Nay Cao Thịnh Phong đang trên đường tới Giang Triều Cư thì thấy Lư Nhã Giang đưa lưng về phía hắn đứng dưới một thân cây. Hắn cười đi qua, từ sau lưng ôm lấy Lư Nhã Giang, hôn nhẹ lên mặt y, sờ mó ngực y mà nói: “Tả hộ pháp, ngươi đứng đây làm…” Lời chưa dứt, mặt biến sắc.
Cao Thịnh Phòng cùng “Lư Nhã Giang” đồng thời đẩy đối phưongw ra, “Lư Nhã Giang” lấy tay áo chà sạch nước miếng trên mặt mình, ghét bỏ nói: “Tiểu giáo chủ, ngươi gặp ai cũng hôn, không sợ thối rữa miệng hả”
Cao Thịnh Phong phì phì mấy cái, chà chà miệng, nói: “Ông già không biết xấu hổ, làm gì mặc đồ đỏ chạy khắp nơi! Miệng ta thối rữa? Coi chừng nước miếng bản giáo chủ có độc, thối rữa cái mặt già của người trước đấy!”
Hàn Giang cười nhạo: “Nước miệng của ngươi nếu có độc thì mặt ngươi hẳn phải rữa trước chứ? À đúng rồi, nói tới làm ta nhớ một chuyện, hai mươi năm trước lần cuối cùng ta lên Xuất Tụ Sơn gặp tiểu giáo chủ, khi đó ngươi mới ba tuổi, nằm trong lồng ngực Doãn Ngôn, cơ thể chỉ có nhiêu đâu, là một giáo chủ nho nhỏ.” Nói xong lấy tay ước chừng cơ thể bé sơ sinh, “Lúc đó ngươi xương cốt mềm, luôn cúi đầu cố mà cắn chim nhỏ của mình, nước miếng ngươi mà có độc, chỉ sợ…” Cười xấu xa nhìn chằm chằm thân dưới của Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong hung tợn liếc y, nhấc tay chưởng tới, Hàn Giang lướt tránh, cười nói: “Muồn tỷ thí với nhạc phụ đại nhân của người chút sao?”
Cao Thịnh Phong nói: “Ông già không biết xấu hổ, ta đợi cũng lâu rồi, tới đây!” Dứt lời chân quét tới, Hàn Giang cúi người tránh, một chiêu Hầu Tử Trảo Mò Trăng đánh tới đũng quần hắn, Cao Thịnh Phong lập tức rút chân xoay người, nhảy ra sau.
Hàn Giang cười nói: “Tiểu giáo chủ, thân thủ không tệ.”
Cao Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, “Không biết xấu hổ, cái thứ như ngươi sao có thể sinh ra Nhã Giang chứ?” Dứt lời lại nhào tới, nhấc tay chưởng, Hàn Giang nâng tay phải cản, Cao Thịnh Phong lập tức thúc gối tới thân dưới y, Hàn Giang khom người dùng tay trái ngăn gối hắn, sau đó dịch tay đẩy gối hắn một cái, hướng tới chỗ kia vỗ một phát, Cao Thịnh Phong chụp tay y, hừ nói: “Ngươi dám đánh ta, con ngươi nửa đời sau phải thủ tiết.”
Một già một trẻ vừa tỷ thí công phu, vừa so trình độ không biết xấu hổ.
Hàn Giang cản một chiêu Gấu Đen Moi Tim của Cao Thịnh Phong, không cam lòng yếu thế mà nói: “Ngươi nếu tổn thương ta, Doãn thúc thương thương của ngươi sẽ không chỉ phải thủ tiết hai mươi năm.”
Cao Thịnh Phong nói: “Đã thủ hai mươi năm, thêm vài năm nữa không sao.” Một chân bay tới.
Hàn Giang bắt chân hắn, một quyền trả lại, cười nói: “Người như con trai ta, chắc chắn không chỉ mình ngươi để ý. Nửa đời sau của y, ta không quá lo lắng.”
