Không biết đã trải qua bao lâu.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân sầm sập, Phương Triệu Nam bừng tỉnh, chàng mở mắt nhìn ra, chỉ thấy ở ngoài phòng phương trượng có Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn đang đứng sánh vai nhau, phía sau có rất đông người, ngoại trừ Thạch Tam Công và Cẩn Chấn, những người còn lại đều mang theo binh khí.

Nam Bắc Nhị Quái vẫn ngồi dựa lưng vào nhau, tựa như đang ngủ rất say, cả hai người không hề nghe tiếng bước chân ở bên ngoài. Phương Triệu Nam chậm rãi đứng dậy, thuận tay lấy thanh Bạch Giao kiếm, từ từ bước ra ngoài cửa. Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn thấy Phương Triệu Nam cầm kiếm bước ra, lập tức ngưng thần chuẩn bị, cả hai thối lui một bước, chừa ra một khoảng trống. Phương Triệu Nam cầm thanh kiếm đứng ở cửa, lạnh lùng nói:

“Hai vị tùy tiện xông vào nơi này, không biết có ý gì?”.

Thạch Tam Công lướt nhìn Nam Bắc Nhị Quái ở phía sau, lạnh lùng cười rồi hỏi:

“Hai người trong phòng có phải là Nam Bắc Nhị Quái không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Phải thì thế nào?”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tức giận nói:

“Hậu sinh vãn bối dám thất lễ với lão phu như thế?”.

Đang nói thì lướt lên, tay trái vươn ra chụp vào Phương Triệu Nam.

Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:

“Hai vị cứ ép người như thế này, đừng trách tại hạ vô lễ”.

Nói xong phất tay quét thẳng ra một chiêu. Thanh Bạch Giao kiếm vẽ ra một luồng hàn quang, gạt ngang tới. Kiếm thế của chàng là một trong những tuyệt học của phái Không Động, mà Đồng Tẩu Cẩn Chấn là tiền bối duy nhất trong phái Không Động, đương nhiên hiểu rõ kiếm chiêu của bổn môn, cho nên biết trong chiêu kiếm này ẩn chứa hai lần biến hóa. Lão ta tuy kinh hãi nhưng đã nghĩ ra cách phá giải, cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, tay phải xỉa xéo ra một chỉ, điểm vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam.

Chỉ này dùng để chế địch giành lấy tiên cơ, nếu Phương Triệu Nam thực hiện biến hóa thứ nhất, cổ tay phải của chàng sẽ bị đối phương điểm trúng, cho nên buộc phải rút kiếm thối lui, Cẩn Chấn lách người, lại bước tới phía trước một bước, chân phải đá lấn vào trong cánh cửa.

Phương Triệu Nam tuy đã điều tức một hồi nhưng thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khi vung kiếm ra đánh địch, lập tức cảm thấy tim đập nhộn nhạo, khí huyết dâng trào. Nhưng giờ đây tình thế cấp bách khiến cho chàng không đủ thời giờ nghĩ đến thương thế của mình nữa, chàng vội vàng đề một ngụm chân khí, đánh ra một chiêu kiếm Khổng Tước Khai Bình, thanh Bạch Giao kiếm tỏa ra một màn hàn quang lạnh lẽo, chàng đang lo lắng cho sự an nguy của Nam Bắc Nhị Quái, sợ đối phương bước vào trong phòng thì lập tức hạ độc thủ với họ, cho nên đã dùng nội lực cực mạnh để đánh ra chiêu kiếm này, ý định buộc Cẩn Chấn phải thối lui trở ra, ít nhất cũng có thể ngăn cản bước tiến của lão.

Cẩn Chấn thấy kiếm thế lợi hại, tay trái đột nhiên phát ra một chưởng, người thì thối lui ra sau. Phương Triệu Nam đẩy kiếm thế ra, chàng cảm thấy khí huyết dâng trào, tuy chàng đã cắn răng lại nhưng cuối cùng vẫn nôn ra một ngụm máu tươi.

Chàng cảm thấy luồng chưởng lực mạnh mẽ ấy đánh vào cổ tay, người chấn động, bất đồ thối lui ra sau hai bước, thanh Bạch Giao kiếm trong tay rơi xuống đất. Vì trúng đòn này nên nội thương của chàng bộc phát, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, chàng cúi người nhặt lấy thanh kiếm.

Chỉ nghe tiếng áo quần phất phới truyền vào trong tai, một bóng người xẹt lên trước mặt, Thạch Tam Công nhảy vọt vào, một chân dặm lên thanh kiếm, tay phải thì chụp cánh tay trái của Phương Triệu Nam, lạnh lùng quát:

“Ta còn tưởng ngươi là nhân vật ba đầu sáu tay, té ra chỉ là hạng nhãi ranh”.

Phương Triệu Nam lúc này đã không còn sức chống cự, công lực của Thạch Tam Công lại thâm hậu, chỉ hơi gia tăng kình lực thì Phương Triệu Nam đã lập tức cảm thấy toàn thân tê rần, người chúi về phía trước.

Lúc này Thạch Tam Công chỉ cần vỗ xuống một chưởng, Phương Triệu Nam sẽ lập tức chết ngay tại trận.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn nhảy vọt vào theo, đưa tay nhặt lấy thanh Bạch Giao kiếm ở dưới đất. Một luồng kiếm khí lạnh lẽo tỏa ra.

Thạch Tam Công nhíu mày, hạ giọng nói với Cẩn Chấn:

“Chỉ e Đại Ngu lão hòa thượng sẽ ra mặt cản chúng ta dùng hình bức cung, nhưng kẻ này tính tình ngang ngạnh, không dùng đến khổ hình thì y không chịu khai ra”.

Cẩn Chấn nói:

“Huynh đệ có một cách”.

Thạch Tam Công nói:

“Mong được nghe cao kiến”.

Cẩn Chấn đưa mắt nhìn quần hào đang đứng ở phía ngoài cửa phòng, nói:

“Theo ý của huynh đệ, chi bằng trước tiên giao y cho đệ tử trong tệ phái, âm thầm áp giải ra ngoài chùa Thiếu Lâm, giấu vào một chỗ, chúng ta sẽ rút lui ra sau rồi dùng hình buộc y khai ra, sau đó mới mang y trở về chùa Thiếu Lâm, nói rõ với đồng đạo”.

Thạch Tam Công nói:

“Cách này rất hay, cứ theo ý của Cẩn huynh ...” đang nói thì đưa mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, hạ giọng nói:

“Hai người này chẳng phải là Nam Bắc Nhị Quái ư?”.

Cẩn Chấn nói:

“Xem ra bề ngoài rất giống, nhưng Nam Bắc Nhị Quái là người có võ công cao cường, sao lại ngồi yên chẳng nhúc nhích thế này?”.

Thạch Tam Công nhìn kỹ lại, chỉ thấy sắc mặt của hai người lúc trắng lúc đỏ, ngực không ngừng phập phồng, hơi trầm ngâm nói:

“Hai người này có lẽ đang luyện một loại võ công, sao không nhân cơ hội này trừ khử luôn bọn họ!”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tựa như bị trúng quyền, toàn thân run rẩy, nhưng lão ta lập tức trấn tĩnh, đưa mắt nhìn lên mặt Thạch Tam Công, im lặng không nói. Rõ ràng lão ta vẫn còn e ngại trước uy danh của Nam Bắc Nhị Quái, nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội tốt, mà trong tay lại cầm thanh bảo kiếm tuyệt thế, chỉ cần giở tay lên thì có thể lập tức chém chết Nam Bắc Nhị Quái. Thạch Tam Công thuận tay điểm hôn huyệt của Phương Triệu Nam, rồi quay đầu lại vẫy tay, lập tức có hai thiếu niên mình mang bội kiếm cõng Phương Triệu Nam ra ngoài. Y đưa mắt nhìn Đồng Tẩu Cẩn Chấn, chậm rãi bước về phía Nam Bắc Nhị Quái. Cẩn Chấn tựa như đã trở nên mạnh dạn trước hào khí của Thạch Tam Công, cho nên cầm thanh Bạch Giao kiếm đi sau lưng Thạch Tam Công.

Nam Bắc Nhị Quái vẫn ngồi tựa lưng vào nhau, không hề biết nguy hiểm đang đến gần. Thạch Tam Công đi sát tới hai người ấy, đưa tay vẫy trước mặt Nam Quái Tân Kỳ, thấy hai người vẫn ngồi yên, thế rồi lập tức thối lui ra sau, hạ giọng nói:

“Cẩn huynh, hãy mau ra tay”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn chợt nhíu mày, giở thanh Bạch Giao kiếm lên.

Chợt nghe một giọng nói trầm hùng có lực vọng tới:

“Lão tiền bối xin chớ vội vàng”. Tiếng nói vang lên thì người đã tới, một làn gió ùa tới, bên cạnh hai người xuất hiện một vị đạo nhân râu dài tóc búi.

Thạch Tam Công đưa mắt nhìn người ấy, lạnh lùng quát:

“Lại là ngươi!”.

Té ra đó chính là chưởng môn của phái Thanh Thành, Thanh Vân đạo trưởng.

Thanh Vân đạo trưởng mặt hơi biến sắc, liếc nhìn Thạch Tam Công rồi nghiêm nghị nói:

“Bần đạo vẫn tôn kính đối với các hạ, đôi bên chẳng phải là đồng môn, không hề có quy củ trói buộc, lão tiền bối nên hãy tôn trọng bần đạo”.

Thạch Tam Công sầm mặt, không đáp lời Thanh Vân đạo trưởng, lách người qua, bước ngang một bước, chặn phía trước mặt Thanh Vân đạo trưởng, hạ giọng nói với Đồng Tẩu Cẩn Chấn:

“Cẩn huynh hãy mau ra tay”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn xoay cổ tay, chém thanh Bạch Giao kiếm về phía Nam Bắc Nhị Quái. Ngay khi thanh kiếm của y chém ra, Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên quát lên một tiếng, tay phải đẩy vào người Thạch Tam Công, tay trái vỗ vào vai phải của Đồng Tẩu Cẩn Chấn.

Thạch Tam Công không ngờ Thanh Vân đạo trưởng lại dám cùng lúc ra tay với hai người, cho nên chẳng hề chuẩn bị, đến khi sự việc xảy ra thì lúng túng, chỉ cảm thấy một luồng kình đạo giáng vào người, thế là định lách sang một bên. Đồng Tẩu Cẩn Chấn thì e ngại trước uy danh của Nam Bắc Nhị Quái, nghe tiếng quát của Thanh Vân đạo trưởng, kiếm thế trong tay chợt chậm lại. Khi kiếm thế của lão ta chậm lại, chưởng thế của Thanh Vân đạo trưởng đã mau chóng vỗ tới như sấm sét. Đồng Tẩu Cẩn Chấn vội vàng thu người, né tránh chưởng thế, nhưng vì né tránh chưởng thế của Thanh Vân đạo trưởng cho nên kiếm thế cũng đành phải thu về.

Thạch Tam Công rê sang phải đến ba bước mới ngừng lại, đột nhiên xoay người giận dữ quát:

“Tên lỗ mũi trâu tạp mao, dám vô lễ với lão phu như thế này”. Thế rồi bước lên lướt tới, tay phải đấm thẳng ra một quyền. Thanh Vân đạo trưởng phất ống tay áo, người đột nhiên lướt xéo ra, hạ xuống bên cạnh Nam Bắc Nhị Quái, dựng một chưởng trước ngực nói:

“Hai vị lão tiền bối hãy tạm bớt giận, nghe bần đạo nói vài câu!”.

Thạch Tam Công lạnh lùng quát:

“Người trong các danh môn đại phái trong giang hồ đều không ưa hành vi đê tiện lấy nhỏ thay lớn, tiếp chưởng môn hộ của ngươi, hôm nay gặp mặt mới biết con người của ngươi đúng như lời đồn”. Những lời mắng mỏ này như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong ngực Thanh Vân đạo trưởng, ông ta giận dữ đến nỗi toàn thân run rẩy. Tuy trong chín chưởng môn, ông ta là người tuổi nhỏ nhất, nhưng về mặt tu dưỡng hay khí độ khó ai bì kịp.

Thế rồi ông ta mới nghiêm mặt nói:

“Đây không phải là lúc bàn bạc chuyện trong môn phái của bần đạo, nếu hai vị cảm thấy chuyện bần đạo lấy nhỏ thay lớn, tiếp chưởng môn hộ là hành vi đê tiện, sao không cùng với các danh môn đại phái điều tra cho rõ ngọn ngành ...” ông ta ngừng lại rồi chuyển sang chuyện khác:

“Hai vị cứ một mực bảo Phương đại hiệp là kẻ nội ứng của Minh Nhạc, đó chẳng qua chỉ là lời suy đoán bừa bãi, muốn tìm ra sự thực, bần đạo không hề có ý phản đối, nhưng trước khi sự thực rõ ràng mà cứ đổ tội cho người, bần đạo không dám nghe theo”. Ông ta đưa mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, thấy hai người ấy vẫn ngồi yên, chỉ khác là trên đầu của hai người có những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, bất đồ không khỏi nhíu mày. Rõ ràng, hai người này đã biết trong thiền phòng xảy ra sự cố nhưng không thể đứng dậy mà thôi. Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên thi triển công phu Truyền Âm Nhập Mật:

“Nam Bắc Nhị Quái đã sắp tỉnh dậy, hai vị rút ra khỏi thiền phòng, thả Phương đại hiệp vẫn còn kịp”.

Thạch Tam Công giật mình, thầm nhủ:

“Nếu Nam Bắc Nhị Quái tỉnh dậy thì chuyện này không xong, sao không mau ra tay trừ Nam Bắc Nhị Quái trước ...” ý nghĩ ấy lướt qua, thế là quay đầu lại nói với Đồng Tẩu Cẩn Chấn:

“Thời cơ sắp qua, Cẩn huynh hãy mau ra tay, cứ để huynh đệ đối phó với Thanh Vân đạo trưởng ...” đang nói thì người đã lướt tới, đấm ra một quyền Hồ Phím Nam Hải, tay trái đánh xéo ra một chiêu Phong Phất Khô Hà từ dưới đẩy lên trên.

Thanh Vân đạo trưởng đẩy hai chưởng ra, hai luồng chỉ phong đánh vào phía hai cổ tay của Thạch Tam Công, đồng thời để ý Đồng Tẩu Cẩn Chấn, miệng lạnh lùng nói:

“Hai vị đều là người trong danh môn đại phái, bối phận trong giang hồ rất cao, thế nhưng hành sự lại thiếu suy nghĩ như thế ...” chỉ nghe tiếng quyền phong vù vù, chưởng ảnh lấp loáng, chỉ trong chốc lát, Thạch Tam Công đã tuôn ra bốn quyền năm chưởng. Thanh Vân đạo trưởng vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn dùng chiêu phá chiêu, dùng thức phá thức chứ không trả đòn.

Thạch Tam Công ra tay càng lúc càng mạnh nhưng trong lòng thầm kinh hãi, chỉ trong mấy chiêu lão ta đã thấy võ công của Thanh Vân đạo trưởng không kém gì mình.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tay cầm ngang thanh Bạch Giao kiếm, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào Nam Bắc Nhị Quái, tựa như đang muốn xông lên.

Thanh Vân đạo trưởng cảm thấy quyền chưởng của Thạch Tam Công càng lúc càng mạnh, trong lòng biết y đã dần dần dốc ra hết toàn lực, nếu chỉ thủ mà không công, tuy có thể chống chọi, nhất thời không đến nỗi thất bại nhưng đối phương đã giành hết quyền chủ động, chiếm hết tiên cơ, Đồng Tẩu Cẩn Chấn lại ra tay thì khó mà ứng phó được. Trước mắt cần phải giành lấy thế chủ động để đối phó với Đồng Tẩu Cẩn Chấn.

Ý nghĩ ấy lướt qua, thủ pháp chợt thay đổi, chưởng phải khép lại, liên tục điểm ra ba chỉ, ba ngọn chỉ phong chia nhau phóng vào ba đại huyệt trên người Thạch Tam Công. Ba ngọn chỉ liên hoàn ấy là một trong những tuyệt kỹ trong phái Thanh Thành, Thanh Vân đạo trưởng luyện tập đã lâu, tuy chỉ có thể dùng được bảy thành kình lực nhưng luồng chỉ phong xé gió, sắc bén không thể chống cự nổi, Thạch Tam Công đành thối lui một bước. Thanh Vân đạo trưởng buộc Thạch Tam Công thối lui xong thì tay phải lật lại, rút thanh trường kiếm ở trên lưng ra, lạnh lùng nói:

“Bần đạo hôm nay đắc tội với hai vị cũng chỉ muốn bảo vệ cho sự an toàn của Nam Bắc Nhị Quái”.

Thạch Tam Công tức đến nỗi sắc mặt thay đổi, lạnh lùng hừ nói:

“Cẩn huynh nếu không ra tay nữa, để Nam Bắc Nhị Quái tỉnh dậy thì sự việc sẽ rất phiền toái!”.

Cẩn Chấn nói:

“Thạch huynh nói không sai!” đột nhiên tiến tới phía trước hai bước, đánh ra một chiêu Vân Đoạt Vu Sơn, thanh Bạch Giao kiếm chém ngang ra trước eo.

Thạch Tam Công cười lạnh, lướt người lên, đấm ra một quyền Hiệp Sơn Siêu Hải. Lão ta bị ngọn chỉ phong của Thanh Vân đạo trưởng buộc thối lui cho nên cảm thấy mất mặt lắm, vì thế quyền này đã dùng hết chín thành công lực, quyền thế chưa đến nhưng quyền phong đã tới. Thanh Vân đạo trưởng biết hai người này dốc hết toàn lực để buộc mình thối lui để đối phó với Nam Bắc Nhị Quái ... Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu, thế là hữu kiếm tả chưởng đồng thời đánh ra. Té ra, ông ta đã quyết định tiếp lấy một quyền của Thạch Tam Công, còn thanh trường kiếm thì đánh ra một chiêu Phụng Hoàng Điểm Đầu, ba điểm hàn quang tỏa ra đâm vào huyệt Khúc Trì của Đồng Tẩu Cẩn Chấn.

Chỉ nghe bình một tiếng, quyền chưởng đã tiếp nhau. Thanh Vân đạo trưởng cảm thấy toàn thân chấn động, người bất đồ thối lui ra sau một bước. Nhưng kiếm thế trên tay phải của ông ta không hề bị trở ngại, vẫn có thể buộc được Đồng Tẩu Cẩn Chấn vội vàng thâu kiếm thế về. Chỉ trong mấy chiêu mà đôi bên đã biết công lực của đối phương, cuộc chiến hôm nay không chỉ diễn ra trong vài ba chiêu thì có thể phân ra thắng bại, ngoại trừ phải dốc hết toàn lực quyết tử với nhau.

Cẩn Chấn nhìn các đệ tử đang cầm binh khí đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nói với Thanh Vân đạo trưởng:

“Cùng là người trong chín đại môn phái, lão phu không muốn đôi co với nhau nữa, giờ đây thời cơ cấp bách, nếu ngươi còn ra tay bảo vệ cho hai lão quái cùng hung cực ác này đừng trách ta và Thạch huynh đối phó với ngươi”.

Thanh Vân đạo trưởng thở dài nhẹ một tiếng nói:

“Bần đạo và Nam Bắc Nhị Quái xưa nay không quen biết, càng không có ý đối địch với hai vị, nhưng sự việc quan hệ đến đại cuộc của cả võ lâm, liên quan đến sự sinh tử tồn vong của hàng trăm ngàn người ...”.

Thạch Tam Công gằn giọng quát:

“Ngươi đã biết chuyện này liên quan đến đại cuộc võ lâm, tại sao còn kết oán với các đại môn phái, bảo vệ cho hai lão quái cùng hung cực ác này?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo ra tay can thiệp vào chuyện này chính là vì chín đại môn phái chúng ta, đáng tiếc hai vị không chịu để cho bần đạo giải thích rõ mọi chuyện ...”.

Thạch Tam Công giận dữ nói:

“Trước tiên giết Nam Bắc Nhị Quái sau đó nghe ngươi giải thích cũng không muộn”.

Thanh Vân đạo trưởng mặt biến sắc, nghiêm nghị nói:

“Hai vị cứ làm theo ý riêng, không chịu nghe giải thích, bần đạo vì suy nghĩ cho đại cuộc, đành đắc tội với hai vị, có bần đạo ở đây, hai vị nếu muốn đả thương Nam Bắc Nhị Quái, chỉ e không phải chuyện dễ”.

Thạch Tam Công lướt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, chỉ thấy mồ hôi trên đầu họ tuôn xuống như suối, càng lúc càng nhiều, vả lại còn có tiếng thở dốc nặng nề. Đồng Tẩu Cẩn Chấn đưa mắt nhìn Thạch Tam Công:

“Tình thế hôm nay xem ra khó tránh kết oán với phái Thanh Thành, Thạch huynh hãy đứng từ xa phát chưởng lực đánh Nam Bắc Nhị Quái, còn đệ sẽ toàn lực đối phó với Thanh Vân đạo trưởng”. Nói chưa dứt lời thi đâm thẳng thanh kiếm ra một chiêu Băng Hà Dải Đông.

Thanh Vân đạo trưởng đã sớm để ý thanh bảo kiếm trong tay lão ta, cho nên không dám dùng kiếm chặn lấy binh khí của lão, vì thế vòng thanh kiếm qua, đâm xéo vào cổ tay trái của Cẩn Chấn bằng một chiêu Kim Ty Triền Uyển.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn là trưởng lão duy nhất của phái Không Động, công lực thâm hậu, kinh nghiệm đối địch rất nhiều, huống chi phái Không Động cũng nổi tiếng võ lâm nhờ kiếm, Cẩn Chấn đã thấu ngộ được tâm pháp kiếm thuật của Không Động.

Lão ta bực tức ra tay cho nên kiếm chiêu lợi hại vô cùng, trong khoảnh khắc đã đánh liền đến tám chiêu, căn thiền phòng lập tức tràn ngập kiếm khí. Thanh Vân đạo trưởng đã chịu thiệt thòi khi không dám chạm với binh khí của đối phương, dù cho có chống đỡ được kiếm chiêu của đối phương, nhưng lại lo lắng thanh trường kiếm trong tay bị chém gãy, vả lại còn phải để ý Thạch Tam Công, sợ y đứng từ xa phát ra chưởng lực làm tổn thương Nam Bắc Nhị Quái, sau khi bị Cẩn Chấn tấn công hai chiêu thì buộc phải thối lùi ra sau hai bước. Thạch Tam Công nhắm mắt, ngưng thần đứng yên, trông bộ dạng tựa như đang đề tụ công lực chuẩn bị tung đòn.

Chỉ nghe một tiếng Phật hiệu trầm hùng vọng tới:

“Các vị hãy mau ngừng tay ...”.

Thạch Tam Công đột nhiên trợn tròn hai mắt, quát lớn một tiếng, cắt lời của Đại Ngu thiền sư, đẩy ra một chưởng về phía Nam Bắc Nhị Quái. Đòn này đã ngưng tụ công lực cả đời của lão ta, uy thế mạnh mẽ đến nỗi có thể dời núi lấp biển, cho nên trong thiền phòng chưởng phong rít lên như tiếng sáo. Thanh Vân đạo trưởng đã sớm đoán được điều này, khi thấy Thạch Tam Công vỗ chưởng ra, lập tức cũng xoay lại vỗ ra một chưởng. Hai luồng tiềm lực của họ chạm vào nhau, cuộn lên một trận gió khiến cho quần áo của những người trong phòng đều bay phần phật, mền gối đều rơi cả xuống đất, mấy bức tranh La Hán trên tường cũng rơi lả tả, bàn ghế thì ngả nghiêng.

Đột nhiên có tiếng binh khí giao nhau, thanh trường kiếm trong tay Thanh Vân đạo trưởng đã bị thanh Bạch Giao kiếm trong tay Cẩn Chấn chém đứt làm đôi. Chỉ nghe tiếng Phật hiệu và tiếng quát cùng vang lên, hai bóng người lao vào trong phòng. Đại Ngu thiền sư vọt đến chặn phía trước Thạch Tam Công, một thiếu niên mặc kình trang thì múa kiếm đâm thẳng về phía Cẩn Chấn.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tai mắt rất tinh nhanh, trong tai nghe tiếng binh khí xé gió thì lập tức đoán được hướng của kẻ địch, thế là lật tay lại chém ngang ra một chiêu.

Tiếng binh khí lại chạm nhau, thanh trường kiếm trong tay thiếu niên mặc kình trang ấy lại bị Đồng Tẩu Cẩn Chấn chém đứt thành hai đoạn. Nhưng người này rất dũng mãnh, binh khí trong tay tuy bị chặt đứt nhưng không hề có ý rút lui, y vung tay phải, ném nửa thanh kiếm còn lại về phía Cẩn Chấn, người thì lướt theo nửa thanh kiếm ấy xông lên.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn tức giận quát lớn:

“Ngươi muốn chết, đừng trách lão phu độc ác!”.

Thanh Bạch Giao kiếm gạt ngang, hất nửa thanh trường kiếm bay tới, rồi lão ta thừa thế chém xéo xuống.

Thiếu niên mặc kình trang ấy tựa như không ngờ kiếm thế của đối phương thay đổi, vì đà lao tới rất nhanh cho nên vội vàng trầm khí xuống Đan Điền, thâu thế lại thối lui ra sau. Chàng chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua người, mảnh áo trên vai phải bị chém đứt, kiếm khí vạch vào da thịt, lập tức máu tươi tuôn ra. Chợt nghe Thanh Vân đạo trưởng cười ha hả rồi quát rằng:

“Kiếm pháp của lão tiền bối thật lợi hại!”.

Nếu Cẩn Chấn tiếp tục biến chiêu thì lập tức sẽ chém chàng thiếu niên ấy chết ngay tại trận, nhưng nghe Thanh Vân đạo trưởng nói thế thì lập tức thâu lại kiếm thế.

Đại Ngu thiền sư đứng chặn phía trước Thạch Tam Công, chắp tay nói:

“Lão tiền bối hãy nể mặt bần tăng, đừng ra tay nữa, đôi bên vì đến đây để giúp chùa Thiếu Lâm, dù bên nào bị thương, lão nạp cũng cảm thấy không yên”.

Lời nói của ông ta tuy rất mềm mỏng nhưng người thì đi sát về phía Thạch Tam Công, rõ ràng nếu Thạch Tam Công ra tay nữa thì Đại Ngu thiền sư sẽ ngăn cản.

Ám kình trong phòng đã tản hết, mọi vật đã rõ ràng, Thanh Vân đạo trưởng đứng phía sau lưng Nam Bắc Nhị Quái, chưởng trái thủ ở ngực, tay phải thì cầm năm thanh đoản kiếm, mắt vẫn nhìn thẳng về phía Cẩn Chấn.

Lưu Tinh Ngũ Kiếm của phái Thanh Thành được coi là ám khí hàng số một trên giang hồ, nhưng năm thanh kiếm này không tẩm độc, chỗ lợi hại là ở thủ pháp ném ám khí.

Năm thanh kiếm này sẽ được ném ra cùng một lúc bao trùm đến một trượng vuông, rất khó chống đỡ, Thanh Vân đạo trưởng là bậc chưởng môn của một phái, nay ông ta chuẩn bị ném năm thanh kiếm này ra, rõ ràng trong lòng đã động sát cơ.

Cuộc kịch đấu đã tạm thời ngừng lại, thiếu niên mặc kình trang bị thương ở vai phải đứng trừng mắt nhìn thanh Bạch Giao kiếm trong tay Cẩn Chấn. Chợt nghe giọng nói nghiêm nghị của Thiên Tinh đạo trưởng vọng lên:

“Họ chỉ nhất thời cao hứng, nếu đánh nhau nữa thì sẽ gây ra thương vong, sao không mau lui xuống cho ta!”.

Té ra Thanh Vân đạo trưởng chống cự với Đồng Tẩu Cẩn Chấn, Thạch Tam Công, khiến cho đệ tử của ba phái đứng bên ngoài cứ hầm hè lẫn nhau, tình thế căng thẳng như kiếm rút cung căng, may mà Đại Ngu thiền sư đã kịp thời chạy đến, khuyên cả ba người đều ngừng tay, còn Thiên Tinh đạo trưởng thì kịp thời trấn áp, dập tắt được một trận hỗn chiến sắp xảy ra.

Cẩn Chấn lạnh lùng nhìn Thanh Vân đạo trưởng, nói:

“Tại hạ từ lâu đã nghe danh Lưu Tinh Ngũ Kiếm của phái Thanh Thành, hôm nay có thể thấy được, quả thực vinh hạnh vô cùng”.

Thanh Vân đạo trưởng thấy sự việc đã yên, thương thế của Trương Nhạn không đến nỗi nghiêm trọng, chậm rãi thu lại thanh đoản kiếm, cười nhạt nói:

“Chẳng qua chỉ một chút trò vặt, không đáng gọi là đại nhã, nếu lão tiền bối có hứng thú, ngày sau bần đạo sẽ làm trò để mong được chỉ giáo”.

Thiên Tinh đạo trưởng bước vào trong phòng, đưa mắt nhìn toàn trường rồi lắc đầu nói:

“Các vị đều là những người có thân phận trong võ lâm, sao chỉ có vài câu tức giận mà đã động thủ với nhau?”.

Đại Ngu thiền sư thầm nhủ:

“Xem ra những lời khuyên lơn này ai cũng có thể nói được, nếu mình là người trong cuộc, muốn nhẫn nhịn thì đâu có dễ, người này chỉ vì đôi ba câu với Nam Bắc Nhị Quái mà đã hẹn tỷ võ trên đỉnh Thiếu Thất, nếu không nhờ Phương Triệu Nam khuyên nhủ, không biết hậu quả sẽ như thế nào ...” ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta quay đầu lại nói với Thạch Tam Công:

“Phương đại hiệp đâu?”.

Thạch Tam Công đưa mắt nhìn bọn đệ tử đứng ở ngoài phòng, lắc đầu nói:

“Không biết đã đi đâu rồi”. Té ra Phương Triệu Nam đã bị bắt ra khỏi nơi này.

Đại Ngu thiền sư nghiêm nghị nói:

“Lão nạp đã nhớ vài chuyện, sau khi ấn chứng, thì hiểu ra rằng Phương đại hiệp ấy không phải là gian tế của Minh Nhạc!”.

Thạch Tam Công mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn ho khan một tiếng, nói:

“Đại sư đã đến sớm một bước khiến cho lão phu không thể nào thấy được tuyệt kỹ Lưu Tinh Ngũ Kiếm của phái Thanh Thành quả thực đó là điều đáng tiếc”.

Thanh Vân đạo trưởng biết ông ta đang lảng tránh thế rồi mới mỉm cười, tựa như không hề nghe, quay mặt nhìn sang Nam Bắc Nhị Quái.

Thiên Tinh đạo trưởng bước tới bên cạnh Đồng Tẩu Cẩn Chấn, hạ giọng nói:

“Lão tiền bối ...”.

Phái Thanh Thành đã trở thành thù địch của hai phái Tuyết Sơn. Không Động, phái Côn Luân có thể sẽ cân bằng được thế cuộc, Đồng Tẩu Cẩn Chấn vội vàng lắc đầu, đáp rằng:

“Đã nặng lời, đôi bên chẳng phải đồng môn, đạo huynh gọi như thế lão phu làm sao dám nhận?”.

Thiên Tinh đạo trưởng điềm nhiên cười:

“Chúng ta ngàn dặm đến đây bề ngoài là cứu viện cho Thiếu Lâm, thực sự là liên thủ tự bảo vệ, mưu đồ của ả yêu phụ ở Minh Nhạc không phải chỉ đối với một mình phái Thiếu Lâm, nay môi hở răng lạnh, nếu kẻ cường địch chưa đến mà chúng ta đã tàn sát lẫn nhau, tạo cơ hội cho bọn chúng, quả thực không đáng tý nào”.

Cẩn Chấn vuốt râu cười rằng:

“Đạo huynh nói không sai, nhưng chống địch trước tiên phải trừ gian”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Sau khi bần đạo suy nghĩ, cảm thấy Phương đại hiệp kia không phải là kẻ nội gian ...”.

Đại Ngu thiền sư nói tiếp:

“Lão nạp cũng nghĩ thế”.

Cẩn Chấn nghe Thiên Tinh đạo trưởng đột nhiên biện hộ cho Phương Triệu Nam, trong lòng thầm kinh hãi, nhủ rằng:

“Kẻ này sao đột nhiên chuyển hướng, lập trường không vững chắc ...” ông ta nghĩ như thế nhưng không nói gì.

Đại Ngu thiền sư đưa mắt nhìn bên ngoài thiền phòng, không thấy hành tung Phương Triệu Nam, trong lòng lo lắng lắm, vội vàng hỏi:

“Cẩn lão tiền bối, Phương đại hiệp đã đi đâu rồi”.

Cẩn Chấn lắc đầu:

“Điều này thì lão phu không rõ”.

Đại Ngu thiền sư vội vàng nói:

“Trong tay lão tiền bối đang cầm thứ gì?”.

Cẩn Chấn nói:

“Một thanh bảo kiếm”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Đây là báu vật trấn sơn của tệ tự, lão nạp đã tặng cho Phương đại hiệp để tạ ơn tương trợ của y ...”.

Cẩn Chấn nói:

“Bảo kiếm này của ai lão phu không biết, nhưng ta quả thật đã giật từ tay của tên nhãi họ Phương ấy”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Nếu đã đoạt thanh kiếm trong tay của y, đương nhiên biết hành tung của y?”.

Cẩn Chấn nói:

“Lúc nãy vừa mới gặp, tuy có từng động thủ nhưng lão phu không để ý y đã đi đâu”.

Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên chen vào:

“Phương đại hiệp đã bị người ta giải ra khỏi chùa Thiếu Lâm, để bần đạo gọi đệ tử ở bên ngoài vào hỏi”.

Chợt thấy một nhà sư vội vàng chạy vào, hạ giọng nói với Đại Ngu thiền sư mấy câu. Đại Ngu thiền sư nghe xong kêu ồ một tiếng, phẩy tay nói:

“Hãy mau đuổi theo!”.

Nhà sư ấy vâng một tiếng, vội vàng xoay người chạy ra.

Đại Ngu thiền sư thở dốc rồi nới với Thạch Tam Công:

“Hai người đưa Phương Triệu Nam đi có lẽ là đệ tử trong quý phái”.

Thạch Tam Công đưa mắt nhìn đệ tử bên ngoài, quả nhiên thấy thiếu hai người võ công cao nhất, biết Phương Triệu Nam đã bị họ dắt đi, thế rồi ho nhẹ hai tiếng, không đáp lời của Đại Ngu thiền sư.

Sự việc đến đây lại có sự thay đổi cực kỳ lớn lao.

Sự thay đổi thái độ của Thiên Tinh đạo trưởng và Đại Ngu thiền sư khiến cho Đồng Tẩu Cẩn Chấn và Thạch Tam Công không thể nào cố chấp được nữa, hai người chỉ đành né tránh nói đến chuyện này.

Thanh Vân đạo trưởng đưa mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, hạ giọng nói với Đại Ngu thiền sư:

“Hai người này sắp tỉnh dậy, chúng ta ở đây không tiện, lão thiền sư tốt nhất chọn mấy vị cao tăng đến bảo vệ cho họ, những người không có phận sự thì không được vào trong thiền phòng, quấy nhiễu họ hành công”.

Đại Ngu thiền sư nhíu mày nói:

“Lời của đạo huynh rất có lý, chúng ta hãy đi thôi!” rồi bước ra khỏi thiền phòng.

Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn đi sát theo sau Đại Ngu thiền sư.

Tình thế thay đổi khiến cho họ biết không thể nào trừ khử được Nam Bắc Nhị Quái nữa, khi Nam Bắc Nhị Quái tỉnh dậy, rất có khả năng sẽ lập tức đối phó với họ, cho nên vội vàng rời khỏi thiền phòng.

Thanh Vân đạo trưởng đi ở sau cuối, bước ra khỏi thiền phòng, nghiêm mặt nói với Đại Ngu thiền sư:

“Bần đạo muốn mời các vị đến đại điện, tìm cách đối phó với ả yêu phụ Minh Nhạc, một khi ả yêu phụ ấy không đến, chúng ta cũng không thể ở trong chùa chờ ả, dù cho có thể tránh được đại chiến, chi bằng hãy tìm cách đến Minh Nhạc, truy quét sào huyệt của mụ ta”.

Đại Ngu thiền sư tựa như rất lo lắng về sụ mất tích của Phương Triệu Nam, rõ ràng trong lòng rối bời, cho nên chỉ đáp bừa:

“Lão nạp cũng nghĩ như thế”. Thế rồi một mặt căn dặn đệ tử điều động bốn cao thủ đến bảo vệ cho Nam Bắc Nhị Quái, rồi dẫn đường bước về phía đại điện.

Thạch Tam Công đưa mắt nhìn Thanh Vân đạo trưởng, nhủ rằng:

“Kẻ này sắp xếp như thế này, tựa như có ý bảo vệ cho mình và Cẩn Chấn, quả thực không biết dụng tâm của y là gì?” đang suy nghĩ thì đã đến trước đại điện.

Thanh Vân đạo trưởng hạ giọng nói:

“Hiện nay chỉ thiếu người của phái Điểm Thương, lão thiền sư tốt nhất hãy sai người mời bà ta tới”.

Đại Ngu thiền sư gật đầu, lập tức bảo đệ tử đứng phía dưới đi mời Tào Yến Phi.

Một lát sau, Tào Yến Phi dẫn đệ tử của phái Điểm Thương trở về đại điện.

Lúc này, tiệc rượu trên bàn đã dọn hết, chỉ có trà thơm. Đại Ngu thiền sư cứ nhìn ra cửa điện, tựa như đang chờ một điều gì đấy.

Thạch Tam Công và Đồng Tẩu Cẩn Chấn đều sầm mặt, tựa như đang chờ đợi một trận mưa bão kéo đến.

Chỉ có Thanh Vân đạo trưởng thì vẫn bình tĩnh, đang thì thầm nói chuyện với Thiên Tinh đạo trưởng.

Tào Yến Phi thì hơi ngạc nhiên, nhìn thần sắc của mọi người, trong lòng rất thắc mắc.

Đệ tử của các đại môn phái cũng đã kéo đến.

Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, một nhà sư mặc tăng vào màu trắng vội vàng chạy vào, hạ giọng nói với Đại Ngu thiền sư:

“Không điều tra được tung tích của Phương đại hiệp, nhưng hai đại hán đưa Phương đại hiệp ra khỏi chùa đã bị giết chết”.

Tào Yến Phi nhíu mày:

“Chuyện gì thế?”.

Thạch Tam Công đứng phắt dậy, nói:

“Bọn chúng chết thế nào?”.

Nhà sư ấy trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Hình như bị chế bởi chưởng lực, toàn thân không có vết máu hay vết thương!”.

Thạch Tam Công vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, nói:

“Chúng chết ở đâu? Hãy mau dắt ta xem thử”.

Nhà sư ấy chẳng hề nhúc nhích, nhìn Đại Ngu thiền sư, rõ ràng là đang đợi Đại Ngu thiền sư căn dặn.

Thạch Tam Công lại nhìn Đại Ngu thiền sư, mặt đầy vẻ lo lắng.

Đại Ngu thiền sư chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói với bọn Thanh Vân đạo trưởng:

“Mời các vị đạo huynh, chúng ta đi xem thử!” Thanh Vân đạo trưởng cúi người nói:

“Bần đạo sẽ đi cùng với đại sư”.

Thiên Tinh đạo trưởng, Cẩn Chấn, Tào Yến Phi cũng đứng dậy, đi theo nhà sư ấy rời khỏi đại điện.

Nhà sư dẫn đường này từ nhỏ đã sống trong chùa Thiếu Lâm, cho nên rất quen thuộc đường đi, trong chốc lát mọi người đã ra khỏi chùa. Ông ta đưa tay chỉ hẻm núi ở gần đấy, nói:

“Thi thể của họ đang nằm ở chỗ khuất kia”.

Thạch Tam Công không thể nén được cơn giận, đột nhiên bước nhanh về phía trước. Quần hào chỉ đành vội vàng chạy theo lão ta. Qua khỏi ngã rẽ quả nhiên thấy hai cái xác nằm ở đấy, hai người đều nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch. Thạch Tam Công nhìn kỹ lại, nhận ra quả nhiên đó là đệ tử của phái Tuyết Sơn, lão ta toan lật cái xác bên phải lên, chợt nghe nhà sư dẫn đường kêu ồ một tiếng, Thạch Tam Công liền ngừng lại.

Đại Ngu thiền sư quay sang nhìn nhà sư dẫn đường ấy nói:

“Cái gì thế?”.

Nhà sư dẫn đường thở nhẹ, nói:

“Quái lạ, khi bần tăng mới gặp, hai cái xác này đều nằm nghiêng, tại sao lúc này lại nằm sánh vai với nhau, vả lại ...” rồi ông ta đột nhiên im lặng.

Những đệ tử đi theo Thạch Tam Công đều là cao thủ tinh nhuệ được chọn ra trong phái Tuyết Sơn, lúc này lại chết bất đắc kỳ tử ở ngoài chùa Thiếu Lâm, không những cảm thấy bị mất mặt mà trong lòng rất phẫn nộ. Thạch Tam Công thấy nhà sư dẫn đường im lặng không nói, lập tức quát lớn:

“Thế nào? Nói mau!”.

Đại Ngu thiền sư vội vàng nói:

“Ngươi hãy nói tất cả những điều đã thấy ra, không được giấu giếm chút nào”.

Nhà sư dẫn đường nói:

“Đệ tử không dám ...” đang nói thì đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy rồi ngã xuống đất. Biến cố bất ngờ ấy khiến cho tất cả mọi người đều sững ra.

Chỉ nghe Thanh Vân đạo trưởng trầm giọng nói:

“Mọi người đi mau!” rồi vọt lên, phóng ra xa đến một trượng.

Ai nấy đều là cao thủ, phản ứng rất nhanh nhạy, vừa nghe Thanh Vân đạo trưởng quát lên thì lập tức hưởng ứng theo ông ta.

Nhìn lại thì chỉ thấy ba cái xác đang nằm yên, chẳng có thay đổi gì lạ thường.

Thạch Tam Công trừng mắt nhìn Thanh Vân đạo trưởng:

“Sao thế?”.

Thanh Vân đạo trưởng nghiêm mặt nói:

“Khi còn bé, bần đạo thường đi theo ân sư hái thuốc ...”.

Thạch Tam Công nói:

“Hái thuốc có liên quan gì đến chuyện này?”.

Thanh Vân đạo trưởng bị lăng nhục mấy lần, không khỏi hơi nổi giận, lạnh lùng nói:

“Không tin ông cứ quay lại xem thử!”.

Thạch Tam Công không thể nào xuống thang được, quả nhiên bước về phía mấy cái xác.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn đưa mắt nhìn Thanh Vân đạo trưởng, định lên tiếng ngăn cản, nhưng lời ra đến cửa miệng thì lại thay đổi ý, chậm rãi bước theo sau Thạch Tam Công.

Đại Ngu thiền sư đã biết sự lợi hại trong thuật dùng độc của bọn người dùng độc, nhưng sau khi kiểm tra kỹ cũng chẳng thấy điều gì khác lạ, lòng nửa tin nửa ngờ, nén không được hạ giọng hỏi:

“Đạo huynh đã ngửi thấy mùi gì khác lạ?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Ở nơi ngã rẽ, trong đám loạn thạch và cỏ dại, có lẽ có cường địch mai phục, vả lại bần đạo lờ mờ nhận ra, trên cỏ cây và đá đã được người ta bôi một loại thuốc phấn không mùi không vị, khi có gió thổi loại thuốc này sẽ bay tứ tán, chỉ cần dừng lại ở nơi đó trong chốc lát thì bất cứ ai cũng có thể bị trúng độc”.

Tào Yến Phi kêu ồ một tiếng:

“Đạo huynh nói rất có lý, nhưng cái chết của hòa thượng lúc nãy, không biết giải thích thế nào đây?”.

Bà ta nói rất lớn tiếng, tựa như có ý để cho Thạch Tam Công và Cẩn Chấn nghe thấy. Quả nhiên, Thạch Tam Công đang chậm rãi bước đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Tào Yến Phi rồi lại tiếp tục bước về phía trước. Hành động này cho thấy lão ta đã biết Thanh Vân đạo trưởng không nói bừa, nhưng vì sĩ diện cho nên đành phải đánh liều bước tiếp về phía trước.

Thanh Vân đạo trưởng thở dài nói:

“Theo bần đạo thấy, trong đám loạn thạch và cỏ dại chắc chắn có kẻ cường địch ẩn nấp, vị sư phụ lúc nãy chết có lẽ là vì một loại ám khí tuyệt độc mà rất nhỏ”.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Thạch Tam Công bước gần đến mấy cái xác, nhưng lão ta đột nhiên ngừng lại. Rõ ràng càng bước đến gần nguy hiểm, lão ta càng sợ hãi.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn đi phía sau lão ta đột nhiên thi triển công phu Thiên Lý Truyền Âm:

“Thạch huynh đừng nên sơ suất, tên lỗ mũi trâu ấy hình như không nói bừa, huynh đệ càng nghĩ càng thấy y có lý”.

Thạch Tam Công cũng dùng công phu Thiên Lý Truyền Âm đáp rằng:

“Tại hạ cũng cảm thấy lời của y rất đúng, nhưng lúc này tại hạ cũng như tên lắp trên cung, không thể không bắn ra ...” lão ta hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Cẩn huynh hãy tiếp ứng cho huynh đệ”. Một người có thân phận như lão ta mà nói ra những lời này, rõ ràng trong lòng thực sự sợ hãi vô cùng.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói:

“Thạch huynh hãy yên tâm, huynh đệ sẽ dùng ám khí tiếp ứng”.

Thạch Tam Công quay đầu lại nhìn Cẩn Chấn:

“Cẩn huynh đừng tiếp tục bước về phía trước”.

Cẩn Chấn nói:

“Huynh đệ đã nhớ đến một chuyện, Thạch huynh hãy điều tức trước, khi đến gần thì lập tức nín thở!”.

Thạch Tam Công nói:

“Biết rồi”. Thế rồi tung mình vọt lên, phóng đến gần mấy cái xác chết.

Lão ta đã tập trung công lực chuẩn bị, khi người vọt lên thì nín thở, khi chân hạ xuống đất, lão ta đưa mắt nhìn quanh, không ngừng dò xét đống loạn thạch và bãi cỏ dại. Đột nhiên, một luồng ngân quang phóng thẳng ra. Luồng ngân quang này nhỏ như sợi lông trâu, nếu bình thường, Thạch Tam Công dù có tinh mắt hơn người khác cũng khó nhận ra. Nhưng lúc này lão ta đang tập trung tinh thần, cho nên mắt rất tinh, tai rất thính, thế là giở tay phải lên, đẩy vù ra một luồng chưởng lực. Công lực của lão ta thâm hậu, luồng kình lực vỗ ra rất mạnh, ngọn ngân quang ấy bị luồng chưởng lực của lão ta quét bay mất chẳng thấy tăm hơi nữa. Luồng tìm lực mạnh mẽ ấy thổi vào đám cỏ, dưới ánh nắng mặt trời, một làn bụi trắng như sương bốc lên. Đại Ngu thiền sư vội vàng kêu:

“Thạch lão tiền bối hãy mau lui xuống!”.

Thạch Tam Công phất ống tay áo, đánh ra một thức Tiềm Long Thăng Thiên, thân người phóng vọt lên cao đến hơn hai trượng, khi đang ở trên không, lão ta xoay người, thi triển khinh công thượng thừa Bát Bộ Đăng Không, hạ xuống cách đó ba trượng. Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên phất hai tay, vỗ ra hai luồng chưởng phong, miệng thì quát rằng:

“Đây không phải là nơi an toàn, mọi người hãy rút lui ra sau”.

Khi Thạch Tam Công phóng vọt lên, Đồng Tẩu Cẩn Chấn đã phóng ngược ra phía sau, chỉ thấy bóng người loang loáng, quần hào đều đã thối lui ra đến năm trượng.

Thạch Tam Công hạ xuống đất, thở phào một hơi, muốn nói gì đấy nhưng lại thôi.

Thanh Vân đạo trưởng nghiêm nghị nói:

“Trên giày của lão tiền bối có lẽ đã dính chất độc, lúc này không nên sơ suất, hãy tạm thời vận khí chuẩn bị đề phòng chất độc xâm nhập vào trong nội tạng”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn đột nhiên chen vào nói:

“Chưa ai dùng độc theo kiểu này, lão phu đã đi lại trên giang hồ nửa đời, lần đầu tiên mới thấy kiểu dùng độc này!”.

Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên thở dài:

“Phương đại hiệp có lẽ không thoát khỏi kiếp nạn, chúng ta đừng tìm y nữa, chuyện trước mắt là phải tìm cách chống địch!”.

Thiên Tinh đạo trưởng lắc đầu:

“Nếu là một đao một kiếm, dù cho võ công của ả yêu phụ ấy có cao, chín đại môn phái chúng ta hợp lực lại cũng chưa chắc sợ mụ ta, nhưng mụ dùng độc kiểu này, thật khó đề phòng!”.

Đại Ngu thiền sư chắp tay trước ngực, cao giọng đọc một tiếng Phật hiệu rồi nói:

“Chuyện đáng tiếc nhất trong đời lão nạp là không kịp thời cứu Phương thí chủ”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Lão thiền sư nhắc đến điều này, khiến cho bần đạo nhớ đến một chuyện lớn ...” ông ta hơi ngập ngừng, thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn lên ông ta, tựa như đang chú ý nghe ông ta nói, thế rồi mới mỉm cười nói tiếp:

“Lúc nãy hai vị lão tiền bối Thạch Cẩn muốn ra tay đả thương Nam Bắc Nhị Quái, tuy không làm được điều này, nhưng theo tính cách của Nam Bắc Nhị Quái mà luận, hai người này chắc chắn sẽ chẳng chịu buông tha!”.

Đại Ngu thiền sư gật đầu, im lặng không nói.

Thiên Tinh đạo trưởng hơi nhíu mày, nói:

“Bọn người Minh Nhạc có thể rải độc ở đây, chắc chắn vẫn chưa rút lui, giờ đây nếu bọn chúng quay lại tấn công, chúng ta bên ngoài sẽ gặp cường địch, bên trong lại có mầm họa, chúng ta người tuy đông nhưng đồng thời chia làm hai nhánh cự địch, thực lực chắc chắn sẽ bị phân tán, khó nắm được phần thắng, theo ý của bần đạo ...” ông ta đột nhiên ngừng lại, đưa mắt lướt nhìn quần hào rồi nói tiếp:

“Trước tiên hãy trừ Nam Bắc Nhị Quái, sau đó đồng tâm hợp lực chống cự ả yêu phụ Minh Nhạc”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn gật đầu khen rằng:

“Đạo trưởng suy nghĩ rất chu đáo”.

Thiên Tinh đạo trưởng đột nhiên đưa mắt nhìn lên mặt Thanh Vân đạo trưởng, hỏi:

“Đạo huynh thấy ý kiến của bần đạo thế nào?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Theo chuyện mà luận, đây là thượng sách, nhưng theo bần đạo thấy, điều này thật quá mạo hiểm, theo uy danh của Nam Bắc Nhị Quái, sức của mấy người chúng ta chưa chắc đã làm gì được họ, một khi chuyện không thành thì sẽ trở thành kẻ thù của họ”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Lão nạp hiểu ý của Thanh Vân đạo trưởng”.

Thạch Tam Công đột nhiên chen vào nói:

“Tuy nói không sai, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, chúng ta phải có cách xử lý đối với Nam Bắc Nhị Quái”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nếu chúng ta hợp lực vây đánh Nam Bắc Nhị Quái, chi bằng mượn sức của hai người họ cùng chống cường địch Minh Nhạc”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Vậy làm phiền đạo huynh hãy nghĩ ra một cách hay”.

Thanh Vân đạo trưởng trầm ngâm một hồi:

“Bần đạo muốn đi trước khuyên nhủ Nam Bắc Nhị Quái một hồi, nếu thuyết phục được họ hợp lực cùng chống kẻ cường địch thì còn gì tốt bằng”.

Thạch Tam Công nói:

“Nếu không thuyết phục được thì sao?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Vậy lúc đó cứ mặc cho các vị quyết định, bần đạo không dám ngăn cản”.

Thiên Tinh đạo trưởng tựa như vẫn còn oán hận Nam Bắc Nhị Quái đã làm nhục ông ta, ông ta hơi trầm ngâm rồi nói:

“Võ công của Nam Bắc Nhị Quái dù có cao hơn nữa, nhưng bần đạo đoán rằng bọn họ không thể nào chống nổi chúng ta, nhưng bần đạo rất tán thành chủ trương của Thanh Vân đạo huynh, trước lễ sau binh ...”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn nói:

“Đối phó với Nam Bắc Nhị Quái không thể lỗ mãng được, nếu đơn đả độc đấu, e rằng chúng ta không thể nào thắng nổi Nam Bắc Nhị Quái, vả lại nếu không thể giết chết họ trong vòng một đòn, chắc chắn sẽ để lại mầm họa sau này, chúng ta phải chuẩn bị trước mới được”.

Tào Yến Phi nói:

“Lời này rất có lý, trước tiên giải quyết Nam Bắc Nhị Quái, chúng ta mới yên tâm cùng nhau đối phó với kẻ cường địch ở Minh Nhạc”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Bần đạo cũng có ý này, mỗi người chúng ta hãy chọn ra bốn đệ tử võ công cao cường, bày trận ở ngoài phòng phương trượng, Thanh Vân đạo trưởng sẽ đàm phán với Nam Bắc Nhị Quái, nếu không có kết quả, chúng ta hãy hợp lực ra tay, cần phải giết chết họ trong vòng một đòn”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn gật đầu:

“Lão phu tán thành cao kiến của Thiên Tinh đạo trưởng ...” thế rồi chậm rãi đưa mắt nhìn Đại Ngu thiền sư, nói:

“Không biết lão thiền sư có ý thế nào?”.

Đại Ngu thiền sư nửa đời thanh tu, rất ít qua lại với người trong võ lâm, chẳng hề có kinh nghiệm trong chuyện mưu sự sách lược, nghe bọn họ mỗi người một câu, trong lòng đã chẳng có chủ ý gì. Huống chi, những kẻ này đều là tôn sư chưởng môn của một phái, uy vọng, thân phận đều cao vời, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến giang hồ. Thế rồi mới gật đầu nói:

“Lão nạp cũng cảm thấy Thanh Vân đạo huynh nói không sai”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Lão thiền sư đã tán đồng cách này, vậy còn gì tốt bằng, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta hãy quay về chùa chuẩn bị ...” ông ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói tiếp:

“Trước khi trời tối, cần phải giải quyết Nam Bắc Nhị Quái, bọn người trong Minh Nhạc chưa rời khỏi Tung Sơn, nói không chừng đêm nay sẽ có hành động”.

Thạch Tam Công đưa mắt nhìn ba cái xác, nói:

“Chúng ta đi thôi! Sau khi giải quyết chuyện Nam Bắc Nhị Quái, sẽ tìm cách chôn cất ba cái xác này”.

Những người trong trường đều kinh hãi trước ba cái chết bí ẩn cho nên không ai dám nhìn lại.

Thanh Vân đạo trưởng tựa như có tâm sự nặng nề trong lòng, ông ta buồn bã thở dài:

“Bần đạo còn có một dự cảm không may, chỉ e trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tình thế của võ lâm sẽ có thay đổi rất lớn”. Nói xong thì xoay người bước nhanh về phía trước. Quần hào đi theo sau ông ta, quay trở lại chùa Thiếu Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện