Ed: Jang Bò
Mắt bị bịt bằng vải đen, ta mơ hồ cảm thấy mình bị ném lên xe, chạy tầm nửa canh giờ, xuống xe bịt mắt được tháo ra, trước mắt là một nhà lao. Tơ lụa trên người buông lỏng, còn chưa kịp tung độc dược liền bị họ tịch thu, một cước đạp ta vào trong tù, Thủy Hành Ca lại được dìu vào cẩn thận.
Đều là tù binh đối xử sao lại có khác biệt lớn như vậy!
Thấy trên đệm cỏ có một cái chăn, ta vội đi lấy, dùng chăn đắp kín người Thủy Hành Ca, ai ngờ cô gái đứng ngoài mắt hạnh trợn tròn, quát: "Xấu nữ, đây không phải là cho ngươi!"
". . . . . ."
Không phải mặt ta bị thương sao! Má trái của ta vẫn cực kỳ mềm mại trắng noãn có được không! Ta bực tức kéo chăn, lè lưỡi: "Không phục thì mở cửa ra."
Mỹ nữ tức điên, tuyên bố muốn cắt ta thành tám khúc nhắm rượu uống, ta lập tức giơ ngón tay giữa lên với nàng. Nhưng nàng lao tới chưa kịp mở khóa, đã bị những người khác lôi đi.
Phép khích tướng không được, ta không thể làm gì khác là đắp chăn lên người Thủy Hành Ca, khuôn mặt của hắn đã lạnh băng chuyển sang màu tím ngắt, sờ sờ cổ của hắn, mạch tượng vẫn còn đập. Ta cúi người chui vào trong chăn, ôm chặt lấy hắn, nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ta đây là vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống.
Cơ thể của Thủy Hành Ca thật kỳ quái, ta ôm cánh tay hắn, tay của ta cũng đã lạnh như khối bằng rồi, thế nhưng hắn vẫn không ấm lên chút nào lạnh băng như cũ. Ta chỉ sợ hắn chết, dùng tay xoa xoa mặt hắn, nói: "Thủy Hành Ca, Thủy Hành Ca? Giáo chủ đại nhân? Ngài đừng chết, mau tỉnh lại."
Hắn vẫn bất động, hơi thở đã yếu như có như không, ta đã muốn khóc, cứ không minh bạch như vậy bị biến thành người băng, ta rất không cam tâm! Run rẩy định học theo mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp cởi quần áo da chạm da làm hắn ấm lên thì kẻ vẫn luôn đóng chặt mắt này chợt chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt hết sức kỳ quái nhìn ta đang vén lộ nửa vạt áo.
. . . . . . Đừng nhìn ta như vậy! Ta không phải loại nữ nhân kia! Ta là đang giúp ngài ấm lại, ấm lại Giáo chủ! Ngài đã từng xem qua tiểu thuyết võ hiệp của Trung Nguyên chưa, trong đó đều viết như vậy! Này, ngài còn nhìn! Còn nhìn chằm chằm!
Ta buồn bực nắm chặt vạt áo, trừng hắn: "Tỉnh là tốt rồi."
Thủy Hành Ca không nói gì, nhấc tay lên, chậm rãi đặt trên cổ ta, ta trợn mắt nhìn: "Ngài muốn làm gì?"
Vốn đang yếu ớt, đột nhiên tay hắn nâng cao mạnh mẽ đánh xuống, đánh vào cổ ta đau nhói, hai mắt đen kịt ta hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Ta có thể làm thịt hắn không!
&&&&&
Ta bị cơn khát làm tỉnh, giằng co cả đêm không uống nước, mở mắt ra chỉ thấy trong nhà lao mờ mờ ảo ảo, xoa một hồi lâu mới khôi phục lại. Chăn vẫn đắp trên người, đang là mùa hè, hơi nóng lại càng thêm bốc lên. Ta duỗi lưng một cái, sờ sờ sang bên cạnh, không có ai.
Trong nhà lao không có bóng dáng của hắn, ta bò đến cạnh hàng rào sắt, nhìn ra ngoài, ngoài cửa hai thủ vệ đang đứng, không khỏi khẩn trương, họ mang Thủy Hành Ca đi đâu rồi? Thân thể hắn suy yếu như vậy. . . . . .
Ta lảm nhảm nói: "Hi vọng võ công Nam Hải luyện không cần nam sắc, nếu không Thủy Hành Ca đánh không lại nhất định sẽ bị đè bên dưới."
Nghĩ đến cảnh tượng đó ta vội vàng lắc đầu, cuộn lại chăn, lật đông lật tây mấy cái rồi ngồi xuống nệm rơm. Ta híp mắt, có một con rắn nhỏ dài bằng một cánh tay, to cỡ ngón cái màu nâu.
Nó bò bò lên chăn, hình như đang hấp thu nhiệt độ, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng. Ta cúi đầu xem xét, nhìn tỷ lệ phối hợp cơ thể nó, đầu nó nếu to hơn chút, cái đuôi lại nhỏ gọn hơn chút, haizzz ta không khỏi thất vọng: "Nếu ngươi là rắn độc thì tốt biết bao nhiêu, ném qua bên kia hù chết họ, cắn họ một cái."
Nó thu cái đuôi, cuộn thành một vòng, cái lưỡi đỏ ngầu ngoe nguẩy. Ta chán chết sờ sờ đầu nó, rất ngoan, không cắn người. Dáng vẻ hoàn toàn không giống mấy con rắn độc mà sư phụ hay cho chúng ta huấn luyện lấy độc, chúng điều hung mãnh vô cùng. Có một lần không biết ông lấy từ đâu một con mãng xà, dọa cho đại sư huynh ngất tại chỗ.
Tên tuổi của Ngũ độc giáo không phải nói suông, chúng ta luyện độc dược, hầu như đều là từ rắn, rết, bò cạp, nhện độc, cóc độc, nhất là rắn độc, rất nhiều chủng loại, thường bị sư huynh muội chúng ta lấy độc. Dần dà mấy con rắn hễ nghe thấy tiếng chúng ta đều bỏ chạy, có một đoạn thời gian rất dài chúng ta phải ra ngoài năm dặm để bắt rắn.
Ta lo lắng nhìn ra ngoài, lầm bầm lầu bầu: "Thủy Hành Ca chẳng lẽ ngài thật sự bị Tiêu sắc lang coi trọng, như thế nào còn chưa trở lại."
Con rắn vẫn đang lè lưỡi kia hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ta, ta nhe răng: "Còn trợn mắt nữa ta sẽ mang ngươi đi nấu, canh rắn ăn cũng không tệ nha."
Ta sờ bụng một cái, thật đói. Đang suy nghĩ có nên gọi bọn họ đưa cơm, liền nghe tiếng bước chân. Ta vội chạy đến cửa sắt, một bóng bạch y đập vào mắt, nhưng không thấy Thủy Hành Ca. Ta mím môi, bị Tiêu sắc lang mời đi uống trà cũng không cần uống lâu như vậy đi.
Cô gái đến trước cửa, ý bảo mở khóa, vốn là ánh mắt tùy ý nhàn nhạt quét vào trong một vòng, sắc mặt chợt thay đổi, kinh ngạc hỏi người bên cạnh: " Thủy Hành Ca đâu?"
Người nọ ngẩn người, nhìn vào bên trong, cũng kinh hô: "Không, không thể nào chạy được, cửa không mở, chẳng lẽ hắn chui xuống đất hay sao?"
Ta sợ run, Thủy Hành Ca hắn. . . . . . Không phải là bị Tiêu sắc lang mời đi uống trà, mà là trốn? Hắn thế nhưng một mình bỏ chạy, cho nên tối hôm qua hắn mới đánh ngất ta? Bởi vì không mang ta theo được, lại sợ ta làm bại lộ hành tung của hắn. . . . . . Chợt cảm thấy thất vọng đau khổ, ta vốn tưởng rằng chúng ta đã cùng nhau trải qua mặc dù không tính là nhiều, nhưng ít ra hắn cũng không nên nghi ngờ ta sẽ bán đứng kế hoạch chạy trốn của hắn.
Hai nữ tử đi vào lôi ta ra ngoài, những người khác vội vã đi tìm người. Ta hữu khí vô lực bị họ kéo đi, suy nghĩ kỹ một hồi, ta cũng buông lỏng, mình và Thủy Hành Ca không quen không biết, cũng chỉ là đi cùng nhau một hai tháng mà thôi. Nghĩ tới đây, sức chiến đấu lại dâng cao, hỏi chính sự quan trọng hơn: "Hai vị tỷ tỷ các ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?"
Họ không đáp.
Ta uyển chuyển nói: "Ta có thể đi, nếu không các ngươi buông tay, dù sao ta cũng không đánh lại các ngươi, kéo như vậy trông vô cùng khó coi a."
Họ không để ý tới ta.
Ta. . . . . . Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục để các nàng kéo đi với tư thế vô cùng chướng tai gai mắt. . . . . . Đều là thân nữ nhi, sao phải hại nhau gấp gáp vậy a.
Phái Nam Hải cũng không ở Trung Nguyên, nơi này có lẽ là chỗ ở tạm thời của bọn họ, nhưng chóp mũi ta ngửi được mùi, tất cả đều là mùi son phấn, tai ta nghe, tất cả đều là tiếng cười của nữ nhân. Ta lập tức hiểu đây là địa phương nào, không hổ là Tiêu sắc lang, nơi này rõ ràng chính là thanh lâu.
Hai người đẩy cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn tinh xảo, mùi phấn son nồng nặc đập vào mặt, ta bị sặc ho khù khụ. Ta ngã ngồi trên tấm thảm lông, ngẩng đầu nhìn phía trước, lụa mỏng đỏ chót tung bay, mịt mù như trời tối, không nhìn thấy người phía sau, một giọng nữ kiều mỵ truyền vào trong tai, ta mà cả người nổi da gà.
Lụa mỏng cuộn lên, chỉ thấy trên dưới hai mươi nam tử khoác áo lông cáo ngồi ở trên ghế dài, tay trái đặt trên ngực mỹ nhân, tay phải sờ đùi mỹ nữ, ướt át vô cùng.
Ta oán thầm, mùa hè nóng bức, dùng hàng này không thấy nóng à. . . . . .
Nam tử gò má trắng như ngọc, không thể không nói vô cùng tuấn lãng, lại có một loại cảm giác tang thương lạnh lùng khó mà kháng cự, đáy mắt lộ ra tràn bốn chữ "Túng Dục quá độ", ta rất muốn hỏi một câu, ngươi bị thận hư sao? Hai người đặt ta ở đó, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ: "Môn chủ, đã đưa Long Diệu Âm đến." Chần chờ chốc lát lại nói: " Thủy Hành Ca đã chạy trốn, chúng ta. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, một đạo kình phong đánh tới, hai người đang nói chuyện kia hóa thành một đường vòng cung trên không trung, ầm ầm rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Không hề kêu rên tiếng nào, đứng dậy quỳ xuống đất: "Tạ Môn chủ ban thưởng."
Ta lập tức nuốt nước bọt, người này chính là người một năm trước kế nhiệm chức trưởng môn đời thứ bảy Tiêu Luyện, ta lập tức yếu ớt nói: "Ta không phải Long Diệu Âm, đó là tỷ muội của ta, chúng ta là tứ bào thai. . . . . ."
Ly rượu trong tay Tiêu Luyện khẽ lay động, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta chằm chằm: "Lý do này rất không được, Long Diệu Âm, ngươi đánh cắp Ngọc tiêu của Nam Hải đã một năm lẻ ba tháng, cũng nên trả lại rồi."
Nha nha ta phi, Ngọc tiêu của Nam Hải chính là binh khí xếp hạng thứ mười trong bảng binh khí, có thể thổi bay trăm vạn hùng binh, mặc dù có chút khoa trương, nhưng danh tiếng không phải là thổi phồng lên. Long Diệu Âm ngươi thật đáng băm vằm! Ta thiếu chút nữa nhào qua ôm bắp đùi hắn: "Tiêu Môn chủ, ta thật sự không phải Long Diệu Âm, từ nhỏ ta và nàng thất lạc, ta cũng là thời gian trước mới biết nàng là tỷ tỷ của, trừ lần đó ra không còn liên quan, chuyện của nàng ta hoàn toàn không biết. Ngươi tin ta, ngươi tin ta đi."
Tiêu Luyện khẽ cười nói: "Long Diệu Âm, ngươi diễn kịch ngược lại không tệ. Ngươi đã nói ngươi không phải Diệu Thủ Quan Âm, mà là thân tỷ muội của nàng, vậy ngươi hãy lưu lại nơi này, chờ nàng tới đổi Ngọc tiêu cứu ngươi thôi."
Ta dừng một chút, cách này rất tốt! Có ăn có uống cũng chỉ là nghỉ ở địa lao. Không đúng. . . . . . Ta ngẫm nghĩ, thanh lâu tại sao có thể có địa lao? Chẳng lẽ thanh lâu này là sản nghiệp của Nam Hải? Mỗi môn phái đều có thủ đoạn nghề nghiệp riêng, giống như Phong Vũ lâu kinh doanh sòng bạc, Ngũ độc giáo là tiệm gạo, Tiêu sắc lang mở thanh lâu đúng là rất bình thường.
Không đợi ta vui vẻ xong, Tiêu Luyện uống một hơi cạn sạch rượu, thản nhiên nói: "Đánh gãy gân tay gân chân của nàng, tránh cho nàng chạy trốn, cẩn thận đừng làm nàng chết."
Ta kinh hãi thiếu chút nữa nhảy lên: "Hay là các ngươi dùng xích sắt đi, ta sẽ không trốn, nhất định sẽ không!"
Tiêu Luyện không nói thêm nữa, hơi nhấc ngón tay, hai người kia lại nhấc ta lên, kéo đi đường cũ. Một đường kéo về địa lao, ném ta vào, lại khóa cửa, đi ra cửa, giọng nói lãnh khốc: "Đi tìm đại phu đến, chuẩn bị băng gạc cùng thuốc cầm máu."
Ta ngẩn ngơ, nghe tiếng bước chân kia xa dần, dùng sức nhìn ra bên ngoài, còn có một người coi chừng. Ta khoát tay: "Ta khát nước."
Không để ý ta, mắt cũng không thèm nhìn một cái.
Ta gãi gãi đầu, lớn tiếng nói: "Thủy Hành Ca sao ngài lại chui từ dướt mặt đất chui ra vậy?"
Quả nhiên, vừa dứt lời, nàng kia đã vội vàng ba bước làm thành một bước chạy tới, vừa tới bên ngoài cửa sắt, đã bị ta tung bột phấn lên mặt, không một tiếng động ngất đi.
Ta hả hê cắm lại cây trâm rỗng ruột dùng để đựng thuốc mê lên búi tóc, đưa tay với lấy cái chìa khóa trên eo nàng. Đáng hận là nàng ngã xuống quá xa, ta với không tới. Lần đầu tiên trong cuộc đời ta hận tay của mình sao không dài hơn một chút, thò chân với, với đến mức chân đã muốn rút gân, vẫn không kéo qua được.
"Chẳng lẽ mạng ta xong rồi. . . . . ." Ta tự giễu cười cười: "Chẳng những mặt bị hủy dung, còn bị đánh gãy gân tay gân chân, thật sự không thể gả ra ngoài rồi." Ta thở dài, trong mắt có chút hơi nước: " Thủy Hành Ca, ngài đi, tại sao không mang ta đi cùng. . . . . ."
Rắc.
Chân. . . . . . Rút gân. . . . . . Ta vội rụt chân trở lại, đau điếng người, thật vất vả xoa nắn, đứng dậy muốn thử lại lần nữa, lại thấy con rắn nhỏ màu nâu dùng cái đuôi giữ chặt cái chìa khóa, nhẹ nhàng nhấc lên, tháo ra. Sau đó từ từ kéo qua bên này cho ta. . . . . .
Ta cảm động lệ rơi đầy mặt, cẩn thận ngẫm lại, động vật gần đây ta gặp hình như đều có chút kỳ quái, kỳ quái đến không giống như động vật, nhưng rõ ràng rất đáng yêu, vô luận là báo hay là con huyết cáp biết ngồi giống như người kia, đều yêu muốn chết! Nhất là ngươi, con rắn nhỏ!
Con rắn nhỏ quấn cái chìa khóa, động tác tuy chậm, nhưng ít ra vẫn bò đến trước mặt ta. Ta vội vàng cầm lấy, run run mở khóa, tiếng ổ khóa mở thanh thúy kêu lên, ta cúi người nhấc nó lên, thiếu chút nữa là hôn một cái: "Nếu ngươi là người ta sẽ lấy thân báo đáp!"
Đây là tiếng lòng vô cùng chân thành nha!
Chỉ là tại sao ta có cảm giác thân thể con rắng đang quấn trên tay bỗng dưng. . . . . . Căng thẳng lên. . . . . .