Lại lần nữa mở cửa ra, lần này nghênh đón bọn họ chính là không khí lạnh, thở ra một hơi, một đoàn sương trắng làm tầm nhìn mông lung, bên ngoài không có trắng xoá, cũng không có gió lạnh rền vang, chỉ là lạnh đơn thuần, ban ngày hơi nước bị bốc hơi hết cả rồi, cho nên ban đêm ngay cả băng cũng không thể đông kết nổi. Trời đã sập tối, ngoại trừ nơi này, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, rừng rậm âm trầm, trong ban đêm lại càng thêm khủng bố.

Cửa lại bị lấp kín ở phía sau Hiên Viên Kiệt, đèn dưới hành lang lại không có tắt, đây là một phương thế giới thắp sáng vì Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt cũng hoàn toàn không có đi xa, tính nguy hiểm ở ban đêm nhiều hơn ban ngày nhiều, không phải nhát gan, mà là cần phải cẩn thận, không cần phải thể hiện, làm cho bản thân lâm vào nguy hiểm, dù sao hắn rốt cuộc cũng không phải chỉ có một mình, sau lưng còn có hai tên bạn tốt còn đang cần hắn.

Hiên Viên Kiệt sẽ không đi động chủ ý tới những thực vật ban ngày nhìn qua phi thường tinh thần phấn chấn kia, hiện tại trong trí nhớ của hắn, đã chặt chẽ nhớ kỹ những khu vực nguy hiểm xung quanh, sẽ không tính sai. Tìm được thực vật bình thường rồi, bẻ gãy nhánh cây, con dao nhỏ sắc bén tùy thân mang theo cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Chỉ là hiệu suất của hai tay thật sự là không cao, Hiên Viên Kiệt nhìn xem số lượng trong cánh tay mình, tính tính thời gian chúng nó cháy, trầm mặc. Ánh mắt dừng tại một gốc cây hoàn chỉnh, thân cây thô tráng, tuyệt đối chịu được lửa hơn mấy cành cây kia nhiều.

Ngọn lửa màu đen, ngọn lửa của Hiên Viên Kiệt, dưới bối cảnh hắc ám, hắc viêm lại lập loè ra một loại cảm giác quang mang, cho dù là màu đen, ngọn lửa cũng không thoát khỏi được đặc tính của nó, ánh sáng đặc sắc. Hiên Viên Kiệt dùng hắc viêm của hắn lại thiêu cây cối, cây thứ nhất, bất hạnh cháy thành tro tàn, Hiên Viên Kiệt vẫn chưa thể khống chế hắc viêm thật tốt, cũng xem nhẹ nhiệt độ của hắc viêm, đồng thời đánh giá cao trình độ thiêu đốt của thân cây thô tráng.

Sau khi mấy cây nữa lần lượt gặp tao ương, Hiên Viên Kiệt cuối cùng cũng có thu hoạch, chồng chất một đoạn bó củi lên, cứ việc hình thù thực kỳ quái, nhưng đây cũng là thành công rồi. Hiên Viên Kiệt thở ra một hơi, khống chế dị năng của mình thật là không dễ dàng. Lúc này Trác Cẩn Khác lại lần nữa vây xem, thực thưởng thức mà gật gật đầu với thành quả của Hiên Viên Kiệt, chỉ một chút thời gian như vậy, có thể đạt tới loại trình độ này, đã là phi thường không tồi.

Hiên Viên Kiệt để cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ tới cùng nhau hỗ trợ, vốn dĩ cũng không xa, nhiệt độ không khí bên ngoài lại rất thấp, nhưng Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ lại không phải là nữ tính mảnh mai, cần thương hương tiếc ngọc, ra ngoài động một chút, chịu đông lạnh một chút, cũng chẳng có gì. Lạnh đến miệng đều bắt đầu phiếm tím, lật sàng đan đệm chăn gì đó, mạo hiểm giá lạnh đi ra lấy đồ. Qua lại mấy lần liền dọn xong rồi, nhanh chóng đóng cửa lại, bật lửa trong quầy tạp hóa so với ngọn lửa có tính hủy diệt của Hiên Viên Kiệt thì dùng tốt hơn nhiều, ngọn lửa màu cam, cũng so với màu đen thoạt nhìn càng thêm ấm áp sáng ngời. Quay chung quanh ngọn lửa, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt không tự giác mà cười.

Bọn họ ấm áp an toàn vượt qua một đêm này, bọn họ có từng nghĩ đến, đêm nay lại có bao nhiêu người chết đi. Thẳng đến ngày hôm sau, chu kỳ 24 giờ qua đi, số lượng nhân loại toàn cầu đã ít đi gần một phần tư. Chết vào thiên tai sóng thần, động đất, đất đá trôi, núi lửa bùng nổ, chết vào chấn động sóng đả kích, tử vong do sự cố giao thông, bất hạnh bỏ mình trên bàn giải phẫu, dân chúng bình thường chết dưới vũ khí mang tính hủy diệt của nhân loại, chết vào quái vật biến dị đột nhiên bùng nổ giữa đám người, bởi vì thời tiết đột nhiên chuyển biến mà người già trẻ con người bệnh phát bệnh, bởi vì không được trị liệu mà chết trong ban đêm rét lạnh, mà đây chẳng qua cũng chỉ mới là bắt đầu.

Đây là tử vong quy mô lớn dưới tai nạn mà nhân loại trở tay không kịp, cùng ngày tai họa bị loại trừ, khi nhân loại phục hồi tinh thần lại, sau khi số lượng lớn dị năng giả thức tỉnh, số lượng nhân loại tử vong sẽ không còn lại khủng bố giống như ngày này nữa, chỉ là nhân loại vẫn còn chưa nhận thấy được, truyền thừa của bọn họ đã xuất hiện nguy cơ, mọi người hiện tại, quan tâm chính là, giai đoạn hiện tại phải sống như thế nào, xử lý vấn đề trước mặt như thế nào.

Tốc độ ứng biến của Chính phủ rất nhanh, đêm đó liền tổ chức họp, tiến hành một chuỗi thông báo cùng ứng phó nhằm vào tình huống hiện tại, dưới sự an bài của các lãnh đạo, các tinh anh ở khắp các nơi, dưới tình huống dưới tình huống không có bất cứ một hướng dẫn gì, mang theo chỉ thị cảu các lãnh đạo, đi khắp các nơi trong cả nước, một bên là xem xét tình huống, một lên là để lấy được liên hệ với các khu chủ yếu, dưới tình huống đã không còn thông tin nhanh và tiện, chọn dùng phương thức giao lưu văn bản nguyên thủy nhất, cũng may, máy bay cùng xe vẫn còn có thể hành động được, tốc độ thông tin so với cổ đại vẫn nhanh hơn tám trăm dặm.

Bên ngoài khua chiêng gõ mõ lấy được liên hệ, cộng đồng đối mặt với tình huống hiện tại, đối với người thường không thể lấy được thông tin kia mà nói, mấu chốt vẫn là trước mắt bọn họ phải làm như thế nào. Đám người Hiên Viên Kiệt tuy rằng có địa vị trong vòng luẩn quẩn cao hơn nhiều so với dân chúng bình thường, đáng tiếc chính là, bọn họ rời xa đầu mối, cũng chỉ có thể tự thân băn khoăn các loại vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, một đêm giá lạnh tối hôm qua giống như chỉ là một giấc mộng, tan rã dưới ánh mặt trời, nhiệt độ ấm áp, làm bọn Hiên Viên Kiệt nhịn không được mà đi ra phơi nắng một chút, còn một vài thứ chướng mắt trong bãi đỗ xe, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ lựa chọn tự động che chắn, ngày hôm qua nhìn lâu như vậy, nói thật, bọn họ đã quen rồi.

Ngày hôm qua vội vàng huấn luyện, hôm nay huấn luyện viên tàn nhẫn Hiên Viên Kiệt, liền mang theo hai người đi tiến hành thực chiến, ngày hôm qua thời tiết dị thường, làm cho bọn họ thực lo lắng sẽ lại lặp lại, cho nên, thời gian nhiệt độ thích hợp như vậy, là thích hợp nhất.

Thực vật có phương thức công kích hung tàn như vậy, Hiên Viên Kiệt quyết đoán sẽ không chọn lựa cho đám bạn tốt, một vài động vật nhỏ nguyên hình thực đáng yêu biến dị, liền trở thành lựa chọn của Hiên Viên Kiệt, quăng đám bạn tốt ra ngoài trước, Hiên Viên Kiệt khinh thường bình luận một câu, “Ngay cả đám thú này cũng không thắng nổ, các cậu không cảm thấy xấu hổ à.” Ngẫm lại nguyên hình của đám quái vật biến dị này, nếu bọn họ không thắng được thật đúng là không có đạo lý.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng là khi nhìn thấy bộ dáng của các con vật nguyên hình vốn rất đáng yêu hiện giờ lại biến dị hung tàn như thế, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ rất muốn rơi lệ đầy mặt, bọn họ thật sự có thể thắng sao? Đều đã tới lúc này rồi, nam tử hán cũng không thể lùi bước nửa đường, lên đi. Kéo búa bao, Trưởng Tôn Kỳ lên đầu tiên.

Trưởng Tôn Kỳ tiến lên, Hiên Viên Kiệt mang theo Nam Cung Việt lui lại, hắn cần phải để Trưởng Tôn Kỳ từ bỏ hy vọng hắn sẽ đến cứu, “Mười lăm phút sau tớ sẽ lại đến, cậu hiểu rõ ý tứ của tớ nhỉ.” Hiên Viên Kiệt thận trọng nhìn Trưởng Tôn Kỳ.

Trưởng Tôn Kỳ gật đầu, y hiểu rõ ý tứ của Hiên Viên Kiệt, ngay cả Nam Cung Việt cũng hiểu rõ, giờ khắc này bắt đầu, Hiên Viên Kiệt tuyệt đối sẽ không chú ý, cũng sẽ không tới nơi này liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Kỳ một cái, nếu trong mười lăm phút Trưởng Tôn Kỳ bất hạnh bỏ mình tại đây, Hiên Viên Kiệt cũng chỉ sẽ ở mười lăm phút sau mới biết.

Đừng nói hắn nhẫn tâm tàn khốc, thật sự vì tốt cho Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, liền phải nhẫn tâm tàn khốc ở ngay lúc này, bọn họ kiêu ngạo như vậy, sao có thể cam tâm trở thành liên lụy được, nếu bọn họ không có cách nào trở nên mạnh mẽ vào giờ phút này, về sau sẽ còn có vô số nguy cơ chờ bọn họ, cho dù không thể thức tỉnh dị năng, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt cũng cần phải học được chính diện đối mặt với chiến đấu. Bọn họ có gia thế bối cảnh có thể cam đoan cho bọn họ bình an không có việc gì, nhưng là bọn họ lại tuyệt không nguyện ý trở thành phế vật chỉ có thể dựa vào gia thế bối cảnh, chẳng sợ không có dị năng, bọn họ cũng phải có sức tự bảo vệ mình trong một trận chiến.

Nam Cung Việt ồn ào lúc này cũng bảo trì trầm mặc, sau khi ôm Trưởng Tôn Kỳ một chút, liền nghĩa vô phản cố cùng Hiên Viên Kiệt cùng nhau xoay người rời đi, bọn họ đều hiểu lẫn nhau, làm như thế nào mới là thật sự vì tốt cho đối phương, chẳng sợ như vậy sẽ mất đi tính mạng, Trưởng Tôn Kỳ cũng nhất định sẽ không trách bọn họ, bởi vì gã cũng như thế, đây là con đường mà bọn họ lựa chọn, sống hay chết, chẳng trách người, bọn họ tiếp nhận hậu quả.

Hai người bạn tốt đi rồi, Trưởng Tôn Kỳ chính thức bắt đầu chiến đấu của y. Chẳng qua chỉ mới huấn luyện một ngày, cho dù y giỏi về dùng não, cũng không làm được việc thông hiểu ngay lập tức, tại thời điểm chiến đấu, rất là chật vật, cũng bởi vì y không có hoảng loạn, cũng đủ bình tĩnh, mới có thể tại thời điểm nguy cơ nhất tránh đi bộ vị yếu hại, bảo vệ một tánh mạng, lại cũng khiến cho cả người vết thương chồng chất.

Yếu hại đã tránh đi, chỉ là dưới tình huống cả người mất máu, vẫn làm cho Trưởng Tôn Kỳ cảm giác được cảm giác lạnh băng khi tử vong buông xuống, cứ như vậy chết ở chỗ này, sao có thể. Thân là một trong những bạn tốt của vai chính, tác giả quân làm sao sẽ để Trưởng Tôn Kỳ tiêu đời được chứ, cho nên ấy mà, thời khắc mấu chốt, Trưởng Tôn Kỳ đồng học thức tỉnh dị năng.

Dị năng của y là gió, gió nhanh chóng, gió sắc bén, sau khi thức tỉnh dị năng, dễ dàng tránh né công kích, cũng tính toán tinh vi, cho đối thủ kết cục một kích bị mất mạng. Chiến đấu tinh vi mà lại bình tĩnh, đây là phong cách của Trưởng Tôn Kỳ.

Khi mười lăm phút đối với Trưởng Tôn Kỳ mà nói là phi thường gian nan qua đi, khi mười lăm phút Hiên Viên Kiệt cùng Nam Cung Việt bị dày vò đứng ngồi không yên qua đi, hai người bọn họ vội vàng chạy tới, nhìn thi thể quái vật biến dị, cùng với Trưởng Tôn Kỳ nằm ở nơi đó, một trũng máu tươi, hai người vội vàng chú ý đến Trưởng Tôn Kỳ, nhìn thấy đối phương còn trợn tròn mắt, hơn nữa còn lộ ra một nụ cười với bọn họ, khói mù lập tức tan đi, ré mây nhìn thấy mặt trời tươi đẹp.

Trưởng Tôn Kỳ như vậy, tự nhiên là không thể lại tiếp tục nữa, đỡ Trưởng Tôn Kỳ trở lại chỗ nghỉ ngơi, xử lý miệng vết thương cho y trước, xử lý xong miệng vết thương của Trưởng Tôn Kỳ, chờ đến khi Trưởng Tôn Kỳ khôi phục lại, có năng lực tự bảo vệ mình, thời tiết cũng bắt đầu trở nên nóng, vì suy xét cho Nam Cung Việt, tự nhiên là sẽ không lại đi ra ngoài vào lúc này nữa, thời điểm chạng vạng, nhiệt độ hạ xuống, mặt trời còn chưa xuống núi, Hiên Viên Kiệt mang theo Nam Cung Việt đi ra ngoài. Cũng không biết là chuyện như thế nào, năng lực khôi phục của dị năng giả rất nhanh, Trưởng Tôn Kỳ vốn dĩ mất rất nhiều huyết, đã có thể đi đường, cho nên cũng đi theo cùng nhau đi ra.

Nam Cung Việt chiến đấu cũng không tốt hơn Trưởng Tôn Kỳ bao nhiêu, gã không phải là loại hình lý trí bình tĩnh như Trưởng Tôn Kỳ, chiến đấu của gã phi thường trực tiếp, trên phương diện chiến đấu theo bản năng, Nam Cung Việt mạnh hơn Trưởng Tôn Kỳ nhiều, cũng càng thêm dễ dàng xúc động hơn Trưởng Tôn Kỳ, bị kích thích, cho nên gã cũng thức tỉnh dị năng nhanh hơn so với Trưởng Tôn Kỳ, dị năng giống như là pháo điện từ, lấy phương thức thẳng tắp, phá hủy mục tiêu phía trước cùng vật thể phía sau, luận lực công kích, hiện tại xem ra, dị năng của Nam Cung Việt là mạnh nhất.

Nam Cung Việt cười đến phi thường sáng lạn nhìn bạn tốt đang chạy về phía gã, khi nhìn thấy Nam Cung Việt bình an không có việc gì, ba người cùng nhau, cười vui sướng. Có được dị năng, bọn họ đã có được năng lực tự bảo vệ mình, cũng có thể tiếp tục công tác phía sau.

Màn đêm buông xuống, lại là một đêm rét lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện