Ngày tháng êm đềm trôi qua, Thẩm Tư Duệ sống với Diêu Vận Lạc cực kỳ vui vẻ. Những hôm cô ấy rảnh rỗi thì đưa bé con dạo phố, ngắm cảnh. Có khi chỉ đơn giản là đến hiệu sách, yên lặng đọc sách hay dạy cô nhóc ít bài tiếng Anh.

Từ ngày Thẩm Tư Duệ đến ở cùng, Diêu Vận Lạc rất ít làm việc trước mặt cô nhóc. Cô ấy đem hầu hết sổ sách đến trường. Mỗi khi trống tiết là tranh thủ xử lý.

Những hôm Diêu Vận Lạc bận rộn ở trường, Thẩm Tư Duệ như cô vợ hiền ở nhà nấu cơm, dọn dẹp. Đôi khi cô nhóc sẽ ra ngoài để quen dần với đường xá thành phố.

Mặc dù mười lần hết chín lần phải phải gọi điện giảng viên Lạc đón về...

Diêu Vận Lạc cũng cạn lời với bé con. Nhớ tới lần đầu gặp gỡ, nhờ bé con đưa về nhà, em ấy có nói mình dễ lạc đường. Kì thật lúc đó Diêu Vận Lạc không có tin. Còn bây giờ cô ấy không dám không tin.

Thỉnh thoảng Thẩm Tư Duệ gọi điện hỏi thăm bố mẹ, kể tình hình ở thành phố cho hai người nghe. Bố mẹ Thẩm nghe được ở thành phố có người săn sóc cho con hai ông bà nên cũng an tâm hơn nhiều.

Trước hôm nhập học một ngày, Uyển Đình gọi điện rủ Thẩm Tư Duệ và Diêu Vận Lạc cùng nhau ăn tiệc. Địa điểm ở nhà anh trai cô nàng.

"Thì ra Uyển Đình còn có một anh trai. Sao trước nay em không kể tôi nghe?"

Thẩm Tư Duệ đặt điện thoại lên bàn, ngạc nhiên nói: "Em chưa kể cô nghe ạ?"

"Ừ. Chưa kể."

"Vậy giờ cô biết rồi đó, Uyển Đình có một anh trai. Hì hì." Cô nhóc híp mắt nói, cả người ngả nhào vào lòng Diêu Vận Lạc.

Diêu Vận Lạc dang tay bọc lấy Thẩm Tư Duệ, ổn định cơ thể bé con để tránh té xuống đất.

"Mấy giờ bữa tiệc bắt đầu?"

"Tám giờ tối. Khoảng vài tiếng nữa là bắt đầu rồi." Thẩm Tư Duệ vùi đầu vào lồng ngực Diêu Vận Lạc, hưởng thụ cảm giác hương thơm bao bọc cả người.

"Em xin địa chỉ đàng hoàng chưa?"

"Uyển Đình nói sẽ gửi định vị."

Diêu Vận Lạc cong môi, "Đúng là bạn thân. Sợ gửi địa chỉ em đi lạc nên gửi hẳn định vị."

Thẩm Tư Duệ bĩu môi, biết mình đuối lý nên không lên tiếng.

Được một lúc, hai cô trò lần lượt đi tắm, chọn đồ đẹp rồi đi mua quà. Hai người đến nhà anh trai Uyển Đình sớm hơn giờ tổ chức nửa tiếng.

"Tiểu Duệ, cô Lạc! Oa, cuối cùng cũng gặp lại rồi. Lâu thật nha!"

"Mới có mấy tháng, làm quá." Thẩm Tư Duệ cười nói.

"Khẩu thị tâm phi." Cô ấy liếc mắt nhìn cô nhóc, sau đó mỉm cười nói với  Uyển Đình: "Ban nãy trên đường Duệ Duệ phấn khích lắm. Luôn miệng kể đủ thứ chuyện về em. Còn nói cái gì mà..."

Thẩm Tư Duệ bối rối đưa tay che miệng Diêu Vận Lạc, mặt ửng màu hồng nhạt. Diêu Vận Lạc cong mắt nhìn cô nhóc.

"C-cô đừng nói nữa."

Diêu Vận Lạc lấy tay Thẩm Tư Duệ ra, "Được. Nghe em tất."

"Á à, Tiểu Duệ nhớ mình đúng không? Còn giả vờ không nhớ!" Uyển Đình câu cổ Thẩm Tư Duệ, nhe răng cười. Trên người Uyển Đình có mùi đồ nướng nhàn nhạt. Thẩm Tư Duệ đoán bữa tiệc hôm nay là tiệc thịt nướng.

Hôm nay trăng sáng và tròn, to hơn thường lệ một chút. Uyển Đình hỏi thăm Thẩm Tư Duệ ít câu, thì thầm đủ điều không biết chán.

Mãi đến khi Khiết Vân bưng đĩa thịt đi ngang qua, tình cờ thấy mọi người đứng ở cổng nói chuyện nên lên tiếng nhắc nhở.

"Đình Đình, sao không gọi bạn em với cô Lạc cùng vào?"

Lúc này Uyển Đình mới nhận ra mình hí hửng quá quên mất phép tắc. Cô nàng vẫy tay tăng âm lượng nói với Khiết Vân: "Vâng ạ." Sau đó quay sang Diêu Vận Lạc cùng Thẩm Tư Duệ, "Mình vào trong thôi."

Ba cô trò phụ Khiết Vân đem thịt nướng ra góc nhỏ sau nhà, nơi có một đốm lửa lập loè trong đêm tối. Bên cạnh đốm lửa đó là một chàng trai. Tóc cắt gọn gàng, áo thun cam, quần sọt trắng, ngũ quan thanh tú.

Diêu Vận Lạc cảm thấy người này trông hơi quen mắt. Nhưng vì bóng tối bao trùm không gian, hình ảnh anh chỉ lờ mờ nhờ ngọn lửa gần kề, cô ấy không cách nào xác nhận.

Mãi đến khi anh chàng xoay người gật đầu lễ phép, Diêu Vận Lạc mới nhận ra.

"Giang Đông đúng không?"

Anh chàng ngạc nhiên nhìn Diêu Vận Lạc. Đôi tay đang nướng thịt cũng khựng lại. "Trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?"

Cô ấy lắc đầu, "Tôi biết anh, nhưng anh không biết tôi. Không tính là có quen biết."

Giang Đông gấp mấy miếng thịt chín bỏ vào đĩa. Nghĩ thử làm sao cô giáo của em gái lại biết mình, nhưng nghĩ mãi cũng không thông. Đình Đình có nói không hay kể về anh với người khác. Có kể với Tiểu Duệ nhưng chỉ kể hình tượng chứ không nói tên. Đương nhiên anh tin tưởng tuyệt đối vào lời của em gái mình.

À, đúng rồi...

"Cô giáo xem hồ sơ Đình Đình nên biết tôi đúng không?" Chỉ có thể là khả năng này.

Diêu Vận Lạc đặt đĩa thịt xuống, phủi phủi miếng bạt cho Thẩm Tư Duệ ngồi, "Tôi có coi qua hồ sơ Uyển Đình, chỉ biết em ấy họ tên đầy đủ là Giang Uyển Đình. Ngoài ra không xem thông tin các thành viên khác."

Không gian đột nhiên trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng ngọn lửa tí tách. Ngoại trừ Diêu Vận Lạc bắt đầu nướng thịt phụ, tất cả đều chăm chú nhìn Giang Đông, như thể chờ đợi điều gì đó.

Anh chàng nhận thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, chỉ đành "ồ" một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, cũng không tiếp tục hỏi thêm, dù sao anh không phải người hay tò mò. Uyển Đình với Thẩm Tư Duệ thấy thế, không hẹn mà chung một lời thay Giang Đông hỏi Diêu Vận Lạc.

"Làm sao cô biết anh Giang Đông ạ?"

Hỏi xong, hai cô liếc mắt nhìn nhau, bật cười vì độ ăn ý. Diêu Vận Lạc cũng cười theo.

"Anh trai em lập trình ứng dụng Evollrig đúng không?"

Giang Đông tạm dừng, "Cô giáo là giảng viên ở phần mềm?"

"Ừ."

"Ra là vậy, trùng hợp nhỉ?" Giang Đông híp mắt nói.

Khiết Vân chia thịt nướng sẵn vào các đĩa rồi phát cho từng người. Những người còn lại phụ Giang Đông nướng thịt. Chợt Giang Đông hỏi:

"Mọi người biết Evollrig mang ý nghĩa gì không?"

***

Câu hỏi của Giang Đông cũng là câu tui dành cho các bạn độc giả. Gần 100 chương rồi mà chưa ai nhận ra saooo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện