Editor: Xám

Thủy Hành Uyên ngừng lại giây lát, lại mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ lạnh bạc: "Ngươi không trúng độc? Ngân châm đó vô hiệu với ngươi?"

Thủy Hành Ca nói với giọng lạnh nhạt: "Có, chỉ là lần này thì không."

"Tại sao?"

"Bởi vì trước khi đi vào, ta đã đề phòng."

Thủy Hành Uyên thở dài: "Chẳng lẽ ta đã để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?"

Thủy Hành Ca nói: "Các ngươi làm việc không hề để lại dấu vết, vốn cho rằng chỉ có Thu Thu mới tin tưởng người thân không chút do dự, thì ra ta cũng thế. Chỉ có điều không may là, người vừa mới đến đây, còn nói cho ta biết một chuyện rất quan trọng."

"Chuyện gì?"

"Lý minh chủ nói, ban đầu ông ta hoàn toàn tin tưởng cách nói ta vào trung nguyên để khuấy đảo võ lâm long trời lở đất là vì, có một người tự xưng là tùy tùng thân cận của ta mật báo tin tức. Mà lần nào người đó xuất hiện, trên trời đều sẽ có một con huyết cáp bay quanh. Con huyết cáp đó, chính là của ta."

Thủy Hành Uyên cười khổ: "Không ngờ lại quên mất điểm này."

"Vậy nên Lý minh chủ đã tin, nếu như người đó ngay cả huyết cáp cũng có thể gọi tới, vậy thì chắc chắn là người ở bên cạnh ta. Vì vậy mới tìm đủ mọi cách ngăn cản Ma giáo. Mà ngoài ta ra, người duy nhất có thể sai khiến được huyết cáp, chỉ có ngươi. Vừa rồi thấy các ngươi đến đây, đã vận chân khí, ngăn độc trên ngân châm ở bên ngoài."

Thủy Hành Uyên hỏi: "Vậy tại sao ngươi vẫn không ra tay?" Hắn im lặng một lát, lại nhìn ta, "Bởi vì ngươi không ngờ nàng ta lại đột nhiên tới đây?"

Ta và Thủy Hành Ca nhìn nhau một cái, thật ra không cần nói nhiều, cũng đã hiểu rõ rồi. Chẳng trách hôm nay hắn lại khác thường như vậy không cho ta vào theo, thì ra là muốn lặng lẽ giải quyết hai người bọn họ. Nhưng sự xuất hiện của ta lại làm rối loạn kế hoạch của hắn, nghĩ đến đây, ta lại vội vàng lùi về sau, kiên quyết không làm kẻ bị người ta bắt đi làm cái bia liên lụy đến bằng hữu!

Có điều nhìn Thủy Hành Ca thân trên trần trụi đi ra bên ngoài phòng đang nổi gió lạnh buốt, ngay cả ta nhìn mà cũng cảm thấy lạnh đến khiếp người. Nhìn hắn uy hiếp Lý Linh Lung ra ngoài, động tác tay hơi cứng, ta đột nhiên nhớ ra, vừa rồi hắn đã có dấu hiệu sắp phát tác, hiện giờ hoàn toàn không phải là bị lạnh ở bên ngoài, mà là vì bản thân hắn đã bắt đầu lạnh cứng rồi. Ta nuốt nước bọt, muốn rời đi trước tránh cho hắn kiêng kỵ, nhưng lại sợ hắn đột nhiên phát tác.

Ta muốn vòng đến bên cạnh Thủy Hành Ca, vừa mới dời bước, đã thấy Thủy Hành Uyên rút kiếm đâm về phía ta, dọa ta cuống quýt tránh né. Chỉ là tốc độ của hắn ta quá nhanh, mắt thấy kiếm kia đã sắp đâm vào người ta, lại bị người khác kéo lùi về sau, nhưng vẫn không tránh kịp. Sau lưng bị trúng một chưởng rất mạnh, vừa nghiêng mặt nhìn, đã thấy ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm lướt qua má trái của ta. Chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, lại thấy hắn đã thu kiếm về, cho mấy giọt máu dính trên kiếm vào trong bình.

Cầm thú! Ngươi muốn máu của ta thì có thể cho ngươi cắt tay mà, tại sao lại phải quẹt xước mặt ta, vì sao vì sao!

