Thiếu nữ áo đỏ thấy Viên Cửu Quỳ phá căn gác, trong lòng cả giận. Nhưng nàng tính tình âm trầm, trong bụng tuy tức giận, nhưng mặt càng cười đẹp hơn, phất nhẹ cây phất trần trong tay, chậm rãi bước về phía Viên Cửu Quỳ, mỉm cười nói:
“Chưởng lực thật thâm hậu, có thể đánh vỡ đá nát bia”.
Viên Cửu Quỳ làm sao có thể để nàng áp sát tới nữa, y ngầm vận công lực, đánh thẳng ra một chiêu Phi Bạt Tràng Chung, cười hềnh hệch, Ngôn Lăng Phủ phải chăng đã lọt vào tay các ngươi?”.
Thiếu nữ áo đỏ ngầm vận chân khí, dồn nội công lên cây phất trần, phất nhẹ một cái thì đã đánh tan được luồng chưởng lực mạnh mẽ của Viên Cửu Quỳ, mỉm cười nói:
“Ngươi quan tâm đến y như thế, phải chăng là vì Huyết Trì đồ?” nàng vừa nói vừa nghiêng người tiến tới, cây phất trần đánh thẳng ra, từng sợi phất trần trông như những cây kim châm. Viên Cửu Quỳ lúc này mới thấy đối phương không chỉ có thân pháp khéo léo mà công lực cũng thâm hậu, trong lòng thầm kinh, bước nhanh hai bước, lật tay đánh ra một chiêu Thủ Bạt Ngũ Huyền, thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
“Có bản lĩnh gì hãy đem ra hết! Trong vòng ba mươi chiêu nếu ta không giết được ngươi thì sẽ đưa các ngươi rời khỏi đầm Hàn Thủy này”, nói vừa xong, cây phất trần lại quét vào cổ tay Viên Cửu Quỳ. Viên Cửu Quỳ vội vàng thu tay lại, người cũng thối lui một bước. Thiếu nữ áo đỏ ấy hơi lắc vai, xoay người một vòng, đột nhiên áp sát tới đánh Mao Thông, cây phất trần quét trái đánh phải liền ra ba chiêu. Ba chiêu này không những như sấm sét mà chiêu số cũng rất quái dị. Mao Thông né được hai chiêu, nhưng không cách nào né được chiêu thứ ba, bị cây phất trần quẹt nhẹ vào vai trái, y cảm thấy vai trái đau nhói, máu tươi chảy xuống từ cánh tay. Hành động của y vừa chậm lại, thiếu nữ áo đỏ ấy đã điểu cây phất trần tới, Mao Thông muốn né nữa nhưng nào kịp, chỉ cảm thấy huyệt Kim Tĩnh trên vai tê rần rồi ngã xuống đất. Khi Cẩn Tam Nguyên thấy thiếu nữ áo đỏ đánh Mao Thông thì vọt người tới giúp đỡ, nhưng bị một luồng quyền phong mạnh mẽ của người cao gầy chặn lại.
Đó chẳng qua là trong một khoảng sát na, Viên Cửu Quỳ vốn nghĩ rằng thiếu nữ áo đỏ chắc chắn sẽ đánh về phía mình, sau khi thối lui một bước, lập tức vận khí chờ đợi, nào ngờ nàng ta lại xoay người đánh về phía Mao Thông, trong nhất thời không kịp cho nên chỉ đành giương mắt nhìn Mao Thông bị thiếu nữ áo đỏ ấy điểm trúng huyệt ngã xuống. Thiếu nữ áo đỏ điểm trúng huyệt Mao Thông, thì xoay người vọt một cái, phóng về phía Tiếu Diện Nhất Hiêu. Người cao gầy kia hai tay nắm lại thành quyền, liên tục xuất chiêu ngăn chặn Cẩn Tam Nguyên không để cho y tấn công thiếu nữ áo đỏ, nhưng y cũng không lao về phía Cẩn Tam Nguyên. Vì thân người của y quá cao, trong căn gác nhỏ hẹp rất khó ra tay cho nên không thể nào giúp đỡ được. Thiếu nữ áo đỏ lần này ra tay không du đấu nữa mà cây phất trần trong tay nhanh chóng lạ thường, chiêu nào cũng điểm vào yếu huyệt của Viên Cửu Quỳ.
Tiếu Diện Nhất Hiêu được gọi là thủ lãnh của chốn hắc đạo miền Giang Nam, võ công đương nhiên không kém, hai chưởng đánh mãi không thôi, luồng chưởng kình của y khiến cho tà áo của thiếu nữ áo đỏ tung bay. Nhưng chiêu số của thiếu nữ áo đỏ thì càng đánh càng quái dị, chiêu nào cũng rất lạ kỳ, dù cho Tiếu Diện Nhất Hiêu Viên Cửu Quỳ hiểu biết rộng rãi cũng không nhận ra lộ số võ công của nàng. Thấy nàng đánh cây phất trần tới bên trái, nào ngờ nửa đường cổ tay lại trầm xuống, từ đánh chuyển thành điểm, tấn công xuống hạ bàng, kiểu biến hóa nửa đường này không những quỷ dị khó đoán mà còn khó phòng tránh, chỉ cần áp sát tới thì lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm. Viên Cửu Quỳ nhờ vào nội lực thâm hậu, chưởng phong mạnh mẽ mà đã ép thiếu nữ áo đỏ thối lui đến ba bốn bước, y cố gắng giữ khoảng cách đó để đối phó với những chiêu số kỳ bí của nàng. Lối đánh này rất mất sức, dù cho là người có võ công cao cường hơn nữa cũng khó duy trì nổi. Còn chiêu số của thiếu nữ áo đỏ càng lúc càng lạ, thủ pháp cũng rất quái dị. Viên Cửu Quỳ sau một hồi kịch chiến, càng đánh càng sợ, chỉ cảm thấy đối phương ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng chiêu nào cũng rất mạnh. Y biết nếu cứ đánh nữa thì sẽ không kiếm được phần hơn, thế rồi hú dài một tiếng, đột nhiên múa chưởng đánh liền ra ba chiêu, y đã dùng toàn lực để đánh ra ba chiêu này, uy thế dũng mãnh, thiếu nữ áo đỏ bị y đánh lùi đến hai bước.
Tiếng hú này của Viên Cửu Quỳ là ám hiệu bảo Cẩn Tam Nguyên rút lui, cho nên sau khi ép lui được thiếu nữ áo đỏ, y không tiến nữa mà lùi, người vọt ra phía sau, tung ra một cước, đá vào vách của căn gác. Chỉ nghe rắc một tiếng, một tấm ván rơi xuống nước, Viên Cửu Quỳ tung người vọt ra khỏi gác, rơi xuống tấm ván.
Quái nhân canh cửa gào lên:
“Con rùa kia, ngươi chạy đi đâu?” nói xong, chưởng trái phóng ra một chiêu, vỡ một miếng vách, y tung người đuổi theo. Phóng tới miếng ván mà Viên Cửu Quỳ đang đứng, đánh vù ra một quyền vào ngực Viên Cửu Quỳ. Viên Cửu Quỳ thấy quyền của đối phương cực kỳ hung mãnh, không dám sơ ý, vội vàng dốc ra toàn lực tiếp lấy quyền ấy. Hai luồng quyền phong chạm với nhau khiến cho huyết khí toàn thân Viên Cửu Quỳ nhộn nhạo, thối lui đến hai bước, miếng ván cũng bị vỡ ra chìm xuống nước.
Chỉ thấy nước văng tung tóe, mặt hồ dậy sóng. Quái nhân cao gầy ấy vốn rất hung hăng, nhưng thấy tấm ván mình đang đứng đang chao đảo, không dám tung đòn nữa, y chụp vào vai trái Viên Cửu Quỳ. Té ra y không quen thuộc thủy tính, sợ rằng tấm ván lật lại thì mình rơi xuống hồ, cho nên không dám ra đòn.
Viên Cửu Quỳ tiếp một quyền thì biết nội lực của đối phương thâm hậu, nếu y lại đánh thêm vài quyền nữa thì mình không thể chống trả nỗi. Nào ngờ sau khi đánh ra một quyền thì đối phương không dùng quyền nữa mà chụp mình, lúc này mới chém xéo ra một chưởng, chặt vào cổ tay của đối phương, chân trái cũng đồng thời phóng ra một cước của hạ âm của đối phương. Miếng ván này chỉ rộng hai thước, dài khoảng tám chín thước, vì hai người đứng ở phía trên cho nên đã dần dần chìm xuống, hai người này lại đang đánh nhau, trọng lượng cơ thể lúc nặng lúc nhẹ, miếng ván cũng lúc chìm lúc nổi, nước hồ bắn lên khiến hai người ướt đẫm cả.
Quái nhân cao gầy vì quá cao mà lại đứng trên tấm ván nhỏ, không thể nào thi triển tay chân được, lại sợ rơi xuống hồ nên không dám tấn công hết sức. Thế nhưng, cũng nhờ hai tay của y rất dài cho nên chiếm được không ít phần lợi, tay phải của y quét ngang một chưởng, chặn lại cú đá của Viên Cửu Quỳ, tay trái rút nhanh về. Viên Cửu Quỳ đánh ra hai chiêu thì thấy những khuyết điểm của quái nhân cao gầy, thế rồi cười lớn một tiếng, ra tay tấn công mạnh mẽ, quyền cước đều dùng cả, thế công rất mãnh liệt.
Quái nhân cao gầy vừa phải giữ trọng tâm, vừa phải đối phó với thế công của Viên Cửu Quỳ, cho nên chỉ có thể đỡ chứ không thể nào trả đòn. ngay lúc ấy trong gác vọng lại tiếng kêu lớn. Am thanh ấy tuy nghe rất chối tai, nhưng ngắn ngủi, Viên Cửu Quỳ vừa nghe thì lập tức nhận ra đó là giọng của Cẩn Tam Nguyên, không khỏi giật mình. Cao thủ giao đấu với nhau, chiêu nào cũng như điện chớp lửa xẹt, không hề được sơ sót tí nào.
Viên Cửu Quỳ chỉ hơi phân tán tinh thần, ra tay hơi chậm lại đã bị quái nhân cao gầy chớp lấy cơ hội, tay trái của y chụp được cổ tay phải của Viên Cửu Quỳ, năm ngón tay xiết lại, đã chụp được mạch môn tay phải của Viên Cửu Quỳ.
Quái nhân ấy đang định ngầm thi triển công lực, buộc cho máu huyết của y nghịch chuyển, bó tay chịu trói, chợt nghe Viên Cửu Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng, y gồng cổ tay phải lên cứng như sắt đá, đồng thời thi triển Thiên Cân Trụy trầm người xuống, miếng ván chợt chìm xuống nước. Quái nhân cao gầy ấy quát lớn một tiếng, buông cổ tay Viên Cửu Quỳ, tung người vọt lên trở lại trong gác.
Viên Cửu Quỳ vốn rất giỏi công phu dưới nước, sau khi lặn xuống nước thì bơi về phía căn gác, thò tay lên khỏi mặt nước nhìn vào trong, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ đứng đối diện với Phương Triệu Nam, Cẩn Tam Nguyên, Mao Thông thì đã bị điểm trúng huyệt đạo nào ngửa dưới đất. Chợt nghe quái nhân cao gầy ấy mắng rằng:
“Không biết con rùa kia có tinh thông thủy tính hay không, hay là đã chết chìm ở dưới rồi”.
Té ra sau khi y phóng ngược lại căn gác, tận mắt thấy Viên Cửu Quỳ chìm xuống nước, nào ngờ một lúc lâu mà chẳng thấy Viên Cửu Quỳ nổi lên, cho nên mới mắng ầm lên như thế. Chợt nghe thiếu nữ áo đỏ cười lớn rồi bảo rằng:
“Đừng mắng nữa! Người ta đã lặn tới căn gác của chúng ta rồi, ngươi còn mắng cái gì nữa?”.
Viên Cửu Quỳ thất kinh, nhủ thầm:
“Ả này thật lợi hại” rồi lặn lại xuống nước.
Hành động ấy đã bị thiếu nữ áo đỏ phát giác, nàng lật tay phóng ra một luồng bạch quang, luồng bạch quang ấy phóng rất nhanh, vừa lóe lên đã tới. Viên Cửu Quỳ vội vàng trầm khí xuống đan điền, người chìm xuống lẩn vào trong nước. Nào ngờ ám khí của đối phương không những nhanh như điện chớp mà tiềm lực cũng rất mạnh, dù cho đã lặn xuống nước, nhưng Viên Cửu Quỳ vẫn cảm thấy tay trái tê rần, biết mình đã trúng ám khí của đối phương, nào dám ngừng lại, lặn xuống nước bơi vào bờ. Y biết đây là loại ám khí có tẩm độc, cho nên vừa bơi vừa ngầm vận khí chặn huyệt đạo ở cánh tay lại để độc khí không xâm nhập vào trong nội tạng. Khi bơi đến bờ hồ, thò đầu lên thấy thiếu nữ áo đỏ và quái nhân cao gầy không đuổi nữa thì lập tức phóng vọt lên bờ chạy về phía trước. Y vốn định chạy đến cửa cốc, gọi những thuộc hạ đang mai phục ra tay cứu viện, nào ngờ chạy được một hồi thì cảm thấy vết thương đã phát tác, người không còn lanh lẹ nữa, không khỏi kinh hãi. Lúc này y mới biết ám khí mình trúng không phải tẩm chất độc bình thường, dù đã vận khí nhưng không thể nào chặn độc khí phát triển, nhưng y không dám dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước. Y chỉ cảm thấy vết thương lan dần, chỉ giở bước lên thôi cũng đã thấy mệt nhọc, thầm thở dài một tiếng, ngửa mặt nói rằng:
“Không ngờ rằng, Viên Cửu Quỳ hôm nay lại chết âm thầm ở núi Cửu Cung”. Bộ dạng của y rất rầu rỉ, như đã cùng được mạt lộ, mọi hùng tâm tráng trí đều tiêu tan, không thể khống chế được độc khí nữa. Y chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn đổ sầm xuống đất.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Đến khi y tỉnh lại thì thấy có bảy tám người đứng vây quanh, ở trước mặt có một người cao lớn râu dài, mình mặc đạo bào, lưng cắm trường kiếm, đó chính là Thiên Phong đạo trưởng lãnh đạo của chính phái võ lâm Giang Nam.
Những nhân vật đứng bên cạnh ông ta đều là những kẻ nổi tiếng ở miền Giang Nam, những người này có thể nói là tinh anh của chính phái võ lâm Giang Nam.
Viên Cửu Quỳ giật thót mình nói:
“Đạo huynh đến thật đúng lúc, đêm nay nếu giết Viên Cửu Quỳ, ở miền Giang Nam không ai đối chọi với đạo huynh nữa!”.
Thiên Phong đạo trưởng mỉm cười nói:
“Viên huynh cứ yên tâm, bần đạo há có phải là người dậu đổ bìm leo?”.
Viên Cửu Quỳ chép miệng:
“Ta đã bị thương vì ám khí, đạo huynh không giết ta, ta cũng khó sống nổi đến ngày mai”.
Thiên Phong đạo trưởng thản nhiên cười:
“Bần đạo biết chút ít y thuật, nếu Viên huynh tin tưởng, bần đạo sẽ dốc hết sức trị thương cho Viên huynh”.
Viên Cửu Quỳ nói:
“Chuyện sống chết, Viên mỗ này không hề để trong lòng, đạo huynh hãy cứ ra tay trị liệu”.
Thiên Phong đạo trưởng chậm rãi ngồi xuống, định thần nhìn kỹ, thấy trên khuỷu tay trái của Viên Cửu Quỳ bị rách một mảnh áo, nhưng không hề chảy máu, không khỏi nhíu mày nói:
“Viên huynh xin thứ cho bần đạo phóng túng, bần đạo muốn xé ống tay áo này”.
Viên Cửu Quỳ nói:
“Dù cho chặt cả cánh tay, Viên Cửu Quỳ cũng không hề rên rỉ một tiếng, đạo huynh không cần lo lắng”.
Y là người đi lại đã lâu trên giang hồ, hiểu biết rộng rãi, thấy mình bị trúng ám khí mang kịch độc, nếu không rút ra, chất độc sẽ phát tán càng nhanh, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Nếu Thiên Phong đạo trưởng có thể trị vết thương cho y, đó là chuyện người trong võ lâm phải làm, không cần phải khấu đầu tạ ơn cứu mạng của y.
Nếu Thiên Phong đạo trưởng không thể cứu chữa, khiến cho y chết vì chất độc, đồng đạo trong võ lâm thiên hạ đều biết chuyện hai người đối chọi với nhau, chắc chắn sẽ cho rằng Thiên Phong đạo trưởng có lòng hại y. Người này tính toán sâu xa, tuy lúc trọng thương sắp chết nhưng vẫn âm thầm muốn giá họa cho người khác.
Thiên Phong đạo trưởng xé tay áo Viên Cửu Quỳ, nhìn kỹ lại thì thấy một loại ám khí như cây gút, sáng lấp lánh cắm sâu trong da thịt Viên Cửu Quỳ. Thiên Phong đạo trưởng lập tức hạ giọng nói với Viên Cửu Quỳ:
“Viên huynh hãy cố chịu đau, bần đạo trước tiên sẽ rút ám khí ra mới có thể trị liệu vết thương cho Viên huynh”.
Viên Cửu Quỳ gật đầu, miệng nở nụ cười thâm hiểm. Thiên Phong đạo trưởng đè nhẹ tay xuống, kẹp lấy cây ám khí rồi rút mạnh lên, một cây ám khí dài khoảng hai tấc bảy phân, trong giống mũi tên mà không phải mũi tên, trông giống đinh mà không phải đinh, toàn thân màu trắng bạc bật ra. Viên Cửu Quỳ chỉ hơi mỉm cười, nhắm mắt quả nhiên không hề nhíu mày. Những người đứng vây quanh Thiên Phong đạo trưởng vừa thấy ám khí được rút ra thì bước tới nhìn. Nào ngờ một lúc lâu không ai có thể nhận ra lai lịch của ám khí, trong nhất thời quần hào đều ngạc nhiên không nói lời nào. Thiên Phong đạo trưởng giơ cao cây ám khí trong tay, mượn ánh sáng sao trời nhìn thử, chỉ thấy trên đầu của cây ám khí có khác ba chữ Thất Xảo Thoa. Thiên Phong đạo trưởng nhìn thấy ba chữ khắc trên cây ám khí thì đột nhiên giật thót mình, một luồng khí lạnh từ tim xông lên. Ông ta ngẩn ra một hồi, lẩm bẩm như tự nói với mình:
“Người này chả lẽ vẫn còn sống trên đời?” chỉ cảm thấy ngón tay buông ra, cây ám khí rơi xuống.
Quần hào thấy Thiên Phong đạo trưởng như thế thì không khỏi ngạc nhiên. Ông già râu bạc dài đến tận ngực đứng bên trái, lưng cắm đơn đao, cúi người nhặt cây ám khí, hỏi:
“Trên võ lâm hiện nay, nếu nói về ám khí, không ai qua khỏi Nhị Độc Song Tuyệt Tứ đại danh gia, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho đạo huynh vừa nhìn đã sợ, chả lẽ chỉ một cây ngân thoa nàỵ.”.
Thiên Phong đạo trưởng vốn là người tu dưỡng thâm hậu, chỉ hơi sững người ra thì đã trấn tỉnh trở lại, thản nhiên cười:
“Ngũ huynh hiểu biết rộng rãi, chắc biết truyền thuyết về lai lịch của Thất Xảo Thoa”.
Ông già râu bạc ấy nghe ba chữ Thất Xảo Thoa thì đột nhiên thì đột nhiên biến sắc, sững người ra rồi hỏi:
“Sao? Đây chính là Thất Xảo Thoa trong lời đồn?”.
Những người tuổi tác hơi lớn trong quần hào nghe nói đến Thất Xảo Thoa thì đều biến sắc, nhưng hai người tuổi hãy còn trẻ, chưa nghe nói đến truyền thuyết về Thất Xảo Thoa thì không hề có cảm giác gì. Thấy những người trước mặt mình tỏ vẻ sợ hãi thì trong lòng thầm buồn cười. Thiên Phong đạo trưởng lấy cây Thất Xảo Thoa trong tay ông già ấy lại, nói:
“Chuyện cần kíp trước mắt là phải cứu người trị thương, bần đạo tuy hơi tinh thông y đạo, chỉ e không thể giải chất độc trong Thất Xảo Thoa. Đêm nay nếu tại hạ không thể trị thương cho người này, chỉ e sẽ mang tiếng có ý hại y, Ngũ huynh tinh thông cách trị thương của các loại ám khí, mong giúp tại hạ một tay”.
Nói xong thì giở cánh tay trái của Viên Cửu Quỳ nhìn kỹ một hồi, chỉ thấy xung quanh sưng đỏ, vết thương đã sâu đến gân cốt. Ông ta tuy là người giỏi trị thương, nhưng chỉ là những vết thương bình thường, còn đối với vết thương do Thất Xảo Thoa gây nên thì không chắc ăn lắm. Nhưng đã nói ra thì phải làm, chỉ có mạo hiểm chịu mang tiếng có ý hại người thế rồi đưa tay rút cây ngọc trâm cắm trên tóc vạch vết thương của Viên Cửu Quỳ ra, hạ giọng nói:
“Am khí mà Viên huynh trúng là loại Thất Xảo Thoa trấn động võ lâm một thời, loại ám khí tuyệt độc này, bần đạo tự biết không nắm chắc có thể trị được. nhưng bần đạo đã hứa với Viên huynh thì sẽ cố gắng hết sức, giờ đây vết thương đã chuyển thành màu tím, độc khí đã xâm nhập vào trong cơ thể, bần đạo trước tiên muốn bỏ đi phần da thịt bị thối rữa, rồi sau đó dùng Bạt Độc tán bôi lên vết thương..”.
Viên Cửu Quỳ chậm rãi mở hai mắt nhìn Thiên Phong đạo trưởng mỉm cười, sau đó mau chóng nhắm tịt lại. Thiên Phong đạo trưởng thấy ánh mắt của y đã thất thần, không phải giả vờ thì biết rõ độc khí đã đi hết toàn thân, chỉ e không thể nào cứu được. Ông ta càng cảm thấy không nắm chắc hơn, nào dám cắt bỏ thịt thối rữa, thế rồi mới ngầm vận chân lực, đẩy ra một ít máu màu tím. Sau đó lại lấy ra trong người một bình sứ, đổ một ít bột trắng bôi lên vết thương của Viên Cửu Quỳ.
Ông già râu bạc chép miệng:
“Bạt Độc tán này của đạo huynh là thuốc quý trị độc, lúc này bôi nhiều cho y như thế, dù cho không cứu y được cũng có thể ăn nói với anh hùng trong thiên hạ, huynh đệ đã tận mắt chứng kiến, nguyện làm chứng cho đạo huynh”.
Thiên Phong đạo trưởng thản nhiên cười:
“Chuyện có miệng khó nói cũng khiến cho người ta khó có thể tin được, bần đạo chỉ cần trong lòng yên ổn, còn người ta nói như thế nào cũng đành chịu ...”, lúc này, chợt nghe có tiếng hú truyền vào trong tai.
Tiếng hú này tuy cách rất xa, nhưng những người đứng ở đây toàn là cao thủ, tai mắt đều nhanh nhạy, cho nên có thể nghe ra được đó là ba chữ Huyết Trì đồ. Ba chữ này còn có ma lực hơn cả Thất Xảo Thoa, ai nấy đều căng thẳng. Tiếng kêu gào càng lúc càng gần, trong chốc lát đã tới chỗ bọn họ. Viên Cửu Quỳ đột nhiên mở mắt, đứng dậy, trong miệng lặp lại hai lần ba chữ Huyết Trì đồ ... nói xong thì chậm rãi nhắm mắt ngã xuống.
Sau tiếng kêu gào ấy, đột nhiên mọi vật tĩnh lặng, trong màn đêm một ông già râu tóc bậc phơ chống gậy trúc bước tới. Ông ta đi rất chậm, nhưng tiếng gậy trúc lộc cộc cứ dần dần tiến đến gần chỗ bọn họ. Người này tóc rối bời, kín cả mặt mũi, bộ dạng rất quái dị, trông ta vừa ghê tởm, vừa tội nghiệp. Nhưng khi đi đứng thì rõ ràng có thể thấy ông ta là người có võ công thượng thừa, quần hào bất giác đều tránh ra.
Thiên Phong đạo trưởng rút cây trường kiếm trên lưng múa tít, trong bóng đêm lóe lên một màn ngân quang, quát rằng:
“Trong đêm khuya phủ tóc che mặt, định làm ma hù dọa người, há có phải là hành vi của bậc đại trượng phu?”.
Nào ngờ quái nhân tóc che mặt ấy tựa như không hề hay biết, vẫn chậm rãi bước tới. Thiên Phong đạo trưởng vốn là người hiệp nghĩa, thấy kẻ này điên điên dại dại, tuy biết ông ta là kẻ có võ công, nhưng cũng không muốn ra tay đả thương. Chỉ thấy ông ta thối lui đến ba bước, giơ ngang thanh kiếm quát rằng:
“Nếu các hạ cứ tiến tới nữa thì đừng trách bần đạo ra tay”.
Chợt nghe Viên Cửu Quỳ nằm ở dưới đất kêu lên:
“Huyết Trì đồ ... Thất Xảo Thoa ... hắn ta đã bị kịch độc tấn công nội phủ khiến cho sốt cao, cho nên thần trí mơ hồ, kêu loạn cả lên”. Ông già tóc che mặt ấy đột nhiên cao giọng cười:
“Ngươi biết kẻ nào đánh cắp Huyết Trì đồ của ta ư?” đột nhiên lách người tiến tới bên cạnh Viên Cửu Quỳ.
Thiên Phong đạo trưởng quát một tiếng:
“Đứng lại!” cây trường kiếm chém ngang qua, định chặn quái nhân tóc che mặt lại. Nào ngờ đối phương rất nhanh nhẹn, giơ cây gậy gạt kiếm thế của Thiên Phong đạo trưởng ra, còn người thì đã phóng tới bên cạnh Viên Cửu Quỳ. Quần hào sợ ông ta đả thương, vội vàng rút ra binh khí bao vây ông ta lại ở giữa. Quái nhân tóc che mặt ấy vượt qua Thiên Phong đạo trưởng xong thì đột nhiên buông cây gậy trúc trong tay bế Viên Cửu Quỳ lên, liền miệng kêu:
“Mau nói, mau nói, kẻ nào đã lấy cắp Huyết Trì đồ của ta?”.
Quần hào đã định ra tay, nhưng thấy ông ta buông gậy trúc, không hề có ý chống cự, không khỏi đứng ngây ra tại trận. Phải biết rằng những người này đều là những nhân vật hiệp nghĩa ở miền Giang Nam, không ai muốn ra tay với một ông già điên điên dại dại, đã bỏ binh khí. Viên Cửu Quỳ bị quái nhân che mặt ấy bế lên, liền miệng hỏi Huyết Trì đồ, cũng mơ mơ hồ hồ thuận miệng hỏi:
“Ngươi muốn tìm Huyết Trì đồ ư?”.
Quái nhân che mặt ấy vui mừng nói:
“Đúng vậy, đúng vậy ...”, chợt nhìn thấy vết thương trên tay trái, tựa như tỉnh ra, thế rồi bỏ Viên Cửu Quỳ xuống, hai tay sờ soạng trên người một hồi, lấy ra hai cây kim châm, một con dao nhỏ và hai bình ngọc. Thiên Phong đạo trưởng thấy hai bình ngọc, không khỏi ngạc nhiên nhủ thầm:
“Ông già điên điên dại dại này không biết lấy đâu ra hai bình ngọc..”. đang suy nghĩ, ông già ấy đã đâm một cây kim châm vào người Viên Cửu Quỳ. Ông ta đâm rất nhanh, Thiên Phong đạo trưởng toan giơ tay cản trở nhưng đã muộn. Quần hào thấy ông ta đâm vào huyệt vị quan trọng trên người Viên Cửu Quỳ thì trong lòng thầm kinh:
“Kẻ này xác định huyệt thật chuẩn, người bình thường khó mà bì kịp, nếu không phải là võ lâm cao thủ giả vờ điên dại, làm sao có bản lĩnh này?” quần hào đều suy nghĩ như nhau cho nên không ai ra tay ngăn cản ông ta. Chỉ thấy ông già tóc che mặt ấy không ngừng múa hai cây kim châm, trong chốc lát đã đâm mười hai đại huyệt trên người Viên Cửu Quỳ. Thiên Phong đạo trưởng đột nhiên nảy ra một ý, thầm nhủ rằng:
“Cao thủ điểm huyệt trong thiên hạ dù có võ công, thủ pháp như thế này, nhưng e rằng cũng không tinh thông y đạo, Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ tính tình kỳ quái, không bao giờ qua lại với người trong võ lâm, người có thể gặp được ông ta trong thiên hạ này rất ít, chả lẽ kẻ này chính là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ?” ông ta càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức tra kiếm vào bao, chắp tay trước ngực hỏi:
“Đại giá có phải là Tri Cơ Tử Ngôn đại hiệp đấy không? Bần đạo là Thiên Phong, lần này tụ hội bằng hữu trong võ lâm Giang Nam đến đây bái phỏng”. Ông ta vừa nói ra, người trong toàn trường tựa như tỉnh ngộ, cả thảy đều cúi người làm lễ. Nào ngờ quái nhân tóc che mặt ấy tựa như không hề nghe mấy câu hỏi này, cả đầu cũng không ngẩng lên, cũng chẳng thèm quay lại nhìn. Ông già râu bạc tuổi tuy lớn nhất nhưng tính tình lại nóng nảy nhất, chỉ nghe ông ta cười lạnh một tiếng, mắng rằng:
“Các hạ thật là phách lốị.”.
Thiên Phong đạo trưởng vội vàng kêu lên:
“La huynh đừng làm càn, Ngôn lão tiền bối là bậc danh y, sao có thể mắng bừa được”. Ông ta nghĩ, nếu đối phương chỉ cần là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ hoặc là người có liên hệ với Ngôn Lăng Phủ thì chắc chắn có phản ứng. Thế nhưng, sự việc xảy ra lại rất bất ngờ.
Ông già tóc che mặt ấy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, mở bình thuốc, lấy hai viên thuốc màu sắc khác nhau, nhét vào trong miệng Viên Cửu Quỳ. Hai loại linh đơn này của ông ta được chế từ hơn mười loại kỳ dược khác nhau, thời gian rất lâu, là loại thuốc quý báu lạ thường, không thể dễ dàng trị cho người khác. Đêm nay nếu ông ta không phải giở điên giở dại, thần trí không rõ ràng thì Viên Cửu Quỳ dù có cầu xin ông ta, ông ta cũng không cho một viên. Quái nhân tóc dài ấy đợi Viên Cửu Quỳ nuốt thuốc xong thì thẩn thờ ngồi bên cạnh Viên Cửu Quỳ.
Hành động kỳ quái của ông ta khiến cho bọn Thiên Phong đạo trưởng đều cảm thấy ngạc nhiên, ông ta đang giả vờ hay là thật sự điên điên dại dại, trong nhất thời họ cũng không tiện hỏi. Chợt thấy Viên Cửu Quỳ nhúc nhích, thở phì ra một hơi, mở mắt nhìn thấy quái nhân tóc phủ mặt, thế rồi mới ngồi dậy hỏi:
“Ngươi là ai?”.
Quái nhân ấy thấy y tỉnh dậy thì vui mừng nói:
“Ngươi đã thấy Huyết Trì đồ của ta, chúng ta hãy mau đi tìm!”.
Viên Cửu Quỳ vung tay một cái, nhưng cảm thấy năm ngón tay của đối phương như móc sắt, càng vung thì càng chặt, không dám giật ra nữa, y là kẻ tâm cơ thâm trầm, sau khi không vùng ra được thì ngầm vận chân khí để thử xem thương thế của mình đã bớt chưa. Nào ngờ quái nhân tóc dài ấy hình như không muốn để cho y vận khí thử, đột nhiên xoay người kéo Viên Cửu Quỳ chạy thẳng về phía trước. Hành động bất ngờ ấy khiến cho quần hào trong toàn trường đều cảm thấy kỳ dị, hơi định thần lại thì hai đã chạy ra mấy trượng, khi muốn cản lại thì đã không kịp nữa. Thiên Phong đạo trưởng trầm ngâm một hồi nói:
“Trong số các vị, có ai đã gặp Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ?”.
Ông già râu bạc ấy cười lạnh:
“Ngoài Ngôn Lăng Phủ, hiện nay trong võ lâm ai có thể thi triển thuật châm cứu trong đêm tối như thế này, vả lại trong chốc lát có thể chữa trị cho một người trúng ám khí sắp chết, thử hỏi ngoài Ngôn Lăng Phủ thì còn có ai?”.
Người này họ La tên là Côn, ngoại hiệu là Thần Đao, tiếng tăm và địa vị trong võ lâm Giang Nam có thể so bì với Thiên Phong đạo trưởng, tuổi tác thì lớn hơn Thiên Phong đạo trưởng vài tuổi, hiểu biết lại rất rộng rãi. Bình thường thì rất kiêu ngạo, một cây đơn đao tung hoành ngang dọc Giang Nam, hiếm có khi nào gặp địch hủ.
Thiên Phong đạo trưởng trầm ngâm một hồi:
“Nếu lấy y thuật của ông ta mà luận, có thể giải được độc trên Thất Xảo Thoa, quả thật đó là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ..”.
Ông ta ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Song Ngôn Lăng Phủ được người ta gọi là thần y, tính tình quái dị lạ thường, làm sao có thể quần áo xốc xếch..”.
La Côn cười nói tiếp:
“Ta thấy ông ta giả vờ bộ dạng như thế..”.
Thiên Phong đạo trưởng nói:
“Điều khả nghi là ông ta cứ kêu ầm lên ba chữ Huyết Trì đồ, không biết có ý gì? Nếu người này thật sự là Ngôn Lăng Phủ, lần này chúng ta đến núi Cửu Cung coi như đã phí công”.
La Côn cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Bất luận kẻ điên dại này có phải là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ hay không, nhưng tình thế trước mắt khó mà đoán được, Thất Xảo Thoa đã khiến cho người trong võ lâm kinh tâm động phách vào mấy mươi năm trước nay lại xuất hiện, đây là chuyện không nhỏ” nghe thiếu niên, người mặc kình trang, lưng cắm phán quan bút ở phía sau nói:
“La lão tiền bối thường ngày hào khí vạn trượng sao lại e sợ một loại ám khí nhỏ bé như Thất Xảo Thoa, Viên Cửu Quỳ bị người ta ném ám khí trúng cũng là chuyện bình thường trong giang hồ, không biết tại saọ.”. có lẽ vì y sợ La Côn mất mặt cho nên nói đến đó thì đột nhiên im lặng.
La Côn quay đầu nhìn, thấy hai thiếu niên vừa lên tiếng chính là Cát Hoàng và Cát Vĩ, con trai của Cát Thiên Bằng, người mà năm xưa được võ lâm đại giang Nam Bắc gọi là Nhất Bút Phiên Thiên. La Côn vuốt râu cười rằng:
“Lệnh tôn năm xưa từng ngang dọc trong thiên hạ, bình sinh hiếm gặp địch thủ, võ học gia truyền của hai vĩ đương nhiên bất phàm, song, Thất Xảo Thoa nàỵ.”.
Cát Hoàng hơi mỉm cười, nói tiếp:
“Sau khi gia phụ ẩn cư ở núi Vân Đài, đã không nhắc đến chuyện thị phi trên giang hồ nữa, huynh đệ vãn bối từ nhỏ lớn lên ở chốn núi sâu, rất ít đi lại trên giang hồ, không biết đến lễ tiết ở chốn nhân gian, nếu lời nói có chỗ nào đắc tội, mong lão tiền bối lượng thứ..”.
La Côn cười rằng:
“Nào dám, nào dám..”. vừa nói vừa chậm rãi đưa mắt nhìn lên mặt Thiên Phong đạo trưởng, chỉ thấy y mặt mũi ngưng trọng, ngửa đầu suy nghĩ mông lung, tựa như đang nghĩ đến một câu chuyện cực kỳ khó khăn nào đó, mà chẳng nghe đến những lời đối đáp của bọn họ.
Trong tám người, ngoại trừ Thiên Phong đạo trưởng và Thần Đao La Côn thì chỉ có hai người Cát Hoàng và Cát Vĩ được mời đến, bốn người còn lại đều là đệ tử dưới trướng của Thiên Phong đạo trưởng. Thường ngày khi nói chuyện với người khác La Côn rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại rất khách sáo với anh em họ Cát, quay đầu lại cười với hai người rằng:
“Lệnh tôn không nhắc cho hai vị tiểu huynh đệ biết chuyện Thất Xảo Thoa ư?”.
Cát Vĩ nghiêng mặt nhìn Cát Hoàng rồi đáp:
“Từ sau khi gia phụ ẩn cư ở Vân Đài rất ít khi dạy dỗ huynh đệ chúng tôi”.
Cát Hoàng nói tiếp:
“Vãn bối chỉ nghe gia phụ nói rằng, hiện này trong võ lâm chỉ có Tứ đại ám khí của Dị Độc Song Tuyệt là nổi tiếng nguy hiểm, chưa từng nghe nói loại nghe nói loại ám khí tên là Thất Xảo Thoa”.
La Côn cười rằng:
“Lệnh tôn đã dùng một cây Văn Xương bút ngang dọc giang hồ, được người ta gọi là Nhất Bút Phiên Thiên, đã đi khắp trong thiên hạ, đương nhiên hiểu biết tất cả các loại võ học độc môn, ám khí của các nhà các phái trong giang hồ, ông ta không nhắc chuyện Thất Xảo Thoa, chắc là cho rằng Thất Xảo Thoa đã thất truyền trong giang hồ, người sử dụng loại ám khí này đã chôn thây ở dưới suối vàng..”. ông ta hơi thở dài rồi lại nói tiếp:
“Nếu đêm nay lão hũ không tận mắt thấy loại ám khí này, dù cho có nghe nói e rằng cũng không dám tin”.
Cát Hoàng thấy ông ta thành thật như thế, nén không được sự tò mò, hỏi rằng:
“Nói như thế, loại Thất Xảo Thoa này đã rất nổi tiếng?”.
La Côn liếc mắt thấy huynh đệ họ Cát ngưng thần đứng yên, mặt lộ vẻ nôn nóng, bốn đệ tử của Thiên Phong đạo trưởng cũng nhìn hết về phía mình, cười ha ha nói rằng:
“Các vị nếu có hứng thú thì hãy ngồi xuống! Chuyện này không thể nói xong trong ba lời bốn câu”.
Cát Hoàng, Cát Vĩ nhìn nhau cười, ngồi xuống theo lời ông ta. La Côn ho nhẹ một tiếng nói:
“Bốn mươi năm trước, trên giang hồ có xuất hiện hai cái thế kỳ nhân, võ công của hai kẻ này hiếm có ai địch lại, hai người này hình bóng không rời, người nam thì tuấn tú khôi ngô, người nữ thì như đóa quốc sắc thiên hương, không biết đã khiến cho bao thiếu niên nam nữ phải hâm mộ, nghe đồn rằng hai người này vốn cùng một môn phái, nhưng vì võ công của hai người quá cao, vả lại làm việc rất ngang ngược, mặc cho hai đạo hắc bạch, chỉ cần họ không vừa ý thì sẽ ra tay đả thương. Vì thế đã khiến cho đồng đạo trên võ lâm tức giận, âm thầm tụ tập bầy mưu tính kế hại hai người này, nhưng hai người này võ công rất cao, nên vẫn thoát được, vẫn ngang dọc trên giang hồ..”.
Cát Vĩ nghe thế thì cảm thấy không phục, nhường mày nói tiếp:
“Chả lẽ người trong võ lâm thiên hạ không ai dám khiêu chiến với hai người bọn chúng sao?”.
La Côn gật đầu cười:
“Lúc đó ai cũng công nhận rằng võ công của Thiếu Lâm tự ở Tung Sơn là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm ... chùa Thiếu Lâm nổi tiếng thiên hạ với La Hán trận, cả ngàn năm nay hiếm có người nào đủ sức vượt khỏi vòng vây của La Hán trận, nhưng hai người đó đã đánh bị thương ba mươi sáu tăng nhân rồi thoát ra khỏi trận, chỉ chuyện này thôi cũng có thể tưởng tượng võ công của hai người này cao cường đến mức nào!”.
Cát Hoàng nói:
“Võ công của hai người đã cao cường như thế, trong thiên hạ ai có thể địch lại, tại sao không tự lập môn phái?”.
La Côn nói:
“Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như thế, đôi nam nữ trẻ tuổi này được cả vạn người mến mộ, vì ỷ võ công cao cường mà ngang ngược, khiến cho người trong hai đạo hắc bạch trên giang hồ đều căm ghét, võ công của họ tuy cao, tâm cơ tuy nhanh nhẹn, cho nên người trên giang hồ đều không thể thắng được họ, nhưng cuối cùng đã tạo thành thế cuộc tự tàn sát lẫn nhau”.
Cát Vĩ nghe thế thì ngạc nhiên:
“Đây là chuyện thật bất ngờ, không biết hai người ấy tại sao lại tự tàn sát lẫn nhau”.
La Côn vuốt râu chép miệng:
“Ngay khi danh tiếng của hai người lên cao, bỗng nhiên đôi thanh niên nam nữ ấy đã biến mất, sự việc đến nửa năm sau mới có tin đồn rằng hai người ấy tự tàn sát lẫn nhau. Kẻ duy nhất chứng kiến hai người này tự tàn sát lẫn nhau là Ngọc Cố Yêu Cơ Du Anh Hoa bảo rằng cuộc đấu này rất kịch liệt, là chuyện hiếm có trong võ lâm, hai người đấu với nhau từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, giao thủ hàng ngàn chiêu, cuối cùng cả hai người đều đấu đến nỗi sức tàn lực kiệt, rơi vào thế cục lượng bại câu thương”.
Cát Hoàng ngạc nhiên nói:
“Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Anh Hoa ... hình như gia phụ có nhắc đến cái tên này”.
La Côn nói:
“Lão đệ chỉ cần nghe có ngoại hiệu kỳ quái ấy thì có lẽ cũng đã biết con người của bà ta, kẻ này là một yêu cơ của võ lâm bốn mươi năm trước, không những người xinh đẹp tuyệt luân mà toàn thân mềm mại như không xương, chỉ là tính tình dâm đãng, lúc đó, vì đôi thiếu niên nam nữ này võ công quá cao, thủ đoạn độc ác, khắp trong thiên hạ tìm không ra cao thủ đối phó với hai người này, không biết ai đó đã đưa ra ý dùng lễ vật mời Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Anh Hoa đối phó với họ, biện pháp lấy độc trị độc này quả nhiên đã có được hiệu quả, không biết Ngọc Cốt Yêu Cơ dùng cách gì đã tiếp cận với người nam, khơi dậy trận quyết đấu ấy, chuyện này có rất nhiều lời đồn khác nhau, nhưng tình tiết lại khác nhaụ.”. y hơi ngừng, tựa như đang tìm lời để tránh mất thân phận.
Cát Vĩ trẻ tuổi nóng vội, thấy La Côn chợt ngừng lại thì hỏi rằng:
“Sau này thì sao?”.
La Côn nói:
“Trong cuộc ác đấu ấy, cả hai bên đều trọng thương, người nam thì được Ngọc Cốt Yêu Cơ cứu đi, người nữ thì bị bỏ ở chốn đồng hoang, sau đó mới được một võ lâm đồng đạo họ Mai cứu đi, những lời đồn này không ai có thể làm chứng, lão hũ chỉ là nghe tin phong thanh mà thôi, còn tình hình thực tế thì có lẽ chỉ có ba người ấy biết rõ”.
Cát Hoàng cười:
“Chuyện tình trường của ba người này không biết có quan hệ gì với Thất Xảo Thoa?”.
La Côn nói:
“Một năm sau khi đôi thiếu niên nam nữ này mất tích trên giang hồ, Ngọc Cốt Yêu Cơ lại xuất hiện trên giang hồ, vì bà ta có công khiến cho đôi nam nữ này quyết đấu với nhau, cho nên mọi người đều nhường bà ta mấy phần. Cứ như thế đã khiến cho bà ta ngày càng cuồng ngạo dâm đãng, phóng túng ngang ngược, không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của các môn các phái đều hỏng trong tay bà ta, dần dần khiến cho người trong các phái đều căm ghét, các cao thủ liên kết với nhau, vây bắt bà ta. Nào ngờ trong một năm mất dạng trên giang hồ, võ công của bà ta tăng lên không ít, bà ta đã ba lần vượt vòng vây mà thoát, vả lại sau đó gan càng ngày càng lớn, công nhiên tự sáng lập môn phái, bắt cóc rất nhiều thiếu nữ ép họ làm đệ tử của mình. Hành vi quá đáng của bà ta đã khiến cho những người hiệp nghĩa ở vùng Giang Nam, Giang Bắc căm phẫn, quyết tâm liên kết trừ khử bà ta, lúc đó lệnh tôn đã nổi tiếng giang hồ, ông ta là người hưởng ứng trước nhất, lão hũ cũng được mời đi cùng, nào ngờ chúng tôi chưa kịp ra tay thì đột nhiên có sự thay đổi kinh người”.
Cát Hoàng nói:
“Sao? Ngọc Cốt Yêu Cơ ấy đã nghe tin phong thanh mà bỏ chạy ư?”.
La Côn lắc đầu:
“Nếu bà ta nghe tin phong thanh mà bỏ chạy thì đâu có phải là chuyện kinh người?”.
Cát Vĩ nói:
“Chả lẽ bà ta đã bị người ta giết?”.
La Côn cười rằng:
“Đúng vậy, Ngọc Cốt Yêu Cơ đã bỏ hết công sức khổ cực lập nên cơ nghiệp, trong một đêm đã bị người ta đốt không còn một mảnh ngói, đệ tử dưới trướng của bà ta cũng bị giết sạch sành sanh, nhưng điều kỳ lạ là không tìm ra được xác của Ngọc Cốt Yêu Cơ. Người đàn bà này đã chết một cách bí hiểm, sau đó cũng chẳng thấy bà ta xuất hiện trên giang hồ, có lẽ đã trải qua hơn ba mươi năm..”.
Huynh đệ họ Cát nghe rất chăm chú, lúc này mới đồng thanh hỏi:
“Bọn vãn bối nghĩ, xác của Ngọc Cốt Yêu Cơ ấy có lẽ bị đốt thành than”. Hai người suy nghĩ giống nhau cho nên lên tiếng cùng lúc.
La Côn nói:
“Xin thứ cho lão hũ không dám đoán bừa, chuyện này cho đến nay vẫn chưa ai có thể chứng thực được..”. Ông ta nghiêng mặt nhìn Thiên Phong đạo trưởng, chỉ thấy y vẫn ngửa mặt đứng yên nhìn sao trời, tựa như không hề nghe câu chuyện của bọn họ, nhưng bốn đệ tử bên người ông ta thì ai nấy đều để ý đến mình.
Ông ta không khỏi mỉm cười, nói rằng:
“Ngọc Cốt Yêu Cơ mất tích không quá một năm, trên giang hồ lại xuất hiện một nữ ma đầu, kẻ này bề ngoài trông giống như một nữ nhân, nhưng chưa bao giờ nghe ả lên tiếng, ả thường che mặt bằng một mảnh vải màu đen. Nghe nói, ả chính là môn hạ của La Huyền. Võ công của ả cao hơn Ngọc Cốt Yêu Cơ rất nhiều, mỗi lần giết người xong thì để lại trên mình của người chết một cây Thất Xảo Thoa, từ đó Thất Xảo Thoa trở thành tín vật giết người của ả, chỉ cần nhìn thấy Thất Xảo Thoa của ả thì có người sẽ mất mạng”.
Cát Vĩ nói:
“Ả nữ nhân này thật độc ác, còn hơn hẳn Ngọc Cốt Yêu Cơ, không biết ả có đẹp hơn Ngọc Cốt Yêu Cơ hay không?”.
Cát Hoàng nói:
“Ả dùng vải đen che mặt, không chịu cho người khác thấy, đương nhiên chắc có khuyết điểm”.
La Côn nói:
“Bộ mặt của ả như thế nào có lẽ không ai biết, phàm là những kẻ đã thấy mặt mũi của ả, nghe giọng nói của ả đều chẳng ai sống được”.
Cát Hoàng hỏi:
“Chả lẽ những nhân vật hiệp nghĩa trên giang hồ có thể liên thủ đối phó với Ngọc Cốt Yêu Cơ, tại sao không trừ khử ả nữ nhân che mặt này?”.
La Côn nói:
“Sao lại không, hơn tám mươi cao thủ đã chia thành bốn đội thiết kị, truy tìm tung tích của ả, có một nhóm đã gặp ả ở Kim Lăng, hơn hai mươi người đều ra tay vây đánh, nhưng đều bị ả cắm một cây Thất Xảo Thoa trên huyệt Huyền Cơ của mỗi người, những người tham gia trận đánh này không ai sống sót, còn một nhóm nữa đã tìm thấy tung tích của ả ở Khai Phong Hà Nam, cũng bị ả cắm mỗi người một cây thoa vào huyệt Mệnh Môn, sau hai sự kiện này, không ai dám tự tìm cái chết nữa, chỉ cần ả không tìm đến mình thì coi như trời đã phù hộ. Vì không ai thấy được mặt thật của ả, cũng không ai biết được họ tên, mọi người chỉ gọi ả là Thất Xảo Thoa, Thất Xảo Thoa đã trở thành ký hiệu của cái chết. May mà ả xuất hiện trên giang hồ không bao lâu thì tự mất tích, nhưng ba chữ Thất Xảo Thoa đã gây chấn động trên giang hồ nhiều năm. Cho đến sau khi ả mất tích năm sáu năm, trên giang hồ mới dần dần quên chuyện này, nay Thất Xảo Thoa lại đột nhiên xuất hiện trở lại, thật khiến cho người ta khó hiểụ.”.
Chợt nghe Thiên Phong đạo trưởng múa cây trường kiếm trong tay, nói:
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, Thất Xảo Thoa tuy xuất hiện trở lại trên giang hồ, chúng ta cũng không thể thối lui, không biết La huynh có chịu đi một chuyến hay không?”.
La Côn cười rằng:
“Đạo huynh nghĩ cả buổi cũng chỉ là vì chuyện này ư? Tại hạ nay đến tuổi hoa giáp, đâu còn để ý đến chuyện sống chết, dù cho có chôn thây ở núi Cửu Cung cũng không tiếc”.
Thiên Phong đạo trưởng chắp một tay trước ngực, nói:
“Bần đạo cảm kích không nguội”. Nói xong rồi giơ ngang thanh kiếm tiến về phía trước. Cát Hoàng, Cát Vĩ nghe La Côn kể chuyện Thất Xảo Thoa, nên trong lòng rất tò mò, cả hai cùng vận lực, trong chớp mắt đã vượt qua Thiên Phong đạo trưởng.
Thiên Phong đạo trưởng thấy hai anh em nhà này võ công không kém, nhưng đối phương lai lịch của rõ ràng, nào chịu để cho hai người mạo hiểm, trầm giọng nói:
“Hai vị tiểu huynh đệ hãy chậm một bước”. Rồi đột nhiên vọt người một cái, vượt qua hai người ấy.
Vòng qua mấy ngã rẽ, địa thế đột nhiên thay đổi, trước mặt là mênh mang màu nước. Mọi người đều biết Ngôn Lăng Phủ ẩn cư ở núi Cửu Cung, nhưng người thực sự biết nơi ông ta ở thì rất ít. Thiên Phong đạo trưởng quay đầu nhìn La Côn và huynh đệ họ Cát nói:
“Trong hồ này có hai căn gác nổi, các vị hãy tạm thời ở trên bờ để bần đạo đến xem thử..”.
Cát Hoàng nói:
“Lão tiền bối là người chủ trì toàn cuộc, sao có thể mạo hiểm như thế, chi bằng cứ để vãn bối đi một chuyến!” nói xong thì không đợi Thiên Phong đạo trưởng chấp nhận, ngầm đề một ngụm chân khí, phóng về phía căn gác nổi trong hồ. La Côn thấy thân pháp đạp sóng mà đi của y nhanh nhẹn lạ thường, không khỏi khen rằng:
“Nhất Bút Phiên Thiên Cát đại hiệp nổi tiếng võ lâm mấy mươi năm nhờ Văn Xương bút và khinh công, lão hũ tuy nghe tiếng đã lâu, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy ông ta thi triển, nay thấy vị tiểu huynh đệ dùng thân pháp Đăng Bình Độ Thủy quả nhiên bất phàm, chắc là không khó kế thừa thanh uy của phụ thân”.
Cát Vĩ cười nói:
“Huynh đệ chúng tôi tài hèn sức mọn, làm sao bì kịp gia phụ?”.
mọi người đang nói chuyện thì Cát Hoàng phóng vào trong căn gác nổi. Nhưng vào một lúc lâu thì chẳng thấy tăm hơi gì cả. Thiên Phong đạo trưởng đột nhiên múa cây bảo kiếm trong tay, hạ giọng nói:
“La huynh hãy ở trên bờ đợi bần đạọ.”.
Cát Vĩ quan tâm cho anh trai của mình, không nói một lời tung người vọt xuống hồ, phóng thẳng lên căn gác, hành động rất nhanh nhẹn, không thua gì thân pháp của anh trai mình. Thiên Phong đạo trưởng đưa tay chụp nhưng không trúng, Cát Vĩ đã phóng ra xa đến bảy tám thước, không khỏi hơi nhíu mày, phất tay áo một cái, vọt đến hơn một trượng chặn phía trước mặt Cát Vĩ, đạp sóng lướt về phía trước. Nào ngờ khi gần đến căn gác nổi thì Cát Vĩ đột nhiên vọt người phóng thẳng lên trên không, hạ xuống căn gác nổi trước Thiên Phong đạo trưởng một bước. Chân trái vừa đạp lên tấm ván trên căn gác thì đã rút hai cây phán quan bút cầm trong tay, một bút giữ ở trước mặt, một bút dùng để tấn công, lách người một cái len vào trong căn gác.
Căn gác tối đen như mực, đưa tay ra chẳng thấy năm ngón, y thấy anh trai của mình sau khi vào gác thì không nghe động tĩnh gì nữa, trong lòng đã sớm chuẩn bị, cây phán quan bút trên tay trái vẽ ra một màn bút ảnh hộ thân, sau đó mới bước cả hai chân lên. Chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, tựa như đạp phải lên mình của ai đó, trong lòng không khỏi kinh hãi, hai chân chưa đứng vững thì đã đè một ngụm chân khí, người phóng vọt lên không. Y sợ đạp nhầm lên người anh mình, trong lòng lo lắng mà vọt lên, thế là đầu va phải mái gác. Đến khi y rơi xuống thì cảm thấy một luồng kình phong từ một bên đánh tới. Luồng kình phong này đến rất nhanh, theo đó là một làn u hương xộc vào mũi, mạch môn trên tay phải đã bị người ta chụp lấy. Chợt trong tai vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Hãy mau bỏ binh khí xuống, nếu không sẽ tự chuốc lấy khổ”.
Cát Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng, lật tay điểm ra một chiêu Đảo Đả Kim Linh. Nào ngờ cây phán quan bút vừa mới điểm ra thì đột nhiên cảm thấy huyệt Phong Phủ ở sau vai tê rần, kình lực trong toàn thân mất hết, thế là té xoài xuống đất. Bên ngoài vang lên tiếng quát của Thiên Phong đạo trưởng, ánh kiếm máy động, một luồng ngân quang tuôn vào nhanh như điện chớp. Tuy Cát Vĩ đã bị khống chế huyệt đạo, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, y đưa mắt nhìn ra, thấy rằng kẻ khống chế mình là một thiếu nữ trẻ tuổi, cây phất trần trong tay nàng phất một cái, quét lên cây trường kiếm của Thiên Phong đạo trưởng.
Thiên Phong đạo trưởng nổi tiếng giang hồ nhờ môn kiếm thuật, ông ta gập cổ tay thủ trường kiếm lại, chiêu thứ hai chưa đánh ra thì thiếu nữ ấy đã thừa thế chiếm được tiên cơ, cây phất trần trong tay máy động đánh liền ra ba chiêu. Ba chiêu này chớp nhoáng, quái dị, đều là chiêu thức hiếm thấy, dù cho kiếm thuật của Thiên Phong đạo trưởng có cao cường đến mức nào cũng bị buộc thối lui đến hai bước. Chợt thấy trong bóng tối có một bàn tay khô đét, lặng lẽ vỗ vào vai Thiên Phong đạo trưởng. Những chiêu số phất trần hiểm hóc ở phía trước mặt đã khiến cho Thiên Phong đạo trưởng phân thần, không nhận ra rằng mình bị đánh lén phía sau. Cát Vĩ tuy thấy nhưng ngặt nổi huyệt đạo đã bị điểm, không thể nào lên tiếng được, trong lòng lo lắng vô cùng. Chợt nghe hự một tiếng, Thiên Phong đạo trưởng đã bị người ta vỗ trúng huyệt đạo, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, Cát Vĩ giật mình thầm nhủ:
“Thiên Phong đạo trưởng cũng bị điểm trúng huyệt đạo, lần này thì chết cả lũ!”.
rồi chậm rãi nhắm hai mắt. Y cảm thấy mình bị người ta kéo sang chỗ khác rồi lại bị điểm trúng hôn huyệt, thế là thần trí mất cả.
“Chưởng lực thật thâm hậu, có thể đánh vỡ đá nát bia”.
Viên Cửu Quỳ làm sao có thể để nàng áp sát tới nữa, y ngầm vận công lực, đánh thẳng ra một chiêu Phi Bạt Tràng Chung, cười hềnh hệch, Ngôn Lăng Phủ phải chăng đã lọt vào tay các ngươi?”.
Thiếu nữ áo đỏ ngầm vận chân khí, dồn nội công lên cây phất trần, phất nhẹ một cái thì đã đánh tan được luồng chưởng lực mạnh mẽ của Viên Cửu Quỳ, mỉm cười nói:
“Ngươi quan tâm đến y như thế, phải chăng là vì Huyết Trì đồ?” nàng vừa nói vừa nghiêng người tiến tới, cây phất trần đánh thẳng ra, từng sợi phất trần trông như những cây kim châm. Viên Cửu Quỳ lúc này mới thấy đối phương không chỉ có thân pháp khéo léo mà công lực cũng thâm hậu, trong lòng thầm kinh, bước nhanh hai bước, lật tay đánh ra một chiêu Thủ Bạt Ngũ Huyền, thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
“Có bản lĩnh gì hãy đem ra hết! Trong vòng ba mươi chiêu nếu ta không giết được ngươi thì sẽ đưa các ngươi rời khỏi đầm Hàn Thủy này”, nói vừa xong, cây phất trần lại quét vào cổ tay Viên Cửu Quỳ. Viên Cửu Quỳ vội vàng thu tay lại, người cũng thối lui một bước. Thiếu nữ áo đỏ ấy hơi lắc vai, xoay người một vòng, đột nhiên áp sát tới đánh Mao Thông, cây phất trần quét trái đánh phải liền ra ba chiêu. Ba chiêu này không những như sấm sét mà chiêu số cũng rất quái dị. Mao Thông né được hai chiêu, nhưng không cách nào né được chiêu thứ ba, bị cây phất trần quẹt nhẹ vào vai trái, y cảm thấy vai trái đau nhói, máu tươi chảy xuống từ cánh tay. Hành động của y vừa chậm lại, thiếu nữ áo đỏ ấy đã điểu cây phất trần tới, Mao Thông muốn né nữa nhưng nào kịp, chỉ cảm thấy huyệt Kim Tĩnh trên vai tê rần rồi ngã xuống đất. Khi Cẩn Tam Nguyên thấy thiếu nữ áo đỏ đánh Mao Thông thì vọt người tới giúp đỡ, nhưng bị một luồng quyền phong mạnh mẽ của người cao gầy chặn lại.
Đó chẳng qua là trong một khoảng sát na, Viên Cửu Quỳ vốn nghĩ rằng thiếu nữ áo đỏ chắc chắn sẽ đánh về phía mình, sau khi thối lui một bước, lập tức vận khí chờ đợi, nào ngờ nàng ta lại xoay người đánh về phía Mao Thông, trong nhất thời không kịp cho nên chỉ đành giương mắt nhìn Mao Thông bị thiếu nữ áo đỏ ấy điểm trúng huyệt ngã xuống. Thiếu nữ áo đỏ điểm trúng huyệt Mao Thông, thì xoay người vọt một cái, phóng về phía Tiếu Diện Nhất Hiêu. Người cao gầy kia hai tay nắm lại thành quyền, liên tục xuất chiêu ngăn chặn Cẩn Tam Nguyên không để cho y tấn công thiếu nữ áo đỏ, nhưng y cũng không lao về phía Cẩn Tam Nguyên. Vì thân người của y quá cao, trong căn gác nhỏ hẹp rất khó ra tay cho nên không thể nào giúp đỡ được. Thiếu nữ áo đỏ lần này ra tay không du đấu nữa mà cây phất trần trong tay nhanh chóng lạ thường, chiêu nào cũng điểm vào yếu huyệt của Viên Cửu Quỳ.
Tiếu Diện Nhất Hiêu được gọi là thủ lãnh của chốn hắc đạo miền Giang Nam, võ công đương nhiên không kém, hai chưởng đánh mãi không thôi, luồng chưởng kình của y khiến cho tà áo của thiếu nữ áo đỏ tung bay. Nhưng chiêu số của thiếu nữ áo đỏ thì càng đánh càng quái dị, chiêu nào cũng rất lạ kỳ, dù cho Tiếu Diện Nhất Hiêu Viên Cửu Quỳ hiểu biết rộng rãi cũng không nhận ra lộ số võ công của nàng. Thấy nàng đánh cây phất trần tới bên trái, nào ngờ nửa đường cổ tay lại trầm xuống, từ đánh chuyển thành điểm, tấn công xuống hạ bàng, kiểu biến hóa nửa đường này không những quỷ dị khó đoán mà còn khó phòng tránh, chỉ cần áp sát tới thì lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm. Viên Cửu Quỳ nhờ vào nội lực thâm hậu, chưởng phong mạnh mẽ mà đã ép thiếu nữ áo đỏ thối lui đến ba bốn bước, y cố gắng giữ khoảng cách đó để đối phó với những chiêu số kỳ bí của nàng. Lối đánh này rất mất sức, dù cho là người có võ công cao cường hơn nữa cũng khó duy trì nổi. Còn chiêu số của thiếu nữ áo đỏ càng lúc càng lạ, thủ pháp cũng rất quái dị. Viên Cửu Quỳ sau một hồi kịch chiến, càng đánh càng sợ, chỉ cảm thấy đối phương ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng chiêu nào cũng rất mạnh. Y biết nếu cứ đánh nữa thì sẽ không kiếm được phần hơn, thế rồi hú dài một tiếng, đột nhiên múa chưởng đánh liền ra ba chiêu, y đã dùng toàn lực để đánh ra ba chiêu này, uy thế dũng mãnh, thiếu nữ áo đỏ bị y đánh lùi đến hai bước.
Tiếng hú này của Viên Cửu Quỳ là ám hiệu bảo Cẩn Tam Nguyên rút lui, cho nên sau khi ép lui được thiếu nữ áo đỏ, y không tiến nữa mà lùi, người vọt ra phía sau, tung ra một cước, đá vào vách của căn gác. Chỉ nghe rắc một tiếng, một tấm ván rơi xuống nước, Viên Cửu Quỳ tung người vọt ra khỏi gác, rơi xuống tấm ván.
Quái nhân canh cửa gào lên:
“Con rùa kia, ngươi chạy đi đâu?” nói xong, chưởng trái phóng ra một chiêu, vỡ một miếng vách, y tung người đuổi theo. Phóng tới miếng ván mà Viên Cửu Quỳ đang đứng, đánh vù ra một quyền vào ngực Viên Cửu Quỳ. Viên Cửu Quỳ thấy quyền của đối phương cực kỳ hung mãnh, không dám sơ ý, vội vàng dốc ra toàn lực tiếp lấy quyền ấy. Hai luồng quyền phong chạm với nhau khiến cho huyết khí toàn thân Viên Cửu Quỳ nhộn nhạo, thối lui đến hai bước, miếng ván cũng bị vỡ ra chìm xuống nước.
Chỉ thấy nước văng tung tóe, mặt hồ dậy sóng. Quái nhân cao gầy ấy vốn rất hung hăng, nhưng thấy tấm ván mình đang đứng đang chao đảo, không dám tung đòn nữa, y chụp vào vai trái Viên Cửu Quỳ. Té ra y không quen thuộc thủy tính, sợ rằng tấm ván lật lại thì mình rơi xuống hồ, cho nên không dám ra đòn.
Viên Cửu Quỳ tiếp một quyền thì biết nội lực của đối phương thâm hậu, nếu y lại đánh thêm vài quyền nữa thì mình không thể chống trả nỗi. Nào ngờ sau khi đánh ra một quyền thì đối phương không dùng quyền nữa mà chụp mình, lúc này mới chém xéo ra một chưởng, chặt vào cổ tay của đối phương, chân trái cũng đồng thời phóng ra một cước của hạ âm của đối phương. Miếng ván này chỉ rộng hai thước, dài khoảng tám chín thước, vì hai người đứng ở phía trên cho nên đã dần dần chìm xuống, hai người này lại đang đánh nhau, trọng lượng cơ thể lúc nặng lúc nhẹ, miếng ván cũng lúc chìm lúc nổi, nước hồ bắn lên khiến hai người ướt đẫm cả.
Quái nhân cao gầy vì quá cao mà lại đứng trên tấm ván nhỏ, không thể nào thi triển tay chân được, lại sợ rơi xuống hồ nên không dám tấn công hết sức. Thế nhưng, cũng nhờ hai tay của y rất dài cho nên chiếm được không ít phần lợi, tay phải của y quét ngang một chưởng, chặn lại cú đá của Viên Cửu Quỳ, tay trái rút nhanh về. Viên Cửu Quỳ đánh ra hai chiêu thì thấy những khuyết điểm của quái nhân cao gầy, thế rồi cười lớn một tiếng, ra tay tấn công mạnh mẽ, quyền cước đều dùng cả, thế công rất mãnh liệt.
Quái nhân cao gầy vừa phải giữ trọng tâm, vừa phải đối phó với thế công của Viên Cửu Quỳ, cho nên chỉ có thể đỡ chứ không thể nào trả đòn. ngay lúc ấy trong gác vọng lại tiếng kêu lớn. Am thanh ấy tuy nghe rất chối tai, nhưng ngắn ngủi, Viên Cửu Quỳ vừa nghe thì lập tức nhận ra đó là giọng của Cẩn Tam Nguyên, không khỏi giật mình. Cao thủ giao đấu với nhau, chiêu nào cũng như điện chớp lửa xẹt, không hề được sơ sót tí nào.
Viên Cửu Quỳ chỉ hơi phân tán tinh thần, ra tay hơi chậm lại đã bị quái nhân cao gầy chớp lấy cơ hội, tay trái của y chụp được cổ tay phải của Viên Cửu Quỳ, năm ngón tay xiết lại, đã chụp được mạch môn tay phải của Viên Cửu Quỳ.
Quái nhân ấy đang định ngầm thi triển công lực, buộc cho máu huyết của y nghịch chuyển, bó tay chịu trói, chợt nghe Viên Cửu Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng, y gồng cổ tay phải lên cứng như sắt đá, đồng thời thi triển Thiên Cân Trụy trầm người xuống, miếng ván chợt chìm xuống nước. Quái nhân cao gầy ấy quát lớn một tiếng, buông cổ tay Viên Cửu Quỳ, tung người vọt lên trở lại trong gác.
Viên Cửu Quỳ vốn rất giỏi công phu dưới nước, sau khi lặn xuống nước thì bơi về phía căn gác, thò tay lên khỏi mặt nước nhìn vào trong, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ đứng đối diện với Phương Triệu Nam, Cẩn Tam Nguyên, Mao Thông thì đã bị điểm trúng huyệt đạo nào ngửa dưới đất. Chợt nghe quái nhân cao gầy ấy mắng rằng:
“Không biết con rùa kia có tinh thông thủy tính hay không, hay là đã chết chìm ở dưới rồi”.
Té ra sau khi y phóng ngược lại căn gác, tận mắt thấy Viên Cửu Quỳ chìm xuống nước, nào ngờ một lúc lâu mà chẳng thấy Viên Cửu Quỳ nổi lên, cho nên mới mắng ầm lên như thế. Chợt nghe thiếu nữ áo đỏ cười lớn rồi bảo rằng:
“Đừng mắng nữa! Người ta đã lặn tới căn gác của chúng ta rồi, ngươi còn mắng cái gì nữa?”.
Viên Cửu Quỳ thất kinh, nhủ thầm:
“Ả này thật lợi hại” rồi lặn lại xuống nước.
Hành động ấy đã bị thiếu nữ áo đỏ phát giác, nàng lật tay phóng ra một luồng bạch quang, luồng bạch quang ấy phóng rất nhanh, vừa lóe lên đã tới. Viên Cửu Quỳ vội vàng trầm khí xuống đan điền, người chìm xuống lẩn vào trong nước. Nào ngờ ám khí của đối phương không những nhanh như điện chớp mà tiềm lực cũng rất mạnh, dù cho đã lặn xuống nước, nhưng Viên Cửu Quỳ vẫn cảm thấy tay trái tê rần, biết mình đã trúng ám khí của đối phương, nào dám ngừng lại, lặn xuống nước bơi vào bờ. Y biết đây là loại ám khí có tẩm độc, cho nên vừa bơi vừa ngầm vận khí chặn huyệt đạo ở cánh tay lại để độc khí không xâm nhập vào trong nội tạng. Khi bơi đến bờ hồ, thò đầu lên thấy thiếu nữ áo đỏ và quái nhân cao gầy không đuổi nữa thì lập tức phóng vọt lên bờ chạy về phía trước. Y vốn định chạy đến cửa cốc, gọi những thuộc hạ đang mai phục ra tay cứu viện, nào ngờ chạy được một hồi thì cảm thấy vết thương đã phát tác, người không còn lanh lẹ nữa, không khỏi kinh hãi. Lúc này y mới biết ám khí mình trúng không phải tẩm chất độc bình thường, dù đã vận khí nhưng không thể nào chặn độc khí phát triển, nhưng y không dám dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước. Y chỉ cảm thấy vết thương lan dần, chỉ giở bước lên thôi cũng đã thấy mệt nhọc, thầm thở dài một tiếng, ngửa mặt nói rằng:
“Không ngờ rằng, Viên Cửu Quỳ hôm nay lại chết âm thầm ở núi Cửu Cung”. Bộ dạng của y rất rầu rỉ, như đã cùng được mạt lộ, mọi hùng tâm tráng trí đều tiêu tan, không thể khống chế được độc khí nữa. Y chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn đổ sầm xuống đất.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Đến khi y tỉnh lại thì thấy có bảy tám người đứng vây quanh, ở trước mặt có một người cao lớn râu dài, mình mặc đạo bào, lưng cắm trường kiếm, đó chính là Thiên Phong đạo trưởng lãnh đạo của chính phái võ lâm Giang Nam.
Những nhân vật đứng bên cạnh ông ta đều là những kẻ nổi tiếng ở miền Giang Nam, những người này có thể nói là tinh anh của chính phái võ lâm Giang Nam.
Viên Cửu Quỳ giật thót mình nói:
“Đạo huynh đến thật đúng lúc, đêm nay nếu giết Viên Cửu Quỳ, ở miền Giang Nam không ai đối chọi với đạo huynh nữa!”.
Thiên Phong đạo trưởng mỉm cười nói:
“Viên huynh cứ yên tâm, bần đạo há có phải là người dậu đổ bìm leo?”.
Viên Cửu Quỳ chép miệng:
“Ta đã bị thương vì ám khí, đạo huynh không giết ta, ta cũng khó sống nổi đến ngày mai”.
Thiên Phong đạo trưởng thản nhiên cười:
“Bần đạo biết chút ít y thuật, nếu Viên huynh tin tưởng, bần đạo sẽ dốc hết sức trị thương cho Viên huynh”.
Viên Cửu Quỳ nói:
“Chuyện sống chết, Viên mỗ này không hề để trong lòng, đạo huynh hãy cứ ra tay trị liệu”.
Thiên Phong đạo trưởng chậm rãi ngồi xuống, định thần nhìn kỹ, thấy trên khuỷu tay trái của Viên Cửu Quỳ bị rách một mảnh áo, nhưng không hề chảy máu, không khỏi nhíu mày nói:
“Viên huynh xin thứ cho bần đạo phóng túng, bần đạo muốn xé ống tay áo này”.
Viên Cửu Quỳ nói:
“Dù cho chặt cả cánh tay, Viên Cửu Quỳ cũng không hề rên rỉ một tiếng, đạo huynh không cần lo lắng”.
Y là người đi lại đã lâu trên giang hồ, hiểu biết rộng rãi, thấy mình bị trúng ám khí mang kịch độc, nếu không rút ra, chất độc sẽ phát tán càng nhanh, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Nếu Thiên Phong đạo trưởng có thể trị vết thương cho y, đó là chuyện người trong võ lâm phải làm, không cần phải khấu đầu tạ ơn cứu mạng của y.
Nếu Thiên Phong đạo trưởng không thể cứu chữa, khiến cho y chết vì chất độc, đồng đạo trong võ lâm thiên hạ đều biết chuyện hai người đối chọi với nhau, chắc chắn sẽ cho rằng Thiên Phong đạo trưởng có lòng hại y. Người này tính toán sâu xa, tuy lúc trọng thương sắp chết nhưng vẫn âm thầm muốn giá họa cho người khác.
Thiên Phong đạo trưởng xé tay áo Viên Cửu Quỳ, nhìn kỹ lại thì thấy một loại ám khí như cây gút, sáng lấp lánh cắm sâu trong da thịt Viên Cửu Quỳ. Thiên Phong đạo trưởng lập tức hạ giọng nói với Viên Cửu Quỳ:
“Viên huynh hãy cố chịu đau, bần đạo trước tiên sẽ rút ám khí ra mới có thể trị liệu vết thương cho Viên huynh”.
Viên Cửu Quỳ gật đầu, miệng nở nụ cười thâm hiểm. Thiên Phong đạo trưởng đè nhẹ tay xuống, kẹp lấy cây ám khí rồi rút mạnh lên, một cây ám khí dài khoảng hai tấc bảy phân, trong giống mũi tên mà không phải mũi tên, trông giống đinh mà không phải đinh, toàn thân màu trắng bạc bật ra. Viên Cửu Quỳ chỉ hơi mỉm cười, nhắm mắt quả nhiên không hề nhíu mày. Những người đứng vây quanh Thiên Phong đạo trưởng vừa thấy ám khí được rút ra thì bước tới nhìn. Nào ngờ một lúc lâu không ai có thể nhận ra lai lịch của ám khí, trong nhất thời quần hào đều ngạc nhiên không nói lời nào. Thiên Phong đạo trưởng giơ cao cây ám khí trong tay, mượn ánh sáng sao trời nhìn thử, chỉ thấy trên đầu của cây ám khí có khác ba chữ Thất Xảo Thoa. Thiên Phong đạo trưởng nhìn thấy ba chữ khắc trên cây ám khí thì đột nhiên giật thót mình, một luồng khí lạnh từ tim xông lên. Ông ta ngẩn ra một hồi, lẩm bẩm như tự nói với mình:
“Người này chả lẽ vẫn còn sống trên đời?” chỉ cảm thấy ngón tay buông ra, cây ám khí rơi xuống.
Quần hào thấy Thiên Phong đạo trưởng như thế thì không khỏi ngạc nhiên. Ông già râu bạc dài đến tận ngực đứng bên trái, lưng cắm đơn đao, cúi người nhặt cây ám khí, hỏi:
“Trên võ lâm hiện nay, nếu nói về ám khí, không ai qua khỏi Nhị Độc Song Tuyệt Tứ đại danh gia, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho đạo huynh vừa nhìn đã sợ, chả lẽ chỉ một cây ngân thoa nàỵ.”.
Thiên Phong đạo trưởng vốn là người tu dưỡng thâm hậu, chỉ hơi sững người ra thì đã trấn tỉnh trở lại, thản nhiên cười:
“Ngũ huynh hiểu biết rộng rãi, chắc biết truyền thuyết về lai lịch của Thất Xảo Thoa”.
Ông già râu bạc ấy nghe ba chữ Thất Xảo Thoa thì đột nhiên thì đột nhiên biến sắc, sững người ra rồi hỏi:
“Sao? Đây chính là Thất Xảo Thoa trong lời đồn?”.
Những người tuổi tác hơi lớn trong quần hào nghe nói đến Thất Xảo Thoa thì đều biến sắc, nhưng hai người tuổi hãy còn trẻ, chưa nghe nói đến truyền thuyết về Thất Xảo Thoa thì không hề có cảm giác gì. Thấy những người trước mặt mình tỏ vẻ sợ hãi thì trong lòng thầm buồn cười. Thiên Phong đạo trưởng lấy cây Thất Xảo Thoa trong tay ông già ấy lại, nói:
“Chuyện cần kíp trước mắt là phải cứu người trị thương, bần đạo tuy hơi tinh thông y đạo, chỉ e không thể giải chất độc trong Thất Xảo Thoa. Đêm nay nếu tại hạ không thể trị thương cho người này, chỉ e sẽ mang tiếng có ý hại y, Ngũ huynh tinh thông cách trị thương của các loại ám khí, mong giúp tại hạ một tay”.
Nói xong thì giở cánh tay trái của Viên Cửu Quỳ nhìn kỹ một hồi, chỉ thấy xung quanh sưng đỏ, vết thương đã sâu đến gân cốt. Ông ta tuy là người giỏi trị thương, nhưng chỉ là những vết thương bình thường, còn đối với vết thương do Thất Xảo Thoa gây nên thì không chắc ăn lắm. Nhưng đã nói ra thì phải làm, chỉ có mạo hiểm chịu mang tiếng có ý hại người thế rồi đưa tay rút cây ngọc trâm cắm trên tóc vạch vết thương của Viên Cửu Quỳ ra, hạ giọng nói:
“Am khí mà Viên huynh trúng là loại Thất Xảo Thoa trấn động võ lâm một thời, loại ám khí tuyệt độc này, bần đạo tự biết không nắm chắc có thể trị được. nhưng bần đạo đã hứa với Viên huynh thì sẽ cố gắng hết sức, giờ đây vết thương đã chuyển thành màu tím, độc khí đã xâm nhập vào trong cơ thể, bần đạo trước tiên muốn bỏ đi phần da thịt bị thối rữa, rồi sau đó dùng Bạt Độc tán bôi lên vết thương..”.
Viên Cửu Quỳ chậm rãi mở hai mắt nhìn Thiên Phong đạo trưởng mỉm cười, sau đó mau chóng nhắm tịt lại. Thiên Phong đạo trưởng thấy ánh mắt của y đã thất thần, không phải giả vờ thì biết rõ độc khí đã đi hết toàn thân, chỉ e không thể nào cứu được. Ông ta càng cảm thấy không nắm chắc hơn, nào dám cắt bỏ thịt thối rữa, thế rồi mới ngầm vận chân lực, đẩy ra một ít máu màu tím. Sau đó lại lấy ra trong người một bình sứ, đổ một ít bột trắng bôi lên vết thương của Viên Cửu Quỳ.
Ông già râu bạc chép miệng:
“Bạt Độc tán này của đạo huynh là thuốc quý trị độc, lúc này bôi nhiều cho y như thế, dù cho không cứu y được cũng có thể ăn nói với anh hùng trong thiên hạ, huynh đệ đã tận mắt chứng kiến, nguyện làm chứng cho đạo huynh”.
Thiên Phong đạo trưởng thản nhiên cười:
“Chuyện có miệng khó nói cũng khiến cho người ta khó có thể tin được, bần đạo chỉ cần trong lòng yên ổn, còn người ta nói như thế nào cũng đành chịu ...”, lúc này, chợt nghe có tiếng hú truyền vào trong tai.
Tiếng hú này tuy cách rất xa, nhưng những người đứng ở đây toàn là cao thủ, tai mắt đều nhanh nhạy, cho nên có thể nghe ra được đó là ba chữ Huyết Trì đồ. Ba chữ này còn có ma lực hơn cả Thất Xảo Thoa, ai nấy đều căng thẳng. Tiếng kêu gào càng lúc càng gần, trong chốc lát đã tới chỗ bọn họ. Viên Cửu Quỳ đột nhiên mở mắt, đứng dậy, trong miệng lặp lại hai lần ba chữ Huyết Trì đồ ... nói xong thì chậm rãi nhắm mắt ngã xuống.
Sau tiếng kêu gào ấy, đột nhiên mọi vật tĩnh lặng, trong màn đêm một ông già râu tóc bậc phơ chống gậy trúc bước tới. Ông ta đi rất chậm, nhưng tiếng gậy trúc lộc cộc cứ dần dần tiến đến gần chỗ bọn họ. Người này tóc rối bời, kín cả mặt mũi, bộ dạng rất quái dị, trông ta vừa ghê tởm, vừa tội nghiệp. Nhưng khi đi đứng thì rõ ràng có thể thấy ông ta là người có võ công thượng thừa, quần hào bất giác đều tránh ra.
Thiên Phong đạo trưởng rút cây trường kiếm trên lưng múa tít, trong bóng đêm lóe lên một màn ngân quang, quát rằng:
“Trong đêm khuya phủ tóc che mặt, định làm ma hù dọa người, há có phải là hành vi của bậc đại trượng phu?”.
Nào ngờ quái nhân tóc che mặt ấy tựa như không hề hay biết, vẫn chậm rãi bước tới. Thiên Phong đạo trưởng vốn là người hiệp nghĩa, thấy kẻ này điên điên dại dại, tuy biết ông ta là kẻ có võ công, nhưng cũng không muốn ra tay đả thương. Chỉ thấy ông ta thối lui đến ba bước, giơ ngang thanh kiếm quát rằng:
“Nếu các hạ cứ tiến tới nữa thì đừng trách bần đạo ra tay”.
Chợt nghe Viên Cửu Quỳ nằm ở dưới đất kêu lên:
“Huyết Trì đồ ... Thất Xảo Thoa ... hắn ta đã bị kịch độc tấn công nội phủ khiến cho sốt cao, cho nên thần trí mơ hồ, kêu loạn cả lên”. Ông già tóc che mặt ấy đột nhiên cao giọng cười:
“Ngươi biết kẻ nào đánh cắp Huyết Trì đồ của ta ư?” đột nhiên lách người tiến tới bên cạnh Viên Cửu Quỳ.
Thiên Phong đạo trưởng quát một tiếng:
“Đứng lại!” cây trường kiếm chém ngang qua, định chặn quái nhân tóc che mặt lại. Nào ngờ đối phương rất nhanh nhẹn, giơ cây gậy gạt kiếm thế của Thiên Phong đạo trưởng ra, còn người thì đã phóng tới bên cạnh Viên Cửu Quỳ. Quần hào sợ ông ta đả thương, vội vàng rút ra binh khí bao vây ông ta lại ở giữa. Quái nhân tóc che mặt ấy vượt qua Thiên Phong đạo trưởng xong thì đột nhiên buông cây gậy trúc trong tay bế Viên Cửu Quỳ lên, liền miệng kêu:
“Mau nói, mau nói, kẻ nào đã lấy cắp Huyết Trì đồ của ta?”.
Quần hào đã định ra tay, nhưng thấy ông ta buông gậy trúc, không hề có ý chống cự, không khỏi đứng ngây ra tại trận. Phải biết rằng những người này đều là những nhân vật hiệp nghĩa ở miền Giang Nam, không ai muốn ra tay với một ông già điên điên dại dại, đã bỏ binh khí. Viên Cửu Quỳ bị quái nhân che mặt ấy bế lên, liền miệng hỏi Huyết Trì đồ, cũng mơ mơ hồ hồ thuận miệng hỏi:
“Ngươi muốn tìm Huyết Trì đồ ư?”.
Quái nhân che mặt ấy vui mừng nói:
“Đúng vậy, đúng vậy ...”, chợt nhìn thấy vết thương trên tay trái, tựa như tỉnh ra, thế rồi bỏ Viên Cửu Quỳ xuống, hai tay sờ soạng trên người một hồi, lấy ra hai cây kim châm, một con dao nhỏ và hai bình ngọc. Thiên Phong đạo trưởng thấy hai bình ngọc, không khỏi ngạc nhiên nhủ thầm:
“Ông già điên điên dại dại này không biết lấy đâu ra hai bình ngọc..”. đang suy nghĩ, ông già ấy đã đâm một cây kim châm vào người Viên Cửu Quỳ. Ông ta đâm rất nhanh, Thiên Phong đạo trưởng toan giơ tay cản trở nhưng đã muộn. Quần hào thấy ông ta đâm vào huyệt vị quan trọng trên người Viên Cửu Quỳ thì trong lòng thầm kinh:
“Kẻ này xác định huyệt thật chuẩn, người bình thường khó mà bì kịp, nếu không phải là võ lâm cao thủ giả vờ điên dại, làm sao có bản lĩnh này?” quần hào đều suy nghĩ như nhau cho nên không ai ra tay ngăn cản ông ta. Chỉ thấy ông già tóc che mặt ấy không ngừng múa hai cây kim châm, trong chốc lát đã đâm mười hai đại huyệt trên người Viên Cửu Quỳ. Thiên Phong đạo trưởng đột nhiên nảy ra một ý, thầm nhủ rằng:
“Cao thủ điểm huyệt trong thiên hạ dù có võ công, thủ pháp như thế này, nhưng e rằng cũng không tinh thông y đạo, Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ tính tình kỳ quái, không bao giờ qua lại với người trong võ lâm, người có thể gặp được ông ta trong thiên hạ này rất ít, chả lẽ kẻ này chính là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ?” ông ta càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức tra kiếm vào bao, chắp tay trước ngực hỏi:
“Đại giá có phải là Tri Cơ Tử Ngôn đại hiệp đấy không? Bần đạo là Thiên Phong, lần này tụ hội bằng hữu trong võ lâm Giang Nam đến đây bái phỏng”. Ông ta vừa nói ra, người trong toàn trường tựa như tỉnh ngộ, cả thảy đều cúi người làm lễ. Nào ngờ quái nhân tóc che mặt ấy tựa như không hề nghe mấy câu hỏi này, cả đầu cũng không ngẩng lên, cũng chẳng thèm quay lại nhìn. Ông già râu bạc tuổi tuy lớn nhất nhưng tính tình lại nóng nảy nhất, chỉ nghe ông ta cười lạnh một tiếng, mắng rằng:
“Các hạ thật là phách lốị.”.
Thiên Phong đạo trưởng vội vàng kêu lên:
“La huynh đừng làm càn, Ngôn lão tiền bối là bậc danh y, sao có thể mắng bừa được”. Ông ta nghĩ, nếu đối phương chỉ cần là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ hoặc là người có liên hệ với Ngôn Lăng Phủ thì chắc chắn có phản ứng. Thế nhưng, sự việc xảy ra lại rất bất ngờ.
Ông già tóc che mặt ấy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, mở bình thuốc, lấy hai viên thuốc màu sắc khác nhau, nhét vào trong miệng Viên Cửu Quỳ. Hai loại linh đơn này của ông ta được chế từ hơn mười loại kỳ dược khác nhau, thời gian rất lâu, là loại thuốc quý báu lạ thường, không thể dễ dàng trị cho người khác. Đêm nay nếu ông ta không phải giở điên giở dại, thần trí không rõ ràng thì Viên Cửu Quỳ dù có cầu xin ông ta, ông ta cũng không cho một viên. Quái nhân tóc dài ấy đợi Viên Cửu Quỳ nuốt thuốc xong thì thẩn thờ ngồi bên cạnh Viên Cửu Quỳ.
Hành động kỳ quái của ông ta khiến cho bọn Thiên Phong đạo trưởng đều cảm thấy ngạc nhiên, ông ta đang giả vờ hay là thật sự điên điên dại dại, trong nhất thời họ cũng không tiện hỏi. Chợt thấy Viên Cửu Quỳ nhúc nhích, thở phì ra một hơi, mở mắt nhìn thấy quái nhân tóc phủ mặt, thế rồi mới ngồi dậy hỏi:
“Ngươi là ai?”.
Quái nhân ấy thấy y tỉnh dậy thì vui mừng nói:
“Ngươi đã thấy Huyết Trì đồ của ta, chúng ta hãy mau đi tìm!”.
Viên Cửu Quỳ vung tay một cái, nhưng cảm thấy năm ngón tay của đối phương như móc sắt, càng vung thì càng chặt, không dám giật ra nữa, y là kẻ tâm cơ thâm trầm, sau khi không vùng ra được thì ngầm vận chân khí để thử xem thương thế của mình đã bớt chưa. Nào ngờ quái nhân tóc dài ấy hình như không muốn để cho y vận khí thử, đột nhiên xoay người kéo Viên Cửu Quỳ chạy thẳng về phía trước. Hành động bất ngờ ấy khiến cho quần hào trong toàn trường đều cảm thấy kỳ dị, hơi định thần lại thì hai đã chạy ra mấy trượng, khi muốn cản lại thì đã không kịp nữa. Thiên Phong đạo trưởng trầm ngâm một hồi nói:
“Trong số các vị, có ai đã gặp Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ?”.
Ông già râu bạc ấy cười lạnh:
“Ngoài Ngôn Lăng Phủ, hiện nay trong võ lâm ai có thể thi triển thuật châm cứu trong đêm tối như thế này, vả lại trong chốc lát có thể chữa trị cho một người trúng ám khí sắp chết, thử hỏi ngoài Ngôn Lăng Phủ thì còn có ai?”.
Người này họ La tên là Côn, ngoại hiệu là Thần Đao, tiếng tăm và địa vị trong võ lâm Giang Nam có thể so bì với Thiên Phong đạo trưởng, tuổi tác thì lớn hơn Thiên Phong đạo trưởng vài tuổi, hiểu biết lại rất rộng rãi. Bình thường thì rất kiêu ngạo, một cây đơn đao tung hoành ngang dọc Giang Nam, hiếm có khi nào gặp địch hủ.
Thiên Phong đạo trưởng trầm ngâm một hồi:
“Nếu lấy y thuật của ông ta mà luận, có thể giải được độc trên Thất Xảo Thoa, quả thật đó là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ..”.
Ông ta ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Song Ngôn Lăng Phủ được người ta gọi là thần y, tính tình quái dị lạ thường, làm sao có thể quần áo xốc xếch..”.
La Côn cười nói tiếp:
“Ta thấy ông ta giả vờ bộ dạng như thế..”.
Thiên Phong đạo trưởng nói:
“Điều khả nghi là ông ta cứ kêu ầm lên ba chữ Huyết Trì đồ, không biết có ý gì? Nếu người này thật sự là Ngôn Lăng Phủ, lần này chúng ta đến núi Cửu Cung coi như đã phí công”.
La Côn cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Bất luận kẻ điên dại này có phải là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ hay không, nhưng tình thế trước mắt khó mà đoán được, Thất Xảo Thoa đã khiến cho người trong võ lâm kinh tâm động phách vào mấy mươi năm trước nay lại xuất hiện, đây là chuyện không nhỏ” nghe thiếu niên, người mặc kình trang, lưng cắm phán quan bút ở phía sau nói:
“La lão tiền bối thường ngày hào khí vạn trượng sao lại e sợ một loại ám khí nhỏ bé như Thất Xảo Thoa, Viên Cửu Quỳ bị người ta ném ám khí trúng cũng là chuyện bình thường trong giang hồ, không biết tại saọ.”. có lẽ vì y sợ La Côn mất mặt cho nên nói đến đó thì đột nhiên im lặng.
La Côn quay đầu nhìn, thấy hai thiếu niên vừa lên tiếng chính là Cát Hoàng và Cát Vĩ, con trai của Cát Thiên Bằng, người mà năm xưa được võ lâm đại giang Nam Bắc gọi là Nhất Bút Phiên Thiên. La Côn vuốt râu cười rằng:
“Lệnh tôn năm xưa từng ngang dọc trong thiên hạ, bình sinh hiếm gặp địch thủ, võ học gia truyền của hai vĩ đương nhiên bất phàm, song, Thất Xảo Thoa nàỵ.”.
Cát Hoàng hơi mỉm cười, nói tiếp:
“Sau khi gia phụ ẩn cư ở núi Vân Đài, đã không nhắc đến chuyện thị phi trên giang hồ nữa, huynh đệ vãn bối từ nhỏ lớn lên ở chốn núi sâu, rất ít đi lại trên giang hồ, không biết đến lễ tiết ở chốn nhân gian, nếu lời nói có chỗ nào đắc tội, mong lão tiền bối lượng thứ..”.
La Côn cười rằng:
“Nào dám, nào dám..”. vừa nói vừa chậm rãi đưa mắt nhìn lên mặt Thiên Phong đạo trưởng, chỉ thấy y mặt mũi ngưng trọng, ngửa đầu suy nghĩ mông lung, tựa như đang nghĩ đến một câu chuyện cực kỳ khó khăn nào đó, mà chẳng nghe đến những lời đối đáp của bọn họ.
Trong tám người, ngoại trừ Thiên Phong đạo trưởng và Thần Đao La Côn thì chỉ có hai người Cát Hoàng và Cát Vĩ được mời đến, bốn người còn lại đều là đệ tử dưới trướng của Thiên Phong đạo trưởng. Thường ngày khi nói chuyện với người khác La Côn rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại rất khách sáo với anh em họ Cát, quay đầu lại cười với hai người rằng:
“Lệnh tôn không nhắc cho hai vị tiểu huynh đệ biết chuyện Thất Xảo Thoa ư?”.
Cát Vĩ nghiêng mặt nhìn Cát Hoàng rồi đáp:
“Từ sau khi gia phụ ẩn cư ở Vân Đài rất ít khi dạy dỗ huynh đệ chúng tôi”.
Cát Hoàng nói tiếp:
“Vãn bối chỉ nghe gia phụ nói rằng, hiện này trong võ lâm chỉ có Tứ đại ám khí của Dị Độc Song Tuyệt là nổi tiếng nguy hiểm, chưa từng nghe nói loại nghe nói loại ám khí tên là Thất Xảo Thoa”.
La Côn cười rằng:
“Lệnh tôn đã dùng một cây Văn Xương bút ngang dọc giang hồ, được người ta gọi là Nhất Bút Phiên Thiên, đã đi khắp trong thiên hạ, đương nhiên hiểu biết tất cả các loại võ học độc môn, ám khí của các nhà các phái trong giang hồ, ông ta không nhắc chuyện Thất Xảo Thoa, chắc là cho rằng Thất Xảo Thoa đã thất truyền trong giang hồ, người sử dụng loại ám khí này đã chôn thây ở dưới suối vàng..”. ông ta hơi thở dài rồi lại nói tiếp:
“Nếu đêm nay lão hũ không tận mắt thấy loại ám khí này, dù cho có nghe nói e rằng cũng không dám tin”.
Cát Hoàng thấy ông ta thành thật như thế, nén không được sự tò mò, hỏi rằng:
“Nói như thế, loại Thất Xảo Thoa này đã rất nổi tiếng?”.
La Côn liếc mắt thấy huynh đệ họ Cát ngưng thần đứng yên, mặt lộ vẻ nôn nóng, bốn đệ tử của Thiên Phong đạo trưởng cũng nhìn hết về phía mình, cười ha ha nói rằng:
“Các vị nếu có hứng thú thì hãy ngồi xuống! Chuyện này không thể nói xong trong ba lời bốn câu”.
Cát Hoàng, Cát Vĩ nhìn nhau cười, ngồi xuống theo lời ông ta. La Côn ho nhẹ một tiếng nói:
“Bốn mươi năm trước, trên giang hồ có xuất hiện hai cái thế kỳ nhân, võ công của hai kẻ này hiếm có ai địch lại, hai người này hình bóng không rời, người nam thì tuấn tú khôi ngô, người nữ thì như đóa quốc sắc thiên hương, không biết đã khiến cho bao thiếu niên nam nữ phải hâm mộ, nghe đồn rằng hai người này vốn cùng một môn phái, nhưng vì võ công của hai người quá cao, vả lại làm việc rất ngang ngược, mặc cho hai đạo hắc bạch, chỉ cần họ không vừa ý thì sẽ ra tay đả thương. Vì thế đã khiến cho đồng đạo trên võ lâm tức giận, âm thầm tụ tập bầy mưu tính kế hại hai người này, nhưng hai người này võ công rất cao, nên vẫn thoát được, vẫn ngang dọc trên giang hồ..”.
Cát Vĩ nghe thế thì cảm thấy không phục, nhường mày nói tiếp:
“Chả lẽ người trong võ lâm thiên hạ không ai dám khiêu chiến với hai người bọn chúng sao?”.
La Côn gật đầu cười:
“Lúc đó ai cũng công nhận rằng võ công của Thiếu Lâm tự ở Tung Sơn là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm ... chùa Thiếu Lâm nổi tiếng thiên hạ với La Hán trận, cả ngàn năm nay hiếm có người nào đủ sức vượt khỏi vòng vây của La Hán trận, nhưng hai người đó đã đánh bị thương ba mươi sáu tăng nhân rồi thoát ra khỏi trận, chỉ chuyện này thôi cũng có thể tưởng tượng võ công của hai người này cao cường đến mức nào!”.
Cát Hoàng nói:
“Võ công của hai người đã cao cường như thế, trong thiên hạ ai có thể địch lại, tại sao không tự lập môn phái?”.
La Côn nói:
“Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như thế, đôi nam nữ trẻ tuổi này được cả vạn người mến mộ, vì ỷ võ công cao cường mà ngang ngược, khiến cho người trong hai đạo hắc bạch trên giang hồ đều căm ghét, võ công của họ tuy cao, tâm cơ tuy nhanh nhẹn, cho nên người trên giang hồ đều không thể thắng được họ, nhưng cuối cùng đã tạo thành thế cuộc tự tàn sát lẫn nhau”.
Cát Vĩ nghe thế thì ngạc nhiên:
“Đây là chuyện thật bất ngờ, không biết hai người ấy tại sao lại tự tàn sát lẫn nhau”.
La Côn vuốt râu chép miệng:
“Ngay khi danh tiếng của hai người lên cao, bỗng nhiên đôi thanh niên nam nữ ấy đã biến mất, sự việc đến nửa năm sau mới có tin đồn rằng hai người ấy tự tàn sát lẫn nhau. Kẻ duy nhất chứng kiến hai người này tự tàn sát lẫn nhau là Ngọc Cố Yêu Cơ Du Anh Hoa bảo rằng cuộc đấu này rất kịch liệt, là chuyện hiếm có trong võ lâm, hai người đấu với nhau từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, giao thủ hàng ngàn chiêu, cuối cùng cả hai người đều đấu đến nỗi sức tàn lực kiệt, rơi vào thế cục lượng bại câu thương”.
Cát Hoàng ngạc nhiên nói:
“Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Anh Hoa ... hình như gia phụ có nhắc đến cái tên này”.
La Côn nói:
“Lão đệ chỉ cần nghe có ngoại hiệu kỳ quái ấy thì có lẽ cũng đã biết con người của bà ta, kẻ này là một yêu cơ của võ lâm bốn mươi năm trước, không những người xinh đẹp tuyệt luân mà toàn thân mềm mại như không xương, chỉ là tính tình dâm đãng, lúc đó, vì đôi thiếu niên nam nữ này võ công quá cao, thủ đoạn độc ác, khắp trong thiên hạ tìm không ra cao thủ đối phó với hai người này, không biết ai đó đã đưa ra ý dùng lễ vật mời Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Anh Hoa đối phó với họ, biện pháp lấy độc trị độc này quả nhiên đã có được hiệu quả, không biết Ngọc Cốt Yêu Cơ dùng cách gì đã tiếp cận với người nam, khơi dậy trận quyết đấu ấy, chuyện này có rất nhiều lời đồn khác nhau, nhưng tình tiết lại khác nhaụ.”. y hơi ngừng, tựa như đang tìm lời để tránh mất thân phận.
Cát Vĩ trẻ tuổi nóng vội, thấy La Côn chợt ngừng lại thì hỏi rằng:
“Sau này thì sao?”.
La Côn nói:
“Trong cuộc ác đấu ấy, cả hai bên đều trọng thương, người nam thì được Ngọc Cốt Yêu Cơ cứu đi, người nữ thì bị bỏ ở chốn đồng hoang, sau đó mới được một võ lâm đồng đạo họ Mai cứu đi, những lời đồn này không ai có thể làm chứng, lão hũ chỉ là nghe tin phong thanh mà thôi, còn tình hình thực tế thì có lẽ chỉ có ba người ấy biết rõ”.
Cát Hoàng cười:
“Chuyện tình trường của ba người này không biết có quan hệ gì với Thất Xảo Thoa?”.
La Côn nói:
“Một năm sau khi đôi thiếu niên nam nữ này mất tích trên giang hồ, Ngọc Cốt Yêu Cơ lại xuất hiện trên giang hồ, vì bà ta có công khiến cho đôi nam nữ này quyết đấu với nhau, cho nên mọi người đều nhường bà ta mấy phần. Cứ như thế đã khiến cho bà ta ngày càng cuồng ngạo dâm đãng, phóng túng ngang ngược, không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của các môn các phái đều hỏng trong tay bà ta, dần dần khiến cho người trong các phái đều căm ghét, các cao thủ liên kết với nhau, vây bắt bà ta. Nào ngờ trong một năm mất dạng trên giang hồ, võ công của bà ta tăng lên không ít, bà ta đã ba lần vượt vòng vây mà thoát, vả lại sau đó gan càng ngày càng lớn, công nhiên tự sáng lập môn phái, bắt cóc rất nhiều thiếu nữ ép họ làm đệ tử của mình. Hành vi quá đáng của bà ta đã khiến cho những người hiệp nghĩa ở vùng Giang Nam, Giang Bắc căm phẫn, quyết tâm liên kết trừ khử bà ta, lúc đó lệnh tôn đã nổi tiếng giang hồ, ông ta là người hưởng ứng trước nhất, lão hũ cũng được mời đi cùng, nào ngờ chúng tôi chưa kịp ra tay thì đột nhiên có sự thay đổi kinh người”.
Cát Hoàng nói:
“Sao? Ngọc Cốt Yêu Cơ ấy đã nghe tin phong thanh mà bỏ chạy ư?”.
La Côn lắc đầu:
“Nếu bà ta nghe tin phong thanh mà bỏ chạy thì đâu có phải là chuyện kinh người?”.
Cát Vĩ nói:
“Chả lẽ bà ta đã bị người ta giết?”.
La Côn cười rằng:
“Đúng vậy, Ngọc Cốt Yêu Cơ đã bỏ hết công sức khổ cực lập nên cơ nghiệp, trong một đêm đã bị người ta đốt không còn một mảnh ngói, đệ tử dưới trướng của bà ta cũng bị giết sạch sành sanh, nhưng điều kỳ lạ là không tìm ra được xác của Ngọc Cốt Yêu Cơ. Người đàn bà này đã chết một cách bí hiểm, sau đó cũng chẳng thấy bà ta xuất hiện trên giang hồ, có lẽ đã trải qua hơn ba mươi năm..”.
Huynh đệ họ Cát nghe rất chăm chú, lúc này mới đồng thanh hỏi:
“Bọn vãn bối nghĩ, xác của Ngọc Cốt Yêu Cơ ấy có lẽ bị đốt thành than”. Hai người suy nghĩ giống nhau cho nên lên tiếng cùng lúc.
La Côn nói:
“Xin thứ cho lão hũ không dám đoán bừa, chuyện này cho đến nay vẫn chưa ai có thể chứng thực được..”. Ông ta nghiêng mặt nhìn Thiên Phong đạo trưởng, chỉ thấy y vẫn ngửa mặt đứng yên nhìn sao trời, tựa như không hề nghe câu chuyện của bọn họ, nhưng bốn đệ tử bên người ông ta thì ai nấy đều để ý đến mình.
Ông ta không khỏi mỉm cười, nói rằng:
“Ngọc Cốt Yêu Cơ mất tích không quá một năm, trên giang hồ lại xuất hiện một nữ ma đầu, kẻ này bề ngoài trông giống như một nữ nhân, nhưng chưa bao giờ nghe ả lên tiếng, ả thường che mặt bằng một mảnh vải màu đen. Nghe nói, ả chính là môn hạ của La Huyền. Võ công của ả cao hơn Ngọc Cốt Yêu Cơ rất nhiều, mỗi lần giết người xong thì để lại trên mình của người chết một cây Thất Xảo Thoa, từ đó Thất Xảo Thoa trở thành tín vật giết người của ả, chỉ cần nhìn thấy Thất Xảo Thoa của ả thì có người sẽ mất mạng”.
Cát Vĩ nói:
“Ả nữ nhân này thật độc ác, còn hơn hẳn Ngọc Cốt Yêu Cơ, không biết ả có đẹp hơn Ngọc Cốt Yêu Cơ hay không?”.
Cát Hoàng nói:
“Ả dùng vải đen che mặt, không chịu cho người khác thấy, đương nhiên chắc có khuyết điểm”.
La Côn nói:
“Bộ mặt của ả như thế nào có lẽ không ai biết, phàm là những kẻ đã thấy mặt mũi của ả, nghe giọng nói của ả đều chẳng ai sống được”.
Cát Hoàng hỏi:
“Chả lẽ những nhân vật hiệp nghĩa trên giang hồ có thể liên thủ đối phó với Ngọc Cốt Yêu Cơ, tại sao không trừ khử ả nữ nhân che mặt này?”.
La Côn nói:
“Sao lại không, hơn tám mươi cao thủ đã chia thành bốn đội thiết kị, truy tìm tung tích của ả, có một nhóm đã gặp ả ở Kim Lăng, hơn hai mươi người đều ra tay vây đánh, nhưng đều bị ả cắm một cây Thất Xảo Thoa trên huyệt Huyền Cơ của mỗi người, những người tham gia trận đánh này không ai sống sót, còn một nhóm nữa đã tìm thấy tung tích của ả ở Khai Phong Hà Nam, cũng bị ả cắm mỗi người một cây thoa vào huyệt Mệnh Môn, sau hai sự kiện này, không ai dám tự tìm cái chết nữa, chỉ cần ả không tìm đến mình thì coi như trời đã phù hộ. Vì không ai thấy được mặt thật của ả, cũng không ai biết được họ tên, mọi người chỉ gọi ả là Thất Xảo Thoa, Thất Xảo Thoa đã trở thành ký hiệu của cái chết. May mà ả xuất hiện trên giang hồ không bao lâu thì tự mất tích, nhưng ba chữ Thất Xảo Thoa đã gây chấn động trên giang hồ nhiều năm. Cho đến sau khi ả mất tích năm sáu năm, trên giang hồ mới dần dần quên chuyện này, nay Thất Xảo Thoa lại đột nhiên xuất hiện trở lại, thật khiến cho người ta khó hiểụ.”.
Chợt nghe Thiên Phong đạo trưởng múa cây trường kiếm trong tay, nói:
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, Thất Xảo Thoa tuy xuất hiện trở lại trên giang hồ, chúng ta cũng không thể thối lui, không biết La huynh có chịu đi một chuyến hay không?”.
La Côn cười rằng:
“Đạo huynh nghĩ cả buổi cũng chỉ là vì chuyện này ư? Tại hạ nay đến tuổi hoa giáp, đâu còn để ý đến chuyện sống chết, dù cho có chôn thây ở núi Cửu Cung cũng không tiếc”.
Thiên Phong đạo trưởng chắp một tay trước ngực, nói:
“Bần đạo cảm kích không nguội”. Nói xong rồi giơ ngang thanh kiếm tiến về phía trước. Cát Hoàng, Cát Vĩ nghe La Côn kể chuyện Thất Xảo Thoa, nên trong lòng rất tò mò, cả hai cùng vận lực, trong chớp mắt đã vượt qua Thiên Phong đạo trưởng.
Thiên Phong đạo trưởng thấy hai anh em nhà này võ công không kém, nhưng đối phương lai lịch của rõ ràng, nào chịu để cho hai người mạo hiểm, trầm giọng nói:
“Hai vị tiểu huynh đệ hãy chậm một bước”. Rồi đột nhiên vọt người một cái, vượt qua hai người ấy.
Vòng qua mấy ngã rẽ, địa thế đột nhiên thay đổi, trước mặt là mênh mang màu nước. Mọi người đều biết Ngôn Lăng Phủ ẩn cư ở núi Cửu Cung, nhưng người thực sự biết nơi ông ta ở thì rất ít. Thiên Phong đạo trưởng quay đầu nhìn La Côn và huynh đệ họ Cát nói:
“Trong hồ này có hai căn gác nổi, các vị hãy tạm thời ở trên bờ để bần đạo đến xem thử..”.
Cát Hoàng nói:
“Lão tiền bối là người chủ trì toàn cuộc, sao có thể mạo hiểm như thế, chi bằng cứ để vãn bối đi một chuyến!” nói xong thì không đợi Thiên Phong đạo trưởng chấp nhận, ngầm đề một ngụm chân khí, phóng về phía căn gác nổi trong hồ. La Côn thấy thân pháp đạp sóng mà đi của y nhanh nhẹn lạ thường, không khỏi khen rằng:
“Nhất Bút Phiên Thiên Cát đại hiệp nổi tiếng võ lâm mấy mươi năm nhờ Văn Xương bút và khinh công, lão hũ tuy nghe tiếng đã lâu, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy ông ta thi triển, nay thấy vị tiểu huynh đệ dùng thân pháp Đăng Bình Độ Thủy quả nhiên bất phàm, chắc là không khó kế thừa thanh uy của phụ thân”.
Cát Vĩ cười nói:
“Huynh đệ chúng tôi tài hèn sức mọn, làm sao bì kịp gia phụ?”.
mọi người đang nói chuyện thì Cát Hoàng phóng vào trong căn gác nổi. Nhưng vào một lúc lâu thì chẳng thấy tăm hơi gì cả. Thiên Phong đạo trưởng đột nhiên múa cây bảo kiếm trong tay, hạ giọng nói:
“La huynh hãy ở trên bờ đợi bần đạọ.”.
Cát Vĩ quan tâm cho anh trai của mình, không nói một lời tung người vọt xuống hồ, phóng thẳng lên căn gác, hành động rất nhanh nhẹn, không thua gì thân pháp của anh trai mình. Thiên Phong đạo trưởng đưa tay chụp nhưng không trúng, Cát Vĩ đã phóng ra xa đến bảy tám thước, không khỏi hơi nhíu mày, phất tay áo một cái, vọt đến hơn một trượng chặn phía trước mặt Cát Vĩ, đạp sóng lướt về phía trước. Nào ngờ khi gần đến căn gác nổi thì Cát Vĩ đột nhiên vọt người phóng thẳng lên trên không, hạ xuống căn gác nổi trước Thiên Phong đạo trưởng một bước. Chân trái vừa đạp lên tấm ván trên căn gác thì đã rút hai cây phán quan bút cầm trong tay, một bút giữ ở trước mặt, một bút dùng để tấn công, lách người một cái len vào trong căn gác.
Căn gác tối đen như mực, đưa tay ra chẳng thấy năm ngón, y thấy anh trai của mình sau khi vào gác thì không nghe động tĩnh gì nữa, trong lòng đã sớm chuẩn bị, cây phán quan bút trên tay trái vẽ ra một màn bút ảnh hộ thân, sau đó mới bước cả hai chân lên. Chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, tựa như đạp phải lên mình của ai đó, trong lòng không khỏi kinh hãi, hai chân chưa đứng vững thì đã đè một ngụm chân khí, người phóng vọt lên không. Y sợ đạp nhầm lên người anh mình, trong lòng lo lắng mà vọt lên, thế là đầu va phải mái gác. Đến khi y rơi xuống thì cảm thấy một luồng kình phong từ một bên đánh tới. Luồng kình phong này đến rất nhanh, theo đó là một làn u hương xộc vào mũi, mạch môn trên tay phải đã bị người ta chụp lấy. Chợt trong tai vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Hãy mau bỏ binh khí xuống, nếu không sẽ tự chuốc lấy khổ”.
Cát Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng, lật tay điểm ra một chiêu Đảo Đả Kim Linh. Nào ngờ cây phán quan bút vừa mới điểm ra thì đột nhiên cảm thấy huyệt Phong Phủ ở sau vai tê rần, kình lực trong toàn thân mất hết, thế là té xoài xuống đất. Bên ngoài vang lên tiếng quát của Thiên Phong đạo trưởng, ánh kiếm máy động, một luồng ngân quang tuôn vào nhanh như điện chớp. Tuy Cát Vĩ đã bị khống chế huyệt đạo, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, y đưa mắt nhìn ra, thấy rằng kẻ khống chế mình là một thiếu nữ trẻ tuổi, cây phất trần trong tay nàng phất một cái, quét lên cây trường kiếm của Thiên Phong đạo trưởng.
Thiên Phong đạo trưởng nổi tiếng giang hồ nhờ môn kiếm thuật, ông ta gập cổ tay thủ trường kiếm lại, chiêu thứ hai chưa đánh ra thì thiếu nữ ấy đã thừa thế chiếm được tiên cơ, cây phất trần trong tay máy động đánh liền ra ba chiêu. Ba chiêu này chớp nhoáng, quái dị, đều là chiêu thức hiếm thấy, dù cho kiếm thuật của Thiên Phong đạo trưởng có cao cường đến mức nào cũng bị buộc thối lui đến hai bước. Chợt thấy trong bóng tối có một bàn tay khô đét, lặng lẽ vỗ vào vai Thiên Phong đạo trưởng. Những chiêu số phất trần hiểm hóc ở phía trước mặt đã khiến cho Thiên Phong đạo trưởng phân thần, không nhận ra rằng mình bị đánh lén phía sau. Cát Vĩ tuy thấy nhưng ngặt nổi huyệt đạo đã bị điểm, không thể nào lên tiếng được, trong lòng lo lắng vô cùng. Chợt nghe hự một tiếng, Thiên Phong đạo trưởng đã bị người ta vỗ trúng huyệt đạo, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, Cát Vĩ giật mình thầm nhủ:
“Thiên Phong đạo trưởng cũng bị điểm trúng huyệt đạo, lần này thì chết cả lũ!”.
rồi chậm rãi nhắm hai mắt. Y cảm thấy mình bị người ta kéo sang chỗ khác rồi lại bị điểm trúng hôn huyệt, thế là thần trí mất cả.
Danh sách chương