"Này này, cậu có sợ động, thực vật nào không?" Uyển Đình híp mắt, hướng về Cẩm Huyền.

Lâm Uyên lập tức hùa theo, "Mình cũng tò mò."

Ngô Tú lên tiếng chứng minh sự tồn tại, "Đúng đó, đúng đó."

Cẩm Huyền lướt mắt qua Lục Chính, cậu ta cũng gật đầu. Cô làm điệu bộ suy nghĩ một chút, "Có lẽ là không."

Uyển Đình: "Rắn cũng không á?"

Lâm Uyên: "Hổ, sư tử, báo thì sao?"

"Cá mập? Cậu cũng không sợ á?" Ngô Tú cười cười, góp vui.

Lục Chính nhíu mày: "Vi rút vi khuẩn thì sao?"

"..."

Ríu rít nói chuyện một lúc, bà cụ cùng vài ba cô gái khác mang đồ ăn bày lên bàn. Bên cạnh còn có một hũ rượu, có lẽ là lệ của dân tộc miền núi nơi đây.

Diêu Vận Lạc là giáo viên, lại đang dẫn dắt đám nhóc leo núi, không thể uống. Mà đám Thẩm Tư Duệ chỉ là học sinh, đương nhiên cũng không.

Bây giờ là giữa trưa, mặt trời đứng bóng. Đi bộ suốt một buổi cả nhóm đã sớm đói lả người, đồ ăn bày ra trước mắt càng thêm kích thích chiếc bụng đói meo.

Diêu Vận Lạc lên tiếng cảm ơn bà cụ, sau đó hối thúc cả bọn ăn. Đoạn đường còn dài, bổ sung năng lượng là tất yếu.

Dọc đường đi có nhiều quán ăn theo kiểu truyền thống, duy chỉ có nơi đây là nhà sàn hang động. Điểm đặc biệt khác lạ này đem vào báo cáo sau chuyến ngoại khoá dễ có điểm. Ăn thua vẫn là xem mấy nhóc có biết vận dụng không. Diêu Vận Lạc vừa nghĩ vừa cong cong khoé môi, ánh mắt vô thức rơi vào Thẩm Tư Duệ.

Kết thúc bữa ăn, Diêu Vận Lạc cho một ít rượu vào bình cá nhân, giở bản đồ xem đường đi kế tiếp.

"Chủ nhiệm lớp em bảo phải lên đỉnh trước hoàng hôn. Căn cứ vào điều kiện khách quan, tôi đề xuất nên đi hướng này." Ngón tay thon dài của Diêu Vận Lạc lướt nhẹ theo con đường cô vừa tính toán. Một đường đâm thẳng lên núi, không có quán ăn hay nhà trọ. "Các em nêu ý kiến đi."

Cả đám thảo luận, cuối cùng đồng ý với Diêu Vận Lạc. Con đường cô nàng chọn là con đường ngắn nhất, nhưng không dốc lắm. Vừa tiện cho việc về đích sớm, lại phù hợp với thể lực của Uyển Đình. Đổi lại sẽ không có quán ăn, nhà trọ. Quy luật bù trừ mà.

Thật ra cũng không cần thiết, khi xuống núi ghé ăn sau cũng được. Quan trọng vẫn là lên đỉnh trước hoàng hôn.

Vậy là cả nhóm vui vẻ tiếp tục lên đường.

Ngọn núi này cây cỏ trải khắp, ở xa cảm giác màu xanh bao bọc, ở gần thanh bình hoang dã. Thẩm Tư Duệ càng nhìn càng chìm đắm trong cảnh thiên nhiên. Bất giác hồi tưởng những kí ức thời thơ bé.

Mẹ cô từng kể năm cô ba tuổi, rất thích đối nghịch. Mẹ dặn dò kĩ càng không nhét đậu vào mũi, sau đó đi pha sữa, trở lại mũi Thẩm Tư Duệ đã đầy đậu. Ba nói ổ cắm có điện, miêu tả bị điện giật đáng sợ như thế nào, cô gái của chúng ta, luôn miệng bảo sợ, ngay lúc ba quay lưng lấy đồ, lập tức chọt tay vào...

Cũng may những lần đó đều được can thiệp kịp thời.

Từng dòng hồi tưởng chậm chạp đi ngang qua. Cô bất giác mỉm cười, sao hồi đó mình phản nghịch vậy nhỉ?

Uyển Đình đứng bên cạnh, cất tiếng trêu ghẹo, "Cậu nhớ đến người yêu rồi đúng không? Tự dưng suy nghĩ rồi cười cười."

"Suy nghĩ rồi cười nghĩa là có người yêu sao?" Cô hỏi ngược lại. Nếu chuyện này là thật, Thẩm Tư Duệ chắc có cả tủ người yêu.

Uyển Đình xì một tiếng không nói. Một phần cô nghĩ vậy cũng do bụng ta suy ra bụng người. Bản thân nhiều lần nhớ Khiết Vân, mỗi lần như thế cười không dứt, thấy Thẩm Tư Duệ mang trạng thái gần giống mình, không nhịn được trêu đùa ít câu.

"Cậu biết bói không?" Cô huých nhẹ khuỷu tay Uyển Đình.

Thẩm Tư Duệ cảm thấy bất an từ nãy, linh cảm mách bảo có gì đó không ổn. Nhưng nghĩ mãi chẳng ra không ổn chỗ nào.

"... Sao đột nhiên hỏi vậy?"

"Bấm tay xem thử sắp tới có chuyện gì đi, mình bất an quá." Uyển Đình ngớ ra một hồi, bước chân cũng chậm lại. "Ai bảo với cậu mình biết bấm tay bói toán vậy?"

"Cậu không biết sao, chán vậy." Cô giả vờ thở dài, "Mình tưởng cậu thần thông quảng đại, cái gì cũng biết chứ."

Uyển Đình trợn mắt: "???" Ai nhập Tiểu Duệ vậy? Đang yên đang lành đột nhiên lại giở chứng.

Bỗng có bàn tay đặt lên vai, Thẩm Tư Duệ giật mình, kế đến giọng nói quen thuộc vang lên, "Đang chơi trò bói toán sao?" Cô nhanh chóng ngoái đầu nhìn, không ngoài dự đoán là giảng viên Lạc.

Thần không biết, quỷ không hay, đi không tiếng động, đứng phía sau cô và Uyển Đình lúc nào chẳng biết. Người như giảng viên Lạc làm trộm cả đời cũng được.

Diêu Vận Lạc nhướng mày, giơ bàn tay lên cao một chút, vừa vặn tầm nhìn Uyển Đình cùng Thẩm Tư Duệ. Năm đầu ngón tay lần lượt chạm vào nhau, khoảng thời gian chạm mỗi ngón đều như nhau, duy ngón trỏ có dừng lâu hơn một tí, vẻ mặt sâu xa sau đó cười nói, "Tôi biết bấm tay này."

Uyển Đình nghẹn lời. Giảng viên Lạc cùng một hội với Tiểu Duệ à? Hay là cùng một hệ, hệ tâm linh? "Vậy tiếp theo em gặp chuyện gì?" Thẩm Tư Duệ chậm chạp hỏi. Cảm giác bất an là thật, tin vào bói toán là giả. Nhưng "thầy bói" này là giảng viên Lạc, cô thật muốn xem thử cô ấy có bản lĩnh đoán trước tương lai không.

Uyển Đình nào nghe được lời trong lòng Thẩm Tư Duệ, chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người, nhịn không được lên tiếng:

"Cô và cậu ấy đều tin những thứ mê tín dị đoan sao?"

Đi cùng Diêu Vận Lạc mấy tiếng liền, Uyển Đình sớm ý biết giảng viên của lớp dễ gần như thế nào, nói chuyện cũng không ngại ngùng nữa.

Giảng viên Lạc kiến thức uyên bác, nói chuyện thu hút, nổi bật nhất là cái nhếch môi đầy quyến rũ. Nhìn kiểu gì cũng không giống người chơi hệ tâm linh. Còn Tiểu Duệ... chắc uống nhầm thuốc gì rồi.

Thẩm Tư Duệ phát hiện Uyển Đình nghi hoặc nhìn mình, lập tức đáp trả bằng ánh mắt ghét bỏ.

Nhìn nhìn cái rắm, chơi chung bao năm cũng không phân biệt được lời nào là thật lời nào là đùa à?

Ngô Tú, Lục Chính đi phía trước đang say mê tâm tình, không để ý các cô gái đang chậm bước phía sau. Nhất thời bỏ quên bọn họ, đợi hai cậu nhóc ý thức được, sớm không thấy bóng dáng các cô đâu.

Lục Chính không phí lời: "... Quay lại."

Ngô Tú không ý kiến, cùng Lục Chính vòng lại đường cũ xem xem giảng viên Lạc cùng các bạn học bị bỏ rơi từ đoạn đường nào. Không biết liệu bọn họ có phát hiện lạc mất hai chàng trai không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện