Trác Cẩn Khác cười xong, liền nhìn Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, “Kỳ thiếu, đừng coi người khác thành kẻ ngốc. Kéo Trác gia xuống nước thì làm sao chứ, tôi có chết cũng không thể hủy được căn cơ của Trác gia, cũng chỉ là làm cho Trác gia nguyên khí đại thương mà thôi. Lúc này đây, các gia tộc khác sở dĩ sẽ phối hợp với Trác gia, cũng là vì ba nhà các anh nổi gió quá mạnh, Trác gia mới bị coi như đầu súng mà sử dụng, lần này xong việc, cho dù không có tôi, ba nhà các anh cũng sẽ đối phó với Trác gia. Trác gia cuối cùng cũng sẽ bị coi thành vật hi sinh, dùng để hòa hoãn quan hệ giữa các thế lực khắp nơi mà thôi.”

Trác gia vốn muốn dựa vào Trác Thành, quật khởi ở giữa mạt thế, dã tâm thực khổng lồ, đáng tiếc gặp phải sủng nhi Hiên Viên Kiệt, ưu tú của Trác Thành lập tức ảm đạm thất sắc, Trác gia đối đã tràn ngập oán hận đối với Hiên Viên Kiệt rồi. Mà ba người Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều rất cao điệu, thực lực rất mạnh, đáng tiếc là, còn chưa đến trình độ có thể không kiêng nể cái gì, đương nhiên sẽ bị người kiêng kị đến muốn diệt trừ một người trong bọn họ. Kể từ đó, liền ăn nhịp với Trác gia, lợi dụng Trác gia, Trác gia cũng thèm muốn bối cảnh những thế lực này, cao hơn một tầng, có tính kế khác nhau, liên hợp chế tạo ra cục diện hiện tại.

Trác gia lần này hành động, quá đường hoàng, giữa các gia tộc họ kép dây dưa không ngừng, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn Hiên Viên gia bị phá hủy, bọn họ chỉ là không hy vọng Hiên Viên gia cường thế đánh vỡ cân bằng, xong việc, Trác gia sẽ được các gia tộc giao cho Hiên Viên gia xử lý.

Loanh quanh lòng vòng, Nam Cung Việt có lẽ không thể tưởng tượng được, nhưng là Trưởng Tôn Kỳ nhất định sẽ hiểu rõ, cho nên Trưởng Tôn Kỳ biết, y lợi dụ vẫn như cũ vô dụng với Trác Cẩn Khác. Trác Cẩn Khác thông minh, Trưởng Tôn Kỳ vẫn luôn rất thưởng thức, chỉ là vào giờ này khắc này, lại khiến Trưởng Tôn Kỳ cảm thấy khó xử.

“Trước kia, gia tộc họ kép không có cách nào một tay che trời, hiện tại cũng không có cách nào một tay che trời, thế giới này rất lớn, luôn có nơi để tôi dừng chân. Kỳ thiếu, Việt thiếu, mời về đi.” Trác Cẩn Khác lễ phép xa cách đuổi người, sau ngày hôm nay, hết thảy tình nghĩa từng có giữa bọn họ liền hóa thành hư ảo.

“Trác Cẩn Khác…” Nam Cung Việt muốn tranh thủ tiếp.

“A Việt, chúng ta đi.” Trưởng Tôn Kỳ một phen kéo lại Nam Cung Việt, không cần phải lãng phí thời gian với Trác Cẩn Khác.

Hai người rời khỏi chung cư của Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác ở bên cửa sổ nhìn hai người rời đi. Gánh tội thay cho Hiên Viên Kiệt, đối với Trác Cẩn Khác mà nói chẳng qua cũng chỉ là việc nhỏ, y muốn nhìn một chút, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ định làm như thế nào, là tiếp tục dùng tình để lay động, hay là nói, sẽ dùng thủ đoạn trơ trẽn. Chẳng qua hiện giờ xem ra, bọn họ hẳn là sẽ chọn dùng cái sau.

Rời khỏi bên cửa sổ, Trác Cẩn Khác nhắm mắt lại, ý thức xuyên thấu qua không gian, đi tới thánh đường, triệu tập mấy vị nhân vật trọng yếu Fein, Angelica. Ở trên lễ đường, Trác Cẩn Khác tuyên bố với mọi người, y sắp trở về, thánh đường cũng sắp hiện thế.

Angelica vẻ mặt cuồng nhiệt, Toledo vẻ mặt biểu tình cuối cùng cũng đến lúc này, nữ tu sĩ Margarita làm dấu chữ thập, cuối cùng cũng có thể cứu thêm được nhiều người nữa, Colin vẻ mặt đạm mạc, Fein cau mày, hắn lại phải bận nữa rồi.

Trải qua một năm phát triển, nhân thủ cùng chế độ của thánh đường, xác thật là đang theo đà phát triển. Fein bọn họ mỗi một người đều tổ kiến thành viên tổ chức của mình, trong kết giới mà Trác Cẩn Khác chế tạo, không có một ai không phải là tín đồ, người có tín ngưỡng thấp nhất cũng đã đủ cấp bậc để sử dụng Thần Thuật rồi, hiện tại bên trong thánh đường, đều là tín đồ.

Đối với tuyên cáo của Trác Cẩn Khác, mọi người đều vui lòng phục tùng tiếp thu, chuẩn bị thánh đường xuất thế. “Fein, mấy người các ngươi thương lượng một chút, vị trí về sau của thánh đường, ta muốn là chỗ dựa ven biển, nhiệt độ thích hợp, có bờ cát rừng rậm.” Trác Cẩn Khác lại bắt đầu không chịu trách nhiệm đề ra yêu cầu, yêu cầu này, là đang muốn tìm thắng địa nghỉ phép đi. Fein rất muốn tuôn ra vài câu phun tào.

“Diện tích khoảng ba vạn km vuông là được rồi, như vậy chắc sẽ không quá phận nhỉ. Ta cũng không thể đem toàn bộ thế giới trở thành phạm vi thế lực của ta được, nếu mà nổi lên tranh đấu với tồn tại kia, vậy thật không xong rồi. Các ngươi nói có phải không nào?” Trác Cẩn Khác cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Trong lòng mọi người rùng mình, trải qua thời gian một năm, kế hoạch mở rộng thánh đường của Trác Cẩn Khác, bọn họ đều là người phụ trách chủ yếu, đã rõ ràng với rất nhiều chuyện, Trác Cẩn Khác có thực lực như thế nào, bọn họ chưa từng hoàn toàn kiến thức qua, chỉ là cũng có thể mơ hồ suy đoán được, cũng biết về tồn tại kia trong miệng Trác Cẩn Khác, thứ đó có thể gọi là ý thức của thế giới. Ngay cả nữ tu sĩ Margaret thiện lương nhất, sau khi biết được vài thứ, cũng không trông cậy vào Trác Cẩn Khác cứu vớt thế giới nữa, quản tốt thánh đường, cung cấp một phần hy vọng cho thế giới, chính là chí nguyện to lớn nhất trong nhân sinh của nữ tu sĩ Margaret.

“Ý chí của ngài.” Mọi người khom người, sao có thể sẽ có bất cứ một ý kiến gì đối với kiến nghị của Trác Cẩn Khác được. Ý ngô chính là ý thần, đối với tín đồ của thánh đường mà nói, những lời này không xa lạ, cũng không huyễn tưởng, mà là thiết luật cần phải ghi khắc, Trác Cẩn Khác cũng dùng thực lực thực tế của y, nói cho các tín đồ, tính chân thật của những lời này.

“Đi xuống đi.” Trác Cẩn Khác gật đầu, sau khi mọi người thối lui, trong lễ đường chỉ còn lại có một mình y, ánh sáng kim sắc rơi rụng trên cửa kính khắc hoa, chiếu rọi phía trên hoàng tọa cô đơn, cao ngạo mà lại thần thánh. Ý thức xuyên thấu trở về thân thể, biến mất vô tung giữa kim sắc.

Khi mở to mắt ở chung cư của mình, Trác Cẩn Khác cười nhàn nhạt, lẳng lặng chờ bức màn kéo ra.

Trưởng Tôn Kỳ lái xe, mang theo Nam Cung Việt trở lại nơi của mình, sau đó đóng kín cửa, kéo màn lại, ngăn cản tất cả nhìn trộm cùng nghe lén.

“Tớ lại đi nói với Trác Cẩn Khác một chút, nói không chừng y sẽ đáp ứng.” Chờ Trưởng Tôn Kỳ làm xong hết thảy, Nam Cung Việt mới nói.

“Vô dụng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, căn bản là vô dụng với Trác Cẩn Khác, cậu dùng cái gì để thuyết phục? Nói tình nghĩa sao? A Việt, hiện tại là chúng ta không kéo Trác Cẩn Khác dậy nổi. Hơn nữa, tình nghĩa giữa Trác Cẩn Khác và chúng ta cũng không có sâu như vậy. Tựa như nếu như gánh tội thay cho A Kiệt chúng ta nhất định sẽ làm, đổi thành Trác Cẩn Khác, chúng ta sẽ vui lòng sao?” Giả thiết của Trưởng Tôn Kỳ phi thường hiện thực, cũng rất có lực thuyết phục. Bọn họ đối với Trác Cẩn Khác cũng không có được tình nghĩa bao sâu, sinh tử hoạn nạn thì có thể, chỉ là muốn cho bọn họ đi tìm chết thay Trác Cẩn Khác, từ tận đáy lòng bọn họ không cho rằng Trác Cẩn Khác có được phân lượng kia.

“Được rồi, vậy tớ liền đi gánh tội thay cho A Kiệt, đúng, đã sớm nên làm như vậy rồi, hà tất phải tìm Trác Cẩn Khác chứ.” Nam Cung Việt nhảy dựng lên, gã cảm thấy Trưởng Tôn Kỳ thật sự là đưa ra một ý kiến hay.

“Sự tình có thể đơn giản như vậy thì đã được rồi.” Trưởng Tôn Kỳ lập tức đả kích Nam Cung Việt, “Quan hệ của chúng ta với A Kiệt ai cũng đều biết, bất luận chúng ta có nói cái gì, cũng vô dụng, hơn nữa, chúng ta còn sẽ liên lụy cả gia tộc của chúng ta vào nữa. A Việt, sinh hoạt trong gia tộc giống như chúng ta, có được bao nhiêu, cũng phải hy sinh bấy nhiêu.” Trưởng Tôn Kỳ thực lý trí, không xúc động giống như Nam Cung Việt, gánh tội thay cho Hiên Viên Kiệt, y nguyện ý, chỉ là sau đó thì sao, đó cũng sẽ là hỗn loạn, y không muốn nhìn thấy.

Nam Cung Việt cũng hiểu được, làm theo bản tính, nhưng khi lưng đeo gia tộc, làm theo bản tính này chỉ là hư ảo. Trưởng Tôn Kỳ đặt tay trên vai Nam Cung Việt, “Ta không có lựa chọn khác, tuy rằng thực xin lỗi Trác Cẩn Khác, nhưng là chúng ta nhất định phải để y gánh vác tội danh của A Kiệt.”

“Muốn làm như thế nào?” Nam Cung Việt một chút biểu tình cũng không có, gã đã ẩn ẩn cảm giác được lương tâm bị dày vò trong tương lai.

“Cậu xâm lấn internet, bịa đặt sự thật Trác Cẩn Khác cấu kết cùng Trác gia hãm hại A Kiệt, tớ sẽ liên hệ Hiên Viên gia, cùng nhau mưu hại Trác Cẩn Khác.” Trưởng Tôn Kỳ âm ngoan nói, vì cứu Hiên Viên Kiệt ra, y không thể làm khác được.

“Được, cậu nói, tớ làm.” Nam Cung Việt cũng lập tức đưa ra quyết định, “Đây là chuyện làm tớ hổ thẹn nhất trên đời này, phàm là có biện pháp khác, tớ nhất định sẽ không làm loại chuyện này, chỉ là, tớ không hối hận.” Nam Cung Việt tự nói với mình, cũng là nói với Trưởng Tôn Kỳ.

“Tớ cũng vậy.” Trưởng Tôn Kỳ tán đồng nói, khuôn mặt chua xót. Bọn họ không phải là người tốt, nhưng làm việc mưu hại một người vô tội thế này, hơn nữa còn là người có chút ân nghĩa với bọn họ, để đối phương đi chết, đây thật là lần đầu tiên.

Tiếng thở dài lặng yên biến mất trong không khí, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đang tiến hành hành vi ti tiện không hề biết, nhất cử nhất động của bọn họ, tất cả đều bị người bọn họ muốn hãm hại nhìn thấy rõ ràng.

Thân phận Hiên Viên Kiệt dù sao cũng là hiển hách, cho dù hiện giờ hắn mang tội trong người, không thể tự do, Hiên Viên Kiệt trọng thương hôn mê vẫn nhận được đãi ngộ chữa bệnh tốt nhất, ngoài cửa có binh gác, trong phòng có theo dõi, chính Hiên Viên Kiệt trọng thương hôn mê cũng không chạy được.

Người canh gác bên ngoài, thiết bị theo dõi trong phòng, đều không chút ảnh hưởng đến khách tới thăm, Trác Cẩn Khác đã xâm lấn vào trình tự, bóp méo ảnh hưởng, người ngoài cửa cũng bị Trác Cẩn Khác mê hoặc, quên mất một người như vậy, còn đang ở ngoài cửa công tác đúng cương vị, không biết đã có người lẻn vào.

Không có ghế dựa, Trác Cẩn Khác từ trong không gian lấy ra một cái, ngồi xuống, nhìn Hiên Viên Kiệt hôn mê bất tỉnh, “Anh có hai người bạn thực tốt.” Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng nói, như đang nhàn thoại việc nhà với Hiên Viên Kiệt đang hôn mê, y cũng không sợ chiều sâu ý thức của Hiên Viên Kiệt tỉnh, bởi vì y biết, chiều sâu ý thức của Hiên Viên Kiệt còn chưa tới thời điểm tỉnh.

“Một hồi chiến đấu gian nan, lại lần nữa xúc tiến thực lực của anh, thật không hổ là sủng nhi.” Trác Cẩn Khác cười nói, Hiên Viên Kiệt bị trọng thương hôn mê, chính là tinh thần đang co dãn rồi lại tăng mạnh, sau khi tỉnh lại, thực lực Hiên Viên Kiệt sẽ nâng cao thêm một bước, chỉ là so với những thứ khác, vẫn như cũ xa xa không kịp, đồng dạng, cánh cửa thiên tai cũng chưa thể bước tới. Trí tuệ của nhân loại cản trở bọn họ trưởng thành, so với những Sinh vật biến dị dựa bản năng cùng dã tính mà nhanh chóng trưởng thành kia, tốc độ trưởng thành của nhân loại thật chậm, chỉ là nhân loại đạt được tiềm lực cao hơn hẳn những sinh vật khác, chỉ xem có thể kích phát hay không mà thôi.

“Đồng bọn của anh lựa chọn hy sinh ta để cứu anh, không biết ta có cái vinh hạnh được anh cảm ơn không đây.” Trác Cẩn Khác nghiêng đầu, “Kỳ thật cũng hoàn toàn không cần thiết, chờ sau khi anh tỉnh lại, ta cũng nên cáo biệt với anh rồi.” Trác Cẩn Khác đứng lên, nhìn xuống Hiên Viên Kiệt, “Hy vọng nghi thức cáo biệt của ta, đủ để chấn động anh. Tuy rằng ta biết, anh sẽ không thích.” Trác Cẩn Khác nói xong, liền rời đi.

Chữ thập giá kim sắc rung chuyển, ở trong không khí phát ra thanh âm không thể nghe thấy. Hiên Viên Kiệt đang lâm vào hôn mê sâu, phảng phất như nghe được thanh âm gì, trên dụng cụ phản ứng tình huống của hắn rung chuyển một chút sóng gợn, ngay sau đó biến mất, bình thường như cái gì cũng không có.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện