Hiên Viên Thiệu bị bệnh, vừa mê man vừa sốt cao nên Cổ Tịch Vân không về tổng đà mà ở lại Lộng Nguyệt Các ngày đêm chăm sóc cho hắn. Đến lúc tỉnh lại, Hiên Viên Thiệu mới biết cuộc tấn công kia là do Huyền Vũ đường chủ làm phản, mà sự làm phản này thì Cổ Tịch Vân sớm đã có dự liệu, vậy nên y một lưới thu gọn, thương vong không quá nhiều.

Cổ Tịch Vân đút cháo cho Hiên Viên Thiệu ăn xong thì dẫn Hiên Viên Thiệu đi tản bộ dưới nắng sớm. Hiên Viên Thiệu ngắt một cành hoa rồi tò mò hỏi y:

“Tịch Vân, chuyện giữa ngươi và Huyền Vũ đường chủ là sao? Tại sao ông ta phải làm phản?”

“Lúc trước khi nghĩa phụ truyền lại ngai vị giáo chủ cho ta, ông ta đã chẳng ủng hộ gì. Sau đó nữ nhi của ông ta lại tự sát vì ta, vậy nên ta sớm nhìn ra sẽ có ngày ông ta tạo phản. Ta chờ đợi ông ta đủ lớn mạnh, cho ông ta vây cánh, có vậy mới triệt để loại trừ được.”

“Huyền tiểu thư gì đó có phải là thật lòng thích ngươi?”

“Nàng ta chỉ thật lòng thích khuôn mặt của ta thôi. Người trong thiên hạ cũng đều giống nàng ta.”

“Ta sẽ không giống họ.”

Cổ Tịch Vân gật đầu. Y không cười nhưng ánh mắt lại tỏa sáng: “Ta tin ngươi.”

Cổ Tịch Vân chỉ vào cây bạch ngọc tiêu của Hiên Viên Thiệu, nói tiếp: “Thổi ta nghe một khúc.”

Hai người bước vào mái đình. Cổ Tịch Vân ngồi xuống ghế gọi Niệm Nô dâng trà, còn Hiên Viên Thiệu đứng gần lan can cầm lên cây tiêu. Hắn lại thổi khúc Việt Nhân Ca, khắc họa tình ý của buổi đầu gặp gỡ. Lúc ấy, Cổ Tịch Vân một thân hắc y vừa bí ẩn vừa thâm trầm bước vào phòng, ánh nhìn đầu tiên lưu lại trên người hắn phảng phất nét lạnh lùng nhưng vẫn cao nhã khó ai sánh bằng. Mà hắn, một vương gia quen sống trong nhung lụa, nhìn qua vô số kỳ trân dị bảo trên đời, lại chưa từng nhận thấy vẻ đẹp tuyệt mỹ nào có thể hình dung trọn vẹn về đôi mắt ấy.

Hắn rung động…chỉ vì một ánh mắt, giống như tình cảm ngưỡng mộ không thể nói thành lời mà cô gái đưa thuyền nước Việt dành cho vị vương tử nước Sở. Hiên Viên Thiệu đang thổi thì chợt ngừng lại. Hắn hướng Cổ Tịch Vân, nói: “Tịch Vân, lòng yêu thích quân, quân có hay?”

Niệm Nô không canh đúng thời điểm dâng trà lên, nghe được Hiên Viên Thiệu tỏ tình thì nhịn cười lui ra. Hiên Viên Thiệu mất mặt quay lại thổi tiếp.

Cổ Tịch Vân rót chén trà ra, nhìn vào mặt nước sóng sánh, trong lòng rạo rực niềm hạnh phúc khó tả. Khi Hiên Viên Thiệu thổi hết khúc, Cổ Tịch Vân nhấm nháp xong tách trà, thong thả buông ra nhận xét: “Khá hơn lúc xưa rất nhiều.”

“Ta mới không thèm quan tâm cái này. Tịch Vân, ta chỉ muốn biết…” Hiên Viên Thiệu cầm cây tiêu hạ xuống ngang eo, rất không ưng ý hỏi: “Ta đối với ngươi…rốt cuộc là gì?”

“Tâm ta có ngươi.” Cổ Tịch Vân đặt tách trà xuống trả lời.

Hiên Viên Thiệu không mãn nguyện với câu trả lời hời hợt này.

“Tâm ngươi cũng có Bái Tử Giáo, có mấy vị đường chủ, có toàn thể giáo đồ. Ta muốn biết là ta so với họ có gì khác biệt?”

“Cái này thì ta chưa nghĩ tới.”

Hiên Viên Thiệu bực bội. Cổ Tịch Vân luôn là thế, lần nào hỏi tới mấy vấn đề quan trọng đều bảo chưa nghĩ tới. Nói một câu “ngươi là người của ta” thì dễ dàng như ăn cơm, lẽ nào nói “ta thích ngươi, ngươi là người duy nhất ta thích” lại khiến y tẩu hỏa nhập ma, chết liền tại chỗ hay sao? Hiên Viên Thiệu giắt cây tiêu vào lại thắt lưng, hành động cộc lốc như giận cá chém thớt. Bất ngờ, hắn có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Khi sờ tay dưới thắt lưng, hắn không thấy mảnh ngọc bội thường đeo đâu cả.

“Ngọc bội của ta…?”

“Ngươi làm rớt trong mật thất. Nó bị nứt một đường nhỏ nên ta đã đưa thợ sửa lại.”

Hiên Viên Thiệu giật mình. Giờ chưa phải lúc thích hợp tiết lộ thân phận thật sự của hắn với Cổ Tịch Vân, ít nhất phải đợi Cổ Tịch Vân thừa nhận là thích hắn mới được.

“Mảnh ngọc đó là vật báu gia truyền của nhà ta. Dù sao cũng là ngọc cổ, nếu vết nứt không lớn qua thời gian sẽ tự lành lặn lại. Ngươi không cần sửa, cứ đem trả cho ta là được.”

Cổ Tịch Vân thuận theo ý hắn: “Lát nữa ta sẽ đi lấy. Gió bắt đầu nổi lên rồi, chúng ta nên quay về phòng.”

Sau khi đưa Hiên Viên Thiệu về phòng, Cổ Tịch Vân đi đến tổng đà. Loạn của Huyền Vũ đường chủ đã được dẹp nhưng hậu quả do nó để lại vẫn cần y xử lý. Bạch Hổ đường chủ Dạ Thuần Phong chấp chưởng luật lệ trong giáo phái, sớm đã đem những hạng tôm tép giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy, chỉ riêng Huyền Vũ đường chủ công cao chức lớn, tuổi đời đáng bậc trưởng bối hắn, hắn không dám tùy tiện động vào.

Cổ Tịch Vân mặt không biến sắc, rất bình thản tuyên bố:

“Tạo phản thì tức là tạo phản, nếu giữ mạng cho hắn, trên dưới Bái Tử Giáo còn coi ta ra gì? Hắn nhất định phải chết.”

“Nhưng mà chết trong tay ai lại rất quan trọng.” Vũ Khang Y nói. “Hắn dù sao cũng là huynh đệ vào sinh ra tử của lão giáo chủ quá cố. Nếu chính tay giáo chủ giết hắn, người khác sẽ nói giáo chủ không coi lão giáo chủ ra gì.”

Dạ Thuần Phong xen vào: “Kỳ thực giáo chủ cũng không cần trực tiếp giết hắn. Cứ đợi vụ lộn xộn này trôi qua một thời gian, đến kỳ hạn cấp thuốc giải thánh thủy, không cấp cho hắn thì hắn sẽ tự chết. Vừa ít tai tiếng, vừa không cần nhìn thấy máu, đây là cách lưỡng toàn kỳ mỹ.”

Cổ Tịch Vân phản đối: “Hắn không thể chết âm thầm theo cách đó. Ta muốn toàn thể giáo chúng đều biết hắn vì cớ gì mà chết, chết ra sao, nhằm cảnh cáo những kẻ không an phận có ngày sẽ học theo hắn.”

“Nếu giáo chủ muốn hắn chết, vậy thì hãy giao chuyện này cho Thuần Phong toàn quyền quyết định, người khác sẽ không có cớ chỉ trích giáo chủ.” Dạ Thuần Phong nói.

“Không, ta còn có người thích hợp hơn cả ngươi.”

Dạ Thuần Phong vừa nghe liền hiểu ra ý của Cổ Tịch Vân: “Lẽ nào giáo chủ đang nhắc đến Thanh Long đường chủ?”

“Phải.”

Vũ Khang Y hai mắt sáng quắc lên: “Đúng rồi, nếu luận về công trạng trong giáo phái, Thanh Long đường chủ cũng chẳng thua kém gì Huyền Vũ đường chủ. Để ông ta xử lý Huyền Vũ đường chủ, vậy thì quá hợp lý, cũng không ai dám dị nghị gì nữa. Ông ta thường ngày vẫn thích lập công, lần này cho ông ta được dịp lập thêm một đại công.”

“Thuần Phong, ngươi đi gặp Thanh Long đường chủ nói lại với ông ta rằng ta giao toàn quyền xử lý Huyền Vũ đường chủ cho ông ta. Ông ta nên làm cho thật tốt.”

Dạ Thuần Phong cười tươi như trút được gánh nặng: “Thuộc hạ đi ngay.” Trước lúc đi, Dạ Thuần Phong nhìn Vũ Khang Y một cái, Vũ Khang Y quay sang hướng khác, ngầm không muốn đi theo.

Cổ Tịch Vân cùng với Dạ Thuần Phong và Vũ Khang Y, còn có cả Huyền Khanh Phượng từ nhỏ lớn lên bên nhau. Mặc dù vậy, Cổ Tịch Vân không có thói quen tò mò chuyện người khác, bất quá chuyện giữa hai người họ khắp tổng đà đã đồn ầm lên, y không thể bịt kín tai không nghe thấy. Chuyện là Dạ Thuần Phong rất phong lưu, ra vào kỹ viện như nhà ở. Kỹ viện hắn thường tới nhất là Phong Mãn Lâu. Vì để trói chân hắn, Vũ Khang Y tự xây một kỹ viện nam đối diện Phong Mãn Lâu, lấy tên Bách Diệp Túy Hoa Lâu. Dạ Thuần Phong chơi đùa với một kỹ nữ thì Vũ Khang Y sẽ trò chuyện với một vị khách. Bà chủ Phong Mãn Lâu không chịu nổi trò chơi tình ái giữa hai người vì bị Bách Diệp Túy Hoa Lâu hút đi không ít khách, tìm cớ đuổi Dạ Thuần Phong đi. Dạ Thuần Phong bèn sang kỹ viện khác ăn chơi. Vũ Khang Y không thể dời Bách Diệp Túy Hoa Lâu theo, vậy nên xông vào đánh sập cái kỹ viện dám tiếp đãi Dạ Thuần Phong. Dạ Thuần Phong chỉ mắng Vũ Khang Y vài câu nhưng Vũ Khang Y kịch liệt giận dữ, giờ không muốn nhìn đến mặt Dạ Thuần Phong nữa.

“Vũ Khang Y, ta muốn lấy lại mảnh ngọc bội từng đưa ngươi đem sửa.” Cổ Tịch Vân hướng đến Vũ Khang Y nói.

“A!” Vũ Khang Y sực nhớ ra gì đó, bèn lấy từ trong thắt lưng ra một đống lộn xộn. Cổ Tịch Vân nhìn thấy mảnh ngọc đã vỡ đôi, khẽ nhíu mày lại. Y bảo Vũ Khang Y sửa chứ không bảo phá hủy, tại sao lại thành ra như thế?

“Giáo chủ, cái này cũng không phải lỗi tại ta. Người thợ nói từ kẽ nứt trên miếng ngọc thấy có vật mờ ám, ta mới bảo hắn đập vỡ xem, thì ra là một còi lệnh. Trên còi lệnh có họa tiết của hoàng gia. Ta điều tra qua rồi, chỉ có hoàng đế hoặc bậc vương hầu mới sử dụng còi lệnh này. Nó được dùng để triệu tập cấm vệ quân.”

Cổ Tịch Vân sững sờ cầm lấy còi lệnh Vũ Khang Y dâng lên, màu mắt tối sầm lại. Trong phút chốc, y liền hiểu ra vì sao người kia lại khẩn trương đến mảnh ngọc bội này như vậy.

“Giáo chủ, chuyện này có cần điều tra tiếp hay không?”

Cổ Tịch Vân dứt khoát nói: “Ta cho ngươi ba ngày, nhất định phải tra cho rõ. Còn nữa, lục soát trăm dặm xung quanh tổng đà và Lộng Nguyệt Các, nếu thực sự phát hiện được có cấm vệ quân ẩn nấp, giết không cần lệnh.”

“Giáo chủ, nếu chuyện này có liên quan đến triều đình, chúng ta làm vậy sẽ khơi dậy phong ba rất lớn.”

“Triều đình và chúng ta từng có giao ước nước sông không phạm nước giếng. Nếu họ làm trái giao ước trước thì không cần khoan nhượng. Tiến hành trong bí mật. Nội loạn vừa thanh trừng, không thể phát sinh thêm biến cố không đáng.”

Vũ Khang Y lui ra ngoài. Cổ Tịch Vân bóp nát còi lệnh trong lòng bàn tay. Khi y thả các ngón tay ra, chỉ còn lại một đống hạt li ti rải trên mặt đất.

Cổ Tịch Vân rít dài qua kẽ răng: “A Thiệu, ta hy vọng ngươi không gạt ta. Nếu ngươi thật sự gạt ta, giữa chúng ta coi như chấm hết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện