Đao ba nam tự vào nhà bếp nấu ăn, bưng đến cửa phòng môn chủ, thấy người chịu tổn thương đang quay lưng về phía bọn hắn nằm trên giường, liền khuyên nhủ: "Hiểu thiếu gia, ăn chút gì đi".

Diệp Hữu không lên tiếng, nếu không phải ngực còn nhấp nhô thì chẳng khác gì đã chết cả. Đao ba nam nhớ đến phong thái ngày xưa của Diệp giáo chủ, nhìn y bây giờ lại như vầy, hiểu sâu sắc chữ "tình" hại người nặng thế nào, cầu xin nhìn môn chủ.

Văn Nhân Hằng nói: "Để xuống đi, để ta khuyên y".

Đao ba nam gật đầu, bỏ đồ xuống rồi đi, trước khi đi lại nhìn thoáng qua môn chủ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy lúc môn chủ nói chuyện thì hơi thở hơi loạn, nghĩ đến Hiểu thiếu gia biến thành như vầy, môn chủ cũng phải chịu đau đớn quá lớn.

Hắn thấy đau lòng, nghĩ thầm nếu hai người có thể ở bên nhau thì tốt rồi.

Diệp Hữu nghe tiếng cửa phòng đóng lại, vội lật người sang.

Bởi vì không cần kìm hơi thở nữa, y liền thở dồn dập – trước khi đồ ăn đưa đến, sư huynh nhà y đang đè trên người y mà trêu chọc, khiến y mềm nhũn cả người, nếu cởi mảnh vải trên mặt ra thì chắc chắn sẽ thấy hai tai y đỏ bừng.

Đầu sỏ gây tội chậm rãi đứng lên, ngồi xuống trước mặt y.

Diệp Hữu nói: "Ta phải ăn".

Văn Nhân Hằng chống hai tay hai bên y, giam người ở trên giường, hỏi: "Người rất có thể do Tạ Quân Minh bắt đi, ngoại trừ chuyện này thì còn có chuyện gì cần nói nữa không?".

Diệp Hữu thấy hắn ngày càng đến gần, liền chủ động hôn hắn luôn, môi chạm môi mờ ám nói: "Sư huynh, muốn chiếm lợi từ ta thì cứ nói thẳng, không cần dùng cách này đâu".

Mắt Văn Nhân Hằng tối lại, đè tai họa này trên giường hôn thật sâu, rồi mới chưa đã thèm buông ra, kéo y đến bàn ngồi ăn, hỏi lại lần nữa: "Thật sự không còn gì muốn nói sao?".

Diệp Hữu thở dài: "Mấy năm nay ta làm nhiều chuyện lắm, ngươi bảo ta nói thì ta cũng không thể nói hết trong chốc lát được".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Tạ Quân Minh không ở Thiếu Lâm, vậy người giúp ngươi ở trong này là ai?".

Diệp Hữu do dự một lúc, thấy bây giờ mà không nói thì sau này sẽ càng thảm hơn, liền nói luôn: "Tần Nguyệt Miên".

Văn Nhân Hằng im lặng nhìn y, vẻ mặt rất dịu dàng.

Diệp Hữu nhìn chằm chằm không chớp mắt, cúi đầu ăn cơm, nói: "Hôm nay đồ ăn tốt lắm, Thiếu Lâm đổi đầu bếp hả?".

Văn Nhân Hằng nếm thử, nói cho y biết là thủ hạ của hắn làm, nghĩ đến chuyện sau khi Tần Nguyệt Miên nhặt được sư đệ, nói: "Lúc trước A Miên nghi ngờ ngươi được phái đến hại ta, vẻ mặt không giống như đang giả vờ, sao hắn lại giúp ngươi được?".

Diệp Hữu liền kể chuyện của Tầm Liễu sơn trang.

Ba năm trước căn cơ của y đã ổn, nên vừa bày trận vừa theo dõi sát sao hành động của quân trắng, khi đó Tầm Liễu sơn trang nổi bật vô cùng, lão trang chủ có dã tâm rất lớn. Y thấy quân trắng đang rục rịch, liền ẩn ý nhắc nhở lão trang chủ cần chú ý, tranh thủ kéo một đồng minh, tiếc là người ta chẳng thèm để tâm, cho đến khi chết mới bằng lòng tin.

Y hỏi: "Ngươi không thấy sau khi Tần Nguyệt Miên lên làm trang chủ thì Tầm Liễu sơn trang tụt dốc nhanh quá sao?".

