Văn Nhân Hằng không biết khi nào sư đệ sẽ truyền tin đến.

Hiện giờ hắn ở phân đà Ma Giáo, bốn phía đều có người canh giữ, lúc đi ngủ cũng không khóa cửa, cho nên đang nửa đêm bị tiếng mở cửa đánh thức, phản ứng đầu tiên của hắn là ngạc nhiên.

Ở đây là phân đà, không thể nào là trộm vào được.

Huống hồ gì dù sư đệ sai người truyền tin cho hắn, người nọ cũng không thể không nói câu nào đã mở cửa luôn.

Hắn nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm, tạm thời không nhúc nhích, định xem người này sẽ làm gì, sau đó hắn nhận ra người này đi thẳng về phía mình, rồi hơi thở tiến lại gần.

Hắn lập tức vươn tay chộp lấy, nghe thấy tiếng cười quen thuộc bên tai, liền buông lỏng: “A Hữu?”

Diệp Hữu ‘Ừ’ một tiếng, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Văn Nhân Hằng ngửi được mùi hơi nước trên người y, biết trước khi vào y đã đi tắm rồi, liền kéo người lên giường, hỏi: “Sao lại về?”

Diệp Hữu đáp: “Giả mất tích.”

Văn Nhân Hằng vừa nghe là hiểu, hỏi: “Tòng Vân hứng thú với ngươi?”

Diệp Hữu nói: “Hắn vừa thấy ta đã định trói bắt ta lại, ngươi thấy sao?”

Văn Nhân Hằng hỏi: “Sau đó?”

Diệp Hữu đáp: “Người bên cạnh hắn rất có thể là Tà dược vương, hôm nay người của ta thấy bọn họ tranh cãi, ta đoán Tòng Vân một là muốn ngủ lại Thiếu Lâm, hai là muốn ra tay vào đêm nay, nhưng Tà dược vương không đồng ý, tóm lại là tên điên kia muốn bắt ta, điều đó không sai đâu.”

Văn Nhân Hằng hiểu vì sao y vừa gặp tên kia liền bỏ chạy luôn ngày đầu tiên, cũng biết ngoài Thiếu Lâm có Hắc trưởng lão và người của quân trắng ẩn mình theo dõi, chắc chắn là sư đệ dùng khinh công chạy xuống chân núi, liền ôm y: “Ngủ trước đã, mai nói tiếp.”

Diệp Hữu nghe lời nằm xuống, cảm nhận nhiệt độ cơ thể quen thuộc bên cạnh, rất nhanh đã ngủ say.

Vì vậy sáng hôm sau, khi Hắc trưởng lão chạy đến hỏi phu nhân muốn ăn sáng gì, thì thấy giáo chủ nhà bọn họ bước ra, theo bản năng liền chào: “Chào buổi sáng, giáo chủ.”

Diệp Hữu gật đầu: “Chào.”

Hắc trưởng lão đang định vào hỏi phu nhân, tiếp đó đã ngớ ra, quay phắt đầu, hoảng hốt: “Giáo giáo giáo chủ?!”

Diệp Hữu cười: “Bất ngờ hả?”

Hắc trưởng lão đâu phải mới bị giáo chủ dọa lần đầu, kêu lên một câu rồi hoàn toàn bình tĩnh lại, hỏi: “Không phải giáo chủ ở Thiếu Lâm sao?”

Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Nhớ phu nhân quá, cho nên suốt đêm chạy về.”

Văn Nhân Hằng: “…”

Hắc trưởng lão há mồm, vô cùng xúc động.

Đây là giáo chủ thông minh lợi hại của bọn họ đó nha, làm chuyện lớn còn không quên về thăm phu nhân, rốt cuộc thích nhiều như nào a? Thật hay giả vậy? Hắn không nhịn được liếc nhìn Văn Nhân Hằng, lần đầu phát hiện tên này còn là hồng nhan họa thủy cơ đấy. Mẹ nó, giáo chủ thích ngươi như vậy, sau này ngươi mà dám có lỗi với y, tất cả Ma Giáo bọn ta sẽ không tha đâu!

Hắn nghĩ vậy xong liền chạy đến, hỏi: “Phu nhân, muốn ăn cháo gì buổi sáng?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Cứ theo giáo chủ nhà các ngươi là được.”

Xem như ngươi có lương tâm!

Hắc trưởng lão ừ một tiếng, quay đầu định đi, thì nghe giáo chủ gọi lại, liền nhìn y.

Diệp Hữu hỏi: “Hôm qua ta nói chuyện với một người, các ngươi có thấy không?”

Hắc trưởng lão: “Là hai nam một nữ kia?”

Diệp Hữu: “Ừ, phụ thân của tiểu nha đầu kia hôm nay chắc chắn sẽ đến, theo dõi hắn, nói lại phản ứng của hắn cho ta biết.”

Hắc trưởng lão: “Vâng.”

Lúc này, Thiếu Lâm đã nổ tung.

Từ Huệ đại sư đến phòng Hiểu công tử đi quanh một vòng, rất nhanh đã cho ra kết luận: Trong phòng có thuốc mê, Hiểu công tử bị chuốc thuốc, bị người bắt đi.

Ám vệ lo lắng: “Bây giờ phải làm sao đây đại sư, chúng ta báo quan đi!”

Từ Huệ đại sư tưởng là mình nghe lầm: “Báo quan?”

Ám vệ nói: “Phải báo quan chứ, dám to gan phun thuốc mê bắt người, không báo quan sao được!”

Từ Huệ đại sư đang định nói chuyện trong võ lâm không thể để triều đình chen chân vào, nhưng còn chưa nói ông đã nhớ đến hiện giờ thân phận của Hiểu công tử không phải là người giang hồ, mà là con cháu nhà giàu, theo lý phải báo quan. Nhưng thủ hạ của Hiểu công tử cũng không thể nào là dân chúng bình thường a, chẳng lẽ là cố ý làm vậy?

Ông cẩn thận nhìn.

Ám vệ đỏ hai mắt, tội nghiệp nhìn ông.

Từ Huệ đại sư im lặng.

Ông bắt đầu nghĩ những người này là người của Song Cực môn, hay là Hiểu công tử thuê đến, hay là… đám người kia đang diễn?

“Đại sư, ngài có cách nào tìm được thiếu gia không? Nếu như không thì đừng kéo dài nữa, chúng ta nhanh báo quan đi,” Ám vệ nức nở nói, “Thiếu gia nhà bọn ta sức khỏe kém, lại có bề ngoài như vậy, ai biết bị bắt đi sẽ ra sao chứ…”

“Đúng vậy đó đại sư…”

Từ Huệ đại sư thấy bọn họ không giống như đang diễn, trong lòng cũng sốt ruột, huống hồ gì hiện nay Hiểu công tử có vị trí rất quan trọng, không thể có chuyện dưới mắt mình được, nhưng báo quan thì… Ông nói: “Đối phương có thể đi lại không dấu vết ở Thiếu Lâm không chút tiếng động, chắc chắn là một cao thủ, báo quan chưa chắc đã bắt được.”

Ám vệ khóc hu hu hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

Một người khác nói: “Đại sư ngài xem, hay là chúng ta tìm kiếm quanh đây? Dù sao cũng hơn chờ ở chỗ này a.”

Từ Huệ đại sư thầm nghĩ cũng đúng, liền đồng ý.

Bởi vì có Kỷ thần y, nên ông không gọi nhiều người đi cùng, mà để lại một nhóm, bảo đảm không xảy ra chuyện gì mới đi tìm.

Ám vệ đi theo phía sau, một người trong số đó rất lo lắng, hai mắt đẫm lệ.

Đồng bạn nhịn rồi nhịn, cuối cùng khẽ nói: “Ngươi dừng được rồi đó.”

Người nọ nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy.

Đồng bạn câm lặng một hồi, hỏi: “Bôi ớt nhiều quá?”

Người nọ gật đầu, tiếp tục khóc.

Đám đồng bạn thở dài đau xót, vươn móng vuốt xoa đầu.

Tìm quanh núi tất nhiên cũng chẳng có kết quả gì, Từ Huệ đại sư hết cách đành dẫn người về, lúc này một ám vệ đã khóc đến sưng cả hai mắt, vô cùng thê thảm, làm Từ Huệ đại sư nhìn mà không dám nói cho hắn là mình không tìm được manh mối nào, chỉ có thể an ủi là sẽ cố gắng tìm.

Ám vệ nói: “Đại sư, hay là chúng ta báo quan…”

Hắn vừa nói được nửa, liền nhìn chằm chằm đám người cách đó không xa.

Khách hành hương lục tục lên núi, tốp năm tốp ba rảo bước đến tiền viện, vừa đi vừa trò chuyện, ung dung vui vẻ. Từ Huệ đại sư thấy sắc mặt hắn là lạ, đang định hỏi thì thấy bọn họ chạy về phía một người, liền vội vàng đuổi theo.

Ám vệ phát hiện thấy người hôm qua hỏi thăm chuyện của thiếu gia với hắn, liền chặn tên đó lại.

Người nọ hoảng sợ, nhìn kỹ mới nhận ra bọn họ, định cười cười thì thấy sắc mặt họ lạ lắm, liền lùi về sau nửa bước, âm thầm đề phòng.

Ám vệ nhìn gã chằm chằm: “Hôm qua ngươi hỏi chuyện về thiếu gia nhà chúng ta, có phải là có ý định gì không?”

Người nọ đáp: “Không phải, chỉ là tò mò thôi.”

Ám vệ nói: “Nói thật đi, có phải có người sai ngươi làm vậy không?”

Người nọ quan sát tình trạng của bọn họ, hỏi: “Có phải đã có chuyện gì rồi không?”

“Phí lời, thiếu gia nhà bọn ta hôm qua bị bắt cóc rồi!” Ám vệ khóc sưng hai mắt túm chặt áo gã, tuy làm thế có vẻ không biết lý, nhưng người ngoài nhìn mắt hắn thì thấy hắn mới là kẻ yếu, chỉ nghe hắn nói, “Nếu ngươi biết gì thì mau nói cho ta biết, thiếu gia nhà ta tốt như vậy, nếu bị hại, bọn ta… bọn ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

Mấy ám vệ còn lại cùng gật đầu: “Đúng!”

Người nọ hoảng hốt, không đợi gã nói mình chẳng liên quan gì hết, thì Tòng Vân đã đi đến: “Mấy người đang nói gì vậy?”

Ám vệ liếc hắn: “Ngươi là ai?”

Một người cạnh đó nói tiếp: “Ta biết ngươi, hôm qua ngươi nói chuyện rất lâu với thiếu gia nhà ta.”

Tòng Vân gật đầu, hỏi: “Y sao vậy?”

Ám vệ nói: “Hôm qua thiếu gia bị bắt đi rồi.”

Tòng Vân hỏi: “Hôm qua?”

Ám vệ đáp: “Có thể là đêm qua, trong phòng có mùi thuốc mê.”

Tòng Vân lập tức nói: “Dẫn ta đến phòng y xem thử.”

Ám vệ nghi ngờ nhìn hắn.

Tòng Vân nói: “Ta có thể ngửi ra được là loại thuốc mê nào, có lẽ sẽ tìm được ai đã bỏ thuốc.”

“Vậy ngươi mau đi cùng bọn ta đi!” Ám vệ cũng không hỏi là thật hay giả, như là còn nước còn tát, kéo hắn chạy đến chỗ ở của thiếu gia.

Tòng Vân vừa đi, đám người quân trắng canh ở một nơi bí mật gần đó cũng nhích lại gần, tùy lúc bảo vệ hắn. Tất nhiên Tà dược vương cũng thấy động tĩnh ở đó, vội vàng đi đến, mới vừa vào cửa đã nghe thấy Tòng Vân nói: “Là điệp vụ.”

Ám vệ đỏ mắt hỏi: “Vậy… có thể biết là ai bỏ thuốc không?”

Tòng Vân đáp: “Không thể, nhưng chắc chắn là người giang hồ, loại thuốc này người giang hồ dùng là chủ yếu.”

Tà dược vương đến cạnh hắn: “Đã có chuyện gì?”

Tòng Vân nhìn hắn: “Diệp công tử bị bắt đi rồi.”

Tà dược vương thấy mắt hắn lạnh lẽo, lập tức căng thẳng, chưa kịp mở miệng thì thấy hắn quay đầu lại, cũng thu hết cảm xúc vào.

Ám vệ không bỏ qua chút thay đổi này của hắn, thầm nghĩ người giáo chủ bảo phải nhìn chằm chằm quả nhiên không phải người thường, tiếp tục diễn: “Vậy… Vậy báo quan liệu có được không?”

Tòng Vân đáp: “Không.”

Ám vệ hai mắt sưng đỏ lại khóc gào: “Vậy phải làm gì đây, nếu thiếu gia nhà ta xảy ra chuyện gì thì… A…”

Hắn vừa nói đến đó liền không thở nổi, ngất đi. Đồng bạn vội vàng đỡ được hắn, trước khi Tòng Vân kịp bắt mạch đã ấn huyệt nhân trung ‘cứu’ hắn tỉnh lại, nét mặt đầy đau đớn.

Tòng Vân không an ủi bọn họ, xoay người rời đi, không thèm ngoảnh lại.

Ám vệ bồn chồn, nghe thấy Từ Huệ đại sư ở bên an ủi họ, liền gật đầu cho có, nhìn mấy người kia đều đi ra, liền nhìn nhìn nhau. Một người trong đó khẽ hỏi: “Không bị nhìn ra sơ hở đấy chứ?”

“Không giống lắm, lúc ngươi ngất xỉu, hắn còn chẳng thèm nhìn ngươi nữa.”

“Cho nên đã lộ sơ hở rồi đúng không?”

“Ta thấy không phải đâu, ngươi có thấy ánh mắt lúc nãy của hắn không? Rất lạnh nhạt, cứ như ngươi có chết hay không cũng chẳng liên can gì đến hắn.”

“A…”

Ám vệ bàn bạc một lúc, quyết định diễn tiếp, đuổi theo tìm Từ Huệ đại sư khóc lóc.

Tà dược vương ngay lúc Tòng Vân đi ra đã đi theo, cuối cùng cũng tìm được cơ hội giải thích: “Không phải ta, nếu ta bắt y đi thì đã nói cho ngươi biết rồi, hà cớ gì phải giấu giếm để ngươi phân tâm.”

Tòng Vân nói: “Ta biết.”

Tà dược vương thở phào một hơi.

Tòng Vân nói tiếp: “Hôm qua ta nên ở lại, nếu ta ở lại thì sẽ không để cho kẻ khác lợi dụng được sơ hở.”

Tà dược vương chột dạ nói: “Ai biết y sẽ bị bắt đi lúc tối chứ.”

Tòng Vân nói: “Ta phải tìm được y.”

Tà dược vương: “Nhưng ngươi quên lần này chúng ta đến đây là…”

Tòng Vân không đợi nghe hết đã nhìn hắn, nhấn từng chữ từng chữ: “Ta nói ta phải tìm được y, bằng bất cứ giá nào.”

Tà dược vương thấy mắt hắn lại ánh đỏ, trong lòng lạnh lẽo, biết hắn thực sự nổi giận. Vào lúc này mà nói với hắn gì mà suy nghĩ vì đại cục, dược nhân hay Kỷ thần y đều vô dụng thôi, nếu không tìm thấy được, tên điên này không chừng sẽ phóng hỏa đốt Thiếu Lâm.

Hắn hỏi: “Ngươi muốn tìm thế nào?”

Tòng Vân không đáp, dạo quanh một vòng rồi đi thẳng ra Thiếu Lâm.

Tình huống ở đây nhanh chóng truyền đến phân đà Ma Giáo.

Diệp Hữu đang chơi cờ với sư huynh, cầm quân cờ cười tủm tỉm nói: “Thú vị đấy.”

Hắc trưởng lão không hiểu: “Nghĩa là sao?”

Diệp Hữu nói: “Một kẻ vì nghiên cứu dược nhân mà không quay về sư môn, giả chết cũng phải đi, ta vốn tưởng so với một người xa lạ giống người cũ thì sự nghiệp của hắn quan trọng hơn, nhưng không ngờ là không phải.”

Hắc trưởng lão hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp?”

Diệp Hữu đặt quân cờ xuống, cười nói: “Dụ hắn ra, giết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện