Uyển Đình quên mang ô, tính đi nhờ Thẩm Tư Duệ, ngoài ý muốn cô nàng lại đưa ô của mình cho Diêu Vận Lạc.
Giờ thì hay rồi, mưa thì to còn trời thì tối. Nhét cái điện thoại vào túi Uyển Đình thở ra, "Tiểu Duệ, anh trai mình có việc ở công ty, không đón được."
"Hay là cậu về với Khiết Vân, tầm tí nữa lớp chị ấy tan học rồi." Thẩm Tư Duệ xem đồng hồ nói. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, "Đợi khi mưa vơi bớt mình chạy nhanh là được."
Uyển Đình muốn nói như vậy không ổn chút nào, nhưng lời kề bên môi chưa kịp thốt ra chuông trường đã reo lên. Thẩm Tư Duệ lên tiếng thúc giục.
"Cậu còn không mau đi tìm Khiết Vân. Cái đồ sức đề kháng yếu." Cô đẩy nhẹ vai Uyển Đình, "Đi mau lên, mình tự lo được."
Uyển Đình xoay người chỉnh sửa lại quai ba lô, "Được rồi, cậu có bệnh thì đừng trách mình. Đi trước đây."
Thẩm Tư Duệ vẫy vẫy tay. Đợi người kia khuất bóng, cô tìm một cái ghế ngồi xuống, nghịch điện thoại giết thời gian. Thoáng chốc trời sập tối, vậy mà mưa không một giây vơi bớt.
Xui thật!
Thời điểm cô trùm bao ni lông vào cặp, định bụng đội mưa đi về, tiếng nước chảy đột nhiên nhỏ lại. Thẩm Tư Duệ ngây người, đây có được gọi là trời đem lòng thương xót cô? Nhân cơ hội trời cao có măt, Thẩm Tư Duệ lao ra khỏi trường, đôi chân thoăn thoắt né vật cản. Nhác thấy bóng xe chạy tới, cô tắp nhanh vào sạp bán hàng. Phòng khi có vũng nước trên đường bắn tung toé.
Thẩm Tư Duệ cô tiên tri có bao giờ thừa, xe thật sự cán vào nước làm nước văng tứ tung. Đó là chưa kể đến ngay khi vừa tắp vào sạp mưa lại tiếp tục to lên.
Đùng đoàng...
Rào rào...
Thẩm Tư Duệ thở ra, từ chỗ này đến trạm xe điện còn một quãng nữa. Mà đèn đường cũng đã lên.
Cô ngó nghiêng tìm xem có cách nào không, lúc này mới định hình được mình ở gần trung tâm mua sắm. Do vị trí không xa mấy, lại thêm mấy toà nhà san sát nhau, Thẩm Tư Duệ thành công luồn lách sang đó mà không ướt tẹo nào.
Nơi đây rộng lớn, điều hoà vừa phải. Nhưng do ảnh hưởng của thời tiết hiện tại, Thẩm Tư Duệ thấy có chút lạnh. Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nghĩ nghĩ một chút vẫn là xoá đi.
Hôm nay bố mẹ về quê thăm bà, nhà không ai cả. Tự nhiên thấy tủi thân ghê.
Lần cuối cảm giác như này là rất lâu về trước, năm Thẩm Tư Duệ học mẫu giáo. Bố mẹ đi làm xa, bỏ cô bơ vơ ở trường mãi đến chiều tối.
Trong khi mơ màng nhớ lại chuyện xưa, một bàn tay huơ trước mặt Thẩm Tư Duệ khiến cô giật mình lùi ra sau vài bước, chân hụt vào khoảng không mất thăng bằng. Ngay lập tức khuỷu tay Thẩm Tư Duệ cảm nhận được lực nắm, cảm giác mát lạnh chạy ngang qua eo. Cô ngã vào lòng người kia, cả cơ thể như bị rút sức, nhất thời không cử động được.
Diêu Vận Lạc nhếch môi trêu ghẹo, "Không có tôi là em té chắc." Ánh mắt nhu mì nhìn cô học trò của mình.
Thẩm Tư Duệ giật mình, theo phản xạ bật ra khỏi người Diêu Vận Lạc.
"Gi-giảng viên Lạc?"
Người kia gật đầu, tay đút vào túi quần, mắt liếc từ trên xuống một lượt, "Em chưa về nhà?"
"A..." Thẩm Tư Duệ theo bản năng nhìn lại trang phục bản thân, "Mẹ bảo em tan học mua ít đồ, mua xong sẽ về ngay." Tròng mắt cô đảo sang trái, suy nghĩ xem giảng viên Lạc đến đây làm gì.
"Thật?" Cô nàng nhướng mày, kiên định nhìn Thẩm Tư Duệ, hòng tìm ra một tia chột dạ.
Thẩm Tư Duệ mím môi hơi cúi đầu, "Vâng."
Ai làm giảng viên cũng đều học qua bộ môn tâm lý năm đại học. Diêu Vận Lạc không ngoại lệ. Bằng trình độ thấu hiểu của cô, dễ dàng nhận ra cô nhóc trước mắt đang nói dối.
Diêu Vận Lạc choàng tay Thẩm Tư Duệ, "Em muốn mua gì? Đi chung tôi, mua xong tôi đưa em về." Cô lắc lắc chiếc đồng hồ quả quýt trước mặt, nói: "Giờ này không còn chuyến xe điện nào đâu, đó là chưa nói đến mưa thì lớn mà trời thì tối."
Cô nàng dừng lại, "Tóm lại là, không cho phép em từ chối tôi."
Thẩm Tư Duệ nói đi chung ô với Uyển Đình, hiện Uyển Đình không ở đây, trong tay em ấy cũng không có ô, bộ đồ mặc lúc đi học vẫn chưa thay ra. Bằng suy luận logic, có thể dễ dàng kết luận cô nhóc trước mặt chưa về nhà, lại thêm lòng tự trọng cao, không muốn nói mình không có ô. Dù sao ô cũng cho cô mượn rồi, chẳng lẽ đòi lại?
Diêu Vận Lạc không truy đến cùng, cũng không vạch trần lời nói dối. Suy cho cùng cũng vì cho cô mượn ô. Vậy nên cô muốn đưa cô nhóc này về nhà, xem như lời cảm ơn.
Thẩm Tư Duệ đứng bên cạnh không kịp phản ứng, đợi khi Diêu Vận Lạc kéo cô nàng vào trong quầy thực phẩm mới ngẫm ra.
"Giảng viên Lạc định đưa em về sao?" Lời nói mang đầy sắc thái kinh ngạc.
Diêu Vận Lạc trố mắt nhìn cô học trò của mình, bật cười, "Cái gì vậy? Bây giờ em mới load được sao?"
Vẫn là câu nói cũ, lần đầu tiên được "diện kiến" một người lạ lùng như thế này.
"C-cô, có thể đừng cười được không?" Thẩm Tư Duệ mặt đỏ một mảng, không rõ do xấu hổ hay ngại ngùng. Cô biết mình phản ứng chậm, nhưng đây đâu phải lỗi của cô? Rõ ràng do giảng viên Lạc làm mọi thứ nhanh quá... trong lúc nhất thời cô mới không tiếp thu được thôi.
Diêu Vận Lạc thu hồi nụ cười ra tiếng, đổi thành cái vểnh môi đầy quyến rũ, "Được rồi, em muốn mua gì?"