Khi Phương Triệu Nam bị vây trong màn kiếm, chàng cảm thấy áp lực rất lớn, không thể nào triển khai được kiếm thế trong tay. Trong lúc nguy ngập, chàng chợt nhớ đến chiêu Phật Pháp Vô Biên, tay trái vội vàng đẩy ra. Người mặc áo đen thấy chưởng thế đánh tới dù có né cũng không kịp nữa, bị một chưởng của Phương Triệu Nam vỗ lên ngực, chỉ thấy người chấn động, đành phải thối lui mấy bước. Phương Triệu Nam trong một lúc gấp gáp chỉ dùng bốn thành chân lực.
Người ấy điều tức một hồi thì cảm thấy không bị thương, đột nhiên lột mạng che mặt, lộ ra bộ mặt xinh xắn thanh tú, cười rằng:
“Trí nhớ của ngươi cũng không tồi!”.
Nàng xé bộ y phục màu đen trên người, lộ ra bộ võ phục màu xanh lam bó sát người, tháo cả tấm khăn quấn tóc, mái tóc dài đổ xuống.
Ngay khi người áo đen xé bộ đồ đen trên người, người mặc áo xanh cũng mau chóng xé bộ đồ xanh trên người, trong khoảnh khắc cả hai người che mặt lập tức trở thành hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Phương Triệu Nam cười lạnh nói:
“Hai người cũng lớn gan thật!” rồi chàng quay đầu lại nói với Đại Ngu thiền sư:
“Hai người này là đệ tử đích truyền của Nhạc chủ Minh Nhạc ...”.
Đại Ngu thiền sư hai mắt sáng quắc, nhìn hai người ấy rồi nói:
“Té ra là hai vị nữ thí chủ”. Rồi chắp tay trước ngực.
Thiếu nữ mặc đồ đỏ bên trái nhoẻn miệng cười rằng:
“Nhà sư già đừng giả từ bi nữa, có lời gì thì hãy mau nói thẳng ra!”.
Đại Ngu thiền sư nói:
“Lão nạp là người xuất gia, chưa bao giờ nói lời cuồng vọng, hai vị trưởng lão đang tạo thiền đã thế nào rồi?”.
Thiếu nữ mặc đồ màu lam ở bên phải mỉm cười:
“Có phải ngươi muốn hỏi lã già râu tóc bạc phơ và lão già đầu trọc râu dài hay không?”.
Đại Ngu nghe nàng tả bên ngoài của hai vị sư trưởng, trong lòng không khỏi giật mình, ông ta là một người trầm tĩnh nhưng cũng không thể khống chế được vẻ kích động, sắc mặt đã thay đổi.
Ông ta trầm giọng nói:
“Đúng vậy, hai ngài ấy đã thế nào rồi?”.
Thiếu nữ áo lam cười khanh khách:
“Hai lão già, mỗi người bị ta đâm ba kiếm, nay còn sống hay đã cết ta cũng chẳng biết!”.
Mấy câu ấy từng chữ như đao như kiếm đâm vào trong tim Đại Ngu thiền sư, sắc mặt của ông ta sa sầm, ông ta buồn rầu nói:
“Nói như thế, hai vị sư trưởng của lão nạp đều đã chết dưới kiếm của nữ thí chủ”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Nếu bọn họ không chết, ta cũng chẳng còn cách nào nữa!”.
Đại Chứng càng không thể kìm chế được nỗi căm phẫn, sắc mặt của ông ta tái xanh, nước mắt rơi lã chã.
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên chỉ tay về phía Phương Triệu Nam, cười rằng:
“Kẻ bạc tình kia, chắc ngươi sung sướng lắm đây?”.
Phương Triệu Nam đã rúng động trước tin dữ hai nhà sư bế quan đã chết, nghe thiếu nữ áo đỏ hỏi như thế thì thất kinh. Chàng thầm nhủ:
“Chả lẽ Sương sư muội đã bị bọn chúng bắt sống?” chàng cố che giấu nỗi lo lắng trong lòng, lạnh lùng nói:
“Ta có gì không ổn?”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách nói:
“Sư muội Mai Giáng Tuyết của ta, đa tình quá hóa ngu xuẩn, đã thả kẻ cường địch, bị gia sư ép nhảy vào trong miệng núi lửa, đã sớm trở thành tro bụi trong lửa đỏ ...”.
Tin ấy như nhát búa nặng ngàn cân giáng vào ngực, Phương Triệu Nam nhói tim, vội vàng nói:
“Thật không?”.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam một hồi rồi cười:
“Chữ nào cũng là thật”.
Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy một nỗi căm phẫn dâng lên trong lòng, chàng đột nhiên múa cây đao trong tay rồi lớn giọng nói:
“Nếu là thật, hôm nay hai người đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”.
Thiếu nữ áo đỏ chợt cười khanh khách:
“Ngươi có nói khoác quá không? Một chút võ công của ngươi mà dám nói những lời phóng túng như thế”.
Đại Ngu thiền sư gõ cây thiền trượng trong tay xuống đất rồi trầm giọng nói:
“Hai người muốn sống mà rời khỏi chốn này không khó, nhưng trước tiên phải giết chết bọn lão nạp đã”. Rồi ông ta vọt lên giáng cây trượng xuống thiếu nữ áo lam.
Ông ta từ nhỏ đã xuất gia, xưa nay chỉ ở trong chùa lo việc kinh kệ và tập võ, trong đời chưa bao giờ gặp chuyện đau đớn như thế này. Tin dữ lúc nãy có thể nói là chuyện đau lòng nhất của ông ta, cho nên bao nỗi căm giận đều dồn vào nhát trượng lúc nãy. Thiếu nữ áo lam thấy uy thế của nhát trượng thì không khỏi hoảng sợ, nàng nào dám tiếp lấy trượng thế, chỉ đành xoay người thối lui năm bước mới tránh được cú đánh của Đại Ngu thiền sư. Ngọn lửa căm giận, nỗi đau đớn đến tận tim gan đã khơi dậy sát cơ của Đại Ngu thiền sư, chỉ nghe ông ta quát lớn một tiếng, không đợi thiếu nữ áo lam trả đòn, cây thiền trượng đánh ra một chiêu Cuồng Phong Nộ Tiêu quét ngang ra.
Thiếu nữ áo lam lách hai vai, lại thối lui đến tám thước, người đã lùi đến mép vực sâu.
Ánh thần quang ở ánh mắt của Đại Ngu thiền sư sáng quắc, hai chân ông ta hơi điểm xuống đất, chiếc tăng bào kêu lên phần phật, cây thiền trượng lại đánh ra một chiêu Bát Phương Phong Vũ, vẽ ra một màn trượng ảnh từ trên đầu chụp xuống.
Nếu thiếu nữ áo lam không chịu tiếp chiêu này thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực mà tan xương nát thịt. Nàng hoảng sợ trước uy thế của Đại Ngu thiền sư, cho nên không dám tiếp lấy trượng thế của ông ta, vừa thối lui một chiêu thí đã mất hết tiên cơ, bị ép lùi đến mấy bước.
Lúc này nàng đã bị đánh lùi đến mép vực sâu, lòng liều mạng nổi lên, cây trường kiếm chém xéo ra một chiêu Dã Hỏa Thiêu Chuyển, vẽ ra trùng trùng kiếm ảnh đánh vào trượng thế của Đại Ngu thiền sư.
Cây trủy thủ trên tay trái đâm về phía trước theo đà lao của thân người.
Trong lúc phẫn nộ, trượng thế của Đại Ngu thiền sư mạnh mẽ vô cùng, thanh kiếm của thiếu nữ áo lam đã chạm với cây thiền trượng, nàng lập tức cảm thấy khó chống đỡ nổi uy thế tan đá nát vàng này.
Tuy trong khoảnh khắc sinh tử nhưng nàng vẫn có thể tập trung tinh thần, thế rồi vận công lực của toàn thân bạt ngang cây trủy thủ, ném luôn cây kiếm trong tay. Đại Ngu thiền sư không ngờ rằng nàng lại ném binh khí, bị xảo lực ném kiếm của nàng bạt qua một bên, cho nên trượng ấy đánh vào khoảng không. nhưng thiếu nữ áo lam ra hết sức vận kiếm, cho nên cây trủy thủ trên tay trái cũng chợt chậm lại. Lối đánh ấy rất hiếm thấy, trong khoảnh khắc hai người đã vượt qua được cửa ải sinh tử.
Đẩy trượng thế ra, lập tức chuyển khách thành chủ, phản công trở lại, cây trủy thủ xoay một vòng chém vào tay phải của Đại Ngu thiền sư, ánh hàn quang lóe lên, mũi trủy thủ đã chạm vào ống tay áo của Đại Ngu thiền sư.
Đòn đánh ấy nhanh như diện xẹt không thể nào né tránh hay chống đỡ, Đại Ngu thiền sư đành phải buông cây thiền trượng trong tay, tay trái đưa qua chụp mạnh vào cổ tay trái của thiếu nữ áo lam.
Nếu nàng không chịu kịp thời rút cây trủy thủ lại, cánh tay phải của Đại Ngu thiền sư chắc chắn đã bị nàng chặt đứt, nhưng mạch môn tay trái của nàng cũng bị ông ta chụp chắc lại.
Nàng ta tựa như không muốn liều lĩnh như thế để rồi lưỡng bãi câu thương cho nên vội vàng hạ tay trái xuống, tránh năm ngón tay của Đại Ngu thiền sư. Nhưng vì né như thế, cây trủy thủ sắc nhọn trong tay của nàng cũng đâm hụt, thân người của nàng chồm sang một bên. Cả hai bên tạo thành cục diện mặt đối mặt. Ở sau lưng của cả hai người là bảo kiếm và thiền trượng, nhưng không ai dám cúi người xuống nhặt, cứ đứng giằng co khoảng một tuần trà, Đại Ngu thiền sư chợt quát lớn:
“Nữ thí chủ cẩn thận”. Ông ta giở chưởng rồi từ xa đánh tới. Một luồng kình đạo mạnh mẽ tuyệt luân lao tới thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam đã ngầm chuẩn bị từ trước, nàng vung tay phải lên, một luồng lực đạo âm nhu từ trong lòng bàn tay đánh ra, tiếp lấy luồng chưởng phong của Đại Ngu thiền sư, nàng quát lớn một tiếng, tay phải đột nhiên đẩy ra ngoài. Đại Ngu thiền sư cảm thấy kháng lực giảm xuống, thân người ông ta bất đồ chồm về phía trước, lòng hơi chấn động, vội vàng thu lại luồng nội kình đã đánh ra, nhưng trước mắt bóng người xẹt tới, ánh bạch quang lóe lên như điện chớp, từng đóa ngân hoa phóng thẳng vào trước ngực. Té ra nàng ta đã dùng nội lực của bản thân để dẫn chưởng lực của Đại Ngu thiền sư ra rồi lập tức vung cây trủy thủ trong tay lướt sát tới. Đại Ngu thiền sư vừa thất thần, các đại huyệt trong toàn thân đã bị từng đóa ngân hoa của cây trủy thủ bao trùm. Đại Ngu thiền sư lâm vào cảnh nguy hiểm liền lập tức giở ra tuyệt học, ông ta quát lớn một tiếng tung ra một cước. Đó chính là môn võ công có tên gọi Quan Âm Túc, một trong bảy mươi hai tuyệt nghệ của chùa Thiếu Lâm.
Ông ta tung ra một cước mạnh mẽ tuyệt luân, thiếu nữ áo lam ấy cười lạnh một tiếng, thân người đang lướt sát tới đột nhiên lướt ngang sang bên trái hai thước, cây trủy thủ trong tay vẫn giữ nguyên thế cũ, đâm thẳng tới phía trước ngực. Nào ngờ Đại Ngu thiền sư tung ra một cước thì đã đoán được nàng sẽ tránh về hướng nào, sau khi hạ chân xuống đất thì đột nhiên xoay chân một vòng quét ngang ra như hình với bóng.
Trong khoảng sát na ấy, chợt nghe một tiếng hự vang lên, máu tươi văng tung tóe, vai trái của Đại Ngu thiền sư đã bị cây trủy trong tay thiếu nữ áo lam chém một đường dài đến bốn năm tấc, sâu đến tận xương. Tiếp theo là một tiếng kêu thảm vang lên, thiếu nữ áo lam đột nhiên phóng lên cao rồi va vào vách núi ở bên phải. Nàng đã chém trúng Đại Ngu thiền sư một đao, nhưng cũng bị Đại Ngu thiền sư đá trúng một cước. Vì né tránh một cước ấy của Đại Ngu thiền sư cho nên trủy thủ của nàng đã chém trật qua một bên, nếu không thì đao ấy đã hạ được Đại Ngu thiền sư ... Vết thương nặng nề của Đại Ngu thiền sư khiến cho cú đá của ông ta đã giảm uy lực. Chỉ trong chốc lát cả hai người đều bị trọng thương. Thiếu nữ áo lam tuy bị văng vào vách núi đến chưa nỗi suýt ngất xỉu, nhưng vẫn không buông cây trủy thủ trong tay. Nàng chậm rãi gượng người dậy, tay phải vịn vào vách núi trơn tuột, miệng thì nói:
“Nhà sư già kia, võ công của ngươi cũng khá lắm! Cú đá này đúng là kỳ ảo khó đoán”.
Đại Ngu hòa thượng cúi đầu nhìn vết thương trên vai, máu tươi đã ướt đẫm cánh tay áo ông ta.
Ông ta sầm mặt nói:
“Võ công của Minh Nhạc quả nhiên bất phàm, lão nạp hôm nay đã lãnh giáo, chả trách Đại Phương sư đệ cùng ba mươi sáu hộ pháp đều mất mạng trong Minh Nhạc”.
Chợt nghe Đại Chứng thiền sư cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu, tay cầm ngang cây phương tiện sản bước sải tới, trầm giọng nói với Đại Ngu rằng:
“Sư huynh hãy nghỉ ngơi một lát, tiểu đệ muốn lãnh giáo võ công của Minh Nhạc”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh nói:
“Được, cứ lên đi!” rồi nàng khép hờ mắt, tay vịn vào vách núi, trên bộ mặt trắng bệch tựa như không hề có vẻ gì hoảng sợ. Đại Chứng chậm rãi bước tới, hai vị sư trưởng của ông ta đã bị hại cho nên ông ta cũng đã động sát cơ, ngọn lửa căm thù đang bốc cháy trong lòng ông ta. Khi Đại Chứng thiền sư đến gần thiếu nữ áo lam, nàng vẫn nhắm mắt mà đứng ở đấy.
Đại Chứng thiền sư giơ cao cây phương tiện sản trong tay định bổ xuống, lòng chợt nghĩ:
“Ả đã bị trọng thương, chả lẽ mình nhân lúc người ta nguy khốn mà giết chết người ta? Nếu chuyện này mà đồn ra giang hồ, không những lão tăng bị người ta cười chê mà uy danh của chùa Thiếu Lâm cũng sẽ bị tổn thất ... nhưng ả đã giết chết hai vị sư trưởng, thủ đoạn thật đê tiện, đối phó với hạng người này đâu cần phải nói đến hai chữ tín nghĩa ...” hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau ấy cứ giằng xé trong lòng ông ta, trong nhất thời ông ta không biết xử lý thế nào cứ đứng ngây ra tại chỗ. Chợt nàng ta mở mắt, mỉm cười nói:
“Sao ngươi còn chưa ra tay?”.
Đại Chứng thiền sư chưa kịp trả lời, thiếu nữ áo lam ấy chợt cười khanh khách:
“Nếu ngươi đã không ra tay, ta không khách sáo nữa”. Thế rồi nàng chợt vung hai tay lướt thẳng tới, cây trủy thủ trong tay lóe lên đâm thẳng ra trước ngực. Đại Chứng thiền sư không ngờ rằng nàng nói đánh là đánh, mà ra tay thì độc ác vô cùng. Cây phương tiện sản ông ta là loại binh khí dài, bị thiếu nữ áo lam đột nhiên lướt sát tới, thế nên không thể thi triển được, ông ta dành phải ngửa người ra sau, thối lui đến năm thước. Bên tai vang lên tiếng cười của thiếu nữ áo lam:
“Ngươi còn muốn chạy?” rồi nàng lướt sát theo như hình với bóng, cây trủy thủ trong tay múa tít, đâm trái điểm phải, trong khoảnh khắc đã liên tục đánh ra đến bảy chiêu. Bảy chiêu này đều nhằm vào các yếu huyệt trước ngực Đại Chứng thiền sư. Đại Chứng thiền sư luống cuống tay chân, cây phương tiện sản trong tay không những không thể phát huy được uy lực mà lúc này đã trở thành một thứ của nợ trong tay ông ta. hai người đánh nhau được mười mấy hiệp, Đại Chứng thiền sư đã lâm vào cảnh nguy hiểm.
Đại Ngu thiền sư đã ngồi nhắm mắt vận khí điều tức, sau khi tự điểm huyệt cầm máu, vết thương đã bớt đau, ông ta mở mắt nhìn ra, thấy sư đệ đang lâm vào cảnh nguy hiểm. Lúc này, Phương Triệu Nam cũng đang ác chiến với thiếu nữ áo đỏ, đao quang như tuyết, kiếm ảnh trùng trùng, mỗi bên đều giở ra tuyệt học của mình, bóng người cứ đan xen vào nhau khiến người ta hoa cả mắt. Đại Đạo thiền sư đưa tin chưa về, chỉ còn lại mình Đại Ngu thiền sư có thể giải cứu được cho sư đệ của ông ta.
Nhưng đối phương lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, nếu mình ra tay giúp đỡ thì quả thật đã làm nhơ danh chùa Thiếu Lâm. Nhưng tình thế trước mắt hết sức nguy ngập, Đại Chứng thiền sư đã mất hết tiên cơ, thân pháp của thiếu nữ áo lam rất quỷ dị, nàng cứ bám theo Đại Chứng thiền sư như hình vơi bóng, dù Đại Chứng thiền sư né tránh như thế nào nhưng vẫn không thể thoát được cây trủy thủ của nàng. Chợt nghe thiếu nữ áo lam quát lớn một tiếng, cây trủy thủ trong tay chém trái múa phải vẽ ra một mảng hàn quang, Đại Chứng thiền sư né tránh không kịp, trước ngực đã bị đâm trúng, máu tươi rịn ra, trong khoảnh khắc đã ướt nửa tấm tăng bào.
Đại Ngu thiền sư thấy cảnh nguy hiểm ấy, biết mình nếu mình không chịu ra tay giúp đỡ nữa thì trong vòng vài hiệp Đại Chứng thiền sư chắc chắn sẽ chết trong tay của thiếu nữ áo lam. Thế rồi ông ta quát lớn một tiếng, vận công chém ra một chưởng.
Công lực của ông ta hùng hậu, tuy bị thương, song chưa ảnh hưởng đến nội phủ, chưởng lực vẫn mạnh mẽ tuyệt luân. Thiếu nữ áo lam thấy Đại Chứng thiền sư đã thất thế, chắc chắn sẽ gục ngã trong vòng vài chiêu, thế là nàng đề chân khí cố gắng nén cơn đau, cây trủy thủ trong tay càng đánh càng dữ dội. Nàng chợt cảm thấy một luồng ám kình lao tới, lòng chợt rúng động, bất đồ thối lui đến hai bước.
Đại Ngu thiền sư toàn lực phóng ra một chưởng, khiến cho vết thương ở tay trái vỡ ra, máu lại tuôn ra nữa. Thiếu nữ áo lam thối lui hai bước, Đại Chứng thiền sư đã được rảnh tay chân, thế là cây phương tiện sản đánh gấp lên, sản quang đại thịnh, chuyển thủ thành công. Còn thiếu nữ áo lam ấy bị một chưởng của Đại Ngu thiền sư đánh vào đến nỗi chân khí của toàn thân nhộn nhạo, nội thương phát tác, nàng chỉ cảm thấy bụng đau như dao cắt, không thể nào đề tụ chân khí được nữa. Nàng đâu còn sức mà chặn lại thế đánh như phá núi của Đại Chứng thiền sư. Trong khoảnh khắc, chủ khách thay thế, đại cục thay đổi. Đại Chứng thiền sư bắt đầu thi triển cây phương tiện sản, sản quang bung ra trong vòng một trượng, dưới ánh mặt trời sản quang lấp lánh, tiếng gió xé trời. Thiếu nữ áo lam toàn nhờ vào thân pháp kỳ ảo để né tránh thế công dữ dội của đối phương, nhưng nội thương quá nặng nề, sau năm hiệp thì bắt đầu không còn sức nữa, bước đi càng lúc càng chậm.
Đại Ngu thiền sư hạ giọng nói:
“Sư đệ đừng lấy tính mạng, chỉ cần đánh rơi binh khí trong tay ả, bắt sống ả lại”.
Đại Chứng thiền sư toàn thân đầy máu, cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Buông ra!” rồi cây phương tiện sản đánh ra một chiêu Kim Cương Phi Bạt, gõ vào cây trủy thủ trong tay thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam lúc này đã sức cùng lực kiệt, cây trủy thủ bị cây phương tiện sản của Đại Chứng thiền sư bổ xuống, lập tức bay ra khỏi tay. Đại Chứng thiền sư thừa thế áp sát tới, tung cước đá vào gối phải của thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam xoay một vòng, lướt ngang sang bên trái. Thân pháp của nàng tuy lanh lẹ kỳ ảo, nhưng lực đã hết, nội thương của nàng lại đang phát tác, hành động đã chậm chạp, tuy cú đá của Đại Chứng thiền sư không trúng vào khớp gối phải của nàng nhưng mặt bàn chân phải của nàng không thoát được, người nàng xoay hai vòng rồi ngã xuống đất. Đại Chứng thiền sư chạy tới, điểm huyệt đạo của nàng, thở phào ra một hơi, đột nhiên thối lui bốn năm bước, ngã xoài xuống đất, cây phương tiện sản trong tay cũng rơi xuống, chạm vào tảng đá nhỏ dưới đất. Té ra ông ta bị thương rất nặng, máu lại ra nhiều cho nên đã không còn gắng gượng được nữa. Nhưng nhờ có tu vi nội công thâm hậu đến mấy chục năm cho nên ông ta vẫn đề tụ được một ngụm chân khí, cố gắng lướt qua cơn đau, sau khi điểm huyệt được thiếu nữ áo lam, ông ta bất giác thở phì ra, chân khí tản mát, lập tức cảm thấy toàn thân gân cốt rã rời, thối lui mấy bước rồi ngã xuống đất. Đây là một trận kịch đấu tàn khốc, cả hai người đều bị thương rất nặng.
Đại Ngu thiền sư tuy thấy sư đệ của mình bị thương rất nặng nhưng ông ta đang vận khí cầm máu, không thể nào đến giúp đỡ được.
Lúc này chỉ còn là Phương Triệu Nam và thiếu nữ áo đỏ vẫn đang ác đấu, thiếu nữ áo lam và Đại Chứng thiền sư thì đang nằm xoài ở dưới đất, Đại Ngu thiền sư dựa vào một tảng đá, đang vận khí cầm máu.
Mặt trời đã lên cao, đao quang kiếm ảnh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hai người tuy đã giao đấu đến gần trăm hiệp nhưng vẫn chưa phân được thắng bại. Phương Triệu Nam tuy trong tay cầm thanh giới đao nhưng đã đánh ra toàn kiếm chiêu, tuy không quen lắm, song vẫn có thể kháng cự được thế công lợi hại của thiếu nữ áo đỏ.
Lúc hai người mới động thủ, Phương Triệu Nam phải toàn đỡ chiêu của đối phương, tuy có nguy mà chưa hiểm. Dù thiếu nữ áo đỏ thi triển ra kiếm chiêu lợi hại đến mức nào, Phương Triệu Nam khi đến lúc nguy cấp thì lập tức thi triển một thức kỳ học, đánh lùi thiếu nữ áo đỏ.
Sau một hồi giao đấu, chàng đã dần dần lãnh ngộ được những chiêu thức võ công của ông già họ Trần. Đồng thời nàng cũng nhận ra võ công của thiếu nữ áo đỏ quả thực cùng một gốc với ông già họ Trần, có lúc hai người đều dùng cùng một chiêu thức võ công, cả hai bên đều ngạc nhiên nhìn nhau. Phương Triệu Nam đã hiểu hai người cứ đánh nhau như thế, quả thực khó phân thắng bại, bởi vì võ công của hai người cùng một lộ số, chỉ cần một bên sử dụng thì bên kia lập tức sẽ hiểu biến hóa tiếp theo. Luận về võ công, sự thành thục, thiếu nữ áo đỏ hơn một bậc, nhưng về chiếu số, Phương Triệu Nam có ưu thế hơn.
Nhất là chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, chỉ cần chàng đánh ra thì lập tức thiếu nữ áo đỏ phải thối lui, đáng tiếc chàng chỉ nhớ được hai biến hóa ban đầu của chiêu kiếm độc nhất vô nhị trên đời ấy.
Phương Triệu Nam hiểu rõ trong lòng, chỉ cần mình có thể nhớ thêm hai biến hóa nữa, sẽ lập tức hạ được thiếu nữ áo đỏ, hoặc ít nhất cũng buộc nàng phải ném kiếm, buông tay chịu trói. Chàng cố gắng suy nghĩ mà không sao nhớ được kỳ chiêu tiếp theo, ngược lại vì phân tâm quá nhiều cho nên cứ gặp nguy hiểm, mũi kiếm của thiếu nữ áo đỏ đã hai lần quét ngang qua trước ngực của chàng, chém rách hai đường trên áo của chàng. Trong lúc kịch đấu, thiếu nữ áo đỏ chợt quát lớn một tiếng:
“Ngừng tay!” rồi nàng đánh vội ra hai chiêu, nhảy vọt ra sau ba thước.
Phương Triệu Nam chặn được ba kiếm ấy, cầm ngang đao mà đứng yên, lạnh lùng hỏi:
“Chuyện gì?”.
Thiếu nữ áo đỏ lướt mắt nhìn thấy sư tỷ còn nằm dưới đất, nói:
“Đao pháp ngươi và kiếm pháp của ta đều giống như nhau ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Chỉ là câu này thôi sao?” rồi chàng lướt tới, bổ xuống một chiêu tên gọi Điên Đảo Âm Dương.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng điểm ra một chiêu Hoành Độ Tước Kiều chặn đao thế lại, nói:
“Ngươi đã học đao pháp này ở đâu?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Võ công trong thiên hạ đều cùng nguồn gốc, nếu có chỗ giống nhau chẳng có điều gì lạ cả”. Rồi chàng chém ra vù vù hai đao. Thiếu nữ áo đỏ lách ngang qua, thanh kiếm vẽ ra một luồng ngân quang, tiếng kim khí giao nhau, chặn lại thanh giới đao của Phương Triệu Nam:
“Có phải Giáng Tuyết sư muội của ta đã truyền lại cho ngươi không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ngươi đừng ngậm máu phun người ...”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Dù sao ả cũng đã chôn thây trong núi lửa, ngươi dù có thừa nhận cũng chẳng có gì đáng lo”.
Phương Triệu Nam cảm thấy nỗi đau đớn dâng lên trong lòng, bộ mặt lạnh lùng của Mai Giáng Tuyết hiện lên trong đầu, chàng buồn bã thở dài:
“Nàng quả thật đã chết rồi ư?”.
Thiếu nữ áo đỏ cười nói:
“Dung nham trong núi lửa có thể tiêu tan sắt đá, dù cho ả là kẻ mình đồng da sắt cũng đã sớm tiêu biến thành nước ...”.
Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay, chỉ cảm thấy mọi việc cứ như giấc mộng ...
Châu Huệ Anh đã chết ở Bão Mục Cương, Trần Huyền Sương bị mất tích, Mai Giáng Tuyết thì chôn thân trong núi lửa, nhớ lại những điều ấy mà lòng đứt ruột, hai dòng nước mắt tuôn rơi ... Ngay lúc ấy, chàng chợt thấy ánh kiếm quang lóe lên ở trước mặt, thiếu nữ áo đỏ đột nhiên đâm tới một kiếm. Kiếm này rất bất ngờ, Phương Triệu Nam tuy muốn giơ đao chặn lại nhưng đã không kịp nữa, chàng buộc phải thối lui tránh ra đến ba thước. Thiếu nữ áo đỏ chém ra một kiếm thì đắc thủ, đã dành được tiên cơ, lập tức triển khai thế công dữ dội, trong khoảnh khắc đã đánh ra đến năm kiếm, năm kiếm này tuôn ra liền một mạch với nhau không hề cò kẽ hở.
Phương Triệu Nam bị kiếm ảnh nhanh như thác đổ ấy dồn ép đến nỗi luống cuống tay chân, thiếu nữ áo đỏ quát lớn một tiếng chém ngang vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam cảm thấy đau nhói, chàng vội vàng buông thanh giới đao, trong lúc tình thế nguy ngập, chàng múa chưởng quét ngang ra một chiêu Phật Pháp Vô Biên.
Chiêu tuyệt học ngàn năm có một này biến hóa thần kỳ khó đoán, thiếu nữ áo đỏ thấy chưởng thế đánh tới nhưng không thể né tránh được, mà thanh kiếm lại chém ra cho nên vai phải hoàn toàn lộ ra dưới chưởng thế của Phương Triệu Nam. Nàng vội vàng lách người qua, tránh ra cả thước. Phương Triệu Nam nào để nàng chạy thoát, chưởng trái đẩy một cái, vỗ vào vai phải của thiếu nữ áo đỏ, đẩy nàng thối lui đến hai bước rồi chàng tung chân phóng ra một cước. Tay phải của thiếu nữ áo đỏ bị Phương Triệu Nam đánh trúng một chưởng thì tê rần, thanh kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống, nàng ta chưa bao giờ thấy chưởng thế như thế, trong một lúc thất thần thì không khỏi đã bị trúng một cước, thân người bị đá tung lên trên không rồi rơi ra phía sau. Cách nàng hơn một trượng là vực sâu trăm trượng, khi nàng phóng ngược ra phía sau thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu ấy.
Phương Triệu Nam cúi người nhặt đao tung người vọt sát tới. Chàng biết với võ công của nàng ta, chắc chắn sẽ không rơi xuống vực sâu trăm trượng ấy, nhưng trong lúc nàng nguy hiểm, cơ hội bắt sống nàng sẽ càng nhiều hơn.
Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu chàng, chàng vội vàng nhặt thanh giới đao đuổi sát theo sau. Hông phải của thiếu nữ áo đỏ bị thương rất nặng, chân của nàng đã tê rần, nhưng công lực vẫn còn thâm hậu, khi bị Phương Triệu Nam đá tung lên, nàng đã vận khí vào trong cánh tay phải, đả thông các huyệt mạch trên tay phải. Trong khoảnh khắc này, nàng đã rơi thẳng tới vực sâu, Phương Triệu Nam cũng đuổi theo đến mép vực, khi thấy nàng rơi xuống, chàng cảm thấy rất bất ngờ. Đang lúc ấy, đột nhiên thiếu nữ áo đỏ dừng lại, thanh kiếm trong tay phải cắm vào mép vực, mượn lực vọt người lên cao đến sáu bảy thước, rồi hạ xuống đất. Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng, tung người vọt lên như thiên mã hành không. Thiếu nữ áo đỏ chưa kịp hạ xuống đất, Phương Triệu Nam đã đuổi sát theo tới, chém ngang ra một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, đao quang lấp lánh mang theo cả tiếng gió. Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu nữ áo đỏ:
“Ngươi thực sự muốn lấy mạng ta?”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi ngạc nhiên, thanh giới đao trong tay hơi chậm lại, chỉ chờ có thế, thiếu nữ áo đỏ đã vung kiếm chặn được thanh giới đao của Phương Triệu Nam, nàng vội vàng đánh gấp ra hai chiêu kiếm buộc Phương Triệu Nam thối lui một bước, đến khi đã đứng vững xuống đất thì cười:
“Võ công của ngươi đã tiến bộ không ít!”.
Phương Triệu Nam thấy nàng đã đứng vững ở dưới đất, nghĩ bụng cơ hội bắt sống nàng đã mất, lúc này đành phải ác chiến, thế rồi mới lạnh lùng nói:
“Hôm nay các ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi này!”.
Thiếu nữ áo đỏ thấy thiếu nữ áo lam nằm ở dưới đất, mỉm cười nói rằng:
“Hai lão hòa thượng bị thương không nhẹ hơn sư tỷ của ta, ai có thể tỉnh dậy trước vận công đánh chết đối phương, kẻ ấy coi như đã thắng, trước mắt hai bên vẫn còn giằng co với nhau, nói đến sinh tử lúc này e còn quá sớm”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Điều này cũng đúng, cao thủ thuộc hàng nhất lưu giao đấu với nhau thông thường xảy ra thế cuộc lưỡng bại câu thương”. Chàng bất giác quay đầu nhìn. Chàng chợt nghe tiếng áo lướt trong gió, thế rồi vội vàng quay đầu nhìn lại. Chàng chỉ thấy trước mắt ánh ngân quang lấp lánh, gió lạnh phả vào mặt, vội vàng rụt đầu lại nhảy thối lui ra sau. Một luồng khí lạnh lướt qua đỉnh đầu, cắt đứt một mảnh khăn cột đầu màu xanh của chàng.
Té ra khi chàng quay đầu đi, thiếu nữ áo đỏ đã bất ngờ vung kiếm chém tới.
Nàng là kẻ độc ác, thâm hiểm, chẳng nói gì đến quy củ võ lâm, thấy võ công của Phương Triệu Nam tiến bộ rất nhiều so với ngày trước, không những mình chẳng có hy vọng thắng được, mà còn có thể thảm bại trong tay của chàng, thế là lập tức nghĩ ra quỷ kế, lừa cho Phương Triệu Nam quay đầu đi rồi đột nhiên ra tay. Kiếm này vốn có thể dồn Phương Triệu Nam vào chỗ chết, nào ngờ chân phải của nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên di chuyển không còn nhanh nhẹn, vừa mới vung kiếm lên thì Phương Triệu Nam đã biết được, rụt cổ thối lui ra sau, thoát chết trong gang tấc. Phương Triệu Nam hơi định thần lại, lạnh lùng quát:
“Người trong Minh Nhạc quả thực chẳng ai tốt lành gì, toàn là quỷ kế âm mưu!”.
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười mà không hề có ý hổ thẹn:
“Khi động thủ giao đấu, võ công trí kế đều phải dùng, cho ngươi một bài học để ngươi mở rộng tầm hiểu biết”.
Phương Triệu Nam giận dữ nói:
“Đây là trí kế đấy ư?” rồi chàng chém ra một chiêu Băng Hà Đông Khai. Thiếu nữ áo đỏ biết chân phải của mình vẫn còn bị thương, di chuyển rất không tiện, thế rồi nàng vẫn đứng yên một chỗ, múa kiếm gạt lên, đỡ được thanh giới đao của Phương Triệu Nam. Kiếm và đao giao nhau vang lên tiếng kêu chói tai. Cả hai bên lại động thủ với nhau, trong lòng đều đã tính toán, không ai dám có ý khinh địch, Phương Triệu Nam múa đao tấn công còn nàng ta thì vẫn đứng yên một chỗ múa kiếm chống đỡ.
Nàng e rằng một khi mình di chuyển thì sẽ bị Phương Triệu Nam thấy vết thương trên chân trái rất nặng, tấn công mãnh liệt hơn.
Cứ như thế, cả hai bên một đánh một đỡ, trong u cốc yên tĩnh chỉ có tiếng đao kiếm giao nhau loảng xoảng vang lên không ngớt trong tai, Phương Triệu Nam đánh một mạch hơn hai mươi chiêu đao, thấy nàng vẫn đứng yên không hề di chuyển thì không khỏi sinh nghi, chàng đột nhiên thâu đao không tấn công nữa.
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói:
“Sao ngươi không đánh nữa?”.
Phương Triệu Nam cười lạnh:
“Sao ngươi vẫn đứng yên?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói tiếp:
“Tay ngươi bị thương không nhẹ, máu chảy rất nhiều, nếu cứ đánh thêm mười hiệp nữa, ngươi sẽ không chống chọi nổi”.
Phương Triệu Nam buông giọng cười lớn “Ta sẽ không mắc lừa ngươi nữa”. Thế rồi tay trái đẩy ngang ra trước ngực, nói rằng:
“Tiếp thêm của ta một chưởng”. Rồi chàng lướt lên, vỗ chưởng ra. Thiếu nữ áo đỏ thấy tư thế phát chưởng của chàng giống như lúc nãy, trong lòng cả kinh, biết không thể phòng thủ nổi chưởng này của chàng, nhưng cũng không thể bó tay chịu chết, thế là thanh bảo kiếm vẽ ra một vòng ngân hồng.
Phương Triệu Nam đã biết chưởng này của mình lợi hại vô cùng, trong lòng không hề kinh sợ, chàng thầm nhớ lại tâm pháp, chưởng thế đang chém thẳng ra thì đột nhiên trở thành vỗ ngang. Té ra chưởng pháp Phật Pháp Vô Biên tuy chỉ có một chiêu nhưng chứa rất nhiều biến hóa, sau khi luyện tập thành thục thì có thể lấy biến chế biến, cướp hết tiên cơ của địch. Vì khi vỗ ra chưởng thế này, số lượng biến hóa của chưởng thế không nhất định, phải xem sự phòng thủ của đối phương để biến hóa theo, tùy lúc mà biến hóa, đó chính là nguyên tắc lấy xảo chế xảo trong võ học thượng thừa.
Trong chưởng thế ấy hàm chứa ba biến hóa thiên, địa, nhân, bao gồm chém ngang, bổ thẳng, đánh xéo, chặn đứng, cho nên vừa đánh ra thì đã chiếm hết tiên cơ.
Phương Triệu Nam chuyển chưởng thế từ bổ thẳng sang chém ngang lại đi theo sự biến hóa trong kiếm thế của thiếu nữ áo đỏ, chỉ trong khoảnh khắc thiếu nữ áo đỏ cảm thấy cổ tay tê rần, thanh kiếm rơi xuống đất. Phương Triệu Nam không hề ngừng lại, chụp thẳng vào mạch môn tay phải của nàng.
Chưởng thế của chàng đã đánh vào trong màn kiếm ảnh hộ thân của nàng thiếu nữ áo đỏ, chém rơi binh khí trong tay của nàng, chụp vào cổ tay phải của nàng, tất cả những động tác ấy đều thực hiện liền một mạch nhẹ nhàng vô cùng cứ như tiện tay nhặt lấy, trong lòng không hề có cảm giác gì cả, nhưng sự thực thì chàng cũng không kịp nghĩ tới.
Khi chụp được cổ tay của thiếu nữ áo đỏ, chàng cảm thấy rất kinh ngạc, thầm nhủ:
“Võ công của mình thực sự đã tiến bộ đến thế sao, chỉ phất tay mà đã bắt sống được một cao thủ của Minh Nhạc? Ôi! Nếu biết chiêu Phật Pháp Vô Biên này kỳ diệu như thế, thực sự không cần liều mạng với nàng trong một lúc lâu như thế ...” chàng chỉ ngẩn người ra nghĩ ngợi, quên cả vận công lực ép khí huyết của đối phương nhật hành đánh vào nội phủ, mất khả năng kháng cự.
Thiếu nữ áo đỏ tuy cảm thấy chưởng thế của chàng kỳ diệu, không thể né tránh được, nhưng không ngờ rằng lại còn bị chàng đánh rơi binh khí, chụp được huyệt mạch, cũng không khỏi sững người ra, lòng thầm kêu lên:
“Xong rồi ...” nào ngờ đối phương chụp được huyệt mạch của mình thì lại đứng ngây ra tại chỗ, không biết đang nghĩ gì trong lòng, thế là ngầm vận công lực, rút tay trái ra nhanh như điện xẹt, lật lại chụp ngang vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam.
Cho đến khi Phương Triệu Nam bừng tỉnh, mạch môn tay phải đã bị thiếu nữ áo đỏ chụp chắc, thanh giới đao trong tay cũng rơi xuống đất. Hai người đồng thời vận nội lực, đồng thời cảm thấy cổ tay phải tê rần, máu huyết nghịch hành đánh vào nội phủ. Tình thế ấy xảy ra là do Phương Triệu Nam sơ ý trong một lúc, từ thế đại thắng trở thành cục diện lưỡng bại câu thương. Hai người đều cảm thấy toàn thân tê rần, kình lực đều mất cả, năm ngón tay chụp chắc huyệt mạch của đối phương không thể nào vận lực được nữa.
Thiếu nữ áo đỏ thấy đã giải được mối nguy, cười rằng:
“Xem ra hôm nay chúng ta phải làm một đôi uyên ương đồng mệnh, ngươi không chịu thả huyệt mạch của ta ra, nhưng cũng không thể nào rút tay ra được ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Uyên ương cùng mệnh cái gì, hừ! Thật vô sỉ”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Một nam một nữ nắm tay nhau mà chết, người khác nhìn thấy cho rằng chúng ta chết vì tình bên nhau, há chẳng phải đôi uyên ương cùng mệnh hay sao?”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Điều này cũng chẳng sai, giờ đây ai cũng không dám sơ ý, chỉ cần hơi phân tâm sẽ lập tức chết trong tay người kia, nếu cứ giằng co thế này, chắc chắn hai bên sẽ lượng bại câu thương ...”.
Chỉ nghe tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ vang lên trong tai:
“Ngươi có muốn nghe ta kể chuyện tam sư muội chết như thế nào không?”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Không cần kể, tại hạ rất cảnh giác đối với cô nương, dù cho cô nương ...”.
Chợt sắc mặt của thiếu nữ áo đỏ thay đổi, nàng ta kéo mạnh Phương Triệu Nam, chân trái giở lên, dùng đầu gối thúc vào bụng dưới của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam đã biết nàng quỷ kế đa đoan, đã sớm cảnh giác, chàng thuận thế đẩy ngang qua rồi lách sang một bên.
Hai người đang nắm chặt tay nhau, quá nửa kình lực trong toàn thân không thể sử dụng được, thiếu nữ áo đỏ đánh trật chiêu này, toàn thân ngã ra sau, Phương Triệu Nam né ngang qua, mã bộ đã di chuyển, trọng tâm không còn vững nữa, bị nàng giật một cái, cả hai cùng ngã soài xuống đất, ôm nhau lăn một hồi đến bên mép vực. Chân trái của Phương Triệu Nam đạp lên một tảng đá bên cạnh mép vực để giữ chắc thân người, chàng nheo mắt nhìn xuống chỉ thấy vực sâu không thấy đáy, nếu ngã xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Nào ngờ thiếu nữ áo đỏ ấy đã có lòng liều chết, cứ lăn về phía trước.
Lúc này cả hai bên đều sử dụng hết toàn lực, nắm chắc huyệt mạch của đối phương, đột nhiên vọng lại giọng nói rất nhỏ:
“Phương thí chủ hãy cố chịu đựng trong chốc lát”. Giọng nói ấy truyền vào tai, Phương Triệu Nam lập tức nhận ra đó là tiếng nói của Đại Ngu thiền sư. Thiếu nữ áo đỏ chợt lo lắng, nghĩ rằng lát nữa Đại Ngu thiền sư sẽ tỉnh lại, sợ ông ta chạy đến giúp cho Phương Triệu Nam, cho nên mới nghĩ ra cách liều mạng cùng chết với nhau để từ trong cái chết cầu lấy sự sống. Thiếu nữ áo đỏ chợt ngẩng đầu lên, há miệng táp vào mặt Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam bất giác nghiêng đầu, nàng ta thừa thế đẩy mạnh tới, chỉ nghe tiếng ầm ầm vàng lên, tảng đá Phương Triệu Nam chống chân vào đã lăn xuống vực, hai người lại lăn về phía trước mấy thước nữa.
Phương Triệu Nam không thể nào quay đầu nhìn lại, hai chân chàng đạp ra phía sau, hy vọng lại tìm được một tảng đá, nhưng lại thấy hai chân đạp hụt, từ đầu gối trở xuống trống trơn, chàng biết rằng nửa thân dưới của mình đã vươn ra khỏi mép vực.
Chỉ cần thiếu nữ áo đỏ đẩy nhẹ thêm, hai người sẽ lăn ngay xuống vực. Chàng nhủ thầm:
“Cuộc ác đấu này chín phần là cùng chết với nhau”. Chàng đưa mắt nhìn qua, đột nhiên thấy trên cổ tay phải thiếu nữ áo đỏ có một cái bớt màu tím như cúc áo, chàng không khỏi kêu a lên một tiếng. Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh:
“Ngươi kêu cái gì? Có phải sợ chết không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nàng có phải họ Vân không?”.
Thiếu nữ áo đỏ nghe chàng đột nhiên kêu họ của mình, đầu tiên thì ngạc nhiên sau đó thì cười rằng:
“Phía sau lưng ngươi chính là vực sâu, dù cho nhà sư già ấy có chạy đến e rằng cũng chẳng thể nào cứu nổi ngươi”.
Phương Triệu Nam giận dữ nói:
“Rơi xuống vực chưa chắc đã chết, huống chi đâu chỉ có mình ta ...” chàng hơi ngập ngừng đột nhiên cao giọng nói:
“Ngươi có phải tên là Vân Mộng Liên không?”.
Thiếu nữ áo đỏ ấy mở to mắt nhìn chàng, đột nhiên chớp mấy cái rồi ra chiều suy nghĩ, tựa như cái tên ấy rất lạ lẫm đối với nàng, nhưng nàng đã nghe ở đâu đó. Nàng suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên cười lớn nói:
“Ngươi có phải là Phương Triệu Nam không?” đột nhiên nàng đẩy về phía trước, Phương Triệu Nam lại nhích tới hơn nửa thước.
Lúc này, hai đầu gối của Phương Triệu Nam đã hoàn toàn nằm ở ngoài mép vực, hai tay thì nắm chặt lấy tay của thiếu nữ áo đỏ, không thể nào mượn lực trèo lên được, chỉ cần thiếu nữ áo đỏ đẩy thêm một chút nữa, Phương Triệu Nam chắc chắn sẽ rơi xuống vực. Không biết thiếu nữ áo đỏ có sợ hay không, hay là nàng đã không còn nghĩ đến chuyện sống chết nữa, nàng cố gắng ngẩng đầu lên cười rằng:
“Ở dưới vực sâu toàn là quái thạch lô nhô, khi rơi xuống, dù cho mình đồng da sắt cũng khó sống nổi”. Rồi đột nhiên nàng há miệng ngoạm vào cổ tay của Phương Triệu Nam đang chụp lấy huyệt mạch của nàng.
Hành động đó của nàng khiến cho Phương Triệu Nam bất ngờ. Chàng chợt cảm thấy cổ tay đau nhói, máu tươi tuôn ra, Phương Triệu Nam buông năm ngón tay theo bản năng, nàng ta thuận thế giằng tay ra khỏi năm ngón tay của chàng, rồi đẩy ra một chưởng. Khi chàng buông năm ngón tay đã biết chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu, nghĩ bụng nếu nàng đã có ý đẩy mình xuống vực sâu, chi bằng tự mình nhảy xuống thì hay hơn, thế rồi chàng trầm chân khí xuống, hạ người thật nhanh xuống vực sâu. Trong khoảng sát na ấy, nàng ta đã đánh hụt một chưởng đột nhiên cảm thấy người của mình cũng trầm xuống vực sâu, vội vàng buông mạch môn tay phải của Phương Triệu Nam ra.
Phương Triệu Nam tuy đã được thả mạch môn ra, nhưng người của chàng thì đã rơi xuống vực sâu. Nàng ta ngồi bật dậy, thò đầu nhìn xuống thì thấy Phương Triệu Nam đã rơi xuống mấy chục trượng, miệng mỉm cười cao giọng nói:
“Tam muội phu, xin thứ ta không thể đi cùng ...” nàng chợt nghe một giọng nói già nua mang đầy sự giận dữ vang lên:
“Người trong Minh Nhạc quả thực ai nấy cũng đều ác độc, lão nạp chẳng thèm nghĩ đến quy củ giang hồ với các ngươi nữa”.
Khi giọng nói ấy truyền vào trong tai, thiếu nữ áo đỏ chợt thấy một bàn tay đã đè lên huyệt Mệnh Môn trên lưng của mình. Nàng đang đứng ở mép vực, chỉ cần bàn tay ấy nhả lực ra, nàng lập tức sẽ rơi ngay xuống vực. Lúc này muốn sống thì phải giữ bình tĩnh để cho đối phương chậm hạ thủ rồi sẽ tìm cách tìm lấy sự sống từ trong cái chết.
Nàng cứ đứng ngây ra đó không hề nhúc nhích, cả đầu cũng không quay lại. Chỉ nghe giọng nói già nua lại vang lên sau lưng:
“Lão nạp bình sinh chưa bao giờ ám toán ai, thậm chí cũng rất ít động thủ với người khác, nhưng lúc này ta không thể tha thứ cho ngươi nữa. Ta vốn định vận nội kình đánh đứt kinh mạch của ngươi cho ngươi lập tức phun máu mà chết, nhưng Phật tổ từ bi, lão nạp không thể ác độc như thế, ta sẽ đẩy ngươi xuống vực, còn chuyện sống chết thì do ngươi ...” chợt bên tai vang lên một tiếng Phật hiệu rất lớn:
“Có phải Đại Ngu sư huynh đó không? Hãy mau ngừng tay”. Giọng nói ấy rất quen tai khiến cho Đại Ngu thiền sư kinh hãi. Tiếp theo phía sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân, giọng nói bên tai ấy lại vang lên:
“Đại Ngu sư huynh, hãy mau ngừng tay thối lui ra sau ba bước”. Giọng nói này không ôn hòa như lúc nãy nữa mà có chút giận dữ.
Đại Ngu thiền sư quay đầu lại nhìn, lập tức buông tay, thối lui ra sau ba bước.
Bởi vì ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy rõ người đó chính là Đại Phương thiền sư.
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên xoay người lại khi Đại Ngu thiền sư bỏ tay ra, nàng ta đã nhìn thấy Đại Phương thiền sư chậm rãi bước tới đứng yên ở đấy. Đại Ngu thiền sư thấy chưởng môn sư đệ chưa chết, cũng không biết là sợ hay là mừng, cứ đứng ngây ra tại chỗ rồi mới chắp tay nói:
“Sư đệ đã trở về, đã có mau chóng chủ trì đại cuộc, tiểu huynh đã bị trọng thương ...” rồi đột nhiên té xoài xuống đất.
Ông ta giao đấu với thiếu nữ áo lam, bị thương rất nặng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vì cứu Đại Chứng mà không quản đến sự an nguy của bản thân toàn lực đánh ra một chưởng, tuy cứu được Đại Chứng, đánh trọng thương thiếu nữ áo lam, nhưng luồng chân khí đã tản mất, vết thương ở vai toét ra máu chảy ra rất nhiều, nhờ có công lực tu vi mấy mươi năm mà vẫn có thể chống chọi nổi chứ không bị ngất đi. Nếu ông ta tiếp tục ngồi yên trị thương, bỏ hết tất cả những tạp niệm trong lòng tụ lại chân khí, nhưng ông ta lại lo cho sự an nguy của Đại Chứng và Phương Triệu Nam cho nên trong lòng không yên. Thấy Phương Triệu Nam rơi xuống vực sâu, ông ta không nghĩ đến vết thương của mình nữa mà chạy đến tương trợ ...
Đại Phương thiền sư xuất hiện kịp lúc khiến cho ông ta không còn lo lắng nữa, sức mạnh tinh thần của ông ta đột nhiên tiêu tan, thế là ngã xuống ngất ngay tại chỗ.
Đại Phương thiền sư lạnh lùng nhìn Đại Ngu rồi chậm rãi bước về phía trước thiếu nữ áo đỏ, nói rằng:
“Ta đã chặn những kẻ hậu viện ở phía sau, không cho bọn chúng vào cốc này, nhưng cô nương ở lại đây không phải là kế lâu dài, hãy tạm thời tránh đến một nơi bí mật, trong vòng ba ngày ta sẽ giải tán toàn bộ chùa Thiếu Lâm”.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
“Nơi này chỉ có lối vào chứ không có lối ra, sư tỷ của ta lại bị thương nặng, ngươi bảo chúng ta đi đâu đây?”.
Đại Phương thiền sư hơi nhíu mày nói:
“Thương thế của nàng ta có nặng không?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên thương thế không nhẹ”.
Đại Phương nói:
“Chúng ta hãy đi xem thử, trong người ta có linh đơn có lẽ sẽ trị được thương thế của nàng ta”.
Thiếu nữ áo đỏ tung một cước đá vào hôn huyệt của Đại Ngu thiền sư rồi bước tới phía trước.
Đại Phương thiền sư bước đến bên cạnh thiếu nữ áo lam, đột nhiên ngồi xuống bế thiếu nữ áo lam lên. Ông ta cúi đầu xuống nhìn, thấy nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ rồi nói:
“Đại tiểu thư đã bị thương rất nặng, nhưng cũng đừng quá lo, nàng đã bị Đại Lực Kim Cương chưởng của Thiếu Lâm chúng tôi đánh bị thương nội phủ. Chỉ cần uống vào hai viên linh đơn, thương thế sẽ bị kìm chế, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe lại hoàn toàn ...”.
Chợt thấy Đại Chứng thiền sư nằm ở dưới đất ngồi dậy nói:
“Đại Phương sư huynh, huynh đã về lúc nào ...”.
Đại Phương chậm rãi quay đầu lại, thấy Đại Chứng thiền sư hai tay chống xuống đất, mặt lộ vẻ vui mừng nói:
“Nhờ Phật tổ phù hộ, chưởng môn sư huynh đã trở về ...”.
chợt thấy thiếu nữ áo đỏ đứng bên cạnh sư huynh thì lập tức hỏi:
“Sư huynh cần thận, phía sau lưng của huynh ...”.
Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng nói:
“Kẻ này đã tỉnh lại, để lại y sẽ rất có hại, chi bằng giết chết y cho xong” thế là nàng ta bước tới bên cạnh Đại Chứng thiền sư, giở tay tát bôm bốp vào mặt Đại Chứng thiền sư.
Đại Chứng thiền sư vừa mới tỉnh dậy đã gặp sư huynh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thần trí vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thiếu nữ áo đỏ tát ông ta hai cái khiến máu mồm ông ta chảy ra, nhưng cũng nhờ đó ông ta đã tỉnh táo hơn, thế là chụp lấy binh khí. Thiếu nữ áo đỏ tung ra một cước, đá vào huyệt Khúc Trì trên khuỷu tay của ông ta. Đại Chứng lộn người một cái, né được cú đá, lăn ra xa đến bảy tám thước.
Chân phải ông ta thuận thế móc một cái, câu được cây phương tiện sản, người chưa kịp đứng lên thì đã quét ra một đòn Phong Xuy Lạc Diệp, ánh sản quang lấp lánh, chặn thiếu nữ áo đỏ lại. Nàng đã thấy đại sư tỷ của mình bị thương nặng, đã không còn dám khinh thường võ công của chùa Thiếu Lâm nữa, trong tay không có binh khí nên không dám tiến tới. Đại Chứng thiền sư vung ra một sản, người đã thừa thế vọt dậy, đưa mắt nhìn Đại Phương thiền sư, mặt lộ vẻ hoang mang. Đại Phương thiền sư chậm rãi đặt thiếu nữ áo lam trong lòng xuống, đứng dậy rồi trầm giọng quát:
“Đại Chứng, ngươi đến đây”.
Đại Chứng thiền sư sững người ra đứng yên. Đại Phương thiền sư mặt nghiêm trang:
“Ngươi có nhận ra ta là ai không?”.
Đại Chứng nói:
“Tiểu đệ đã nhận ra là chưởng môn sư huynh”.
Đại Phương gằn giọng quát:
“Không nghe lệnh của chưởng môn phải mang tội gì, hãy mau buông binh khí xuống”.
Đại Chứng thiền sư trầm giọng vâng một tiếng, ném cây phương tiện sản trong tay rồi chậm rãi bước tới. Ông ta tựa như đã biết số phận của mình, cho nên bước đi rất nặng nề, trên khuôn mặt nghiêm trang đầy gân xanh, nước mắt như muốn rơi xuống. Thiếu nữ áo đỏ né ngang qua hai bước, chừa ra một lối. Đại Chứng thiền sư đến phía trước mặt Đại Phương chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói:
“Chưởng môn sư huynh có gì căn dặn?”.
Ở mi mắt Đại Phương thiền sư đột nhiên hiện sát cơ, ông ta chậm rãi đưa tay phải lên. Dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy mồ hôi trên đỉnh đầu Đại Chứng thiền sư lăn tròn xuống, rõ ràng ông ta không hoàn toàn nhắm mắt, rõ ràng ông ta vẫn nhìn thấy nhất cử nhất động của Đại Phương thiền sư. Trên đời này không ai là không hoảng sợ trước cái chết, ông ta tuy là một cao tăng, nhưng khi đối diện với cái chết thì vẫn kích động như thường, mồ hôi tuôn ra như mua. Đại Phương thiền sư bỗng nhiên không nỡ lòng xuống tay. Trong lúc ông ta do dự, chợt nghe Đại Chứng thiền sư kêu hự một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, người thì đột nhiên bay bổng lên, rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Trong tai vang lên tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ:
“Ta thấy ngươi không dám xuống tay, do dự chưa quyết cho nên đã thay ngươi giết y!”.
Đại Phương thiền sư mỉm cười:
“Giết rất hay, không hiểu sao ta đã nhớ đến tình cũ”.
Ngừng một lát, Đại Phương thiền sư ngồi xuống bế thiếu nữ áo lam, lấy ra hai viên linh đơn rồi cạy miệng nàng cho vào. Đoạn ông ta lại nói:
“Nhị cô nương hãy xoa bóp mạch huyệt toàn thân của nàng, trong vòng nửa canh giờ nàng sẽ tỉnh dậy, làm phiền hai vị cứ ở trong cốc này, tìm một nơi bí mật nghỉ ngơi một ngày, đợi đến tối, lão nạp sẽ đích thân đưa hai vị rời khỏi đây, lão nạp xin đi trước một bước để bọn họ khỏi nghi ngờ”.
Thiếu nữ áo đỏ hơi trầm tư rồi nói:
“Thôi được! Canh ba đêm nay hãy nhớ đến đón bọn ta”.
Đại Phương thiền sư chắp tay rồi cõng Đại Ngu thiền sư chạy nhanh ra ngoài.
Người ấy điều tức một hồi thì cảm thấy không bị thương, đột nhiên lột mạng che mặt, lộ ra bộ mặt xinh xắn thanh tú, cười rằng:
“Trí nhớ của ngươi cũng không tồi!”.
Nàng xé bộ y phục màu đen trên người, lộ ra bộ võ phục màu xanh lam bó sát người, tháo cả tấm khăn quấn tóc, mái tóc dài đổ xuống.
Ngay khi người áo đen xé bộ đồ đen trên người, người mặc áo xanh cũng mau chóng xé bộ đồ xanh trên người, trong khoảnh khắc cả hai người che mặt lập tức trở thành hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Phương Triệu Nam cười lạnh nói:
“Hai người cũng lớn gan thật!” rồi chàng quay đầu lại nói với Đại Ngu thiền sư:
“Hai người này là đệ tử đích truyền của Nhạc chủ Minh Nhạc ...”.
Đại Ngu thiền sư hai mắt sáng quắc, nhìn hai người ấy rồi nói:
“Té ra là hai vị nữ thí chủ”. Rồi chắp tay trước ngực.
Thiếu nữ mặc đồ đỏ bên trái nhoẻn miệng cười rằng:
“Nhà sư già đừng giả từ bi nữa, có lời gì thì hãy mau nói thẳng ra!”.
Đại Ngu thiền sư nói:
“Lão nạp là người xuất gia, chưa bao giờ nói lời cuồng vọng, hai vị trưởng lão đang tạo thiền đã thế nào rồi?”.
Thiếu nữ mặc đồ màu lam ở bên phải mỉm cười:
“Có phải ngươi muốn hỏi lã già râu tóc bạc phơ và lão già đầu trọc râu dài hay không?”.
Đại Ngu nghe nàng tả bên ngoài của hai vị sư trưởng, trong lòng không khỏi giật mình, ông ta là một người trầm tĩnh nhưng cũng không thể khống chế được vẻ kích động, sắc mặt đã thay đổi.
Ông ta trầm giọng nói:
“Đúng vậy, hai ngài ấy đã thế nào rồi?”.
Thiếu nữ áo lam cười khanh khách:
“Hai lão già, mỗi người bị ta đâm ba kiếm, nay còn sống hay đã cết ta cũng chẳng biết!”.
Mấy câu ấy từng chữ như đao như kiếm đâm vào trong tim Đại Ngu thiền sư, sắc mặt của ông ta sa sầm, ông ta buồn rầu nói:
“Nói như thế, hai vị sư trưởng của lão nạp đều đã chết dưới kiếm của nữ thí chủ”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Nếu bọn họ không chết, ta cũng chẳng còn cách nào nữa!”.
Đại Chứng càng không thể kìm chế được nỗi căm phẫn, sắc mặt của ông ta tái xanh, nước mắt rơi lã chã.
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên chỉ tay về phía Phương Triệu Nam, cười rằng:
“Kẻ bạc tình kia, chắc ngươi sung sướng lắm đây?”.
Phương Triệu Nam đã rúng động trước tin dữ hai nhà sư bế quan đã chết, nghe thiếu nữ áo đỏ hỏi như thế thì thất kinh. Chàng thầm nhủ:
“Chả lẽ Sương sư muội đã bị bọn chúng bắt sống?” chàng cố che giấu nỗi lo lắng trong lòng, lạnh lùng nói:
“Ta có gì không ổn?”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách nói:
“Sư muội Mai Giáng Tuyết của ta, đa tình quá hóa ngu xuẩn, đã thả kẻ cường địch, bị gia sư ép nhảy vào trong miệng núi lửa, đã sớm trở thành tro bụi trong lửa đỏ ...”.
Tin ấy như nhát búa nặng ngàn cân giáng vào ngực, Phương Triệu Nam nhói tim, vội vàng nói:
“Thật không?”.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam một hồi rồi cười:
“Chữ nào cũng là thật”.
Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy một nỗi căm phẫn dâng lên trong lòng, chàng đột nhiên múa cây đao trong tay rồi lớn giọng nói:
“Nếu là thật, hôm nay hai người đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”.
Thiếu nữ áo đỏ chợt cười khanh khách:
“Ngươi có nói khoác quá không? Một chút võ công của ngươi mà dám nói những lời phóng túng như thế”.
Đại Ngu thiền sư gõ cây thiền trượng trong tay xuống đất rồi trầm giọng nói:
“Hai người muốn sống mà rời khỏi chốn này không khó, nhưng trước tiên phải giết chết bọn lão nạp đã”. Rồi ông ta vọt lên giáng cây trượng xuống thiếu nữ áo lam.
Ông ta từ nhỏ đã xuất gia, xưa nay chỉ ở trong chùa lo việc kinh kệ và tập võ, trong đời chưa bao giờ gặp chuyện đau đớn như thế này. Tin dữ lúc nãy có thể nói là chuyện đau lòng nhất của ông ta, cho nên bao nỗi căm giận đều dồn vào nhát trượng lúc nãy. Thiếu nữ áo lam thấy uy thế của nhát trượng thì không khỏi hoảng sợ, nàng nào dám tiếp lấy trượng thế, chỉ đành xoay người thối lui năm bước mới tránh được cú đánh của Đại Ngu thiền sư. Ngọn lửa căm giận, nỗi đau đớn đến tận tim gan đã khơi dậy sát cơ của Đại Ngu thiền sư, chỉ nghe ông ta quát lớn một tiếng, không đợi thiếu nữ áo lam trả đòn, cây thiền trượng đánh ra một chiêu Cuồng Phong Nộ Tiêu quét ngang ra.
Thiếu nữ áo lam lách hai vai, lại thối lui đến tám thước, người đã lùi đến mép vực sâu.
Ánh thần quang ở ánh mắt của Đại Ngu thiền sư sáng quắc, hai chân ông ta hơi điểm xuống đất, chiếc tăng bào kêu lên phần phật, cây thiền trượng lại đánh ra một chiêu Bát Phương Phong Vũ, vẽ ra một màn trượng ảnh từ trên đầu chụp xuống.
Nếu thiếu nữ áo lam không chịu tiếp chiêu này thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực mà tan xương nát thịt. Nàng hoảng sợ trước uy thế của Đại Ngu thiền sư, cho nên không dám tiếp lấy trượng thế của ông ta, vừa thối lui một chiêu thí đã mất hết tiên cơ, bị ép lùi đến mấy bước.
Lúc này nàng đã bị đánh lùi đến mép vực sâu, lòng liều mạng nổi lên, cây trường kiếm chém xéo ra một chiêu Dã Hỏa Thiêu Chuyển, vẽ ra trùng trùng kiếm ảnh đánh vào trượng thế của Đại Ngu thiền sư.
Cây trủy thủ trên tay trái đâm về phía trước theo đà lao của thân người.
Trong lúc phẫn nộ, trượng thế của Đại Ngu thiền sư mạnh mẽ vô cùng, thanh kiếm của thiếu nữ áo lam đã chạm với cây thiền trượng, nàng lập tức cảm thấy khó chống đỡ nổi uy thế tan đá nát vàng này.
Tuy trong khoảnh khắc sinh tử nhưng nàng vẫn có thể tập trung tinh thần, thế rồi vận công lực của toàn thân bạt ngang cây trủy thủ, ném luôn cây kiếm trong tay. Đại Ngu thiền sư không ngờ rằng nàng lại ném binh khí, bị xảo lực ném kiếm của nàng bạt qua một bên, cho nên trượng ấy đánh vào khoảng không. nhưng thiếu nữ áo lam ra hết sức vận kiếm, cho nên cây trủy thủ trên tay trái cũng chợt chậm lại. Lối đánh ấy rất hiếm thấy, trong khoảnh khắc hai người đã vượt qua được cửa ải sinh tử.
Đẩy trượng thế ra, lập tức chuyển khách thành chủ, phản công trở lại, cây trủy thủ xoay một vòng chém vào tay phải của Đại Ngu thiền sư, ánh hàn quang lóe lên, mũi trủy thủ đã chạm vào ống tay áo của Đại Ngu thiền sư.
Đòn đánh ấy nhanh như diện xẹt không thể nào né tránh hay chống đỡ, Đại Ngu thiền sư đành phải buông cây thiền trượng trong tay, tay trái đưa qua chụp mạnh vào cổ tay trái của thiếu nữ áo lam.
Nếu nàng không chịu kịp thời rút cây trủy thủ lại, cánh tay phải của Đại Ngu thiền sư chắc chắn đã bị nàng chặt đứt, nhưng mạch môn tay trái của nàng cũng bị ông ta chụp chắc lại.
Nàng ta tựa như không muốn liều lĩnh như thế để rồi lưỡng bãi câu thương cho nên vội vàng hạ tay trái xuống, tránh năm ngón tay của Đại Ngu thiền sư. Nhưng vì né như thế, cây trủy thủ sắc nhọn trong tay của nàng cũng đâm hụt, thân người của nàng chồm sang một bên. Cả hai bên tạo thành cục diện mặt đối mặt. Ở sau lưng của cả hai người là bảo kiếm và thiền trượng, nhưng không ai dám cúi người xuống nhặt, cứ đứng giằng co khoảng một tuần trà, Đại Ngu thiền sư chợt quát lớn:
“Nữ thí chủ cẩn thận”. Ông ta giở chưởng rồi từ xa đánh tới. Một luồng kình đạo mạnh mẽ tuyệt luân lao tới thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam đã ngầm chuẩn bị từ trước, nàng vung tay phải lên, một luồng lực đạo âm nhu từ trong lòng bàn tay đánh ra, tiếp lấy luồng chưởng phong của Đại Ngu thiền sư, nàng quát lớn một tiếng, tay phải đột nhiên đẩy ra ngoài. Đại Ngu thiền sư cảm thấy kháng lực giảm xuống, thân người ông ta bất đồ chồm về phía trước, lòng hơi chấn động, vội vàng thu lại luồng nội kình đã đánh ra, nhưng trước mắt bóng người xẹt tới, ánh bạch quang lóe lên như điện chớp, từng đóa ngân hoa phóng thẳng vào trước ngực. Té ra nàng ta đã dùng nội lực của bản thân để dẫn chưởng lực của Đại Ngu thiền sư ra rồi lập tức vung cây trủy thủ trong tay lướt sát tới. Đại Ngu thiền sư vừa thất thần, các đại huyệt trong toàn thân đã bị từng đóa ngân hoa của cây trủy thủ bao trùm. Đại Ngu thiền sư lâm vào cảnh nguy hiểm liền lập tức giở ra tuyệt học, ông ta quát lớn một tiếng tung ra một cước. Đó chính là môn võ công có tên gọi Quan Âm Túc, một trong bảy mươi hai tuyệt nghệ của chùa Thiếu Lâm.
Ông ta tung ra một cước mạnh mẽ tuyệt luân, thiếu nữ áo lam ấy cười lạnh một tiếng, thân người đang lướt sát tới đột nhiên lướt ngang sang bên trái hai thước, cây trủy thủ trong tay vẫn giữ nguyên thế cũ, đâm thẳng tới phía trước ngực. Nào ngờ Đại Ngu thiền sư tung ra một cước thì đã đoán được nàng sẽ tránh về hướng nào, sau khi hạ chân xuống đất thì đột nhiên xoay chân một vòng quét ngang ra như hình với bóng.
Trong khoảng sát na ấy, chợt nghe một tiếng hự vang lên, máu tươi văng tung tóe, vai trái của Đại Ngu thiền sư đã bị cây trủy trong tay thiếu nữ áo lam chém một đường dài đến bốn năm tấc, sâu đến tận xương. Tiếp theo là một tiếng kêu thảm vang lên, thiếu nữ áo lam đột nhiên phóng lên cao rồi va vào vách núi ở bên phải. Nàng đã chém trúng Đại Ngu thiền sư một đao, nhưng cũng bị Đại Ngu thiền sư đá trúng một cước. Vì né tránh một cước ấy của Đại Ngu thiền sư cho nên trủy thủ của nàng đã chém trật qua một bên, nếu không thì đao ấy đã hạ được Đại Ngu thiền sư ... Vết thương nặng nề của Đại Ngu thiền sư khiến cho cú đá của ông ta đã giảm uy lực. Chỉ trong chốc lát cả hai người đều bị trọng thương. Thiếu nữ áo lam tuy bị văng vào vách núi đến chưa nỗi suýt ngất xỉu, nhưng vẫn không buông cây trủy thủ trong tay. Nàng chậm rãi gượng người dậy, tay phải vịn vào vách núi trơn tuột, miệng thì nói:
“Nhà sư già kia, võ công của ngươi cũng khá lắm! Cú đá này đúng là kỳ ảo khó đoán”.
Đại Ngu hòa thượng cúi đầu nhìn vết thương trên vai, máu tươi đã ướt đẫm cánh tay áo ông ta.
Ông ta sầm mặt nói:
“Võ công của Minh Nhạc quả nhiên bất phàm, lão nạp hôm nay đã lãnh giáo, chả trách Đại Phương sư đệ cùng ba mươi sáu hộ pháp đều mất mạng trong Minh Nhạc”.
Chợt nghe Đại Chứng thiền sư cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu, tay cầm ngang cây phương tiện sản bước sải tới, trầm giọng nói với Đại Ngu rằng:
“Sư huynh hãy nghỉ ngơi một lát, tiểu đệ muốn lãnh giáo võ công của Minh Nhạc”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh nói:
“Được, cứ lên đi!” rồi nàng khép hờ mắt, tay vịn vào vách núi, trên bộ mặt trắng bệch tựa như không hề có vẻ gì hoảng sợ. Đại Chứng chậm rãi bước tới, hai vị sư trưởng của ông ta đã bị hại cho nên ông ta cũng đã động sát cơ, ngọn lửa căm thù đang bốc cháy trong lòng ông ta. Khi Đại Chứng thiền sư đến gần thiếu nữ áo lam, nàng vẫn nhắm mắt mà đứng ở đấy.
Đại Chứng thiền sư giơ cao cây phương tiện sản trong tay định bổ xuống, lòng chợt nghĩ:
“Ả đã bị trọng thương, chả lẽ mình nhân lúc người ta nguy khốn mà giết chết người ta? Nếu chuyện này mà đồn ra giang hồ, không những lão tăng bị người ta cười chê mà uy danh của chùa Thiếu Lâm cũng sẽ bị tổn thất ... nhưng ả đã giết chết hai vị sư trưởng, thủ đoạn thật đê tiện, đối phó với hạng người này đâu cần phải nói đến hai chữ tín nghĩa ...” hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau ấy cứ giằng xé trong lòng ông ta, trong nhất thời ông ta không biết xử lý thế nào cứ đứng ngây ra tại chỗ. Chợt nàng ta mở mắt, mỉm cười nói:
“Sao ngươi còn chưa ra tay?”.
Đại Chứng thiền sư chưa kịp trả lời, thiếu nữ áo lam ấy chợt cười khanh khách:
“Nếu ngươi đã không ra tay, ta không khách sáo nữa”. Thế rồi nàng chợt vung hai tay lướt thẳng tới, cây trủy thủ trong tay lóe lên đâm thẳng ra trước ngực. Đại Chứng thiền sư không ngờ rằng nàng nói đánh là đánh, mà ra tay thì độc ác vô cùng. Cây phương tiện sản ông ta là loại binh khí dài, bị thiếu nữ áo lam đột nhiên lướt sát tới, thế nên không thể thi triển được, ông ta dành phải ngửa người ra sau, thối lui đến năm thước. Bên tai vang lên tiếng cười của thiếu nữ áo lam:
“Ngươi còn muốn chạy?” rồi nàng lướt sát theo như hình với bóng, cây trủy thủ trong tay múa tít, đâm trái điểm phải, trong khoảnh khắc đã liên tục đánh ra đến bảy chiêu. Bảy chiêu này đều nhằm vào các yếu huyệt trước ngực Đại Chứng thiền sư. Đại Chứng thiền sư luống cuống tay chân, cây phương tiện sản trong tay không những không thể phát huy được uy lực mà lúc này đã trở thành một thứ của nợ trong tay ông ta. hai người đánh nhau được mười mấy hiệp, Đại Chứng thiền sư đã lâm vào cảnh nguy hiểm.
Đại Ngu thiền sư đã ngồi nhắm mắt vận khí điều tức, sau khi tự điểm huyệt cầm máu, vết thương đã bớt đau, ông ta mở mắt nhìn ra, thấy sư đệ đang lâm vào cảnh nguy hiểm. Lúc này, Phương Triệu Nam cũng đang ác chiến với thiếu nữ áo đỏ, đao quang như tuyết, kiếm ảnh trùng trùng, mỗi bên đều giở ra tuyệt học của mình, bóng người cứ đan xen vào nhau khiến người ta hoa cả mắt. Đại Đạo thiền sư đưa tin chưa về, chỉ còn lại mình Đại Ngu thiền sư có thể giải cứu được cho sư đệ của ông ta.
Nhưng đối phương lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, nếu mình ra tay giúp đỡ thì quả thật đã làm nhơ danh chùa Thiếu Lâm. Nhưng tình thế trước mắt hết sức nguy ngập, Đại Chứng thiền sư đã mất hết tiên cơ, thân pháp của thiếu nữ áo lam rất quỷ dị, nàng cứ bám theo Đại Chứng thiền sư như hình vơi bóng, dù Đại Chứng thiền sư né tránh như thế nào nhưng vẫn không thể thoát được cây trủy thủ của nàng. Chợt nghe thiếu nữ áo lam quát lớn một tiếng, cây trủy thủ trong tay chém trái múa phải vẽ ra một mảng hàn quang, Đại Chứng thiền sư né tránh không kịp, trước ngực đã bị đâm trúng, máu tươi rịn ra, trong khoảnh khắc đã ướt nửa tấm tăng bào.
Đại Ngu thiền sư thấy cảnh nguy hiểm ấy, biết mình nếu mình không chịu ra tay giúp đỡ nữa thì trong vòng vài hiệp Đại Chứng thiền sư chắc chắn sẽ chết trong tay của thiếu nữ áo lam. Thế rồi ông ta quát lớn một tiếng, vận công chém ra một chưởng.
Công lực của ông ta hùng hậu, tuy bị thương, song chưa ảnh hưởng đến nội phủ, chưởng lực vẫn mạnh mẽ tuyệt luân. Thiếu nữ áo lam thấy Đại Chứng thiền sư đã thất thế, chắc chắn sẽ gục ngã trong vòng vài chiêu, thế là nàng đề chân khí cố gắng nén cơn đau, cây trủy thủ trong tay càng đánh càng dữ dội. Nàng chợt cảm thấy một luồng ám kình lao tới, lòng chợt rúng động, bất đồ thối lui đến hai bước.
Đại Ngu thiền sư toàn lực phóng ra một chưởng, khiến cho vết thương ở tay trái vỡ ra, máu lại tuôn ra nữa. Thiếu nữ áo lam thối lui hai bước, Đại Chứng thiền sư đã được rảnh tay chân, thế là cây phương tiện sản đánh gấp lên, sản quang đại thịnh, chuyển thủ thành công. Còn thiếu nữ áo lam ấy bị một chưởng của Đại Ngu thiền sư đánh vào đến nỗi chân khí của toàn thân nhộn nhạo, nội thương phát tác, nàng chỉ cảm thấy bụng đau như dao cắt, không thể nào đề tụ chân khí được nữa. Nàng đâu còn sức mà chặn lại thế đánh như phá núi của Đại Chứng thiền sư. Trong khoảnh khắc, chủ khách thay thế, đại cục thay đổi. Đại Chứng thiền sư bắt đầu thi triển cây phương tiện sản, sản quang bung ra trong vòng một trượng, dưới ánh mặt trời sản quang lấp lánh, tiếng gió xé trời. Thiếu nữ áo lam toàn nhờ vào thân pháp kỳ ảo để né tránh thế công dữ dội của đối phương, nhưng nội thương quá nặng nề, sau năm hiệp thì bắt đầu không còn sức nữa, bước đi càng lúc càng chậm.
Đại Ngu thiền sư hạ giọng nói:
“Sư đệ đừng lấy tính mạng, chỉ cần đánh rơi binh khí trong tay ả, bắt sống ả lại”.
Đại Chứng thiền sư toàn thân đầy máu, cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Buông ra!” rồi cây phương tiện sản đánh ra một chiêu Kim Cương Phi Bạt, gõ vào cây trủy thủ trong tay thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam lúc này đã sức cùng lực kiệt, cây trủy thủ bị cây phương tiện sản của Đại Chứng thiền sư bổ xuống, lập tức bay ra khỏi tay. Đại Chứng thiền sư thừa thế áp sát tới, tung cước đá vào gối phải của thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam xoay một vòng, lướt ngang sang bên trái. Thân pháp của nàng tuy lanh lẹ kỳ ảo, nhưng lực đã hết, nội thương của nàng lại đang phát tác, hành động đã chậm chạp, tuy cú đá của Đại Chứng thiền sư không trúng vào khớp gối phải của nàng nhưng mặt bàn chân phải của nàng không thoát được, người nàng xoay hai vòng rồi ngã xuống đất. Đại Chứng thiền sư chạy tới, điểm huyệt đạo của nàng, thở phào ra một hơi, đột nhiên thối lui bốn năm bước, ngã xoài xuống đất, cây phương tiện sản trong tay cũng rơi xuống, chạm vào tảng đá nhỏ dưới đất. Té ra ông ta bị thương rất nặng, máu lại ra nhiều cho nên đã không còn gắng gượng được nữa. Nhưng nhờ có tu vi nội công thâm hậu đến mấy chục năm cho nên ông ta vẫn đề tụ được một ngụm chân khí, cố gắng lướt qua cơn đau, sau khi điểm huyệt được thiếu nữ áo lam, ông ta bất giác thở phì ra, chân khí tản mát, lập tức cảm thấy toàn thân gân cốt rã rời, thối lui mấy bước rồi ngã xuống đất. Đây là một trận kịch đấu tàn khốc, cả hai người đều bị thương rất nặng.
Đại Ngu thiền sư tuy thấy sư đệ của mình bị thương rất nặng nhưng ông ta đang vận khí cầm máu, không thể nào đến giúp đỡ được.
Lúc này chỉ còn là Phương Triệu Nam và thiếu nữ áo đỏ vẫn đang ác đấu, thiếu nữ áo lam và Đại Chứng thiền sư thì đang nằm xoài ở dưới đất, Đại Ngu thiền sư dựa vào một tảng đá, đang vận khí cầm máu.
Mặt trời đã lên cao, đao quang kiếm ảnh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hai người tuy đã giao đấu đến gần trăm hiệp nhưng vẫn chưa phân được thắng bại. Phương Triệu Nam tuy trong tay cầm thanh giới đao nhưng đã đánh ra toàn kiếm chiêu, tuy không quen lắm, song vẫn có thể kháng cự được thế công lợi hại của thiếu nữ áo đỏ.
Lúc hai người mới động thủ, Phương Triệu Nam phải toàn đỡ chiêu của đối phương, tuy có nguy mà chưa hiểm. Dù thiếu nữ áo đỏ thi triển ra kiếm chiêu lợi hại đến mức nào, Phương Triệu Nam khi đến lúc nguy cấp thì lập tức thi triển một thức kỳ học, đánh lùi thiếu nữ áo đỏ.
Sau một hồi giao đấu, chàng đã dần dần lãnh ngộ được những chiêu thức võ công của ông già họ Trần. Đồng thời nàng cũng nhận ra võ công của thiếu nữ áo đỏ quả thực cùng một gốc với ông già họ Trần, có lúc hai người đều dùng cùng một chiêu thức võ công, cả hai bên đều ngạc nhiên nhìn nhau. Phương Triệu Nam đã hiểu hai người cứ đánh nhau như thế, quả thực khó phân thắng bại, bởi vì võ công của hai người cùng một lộ số, chỉ cần một bên sử dụng thì bên kia lập tức sẽ hiểu biến hóa tiếp theo. Luận về võ công, sự thành thục, thiếu nữ áo đỏ hơn một bậc, nhưng về chiếu số, Phương Triệu Nam có ưu thế hơn.
Nhất là chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, chỉ cần chàng đánh ra thì lập tức thiếu nữ áo đỏ phải thối lui, đáng tiếc chàng chỉ nhớ được hai biến hóa ban đầu của chiêu kiếm độc nhất vô nhị trên đời ấy.
Phương Triệu Nam hiểu rõ trong lòng, chỉ cần mình có thể nhớ thêm hai biến hóa nữa, sẽ lập tức hạ được thiếu nữ áo đỏ, hoặc ít nhất cũng buộc nàng phải ném kiếm, buông tay chịu trói. Chàng cố gắng suy nghĩ mà không sao nhớ được kỳ chiêu tiếp theo, ngược lại vì phân tâm quá nhiều cho nên cứ gặp nguy hiểm, mũi kiếm của thiếu nữ áo đỏ đã hai lần quét ngang qua trước ngực của chàng, chém rách hai đường trên áo của chàng. Trong lúc kịch đấu, thiếu nữ áo đỏ chợt quát lớn một tiếng:
“Ngừng tay!” rồi nàng đánh vội ra hai chiêu, nhảy vọt ra sau ba thước.
Phương Triệu Nam chặn được ba kiếm ấy, cầm ngang đao mà đứng yên, lạnh lùng hỏi:
“Chuyện gì?”.
Thiếu nữ áo đỏ lướt mắt nhìn thấy sư tỷ còn nằm dưới đất, nói:
“Đao pháp ngươi và kiếm pháp của ta đều giống như nhau ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Chỉ là câu này thôi sao?” rồi chàng lướt tới, bổ xuống một chiêu tên gọi Điên Đảo Âm Dương.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng điểm ra một chiêu Hoành Độ Tước Kiều chặn đao thế lại, nói:
“Ngươi đã học đao pháp này ở đâu?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Võ công trong thiên hạ đều cùng nguồn gốc, nếu có chỗ giống nhau chẳng có điều gì lạ cả”. Rồi chàng chém ra vù vù hai đao. Thiếu nữ áo đỏ lách ngang qua, thanh kiếm vẽ ra một luồng ngân quang, tiếng kim khí giao nhau, chặn lại thanh giới đao của Phương Triệu Nam:
“Có phải Giáng Tuyết sư muội của ta đã truyền lại cho ngươi không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ngươi đừng ngậm máu phun người ...”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Dù sao ả cũng đã chôn thây trong núi lửa, ngươi dù có thừa nhận cũng chẳng có gì đáng lo”.
Phương Triệu Nam cảm thấy nỗi đau đớn dâng lên trong lòng, bộ mặt lạnh lùng của Mai Giáng Tuyết hiện lên trong đầu, chàng buồn bã thở dài:
“Nàng quả thật đã chết rồi ư?”.
Thiếu nữ áo đỏ cười nói:
“Dung nham trong núi lửa có thể tiêu tan sắt đá, dù cho ả là kẻ mình đồng da sắt cũng đã sớm tiêu biến thành nước ...”.
Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay, chỉ cảm thấy mọi việc cứ như giấc mộng ...
Châu Huệ Anh đã chết ở Bão Mục Cương, Trần Huyền Sương bị mất tích, Mai Giáng Tuyết thì chôn thân trong núi lửa, nhớ lại những điều ấy mà lòng đứt ruột, hai dòng nước mắt tuôn rơi ... Ngay lúc ấy, chàng chợt thấy ánh kiếm quang lóe lên ở trước mặt, thiếu nữ áo đỏ đột nhiên đâm tới một kiếm. Kiếm này rất bất ngờ, Phương Triệu Nam tuy muốn giơ đao chặn lại nhưng đã không kịp nữa, chàng buộc phải thối lui tránh ra đến ba thước. Thiếu nữ áo đỏ chém ra một kiếm thì đắc thủ, đã dành được tiên cơ, lập tức triển khai thế công dữ dội, trong khoảnh khắc đã đánh ra đến năm kiếm, năm kiếm này tuôn ra liền một mạch với nhau không hề cò kẽ hở.
Phương Triệu Nam bị kiếm ảnh nhanh như thác đổ ấy dồn ép đến nỗi luống cuống tay chân, thiếu nữ áo đỏ quát lớn một tiếng chém ngang vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam cảm thấy đau nhói, chàng vội vàng buông thanh giới đao, trong lúc tình thế nguy ngập, chàng múa chưởng quét ngang ra một chiêu Phật Pháp Vô Biên.
Chiêu tuyệt học ngàn năm có một này biến hóa thần kỳ khó đoán, thiếu nữ áo đỏ thấy chưởng thế đánh tới nhưng không thể né tránh được, mà thanh kiếm lại chém ra cho nên vai phải hoàn toàn lộ ra dưới chưởng thế của Phương Triệu Nam. Nàng vội vàng lách người qua, tránh ra cả thước. Phương Triệu Nam nào để nàng chạy thoát, chưởng trái đẩy một cái, vỗ vào vai phải của thiếu nữ áo đỏ, đẩy nàng thối lui đến hai bước rồi chàng tung chân phóng ra một cước. Tay phải của thiếu nữ áo đỏ bị Phương Triệu Nam đánh trúng một chưởng thì tê rần, thanh kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống, nàng ta chưa bao giờ thấy chưởng thế như thế, trong một lúc thất thần thì không khỏi đã bị trúng một cước, thân người bị đá tung lên trên không rồi rơi ra phía sau. Cách nàng hơn một trượng là vực sâu trăm trượng, khi nàng phóng ngược ra phía sau thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu ấy.
Phương Triệu Nam cúi người nhặt đao tung người vọt sát tới. Chàng biết với võ công của nàng ta, chắc chắn sẽ không rơi xuống vực sâu trăm trượng ấy, nhưng trong lúc nàng nguy hiểm, cơ hội bắt sống nàng sẽ càng nhiều hơn.
Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu chàng, chàng vội vàng nhặt thanh giới đao đuổi sát theo sau. Hông phải của thiếu nữ áo đỏ bị thương rất nặng, chân của nàng đã tê rần, nhưng công lực vẫn còn thâm hậu, khi bị Phương Triệu Nam đá tung lên, nàng đã vận khí vào trong cánh tay phải, đả thông các huyệt mạch trên tay phải. Trong khoảnh khắc này, nàng đã rơi thẳng tới vực sâu, Phương Triệu Nam cũng đuổi theo đến mép vực, khi thấy nàng rơi xuống, chàng cảm thấy rất bất ngờ. Đang lúc ấy, đột nhiên thiếu nữ áo đỏ dừng lại, thanh kiếm trong tay phải cắm vào mép vực, mượn lực vọt người lên cao đến sáu bảy thước, rồi hạ xuống đất. Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng, tung người vọt lên như thiên mã hành không. Thiếu nữ áo đỏ chưa kịp hạ xuống đất, Phương Triệu Nam đã đuổi sát theo tới, chém ngang ra một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, đao quang lấp lánh mang theo cả tiếng gió. Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu nữ áo đỏ:
“Ngươi thực sự muốn lấy mạng ta?”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi ngạc nhiên, thanh giới đao trong tay hơi chậm lại, chỉ chờ có thế, thiếu nữ áo đỏ đã vung kiếm chặn được thanh giới đao của Phương Triệu Nam, nàng vội vàng đánh gấp ra hai chiêu kiếm buộc Phương Triệu Nam thối lui một bước, đến khi đã đứng vững xuống đất thì cười:
“Võ công của ngươi đã tiến bộ không ít!”.
Phương Triệu Nam thấy nàng đã đứng vững ở dưới đất, nghĩ bụng cơ hội bắt sống nàng đã mất, lúc này đành phải ác chiến, thế rồi mới lạnh lùng nói:
“Hôm nay các ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi này!”.
Thiếu nữ áo đỏ thấy thiếu nữ áo lam nằm ở dưới đất, mỉm cười nói rằng:
“Hai lão hòa thượng bị thương không nhẹ hơn sư tỷ của ta, ai có thể tỉnh dậy trước vận công đánh chết đối phương, kẻ ấy coi như đã thắng, trước mắt hai bên vẫn còn giằng co với nhau, nói đến sinh tử lúc này e còn quá sớm”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Điều này cũng đúng, cao thủ thuộc hàng nhất lưu giao đấu với nhau thông thường xảy ra thế cuộc lưỡng bại câu thương”. Chàng bất giác quay đầu nhìn. Chàng chợt nghe tiếng áo lướt trong gió, thế rồi vội vàng quay đầu nhìn lại. Chàng chỉ thấy trước mắt ánh ngân quang lấp lánh, gió lạnh phả vào mặt, vội vàng rụt đầu lại nhảy thối lui ra sau. Một luồng khí lạnh lướt qua đỉnh đầu, cắt đứt một mảnh khăn cột đầu màu xanh của chàng.
Té ra khi chàng quay đầu đi, thiếu nữ áo đỏ đã bất ngờ vung kiếm chém tới.
Nàng là kẻ độc ác, thâm hiểm, chẳng nói gì đến quy củ võ lâm, thấy võ công của Phương Triệu Nam tiến bộ rất nhiều so với ngày trước, không những mình chẳng có hy vọng thắng được, mà còn có thể thảm bại trong tay của chàng, thế là lập tức nghĩ ra quỷ kế, lừa cho Phương Triệu Nam quay đầu đi rồi đột nhiên ra tay. Kiếm này vốn có thể dồn Phương Triệu Nam vào chỗ chết, nào ngờ chân phải của nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên di chuyển không còn nhanh nhẹn, vừa mới vung kiếm lên thì Phương Triệu Nam đã biết được, rụt cổ thối lui ra sau, thoát chết trong gang tấc. Phương Triệu Nam hơi định thần lại, lạnh lùng quát:
“Người trong Minh Nhạc quả thực chẳng ai tốt lành gì, toàn là quỷ kế âm mưu!”.
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười mà không hề có ý hổ thẹn:
“Khi động thủ giao đấu, võ công trí kế đều phải dùng, cho ngươi một bài học để ngươi mở rộng tầm hiểu biết”.
Phương Triệu Nam giận dữ nói:
“Đây là trí kế đấy ư?” rồi chàng chém ra một chiêu Băng Hà Đông Khai. Thiếu nữ áo đỏ biết chân phải của mình vẫn còn bị thương, di chuyển rất không tiện, thế rồi nàng vẫn đứng yên một chỗ, múa kiếm gạt lên, đỡ được thanh giới đao của Phương Triệu Nam. Kiếm và đao giao nhau vang lên tiếng kêu chói tai. Cả hai bên lại động thủ với nhau, trong lòng đều đã tính toán, không ai dám có ý khinh địch, Phương Triệu Nam múa đao tấn công còn nàng ta thì vẫn đứng yên một chỗ múa kiếm chống đỡ.
Nàng e rằng một khi mình di chuyển thì sẽ bị Phương Triệu Nam thấy vết thương trên chân trái rất nặng, tấn công mãnh liệt hơn.
Cứ như thế, cả hai bên một đánh một đỡ, trong u cốc yên tĩnh chỉ có tiếng đao kiếm giao nhau loảng xoảng vang lên không ngớt trong tai, Phương Triệu Nam đánh một mạch hơn hai mươi chiêu đao, thấy nàng vẫn đứng yên không hề di chuyển thì không khỏi sinh nghi, chàng đột nhiên thâu đao không tấn công nữa.
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói:
“Sao ngươi không đánh nữa?”.
Phương Triệu Nam cười lạnh:
“Sao ngươi vẫn đứng yên?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói tiếp:
“Tay ngươi bị thương không nhẹ, máu chảy rất nhiều, nếu cứ đánh thêm mười hiệp nữa, ngươi sẽ không chống chọi nổi”.
Phương Triệu Nam buông giọng cười lớn “Ta sẽ không mắc lừa ngươi nữa”. Thế rồi tay trái đẩy ngang ra trước ngực, nói rằng:
“Tiếp thêm của ta một chưởng”. Rồi chàng lướt lên, vỗ chưởng ra. Thiếu nữ áo đỏ thấy tư thế phát chưởng của chàng giống như lúc nãy, trong lòng cả kinh, biết không thể phòng thủ nổi chưởng này của chàng, nhưng cũng không thể bó tay chịu chết, thế là thanh bảo kiếm vẽ ra một vòng ngân hồng.
Phương Triệu Nam đã biết chưởng này của mình lợi hại vô cùng, trong lòng không hề kinh sợ, chàng thầm nhớ lại tâm pháp, chưởng thế đang chém thẳng ra thì đột nhiên trở thành vỗ ngang. Té ra chưởng pháp Phật Pháp Vô Biên tuy chỉ có một chiêu nhưng chứa rất nhiều biến hóa, sau khi luyện tập thành thục thì có thể lấy biến chế biến, cướp hết tiên cơ của địch. Vì khi vỗ ra chưởng thế này, số lượng biến hóa của chưởng thế không nhất định, phải xem sự phòng thủ của đối phương để biến hóa theo, tùy lúc mà biến hóa, đó chính là nguyên tắc lấy xảo chế xảo trong võ học thượng thừa.
Trong chưởng thế ấy hàm chứa ba biến hóa thiên, địa, nhân, bao gồm chém ngang, bổ thẳng, đánh xéo, chặn đứng, cho nên vừa đánh ra thì đã chiếm hết tiên cơ.
Phương Triệu Nam chuyển chưởng thế từ bổ thẳng sang chém ngang lại đi theo sự biến hóa trong kiếm thế của thiếu nữ áo đỏ, chỉ trong khoảnh khắc thiếu nữ áo đỏ cảm thấy cổ tay tê rần, thanh kiếm rơi xuống đất. Phương Triệu Nam không hề ngừng lại, chụp thẳng vào mạch môn tay phải của nàng.
Chưởng thế của chàng đã đánh vào trong màn kiếm ảnh hộ thân của nàng thiếu nữ áo đỏ, chém rơi binh khí trong tay của nàng, chụp vào cổ tay phải của nàng, tất cả những động tác ấy đều thực hiện liền một mạch nhẹ nhàng vô cùng cứ như tiện tay nhặt lấy, trong lòng không hề có cảm giác gì cả, nhưng sự thực thì chàng cũng không kịp nghĩ tới.
Khi chụp được cổ tay của thiếu nữ áo đỏ, chàng cảm thấy rất kinh ngạc, thầm nhủ:
“Võ công của mình thực sự đã tiến bộ đến thế sao, chỉ phất tay mà đã bắt sống được một cao thủ của Minh Nhạc? Ôi! Nếu biết chiêu Phật Pháp Vô Biên này kỳ diệu như thế, thực sự không cần liều mạng với nàng trong một lúc lâu như thế ...” chàng chỉ ngẩn người ra nghĩ ngợi, quên cả vận công lực ép khí huyết của đối phương nhật hành đánh vào nội phủ, mất khả năng kháng cự.
Thiếu nữ áo đỏ tuy cảm thấy chưởng thế của chàng kỳ diệu, không thể né tránh được, nhưng không ngờ rằng lại còn bị chàng đánh rơi binh khí, chụp được huyệt mạch, cũng không khỏi sững người ra, lòng thầm kêu lên:
“Xong rồi ...” nào ngờ đối phương chụp được huyệt mạch của mình thì lại đứng ngây ra tại chỗ, không biết đang nghĩ gì trong lòng, thế là ngầm vận công lực, rút tay trái ra nhanh như điện xẹt, lật lại chụp ngang vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam.
Cho đến khi Phương Triệu Nam bừng tỉnh, mạch môn tay phải đã bị thiếu nữ áo đỏ chụp chắc, thanh giới đao trong tay cũng rơi xuống đất. Hai người đồng thời vận nội lực, đồng thời cảm thấy cổ tay phải tê rần, máu huyết nghịch hành đánh vào nội phủ. Tình thế ấy xảy ra là do Phương Triệu Nam sơ ý trong một lúc, từ thế đại thắng trở thành cục diện lưỡng bại câu thương. Hai người đều cảm thấy toàn thân tê rần, kình lực đều mất cả, năm ngón tay chụp chắc huyệt mạch của đối phương không thể nào vận lực được nữa.
Thiếu nữ áo đỏ thấy đã giải được mối nguy, cười rằng:
“Xem ra hôm nay chúng ta phải làm một đôi uyên ương đồng mệnh, ngươi không chịu thả huyệt mạch của ta ra, nhưng cũng không thể nào rút tay ra được ...”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Uyên ương cùng mệnh cái gì, hừ! Thật vô sỉ”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Một nam một nữ nắm tay nhau mà chết, người khác nhìn thấy cho rằng chúng ta chết vì tình bên nhau, há chẳng phải đôi uyên ương cùng mệnh hay sao?”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Điều này cũng chẳng sai, giờ đây ai cũng không dám sơ ý, chỉ cần hơi phân tâm sẽ lập tức chết trong tay người kia, nếu cứ giằng co thế này, chắc chắn hai bên sẽ lượng bại câu thương ...”.
Chỉ nghe tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ vang lên trong tai:
“Ngươi có muốn nghe ta kể chuyện tam sư muội chết như thế nào không?”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Không cần kể, tại hạ rất cảnh giác đối với cô nương, dù cho cô nương ...”.
Chợt sắc mặt của thiếu nữ áo đỏ thay đổi, nàng ta kéo mạnh Phương Triệu Nam, chân trái giở lên, dùng đầu gối thúc vào bụng dưới của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam đã biết nàng quỷ kế đa đoan, đã sớm cảnh giác, chàng thuận thế đẩy ngang qua rồi lách sang một bên.
Hai người đang nắm chặt tay nhau, quá nửa kình lực trong toàn thân không thể sử dụng được, thiếu nữ áo đỏ đánh trật chiêu này, toàn thân ngã ra sau, Phương Triệu Nam né ngang qua, mã bộ đã di chuyển, trọng tâm không còn vững nữa, bị nàng giật một cái, cả hai cùng ngã soài xuống đất, ôm nhau lăn một hồi đến bên mép vực. Chân trái của Phương Triệu Nam đạp lên một tảng đá bên cạnh mép vực để giữ chắc thân người, chàng nheo mắt nhìn xuống chỉ thấy vực sâu không thấy đáy, nếu ngã xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Nào ngờ thiếu nữ áo đỏ ấy đã có lòng liều chết, cứ lăn về phía trước.
Lúc này cả hai bên đều sử dụng hết toàn lực, nắm chắc huyệt mạch của đối phương, đột nhiên vọng lại giọng nói rất nhỏ:
“Phương thí chủ hãy cố chịu đựng trong chốc lát”. Giọng nói ấy truyền vào tai, Phương Triệu Nam lập tức nhận ra đó là tiếng nói của Đại Ngu thiền sư. Thiếu nữ áo đỏ chợt lo lắng, nghĩ rằng lát nữa Đại Ngu thiền sư sẽ tỉnh lại, sợ ông ta chạy đến giúp cho Phương Triệu Nam, cho nên mới nghĩ ra cách liều mạng cùng chết với nhau để từ trong cái chết cầu lấy sự sống. Thiếu nữ áo đỏ chợt ngẩng đầu lên, há miệng táp vào mặt Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam bất giác nghiêng đầu, nàng ta thừa thế đẩy mạnh tới, chỉ nghe tiếng ầm ầm vàng lên, tảng đá Phương Triệu Nam chống chân vào đã lăn xuống vực, hai người lại lăn về phía trước mấy thước nữa.
Phương Triệu Nam không thể nào quay đầu nhìn lại, hai chân chàng đạp ra phía sau, hy vọng lại tìm được một tảng đá, nhưng lại thấy hai chân đạp hụt, từ đầu gối trở xuống trống trơn, chàng biết rằng nửa thân dưới của mình đã vươn ra khỏi mép vực.
Chỉ cần thiếu nữ áo đỏ đẩy nhẹ thêm, hai người sẽ lăn ngay xuống vực. Chàng nhủ thầm:
“Cuộc ác đấu này chín phần là cùng chết với nhau”. Chàng đưa mắt nhìn qua, đột nhiên thấy trên cổ tay phải thiếu nữ áo đỏ có một cái bớt màu tím như cúc áo, chàng không khỏi kêu a lên một tiếng. Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh:
“Ngươi kêu cái gì? Có phải sợ chết không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nàng có phải họ Vân không?”.
Thiếu nữ áo đỏ nghe chàng đột nhiên kêu họ của mình, đầu tiên thì ngạc nhiên sau đó thì cười rằng:
“Phía sau lưng ngươi chính là vực sâu, dù cho nhà sư già ấy có chạy đến e rằng cũng chẳng thể nào cứu nổi ngươi”.
Phương Triệu Nam giận dữ nói:
“Rơi xuống vực chưa chắc đã chết, huống chi đâu chỉ có mình ta ...” chàng hơi ngập ngừng đột nhiên cao giọng nói:
“Ngươi có phải tên là Vân Mộng Liên không?”.
Thiếu nữ áo đỏ ấy mở to mắt nhìn chàng, đột nhiên chớp mấy cái rồi ra chiều suy nghĩ, tựa như cái tên ấy rất lạ lẫm đối với nàng, nhưng nàng đã nghe ở đâu đó. Nàng suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên cười lớn nói:
“Ngươi có phải là Phương Triệu Nam không?” đột nhiên nàng đẩy về phía trước, Phương Triệu Nam lại nhích tới hơn nửa thước.
Lúc này, hai đầu gối của Phương Triệu Nam đã hoàn toàn nằm ở ngoài mép vực, hai tay thì nắm chặt lấy tay của thiếu nữ áo đỏ, không thể nào mượn lực trèo lên được, chỉ cần thiếu nữ áo đỏ đẩy thêm một chút nữa, Phương Triệu Nam chắc chắn sẽ rơi xuống vực. Không biết thiếu nữ áo đỏ có sợ hay không, hay là nàng đã không còn nghĩ đến chuyện sống chết nữa, nàng cố gắng ngẩng đầu lên cười rằng:
“Ở dưới vực sâu toàn là quái thạch lô nhô, khi rơi xuống, dù cho mình đồng da sắt cũng khó sống nổi”. Rồi đột nhiên nàng há miệng ngoạm vào cổ tay của Phương Triệu Nam đang chụp lấy huyệt mạch của nàng.
Hành động đó của nàng khiến cho Phương Triệu Nam bất ngờ. Chàng chợt cảm thấy cổ tay đau nhói, máu tươi tuôn ra, Phương Triệu Nam buông năm ngón tay theo bản năng, nàng ta thuận thế giằng tay ra khỏi năm ngón tay của chàng, rồi đẩy ra một chưởng. Khi chàng buông năm ngón tay đã biết chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu, nghĩ bụng nếu nàng đã có ý đẩy mình xuống vực sâu, chi bằng tự mình nhảy xuống thì hay hơn, thế rồi chàng trầm chân khí xuống, hạ người thật nhanh xuống vực sâu. Trong khoảng sát na ấy, nàng ta đã đánh hụt một chưởng đột nhiên cảm thấy người của mình cũng trầm xuống vực sâu, vội vàng buông mạch môn tay phải của Phương Triệu Nam ra.
Phương Triệu Nam tuy đã được thả mạch môn ra, nhưng người của chàng thì đã rơi xuống vực sâu. Nàng ta ngồi bật dậy, thò đầu nhìn xuống thì thấy Phương Triệu Nam đã rơi xuống mấy chục trượng, miệng mỉm cười cao giọng nói:
“Tam muội phu, xin thứ ta không thể đi cùng ...” nàng chợt nghe một giọng nói già nua mang đầy sự giận dữ vang lên:
“Người trong Minh Nhạc quả thực ai nấy cũng đều ác độc, lão nạp chẳng thèm nghĩ đến quy củ giang hồ với các ngươi nữa”.
Khi giọng nói ấy truyền vào trong tai, thiếu nữ áo đỏ chợt thấy một bàn tay đã đè lên huyệt Mệnh Môn trên lưng của mình. Nàng đang đứng ở mép vực, chỉ cần bàn tay ấy nhả lực ra, nàng lập tức sẽ rơi ngay xuống vực. Lúc này muốn sống thì phải giữ bình tĩnh để cho đối phương chậm hạ thủ rồi sẽ tìm cách tìm lấy sự sống từ trong cái chết.
Nàng cứ đứng ngây ra đó không hề nhúc nhích, cả đầu cũng không quay lại. Chỉ nghe giọng nói già nua lại vang lên sau lưng:
“Lão nạp bình sinh chưa bao giờ ám toán ai, thậm chí cũng rất ít động thủ với người khác, nhưng lúc này ta không thể tha thứ cho ngươi nữa. Ta vốn định vận nội kình đánh đứt kinh mạch của ngươi cho ngươi lập tức phun máu mà chết, nhưng Phật tổ từ bi, lão nạp không thể ác độc như thế, ta sẽ đẩy ngươi xuống vực, còn chuyện sống chết thì do ngươi ...” chợt bên tai vang lên một tiếng Phật hiệu rất lớn:
“Có phải Đại Ngu sư huynh đó không? Hãy mau ngừng tay”. Giọng nói ấy rất quen tai khiến cho Đại Ngu thiền sư kinh hãi. Tiếp theo phía sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân, giọng nói bên tai ấy lại vang lên:
“Đại Ngu sư huynh, hãy mau ngừng tay thối lui ra sau ba bước”. Giọng nói này không ôn hòa như lúc nãy nữa mà có chút giận dữ.
Đại Ngu thiền sư quay đầu lại nhìn, lập tức buông tay, thối lui ra sau ba bước.
Bởi vì ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy rõ người đó chính là Đại Phương thiền sư.
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên xoay người lại khi Đại Ngu thiền sư bỏ tay ra, nàng ta đã nhìn thấy Đại Phương thiền sư chậm rãi bước tới đứng yên ở đấy. Đại Ngu thiền sư thấy chưởng môn sư đệ chưa chết, cũng không biết là sợ hay là mừng, cứ đứng ngây ra tại chỗ rồi mới chắp tay nói:
“Sư đệ đã trở về, đã có mau chóng chủ trì đại cuộc, tiểu huynh đã bị trọng thương ...” rồi đột nhiên té xoài xuống đất.
Ông ta giao đấu với thiếu nữ áo lam, bị thương rất nặng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vì cứu Đại Chứng mà không quản đến sự an nguy của bản thân toàn lực đánh ra một chưởng, tuy cứu được Đại Chứng, đánh trọng thương thiếu nữ áo lam, nhưng luồng chân khí đã tản mất, vết thương ở vai toét ra máu chảy ra rất nhiều, nhờ có công lực tu vi mấy mươi năm mà vẫn có thể chống chọi nổi chứ không bị ngất đi. Nếu ông ta tiếp tục ngồi yên trị thương, bỏ hết tất cả những tạp niệm trong lòng tụ lại chân khí, nhưng ông ta lại lo cho sự an nguy của Đại Chứng và Phương Triệu Nam cho nên trong lòng không yên. Thấy Phương Triệu Nam rơi xuống vực sâu, ông ta không nghĩ đến vết thương của mình nữa mà chạy đến tương trợ ...
Đại Phương thiền sư xuất hiện kịp lúc khiến cho ông ta không còn lo lắng nữa, sức mạnh tinh thần của ông ta đột nhiên tiêu tan, thế là ngã xuống ngất ngay tại chỗ.
Đại Phương thiền sư lạnh lùng nhìn Đại Ngu rồi chậm rãi bước về phía trước thiếu nữ áo đỏ, nói rằng:
“Ta đã chặn những kẻ hậu viện ở phía sau, không cho bọn chúng vào cốc này, nhưng cô nương ở lại đây không phải là kế lâu dài, hãy tạm thời tránh đến một nơi bí mật, trong vòng ba ngày ta sẽ giải tán toàn bộ chùa Thiếu Lâm”.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
“Nơi này chỉ có lối vào chứ không có lối ra, sư tỷ của ta lại bị thương nặng, ngươi bảo chúng ta đi đâu đây?”.
Đại Phương thiền sư hơi nhíu mày nói:
“Thương thế của nàng ta có nặng không?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên thương thế không nhẹ”.
Đại Phương nói:
“Chúng ta hãy đi xem thử, trong người ta có linh đơn có lẽ sẽ trị được thương thế của nàng ta”.
Thiếu nữ áo đỏ tung một cước đá vào hôn huyệt của Đại Ngu thiền sư rồi bước tới phía trước.
Đại Phương thiền sư bước đến bên cạnh thiếu nữ áo lam, đột nhiên ngồi xuống bế thiếu nữ áo lam lên. Ông ta cúi đầu xuống nhìn, thấy nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ rồi nói:
“Đại tiểu thư đã bị thương rất nặng, nhưng cũng đừng quá lo, nàng đã bị Đại Lực Kim Cương chưởng của Thiếu Lâm chúng tôi đánh bị thương nội phủ. Chỉ cần uống vào hai viên linh đơn, thương thế sẽ bị kìm chế, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe lại hoàn toàn ...”.
Chợt thấy Đại Chứng thiền sư nằm ở dưới đất ngồi dậy nói:
“Đại Phương sư huynh, huynh đã về lúc nào ...”.
Đại Phương chậm rãi quay đầu lại, thấy Đại Chứng thiền sư hai tay chống xuống đất, mặt lộ vẻ vui mừng nói:
“Nhờ Phật tổ phù hộ, chưởng môn sư huynh đã trở về ...”.
chợt thấy thiếu nữ áo đỏ đứng bên cạnh sư huynh thì lập tức hỏi:
“Sư huynh cần thận, phía sau lưng của huynh ...”.
Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng nói:
“Kẻ này đã tỉnh lại, để lại y sẽ rất có hại, chi bằng giết chết y cho xong” thế là nàng ta bước tới bên cạnh Đại Chứng thiền sư, giở tay tát bôm bốp vào mặt Đại Chứng thiền sư.
Đại Chứng thiền sư vừa mới tỉnh dậy đã gặp sư huynh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thần trí vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thiếu nữ áo đỏ tát ông ta hai cái khiến máu mồm ông ta chảy ra, nhưng cũng nhờ đó ông ta đã tỉnh táo hơn, thế là chụp lấy binh khí. Thiếu nữ áo đỏ tung ra một cước, đá vào huyệt Khúc Trì trên khuỷu tay của ông ta. Đại Chứng lộn người một cái, né được cú đá, lăn ra xa đến bảy tám thước.
Chân phải ông ta thuận thế móc một cái, câu được cây phương tiện sản, người chưa kịp đứng lên thì đã quét ra một đòn Phong Xuy Lạc Diệp, ánh sản quang lấp lánh, chặn thiếu nữ áo đỏ lại. Nàng đã thấy đại sư tỷ của mình bị thương nặng, đã không còn dám khinh thường võ công của chùa Thiếu Lâm nữa, trong tay không có binh khí nên không dám tiến tới. Đại Chứng thiền sư vung ra một sản, người đã thừa thế vọt dậy, đưa mắt nhìn Đại Phương thiền sư, mặt lộ vẻ hoang mang. Đại Phương thiền sư chậm rãi đặt thiếu nữ áo lam trong lòng xuống, đứng dậy rồi trầm giọng quát:
“Đại Chứng, ngươi đến đây”.
Đại Chứng thiền sư sững người ra đứng yên. Đại Phương thiền sư mặt nghiêm trang:
“Ngươi có nhận ra ta là ai không?”.
Đại Chứng nói:
“Tiểu đệ đã nhận ra là chưởng môn sư huynh”.
Đại Phương gằn giọng quát:
“Không nghe lệnh của chưởng môn phải mang tội gì, hãy mau buông binh khí xuống”.
Đại Chứng thiền sư trầm giọng vâng một tiếng, ném cây phương tiện sản trong tay rồi chậm rãi bước tới. Ông ta tựa như đã biết số phận của mình, cho nên bước đi rất nặng nề, trên khuôn mặt nghiêm trang đầy gân xanh, nước mắt như muốn rơi xuống. Thiếu nữ áo đỏ né ngang qua hai bước, chừa ra một lối. Đại Chứng thiền sư đến phía trước mặt Đại Phương chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói:
“Chưởng môn sư huynh có gì căn dặn?”.
Ở mi mắt Đại Phương thiền sư đột nhiên hiện sát cơ, ông ta chậm rãi đưa tay phải lên. Dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy mồ hôi trên đỉnh đầu Đại Chứng thiền sư lăn tròn xuống, rõ ràng ông ta không hoàn toàn nhắm mắt, rõ ràng ông ta vẫn nhìn thấy nhất cử nhất động của Đại Phương thiền sư. Trên đời này không ai là không hoảng sợ trước cái chết, ông ta tuy là một cao tăng, nhưng khi đối diện với cái chết thì vẫn kích động như thường, mồ hôi tuôn ra như mua. Đại Phương thiền sư bỗng nhiên không nỡ lòng xuống tay. Trong lúc ông ta do dự, chợt nghe Đại Chứng thiền sư kêu hự một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, người thì đột nhiên bay bổng lên, rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Trong tai vang lên tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ:
“Ta thấy ngươi không dám xuống tay, do dự chưa quyết cho nên đã thay ngươi giết y!”.
Đại Phương thiền sư mỉm cười:
“Giết rất hay, không hiểu sao ta đã nhớ đến tình cũ”.
Ngừng một lát, Đại Phương thiền sư ngồi xuống bế thiếu nữ áo lam, lấy ra hai viên linh đơn rồi cạy miệng nàng cho vào. Đoạn ông ta lại nói:
“Nhị cô nương hãy xoa bóp mạch huyệt toàn thân của nàng, trong vòng nửa canh giờ nàng sẽ tỉnh dậy, làm phiền hai vị cứ ở trong cốc này, tìm một nơi bí mật nghỉ ngơi một ngày, đợi đến tối, lão nạp sẽ đích thân đưa hai vị rời khỏi đây, lão nạp xin đi trước một bước để bọn họ khỏi nghi ngờ”.
Thiếu nữ áo đỏ hơi trầm tư rồi nói:
“Thôi được! Canh ba đêm nay hãy nhớ đến đón bọn ta”.
Đại Phương thiền sư chắp tay rồi cõng Đại Ngu thiền sư chạy nhanh ra ngoài.
Danh sách chương