Bàn tay kia tuy bị hắn đè lại, nhưng ngón cái lại nhân cơ hội khẽ vuốt trên cổ tay hắn, mang theo chút mờ ám, Văn Nhân Hằng không kìm được di động hầu kết, muốn hỏi một câu "Ngươi to gan quá, không sợ ta làm gì ngươi sao", nhưng lại nghĩ bên ngoài đều là người, hắn lại không điểm huyệt đạo của sư đệ được, không thể thuận lợi nuốt người được.
Hắn biết chắc chắn là sư đệ đã tính kế tốt rồi, vừa bực mình lại buồn cười.
Trong xe tối mờ, hình bóng lẫn nhau mơ hồ không rõ, Diệp Hữu đến gần một chút, hô hấp như quấn quýt cùng hắn.
Văn Nhân Hằng cố nén xúc động muốn ôm chặt người vào lòng, thả tay y ra, vỗ vỗ trên vai y, khẽ thở dài.
Diệp Hữu nghe tiếng thở dài của sư huynh, giả dối hoặc mang theo chút ý cười, chỉ duy nhất không giống như đi ra từ sâu tận đáy lòng, chẳng biết tại sao lại lộ ra vài phần cảm giác nặng nề.
Động tác của y dừng lại.
"Ngươi cũng thật khó hầu hạ, ta tốt với ngươi ngươi cũng nghi ngờ, còn có lương tâm không vậy?". Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ nói, im lặng một lúc rồi cho y một lời thật, "Ta biết ngươi vẫn luôn nghi ngờ ta có ý gì với ngươi hay không, thật ra ta có giấu ngươi một việc, chờ ngươi có lại trí nhớ sẽ hiểu rõ từ đầu đến cuối, nội lực của ngươi còn chưa biết là có chuyện gì, đừng dày vò nữa".
Diệp Hữu hỏi: "Không tiện nói sao?".
"Ngươi chỉ cần biết vậy thôi, tự mình nhớ lại đi, nhớ tới thì sẽ hiểu, đều là việc đã qua", Văn Nhân Hằng nói, "Không phải ngươi nói có hứng thú với đăng diệt độc sao? Thành thật vài ngày trước đã, nhìn xem người kia rốt cuộc muốn làm gì, những thứ khác thì nói sau".
Diệp Hữu im lặng một lúc, đã bị thuyết phục.
Vì thế y cũng nói ra một câu trong lòng: "Sư huynh, ngươi có biết thân phận của ta không?".
Văn Nhân Hằng nói: "Biết, nhưng không muốn nói cho ngươi biết".
Diệp Hữu hỏi: "Vì sao?".
Văn Nhân Hằng hít một hơi, lần này lại là giọng điệu trước kia, nhìn như đau lòng, lại như không để ý như vậy, khẽ nói: "Lúc sư phụ còn sống luôn dạy chúng ta phải giữ vững chính đạo, đừng lầm lỡ lạc lối, trước khi ông đi đã dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng ta không chỉ để lạc mất ngươi, mà còn mắt thấy ngươi đi lên đường lệch, mấy năm nay sư huynh vẫn luôn tự trách mình".
Diệp Hữu làm lơ: "Ta là Ma Giáo?".
Văn Nhân Hằng nói: "Dù sao cũng không phải là bạch đạo, mấy ngày mất trí nhớ này cứ ở bên cạnh ta đi, chờ ngươi khỏi hẳn nếu muốn quay về thì sư huynh sẽ không ngăn cản ngươi".
Thực ra hắn cũng không hy vọng, Ma Giáo là một tay sư đệ lập ra, người này chắc chắn sẽ quay về, hắn có ngăn cũng chẳng được.
Diệp Hữu nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Nếu ta thực sự có ý này với ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?".
Diệp Hữu vô tội nói: "Ta còn chưa nghĩ ra".
Không thể nào là chưa nghĩ ra được, Văn Nhân Hằng hiểu y rất rõ, chỉ sợ là vừa "tỉnh lại" liền nói một câu hiểu lầm cho qua, nhưng nếu thực sự thử ra, những lời trước đây mình nói với y, y lại vuốt từ đâu đến cuối một lần, chỉ là không biết đến lúc đó có kéo dài khoảng cách với mình hay không.
Hắn không biết rơi ở trong tay một người như vậy là may mắn hay là bất hạnh, nói: "Ngủ đi".
Diệp Hữu nghe lời, tìm chỗ nằm lại, nhắm mắt.
Văn Nhân Hằng thấy y quay về, trong lòng thở phào một hơi, cảm nhận hơi ấm còn chưa tan biến trong cơ thể, thầm nghĩ nếu sau này sư đệ nhớ lại mà còn dám trêu hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ nuốt người luôn, đáng tiếc chờ đến lúc người này nhớ lại tất cả, thì sợ là sẽ biến về giáo chủ Ma Giáo cao cao tại thượng, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi.
Trời còn chưa sáng, mọi người đã thức dậy, tiếp tục thấp tha thấp thỏm chạy đi, sau đó rất nhanh bọn họ liền nhận ra mình không lo lắng suông, bởi vì bản đồ dần dần bỏ qua quan đạo trống trải bằng phẳng, chuyên môn chui vào đường nhỏ quanh co, thỉnh thoảng còn đi trên dốc núi, xe ngựa không thể đi được, bọn họ chỉ đành đi bộ.
Lý thiếu được nuông chiều từ bé đâu chịu được cái này, nhưng hắn sợ sẽ bỏ lỡ Diệp giáo chủ, liền cố chống đỡ hai cánh giờ, lúc này mới không đi nổi nữa, bị đám hồ bằng cẩu hữu khuyên nhủ liền rơm rớm nước mắt buông tha, dù sao bọn họ cũng không có hứng thú với bí tịch.
Tần Nguyệt Miên thì ở lại.
Dù nói thế nào thì Hiểu công tử là do hắn dẫn đến cho Văn Nhân Hằng, hắn khá để bụng chuyện này, mà lại liên tiếp xảy ra chuyện sau khi Hiểu công tử xuất hiện không lâu, hắn không biết có liên quan gì không, nên muốn ở lại xem sao.
Đám hồ bằng cẩu hữu không biết sự thật, tưởng hắn là đi cho vui, liền cảm động nắm chặt tay hắn bảo hắn phải xem chuyện vui thật tốt, sau này kể từ đầu đến cuối cho bọn họ nghe, Lý thiếu thì dặn thêm nếu gặp Diệp giáo chủ đừng quên hỏi Ma Giáo còn nhận người hay không.
Tần Nguyệt Miên cười mắng: "Được rồi, cút đi".
Một đám công tử ca vì thế mà lăn, chỉ để lại đau khổ giãy dụa, oán than đầy trời, hơn nữa khi bọn họ hì hục đi qua một dốc núi rất khó đi, quay đầu lại phát hiện thực ra đoạn đường này chỉ cần theo quan đạo rẽ ngoặt là được, phẫn nộ lập tức bay đến đỉnh.
"Mẹ kiếp cố ý phải không, chắc chắn là cố ý chỉnh người!".
"Ông đây không nhịn được nữa, đây mới làm tấm bản đồ thứ nhất! Phía sau còn có năm tấm! Năm tấm!".
"Ta cũng không nhịn nổi nữa, lão già kia không phải là muốn dùng cách này để thử thách thành tâm của chúng ta đấy chứ?".
"Không, ta cảm thấy lão ta không có chuyện gì nên tìm chuyện!".
"Không sai! Thiếu đánh!".
Mọi người hùng hùng hổ hổ, vô số lần muốn phất tay chạy lấy người không chơi cùng lão già kia nữa, nhưng lại sợ bí tịch là thật, đành phải cắn răng kiên trì, thuận tiện lúc phát hiện có xu thế quay về liền treo tim lên cao, căng thẳng dịch về phía trước.
Cứ đi như vậy hai ngày, mọi người thấy thân tâm càng thêm mệt mỏi, điều đáng mừng nhất là bọn họ luôn đi về phía trước, chứ không xoay quanh tại chỗ.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn sư đệ: "Cảm thấy thế nào? Không thoải mái nhớ nói rõ cho ta biết".
Diệp Hữu nói: "Ta không sao".
Văn Nhân Hằng vươn tay đẩy băng vải trên trán y ra sờ lên, phát hiện có một lớp mồ hôi mỏng, liền lau đi cho y, hỏi: "Miệng vết thương có sao không?".
Diệp Hữu trả lời một câu "Không sao", đứng yên không nhúc nhích, cũng không ghét động tác của hắn.
Văn Nhân Hằng cảm giác từ sau đêm đó sư đệ nhà hắn đã ngoan hơn một chút, cũng không biết có phải là nghe lọt lời hắn nói không. Hắn hơi vừa lòng, cẩn thận chỉnh băng vải cho sư đệ.
Hành động thân mật này khiến vài vị trưởng lão trong đám người và Ngụy cô nương nhìn thấy đều đỏ bừng hai mắt, người trước là muốn giết Văn Nhân Hằng, người sau lại là thấy tủi thân. Ngụy cô nương từ nhỏ đến lớn được người nâng trong lòng bàn tay yêu thương, chưa từng ăn qua khổ như vậy, bây giờ thấy Văn Nhân Hằng quan tâm người khác, liền thấy tủi thân hơn, suýt nữa là khóc thành tiếng: "Cha...".
Ngụy trang chủ nói: "Nghe lời, về nhà trước, đừng chịu tội cùng nữa".
Ngụy cô nương nói: "Con không về!".
Vừa dứt lời, thì nghe ở phía trước người của đội Nguyệt Ảnh phụ trách dò đường nói phải đi qua một hào nước, liền ngẩng đầu nhìn, trùng hợp thấy Văn Nhân Hằng ôm sư đệ nhà hắn không quay đầu lại đạp nước mà qua, lần này không nhịn được nữa, nước mắt rơi ào ào xuống, cuối cùng vẫn là Ngụy trang chủ lấy cớ nói là bị sâu dọa che đi.
Buổi sáng ngày thứ sáu, rốt cục bọn họ đã đi xong tấm bản đồ đầu tiên.
Minh chủ đánh giá tình huống của mọi người, lại nhìn vị trí, phát hiện đi thêm một đoạn đường nữa là đến thành Hoa Dương, vì thế bàn bạc với mấy người Ngụy trang chủ, quyết định làm ký hiệu rồi đi đến thành Hoa Dương nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt nhất là nghĩ được đối sách, không thể để người nọ đùa giỡn mãi được.
Đám người giang hồ vừa ngồi phịch trên đất ngao ngao kêu to lập tức không gào nữa, giật mình đứng lên, lo lắng nhóm lão đại này sẽ lén chắp ghép bản đồ lại, tuy bọn họ tin nhân phẩm của vài người trong đó, nhưng lại không yên tâm hoàn toàn với những người còn lại.
Minh chủ đành phải trấn an mọi người, cam đoan sẽ không lén ghép lại.
Ngụy trang chủ nói: "Ta thấy không bằng như vầy, chúng ta đi đến thành Hoa Dương trước, tìm dân bản xứ để người đó xem bản đồ thứ hai, vẽ ra một con đường, chúng ta bỏ những đường không cần thiết, chọn đường đi thẳng đến đó luôn, đỡ phải quanh co đường vòng".
Mọi người thấy rất được, hào hứng chuẩn bị xuất phát, định đến thành Hoa Dương tắm rửa ăn cơm thoải mái.
Chưa vào thành liền thấy một đội người nghênh đón ở cửa thành, đứng đầu là một vị công tử mặc lam bào, khoảng chừng hai bốn hai lăm, mi thanh mục tú, cầm một chiếc quạt, dáng vẻ đậm chất thư sinh.
Ngụy trang chủ cười: "Tin tức của ngươi rất nhanh đấy".
Người trẻ tuổi cười nói: "Mấy ngày nay có đủ loại tin đồn, ầm ĩ đến ai ai cũng biết, chất tử muốn không biết cũng không được, hôm trước nghe người ta nói nhìn thấy các vị, phương hướng hình như là đến nơi này, chất tử liền nghĩ đợi một lúc ở cửa thành, đúng là chờ được bá phụ đến".
Hắn đi đến bên cạnh Ngụy trang chủ, lễ phép chào hỏi các tiền bối xung quanh, mời bọn họ đến Dương gia nhà hắn ở.
Trong đám người có người xì xầm: "Là Dương công tử a...".
"Ừ, là Dương công tử a".
Diệp Hữu cảm giác giọng điệu này rất lạ, có chút không nói rõ được, còn có ý sâu xa nào đó, theo thói quen nhìn về phía sư huynh vài người.
Văn Nhân Hằng đi chậm vài bước kéo dãn khoảng cách với người phía trước, nói với y: "Lúc trước ma đầu kia giết hại ba thế gia, sống sót chỉ có một đứa bé, được mấy người Ngụy trang chủ cứu về trong đống xác chết, nuôi đến lớn, rồi lại giúp hắn xây dựng lại Dương gia, về đến thành Hoa Dương này, tuy nói bây giờ Dương gia không so được như trước đây, nhưng cũng để lại một cái mầm...".
Hắn nói xong phát hiện sư đệ hình như không nghe nói, nhìn theo ánh mắt người này nhìn về phía trước, thấy ở trên cửa thành bên cạnh ba chữ "Thành Hoa Dương" có khắc một đoán hoa, liền giải thích: "Đây là hoa lưu châu, người của thành Hoa Dương đều rất thích, bây giờ hình như đang là kỳ nở hoa, ngươi có thể đi xem, rất đẹp".
Diệp Hữu chậm rãi thu tầm mắt về, "Ừ" một tiếng, đi theo hắn hai bước, đột nhiên hỏi: "Cả nhà Dương công tử đều bị ma đầu giết chết, huyết hải thâm cừu như vậy, lúc đăng diệt độc tái hiện giang hồ sao không thấy hắn đến Vương gia?".
"Kinh mạch của hắn không tốt, lúc trước bị thương quá nặng, cho nên không tập võ được", Văn Nhân Hằng nói, "Nhưng nhìn hắn có thể chờ chúng ta ở cửa thành, nói vậy là luôn chú ý đến việc này".
Dương gia đã bị hủy hai mươi năm trước, tòa nhà mới xây nằm ở thành đông, mặc dù không lớn như trước đây, nhưng để các vị tiền bối và môn chủ Song Cực môn ở lại thì vẫn rất thừa chỗ. Lúc này đang là giữa trưa, Dương công tử đã sai người về chuẩn bị thức ăn rồi, chờ bọn họ bước đến đại trạch thì vừa đúng lúc dùng cơm luôn.
Dương công tử dẫn bọn họ vào tiền thính, bảo hạ nhân dâng trà, nụ cười nơi khóe miệng lúc này mới tắt đi, nhìn về phía Ngụy trang chủ: "Bá phụ, chuyện đăng diệt độc đã điều tra ra chưa?".
Ngụy trang chủ cũng không giấu hắn: "Có thể là cùng một người với người đặt "Truy Thành Tán"".
Ánh mắt Dương công tử xa xăm, khẽ nói: ""Truy Thành Tán" a... Nếu có thật thì ta cũng muốn nhìn thử xem".
Lúc trước là vì quyển sách này mà ma đầu kia đã mất trí mà giết hết cả nhà bọn họ, đến nay hắn vẫn chưa quên được thảm trạng kia.
Mọi người cũng biết chuyện xưa kia, nên không nói gì. Ngụy trang chủ nuôi hắn đến lớn, cũng gần giống cha con, liền khuyên nhủ: "Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy ma đầu kia tắt thở, có thể việc này không liên quan nhiều đến hắn, nhưng dù thế nào, sau khi tra xong ta sẽ cho ngươi công đạo, thân thể ngươi không tốt, đừng bôn ba khắp nơi cùng chúng ta".
"Ta hiểu", Dương công tử dừng một lúc, hỏi, "Ta nghe nói hình như không thuận lợi lắm?".
Một câu khiến tất cả mọi người nhớ lại hồi ức không tốt đẹp lắm, trong lòng hơi gai gai.
Ngụy trang chủ nói: "Đừng nói nữa, người nọ rất biết cách dày vò".
Dương công tử hỏi: "Là sao?"
Vì thế Ngụy trang chủ kể sơ qua cho hắn nghe, Dương công tử nghe xong không nói được gì, thầm nghĩ với sức khỏe thế này của mình, nếu thực sự đi theo thì chắc chắn sẽ không chịu được, hắn hỏi: "Lúc nãy ta thấy Tiểu Nhu không vui, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, là mệt nhọc quá sao?".
"Không phải là vậy sao", Ngụy trang chủ bất đắc dĩ, "Ta đã khuyên nó về nhà, nhưng nó không chịu, để nó ở lại chỗ ngươi mấy ngày đi".
Dương công tử từ nhỏ lớn lên ở Ngụy gia, với mấy đứa con của Ngụy gia tình như thủ túc, tất nhiên là đồng ý. Ngụy trang chủ nhớ đến chuyện bản đồ, nói cho hắn là cần tìm dân bản xứ xem giúp bọn họ. Dương công tử gật đầu đồng ý, ngay lập tức sau quản gia đi tìm người.
Chạy liên tục vài ngày, tất cả mọi người đều hơi mệt mỏi, sau khi ăn xong liền về phòng mà người Dương gia sắp xếp để nghỉ ngơi. Văn Nhân Hằng liếc nhìn sư đệ, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy sư đệ không hăng hái lắm, cả người đều ủ rũ, cũng không có hứng phản ứng lại người ta.
Hai người vào phòng, Diệp Hữu ngay cả băng vải trên mặt cũng không tháo ra, cởi ngoại sam, chà lau một chút rồi lên giường.
Văn Nhân Hằng đi đến bên giường ngồi xuống: "Sao vậy?".
"Có hơi mệt", Diệp Hữu nói, không biết là nguyên nhân gì mà y bỗng cảm thấy bực bội, bây giờ vẫn chưa giảm bớt, nhưng không đến nỗi không chịu được, y nói, "Có thể là vì trời đầy mây, mệt mỏi".
Văn Nhân Hằng nhìn ra ngoài, hôm nay đúng là trời đầy mây.
Hắn tháo băng vải ra nhìn sắc mặt sư đệ, lại thử xem nội lực, thấy cũng giống như ngày thường, lúc này mới giảm bớt lo lắng, bảo sư đệ nghỉ ngơi thật tốt.
Diệp Hữu thuận miệng hỏi: "Ngươi không ngủ một lúc sao?".
Văn Nhân Hằng thấy sư đệ nằm trên giường mời mình, tuy không phải là có ý kia, nhưng vẫn không chống lại được bị hấp dẫn. Hắn ra cửa bảo thủ hạ đi hỏi thăm hành tung của đồ đệ Kỷ thần y, sau đó mới quay về nằm bên cạnh sư đệ, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng, dần thiếp đi.
Khác với ấm áp ở chỗ bọn họ, bên chỗ Ngụy gia thì không khí không tốt chút nào.
Mấy người Ngụy trang chủ và minh chủ đi bàn chuyện, Ngụy Giang Việt nhìn muội muội gầy đi nhiều, cũng nghĩ giống phụ thân, muốn khuyên nàng ở lại nghỉ ngơi. Mà Dương công tử lúc ở trên bàn cơm đã nhìn ra Văn Nhân Hằng rất nhiệt tình với sư đệ kia, sau khi ăn xong cũng đến chỗ bọn họ. Hắn vừa bước vào cửa, liền thấy Ngụy Giang Nhu đỏ mắt hỏi nhị ca nàng có cách nào để đẩy vị sư đệ kia đi không.
Ngụy Giang Việt quát khẽ: "Hồ nháo".
Ngụy Giang Nhu nức nở nói: "Không phải là sức khỏe y không tốt sao, bảo cha nghĩ cách để y đừng đi theo không được sao?".
Ngụy Giang Việt nói: "Muội tưởng chuyện gì cha cũng quản được hả?".
Ngụy Giang Nhu nói: "Cho nên mới cần nghĩ cách a".
Ngụy Giang Việt muốn quở trách nàng, nhưng lại không nói được lời nói nặng nào, chỉ đành cho nàng một câu hồ nháo.
Mặc dù hắn là Ngụy công tử, như từ nhỏ đã đi theo bên cạnh cha hắn, mưa dầm thấm đất lâu ngày liền lập chí cũng giống như cha hắn làm một đại hiệp có trách nhiệm có chính nghĩa cũng được mọi người tôn kính, bởi vậy dù hắn có chút tự phụ và ngạo khí, nhưng chưa từng ỷ vào thân phận mình làm chuyện xằng bậy.
Hắn nhìn vẻ đáng thương của tiểu muội, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ngươi mà đẩy y đi, Văn Nhân Hằng cũng sẽ đi".
Ngụy Giang Nhu nói: "Không đâu, Hằng ca đang giữ bản đồ, huynh ấy không thể đi".
Ngụy Giang Việt nhắc nhở: "Hắn có thể đưa bản đồ cho người khác".
Ngụy Giang Nhu nghẹn lại, cảm thấy Văn Nhân Hằng hoàn toàn làm được việc thế này, nước mắt lập tức trào ra.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử vội đi đến dỗ, liếc nhìn nhau, đều muốn cười khổ.
Đích tử thứ tử của Ngụy trang chủ có tổng cộng tám người, cầu thần khấn phật mới được một nữ nhi, hơn nữa còn là đích nữ, bởi vậy cả nhà đều rất cưng chiều, mấy năm nay tuy nói không nuôi đến kiêu căng làm bậy, nhưng cũng là muốn gì được nấy, chưa từng phải chịu tủi thân bao giờ.
Mà từ xưa đến nay, chữ "tình" luôn hại người rất nặng, Tiểu Nhu được bảo vệ quá tốt, chỉ biết nếu thích thì liền muốn ở bên nhau, lại không biết lòng của Văn Nhân Hằng không đặt trên người nàng, nên cho dù có đẹp, có ưu tú, thì cũng không phải là lương xứng.
Dương công tử nói: "Gần đây trong thành mới mời đến một gánh hát nổi tiếng, ca mang muội đi xem diễn".
Ngụy Giang Nhu khóc ròng nói: "Muội không xem, muội muốn đẩy A Hiểu kia đi, vì sao y vừa đến thì Hằng ca liền tốt với y như vậy, muội có chỗ nào không tốt sao?".
Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi, không nói gì. Dương công tử có kiên nhẫn hơn hắn, xách một cái ghế ngồi lại, nói lý tường tận cho nàng, miễn cưỡng dừng lại suy nghĩ đẩy người đi của tiểu muội.
Ngụy Giang Nhu hít hít mũi: "Vậy... Vậy các huynh có cách nào để muội và Hằng ca ở chung nhiều hơn không? Lâu dần Hằng ca sẽ thấy muội tốt thế nào".
Ngụy Giang Việt và Dương công tử không còn lời nào để nói, đặc biệt không muốn đả kích nàng, mấy năm nay phàm là cơ hội để hai người ở cạnh nhau đều bị Văn Nhân Hằng mặt không đổi sắc né hết, với thủ đoạn của Văn Nhân Hằng, bọn họ có nghĩ nhiều cách thế nào thì người ta cũng không bị lừa đâu.
Ngụy Giang Nhu nhìn bọn họ, khóc thút thít: "Được... Được không?".
Ngụy Giang Việt im lặng, Dương công tử tiếp tục nói lý, nói khéo với nàng là Văn Nhân Hằng sẽ không đi đâu.
Ngụy Giang Nhu cắn môi rối rắm một lúc, cuối cùng mới không cam lòng nói: "Nếu là mời A Hiểu đi, vậy Hằng ca sẽ đi không?".
Vậy còn có thể.
Hai người không biết phải nói gì.
Dân bản xứ mà Dương công tử tìm đến là một ông cụ đã ở trong thành mấy chục năm, rất quen thuộc với mọi thứ xung quanh và trong thành Hoa Dương. Buổi chiều ông cụ đã vào đại trạch, lúc đó Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu đã tỉnh ngủ, Văn Nhân Hằng thấy sư đệ hình như vẫn chẳng hào hứng gì, vốn định đi một mình, nhưng Diệp Hữu nhàn rỗi đến nhàm chán, đi theo.
Mấy người minh chủ đã sớm đến, đưa tấm bản đồ thứ hai cho ông cụ, nói rõ chuyện cần làm.
Ông cụ gật đầu nói đã hiểu, vừa nhìn vừa vẽ, mới đầu còn có cảm giác liền mạch lưu loát, nhưng sau đó bắt đầu chần chừ.
Người đặt bí tịch kia có lẽ đã tính đến khả năng bọn họ sẽ mời người vẽ, nên chuyên chọn chỗ gian xảo mà đi, bình thường sẽ không có ai đi cả. Ông cụ nhìn hồi lâu, lắc đầu thở dài.
Lòng của mấy người minh chủ như là bị tiếng thở dài này của ông kéo vào trong đầm lầy, muốn giãy dụa nhưng lại càng chìm hơn. Dương công tử hỏi: "Lưu thúc, thế nào ạ?".
Ông cụ chỉ vào tấm bản đồ toàn cảnh thành Hoa Dương: "Đoạn này là từ chỗ bọn họ dừng lúc trước đến thành Hoa Dương, sau đó qua thành tiếp tục đi, đến chỗ này...". Ông chỉ chỉ ở một chỗ ngoài thành, nói: "Mặc dù cũng thuộc địa giới của thành Hoa Dương, nhưng ta chưa từng đi qua, ai, không dễ a".
Mấy người minh chủ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt rất đặc sắc.
Bọn họ không muốn lại chịu dày vò như vậy nữa, vì thế chọn tinh nhuệ của Nguyệt Ảnh và Thương Khung đi trước dò đường, ít ra cũng phải qua địa giới của thành Hoa Dương, đường sau đó lại thử tìm người vẽ, có thể vẽ bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu, ít ra cũng được hơn so với bọn họ tự dò đường.
Chuyện này cần hai ba ngày, mấy người liền tan đi.
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Còn mệt không?".
Diệp Hữu nói: "Vẫn còn".
Văn Nhân Hằng lần thứ hai nói cho y biết không thoải mái thì nói ngay, thấy y nghe lời gật đầu liền mang y về phòng.
Hai ngày nhoáng cái đã qua.
Hôm nay Dương công tử thấy sắc trời không tệ, liền gọi một vài người trẻ tuổi cùng đi dạo chơi, Hiểu công tử cũng ở trong số đó.
Dương công tử nói: "Người dò đường sắp về rồi, các vị cũng sắp đi, không bằng ra ngoài chơi đùa một lúc, cũng để ta tận tình địa chủ".
Thực ra là hắn không đứng vững được khi tiểu muội khóc cầu, mà Ngụy Giang Việt thì nhớ đến phụ thân nhà mình từng nói qua không bằng giới thiệu nhiều người cho Hiểu công tử làm quen, nên nhân dịp này gọi người đến.
Trong nhóm người cùng đi có vài vị công tử tiểu thư nổi danh của thành Hoa Dương, còn lại là các thiếu bang chủ đi theo đoàn người đến, có mấy người còn từng uống rượu ở Phùng Xuân lâu với Ngụy Giang Việt, giao tình không tệ. Mấy ngày trước bọn họ chủ yếu là chạy đi và oán giận, quả thật không có cơ hội trò chuyện nhiều với nhau.
Dương công tử nói: "Ngụy nhị ca cũng đi, Văn Nhân môn chủ nếu không có việc gì thì không bằng cùng đi luôn?".
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Đi không?".
Diệp Hữu không thấy hứng thú lắm, nhưng vẫn hỏi một câu: "Đi đâu?".
Dương công tử không đợi Văn Nhân Hằng nhìn qua liền chủ động nói: "Đi ra ngoài thành, hoa lưu châu đang trong kỳ nở hoa, ở ngoài thành nở không ít, còn có trong một sơn động ngập tràn hoa lưu châu, rất đẹp".
Diệp Hữu còn đang chần chừ, Văn Nhân Hằng đã động lòng mấy phần, vốn là sư đệ nhà hắn gần đây vẫn rất mệt mỏi, tìm lang trung khám qua thì vẫn không tìm ra được là có vấn đề gì, bây giờ ra ngoài dạo một vòng có lẽ sẽ tốt hơn chút.
Dương công tử đoán ý qua sắc mặt, thấy Văn Nhân môn chủ hình như không phản đối, vội trổ tài ăn nói, cuối cùng cũng thành công khuyên được Hiểu công tử đi cùng.
Nhóm người ngồi lên xe ngựa, từ từ đi ra khỏi cửa thành, đi đến một con đường nhỏ liền dừng xe ngựa ở một bên, đi bộ vào trong. Hai bên đường nhỏ nở hoa trắng, như trân châu điểm xuyết lên, nối liền thành một dải lớn, uốn lượng quanh co, cảnh đẹp như trong mơ.
Diệp Hữu hỏi: "Đây là người trồng sao?".
Dương công tử nói: "Cũng không hẳn là vậy, người thành Hoa Dương chúng ta đều thích hoa lưu châu, thỉnh thoảng sẽ vung một ít hạt giống hoa, còn có mọc được hay không thì là ông trời quyết định, dần dần liền thành một dải lớn, ở thung lung phía trước hoa lưu châu mọc đẹp nhất".
Diệp Hữu bước chậm theo bọn họ, cảm giác khó chịu mấy ngày liền hình như có xu hướng khuếch tán ra, dần ép tới khiến cả lồng ngực của y hơi đau. Y liếc thấy sư huynh đang nói chuyện với Ngụy Giang Việt, người xung quanh đều ngắm cảnh vui vẻ, không muốn làm mọi người mất hứng, thử vận chuyển nội lực áp chế cảm giác khó chịu đau đớn này, mới đó mà đã đến thung lũng.
Mọi người đều kêu lên đầy kinh ngạc, Diệp Hữu ngẩng đầu, chỉ thấy cả thung lũng đều được hoa lưu châu bao trùm, đẹp đến không chân thực, rõ ràng là cảnh sắc khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng lúc này nội lực của y lại vận xong, đau đớn không những không giảm đi, ngược lại gia tăng binh lực, đằng đằng sát khí vọt ra.
Y cảm giác được đau đớn lan khắp tức chi, lại đồng thời ào lên tim và nội tạng, không nhịn được lùi về sau vài bước tựa vào một thân cây, mồ hôi lạnh thấm ướt y.
Ngụy Giang Việt có ý lôi kéo Văn Nhân Hằng nói chuyện phiếm, muốn cho những người đó tâm sự nhiều với Hiểu công tử. Vài vị thiếu bang chủ cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên hiểu được ý của hắn, mà Hiểu công tử lại là sư đệ của Văn Nhân Hằng, bọn họ cũng có ý kết giao với người ta, nên đều đi đến.
Nhưng Văn Nhân Hằng dễ mắc mưu thì không phải là Văn Nhân Hằng nữa, nhất là ở nơi đẹp như vậy, tất nhiên hắn phải đứng cùng với sư đệ rồi, vì thế nói mấy câu liền đuổi Ngụy Giang Việt đi, không nhìn Ngụy Giang Nhu với vẻ mặt sắp khóc bên cạnh, xoay người liền muốn đi tìm sư đệ.
Không đợi đến gần, hắn liền nghe những người đó đều đang gọi "Hiểu công tử", trong lòng không hiểu sao lại thịch một tiếng, vội vàng chạy lên trước.
Diệp Hữu cảm thấy âm thanh bốn phía đều mơ hồ không rõ, như các một tầng nước vậy. Y nhìn một đám người mờ mờ vây quay trước mặt, vô lực phẩy tay muốn bọn họ lùi ra một chút, để y hít thở không khí, nhưng mở miệng lại cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một búng máu bất ngời phun ra.
Văn Nhân Hằng đang đi đến, thấy thế liền biến sắc: "A Hiểu!".
Cuối cùng Diệp Hữu không chống đỡ được nữa, ngã quỵ xuống, bị Văn Nhân Hằng đón được kéo vào lòng. Bọn Ngụy Giang Việt cũng giật mình, rất nhanh đã vây quanh đến.
Văn Nhân Hằng thử xem nội lực của sư đệ, đụng đến tay toàn mồ hôi lạnh, không dám tùy tiện vận công cho y, càng sốt ruột hơn.
Diệp Hữu ho khan mấy tiếng, liếc thấy một đóa hoa lưu châu bên cạnh dính chút máu, cảm thấy đáng tiếc, nhưng suy nghĩ của y chỉ rõ ràng trong chớp mắt, rồi ngay sau đó y liền cảm thấy màu máu vô biên dâng từ đáy mắt lên, cùng với hoa lưu châu tuyết trắng khắp núi, ùn ùn nhét vào thế giới của y, sau đó cùng đảo ngược bóp méo.
Cuối cùng y nhắm nghiền hai mắt.
Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, y bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong bình thản có chút tùy ý, như là lặp đi lặp lại trăm ngàn lần vang lên ở sâu trong đầu: "Ngưng thần, tĩnh tâm, không tức giận, không xúc động, bão nguyên thủ nhất, tồn vô thủ hữu...".
Y cảm thấy giọng nói này là từ mình của trước đây, rồi dần dần rơi vào vực sâu.
Trưởng lão Ma Giáo đều ở gần đó.
Những người ở thành Tô Châu trước đây đã có vết xe đổ, sợ nhóm lão đại lén lút rời đi, vì thế đã bàn bạc dù một con ruồi bay ra Dương gia cũng phải sai người nhìn chằm chằm, bởi vậy hôm nay khi nhóm người Dương công tử ra cửa, bọn họ liền phái mấy người theo sau, vài vị trưởng lão thấy giáo chủ ở trong đó, tất nhiên là đi theo.
Lúc này bọn họ thấy Văn Nhân Hằng ôm giáo chủ vội chạy về phía xe ngựa, biến sắc, chạy đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
Văn Nhân Hằng vốn không muốn để tâm đến, nhưng cùng lúc đó nhận ra được giọng Miêu Uông, liền nhìn thoáng qua, phát hiện đúng là vài vị trưởng lão Ma Giáo, lập tức dừng lại kéo người đến, nhã nhặn lúc bình thường đã không còn, quát: "Mau xem cho y!".
Miêu Uông vội xem tình hình của giáo chủ, thấy ngoại trừ nội lực mỏng manh thì không bị gì cả, nhíu chặt mày, liếc thấy băng vải ở miệng y dính vết máu, chợt nhớ đến mệnh lệnh thứ ba trong túi gấm, tay lập tức run lên.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Y thế nào?".
Miêu Uông không đáp, quay đầu lại yên lặng nhìn ba người phía sau. Đám người Mai trưởng lão nhìn thẳng hắn, rất nhanh đã hiểu ra, đều kinh sợ, phản ứng đầu tiên là lùi về sau nửa bước, không muốn làm việc này. Miêu Uông cũng không muốn làm, im lặng nhìn bọn họ.
Bốn người cứng đơ, đều nhìn về phía giáo chủ, ngay lúc bọn họ quyết làm đến cùng, thì thấy lông mi giáo chủ khẽ động, chậm rãi mở mắt ra. Vẻ mặt bốn người liền thả lỏng, lau mồ hôi lạnh, cảm giác như dạo qua âm tào địa phủ một vòng vậy.
Văn Nhân Hằng không thèm để ý đến bọn họ, nhìn sư đệ: "Ngươi cảm thấy thế nào?".
Diệp Hữu chống người dậy: "Không sao cả".
Y thử cảm nhận một lúc, phát hiện ngực nhẹ hơn nhiều, như là bực bội mấy ngày nay đã đi ra theo búng máu kia.
Văn Nhân Hằng nói: "Đã hộc máu thì sao lại không có sao chứ?".
Diệp Hữu muốn nói thực sự không có sao hết, lúc này nhóm người Dương công tử đuổi theo đến, đều lo lắng nhìn y. Y thầm nghĩ cuối cùng vẫn làm mọi người hết hứng, đang muốn đứng lên, lại bị Văn Nhân Hằng đè xuống.
Văn Nhân Hằng bảo bọn họ cứ đi chơi, mình thì ôm lấy sư đệ, chuẩn bị về Dương gia.
Diệp Hữu nói: "Sư huynh, ta có thể tự đi".
Văn Nhân Hằng ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng: "Thành thật chút đi".
Diệp Hữu đánh giá vẻ mặt của hắn, nói: "Lúc nãy ta thấy ngực hơi khó chịu".
Văn Nhân Hằng nói: "Vì sao không nói?".
Diệp Hữu nói: "Ta tưởng là không sao cả".
Văn Nhân Hằng rất muốn đánh y một trận, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y, mặc kệ y. Diệp Hữu đoán chắc là sư huynh bị y kích kích, thành thật không động, đang tự hỏi phải cứu vãn thế nào, liền thấy sư huynh dừng bước, nhìn về phía bốn người lén lút theo sau kia.
Vài vị trưởng lão khựng lại, chẳng biết sao lại thấy ánh mắt Văn Nhân Hằng có hơi lạnh vù vù.
Văn Nhân Hằng nói: "Các ngươi lại đây".
Mấy vị trưởng lão chớp chớp mắt, nhìn nhau, thầm nghĩ người này không phải là nhìn thấu thân phận của bọn họ, muốn "răng rắc" bọn họ để độc chiếm giáo chủ đấy chứ? Trong lòng bọn họ giận giữ, muốn xắn tay áo lên liều mạng với tên đăng đồ lãng tử này, lại liếc thấy giáo chủ nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay lên, mu bàn tay phẩy ra ngoài, vì thế bọn họ hiểu, quay đầu bỏ chạy.
Văn Nhân Hằng: "...".
Văn Nhân Hằng im lặng nhìn về người trong lòng, hai mắt Diệp Hữu ngập tràn vẻ vô tội, an tĩnh nhìn hắn. Văn Nhân Hằng đè lửa xuống, mỉm cười cố gắng dịu dàng hỏi: "Ngươi nghĩ ta thấy rõ bọn họ và người là cùng một bọn, muốn giữ người lại sao?".
Diệp Hữu không có trí nhớ, không biết mình trước đây là như thế nào, đúng là nghĩ như vậy.
Y giả ngu: "Hử?".
Văn Nhân Hằng nói: "Đúng là bọn họ quen ngươi, ta chỉ muốn hỏi bọn họ có biết nội lực của ngươi là có chuyện gì không thôi".
Diệp Hữu nhìn về phía đã sớm không có bóng người, phá lệ mà thấy không tự nhiên lắm, sờ sờ mũi: "... Lần sau đi".
Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn y: "Nhớ kỹ, ta là sư huynh của ngươi, vĩnh viễn sẽ không hại ngươi, lần sau ngươi mà còn nghi ngờ ta làm chuyện bất lợi cho ngươi, ta sẽ ném ngươi xuống không quản nữa".
Đến lúc này Diệp Hữu mới nghe thấy lửa giận của sư huynh nhà mình, thức thời nói: "Biết".
Văn Nhân Hằng "Ừ" một tiếng.
Đao ba nam vẫn luôn canh giữ xe ngựa, nhìn thấy bóng môn chủ chạy vội vã đến đây là biết đã có chuyện, vội dắt xe ngựa đến, hắn nhìn tình huống của Hiểu thiếu gia, trong lòng kinh sợ.
Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ về Dương gia, ôm người lên xe ngựa. Hôm nay đúng là hắn đã bị sư đệ làm cho sợ hãi, nếu có chút khả năng thì rất muốn mãi mãi đều ôm người này, nhưng hắn biết không được, cuối cùng đành ép mình buông người ra.
Diệp Hữu chậm rãi ngẫm nghĩ, hỏi: "Sư huynh, ngươi vừa nói mấy người kia quen ta?".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Muốn nói gì?".
Diệp Hữu nói: "Ta từng nghe bọn họ gọi ta là giáo chủ".
Văn Nhân Hằng không nói gì.
Diệp Hữu nhìn hắn: "Sư huynh?".
Văn Nhân Hằng vẫn muốn đánh y một trận, nhưng đã kìm lại được, ôn hòa hỏi: "Ngươi không quan tâm vì sao lại hộc máu, mà lại quan tâm cái này?".
Diệp Hữu nói: "Ta cảm thấy bây giờ ta rất tốt".
Đúng là rất tốt, ít nhất có thể thấy rõ được có tinh thần hơn mấy ngày trước đây, nếu không có vết máu trên băng vải, thì Văn Nhân Hằng sẽ rất vui mừng. Hắn kìm xuống lo lắng trong lòng, hỏi: "Nếu ta nói bọn họ nhận sai người, ngươi có tin không?".
Diệp Hữu không làm trái lại với hắn, nghiêm túc nói: "Lời sư huynh nói tất nhiên là ta tin".
Văn Nhân Hằng liền ôn nhu nói cho y biết: "Bọn họ nhận sai".
Diệp Hữu gật đầu: "Ừm, ta tin ngươi".
Hai người nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu dời mắt đi.
Đao ba nam ở bên ngoài xe, rất muốn lau mồ hôi.
Hiểu thiếu gia hộc máu, môn chủ lúc vừa về sắc mặt cũng đã như vậy, chuyện nghiêm trọng như vậy mà hai người còn lục đục với nhau!
Dương công tử và Ngụy Giang Việt hôm nay vốn định tạo cơ hội cho Văn Nhân Hằng và Ngụy Giang Nhu, xảy ra việc này liền không có tâm trạng du ngoạn nữa, ở lại một khắc rồi về, sau đó hỏi thăm qua, nghe nói Văn Nhân Hằng mời đại phu, nhưng đại phu không nhìn ra có vấn đề gì.
Ngụy Giang Việt lại biết một chút, cũng không thấy bất ngờ lắm, dù sao ngay cả Kỷ thần y cũng không rõ, thì đại phu khác sao chẩn ra được? Ngụy Giang Nhu hỏi: "Sư đệ huynh ấy có chuyện gì vậy?".
Ngụy Giang Việt nói qua tình hình, rồi nói: "Ai biết rốt cục là bệnh gì chứ".
Mắt Ngụy Giang Nhu lóe lóe: "Ngay cả Kỷ thần y cũng không chữa được? Vậy...".
Giọng Ngụy Giang Việt lập tức lạnh xuống: "Vậy cái gì?".
Trong lòng Ngụy Giang Nhu run lên, hoảng sợ vì suy nghĩ vừa mới lóe lên lúc nãy của mình, sợ hãi nhìn hắn. Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi trong lòng, vỗ vai tiểu muội, nói cho nàng không thể có suy nghĩ hại người được. Ngụy Giang Nhu vội lắc đầu: "Muội không có!".
Nàng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt là nếu người kia chết thì tốt rồi, nàng ôm ngực, trong lòng còn sợ hãi. Ngụy Giang Việt nhìn nàng một lúc, thấy quả thực nàng không nói dối, lúc này mới yên lòng.
Người đi dò đường buổi tối đã về, ngày hôm sau đám người minh chủ bỏ hết những con đường dư thừa, chuẩn bị thông báo cho người phía ngoài khởi hành.
Văn Nhân Hằng nói: "Các vị tiền bối đi trước đi, hai ngày nữa vãn bối sẽ đuổi đến sau".
Mọi người cùng nhìn hắn, Ngụy trang chủ hỏi: "Là vì sư đệ ngươi?".
Văn Nhân Hằng "Vâng" một tiếng.
Lúc trước khi bọn họ xuất phát, Kỷ thần y có nói qua là sẽ bảo đồ đệ đến đây, nhưng người nọ vẫn không thấy đâu cả, tối hôm qua cuối cùng hắn cũng biết được tung tích của người nọ, quyết định chờ hai ngày, mặt khác là hắn muốn tìm cơ hội tiếp xúc với người của Ma Giáo, xem có phải bọn họ biết gì không.
Vừa lúc Ngụy trang chủ còn chưa khuyên được nữ nhi ở lại, liền nói đợi đi cùng luôn, huống hồ gì ai cũng không biết được sau này sẽ gặp cái gì, dù sao cũng phải để mọi người có thời gian chuẩn bị, không thể vội vàng như vậy được, bởi vậy cuối cùng quyết định ba ngày sau sẽ đi.
Văn Nhân Hằng biết nếu nhiều người sẽ khó khăn khi gặp mấy vị trưởng lão kia, nhưng hắn rất có kiên nhẫn, nói tiếng được, rồi trở về chăm sư đệ.
Đồ đệ của Kỷ thần y đến Dương gia vào tối ngày thứ hai, liền lập tức được mời đến tiểu viện của Văn Nhân Hằng.
Dương công tử làm gia chủ, có khách đến thăm thì hạ nhân sẽ báo cho hắn trước tiên. Khi đó Ngụy Giang Việt đang ngồi trong phòng hắn, nên hai người cùng đi đến luôn.
Mấy ngày trước Hiểu công tử hộc máu, tuy rằng không phải là do bọn họ, nhưng bọn họ không biết có liên quan gì đến việc ra ngoài không, Văn Nhân Hằng lại rất kinh khủng, bởi vậy mấy ngày nay bọn họ đều thức thời không đến quấy rầy hắn, bây giờ đồ đệ của thần y đến, vừa lúc bọn họ có thể đến xem tình hình của Hiểu công tử.
Lúc này Diệp Hữu đang định nghỉ ngơi, băng vải trên mặt vừa bị tháo ra, cũng lười quấn lại, vì thế khi Ngụy Giang Việt và Dương công tử bước vào, liền không thấy "đèn lồng" đâu, hơi sửng sốt.
Bọn họ lập tức nhận ra được gì đó, quay mặt cùng nhìn về phía vị công tử phía sau Văn Nhân Hằng.
Diệp Hữu đi đến bên cạnh sư huynh, cười khách khí với bọn họ.
Mái tóc dài của y chưa buộc, trên người mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, có phần tản mạn tùy tính, nửa bên mặt có vết bỏng, nhưng đã mờ đi nhiều, nửa khuôn mặt khác thì tuyệt đẹp kinh người, đẹp đến chấn động lòng người.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử lập tức ngây người, ngơ ngác nhìn nửa khuôn mặt hoàn hảo không bị tổn thương gì của y.
Ấn đường Văn Nhân Hằng giật giật, ấn sư đệ ngồi lại ghế, nhìn về phía vị công tử đi theo bọn họ vào cửa.
Người này khoảng chừng mười tám, mặt tròn mắt to, có má lúm đồng tiền, nhìn yếu ớt, đó chính là đệ tử quan môn của Kỷ thần y, Phương tiểu thần y. Người này thiên phú rất cao, nhưng không kiêu không nóng, tính tình rất tốt, ngay cả Kỷ thần y cũng từng nói tương lai thành tựu của hắn sẽ cao hơn mình nữa.
Phương tiểu thần y không bị khuôn mặt của Hiểu công tử làm chấn động, như là trong lòng đều là suy nghĩ cứu người vậy, câu đầu tiên là: "Người bệnh mà sư phụ nói đến, là vị công tử này sao?".
Văn Nhân Hằng gật đầu: "Mấy ngày trước y đã hộc máu một lần".
Sắc mặt Phương tiểu thần y khẽ biến, vội đi đến bắt mạch cho người bệnh.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử đã tỉnh táo lại ngay lúc Phương tiểu thần y mở miệng, cảm giác mặt đỏ lên, xấu hổ tìm chỗ ngồi xuống. Ngụy Giang Việt lại nhìn thoáng qua Hiểu công tử, giật mình nhớ đến lời lúc trước phụ thân đã nói, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao.
Trong chốc lát phòng rất yên lặng, mấy người sợ quấy rầy đến tiểu thần y nên không mở miệng, thậm chí cũng cố gắng thở nhẹ hơn.
Một lát sau, Phương tiểu thần y thu tay lại, nói: "Y không sao cả".
Văn Nhân Hằng nghe những lời này đến chết lặng rồi.
Hắn thầm nghĩ việc này vẫn nên tìm người của Ma Giáo mới được, định khách sáo mấy câu đuổi ba người này ra cửa, nhưng sau đó lại nghe tiểu thần y nghiêm túc nói: "Nhưng nếu y lại hộc máu lần hai thì sẽ rất phiền phức, từ hôm nay trở đi ta muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh theo dõi y".
Đầu Văn Nhân Hằng rung lên, muốn hỏi có phải hắn chẩn ra được gì không, liền nghe tiểu thần y bổ sung thêm một câu: "Ngay cả lúc đi ngủ buổi tối".
Văn Nhân Hằng: "...".
Hắn biết chắc chắn là sư đệ đã tính kế tốt rồi, vừa bực mình lại buồn cười.
Trong xe tối mờ, hình bóng lẫn nhau mơ hồ không rõ, Diệp Hữu đến gần một chút, hô hấp như quấn quýt cùng hắn.
Văn Nhân Hằng cố nén xúc động muốn ôm chặt người vào lòng, thả tay y ra, vỗ vỗ trên vai y, khẽ thở dài.
Diệp Hữu nghe tiếng thở dài của sư huynh, giả dối hoặc mang theo chút ý cười, chỉ duy nhất không giống như đi ra từ sâu tận đáy lòng, chẳng biết tại sao lại lộ ra vài phần cảm giác nặng nề.
Động tác của y dừng lại.
"Ngươi cũng thật khó hầu hạ, ta tốt với ngươi ngươi cũng nghi ngờ, còn có lương tâm không vậy?". Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ nói, im lặng một lúc rồi cho y một lời thật, "Ta biết ngươi vẫn luôn nghi ngờ ta có ý gì với ngươi hay không, thật ra ta có giấu ngươi một việc, chờ ngươi có lại trí nhớ sẽ hiểu rõ từ đầu đến cuối, nội lực của ngươi còn chưa biết là có chuyện gì, đừng dày vò nữa".
Diệp Hữu hỏi: "Không tiện nói sao?".
"Ngươi chỉ cần biết vậy thôi, tự mình nhớ lại đi, nhớ tới thì sẽ hiểu, đều là việc đã qua", Văn Nhân Hằng nói, "Không phải ngươi nói có hứng thú với đăng diệt độc sao? Thành thật vài ngày trước đã, nhìn xem người kia rốt cuộc muốn làm gì, những thứ khác thì nói sau".
Diệp Hữu im lặng một lúc, đã bị thuyết phục.
Vì thế y cũng nói ra một câu trong lòng: "Sư huynh, ngươi có biết thân phận của ta không?".
Văn Nhân Hằng nói: "Biết, nhưng không muốn nói cho ngươi biết".
Diệp Hữu hỏi: "Vì sao?".
Văn Nhân Hằng hít một hơi, lần này lại là giọng điệu trước kia, nhìn như đau lòng, lại như không để ý như vậy, khẽ nói: "Lúc sư phụ còn sống luôn dạy chúng ta phải giữ vững chính đạo, đừng lầm lỡ lạc lối, trước khi ông đi đã dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng ta không chỉ để lạc mất ngươi, mà còn mắt thấy ngươi đi lên đường lệch, mấy năm nay sư huynh vẫn luôn tự trách mình".
Diệp Hữu làm lơ: "Ta là Ma Giáo?".
Văn Nhân Hằng nói: "Dù sao cũng không phải là bạch đạo, mấy ngày mất trí nhớ này cứ ở bên cạnh ta đi, chờ ngươi khỏi hẳn nếu muốn quay về thì sư huynh sẽ không ngăn cản ngươi".
Thực ra hắn cũng không hy vọng, Ma Giáo là một tay sư đệ lập ra, người này chắc chắn sẽ quay về, hắn có ngăn cũng chẳng được.
Diệp Hữu nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Nếu ta thực sự có ý này với ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?".
Diệp Hữu vô tội nói: "Ta còn chưa nghĩ ra".
Không thể nào là chưa nghĩ ra được, Văn Nhân Hằng hiểu y rất rõ, chỉ sợ là vừa "tỉnh lại" liền nói một câu hiểu lầm cho qua, nhưng nếu thực sự thử ra, những lời trước đây mình nói với y, y lại vuốt từ đâu đến cuối một lần, chỉ là không biết đến lúc đó có kéo dài khoảng cách với mình hay không.
Hắn không biết rơi ở trong tay một người như vậy là may mắn hay là bất hạnh, nói: "Ngủ đi".
Diệp Hữu nghe lời, tìm chỗ nằm lại, nhắm mắt.
Văn Nhân Hằng thấy y quay về, trong lòng thở phào một hơi, cảm nhận hơi ấm còn chưa tan biến trong cơ thể, thầm nghĩ nếu sau này sư đệ nhớ lại mà còn dám trêu hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ nuốt người luôn, đáng tiếc chờ đến lúc người này nhớ lại tất cả, thì sợ là sẽ biến về giáo chủ Ma Giáo cao cao tại thượng, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi.
Trời còn chưa sáng, mọi người đã thức dậy, tiếp tục thấp tha thấp thỏm chạy đi, sau đó rất nhanh bọn họ liền nhận ra mình không lo lắng suông, bởi vì bản đồ dần dần bỏ qua quan đạo trống trải bằng phẳng, chuyên môn chui vào đường nhỏ quanh co, thỉnh thoảng còn đi trên dốc núi, xe ngựa không thể đi được, bọn họ chỉ đành đi bộ.
Lý thiếu được nuông chiều từ bé đâu chịu được cái này, nhưng hắn sợ sẽ bỏ lỡ Diệp giáo chủ, liền cố chống đỡ hai cánh giờ, lúc này mới không đi nổi nữa, bị đám hồ bằng cẩu hữu khuyên nhủ liền rơm rớm nước mắt buông tha, dù sao bọn họ cũng không có hứng thú với bí tịch.
Tần Nguyệt Miên thì ở lại.
Dù nói thế nào thì Hiểu công tử là do hắn dẫn đến cho Văn Nhân Hằng, hắn khá để bụng chuyện này, mà lại liên tiếp xảy ra chuyện sau khi Hiểu công tử xuất hiện không lâu, hắn không biết có liên quan gì không, nên muốn ở lại xem sao.
Đám hồ bằng cẩu hữu không biết sự thật, tưởng hắn là đi cho vui, liền cảm động nắm chặt tay hắn bảo hắn phải xem chuyện vui thật tốt, sau này kể từ đầu đến cuối cho bọn họ nghe, Lý thiếu thì dặn thêm nếu gặp Diệp giáo chủ đừng quên hỏi Ma Giáo còn nhận người hay không.
Tần Nguyệt Miên cười mắng: "Được rồi, cút đi".
Một đám công tử ca vì thế mà lăn, chỉ để lại đau khổ giãy dụa, oán than đầy trời, hơn nữa khi bọn họ hì hục đi qua một dốc núi rất khó đi, quay đầu lại phát hiện thực ra đoạn đường này chỉ cần theo quan đạo rẽ ngoặt là được, phẫn nộ lập tức bay đến đỉnh.
"Mẹ kiếp cố ý phải không, chắc chắn là cố ý chỉnh người!".
"Ông đây không nhịn được nữa, đây mới làm tấm bản đồ thứ nhất! Phía sau còn có năm tấm! Năm tấm!".
"Ta cũng không nhịn nổi nữa, lão già kia không phải là muốn dùng cách này để thử thách thành tâm của chúng ta đấy chứ?".
"Không, ta cảm thấy lão ta không có chuyện gì nên tìm chuyện!".
"Không sai! Thiếu đánh!".
Mọi người hùng hùng hổ hổ, vô số lần muốn phất tay chạy lấy người không chơi cùng lão già kia nữa, nhưng lại sợ bí tịch là thật, đành phải cắn răng kiên trì, thuận tiện lúc phát hiện có xu thế quay về liền treo tim lên cao, căng thẳng dịch về phía trước.
Cứ đi như vậy hai ngày, mọi người thấy thân tâm càng thêm mệt mỏi, điều đáng mừng nhất là bọn họ luôn đi về phía trước, chứ không xoay quanh tại chỗ.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn sư đệ: "Cảm thấy thế nào? Không thoải mái nhớ nói rõ cho ta biết".
Diệp Hữu nói: "Ta không sao".
Văn Nhân Hằng vươn tay đẩy băng vải trên trán y ra sờ lên, phát hiện có một lớp mồ hôi mỏng, liền lau đi cho y, hỏi: "Miệng vết thương có sao không?".
Diệp Hữu trả lời một câu "Không sao", đứng yên không nhúc nhích, cũng không ghét động tác của hắn.
Văn Nhân Hằng cảm giác từ sau đêm đó sư đệ nhà hắn đã ngoan hơn một chút, cũng không biết có phải là nghe lọt lời hắn nói không. Hắn hơi vừa lòng, cẩn thận chỉnh băng vải cho sư đệ.
Hành động thân mật này khiến vài vị trưởng lão trong đám người và Ngụy cô nương nhìn thấy đều đỏ bừng hai mắt, người trước là muốn giết Văn Nhân Hằng, người sau lại là thấy tủi thân. Ngụy cô nương từ nhỏ đến lớn được người nâng trong lòng bàn tay yêu thương, chưa từng ăn qua khổ như vậy, bây giờ thấy Văn Nhân Hằng quan tâm người khác, liền thấy tủi thân hơn, suýt nữa là khóc thành tiếng: "Cha...".
Ngụy trang chủ nói: "Nghe lời, về nhà trước, đừng chịu tội cùng nữa".
Ngụy cô nương nói: "Con không về!".
Vừa dứt lời, thì nghe ở phía trước người của đội Nguyệt Ảnh phụ trách dò đường nói phải đi qua một hào nước, liền ngẩng đầu nhìn, trùng hợp thấy Văn Nhân Hằng ôm sư đệ nhà hắn không quay đầu lại đạp nước mà qua, lần này không nhịn được nữa, nước mắt rơi ào ào xuống, cuối cùng vẫn là Ngụy trang chủ lấy cớ nói là bị sâu dọa che đi.
Buổi sáng ngày thứ sáu, rốt cục bọn họ đã đi xong tấm bản đồ đầu tiên.
Minh chủ đánh giá tình huống của mọi người, lại nhìn vị trí, phát hiện đi thêm một đoạn đường nữa là đến thành Hoa Dương, vì thế bàn bạc với mấy người Ngụy trang chủ, quyết định làm ký hiệu rồi đi đến thành Hoa Dương nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt nhất là nghĩ được đối sách, không thể để người nọ đùa giỡn mãi được.
Đám người giang hồ vừa ngồi phịch trên đất ngao ngao kêu to lập tức không gào nữa, giật mình đứng lên, lo lắng nhóm lão đại này sẽ lén chắp ghép bản đồ lại, tuy bọn họ tin nhân phẩm của vài người trong đó, nhưng lại không yên tâm hoàn toàn với những người còn lại.
Minh chủ đành phải trấn an mọi người, cam đoan sẽ không lén ghép lại.
Ngụy trang chủ nói: "Ta thấy không bằng như vầy, chúng ta đi đến thành Hoa Dương trước, tìm dân bản xứ để người đó xem bản đồ thứ hai, vẽ ra một con đường, chúng ta bỏ những đường không cần thiết, chọn đường đi thẳng đến đó luôn, đỡ phải quanh co đường vòng".
Mọi người thấy rất được, hào hứng chuẩn bị xuất phát, định đến thành Hoa Dương tắm rửa ăn cơm thoải mái.
Chưa vào thành liền thấy một đội người nghênh đón ở cửa thành, đứng đầu là một vị công tử mặc lam bào, khoảng chừng hai bốn hai lăm, mi thanh mục tú, cầm một chiếc quạt, dáng vẻ đậm chất thư sinh.
Ngụy trang chủ cười: "Tin tức của ngươi rất nhanh đấy".
Người trẻ tuổi cười nói: "Mấy ngày nay có đủ loại tin đồn, ầm ĩ đến ai ai cũng biết, chất tử muốn không biết cũng không được, hôm trước nghe người ta nói nhìn thấy các vị, phương hướng hình như là đến nơi này, chất tử liền nghĩ đợi một lúc ở cửa thành, đúng là chờ được bá phụ đến".
Hắn đi đến bên cạnh Ngụy trang chủ, lễ phép chào hỏi các tiền bối xung quanh, mời bọn họ đến Dương gia nhà hắn ở.
Trong đám người có người xì xầm: "Là Dương công tử a...".
"Ừ, là Dương công tử a".
Diệp Hữu cảm giác giọng điệu này rất lạ, có chút không nói rõ được, còn có ý sâu xa nào đó, theo thói quen nhìn về phía sư huynh vài người.
Văn Nhân Hằng đi chậm vài bước kéo dãn khoảng cách với người phía trước, nói với y: "Lúc trước ma đầu kia giết hại ba thế gia, sống sót chỉ có một đứa bé, được mấy người Ngụy trang chủ cứu về trong đống xác chết, nuôi đến lớn, rồi lại giúp hắn xây dựng lại Dương gia, về đến thành Hoa Dương này, tuy nói bây giờ Dương gia không so được như trước đây, nhưng cũng để lại một cái mầm...".
Hắn nói xong phát hiện sư đệ hình như không nghe nói, nhìn theo ánh mắt người này nhìn về phía trước, thấy ở trên cửa thành bên cạnh ba chữ "Thành Hoa Dương" có khắc một đoán hoa, liền giải thích: "Đây là hoa lưu châu, người của thành Hoa Dương đều rất thích, bây giờ hình như đang là kỳ nở hoa, ngươi có thể đi xem, rất đẹp".
Diệp Hữu chậm rãi thu tầm mắt về, "Ừ" một tiếng, đi theo hắn hai bước, đột nhiên hỏi: "Cả nhà Dương công tử đều bị ma đầu giết chết, huyết hải thâm cừu như vậy, lúc đăng diệt độc tái hiện giang hồ sao không thấy hắn đến Vương gia?".
"Kinh mạch của hắn không tốt, lúc trước bị thương quá nặng, cho nên không tập võ được", Văn Nhân Hằng nói, "Nhưng nhìn hắn có thể chờ chúng ta ở cửa thành, nói vậy là luôn chú ý đến việc này".
Dương gia đã bị hủy hai mươi năm trước, tòa nhà mới xây nằm ở thành đông, mặc dù không lớn như trước đây, nhưng để các vị tiền bối và môn chủ Song Cực môn ở lại thì vẫn rất thừa chỗ. Lúc này đang là giữa trưa, Dương công tử đã sai người về chuẩn bị thức ăn rồi, chờ bọn họ bước đến đại trạch thì vừa đúng lúc dùng cơm luôn.
Dương công tử dẫn bọn họ vào tiền thính, bảo hạ nhân dâng trà, nụ cười nơi khóe miệng lúc này mới tắt đi, nhìn về phía Ngụy trang chủ: "Bá phụ, chuyện đăng diệt độc đã điều tra ra chưa?".
Ngụy trang chủ cũng không giấu hắn: "Có thể là cùng một người với người đặt "Truy Thành Tán"".
Ánh mắt Dương công tử xa xăm, khẽ nói: ""Truy Thành Tán" a... Nếu có thật thì ta cũng muốn nhìn thử xem".
Lúc trước là vì quyển sách này mà ma đầu kia đã mất trí mà giết hết cả nhà bọn họ, đến nay hắn vẫn chưa quên được thảm trạng kia.
Mọi người cũng biết chuyện xưa kia, nên không nói gì. Ngụy trang chủ nuôi hắn đến lớn, cũng gần giống cha con, liền khuyên nhủ: "Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy ma đầu kia tắt thở, có thể việc này không liên quan nhiều đến hắn, nhưng dù thế nào, sau khi tra xong ta sẽ cho ngươi công đạo, thân thể ngươi không tốt, đừng bôn ba khắp nơi cùng chúng ta".
"Ta hiểu", Dương công tử dừng một lúc, hỏi, "Ta nghe nói hình như không thuận lợi lắm?".
Một câu khiến tất cả mọi người nhớ lại hồi ức không tốt đẹp lắm, trong lòng hơi gai gai.
Ngụy trang chủ nói: "Đừng nói nữa, người nọ rất biết cách dày vò".
Dương công tử hỏi: "Là sao?"
Vì thế Ngụy trang chủ kể sơ qua cho hắn nghe, Dương công tử nghe xong không nói được gì, thầm nghĩ với sức khỏe thế này của mình, nếu thực sự đi theo thì chắc chắn sẽ không chịu được, hắn hỏi: "Lúc nãy ta thấy Tiểu Nhu không vui, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, là mệt nhọc quá sao?".
"Không phải là vậy sao", Ngụy trang chủ bất đắc dĩ, "Ta đã khuyên nó về nhà, nhưng nó không chịu, để nó ở lại chỗ ngươi mấy ngày đi".
Dương công tử từ nhỏ lớn lên ở Ngụy gia, với mấy đứa con của Ngụy gia tình như thủ túc, tất nhiên là đồng ý. Ngụy trang chủ nhớ đến chuyện bản đồ, nói cho hắn là cần tìm dân bản xứ xem giúp bọn họ. Dương công tử gật đầu đồng ý, ngay lập tức sau quản gia đi tìm người.
Chạy liên tục vài ngày, tất cả mọi người đều hơi mệt mỏi, sau khi ăn xong liền về phòng mà người Dương gia sắp xếp để nghỉ ngơi. Văn Nhân Hằng liếc nhìn sư đệ, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy sư đệ không hăng hái lắm, cả người đều ủ rũ, cũng không có hứng phản ứng lại người ta.
Hai người vào phòng, Diệp Hữu ngay cả băng vải trên mặt cũng không tháo ra, cởi ngoại sam, chà lau một chút rồi lên giường.
Văn Nhân Hằng đi đến bên giường ngồi xuống: "Sao vậy?".
"Có hơi mệt", Diệp Hữu nói, không biết là nguyên nhân gì mà y bỗng cảm thấy bực bội, bây giờ vẫn chưa giảm bớt, nhưng không đến nỗi không chịu được, y nói, "Có thể là vì trời đầy mây, mệt mỏi".
Văn Nhân Hằng nhìn ra ngoài, hôm nay đúng là trời đầy mây.
Hắn tháo băng vải ra nhìn sắc mặt sư đệ, lại thử xem nội lực, thấy cũng giống như ngày thường, lúc này mới giảm bớt lo lắng, bảo sư đệ nghỉ ngơi thật tốt.
Diệp Hữu thuận miệng hỏi: "Ngươi không ngủ một lúc sao?".
Văn Nhân Hằng thấy sư đệ nằm trên giường mời mình, tuy không phải là có ý kia, nhưng vẫn không chống lại được bị hấp dẫn. Hắn ra cửa bảo thủ hạ đi hỏi thăm hành tung của đồ đệ Kỷ thần y, sau đó mới quay về nằm bên cạnh sư đệ, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng, dần thiếp đi.
Khác với ấm áp ở chỗ bọn họ, bên chỗ Ngụy gia thì không khí không tốt chút nào.
Mấy người Ngụy trang chủ và minh chủ đi bàn chuyện, Ngụy Giang Việt nhìn muội muội gầy đi nhiều, cũng nghĩ giống phụ thân, muốn khuyên nàng ở lại nghỉ ngơi. Mà Dương công tử lúc ở trên bàn cơm đã nhìn ra Văn Nhân Hằng rất nhiệt tình với sư đệ kia, sau khi ăn xong cũng đến chỗ bọn họ. Hắn vừa bước vào cửa, liền thấy Ngụy Giang Nhu đỏ mắt hỏi nhị ca nàng có cách nào để đẩy vị sư đệ kia đi không.
Ngụy Giang Việt quát khẽ: "Hồ nháo".
Ngụy Giang Nhu nức nở nói: "Không phải là sức khỏe y không tốt sao, bảo cha nghĩ cách để y đừng đi theo không được sao?".
Ngụy Giang Việt nói: "Muội tưởng chuyện gì cha cũng quản được hả?".
Ngụy Giang Nhu nói: "Cho nên mới cần nghĩ cách a".
Ngụy Giang Việt muốn quở trách nàng, nhưng lại không nói được lời nói nặng nào, chỉ đành cho nàng một câu hồ nháo.
Mặc dù hắn là Ngụy công tử, như từ nhỏ đã đi theo bên cạnh cha hắn, mưa dầm thấm đất lâu ngày liền lập chí cũng giống như cha hắn làm một đại hiệp có trách nhiệm có chính nghĩa cũng được mọi người tôn kính, bởi vậy dù hắn có chút tự phụ và ngạo khí, nhưng chưa từng ỷ vào thân phận mình làm chuyện xằng bậy.
Hắn nhìn vẻ đáng thương của tiểu muội, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ngươi mà đẩy y đi, Văn Nhân Hằng cũng sẽ đi".
Ngụy Giang Nhu nói: "Không đâu, Hằng ca đang giữ bản đồ, huynh ấy không thể đi".
Ngụy Giang Việt nhắc nhở: "Hắn có thể đưa bản đồ cho người khác".
Ngụy Giang Nhu nghẹn lại, cảm thấy Văn Nhân Hằng hoàn toàn làm được việc thế này, nước mắt lập tức trào ra.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử vội đi đến dỗ, liếc nhìn nhau, đều muốn cười khổ.
Đích tử thứ tử của Ngụy trang chủ có tổng cộng tám người, cầu thần khấn phật mới được một nữ nhi, hơn nữa còn là đích nữ, bởi vậy cả nhà đều rất cưng chiều, mấy năm nay tuy nói không nuôi đến kiêu căng làm bậy, nhưng cũng là muốn gì được nấy, chưa từng phải chịu tủi thân bao giờ.
Mà từ xưa đến nay, chữ "tình" luôn hại người rất nặng, Tiểu Nhu được bảo vệ quá tốt, chỉ biết nếu thích thì liền muốn ở bên nhau, lại không biết lòng của Văn Nhân Hằng không đặt trên người nàng, nên cho dù có đẹp, có ưu tú, thì cũng không phải là lương xứng.
Dương công tử nói: "Gần đây trong thành mới mời đến một gánh hát nổi tiếng, ca mang muội đi xem diễn".
Ngụy Giang Nhu khóc ròng nói: "Muội không xem, muội muốn đẩy A Hiểu kia đi, vì sao y vừa đến thì Hằng ca liền tốt với y như vậy, muội có chỗ nào không tốt sao?".
Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi, không nói gì. Dương công tử có kiên nhẫn hơn hắn, xách một cái ghế ngồi lại, nói lý tường tận cho nàng, miễn cưỡng dừng lại suy nghĩ đẩy người đi của tiểu muội.
Ngụy Giang Nhu hít hít mũi: "Vậy... Vậy các huynh có cách nào để muội và Hằng ca ở chung nhiều hơn không? Lâu dần Hằng ca sẽ thấy muội tốt thế nào".
Ngụy Giang Việt và Dương công tử không còn lời nào để nói, đặc biệt không muốn đả kích nàng, mấy năm nay phàm là cơ hội để hai người ở cạnh nhau đều bị Văn Nhân Hằng mặt không đổi sắc né hết, với thủ đoạn của Văn Nhân Hằng, bọn họ có nghĩ nhiều cách thế nào thì người ta cũng không bị lừa đâu.
Ngụy Giang Nhu nhìn bọn họ, khóc thút thít: "Được... Được không?".
Ngụy Giang Việt im lặng, Dương công tử tiếp tục nói lý, nói khéo với nàng là Văn Nhân Hằng sẽ không đi đâu.
Ngụy Giang Nhu cắn môi rối rắm một lúc, cuối cùng mới không cam lòng nói: "Nếu là mời A Hiểu đi, vậy Hằng ca sẽ đi không?".
Vậy còn có thể.
Hai người không biết phải nói gì.
Dân bản xứ mà Dương công tử tìm đến là một ông cụ đã ở trong thành mấy chục năm, rất quen thuộc với mọi thứ xung quanh và trong thành Hoa Dương. Buổi chiều ông cụ đã vào đại trạch, lúc đó Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu đã tỉnh ngủ, Văn Nhân Hằng thấy sư đệ hình như vẫn chẳng hào hứng gì, vốn định đi một mình, nhưng Diệp Hữu nhàn rỗi đến nhàm chán, đi theo.
Mấy người minh chủ đã sớm đến, đưa tấm bản đồ thứ hai cho ông cụ, nói rõ chuyện cần làm.
Ông cụ gật đầu nói đã hiểu, vừa nhìn vừa vẽ, mới đầu còn có cảm giác liền mạch lưu loát, nhưng sau đó bắt đầu chần chừ.
Người đặt bí tịch kia có lẽ đã tính đến khả năng bọn họ sẽ mời người vẽ, nên chuyên chọn chỗ gian xảo mà đi, bình thường sẽ không có ai đi cả. Ông cụ nhìn hồi lâu, lắc đầu thở dài.
Lòng của mấy người minh chủ như là bị tiếng thở dài này của ông kéo vào trong đầm lầy, muốn giãy dụa nhưng lại càng chìm hơn. Dương công tử hỏi: "Lưu thúc, thế nào ạ?".
Ông cụ chỉ vào tấm bản đồ toàn cảnh thành Hoa Dương: "Đoạn này là từ chỗ bọn họ dừng lúc trước đến thành Hoa Dương, sau đó qua thành tiếp tục đi, đến chỗ này...". Ông chỉ chỉ ở một chỗ ngoài thành, nói: "Mặc dù cũng thuộc địa giới của thành Hoa Dương, nhưng ta chưa từng đi qua, ai, không dễ a".
Mấy người minh chủ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt rất đặc sắc.
Bọn họ không muốn lại chịu dày vò như vậy nữa, vì thế chọn tinh nhuệ của Nguyệt Ảnh và Thương Khung đi trước dò đường, ít ra cũng phải qua địa giới của thành Hoa Dương, đường sau đó lại thử tìm người vẽ, có thể vẽ bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu, ít ra cũng được hơn so với bọn họ tự dò đường.
Chuyện này cần hai ba ngày, mấy người liền tan đi.
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Còn mệt không?".
Diệp Hữu nói: "Vẫn còn".
Văn Nhân Hằng lần thứ hai nói cho y biết không thoải mái thì nói ngay, thấy y nghe lời gật đầu liền mang y về phòng.
Hai ngày nhoáng cái đã qua.
Hôm nay Dương công tử thấy sắc trời không tệ, liền gọi một vài người trẻ tuổi cùng đi dạo chơi, Hiểu công tử cũng ở trong số đó.
Dương công tử nói: "Người dò đường sắp về rồi, các vị cũng sắp đi, không bằng ra ngoài chơi đùa một lúc, cũng để ta tận tình địa chủ".
Thực ra là hắn không đứng vững được khi tiểu muội khóc cầu, mà Ngụy Giang Việt thì nhớ đến phụ thân nhà mình từng nói qua không bằng giới thiệu nhiều người cho Hiểu công tử làm quen, nên nhân dịp này gọi người đến.
Trong nhóm người cùng đi có vài vị công tử tiểu thư nổi danh của thành Hoa Dương, còn lại là các thiếu bang chủ đi theo đoàn người đến, có mấy người còn từng uống rượu ở Phùng Xuân lâu với Ngụy Giang Việt, giao tình không tệ. Mấy ngày trước bọn họ chủ yếu là chạy đi và oán giận, quả thật không có cơ hội trò chuyện nhiều với nhau.
Dương công tử nói: "Ngụy nhị ca cũng đi, Văn Nhân môn chủ nếu không có việc gì thì không bằng cùng đi luôn?".
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Đi không?".
Diệp Hữu không thấy hứng thú lắm, nhưng vẫn hỏi một câu: "Đi đâu?".
Dương công tử không đợi Văn Nhân Hằng nhìn qua liền chủ động nói: "Đi ra ngoài thành, hoa lưu châu đang trong kỳ nở hoa, ở ngoài thành nở không ít, còn có trong một sơn động ngập tràn hoa lưu châu, rất đẹp".
Diệp Hữu còn đang chần chừ, Văn Nhân Hằng đã động lòng mấy phần, vốn là sư đệ nhà hắn gần đây vẫn rất mệt mỏi, tìm lang trung khám qua thì vẫn không tìm ra được là có vấn đề gì, bây giờ ra ngoài dạo một vòng có lẽ sẽ tốt hơn chút.
Dương công tử đoán ý qua sắc mặt, thấy Văn Nhân môn chủ hình như không phản đối, vội trổ tài ăn nói, cuối cùng cũng thành công khuyên được Hiểu công tử đi cùng.
Nhóm người ngồi lên xe ngựa, từ từ đi ra khỏi cửa thành, đi đến một con đường nhỏ liền dừng xe ngựa ở một bên, đi bộ vào trong. Hai bên đường nhỏ nở hoa trắng, như trân châu điểm xuyết lên, nối liền thành một dải lớn, uốn lượng quanh co, cảnh đẹp như trong mơ.
Diệp Hữu hỏi: "Đây là người trồng sao?".
Dương công tử nói: "Cũng không hẳn là vậy, người thành Hoa Dương chúng ta đều thích hoa lưu châu, thỉnh thoảng sẽ vung một ít hạt giống hoa, còn có mọc được hay không thì là ông trời quyết định, dần dần liền thành một dải lớn, ở thung lung phía trước hoa lưu châu mọc đẹp nhất".
Diệp Hữu bước chậm theo bọn họ, cảm giác khó chịu mấy ngày liền hình như có xu hướng khuếch tán ra, dần ép tới khiến cả lồng ngực của y hơi đau. Y liếc thấy sư huynh đang nói chuyện với Ngụy Giang Việt, người xung quanh đều ngắm cảnh vui vẻ, không muốn làm mọi người mất hứng, thử vận chuyển nội lực áp chế cảm giác khó chịu đau đớn này, mới đó mà đã đến thung lũng.
Mọi người đều kêu lên đầy kinh ngạc, Diệp Hữu ngẩng đầu, chỉ thấy cả thung lũng đều được hoa lưu châu bao trùm, đẹp đến không chân thực, rõ ràng là cảnh sắc khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng lúc này nội lực của y lại vận xong, đau đớn không những không giảm đi, ngược lại gia tăng binh lực, đằng đằng sát khí vọt ra.
Y cảm giác được đau đớn lan khắp tức chi, lại đồng thời ào lên tim và nội tạng, không nhịn được lùi về sau vài bước tựa vào một thân cây, mồ hôi lạnh thấm ướt y.
Ngụy Giang Việt có ý lôi kéo Văn Nhân Hằng nói chuyện phiếm, muốn cho những người đó tâm sự nhiều với Hiểu công tử. Vài vị thiếu bang chủ cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên hiểu được ý của hắn, mà Hiểu công tử lại là sư đệ của Văn Nhân Hằng, bọn họ cũng có ý kết giao với người ta, nên đều đi đến.
Nhưng Văn Nhân Hằng dễ mắc mưu thì không phải là Văn Nhân Hằng nữa, nhất là ở nơi đẹp như vậy, tất nhiên hắn phải đứng cùng với sư đệ rồi, vì thế nói mấy câu liền đuổi Ngụy Giang Việt đi, không nhìn Ngụy Giang Nhu với vẻ mặt sắp khóc bên cạnh, xoay người liền muốn đi tìm sư đệ.
Không đợi đến gần, hắn liền nghe những người đó đều đang gọi "Hiểu công tử", trong lòng không hiểu sao lại thịch một tiếng, vội vàng chạy lên trước.
Diệp Hữu cảm thấy âm thanh bốn phía đều mơ hồ không rõ, như các một tầng nước vậy. Y nhìn một đám người mờ mờ vây quay trước mặt, vô lực phẩy tay muốn bọn họ lùi ra một chút, để y hít thở không khí, nhưng mở miệng lại cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một búng máu bất ngời phun ra.
Văn Nhân Hằng đang đi đến, thấy thế liền biến sắc: "A Hiểu!".
Cuối cùng Diệp Hữu không chống đỡ được nữa, ngã quỵ xuống, bị Văn Nhân Hằng đón được kéo vào lòng. Bọn Ngụy Giang Việt cũng giật mình, rất nhanh đã vây quanh đến.
Văn Nhân Hằng thử xem nội lực của sư đệ, đụng đến tay toàn mồ hôi lạnh, không dám tùy tiện vận công cho y, càng sốt ruột hơn.
Diệp Hữu ho khan mấy tiếng, liếc thấy một đóa hoa lưu châu bên cạnh dính chút máu, cảm thấy đáng tiếc, nhưng suy nghĩ của y chỉ rõ ràng trong chớp mắt, rồi ngay sau đó y liền cảm thấy màu máu vô biên dâng từ đáy mắt lên, cùng với hoa lưu châu tuyết trắng khắp núi, ùn ùn nhét vào thế giới của y, sau đó cùng đảo ngược bóp méo.
Cuối cùng y nhắm nghiền hai mắt.
Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, y bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong bình thản có chút tùy ý, như là lặp đi lặp lại trăm ngàn lần vang lên ở sâu trong đầu: "Ngưng thần, tĩnh tâm, không tức giận, không xúc động, bão nguyên thủ nhất, tồn vô thủ hữu...".
Y cảm thấy giọng nói này là từ mình của trước đây, rồi dần dần rơi vào vực sâu.
Trưởng lão Ma Giáo đều ở gần đó.
Những người ở thành Tô Châu trước đây đã có vết xe đổ, sợ nhóm lão đại lén lút rời đi, vì thế đã bàn bạc dù một con ruồi bay ra Dương gia cũng phải sai người nhìn chằm chằm, bởi vậy hôm nay khi nhóm người Dương công tử ra cửa, bọn họ liền phái mấy người theo sau, vài vị trưởng lão thấy giáo chủ ở trong đó, tất nhiên là đi theo.
Lúc này bọn họ thấy Văn Nhân Hằng ôm giáo chủ vội chạy về phía xe ngựa, biến sắc, chạy đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
Văn Nhân Hằng vốn không muốn để tâm đến, nhưng cùng lúc đó nhận ra được giọng Miêu Uông, liền nhìn thoáng qua, phát hiện đúng là vài vị trưởng lão Ma Giáo, lập tức dừng lại kéo người đến, nhã nhặn lúc bình thường đã không còn, quát: "Mau xem cho y!".
Miêu Uông vội xem tình hình của giáo chủ, thấy ngoại trừ nội lực mỏng manh thì không bị gì cả, nhíu chặt mày, liếc thấy băng vải ở miệng y dính vết máu, chợt nhớ đến mệnh lệnh thứ ba trong túi gấm, tay lập tức run lên.
Văn Nhân Hằng hỏi: "Y thế nào?".
Miêu Uông không đáp, quay đầu lại yên lặng nhìn ba người phía sau. Đám người Mai trưởng lão nhìn thẳng hắn, rất nhanh đã hiểu ra, đều kinh sợ, phản ứng đầu tiên là lùi về sau nửa bước, không muốn làm việc này. Miêu Uông cũng không muốn làm, im lặng nhìn bọn họ.
Bốn người cứng đơ, đều nhìn về phía giáo chủ, ngay lúc bọn họ quyết làm đến cùng, thì thấy lông mi giáo chủ khẽ động, chậm rãi mở mắt ra. Vẻ mặt bốn người liền thả lỏng, lau mồ hôi lạnh, cảm giác như dạo qua âm tào địa phủ một vòng vậy.
Văn Nhân Hằng không thèm để ý đến bọn họ, nhìn sư đệ: "Ngươi cảm thấy thế nào?".
Diệp Hữu chống người dậy: "Không sao cả".
Y thử cảm nhận một lúc, phát hiện ngực nhẹ hơn nhiều, như là bực bội mấy ngày nay đã đi ra theo búng máu kia.
Văn Nhân Hằng nói: "Đã hộc máu thì sao lại không có sao chứ?".
Diệp Hữu muốn nói thực sự không có sao hết, lúc này nhóm người Dương công tử đuổi theo đến, đều lo lắng nhìn y. Y thầm nghĩ cuối cùng vẫn làm mọi người hết hứng, đang muốn đứng lên, lại bị Văn Nhân Hằng đè xuống.
Văn Nhân Hằng bảo bọn họ cứ đi chơi, mình thì ôm lấy sư đệ, chuẩn bị về Dương gia.
Diệp Hữu nói: "Sư huynh, ta có thể tự đi".
Văn Nhân Hằng ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng: "Thành thật chút đi".
Diệp Hữu đánh giá vẻ mặt của hắn, nói: "Lúc nãy ta thấy ngực hơi khó chịu".
Văn Nhân Hằng nói: "Vì sao không nói?".
Diệp Hữu nói: "Ta tưởng là không sao cả".
Văn Nhân Hằng rất muốn đánh y một trận, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y, mặc kệ y. Diệp Hữu đoán chắc là sư huynh bị y kích kích, thành thật không động, đang tự hỏi phải cứu vãn thế nào, liền thấy sư huynh dừng bước, nhìn về phía bốn người lén lút theo sau kia.
Vài vị trưởng lão khựng lại, chẳng biết sao lại thấy ánh mắt Văn Nhân Hằng có hơi lạnh vù vù.
Văn Nhân Hằng nói: "Các ngươi lại đây".
Mấy vị trưởng lão chớp chớp mắt, nhìn nhau, thầm nghĩ người này không phải là nhìn thấu thân phận của bọn họ, muốn "răng rắc" bọn họ để độc chiếm giáo chủ đấy chứ? Trong lòng bọn họ giận giữ, muốn xắn tay áo lên liều mạng với tên đăng đồ lãng tử này, lại liếc thấy giáo chủ nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay lên, mu bàn tay phẩy ra ngoài, vì thế bọn họ hiểu, quay đầu bỏ chạy.
Văn Nhân Hằng: "...".
Văn Nhân Hằng im lặng nhìn về người trong lòng, hai mắt Diệp Hữu ngập tràn vẻ vô tội, an tĩnh nhìn hắn. Văn Nhân Hằng đè lửa xuống, mỉm cười cố gắng dịu dàng hỏi: "Ngươi nghĩ ta thấy rõ bọn họ và người là cùng một bọn, muốn giữ người lại sao?".
Diệp Hữu không có trí nhớ, không biết mình trước đây là như thế nào, đúng là nghĩ như vậy.
Y giả ngu: "Hử?".
Văn Nhân Hằng nói: "Đúng là bọn họ quen ngươi, ta chỉ muốn hỏi bọn họ có biết nội lực của ngươi là có chuyện gì không thôi".
Diệp Hữu nhìn về phía đã sớm không có bóng người, phá lệ mà thấy không tự nhiên lắm, sờ sờ mũi: "... Lần sau đi".
Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn y: "Nhớ kỹ, ta là sư huynh của ngươi, vĩnh viễn sẽ không hại ngươi, lần sau ngươi mà còn nghi ngờ ta làm chuyện bất lợi cho ngươi, ta sẽ ném ngươi xuống không quản nữa".
Đến lúc này Diệp Hữu mới nghe thấy lửa giận của sư huynh nhà mình, thức thời nói: "Biết".
Văn Nhân Hằng "Ừ" một tiếng.
Đao ba nam vẫn luôn canh giữ xe ngựa, nhìn thấy bóng môn chủ chạy vội vã đến đây là biết đã có chuyện, vội dắt xe ngựa đến, hắn nhìn tình huống của Hiểu thiếu gia, trong lòng kinh sợ.
Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ về Dương gia, ôm người lên xe ngựa. Hôm nay đúng là hắn đã bị sư đệ làm cho sợ hãi, nếu có chút khả năng thì rất muốn mãi mãi đều ôm người này, nhưng hắn biết không được, cuối cùng đành ép mình buông người ra.
Diệp Hữu chậm rãi ngẫm nghĩ, hỏi: "Sư huynh, ngươi vừa nói mấy người kia quen ta?".
Văn Nhân Hằng hỏi: "Muốn nói gì?".
Diệp Hữu nói: "Ta từng nghe bọn họ gọi ta là giáo chủ".
Văn Nhân Hằng không nói gì.
Diệp Hữu nhìn hắn: "Sư huynh?".
Văn Nhân Hằng vẫn muốn đánh y một trận, nhưng đã kìm lại được, ôn hòa hỏi: "Ngươi không quan tâm vì sao lại hộc máu, mà lại quan tâm cái này?".
Diệp Hữu nói: "Ta cảm thấy bây giờ ta rất tốt".
Đúng là rất tốt, ít nhất có thể thấy rõ được có tinh thần hơn mấy ngày trước đây, nếu không có vết máu trên băng vải, thì Văn Nhân Hằng sẽ rất vui mừng. Hắn kìm xuống lo lắng trong lòng, hỏi: "Nếu ta nói bọn họ nhận sai người, ngươi có tin không?".
Diệp Hữu không làm trái lại với hắn, nghiêm túc nói: "Lời sư huynh nói tất nhiên là ta tin".
Văn Nhân Hằng liền ôn nhu nói cho y biết: "Bọn họ nhận sai".
Diệp Hữu gật đầu: "Ừm, ta tin ngươi".
Hai người nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu dời mắt đi.
Đao ba nam ở bên ngoài xe, rất muốn lau mồ hôi.
Hiểu thiếu gia hộc máu, môn chủ lúc vừa về sắc mặt cũng đã như vậy, chuyện nghiêm trọng như vậy mà hai người còn lục đục với nhau!
Dương công tử và Ngụy Giang Việt hôm nay vốn định tạo cơ hội cho Văn Nhân Hằng và Ngụy Giang Nhu, xảy ra việc này liền không có tâm trạng du ngoạn nữa, ở lại một khắc rồi về, sau đó hỏi thăm qua, nghe nói Văn Nhân Hằng mời đại phu, nhưng đại phu không nhìn ra có vấn đề gì.
Ngụy Giang Việt lại biết một chút, cũng không thấy bất ngờ lắm, dù sao ngay cả Kỷ thần y cũng không rõ, thì đại phu khác sao chẩn ra được? Ngụy Giang Nhu hỏi: "Sư đệ huynh ấy có chuyện gì vậy?".
Ngụy Giang Việt nói qua tình hình, rồi nói: "Ai biết rốt cục là bệnh gì chứ".
Mắt Ngụy Giang Nhu lóe lóe: "Ngay cả Kỷ thần y cũng không chữa được? Vậy...".
Giọng Ngụy Giang Việt lập tức lạnh xuống: "Vậy cái gì?".
Trong lòng Ngụy Giang Nhu run lên, hoảng sợ vì suy nghĩ vừa mới lóe lên lúc nãy của mình, sợ hãi nhìn hắn. Ngụy Giang Việt hít sâu một hơi trong lòng, vỗ vai tiểu muội, nói cho nàng không thể có suy nghĩ hại người được. Ngụy Giang Nhu vội lắc đầu: "Muội không có!".
Nàng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt là nếu người kia chết thì tốt rồi, nàng ôm ngực, trong lòng còn sợ hãi. Ngụy Giang Việt nhìn nàng một lúc, thấy quả thực nàng không nói dối, lúc này mới yên lòng.
Người đi dò đường buổi tối đã về, ngày hôm sau đám người minh chủ bỏ hết những con đường dư thừa, chuẩn bị thông báo cho người phía ngoài khởi hành.
Văn Nhân Hằng nói: "Các vị tiền bối đi trước đi, hai ngày nữa vãn bối sẽ đuổi đến sau".
Mọi người cùng nhìn hắn, Ngụy trang chủ hỏi: "Là vì sư đệ ngươi?".
Văn Nhân Hằng "Vâng" một tiếng.
Lúc trước khi bọn họ xuất phát, Kỷ thần y có nói qua là sẽ bảo đồ đệ đến đây, nhưng người nọ vẫn không thấy đâu cả, tối hôm qua cuối cùng hắn cũng biết được tung tích của người nọ, quyết định chờ hai ngày, mặt khác là hắn muốn tìm cơ hội tiếp xúc với người của Ma Giáo, xem có phải bọn họ biết gì không.
Vừa lúc Ngụy trang chủ còn chưa khuyên được nữ nhi ở lại, liền nói đợi đi cùng luôn, huống hồ gì ai cũng không biết được sau này sẽ gặp cái gì, dù sao cũng phải để mọi người có thời gian chuẩn bị, không thể vội vàng như vậy được, bởi vậy cuối cùng quyết định ba ngày sau sẽ đi.
Văn Nhân Hằng biết nếu nhiều người sẽ khó khăn khi gặp mấy vị trưởng lão kia, nhưng hắn rất có kiên nhẫn, nói tiếng được, rồi trở về chăm sư đệ.
Đồ đệ của Kỷ thần y đến Dương gia vào tối ngày thứ hai, liền lập tức được mời đến tiểu viện của Văn Nhân Hằng.
Dương công tử làm gia chủ, có khách đến thăm thì hạ nhân sẽ báo cho hắn trước tiên. Khi đó Ngụy Giang Việt đang ngồi trong phòng hắn, nên hai người cùng đi đến luôn.
Mấy ngày trước Hiểu công tử hộc máu, tuy rằng không phải là do bọn họ, nhưng bọn họ không biết có liên quan gì đến việc ra ngoài không, Văn Nhân Hằng lại rất kinh khủng, bởi vậy mấy ngày nay bọn họ đều thức thời không đến quấy rầy hắn, bây giờ đồ đệ của thần y đến, vừa lúc bọn họ có thể đến xem tình hình của Hiểu công tử.
Lúc này Diệp Hữu đang định nghỉ ngơi, băng vải trên mặt vừa bị tháo ra, cũng lười quấn lại, vì thế khi Ngụy Giang Việt và Dương công tử bước vào, liền không thấy "đèn lồng" đâu, hơi sửng sốt.
Bọn họ lập tức nhận ra được gì đó, quay mặt cùng nhìn về phía vị công tử phía sau Văn Nhân Hằng.
Diệp Hữu đi đến bên cạnh sư huynh, cười khách khí với bọn họ.
Mái tóc dài của y chưa buộc, trên người mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, có phần tản mạn tùy tính, nửa bên mặt có vết bỏng, nhưng đã mờ đi nhiều, nửa khuôn mặt khác thì tuyệt đẹp kinh người, đẹp đến chấn động lòng người.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử lập tức ngây người, ngơ ngác nhìn nửa khuôn mặt hoàn hảo không bị tổn thương gì của y.
Ấn đường Văn Nhân Hằng giật giật, ấn sư đệ ngồi lại ghế, nhìn về phía vị công tử đi theo bọn họ vào cửa.
Người này khoảng chừng mười tám, mặt tròn mắt to, có má lúm đồng tiền, nhìn yếu ớt, đó chính là đệ tử quan môn của Kỷ thần y, Phương tiểu thần y. Người này thiên phú rất cao, nhưng không kiêu không nóng, tính tình rất tốt, ngay cả Kỷ thần y cũng từng nói tương lai thành tựu của hắn sẽ cao hơn mình nữa.
Phương tiểu thần y không bị khuôn mặt của Hiểu công tử làm chấn động, như là trong lòng đều là suy nghĩ cứu người vậy, câu đầu tiên là: "Người bệnh mà sư phụ nói đến, là vị công tử này sao?".
Văn Nhân Hằng gật đầu: "Mấy ngày trước y đã hộc máu một lần".
Sắc mặt Phương tiểu thần y khẽ biến, vội đi đến bắt mạch cho người bệnh.
Ngụy Giang Việt và Dương công tử đã tỉnh táo lại ngay lúc Phương tiểu thần y mở miệng, cảm giác mặt đỏ lên, xấu hổ tìm chỗ ngồi xuống. Ngụy Giang Việt lại nhìn thoáng qua Hiểu công tử, giật mình nhớ đến lời lúc trước phụ thân đã nói, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao.
Trong chốc lát phòng rất yên lặng, mấy người sợ quấy rầy đến tiểu thần y nên không mở miệng, thậm chí cũng cố gắng thở nhẹ hơn.
Một lát sau, Phương tiểu thần y thu tay lại, nói: "Y không sao cả".
Văn Nhân Hằng nghe những lời này đến chết lặng rồi.
Hắn thầm nghĩ việc này vẫn nên tìm người của Ma Giáo mới được, định khách sáo mấy câu đuổi ba người này ra cửa, nhưng sau đó lại nghe tiểu thần y nghiêm túc nói: "Nhưng nếu y lại hộc máu lần hai thì sẽ rất phiền phức, từ hôm nay trở đi ta muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh theo dõi y".
Đầu Văn Nhân Hằng rung lên, muốn hỏi có phải hắn chẩn ra được gì không, liền nghe tiểu thần y bổ sung thêm một câu: "Ngay cả lúc đi ngủ buổi tối".
Văn Nhân Hằng: "...".
Danh sách chương