“Hừ!” Cao Thịnh Phong bị giẫm vào nỗi đau trong lòng, tức khí nhào tới, toàn lực đánh với y. Hai người tới tới lui lui, không ai nhường ai, mỗi một chiêu đều đánh tới chỗ đau của đối phương, đánh tới mức kinh tâm động phách, thiên địa biến sắc, nước biển chảy ngược.
Hồi lâu sau, Hàn Giang đánh mệt, cố gắng dừng cuộc chiến, “Tiểu giáo chủ, sao ngươi không hiểu được rằng phải nhường nhạc phụ của mình chứ?”
Cao Thịnh Phong cười lạnh: “Cũng không thấy người nhường con rể mình.” Dứt lời lại muốn nhào lên, Hàn Giang cạn tinh lực, không dám đánh với hắn nữa, vội vàng chùi mỡ vào chân chạy mất.
Hai người đánh qua trận này, Hàn Giang vui tươi hớn hở mà về, Cao Thịnh Phong hầm hà hầm hừ mà đi. Vừa nghĩ tới tiểu giáo chủ hôm nay chính là đứa bé năm đó Doãn Ngôn ôm trong lòng, Hàn Giang cảm thấy cực kỳ thú vị, thế nhưng bị tên này ức hiếp lại thấy không được vui lắm, nếu như y có thể ức hiếp lại sẽ thấy thoải mái mười phần. Cao Thịnh Phong không nghĩ tới Thanh Y Sinh trong truyền thuyết lại là tên đáng ghét như vậy, còn dám nói Lư Nhã Giang không có hắn cũng không sao, cơn tức này không dễ nuốt trôi.
Vì thế hai người trở về, vẽ một bức họa.
Bức họa của Hàn Giang là vẽ trên giấy, y vẽ Doãn Ngôn bế Cao Thịnh Phong khi còn là đứa bé, vẽ Cao Thịnh Phong đang cố sức cúi cổ xuống, muốn cắn chim nhỏ của mình. Bức họa hoàn thành, Hàn Giang lén tới Cửu Tiêu Các, bày bức họa lên gối đầu của Cao Thịnh Phong rồi đắc ý trở về.
Bức họa của Cao Thịnh Phong thì vẽ lên chính mặt mình —— hắn hóa trang bản thân thành Doãn Ngôn, thay bộ đồ trắng Doãn Ngôn thường mặc, bộ dáng này rành rành là Bạch Y Quỷ. Cao Thịnh Phong vốn rất giỏi mô phỏng, lại mỗi ngày kề cận Doãn Ngôn, khí chất Doãn Ngôn hắn bắt chước giống tới mười phần. Sửa soạn xong, hắn phái người nhắn với Doãn Ngôn, bảo Doãn Ngôn từ từ hãy về, chính mình thì mang theo bộ dáng hóa trang tới Lăng Vân Cư của Doãn Ngôn.
Hàn Giang lêu lổng ở chỗ Đỗ Húy một buổi chiều, hát ngâm nga về Lăng Vân Cư, vào sân thấy Cao Thịnh Phong đang hóa trang thành Doãn Ngôn ngồi bên bàn đá uống trà. Y cực kỳ vui sướng chạy tới, giật bình trà trong tay Cao Thịnh Phong, há miệng uống một hớp lớn, lau miệng, cười nói: “A Ngôn, hôm nay ta đánh một trận với tiểu giáo chủ. Tiểu quỷ thật dễ kích động, ta nói hắn hai câu, hắn đã muốn giơ tay giậm chân, như con chó nhỏ muốn nhào tới cắn người. Ha ha.”
Cao Thịnh Phong âm thầm nghiến răng, bên ngoài thì lại lạnh lùng nói, “Hàn Giang, ta có lời muốn nói cùng ngươi.”
Hàn Giang để tay lên đầu gối hắn, cười nói: “Sao?”
Cao Thịnh Phong nói:” Thương thế ngươi tốt rồi chứ?”
Hàn Giang hoạt động tay chân thử, nói: “Đã tốt mười phần rồi!” Dứt lời giảo hoạt chớp mắt, vẻ mặt đen tối sáp tới, “Buổi tối ngươi giúp ta xem xét thương thế được không?”
Cao Thịnh Phong đưa tay đẩy y ra, lạnh nhạt nói: “Nếu thương thế đã tốt, ngươi dự định khi nào thì đi?”
Hàn Giang sửng sốt: “Cái gì?”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta để ngươi lại Xuất Tụ Sơn dưỡng thương, thương đã tốt, ngươi nên xuống núi, sống cuộc sống của mình.”
Nụ cười trên mặt Hàn Giang cứng lại, ha ha nói: “Đúng vậy, chúng ta nên đi thôi, A Ngôn, rốt cuộc ngươi đã chịu cùng ta rời khỏi ngọn núi nhạt nhẽo này rồi? Ta đã nói với ngươi, môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều.”
Cao Thịnh Phong lắc đầu, “Ta sẽ không đi. Ta sinh là người của giáo chủ, chết là ma của giáo chủ, cả đời này ta sẽ dốc sức vì giáo chủ anh minh. Ngươi tự mình đi thôi.”
Nụ cười trên mặt Hàn Giang không thể giữ nổi nữa. Y bối rối kéo tay Cao Thịnh Phong ấn lòng bàn tay lên miệng mình, vội vàng nói: “Không, ngươi không đi ta cũng không đi! Ta đã nói, ta sẽ mang ngươi đi! Người cứu ngươi đã chết rồi, vì sao ngươi còn muốn ở lại Xuất Tụ Sơn? Hôm nay vị tiểu giáo chủ kia của ngươi cũng đã trưởng thành, có thể tự đảm đương một phía, vì sao ngươi còn muốn sống vì bọn họ?” Y cầu khẩu, “A Ngôn, ngươi theo ta đi, ta muốn ngươi theo ta cả đời.”
Cao Thịnh Phong thấy bộ dáng gấp gáp này của y, lòng thầm sung sướng, lạnh lùng nói: “Hàn Giang, ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Ta nói sẽ không đi với ngươi thì sẽ không đi. Ngươi đừng tự mình đa tình.”
Hàn Giang liều mạng lắc đầu: “Không, ta không tự mình đa tình! Ngươi thích ta, ngươi đã nói ngươi thích ta! Ngươi nói ngươi phải báo ơn, ơn có cao như núi cũng đã báo xong rồi! Ngươi chờ ta hai mươi năm, sao có thể là ta tự đa tình!”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta thích ngươi là chuyện hai mươi năm trước, thời gian đã qua hai mươi năm, lẽ nào lòng người không thay đổi? Với ngươi mà nói chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với ta là ngày ngày đêm đêm đúng hai mươi năm. Ta đã thích người khác rồi, ngươi vẫn nên đi đi.” Một giây đó, biểu tình trên mặt Hàn Giang làm Cao Thịnh Phong có ảo giác, y sẽ tan vỡ trong tức khắc.
Hàn Giang lắc đầu cứng ngắc, gằn từ chữ: “Không thể, ta không tin.” Hai tay nắm chặt lấy tay Cao Thịnh Phong, kéo hắn vào lồng ngực mình, bá đạo hôn tới. Cao Thịnh Phong vội vã rút tay về, lách mình trách xa, Hàn Giang sửng sốt, nhìn hắn nói: “Không đúng, ngươi không phải A Ngôn, ngươi là ai?”
Cao Thịnh Phong ôm ngực, biểu tình ác liệt, khôi phục giọng vốn có, cười lạnh: “Cái tên nhà ngươi còn định bắt người ép hôn? Phì phì phì!”
Hàn Giang sửng sốt, biểu tình từ kinh hoảng biến thành phẫn nộ, từ phẫn nộ biến thành phẫn nỗ cùng cực, quát lớn: “Hỗn đản! Mả cha nhà ngươi!”
Cao Thịnh Phong cười ha ha! Hàn Giang nháo tới dánh hắn, lần này đổi thành Cao Thịnh Phong không thể động thủ với y, kéo lớp mặt nạ ném tới y, chân bôi dầu chạy mất.
Cao Thịnh Phòng cùng “Lư Nhã Giang” đồng thời đẩy đối phưongw ra, “Lư Nhã Giang” lấy tay áo chà sạch nước miếng trên mặt mình, ghét bỏ nói: “Tiểu giáo chủ, ngươi gặp ai cũng hôn, không sợ thối rữa miệng hả”
Cao Thịnh Phong phì phì mấy cái, chà chà miệng, nói: “Ông già không biết xấu hổ, làm gì mặc đồ đỏ chạy khắp nơi! Miệng ta thối rữa? Coi chừng nước miếng bản giáo chủ có độc, thối rữa cái mặt già của người trước đấy!”
Hàn Giang cười nhạo: “Nước miệng của ngươi nếu có độc thì mặt ngươi hẳn phải rữa trước chứ? À đúng rồi, nói tới làm ta nhớ một chuyện, hai mươi năm trước lần cuối cùng ta lên Xuất Tụ Sơn gặp tiểu giáo chủ, khi đó ngươi mới ba tuổi, nằm trong lồng ngực Doãn Ngôn, cơ thể chỉ có nhiêu đâu, là một giáo chủ nho nhỏ.” Nói xong lấy tay ước chừng cơ thể bé sơ sinh, “Lúc đó ngươi xương cốt mềm, luôn cúi đầu cố mà cắn chim nhỏ của mình, nước miếng ngươi mà có độc, chỉ sợ…” Cười xấu xa nhìn chằm chằm thân dưới của Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong hung tợn liếc y, nhấc tay chưởng tới, Hàn Giang lướt tránh, cười nói: “Muồn tỷ thí với nhạc phụ đại nhân của người chút sao?”
Cao Thịnh Phong nói: “Ông già không biết xấu hổ, ta đợi cũng lâu rồi, tới đây!” Dứt lời chân quét tới, Hàn Giang cúi người tránh, một chiêu Hầu Tử Trảo Mò Trăng đánh tới đũng quần hắn, Cao Thịnh Phong lập tức rút chân xoay người, nhảy ra sau.
Hàn Giang cười nói: “Tiểu giáo chủ, thân thủ không tệ.”
Cao Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, “Không biết xấu hổ, cái thứ như ngươi sao có thể sinh ra Nhã Giang chứ?” Dứt lời lại nhào tới, nhấc tay chưởng, Hàn Giang nâng tay phải cản, Cao Thịnh Phong lập tức thúc gối tới thân dưới y, Hàn Giang khom người dùng tay trái ngăn gối hắn, sau đó dịch tay đẩy gối hắn một cái, hướng tới chỗ kia vỗ một phát, Cao Thịnh Phong chụp tay y, hừ nói: “Ngươi dám đánh ta, con ngươi nửa đời sau phải thủ tiết.”
Một già một trẻ vừa tỷ thí công phu, vừa so trình độ không biết xấu hổ.
Hàn Giang cản một chiêu Gấu Đen Moi Tim của Cao Thịnh Phong, không cam lòng yếu thế mà nói: “Ngươi nếu tổn thương ta, Doãn thúc thương thương của ngươi sẽ không chỉ phải thủ tiết hai mươi năm.”
Cao Thịnh Phong nói: “Đã thủ hai mươi năm, thêm vài năm nữa không sao.” Một chân bay tới.
Hàn Giang bắt chân hắn, một quyền trả lại, cười nói: “Người như con trai ta, chắc chắn không chỉ mình ngươi để ý. Nửa đời sau của y, ta không quá lo lắng.”
“Hừ!” Cao Thịnh Phong bị giẫm vào nỗi đau trong lòng, tức khí nhào tới, toàn lực đánh với y. Hai người tới tới lui lui, không ai nhường ai, mỗi một chiêu đều đánh tới chỗ đau của đối phương, đánh tới mức kinh tâm động phách, thiên địa biến sắc, nước biển chảy ngược.
Hồi lâu sau, Hàn Giang đánh mệt, cố gắng dừng cuộc chiến, “Tiểu giáo chủ, sao ngươi không hiểu được rằng phải nhường nhạc phụ của mình chứ?”
Cao Thịnh Phong cười lạnh: “Cũng không thấy người nhường con rể mình.” Dứt lời lại muốn nhào lên, Hàn Giang cạn tinh lực, không dám đánh với hắn nữa, vội vàng chùi mỡ vào chân chạy mất.
Hai người đánh qua trận này, Hàn Giang vui tươi hớn hở mà về, Cao Thịnh Phong hầm hà hầm hừ mà đi. Vừa nghĩ tới tiểu giáo chủ hôm nay chính là đứa bé năm đó Doãn Ngôn ôm trong lòng, Hàn Giang cảm thấy cực kỳ thú vị, thế nhưng bị tên này ức hiếp lại thấy không được vui lắm, nếu như y có thể ức hiếp lại sẽ thấy thoải mái mười phần. Cao Thịnh Phong không nghĩ tới Thanh Y Sinh trong truyền thuyết lại là tên đáng ghét như vậy, còn dám nói Lư Nhã Giang không có hắn cũng không sao, cơn tức này không dễ nuốt trôi.
Vì thế hai người trở về, vẽ một bức họa.
Bức họa của Hàn Giang là vẽ trên giấy, y vẽ Doãn Ngôn bế Cao Thịnh Phong khi còn là đứa bé, vẽ Cao Thịnh Phong đang cố sức cúi cổ xuống, muốn cắn chim nhỏ của mình. Bức họa hoàn thành, Hàn Giang lén tới Cửu Tiêu Các, bày bức họa lên gối đầu của Cao Thịnh Phong rồi đắc ý trở về.
Bức họa của Cao Thịnh Phong thì vẽ lên chính mặt mình —— hắn hóa trang bản thân thành Doãn Ngôn, thay bộ đồ trắng Doãn Ngôn thường mặc, bộ dáng này rành rành là Bạch Y Quỷ. Cao Thịnh Phong vốn rất giỏi mô phỏng, lại mỗi ngày kề cận Doãn Ngôn, khí chất Doãn Ngôn hắn bắt chước giống tới mười phần. Sửa soạn xong, hắn phái người nhắn với Doãn Ngôn, bảo Doãn Ngôn từ từ hãy về, chính mình thì mang theo bộ dáng hóa trang tới Lăng Vân Cư của Doãn Ngôn.
Hàn Giang lêu lổng ở chỗ Đỗ Húy một buổi chiều, hát ngâm nga về Lăng Vân Cư, vào sân thấy Cao Thịnh Phong đang hóa trang thành Doãn Ngôn ngồi bên bàn đá uống trà. Y cực kỳ vui sướng chạy tới, giật bình trà trong tay Cao Thịnh Phong, há miệng uống một hớp lớn, lau miệng, cười nói: “A Ngôn, hôm nay ta đánh một trận với tiểu giáo chủ. Tiểu quỷ thật dễ kích động, ta nói hắn hai câu, hắn đã muốn giơ tay giậm chân, như con chó nhỏ muốn nhào tới cắn người. Ha ha.”
Cao Thịnh Phong âm thầm nghiến răng, bên ngoài thì lại lạnh lùng nói, “Hàn Giang, ta có lời muốn nói cùng ngươi.”
Hàn Giang để tay lên đầu gối hắn, cười nói: “Sao?”
Cao Thịnh Phong nói:” Thương thế ngươi tốt rồi chứ?”
Hàn Giang hoạt động tay chân thử, nói: “Đã tốt mười phần rồi!” Dứt lời giảo hoạt chớp mắt, vẻ mặt đen tối sáp tới, “Buổi tối ngươi giúp ta xem xét thương thế được không?”
Cao Thịnh Phong đưa tay đẩy y ra, lạnh nhạt nói: “Nếu thương thế đã tốt, ngươi dự định khi nào thì đi?”
Hàn Giang sửng sốt: “Cái gì?”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta để ngươi lại Xuất Tụ Sơn dưỡng thương, thương đã tốt, ngươi nên xuống núi, sống cuộc sống của mình.”
Nụ cười trên mặt Hàn Giang cứng lại, ha ha nói: “Đúng vậy, chúng ta nên đi thôi, A Ngôn, rốt cuộc ngươi đã chịu cùng ta rời khỏi ngọn núi nhạt nhẽo này rồi? Ta đã nói với ngươi, môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều.”
Cao Thịnh Phong lắc đầu, “Ta sẽ không đi. Ta sinh là người của giáo chủ, chết là ma của giáo chủ, cả đời này ta sẽ dốc sức vì giáo chủ anh minh. Ngươi tự mình đi thôi.”
Nụ cười trên mặt Hàn Giang không thể giữ nổi nữa. Y bối rối kéo tay Cao Thịnh Phong ấn lòng bàn tay lên miệng mình, vội vàng nói: “Không, ngươi không đi ta cũng không đi! Ta đã nói, ta sẽ mang ngươi đi! Người cứu ngươi đã chết rồi, vì sao ngươi còn muốn ở lại Xuất Tụ Sơn? Hôm nay vị tiểu giáo chủ kia của ngươi cũng đã trưởng thành, có thể tự đảm đương một phía, vì sao ngươi còn muốn sống vì bọn họ?” Y cầu khẩu, “A Ngôn, ngươi theo ta đi, ta muốn ngươi theo ta cả đời.”
Cao Thịnh Phong thấy bộ dáng gấp gáp này của y, lòng thầm sung sướng, lạnh lùng nói: “Hàn Giang, ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Ta nói sẽ không đi với ngươi thì sẽ không đi. Ngươi đừng tự mình đa tình.”
Hàn Giang liều mạng lắc đầu: “Không, ta không tự mình đa tình! Ngươi thích ta, ngươi đã nói ngươi thích ta! Ngươi nói ngươi phải báo ơn, ơn có cao như núi cũng đã báo xong rồi! Ngươi chờ ta hai mươi năm, sao có thể là ta tự đa tình!”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta thích ngươi là chuyện hai mươi năm trước, thời gian đã qua hai mươi năm, lẽ nào lòng người không thay đổi? Với ngươi mà nói chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với ta là ngày ngày đêm đêm đúng hai mươi năm. Ta đã thích người khác rồi, ngươi vẫn nên đi đi.” Một giây đó, biểu tình trên mặt Hàn Giang làm Cao Thịnh Phong có ảo giác, y sẽ tan vỡ trong tức khắc.
Hàn Giang lắc đầu cứng ngắc, gằn từ chữ: “Không thể, ta không tin.” Hai tay nắm chặt lấy tay Cao Thịnh Phong, kéo hắn vào lồng ngực mình, bá đạo hôn tới. Cao Thịnh Phong vội vã rút tay về, lách mình trách xa, Hàn Giang sửng sốt, nhìn hắn nói: “Không đúng, ngươi không phải A Ngôn, ngươi là ai?”
Cao Thịnh Phong ôm ngực, biểu tình ác liệt, khôi phục giọng vốn có, cười lạnh: “Cái tên nhà ngươi còn định bắt người ép hôn? Phì phì phì!”
Hàn Giang sửng sốt, biểu tình từ kinh hoảng biến thành phẫn nộ, từ phẫn nộ biến thành phẫn nỗ cùng cực, quát lớn: “Hỗn đản! Mả cha nhà ngươi!”
Cao Thịnh Phong cười ha ha! Hàn Giang nháo tới dánh hắn, lần này đổi thành Cao Thịnh Phong không thể động thủ với y, kéo lớp mặt nạ ném tới y, chân bôi dầu chạy mất.
Danh sách chương