Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Tư Duệ quay đầu, bóng hình Diêu Vận Lạc hiện ra trước mắt.
Cô nhóc không có thói quen dẫn khách về nhà, càng không có thói quen đến nhà người khác chơi. Uyển Đình là ngoại lệ đầu tiên, tiếp nối cô nàng là giảng viên Lạc.
"Em chưa ăn sáng sao?"
Thẩm Tư Duệ gật đầu, theo phép lịch sự mời Diêu Vận Lạc, "Cô có muốn ăn cùng không?" Theo kịch bản thì câu nói kế tiếp của cô ấy sẽ là, không, em cứ ăn đi, tôi ngồi đây được rồi. Nào ngờ Diêu Vận Lạc vứt kịch bản, trả lời:
"Có." Hơn nữa không có chút ngần ngại nào, vô cùng tự nhiên ngả người ra sau xoa bụng. "Hôm nay dậy muộn, chưa kịp cho nó ăn cái gì. Đói."
Cô nhóc trầm tư một lúc, sau đó múc hai bát cháo đặt lên bàn, không quên lấy thêm cái muỗng nữa.
Diêu Vận Lạc vỗ vỗ tay, khen ngợi: "Em thật khéo tay."
"Cô đang trêu em có đúng không?" Thẩm Tư Duệ giật giật khoé môi, miễn cưỡng hỏi ngược lại. Cháo này không phải cô tự tay nấu, mà là mẹ cô nấu. Cô chỉ hâm nóng nó, múc nó ra và lấy muỗng để ăn, khéo tay chỗ nào? Chắc chắn là muốn trêu mình, Thẩm Tư Duệ trề môi, ánh nhìn như muốn làm nũng.
Cô nghĩ cô biết nấu ăn nên có quyền bắt nạt em sao? Ai cho!!!
Thẩm Tư Duệ không hề biết, bản thân lúc bệnh lại có siêu năng lực mới, không những suy nghĩ nhiều mà còn có xu hướng thành suy diễn linh tinh. Hơn nữa, độ trẻ con lại được bình phương lên, đến cả hành động cũng ngập tràn ý làm nũng.
Ở đây mà có gương soi, mặt cô ắt hẳn đỏ thành một mảng.
Diêu Vận Lạc cảm thấy cô nhóc mình dạy sắp thành tinh rồi, bình thường vô cùng dễ thương, lúc bệnh moe đến khó cưỡng. Lòng phấn khích nhanh chóng được cô ấy kiềm chế lại, cuối cùng chuyển hoá thành sự gia tăng nhịp đập con tim.
Thình thịch, thình thịch...
Thẩm Tư Duệ đột nhiên ngồi xuống, húp hai húp cháo, liếm liếm môi ngẩng đầu, "Sao cô còn chưa ăn?"
"A... à ừ, tôi ăn liền đây." Một trong những lần hiếm hoi Diêu Vận Lạc nói vấp chữ.
Hai cô nàng mỗi người đeo một tâm tư hoàn thành bữa ăn. Diêu Vận Lạc giành rửa bát, sau đó đẩy Thẩm Tư Duệ ra sô pha ngồi.
Tiếng nước chảy va vào bát đĩa, kế đến là tiếng bát đĩa va vào nhau. Âm thanh thật vui tai. Thẩm Tư Duệ co người ôm hai đầu gối vào lòng, an phận mở chương trình giải trí xem.
Không biết từ lúc nào, mưa lại tiếp tục rơi xuống. Hệt như ban sáng, khác ở chỗ lần này không cúp điện, bầu trời cũng chẳng tối tăm.
Một lúc sau Diêu Vận Lạc đi ra, cô chống một tay ngang eo nói: "Thẩm Tư Duệ sao em lại ngồi như thế? Tư thế đó không tốt cho sức khoẻ đâu."
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu, đáp lại Diêu Vận Lạc bằng một ánh mắt muốn nói lại thôi. Biểu cảm rất nhỏ kia lọt vào mắt Diêu Vận Lạc, cô lập tức bước đến bên cạnh, hạ giọng dịu dàng hỏi.
"Sao vậy?"
Lúc này cô nhóc mới chú ý giảng viên của mình đã xoắn tay áo lên, để lộ làn da trắng mịn màng.
"Cô gọi em là Thẩm Tư Duệ." Giọng nói cô nhóc nhỏ lại, như một đứa trẻ sợ bị phạt.
Con người ta chỉ nói lời thật lòng khi uống rượu và bị bệnh là ý này sao? Bé con đang bắt đầu đòi hỏi? Diêu Vận Lạc có chút choáng váng, như này còn đâu cái danh đứa trẻ ngoan? Thế nhưng lại cảm thấy lâng lâng vui vẻ, cô ân cần hỏi lại.
"Vậy tôi nên gọi em bằng gì?" Cô ngẫm một chút, trong đầu bỗng loé lên một danh xưng.
Bé con.
Ờm, không được. Em ấy sẽ bị doạ sợ. Lúc này Diêu Vận Lạc mới ý thức được, cô gọi cô nhóc là bé con từ lúc nào? "Bố mẹ gọi em là Tiểu Duệ. Uyển Đình cũng vậy." Thẩm Tư Duệ xoa cằm, định nói cô cũng gọi em như thế đi thì bắt gặp ánh mắt đầy ý vị. Cô nuốt lại lời dâng tới miệng, ngoan ngoãn nhìn Diêu Vận Lạc.
Cô ấy đột nhiên bật cười, vớ lấy thiết bị điều khiển tắt ti vi.
"Em nên ngủ trưa. Yên tâm, trời mưa dễ ngủ."
Bị bệnh khiến đầu óc Thẩm Tư Duệ mơ màng, nghe xong câu nói Diêu Vận Lạc bắt đầu cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Thẩm Tư Duệ thả lỏng người nằm xuống sô pha. Không ngờ lại chìm vào giấc ngủ nhanh như thế, kể cả bên cạnh đang có người. Diêu Vận Lạc khom lưng quan sát một lúc, sau đó dạo một vòng nhà Thẩm Tư Duệ, tìm được cái chăn ở căn phòng sát cầu thang, mang tới đắp cho bé con.
Em ấy nằm nghiêng sang hướng có thành ghế, tay gối đầu, môi khẽ mở, hơi thở đều đặn. Diêu Vận Lạc nuốt một ngụm nước bọt, một suy nghĩ kì quái bỗng nổi lên.
Ném suy nghĩ kia qua một bên, cô ấy quay lại căn phòng sát cầu thang ban nãy, lấy cái gối nằm, lưỡng lự ít phút quyết định lấy thêm cái gối ôm. Kế tiếp đem ra sô pha, đỡ đầu cô nhóc lót gối nằm vào.
Khoảnh khắc ấy Thẩm Tư Duệ hơi nhíu mày, sau đó dần thả lỏng ra. Diêu Vận Lạc nhìn nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Tư Duệ.
Tóc em ấy thật mềm.
Thẩm Tư Duệ mơ màng cảm nhận được, đôi tay thon dài của giảng viên Lạc đang chậm rãi chạm vào tóc cô. Và dường như, cô vui vẻ với điều này.