Văn Nhân Hằng nói: "Không thấy".

Đám bọn họ chơi thì chơi, nhưng khác với Đinh Hỉ Lai và Chung công tử. Tần Nguyệt Miên và mấy người Lý thế tử nhìn thì không đứng đắn nhưng thực ra khôn lắm, chỉ là bọn họ vốn còn tưởng là Tầm Liễu sơn trang chọc phải kẻ địch nào đó, Tần Nguyệt Miên để tránh đầu sóng ngọn gió nên mới lui, bây giờ xem ra là có ẩn tình khác.

Hắn nói: "Ngươi nói tiếp đi".

"Sau khi lão trang chủ chết, ta đã quan sát Tần Nguyệt Miên và Tầm Liễu sơn trang một thời gian, đoán có thể trước khi chết lão trang chủ đã nói gì đó với Tần Nguyệt Miên, nên thử liên hệ với hắn, nhưng hắn không biết ta là ai". Diệp Hữu nói qua chuyện cũ, nói cho hắn biết gần đây Tần Nguyệt Miên mới biết được thân phận khác của y, sau đó thức thời nói mấy lần Tần Nguyệt Miên liên lạc với một người khác cũng giúp y cho hắn.

Văn Nhân Hằng bất ngờ, "Hắn nữa?".

Diệp Hữu "ừ" một tiếng, giải thích chuyện tại sao lại giúp, nghĩ nghĩ lại cho hắn biết một cái tên khác, nói: "Thực ra đó cũng là người của ta".

Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ, hỏi: "Còn nữa không? Đào cô nương không phải là người của ngươi?".

"Không phải, ta chưa từng nói những chuyện này với nàng ta", Diệp Hữu dừng một lúc, "Nhưng lúc trước ta có hỏi nàng ta có thể sử dụng âm sát thuật quấy nhiễu hoặc ngăn lại tiếng sáo giống như tiếng sáo điều khiển rắn không, nàng ta nói chưa từng thử".

Văn Nhân Hằng nói: "Với tính của ngươi chắc hẳn là sẽ thử".

Tay đang cầm đũa của Diệp Hữu khựng lại một lúc, rồi lại như không có việc gì gắp cọng rau bỏ vào miệng, dưới con mắt nhìn chằm chằm của sư huynh nhai hết, rồi mới nói: "Đúng là lúc đó chúng ta có thử, nhưng không được".

Văn Nhân Hằng nói với giọng chắc chắn: "Hiện giờ âm sát của nàng ta có thể tác động đến tiếng sáo, nàng ta luyện vì ngươi".

"...", Diệp Hữu phản bác lại, "Không phải, là tự nàng ta thấy chưa đạt đến đỉnh về phương diện này".

Văn Nhân Hằng càng dùng giọng điệu chắc chắn hơn: "Là luyện vì ngươi".

Diệp Hữu ngẫm đi ngẫm lại lời này mấy lần, ngửi thấy mùi khói lửa trong lời của sư huynh, nhìn hắn. Văn Nhân Hằng cũng không trông chờ sư đệ có thể thừa nhận, trực tiếp hỏi y và Đào cô nương rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Diệp Hữu thành thực nói: "Bạn bè thôi mà".

Văn Nhân Hằng ôn hòa hỏi: "Bạn mà ngươi lại bao hết xem nàng ta múa sao?".

Diệp Hữu cười đầy ẩn ý, nhướng mày hỏi: "Sư huynh, ăn dấm à? Lúc trước chắn chắn là ăn không ít nhỉ?".

Văn Nhân Hằng cười như không cười, múc một bát cháo đặt trước mặt y. Diệp Hữu sung sướng húp cháo, nói cho hắn biết lúc trước hắn đã giúp Tỏa Tâm Lâu chuyện kia. Văn Nhân Hằng nhớ lại: "Là chuyện môn đồ động tình với người ngoài?".

"Ừ, lúc đó trùng hợp là ta ở cùng khách sạn với bọn họ, nghe thấy Đào cô nương và tỷ tỷ của nàng ta cãi nhau vì chuyện này, ta cũng thấy thích một người không có gì là sai, không nhịn được chen vào một câu...", Diệp Hữu giải thích qua, nói mình đã giúp nên cuối cùng Tỏa Tâm Lâu lâu chủ đồng ý lùi một bước, Đào cô nương thấy mình đã nợ y một lần.

"Sư huynh, ngươi biết không, năm đó trong hắc đạo thực lực của Vô Vọng Cung tuy rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức khiến quân trắng phải kiêng dè, nếu thêm bọn ta nữa thì khó nói", y nói, "Quân trắng có dược nhân, muốn đổ tội thì dễ lắm, ta phải làm gì đó cho bọn chúng xem, đỡ cho chúng xuống tay với ta quá sớm".

Văn Nhân Hằng nhớ lại những tin đồn về sư đệ mấy năm qua --- ham chơi, yêu mỹ nhân, yêu rượu ngon và vô cùng phóng đãng, biểu hiện chẳng có chút dã tâm nào. Hắn thở dài, nói: "Cho nên ngươi và Đào cô nương đã nói rõ trước rồi?".

Diệp Hữu đáp: "Ừ, lúc đó có mấy tên hoàn khố cứ bám chặt nàng ta, ta tìm đến hỏi có cần giúp không, lại nói với nàng ta là ta muốn tên tuổi của mình ngày càng vang xa hơn. Thực ra nàng ta nhìn ra được ta có mục đích riêng, nhưng cũng không vạch trần, nhuộm màu cho hoa rơi là ý của ta, xem múa lại là do nàng ta đề nghị".

Y nói xong lại nhớ đến chuyện Đào cô nương luyện cầm, nghĩ thầm đừng có luyện vì y đó, y cũng không muốn vô tình tạo nên nợ tình, dù sao nợ tình khó trả lắm.

Văn Nhân Hằng gắp đồ ăn cho sư đệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết lúc trước nghe thấy tin đồn của sư đệ và Đào cô nương thì hắn tức giận muốn giết người đến cỡ nào.

Chắc là tâm ý tương thông, Văn Nhân Hằng đang định cho qua chuyện này thì Diệp Hữu lại nhếch môi, hỏi hắn khi đó có cảm giác thế nào. Tất nhiên là Văn Nhân Hằng không trả lời y, nghiêm túc bảo y phải im lặng ăn cơm, nhìn thấy tai họa này lại không sợ chết trêu mình, liền túm lấy tay đang duỗi ra của y, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, nói: "Được rồi, mau ăn đi".

Diệp Hữu thấy ngưa ngứa trong lòng, nhưng vẫn bơn bớt lại.

Hai người không bàn về cục diện hiện giờ nữa. Chờ đến khi ăn xong, Văn Nhân Hằng mới nhắc lại chuyện thiếu minh chủ bị bắt, thấy nếu thực sự là Tạ Quân Minh làm thì chắc người nọ sắp đến rồi.

Diệp Hữu rất đồng ý: "Chắc là không đến hai ngày nữa".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Ván cờ này, Tạ Quân Minh biết được bao nhiêu?".

Diệp Hữu nói: "Trước khi ta xuống núi y không biết gì cả, chỉ biết ta có chuyện cần phải làm".

Văn Nhân Hằng nhớ đến Bạch trưởng lão mới thấy hôm nay, đoán được chỉ sợ Tạ Quân Minh tìm đến sư đệ.

Bạch đạo có chuyện lớn như vậy, hắc đạo chắc chắn phải chú ý. Có thể Tạ Quân Minh đến Ma Giáo lại không thấy sư đệ đâu, liền khuyên Bạch trưởng lão cùng xuống núi.

Nhưng việc này hơi lạ, tuy Tạ Quân Minh làm việc kiêu ngạo, nhưng cũng không lỗ mãng, lại càng không có kiểu chưa hiểu rõ tình hình đã tùy tiện bắt người. Dù sao địa vị của minh chủ trong giang hồ cũng không thấp, y làm không tốt sẽ bị bạch đạo cắn trả, vậy rốt cục tại sao y lại bắt người đi? Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ, thấy khóe miệng y có nét cười, hiển nhiên tâm trạng không tồi, liền hỏi: "Có điều gì mà ngươi nên nói, nhưng lại không nói với ta không?".

Diệp Hữu cười hỏi: "Sư huynh, trong quán rượu có nhiều thiếu bang chủ như vậy, ai cũng có địa vị trong giang hồ, càng khỏi phải nói đến Ngụy Giang Việt và Đinh Hỉ Lai cũng ở đó, sao Tạ Quân Minh chỉ bắt công tử nhà minh chủ? Sau khi bắt còn cố tình vẽ một ký hiệu?".

Văn Nhân Hằng lóe lên một suy nghĩ: "Ký hiệu này chẳng lẽ là vẽ cho ngươi xem?".

"Ta thấy đúng là như vậy", Diệp Hữu nói, "Khoảng hơn hai năm trước, y thấy ta cứ thần thần bí bí nên hỏi ta đang muốn làm gì, ta nói nếu y có thể tra rõ quá khứ của minh chủ thì ta sẽ nói cho y biết. Sau đó y biết ta phải đi làm một chuyện, lại hỏi ta đang muốn làm gì, ta còn nói là dùng quá khứ của minh chủ đổi lại, lúc đó y nói sắp có manh mối rồi".

Văn Nhân Hằng gật đầu, không thắc mắc tại sao sư đệ muốn điều tra minh chủ.

Chuyện này cũng như chuyện Bồ Đề lao vậy, sư đệ sẽ ngược dòng mỗi một chuyện có liên quan đến quân trắng. Mấy năm nay minh chủ tham dự không ít phân tranh trên giang hồ, tất nhiên sẽ bị sư đệ chú ý.

Hắn hỏi: "Tạ Quân Minh vẽ ký hiệu kia, là muốn nói cho ngươi biết minh chủ và ma đầu có liên quan?".

Diệp Hữu sung sướng nói: "Rất có thể, ta không biết y đã điều tra được đến đâu, nhưng ít nhất là minh chủ có vấn đề, nên y mới bắt người chẳng kiêng nể gì, không phải sao?".

Rốt cục Văn Nhân Hằng cũng hiểu tại sao y lại vui vẻ như vậy.

Với tính của sư đệ thì chắc chắn đã từng điều tra minh chủ, sau có thể không tra được gì nên mới ném cho Tạ Quân Minh, nhưng hẳn là trong lòng sư đệ vẫn luôn nghi ngờ minh chủ, lời lúc nãy y nói trong điện Đức Tuệ đúng thực là có ý châm ngòi ly gián.

Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi: "Minh chủ là người của quân trắng, hiện giờ con ông ta đã bị bắt, ngươi thấy liệu ông ta có nghĩ quân trắng đã xem ông ta như con cờ bị vứt đi, cho nên mới bắt con ông ta lại muốn ép ông ta đi nhận tội?".

Văn Nhân Hằng nói: "Rất có thể".

"Trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để quân trắng và minh chủ gặp riêng để giải thích, nếu không chuyện này có thể rơi xuống đầu ta mất". Diệp Hữu nghĩ nghĩ, cười nói, "Sư huynh, ta ra ngoài một chuyến, tìm đám thiếu bang chủ tâm sự".

Văn Nhân Hằng vừa nghe là biết y muốn làm gì, nghĩ thầm bụng nhiều ý xấu quá, thấy y đứng lên, liền cầm cổ tay y.

Diệp Hữu quay đầu nhìn hắn.

Văn Nhân Hằng nói: "Nếu rảnh thì nghĩ cho kỹ đi, tốt nhất là đừng giấu ta chuyện quan trọng nào nữa".

Diệp Hữu nói: "Bây giờ ngươi hỏi gì ta đáp đó, vậy chưa đủ thẳng thắn sao?".

Văn Nhân Hằng thầm nghĩ vì sư đệ thẳng thắn qua nên mới khiến hắn thấy lo lắng.

Việc này sư đệ giấu trong lòng rất nhiều năm, bây giờ lại đột nhiên nói ra, hắn thấy không thật chút nào. Hắn chỉ sợ sư đệ bên ngoài thì phối hợp, nhưng bên trong lại âm thầm mưu kế chuyện nguy hiểm gì đó.

Diệp Hữu nhìn hắn hỏi: "Hay là ngươi cho ta gợi ý đi, để ta nghĩ lại xem còn có chuyện gì chưa nói nữa".

Văn Nhân Hằng buông tay: "Chờ ta nghĩ ra được thì nói, đi đi".

Diệp Hữu liếc nhìn hắn, rồi mở cửa ra ngoài.

Đám người Đinh Hỉ Lai vẫn chờ ngoài sân chưa đi, túm tụm lại trong hành lang cách tiểu viện của bọn họ không xa, vừa thấy y liền đứng bật dậy.

Diệp Hữu giả bộ tâm trạng u tối đi qua, còn chưa mở miệng, liền nghe có người hét lớn: "Người của Vô Vọng cung đến!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện