Tại siêu thị.

“Hải. Lại đây,chiếc áo này rất hợp với em.”

“Hải, em xem bộ này thế nào?”

“Hải...”

Minh Hải tay xách nách mang bao nhiêu là đồ, nhưng có vẻ cô chưa muốn dừng. Trong lòng hắn rất ấm áp, cô chỉ mải chọn đồ, sách vở cho hắn. Cái cảm giác này cứ như là vợ chồng son vậy.

Tường Vi ngắm nghía quầy quần áo nam thật lâu, cô phải mua cho em trai mình quần áo thật bảnh, giúp nó đễ dàng cua về cho cô em dâu đảm đang. Tay cầm chiếc cà vạt nên xem giá, bây giờ cô có tiền, nhưng miệng ăn núi lở, phải tìm kiếm thu nhập ổn định thôi.

“Người yêu của anh thật tinh ý, chiếc cà vạt này là loại thời thượng nhất ở đây đó. Màu đen đỏ cùng với hoạ tiết cách điệu rất hợp với anh“.

Cô nhân viên bán hàng nở một nụ cười tiêu chuẩn, khéo léo đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Nghe vậy, Minh Hải bất giác quay lại nhìn chị, mặt bừng một cái đỏ rực đến mang tai. Tim hắn đập mạnh, không biết cô có ghét sự hiểu lầm này.

“Haha, chúng tôi là chị em thôi.”

“A, thật xin lỗi. Con gái tặng cà vạt có nghĩa là muốn “trói” chàng trai lại, nhất thời tôi hiểu lầm.”

“Không sao, gói lại cho tôi cái này nhé.”

“Chị, chị tặng em?”

“Ừ. Chị mua cho em mà. Em cũng sắp trưởng thành, sẽ cần dùng cà vạt đấy.”

“Không, ý em...”

“A, chị đi tính tiền đã.”

Tâm trạng kích động của hắn chìm xuống. Cô không hiểu sao. Cũng phải, cô ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, từ nãy đến giờ đã có bao tên đàn ông lăm le muốn đến làm quen chứ. Hắn lại là em cô, lại không tiền không công việc.

“Xong rồi. Hải muốn ăn gì nào?”

“Em muốn ăn cơm chị nấu,“

“Vậy chúng ta về nhà.”

Cô lôi kéo em trai, không chú ý đến vẻ mặt cười ngốc của hắn khi nghe đến chữ “về nhà“.

“Khoan! Khoan cô Tường Vi! Tôi là phóng viên báo Kênh14, tôi muốn phỏng vấn cô một chút.”

“Tôi thuộc tờ Ione, cô có thể trả lời câu hỏi...”

“Tôi thuộc bộ phận tìm kiếm người mẫu của hãng High, không biết cô muốn hợp tác...”

Hai người vừa đến bãi đỗ xe, liền bị đống phóng viên vây quanh, còn có vài người tự xưng, người đi đường hóng truyện. Chết tiệt, sao cô lại quên mất vụ tặng hoa của Trần Bằng chứ. Bây giờ Tường Vi cô thuộc top tìm kiếm trên mạng rồi. Trên fb có hẳn một trang về cô do fan tạo ra.

“Tôi không có gì để nói. Hải, đi thôi.”

“Cô Tường Vi!”

“Chỉ cần 5 phút thôi thưa cô!”

“Cô nên suy nghĩ đề nghị này...”

“Chị. CHẠY!”

_____

“Hộc...hộc, chị không ngờ nhiều phiền phức thế.”

“Chị. Trần Bằng là ai?”

“Chỉ là tên công tử bột theo đuổi chị thôi. Em đừng lo.”

Chị ở ngoài thu hút nhiều hoa đào đến vậy,làm sao hắn không lo. Hắn phải mau chóng lớn lên.

_____

Chung cư X2

“Haiz, về đến nhà là thoải mái nhất.”

“Để em vào bếp làm cơm.”

“Em trai ngoan nhất.”

Tường Vi vội vàng lôi laptop ra làm việc. Tiền a, nghĩ đến tiền là đau đầu. Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách này cuỗm của cô 850 triệu rồi. Lại trang bị máy tính, đồ đạc, quần áo, tiền như nước chảy qua kẽ tay luôn. Cô đang tập tành chơi cổ phiếu. Cô không giỏi nhưng có thể học, kiếp trước cũng có chút kinh nhiệm, hơn nữa cô còn có khả năng tiên đoán trong 10 năm. Ví dụ như cổ phiếu XXXX đang lên này, tầm tháng 10 trở ra sẽ giảm mạnh; hay như công ti GGG này, nhỏ bé nhưng lại trụ lại cuối cùng sau đợt suy giảm kinh tế...

“Chị, cơm canh xong rồi, đừng làm việc nữa.”

“Chị tới ngay.”

_____

Lễ tổng kết.

“Tường Vi, cậu giỏi lắm. Ỷ điểm cao liền bỏ luôn mấy buổi để mình cô đơn.”

“Xin lỗi, sẽ khao bà nha.”

“Tạm thời chấp nhận. Mà cậu nên trốn đi, Trần Bằng lúc nào cũng dẫn tay chân đi tìm bà trả thù đó.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.

“Hắn kìa, mau chạy.”

“TƯỜNG VI! Em để anh chờ thật lâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện