Vượt qua kỳ thi là một chuỗi ngày nhàn hạ, sung sướng. Hôm nay bầu trời xanh biếc không có lấy một gợn mây. Thẩm Tư Duệ cùng Uyển Đình ăn sáng tại căn tin, thảo luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.



Món mì xào rau cải nơi đây làm ngon tuyệt cú mèo, Uyển Đình gọi tới đĩa thứ hai vẫn chưa thấy ngán.



"Ăn nhiều như vậy, thật sự muốn hoá thành heo sao?" Mắt thấy cô nàng tính gọi thêm đĩa thứ ba, Thẩm Tư Duệ nhịn không được lên tiếng trêu chọc.



Uyển Đình bĩu môi, "Thì sao? Khiết Vân còn chưa chê mình, đến lượt cậu lên tiếng chắc?" Nói đoạn liền gọi thêm một đĩa nữa.



Thẩm Tư Duệ giật giật khoé môi. Cô phát hiện từ ngày nhỏ bạn thân biết mình có người yêu, mỗi giây mỗi phút có cơ hội liền khoe Khiết Vân. Muốn so xem cặp nào lãng mạn hơn à?!



Căn tin hiện tại khá vắng, bọn cô lại ngồi trong góc khuất, căn bản là không ai để ý đến. Thẩm Tư Duệ cũng thả lỏng hơn.



Cô đưa ra nghi vấn trong lòng, "Nhắc đến Khiết Vân, trước thi lịch học hành đè đầu cưỡi cổ cậu vẫn tìm chị ấy. Thi xong sao lại nhàn hạ đi chơi cùng mình thế này?"



Uyển Đình im lặng ít phút, mãi một lúc sau mới cúi đầu thở dài, "Mình thi lên mười hai, chị ấy thi lên đại học, đương nhiên khác nhau rồi." Cô nàng dừng lại một lúc, "Cậu cũng biết Khiết Vân theo ngành Y nhỉ?"



"Ừm biết." Bình thường Uyển Đình cười cười nói nói, hôm nay bỗng dưng trầm lắng tâm sự làm Thẩm Tư Duệ thấy không quen lắm.



Chung quy đều là con người, ai chẳng có những chuyện không như ý, khiến bản thân buồn rầu não nề?



Đôi mắt Uyển Đình đượm buồn. Cô nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:



"Trước thi mình cố gắng dành thời gian cùng Khiết Vân thật nhiều. Bởi vì chị ấy sắp sang môi trường khác, sẽ phải yêu xa một năm. Mà sau khoảng yêu xa thường thì tình cảm sẽ nhạt nhoà. Lại thêm môi trường mới, điều gì dám chắc Khiết Vân không gặp được người thích hợp hơn?"



Yên xa sao? Thẩm Tư Duệ suy tư ít phút, lại nghe Uyển Đình nói tiếp.



"Nhưng quan trọng hơn, khi có khoảng cách địa lý nỗi nhớ nhung sẽ lớn vô cùng. Mình bất chấp học hành thi cử quấn quýt một chỗ cùng Khiết Vân là để bù cho khoảng tạm chia xa."



Những chuyện này đương nhiên Thẩm Tư Duệ hiểu. Thế nhưng trọng tâm câu hỏi không phải ở đó. "Vậy còn sau thi, không bị việc học đè đầu cưỡi cổ, rãnh rỗi như vậy lại không tìm Khiết Vân?" Cô lặp lại vấn đề mình thắc mắc.



Uyển Đình lắc đầu gượng cười, "Mình thông suốt rồi." Bên trong ánh mắt của cậu ấy dường như có chút bất lực.



Chuông reo lên một hồi dài cắt ngang lời nói kế tiếp, Thẩm Tư Duệ đi trả tiền, tiện tay mua hai hộp sữa, một hộp sữa bắp, một hộp sữa dâu. Hộp sữa bắp đương nhiên là dành cho Uyển Đình.



Uyển Đình nhận lấy hộp sữa, hếch mi liếc Thẩm Tư Duệ một cái, "Tiểu Duệ nhà ta nay tâm lý phết."



Câu này nghĩa tường minh là đang khen, thế nhưng cũng mang hàm ý trêu ghẹo. Thẩm Tư Duệ nghe ra, thế nhưng quyết định không so đo. Hiện tại tâm trạng Uyển Đình đang không tốt, cô nhịn!



Lúc này Uyển Đình đảo mắt nói tiếp.



"Khiết Vân thi vào ngành Y, điểm số cao chót vót. Cậu nói xem, nếu mình cứ liên tục làm phiền chị ấy, lỡ mà có rớt đại học, chắc mình dằn vặt cả đời mất."



Gương mặt cô nàng vui tươi một cách giả tạo. Rõ ràng là cố gắng nặn ra nụ cười.



Thẩm Tư Duệ nhìn bộ dáng gượng gạo kia, trong lòng đột nhiên nổi giận.



Thà rằng cậu ấy không cười. Chứ chứng kiến nụ cười kiểu đó Thẩm Tư Duệ sợ tối nay mơ ác mộng mất!



Cô giơ tay véo má Uyển Đình, "Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, đừng có trưng ra bộ dáng ngoài vui tươi trong ủ rũ. Nhìn ghét lắm!"



Đôi má đột nhiên bị đau khiến Uyển Đình kêu la mấy tiếng. Thẩm Tư Duệ thấy thế liền buông tay, "Đau lắm sao?"



"Cậu tự véo thử xem!"



"Nổi giận được như thế chắc không sao rồi."



"Cậu!!!"



Đối với Uyển Đình, những chuyện khó nói được trút xuống mang đến cảm giác thoải mái hơn trước nhiều.



Còn đối với Thẩm Tư Duệ, ngoài mặt là an ủi thế đó, thực chất bên trong suy nghĩ nhiều lắm. Cô thấy được sự khác biệt giữa mình với Uyển Đình. Cả hai là một đôi bạn thân, cô trẻ con bao nhiêu cô nàng lại trưởng thành bấy nhiêu. Tuy ngoài mặt luôn tỏ ra lạc quan tích cực, bên trong Uyển Đình là cả bầu trời nội tâm.



Xét về một phương diện nào đó, Uyển Đình cùng giảng viên Lạc có một điểm chung, vô cùng tâm lý.



Những tiết học sau thi hầu hết là ngồi không. Lớp cô chia thành nhiều nhóm nhỏ, có nhóm kể chuyện, có nhóm chơi oẳn tù tì, có nhóm chơi caro, thậm chí còn có cả những trò tuổi thơ như trồng cây chuối, úp lá khoai.



Liệu rằng đến cuối cấp cả lớp có còn được học chung? Chắc là không. Ngay cả cô cùng Uyển Đình cũng có thể tách lớp mà.



Một người giỏi Toán mù Anh, một người giỏi Anh mù Toán. Chơi được với nhau đúng là số trời!



Thẩm Tư Duệ mở điện thoại, định bụng gửi tin nhắn cho Diêu Vận Lạc, thế nhưng khi đã soạn xong lại khựng một nhịp, cuối cùng thao tác xoá đi các con chữ vừa gõ.



Hiện tại giảng viên Lạc hẳn là bận lắm, nào là chấm bài, nhập điểm, phê sổ, đủ thứ công chuyện. Vốn cô không rành về mấy thứ này, nhưng năm nào cũng nghe các thầy cô hát điệp khúc nghề nhà giáo vất vả lắm ấy, nghe riết thành quen.



Không như đợt chạy nước rút, vừa học vừa trêu ghẹo cô đủ điều. Nhớ lại những lúc ấy, gương mặt Thẩm Tư Duệ vô thức nóng lên.



Đang lúc hồi tưởng chuyện cũ, điện thoại cô đột ngột rung lên.



Trên màn hình hiện một tin nhắn, "Duệ Duệ, tan học cùng đi ăn trưa nhé. Tôi có chuyện muốn nói với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện