi, Trác Cẩn Khác có biết thuật đọc tâm hay không. Kỳ thật là biết, phàm là người tín ngưỡng ở nơi y, y đều có thể nhìn rõ tâm bọn họ, chỉ là Trác Cẩn Khác rất ít khi dùng cái này.
“Sáng tạo?!” Cuối cùng vẫn là nhịn không được mà phát ra tiếng kêu kinh dị.
“Ân, sáng tạo.” Trác Cẩn Khác quay đầu lại, nhìn năm vị đại chủ giáo, “Còn sáng tạo như thế nào, các ngươi lập tức sẽ biết thôi.” Ngày hôm qua y cũng không phải là không có việc gì làm, tiểu tinh linh, cùng những sứ đồ về sau chủ yếu sẽ phụ trách bảo vệ Trung Ương Thần Điện, cùng với truyền đạt mệnh lệnh của y chính là kiệt tác ngày hôm qua của y. Sau khi có được thần cách, đây vẫn là lần đầu tiên y sử dụng công năng tạo vật như vậy. Cũng chính là bởi vì nơi này là thánh đường, hết thảy mọi thứ đều nằm dưới chế ước của y, y mới có thể tùy ý sử dụng năng lực này, nếu là ở ngoại giới, thì còn phải đánh tiếng chào hỏi với thế giới nữa, dù sao thì thế giới cũng không thể đột nhiên xuất hiện một giống loài mới được.
Năm vị đại chủ giáo hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó liền không có bất cứ một tạp âm nào đi theo phía sau Trác Cẩn Khác, nhưng trong lòng từng người đều quay cuồng, tạo vật, đó là lĩnh vực mà nhân loại không thể xâm phạm, chỉ có thần minh mới có thể làm ra được sinh vật có linh tính trí tuệ. Chỉ là tiểu tinh linh, bọn họ vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc nhiều cho lắm, nhưng lúc nhìn đến các sứ đồ, trong lòng bọn họ mới dâng lên cái loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi này.
Trong đó bốn vị đại chủ giáo, càng thêm kinh dị đối với Trác Cẩn Khác, lại lần nữa dâng lên lòng tín ngưỡng, còn trong lòng Fein lại rung chuyển, ngoan cố muốn thủ vững trái tim không tín ngưỡng kia.
Đi a đi, một đường có cảnh sắc ngược lại cũng không cảm thấy mất bao nhiêu thời gian, đích đến là một địa phương được kiến trúc vây quanh, dây đằng quấn quanh nở rộ những đóa hoa đủ màu, đi lên bậc thang, đi vào bên trong, trên đỉnh xuyên thấu, ánh sáng rơi xuống, một hồ nước kim sắc, một gốc cây đại thụ sum xuê.
Trác Cẩn Khác bảo mọi người chờ, còn mình thì đi đến bên cây gỡ xuống chạc cây, khom lưng lượm bùn đất, niết a niết, dính lên trên chạc cây, lặp lại năm lần, đem thứ đã nắn xong đặt ở phía trên hồ nước, đại khái là nhánh cây có sức nổi, Trác Cẩn Khác có làm cái gì thì cũng không thể trầm xuống đáy nước. Dùng nước trong hồ rửa rửa tay, Trác Cẩn Khác cầm lấy chữ thập giá của mình, cắt qua lòng bàn tay bản thân, bàn tay nắm lại, máu đỏ tươi rơi xuống, một giọt hai giọt, ba giọt bốn giọt năm giọt, chuẩn xác dừng lại trên năm thứ kia. Lại mở lòng bàn tay ra, kim quang phất qua miệng vết thương trong lòng bàn tay, đã khỏi hẳn.
Chữ thập giá trong tay Trác Cẩn Khác biến lớn, sau đó đôi tay Trác Cẩn Khác nắm lấy chữ thập giá, hung hăng đâm vào trong nước, tạo nên đợt sóng, sóng nước quay cuồng chung quanh chữ thập giá, năm chạc cây dính bùn đất cũng đang quay cuồng giữa sóng nước, kim mang chớp động, lúc này đây lại chói mắt đến làm người không thể mở mắt ra nổi, khi kim quang biến mất, Trác Cẩn Khác đã thu hồi chữ thập giá, hồ nước bình tĩnh sóng gợn tựa như mặt gương, mà năm nhánh cây dính bùn đất kia cũng không thấy đâu.
Trác Cẩn Khác đi đến chỗ mọi người, “Colin, lại đây.” Trác Cẩn Khác chọn, Colin đáp lời đi ra. “Tay, bỏ vào trong nước, ngẫm lại ngươi muốn dạng người nào phụ tá ngươi.” Trác Cẩn Khác nói.
Colin không rõ ràng làm theo, không có bất cứ một nghi vấn nào, thả bàn tay vào hồ nước, nước một chút cũng không lạnh, ngược lại âm ấm, không bao lâu, Colin đã cảm giác được tay của mình bị cái gì đó cầm lấy, cả kinh, bả vai lại bị Trác Cẩn Khác nắm, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, Colin cũng không lại giãy giụa nữa.
“Đứng lên đi.” Trác Cẩn Khác còn nói thêm, Colin vẫn duy trì tư thế bị nắm, lôi kéo tồn tại trong nước kia lên, một người cứ như vậy mà bị Colin kéo ra.
Nam nhân ướt dầm dề, trần trụi, ngũ quan có một loại cương ngạnh nham thạch, vừa nhìn liền biết đây là một người rắn rỏi nghiêm túc đến quá phận, không hiểu được ôn nhu, Trác Cẩn Khác ném ra một cái áo choàng, dừng ở trên người cái người rắn rỏi kia, người kia buông bàn tay nắm lấy Colin ra, trầm mặc đi đến trước mặt Trác Cẩn Khác, khiêm tốn quỳ gối, khẽ hôn góc áo Trác Cẩn Khác, “Xin vấn an ngài, Giáo Hoàng miện hạ.” Thần của ta, phụ của ta.
.
Fein đã từng nghi hoặc qua, lúc trước vì cái gì Trác Cẩn Khác lại chọn hắn, Trác Cẩn Khác dùng nụ cười thánh đồ, nói ra nguyên nhân làm hắn chỉ muốn đánh người ác liệt. Cái gì gọi là, ngươi có một gương mặt xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui chứ, có thể coi như là mặt mũi của thánh đường, khí chất cùng bề ngoài thánh khiết như vậy mà không làm sản xuất ngành tôn giáo thì đúng là mệt lớn. Các tín đồ, các vị có biết Giáo Hoàng thần thánh vĩ đại của các vị, bản chất thực ra lại ác liệt cỡ nào không vậy.
Muốn hỏi vì cái gì Fein lại biết, đó là bởi vì vừa rồi Trác Cẩn Khác mới chuyển những tin tức có quan hệ đến các tiểu tinh linh sang cho Fein, bởi vì đây là công việc đầu tiên của Fein. Đối với loại năng lực xuất quỷ nhập thần xâm nhập vào tư duy người ta này của Trác Cẩn Khác, Fein vẫn luôn phi thường kiêng kị. Cũng chỉ có hắn mới như vậy, các thành viên thánh đường khác, đối với việc Giáo Hoàng Trác Cẩn Khác giao lưu tư duy tinh thần với bọn họ, là phi thường được hoan nghênh.
Thánh đường, bởi vì là nơi thánh địa, không nhiễm một hạt bụi không đơn thuần là vì được quét tước, bản thân nó đã có tác dụng vô cấu vô trần rồi, chỉ là một khi đã lây dính vết chân, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút ô trọc, các tiểu tinh linh chính là phụ trách tới quét tước thánh đường.
Những sinh vật nhìn qua trông rất đáng yêu này, ngày thường sẽ nghỉ ngơi ở trên cây, lúc cầm cây chổi cùng giẻ lau chính là người vệ sinh cần lao nhất, bọn họ sẽ quét tước sạch sẽ thánh đường, không để lại một hạt bụi nào. Chúng nó chỉ phụ trách đường phố và nơi công chúng, cùng với Trung Ương Thần Điện của Giáo Hoàng, những địa phương khác thỉnh tự động quét tước.
Nếu muốn chúng nó hỗ trợ cũng không phải là điều không thể, đặt đồ ăn điểm tâm thật ngon ngay trước cửa phòng, chờ vài phút, những tiểu tinh linh có trí tuệ hiểu biết này sẽ lập tức xuất hiện, tiến hành giao lưu đơn giản với bạn, tiểu tinh linh đồng ý thì sẽ tiếp nhận điểm tâm của bạn, giúp bạn quét tước. Xét thấy nhân số hiện giờ của thánh đường, thật đúng là không có sức lao động dư thừa để làm công tác quét đường cái, chỉ có thể dựa vào tiểu tinh linh.
Mang lên mũ nhỏ, mắt nhỏ có góc cạnh sắc bén ( bạn xác định nhìn ra được sao), huýt sáo, đó chính là chấp pháp giả không chút lưu tình ( đáng phải hoài nghi, nhưng như vậy vẫn rất đáng yêu), kỳ thật cũng chỉ là thực hiện một chút quyền lợi giao cảnh cùng quản lý, còn cụ thể là chấp hành như thế nào, lực độ như thế nào, mặc Fein nhọc lòng đi.
Các tiểu tinh linh có năng lực chữa trị đơn giản, có thể giữ được mạng một nhân viên bị thương, chờ đến cứu viện kế tiếp, chỉ là chỉ được dùng ở trên đường phố và trường hợp công chúng mà thôi, các tiểu tinh linh nghiêm khắc tuân thủ quy tắc không tiến vào bất cứ một kiến trúc tư hữu nào, chẳng sợ là xảy ra án mạng, chúng nó cũng sẽ không quản. Chỉ là bất cứ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ không thoát khỏi được đôi mắt của các tiểu tinh linh có mặt khắp nơi. Các tiểu tinh linh đáng yêu đồng thời cũng là con mắt giám thị của thánh đường, chẳng qua muốn điều động chúng nó ghi chép, cũng phải thông qua thủ tục.
Các tiểu tinh linh vũ lực không cao, lực phòng ngự lại rất mạnh, cho nên đừng nghĩ tới chuyện khi dễ chúng nó, khi dễ chúng nó chính là sẽ phải chịu trừng phạt, vì không cho người đánh chủ ý lên các vật nhỏ đáng yêu này, các tiểu tinh linh được Trác Cẩn Khác giao cho năng lực thấy rõ thiện ác thật giả, để chúng nó có thể tránh đi nguy hiểm, muốn coi tiểu tinh linh như giống loài quý hiếm mà mang ra khỏi thánh đường, đó là không có khả năng, bởi vì chỉ cần các tiểu tinh linh vừa rời khỏi thánh đường, liền sẽ tự động biến mất, một lần nữa xuất hiện ở trong thánh đường, không được cho phép, các tiểu tinh linh tuyệt đối không thể rời khỏi thánh đường.
Fein giảng giải với các vị tín đồ, các tín đồ không khỏi mang hảo cảm cực lớn đối với các tiểu tinh linh ngoại hình đáng yêu lại có năng lực này, tuổi còn nhỏ một chút, tỷ như Marty, đã chạy lên, chào hỏi cùng các tiểu tinh linh, một ít người cũng nhịn không được mà đều tiến lên, trong khoảng thời gian ngắn, hoan thanh tiếu ngữ, tại cái thế giới mạt thế này, đây là hình ảnh trân quý cỡ nào.
Một ngày đêm này, không khí trong thánh đường vẫn luôn ấm áp như vậy, các tín đồ cứ như không hề cảm thấy mệt nhọc mà náo nhiệt một ngày một đêm, thẳng đến ngày hôm sau, năm vị đại chủ giáo Fein bọn họ mới chính thức trở về vị trí cũ, đến Trung Ương Thần Điện báo danh với Trác Cẩn Khác.
“Chơi vui vẻ không?” Trác Cẩn Khác dựa nghiêng trên bảo tọa, cười khanh khách nhìn mọi người, hôm qua thánh đường hoan thanh tiếu ngữ, cũng nằm dưới ánh mắt của y, tuy y không phải là người quá tốt, tâm tư lại ác liệt, nhưng y cũng thưởng thức một mặt thiện tốt đẹp của nhân loại.
“Phi thường vui vẻ.” Toledo thản nhiên bày tỏ tâm tình của mình, không hề xấu hổ ngượng ngùng.
“Thích nơi này không?” Trác Cẩn Khác hỏi lại, cũng không cần mọi người trả lời, chỉ nhìn ánh mắt bọn họ liền biết, bọn họ thích nơi này, “Vậy thì hảo hảo tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của các ngươi, bảo hộ nơi này.”
Đây là cảnh cáo đến từ Trác Cẩn Khác, y biết người thiện từ, đồng dạng cũng biết người thiện biến*, năm vị đại chủ giáo được y lựa chọn, y có bao nhiêu tín nhiệm, kỳ thật cũng chẳng được bao nhiêu, y cũng không có dùng thủ đoạn cực đoan lên trên người bọn họ, bởi vì nhân tính thiện biến đối với y mà nói thì cũng là sự thú vị trong kiếp sống dài lâu, y có tự tin đối mặt với hết thảy. Cảnh cáo bọn họ, chỉ bởi vì bọn họ là do y lựa chọn, nếu cuối cùng bọn họ vẫn thay đổi, sẽ làm trong lòng y buồn bã vì người thiện biến.
*thiện biến: ở đây ý là dễ thay đổi
“Vâng.” Trác Cẩn Khác nghiêm sắc như thế, các đại chủ giáo cũng không dám trả lời qua loa. Toledo, Colin, Angelica, nữ tu sĩ Cocktail Margarita bọn họ đều là tín ngưỡng giả, bọn họ có tín ngưỡng kiên định, bọn họ biết thánh đường tốt đẹp trả giá sinh mệnh, mà Fein, kể từ lúc nhìn thấy thánh đường niết bàn tại mạt thế này, cũng đã lựa chọn bảo hộ nơi này, không thể để người phá hư, nơi này là do hắn trông coi, tham dự vào trong đó, sao hắn có thể cho phép bị phá hư được.
“Tới cùng ta.” Trác Cẩn Khác đứng lên, hôm nay quan trọng là vì y sẽ giới thiệu cho các đại chủ giáo vài người. Năm vị đại chủ giáo đi theo phía sau Trác Cẩn Khác, thỉnh thoảng còn tò mò nhìn xem chung quanh, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới đây. Đến lúc này, mới phát hiện, nơi này cũng có không ít tiểu tinh linh, cũng có không ít gương mặt mới. Bất luận là nam hay nữ thì cũng đều phi thường tuấn tú, có một loại xinh đẹp thánh khiết, ánh mắt nhìn Trác Cẩn Khác, khó nén được nhu mộ cùng khát khao, như là đang nhìn chăm chú phụ thân, cũng như là thần ở trên cao.
“Bọn họ là sứ đồ của ta.” Trác Cẩn Khác không cần quay đầu lại cũng có thể biết nghi hoặc trong lòng năm vị đại chủ giáo, hiện tại người trong thánh đường không nhiều lắm, đều là quen biết lẫn nhau, những gương mặt mới trong Trung Ương Thần Điện đương nhiên không thể gạt được năm vị đại chủ giáo.
Là sứ đồ của Giáo Hoàng à, nhưng là bọn họ nhảy từ đâu ra vậy.
“Bọn họ là do ta sáng tạo ra, là sinh vật cùng loại với thiên sứ.” Trác Cẩn Khác lại lần nữa hiểu rõ nghi hoặc trong lòng năm vị đại chủ giáo, thật là khiến người hoài nghi, Trác Cẩn Khác có biết thuật đọc tâm hay không. Kỳ thật là biết, phàm là người tín ngưỡng ở nơi y, y đều có thể nhìn rõ tâm bọn họ, chỉ là Trác Cẩn Khác rất ít khi dùng cái này.
“Sáng tạo?!” Cuối cùng vẫn là nhịn không được mà phát ra tiếng kêu kinh dị.
“Ân, sáng tạo.” Trác Cẩn Khác quay đầu lại, nhìn năm vị đại chủ giáo, “Còn sáng tạo như thế nào, các ngươi lập tức sẽ biết thôi.” Ngày hôm qua y cũng không phải là không có việc gì làm, tiểu tinh linh, cùng những sứ đồ về sau chủ yếu sẽ phụ trách bảo vệ Trung Ương Thần Điện, cùng với truyền đạt mệnh lệnh của y chính là kiệt tác ngày hôm qua của y. Sau khi có được thần cách, đây vẫn là lần đầu tiên y sử dụng công năng tạo vật như vậy. Cũng chính là bởi vì nơi này là thánh đường, hết thảy mọi thứ đều nằm dưới chế ước của y, y mới có thể tùy ý sử dụng năng lực này, nếu là ở ngoại giới, thì còn phải đánh tiếng chào hỏi với thế giới nữa, dù sao thì thế giới cũng không thể đột nhiên xuất hiện một giống loài mới được.
Năm vị đại chủ giáo hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó liền không có bất cứ một tạp âm nào đi theo phía sau Trác Cẩn Khác, nhưng trong lòng từng người đều quay cuồng, tạo vật, đó là lĩnh vực mà nhân loại không thể xâm phạm, chỉ có thần minh mới có thể làm ra được sinh vật có linh tính trí tuệ. Chỉ là tiểu tinh linh, bọn họ vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc nhiều cho lắm, nhưng lúc nhìn đến các sứ đồ, trong lòng bọn họ mới dâng lên cái loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi này.
Trong đó bốn vị đại chủ giáo, càng thêm kinh dị đối với Trác Cẩn Khác, lại lần nữa dâng lên lòng tín ngưỡng, còn trong lòng Fein lại rung chuyển, ngoan cố muốn thủ vững trái tim không tín ngưỡng kia.
Đi a đi, một đường có cảnh sắc ngược lại cũng không cảm thấy mất bao nhiêu thời gian, đích đến là một địa phương được kiến trúc vây quanh, dây đằng quấn quanh nở rộ những đóa hoa đủ màu, đi lên bậc thang, đi vào bên trong, trên đỉnh xuyên thấu, ánh sáng rơi xuống, một hồ nước kim sắc, một gốc cây đại thụ sum xuê.
Trác Cẩn Khác bảo mọi người chờ, còn mình thì đi đến bên cây gỡ xuống chạc cây, khom lưng lượm bùn đất, niết a niết, dính lên trên chạc cây, lặp lại năm lần, đem thứ đã nắn xong đặt ở phía trên hồ nước, đại khái là nhánh cây có sức nổi, Trác Cẩn Khác có làm cái gì thì cũng không thể trầm xuống đáy nước. Dùng nước trong hồ rửa rửa tay, Trác Cẩn Khác cầm lấy chữ thập giá của mình, cắt qua lòng bàn tay bản thân, bàn tay nắm lại, máu đỏ tươi rơi xuống, một giọt hai giọt, ba giọt bốn giọt năm giọt, chuẩn xác dừng lại trên năm thứ kia. Lại mở lòng bàn tay ra, kim quang phất qua miệng vết thương trong lòng bàn tay, đã khỏi hẳn.
Chữ thập giá trong tay Trác Cẩn Khác biến lớn, sau đó đôi tay Trác Cẩn Khác nắm lấy chữ thập giá, hung hăng đâm vào trong nước, tạo nên đợt sóng, sóng nước quay cuồng chung quanh chữ thập giá, năm chạc cây dính bùn đất cũng đang quay cuồng giữa sóng nước, kim mang chớp động, lúc này đây lại chói mắt đến làm người không thể mở mắt ra nổi, khi kim quang biến mất, Trác Cẩn Khác đã thu hồi chữ thập giá, hồ nước bình tĩnh sóng gợn tựa như mặt gương, mà năm nhánh cây dính bùn đất kia cũng không thấy đâu.
Trác Cẩn Khác đi đến chỗ mọi người, “Colin, lại đây.” Trác Cẩn Khác chọn, Colin đáp lời đi ra. “Tay, bỏ vào trong nước, ngẫm lại ngươi muốn dạng người nào phụ tá ngươi.” Trác Cẩn Khác nói.
Colin không rõ ràng làm theo, không có bất cứ một nghi vấn nào, thả bàn tay vào hồ nước, nước một chút cũng không lạnh, ngược lại âm ấm, không bao lâu, Colin đã cảm giác được tay của mình bị cái gì đó cầm lấy, cả kinh, bả vai lại bị Trác Cẩn Khác nắm, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, Colin cũng không lại giãy giụa nữa.
“Đứng lên đi.” Trác Cẩn Khác còn nói thêm, Colin vẫn duy trì tư thế bị nắm, lôi kéo tồn tại trong nước kia lên, một người cứ như vậy mà bị Colin kéo ra.
Nam nhân ướt dầm dề, trần trụi, ngũ quan có một loại cương ngạnh nham thạch, vừa nhìn liền biết đây là một người rắn rỏi nghiêm túc đến quá phận, không hiểu được ôn nhu, Trác Cẩn Khác ném ra một cái áo choàng, dừng ở trên người cái người rắn rỏi kia, người kia buông bàn tay nắm lấy Colin ra, trầm mặc đi đến trước mặt Trác Cẩn Khác, khiêm tốn quỳ gối, khẽ hôn góc áo Trác Cẩn Khác, “Xin vấn an ngài, Giáo Hoàng miện hạ.” Thần của ta, phụ của ta.
.
Danh sách chương