Thủy Hành Ca giữ chặt ta, tưởng như là hận không thể nhét ta vào thật sâu trong lòng. Ta bình tĩnh lại, bất chấp vết thương trên mặt, đưa tay ôm lấy thân thể sắp đông cứng của hắn, thấp giọng: "Nếu như không đi được, chàng cứ đi trước."

Hắn lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chẳng phải nàng vừa mới nói, nếu chết thì phải chết cùng nhau sao?"

Ta run rẩy ôm lấy hắn không còn một chút độ ấm nào, khóc cũng không khóc nổi, lồng ngực khó chịu, cúi người phun ra một ngụm máu lớn. Một chưởng kia... tưởng chừng đã vỗ bay nửa cái mạng của ta rồi.

Thủy Hành Ca ôm ta thật chặt, cảm giác này cứ giống như bị một tảng băng hình người ôm lấy vậy.

Giọng nói của Thủy Hành Uyên hơi ngờ vực: "Với võ công của ngươi, muốn cứu người dưới kiếm ta, không hề khó, nhưng vì sao lại tốn sức như thế? Chẳng lẽ thật ra ngươi đã trúng thuốc mê?"

Ta đẩy hắn một cái: "Đi mau."

Thủy Hành Ca không động đậy, bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi Ma độc, ngươi thả nàng đi."

Thủy Hành Uyên không suy nghĩ chút nào đã nói: "Ta từ chối. Hai người các ngươi đã là vật trong túi của ta, vì sao ta phải đồng ý với yêu cầu thừa thãi này."

Thủy Hành Ca chợt cười: "Ma độc ở trên người ta sáu năm, cách thức sáu năm trước của ngươi thật sự có tác dụng với ta của sáu năm sau?"

Giọng điệu của Thủy Hành Uyên tự nhiên mà thoải mái: "Không sao, lấy ra rồi nói tiếp."

Ta co quắp trong lòng Thủy Hành Ca, đã không còn bao nhiêu sức lực để đứng lên nữa.

"Đệ đệ, ngươi còn tiếp tục đứng trong trời lạnh thêm một lát, đoán chừng đã sắp bị chết cứng rồi. Ta đã cho ngươi cơ hội, cho quỷ xinh đẹp lấy Ma độc của ngươi, ngươi lại không chịu. Vậy thì đừng trách ta tự tay lấy đi tính mạng của ngươi. Huống hồ ta đối xử với ngươi rất tốt, còn cho đệ muội theo ngươi đi gặp Diêm Vương. Lẽ nào ngươi không nhìn ra, ta đã làm vỡ tâm mạch của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không thể sống quá nửa canh giờ."

Tâm mạch bị vỡ? Tại sao ta không cảm nhận được chút nào, chỉ hơi đau một chút, chỉ hơi mệt một chút, và cả hơi muốn thổ huyết một chút. Nhưng chẳng phải cao thủ trong lời kịch đều nôn ra máu như nước sao, vậy chắc hẳn ta sẽ không sao. Ta dồn hết sức lực ngẩng đầu nhếch miệng cười với Thủy Hành Ca: "Ta không..."

Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, đã lại cúi người nôn ra một ngụm máu lớn, trên mặt đất bị nhuộm đỏ rực, cực kỳ chói mắt.

Thật ra có thể chết chung với người mình thích, cũng không tệ. Có điều... quá sớm rồi.

Tiếng trường kiếm quét xuống mặt đất [email protected] gần như đã xé rách màng nhĩ, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Thủy Hành Uyên rút kiếm ra, bước từng bước đến, sát khí dày đặc.

Người đột nhiên được nhấc lên, Thủy Hành Ca lại vẫn có thể động đậy. Kinh ngạc giây lát, đã bị hắn ôm chặt, nhảy lên một cái. Lý Linh Lung ở cực gần, đảo mắt đã thấy nàng ta phản ứng lại, ngân châm trong tay kéo tới như mưa. Thủy Hành Ca liều lĩnh không quan tâm điều gì, vẫn chạy về phía trước, tạm thời đã bỏ bọn họ lại một đoạn.

Ta hơi thở dốc, ngực càng lúc càng khó chịu, khó chịu đến mức đã sắp ngạt thở. Lại sợ bọn họ đuổi kịp, càng hốt hoảng hơn. Vốn tưởng rất nhanh sẽ bị bọn họ đuổi kịp sau đó tháo thành tám mảnh, chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng "Là ảo ảnh" trầm thấp, sau đó Thủy Hành Ca chợt dừng lại, chân xiêu vẹo ôm ta lăn một vòng về phía trước.

Ta gắng sức mở mắt nhìn, lại thấy trước mắt trắng xóa mịt mù, một cái bóng màu tím bay vào trong mắt. Lúc này Thủy Hành Ca đã thật sự ngất đi, khắp người bị thương đông cứng.

"Đông Đông..." Ta vội giơ tay lên, lệ đã rơi xuống, "Đừng giết hắn, tỷ tỷ cầu xin muội..."

Tay áo màu tím tung bay trong gió lạnh, xa vời như thế, lạnh lùng đến vậy.

&&&&&

Lúc tỉnh lại, còn cho rằng mình bị mù rồi, mở to mắt nửa ngày, lờ mờ nhìn thấy ở nơi xa có một chút ánh sáng, mới phát hiện không phải mắt ta có tật, mà là ở đây giơ tay không nhìn thấy được năm ngón.

Ta lần mò xung quanh, gọi tên Thủy Hành Ca. Lại nghĩ tới Đông Đông xuất hiện trước lúc hôn mê, theo bản năng gọi tên nàng một tiếng, lại không ngờ, thật sự nghe thấy nàng trả lời. Cảm giác ở nơi âm u được quỷ u ám trả lời này lập tức khiến ta rợn cả tóc gáy, nuốt nước bọt nhìn về hướng đó, chỉ thấy phía trước hơi sáng lên, bao thành vòng. Xoa xoa mắt, mới phản ứng lại, rõ ràng nơi này chính là sơn động.

Ta chậm rãi đi về phía nàng, Đông Đông đưa lưng về phía ta, ngẩng đầu không biết đang nhìn gì. Ta lấy hết can đảm hỏi: "Đông Đông, Thủy Hành Ca đâu..."

Giọng nói của Đông Đông hơi thấp mà nhẹ: "Tỷ phu đi hái thuốc rồi." Cuối cùng lại thêm một câu, "Hắn không sao, ừm, tỷ cũng không sao."

Nói đến đây, ta mới nhớ ra trước khi hôn mê đã bị tên khốn kiếp Thủy Hành Uyên đánh cho suýt chút nữa bay mất ba hồn bảy phách, vội lật tay áp lên lưng, không đau chút nào, không khỏi cảm khái cơ thể này của ta quả thực ẩn chứa năng lượng vô hạn, gãy mất ba chiếc xương sườn chỉ mấy ngày đã hồi phục, bị đánh cho mất nửa cái mạng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Tỷ. Tỷ sẽ tha thứ cho ta chứ?"

Ta dừng lại, nhìn bóng lưng nàng, dưới màn đêm tối đen hiện ra cực kỳ quạnh quẽ. Hình như là hồi lâu không thấy ta đáp, nàng mới cười nói: "Thật xin lỗi, tỷ, ta không nên lừa gạt tỷ như vậy. Tỷ từng nói với ta, may mà ta không giống như Xuân tỷ tỷ và Hạ tỷ tỷ, nhưng đến cuối cùng ta vẫn phụ lòng tỷ."

Ta ôm đầu gối ngồi ở phía sau, nghe giọng nói này mà cảm xúc trăm mối ngổn ngang, cũng không muốn đi lên nhìn khuôn mặt gần như không có gì khác ta của nàng để nói chuyện. Hôm nay nàng nổi lương tâm cứu ta và Thủy Hành Ca từ tay Thủy Hành Uyên? Sau đó lại giống như Long Diệu Âm giúp ta lấy trộm hộp gỗ tử đàn, Trình Sương nhờ vả Ngư Tri Nhạc giúp ta tẩy sạch tội danh, xóa bỏ sạch chuyện bọn họ hại ta? Quả thật là kiếp trước ta đã nợ các nàng... Ta thở dài: "Ta không biết, chắc là... sẽ không."

Đông Đông cười khẽ một tiếng: "Khi phiêu bạt nhân gian, thật ra ta rất nhớ các tỷ, chỉ muốn gặp lại các tỷ một lần là tốt rồi, nhưng nhìn thấy tỷ vui vẻ như vậy, còn có tỷ phu tốt như vậy yêu thương tỷ, ta rất không cam tâm. Vì sao người sống tiếp không phải là ta, rõ ràng chúng ta đều là người. Đêm ở dưới núi Đường Môn, ta rất muốn qua đó ôm lấy tỷ, nhưng ta không dám. Hôm đó tỷ nói, tỷ phu đang tìm người trên cổ tay có vòng tròn màu đỏ, sau đó lúc ở Lạc thành, ta bị người khác uy hiếp đến lấy Ma độc của tỷ phu, lại nghĩ, nếu như ta chính là người đó, tỷ phu sẽ thích ta, sẽ có thể được giống như tỷ."

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ta ngẩn người: "Vậy, đêm ta uống rượu trong phòng, người nhìn thấy không phải là Trình Sương? Mà là muội?"

Đông Đông thở dài, đầu ngẩng càng cao: "Là ta, ta trôi giạt đến đó, vốn định tham gia náo nhiệt của đại hội võ lâm, ai ngờ lại nhìn thấy tỷ. Về sau, có người nói với ta, đi lấy Ma độc của tỷ phu, thì sẽ đáp ứng làm ta sống lại. Ta thật là ngốc, đã chết lâu như vậy rồi, cần gì tiếp tục đi phá hoại cuộc sống của tỷ."

Giọng nói càng thấp hơn, gần như nghe không rõ. Ta chợt cảm thấy khác thường, tiến lên nắm lấy vai nàng muốn xoay lại, kết quả tay lại xuyên thẳng qua vai nàng, giống như một trận gió lướt qua, không có chút cảm giác nào. Ta ngây người giây lát, đi vòng qua đằng trước nhìn thử, chỉ thấy sắc mặt Đông Đông trắng bệch, cơ thể đã hơi trong suốt. Ta kinh ngạc lại đưa tay quờ tới, nhưng vẫn như cũ.

"Đông Đông..."

Nàng cười, cực kỳ lạnh giá: "Người kia muốn giết ta, bởi vì ta không lấy được Ma độc. Hắn cho ta một con đường sống, đó chính là muốn ta quay về giết tỷ, nhưng ta hối hận rồi. Thu tỷ tỷ đối tốt với ta như vậy, ta nên thỏa mãn. Thế nhưng chờ đến khi ta hiểu rõ, lại phát hiện tỷ tỷ đã sắp chết, ta mới biết, ta không muốn tỷ chết, ta muốn tỷ sống thật tốt."

Ta nghe thấy lời nói bất thường, đè nén cơn đau trong lòng: "Lời này của muội có ý gì? Muội biến thành bộ dạng này là vì đã dùng gì để cứu ta?"

Đông Đông khẽ chớp mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, nhưng vẫn mang theo ý cười thản nhiên: "Dùng năm năm tu hành của ta, đổi lấy nghịch chuyển thiên mệnh cho tỷ, ta chỉ có thể chuộc tội như vậy thôi. Tỷ... Nếu có kiếp sau... ta vẫn sẽ làm muội muội của tỷ."

Dứt lời, lại giơ tay muốn ôm lấy nàng, nhưng vẫn ôm hụt. Thân hình Đông Đông lay động, đã trở thành sương mù màu trắng bạc, tiêu tan giữa bầu trời.

Trước đây xem kịch lúc nào ta cũng nghĩ hóa thành một đốm sáng nhỏ rồi tiêu tan vào đất trời là một chuyện tuyệt vời, nhưng hôm nay xảy ra ngay trước mặt ta, lại là... đau lòng gấp bội.

Ta quỳ trên mặt đất hồi lâu, nhìn vị trí Đông Đông vừa ngồi, nghĩ đến những lời cuối cùng nàng nói, lệ đã tràn mi.

Người thân cuối cùng, cũng bỏ ta mà đi rồi.

Gió lạnh ở cửa động lạnh thấu xương, thổi khiến cho đầu óc con người có chút mờ mịt. Ánh trăng u ám lúc ẩn lúc hiện kia đột nhiên bị che lại phân nửa, ta mở to đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn, nước mắt đã đột ngột rút ngược trở lại hốc mắt.

Nếu như hơn nửa đêm ngươi nhìn thấy một con... heo vòi lưng đeo giỏ trúc đựng đầy thảo dược xuất hiện ở trước mặt, còn nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mặt phàm nhân ngu xuẩn...

Ừm, đời người viên mãn rồi.

*Lời editor: Bên dưới là chân dung của giáo chủ đại nhân, thỉnh chiêm ngưỡng.



ủ đại nhânjpg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện