Trong ba thiếu nữ này, tuy ai nấy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng so ra Mai Giáng Tuyết là người hơn hẳn. Điều khác nhau là thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ chốc chốc lại nở nụ cười, còn Mai Giáng Tuyết thì vẫn giữ mãi bộ dạng lạnh lùng, giống như một mỹ nhận được gọt đẽo bằng tuyết. Thiếu nữ áo lam ngắt một đóa hoa đỏ, cười nói:
“Tam muội đứng dậy”.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi ngẩng mặt lên hỏi:
“Chuyện gì?”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Hai người ấy ngồi sánh vai bên nhau, lời tình thỏ thẻ tựa như rất sung sướng”.
Chỉ nghe nàng điềm nhiên nói:
“Có gì hay mà nhìn, đừng nhìn nữa! Đại sư tỷ hãy ngồi điều tức một lát, trận đại chiến này nếu xảy ra sẽ rất kịch liệt”.
Thiếu nữ áo lam mỉm cười:
“Sư muội đừng lo lắng, sư phụ đã sắp xếp hết tất cả, chả lẽ chúng ta thực sự phải đấu với bọn chúng ư?”.
Hai người này nói chuyện tuy lớn, nhưng quần hào đều đang tịnh tọa diều tức, xung quanh lặng như tờ, cho nên quần hào đều nghe lời đối đáp của họ rõ mồn một.
Đại Phương thiền sư hơi hé mắt lướt nhìn hai thiếu nữ ấy rồi chậm rãi nhắm lại. Thiếu nữ áo lam thấy sư muội không chịu đứng dậy, cũng chậm rãi ngồi xuống, nói:
“Đến khi mở tiệc Chiêu Hồn, những người này đều gặp kiếp nạn, vị tình lang ca ca của muội cũng khó thoát khỏi cái chết, chả lẽ muội thật sự chắp tay đứng nhìn ư?”.
Mai Giáng Tuyết chợt quay đầu nhìn sư tỷ rồi nói:
“Đàn ông trong thiên hạ đâu mà chẳng có, y chết đi có gì đáng lo”.
Thiếu nữ áo lam mỉm cười:
“Chả trách nào sư phụ thường khen ngợi muội, bảo rằng thất tình lục dục của muội đã nhạt phai, sau này y bát của sư phụ chắc chắn sẽ thuộc về muội”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Lớn nhỏ đều có thứ tự, đại sư tỷ võ công, cơ trí, thủ đoạn đều hơn hẳn tiểu muội, muội làm sao dám mơ tưởng?”.
Thiếu nữ áo lam chợt nghiêm nghị, nói:
“Nếu sư phụ chọn sư muội thì sao?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đừng nói là sư phụ không chọn muội, dù cho có chọn muội, muội cũng sẽ nhường cho sư tỷ”.
Thiếu nữ áo lam im lặng không nói, ngẩng mặt nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, một lúc lâu mới mỉm cười nói:
“Mong sư muội giữ lấy lời này, sư tỷ chắc chắn sẽ báo đáp”. Mấy câu ấy rất nhỏ, ngoại trừ những người ngồi gần nhất, đa số đều không nghe được.
Gió núi thổi tới một làn u hương, đột nhiên từ xa vọng lai một tiếng hú dài, xé vỡ không trung tĩnh lặng. Tiêu Dao Tử chợt đứng dậy nói:
“Đến rồi”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Có phải Thần Chung đạo nhân?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Đúng vậy, tiếng hú ấy tuy không phải của y, nhưng y chắc chắn đã đích thân dẫn đệ tử trong phái đến đây”.
Đại Phương thiền sư đứng dậy nói:
“Lão nạp phải đích thân dẫn đệ tử của bổn môn ra nghênh đón Thần Chung đạo huynh”. Tiêu Dao Tử nói:
“Đại sư không cần nhiều lễ, bọn họ sắp tới”. Người đang nói thì trong rừng hoa có mấy bóng người lướt tới như sao xẹt. Quần hào đều đứng dậy quay đầu nhìn tới, chỉ thấy bóng người ấy trong chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ. Người đi đầu là một ông già râu bạc trắng dài đến tận ngực, mình mặc đạo bào màu xanh, mày tằm mắt phượng, mặt vuông tai lớn, tướng mạo trông rất uy võ, đó chính là Thần Chung đạo nhận chưởng môn phái Võ Đang.
Đại Phương thiền sư lật đật chạy tới mấy bước, chắp tay trước ngực rồi cười rằng:
“Không biết đạo huynh giá đáo, lão nạp không thể dắt đệ tử bổn môn nghênh đón từ xa, thất kính thất kính!”.
Thần Chung đạo trưởng chắp tay trước ngực cười rằng:
“Nào dám, nào dám, bần đạo vì đốc thúc đệ tử bổn môn tập luyện Ngũ Hành kiếm trận không thể đến sớm, làm phiền đại sư và các vị chờ đợi lâu”. Ông ta hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Bần đạo tuy đến trễ một bước nhưng cũng đã mời được bốn cao thủ của hai phái Côn Luân, Thanh Thành đến đây, có lẽ cũng có thể bù tội đến trễ của bần đạo”.
Đại Phương thiền sư nheo mắt nhìn qua, thấy phía sau lưng Thần Chung đạo trưởng có bốn người đang đứng, ai nấy đều mặc đạo bào, lưng dắt trường kiếm, tuổi đều trên năm mươi, tinh thần xung mãn, ánh mắt sáng quắc, vừa nhìn thì đã biết đó là cao thủ nội gia.
Thần Chung đạo nhân lách người lui ra sau một bước, chỉ hai người ở bên trái cười rằng:
“Đây là hai vị đạo huynh Tùng Phong, Tùng Nguyệt của phái Thanh Thành”.
Thần Chung đạo trưởng nói đến đây, xoay người nhìn hai đạo nhân phía bên phải, nói rằng:
“Đây là hai vị đạo huynh Thiên Hành, Thiên Tượng của phái Côn Luân”.
Đại Phương thiền sư chưa kịp lên tiếng, Thiên Hành đạo trưởng đã cướp lời:
“Chưởng môn tệ phái được lời mời của một vị đạo hữu ở Thiên Sơn đi tìm thuốc vẫn chưa về, huynh đệ chúng tôi nhận được thư mời của Thần Chung đạo trưởng đã lập tức lên đường đến đây dự hội”.
Thần Chung đạo trưởng tiếp lời:
“Đại sư không cần hành lễ nữa, nay quần hào tụ tập ở đây chắc chắn phải có người phát ra hiệu lệnh, chủ trì đại cuộc, người đó đương nhiên chính là lão thiền sư. Còn bần đạo và các vị đạo huynh Tùng Phong, Tùng Nguyệt, Thiên Hành, Thiên Tượng đều là bằng hữu lâu năm, có thể thay mặt cho họ, cung thỉnh đại sư chủ trì đại cuộc, chúng tôi sẽ nghe sai khiến”.
Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Tình thế trước mắt rất nguy hiểm, không nên khách sáo nhiều nữa”. Thế rồi mới nói:
“Được các vị hậu ái như thế, lão nạp cung kính không bằng tuân lệnh”.
Lúc này Thần Chung đạo nhận phẩy tay ra phía sau, bảy đạo sĩ mang theo bội kiếm đang đứng ở cách một trượng vội vàng chạy tới, tất cả đều cúi người làm lễ.
Đại Phương thiền sư thấy tuổi của bảy người này đều trên tam tuần, dưới tứ tuần, trên người ai nấy đều cắm hai thanh trường kiếm.
Thần Chung đạo nhân chỉ bảy người ấy cười rằng:
“Bảy người này là đệ tử có võ công cao nhất trong bổn môn, thành thục Ngũ Hành kiếm trận của bổn môn, năm người là chính, hai người là phụ, nếu đại sư cần dùng đến họ xin cứ sai khiến”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Đạo huynh sắp xếp thật chu đáo, lão nạp cảm kích không nguôi”.
Thần Chung đạo trưởng mỉm cười:
“Cả hai chúng ta đều cùng kẻ thù, đâu còn phân biệt gì nữa”. Nói xong, ông ta xoay người quay sang cung kính hành lễ với Tiêu Dao Tử rồi nói:
“Đệ tử bất tài tuy đã là chưởng môn, lại còn làm phiền sư thúc phải giúp đỡ, đệ tử thật cảm thấy không yên”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Đại chiến lần này có thể là kiếp nạn lớn nhất trong hàng trăm năm nay của võ lâm, nếu có thể vượt qua mối nguy này ta cũng nên lui ẩn ở chốn núi rừng, suốt đời này không bước vào giang hồ nữa”.
Thần Chung đạo nhân nói:
“Ở hậu sơn của núi Võ Đang có mấy nơi phong cảnh tuyệt đẹp, chi bằng sư thúc hãy chọn một nơi xây một mái nhà tranh để tịnh tu, một là có thể chỉ điểm võ công cho các đệ tử, hai là bọn đệ tử có thể tỏ chút lòng hiếu kính với sư thúc”.
Tiêu Dao Tử cười nói:
“Chuyện này sau này hãy tính, trước mắt hãy tìm cách đối phó cường địch”.
Thần Chung đạo nhân đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết và thiếu nữ áo lam ngồi ở dưới đất, hạ giọng hỏi Đại Phương thiền sư:
“Đại sư, hai vị cô nương này là ai?”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Hai vị cô nương này đều là đệ tử đích truyền của Nhạc chủ Minh Nhạc”.
Thần Chung đạo nhân cười rằng:
“Đại sư vẫn chưa gặp mặt Nhạc chủ Minh Nhạc ư?”.
Đại Phương thiền sư cười rằng:
“Chưa, kẻ này cứ giả vờ bí ẩn, bảo rằng sau khi trời tối mới chịu xuất hiện”.
Thần Chung đạo nhân hơi suy nghĩ rồi cười:
“Giờ đây hai ả này tuy bị chúng ta bao vây, nhưng một khi cường địch xuất hiện, chúng ta trước sau đều gặp địch, theo ý của bần đạo, chi bằng hãy bắt sống hai kẻ này làm con tin, không biết ý đại sư thế nào?”.
Đại Phương thiền sư hơi trầm ngâm, không trả lời được.
Tụ Thủ Tiều Ẩn chợt chen vào nói:
“Lão hủ tán thành cao kiến của Thần Chung đạo huynh, hai ả nha đầu này võ công không kém, trước tiên bắt sống bọn họ để làm giảm thực lực của kẻ địch”.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương nói:
“Hai bên đã là kẻ địch của nhau, đâu cần nói đến đạo nghĩa nữa, huynh đệ cũng cảm thấy trước tiên nên bắt hai ả này làm con tin”.
Quần hào đều lên tiếng phụ họa, đều là ý muốn bắt sống hai thiếu nữ để trừ cái họa nội ứng đồng thời giảm thực lực của kẻ địch.
Hai thiếu nữ ấy ngồi rất gần, đã nghe rõ ràng những lời bàn bạc của quần hào.
Thiếu nữ áo lam chợt mở to hai mắt, hạ giọng nói với Mai Giáng Tuyết:
“Tình thế trước mắt không thể kéo dài được, xem ra bọn chúng sắp đối phó với chúng ta, sư phụ không biết đã khai quang hay chưa ...” nói chưa xong, từ xa đã nghe tiếng trống vọng tới. Thiếu nữ áo lam chợt phấn chấn tinh thần, nói:
“Đó chẳng phải là tiếng chuông khai quan của sư phụ sao?”.
Mai Giáng Tuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải chờ mấy canh giờ nữa trời mới tối”.
Thiếu nữ áo lam cười:
“Sau khi nhị sư muội gặp sư phụ, chắc chắn sẽ cho sư phụ biết chuyện chúng ta bị bắt giữ làm con tin, dù cho người không đích thân đến cũng sẽ phái trợ thủ đến giúp đỡ chúng ta”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Kẻ địch trước mắt đều là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong võ lâm, nếu sư phụ không thể đích thân đến mà chỉ sai người tương trợ thì cũng chẳng ích gì”.
Thiếu nữ áo lam đưa mắt nhìn quanh, nói:
“Sư muội hãy chuẩn bị đi thôi, xem ra bọn chúng đã sắp ra tay”.
Té ra Đại Phương thiền sư không tiện chần chừ khi quần hào đã lên tiếng nữa, chỉ đành ngẩng đầu nói:
“Nếu các vị đã chủ trương bắt sống hai thiếu nữ trước, lão nạp cũng không tiện giữ mãi ý kiến của mình”.
Quần hào đều thấy Mai Giáng Tuyết bị thương trước Vô Ảnh thần quyền ở đỉnh Minh Nguyệt, lại thấy thiếu nữ áo lam tỷ thí nội công với Tụ Thủ Tiều Ẩn, trong lòng không nắm chắc sẽ thắng, không muốn tùy tiện ra tay, cho nên trong một lúc chẳng ai dám đứng ra.
Hai người Thiên Hành và Thiên Tượng của phái Côn Luân thấy quần hào bàn cãi với nhau, đều quyết trước tiên bắt sống hai thiếu nữ ấy, nào ngờ Đại Phương thiền sư chấp nhận rồi mà chẳng ai ra tay, trong lòng ngạc nhiên lắm, đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi bước ra.
Thiên Hành đạo trưởng dựng chưởng trái trước ngực, cười rằng:
“Tệ sư huynh đệ muốn ra tay trước, lãnh giáo võ công của người trong Minh Nhạc”.
Đại Phương thiền sư thấy huyệt thái dương của hai người này nhô cao, bước đi thì vững chãi, biết kiếm thuật của hai người này tinh thông, vả lại ba phái Côn Luân, Võ Đang, Thanh Thành đều là những đại kiếm phái xưa nay trong võ lâm. Thế rồi ông ta mới cười rằng:
“Hai vị đạo huynh từ xa đến đây chưa nghỉ ngơi mà đã ra tay, chi bằng cứ để lão nạp chọn đệ tử trong phái ra tay trước!”.
Thiên Hành đạo trưởng cười rằng:
“Bọn bần đạo ngàn dặm xa xôi đến đây, chưa lập được công gì, lần này xin hãy nhường cho bọn bần đạo!”.
Đại Phương thiền sư hạ giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Võ công của Minh Nhạc phức tạp quái dị, các đại môn phái của Trung Nguyên không thể sánh bằng, hai vị đạo huynh đừng coi thường”. Tâm địa của ông ta sâu xa, không tiếc chê võ công Thiếu Lâm, đã đặt sẵn một cái thang cho hai đạo nhân này. Thiên Hành đạo trưởng đưa tay rút thanh kiếm ở sau lưng, nói:
“Đa tạ đại sư chỉ điểm” rồi bước thẳng về phía hai thiếu nữ.
Thiên Tượng thấy sư huynh của mình đã rút kiếm tiến lên, cũng vọt người lên, tay phải lật một cái rút thanh trường kiếm ra khỏi bao đuổi theo sư huynh, đi song song với ông ta. Thiếu nữ áo lam ấy nhìn dò xét Thiên Hành và Thiên Tượng, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tựa như chẳng thấy gì cả.
Thiên Hành đạo trưởng liếc mắt thấy thiếu nữ áo lam đang cầm một loại binh khí kỳ quái, lòng hơi ngạc nhiên, thầm nhủ:
“Loại binh khí gì quái dị thế này, mặc kệ ả, nhưng sao lại sáng lấp lánh, tựa như sắt mà không phải là sắt, không biết là do vật gì tạo thành?” rồi ánh mắt liếc qua, lại nhìn về phía cây ngọc xích trong tay Mai Giáng Tuyết, ngạc nhiên nhủ thầm:
“Sao binh khí của hai ả này đều giống như ngọc thạch san hô?” trong lòng nghi ngờ trùng trùng, miệng thì nói:
“Thiên Hành, Thiên Tượng của phái Côn Luân lãnh giáo võ công của hai vị cô nương”.
Thiếu nữ áo lam hé mắt, chậm rãi đứng dậy nhìn, gia tăng nói:
“Sư muội, mau đứng dậy!”.
Mai Giáng Tuyết tuy đứng dậy nhưng bộ mặt vẫn lạnh lùng, hỏi:
“Sư tỷ có gì căn dặn?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Kiếm pháp của phái Côn Luân xưa nay nổi danh trong võ lâm, muội hãy đấu thử với họ vài chiêu cho ta xem thử”.
Mai Giáng Tuyết chẳng nói lời nào, chậm rãi bước về phía hai đạo nhân, giơ cây ngọc xích trong tay ra rồi nói:
“Hai người hãy cùng tiến lên!”.
Thiên Hành đạo trưởng mặt biến sắc, giận dữ nói:
“Khẩu khí của cô nương thật lớn, một mình bần đạo sẽ lãnh giáo trước vài chiêu”. Rồi múa cây trường kiếm trong tay định đánh ra.
Thiên Tượng đạo nhân đã rút kiếm phóng ra, nói:
“Sư huynh, xin hãy nhường cho đệ”. Rồi cây trường kiếm vẽ ra một luồng ngân hồng chặn Thiên Hành đạo nhân lại.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng liếc Thiên Tượng rồi nói:
“Ai ra tay cũng thế, song tốt nhất là hai người cùng lên”.
Thiên Tượng lạnh lùng hừ một tiếng, cây trường kiếm múa ra một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, một mảng kiếm hoa phóng ra, chặn cây ngọc xích của Mai Giáng Tuyết lại. Y giận dữ quát lên:
“Cô nương đừng khoác lác, nếu có thể thắng bần đạo, động thủ với sư huynh của ta cũng không muộn”. Đang nói thì kiếm thế đã thay đổi, y đánh ra một mạch sáu nhát kiếm.
Phương Triệu Nam hạ giọng khen rằng:
“Kiếm pháp của phái Côn Luân quả nhiên lời đồn không ngoa, thật là tĩnh như núi non, động như nước chảy, nếu ta chưa được Trần lão tiền bối truyền cho võ công, chỉ vài kiềm này thôi cũng đã bị thương”.
Trần Huyền Sương và chàng đứng sánh vai với nhau, nghe chàng khen ngợi kiếm pháp của phái Côn Luân, nàng chợt nhoẻn miệng cười:
“Tốt nhất lão đạo sĩ cứ giết phăng ả đi”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi ngạc nhiên, thế rồi chợt hiểu ra ngay, ho nhẹ một tiếng, im lặng chẳng nói gì.
Chỉ thấy cây ngọc xích trong tay Mai Giáng Tuyết múa tít, tiếng loong coong vang lên không ngớt, đỡ hết tất cả mảng kiếm hoa của Thiên Tượng đạo nhân đánh ra.
Thiên Tượng đạo nhân chợt quát lớn một tiếng, không đợi Mai Giáng Tuyết trả đòn, thanh trường kiếm trong tay lại mau chóng chiếm được tiên cơ, đánh trái múa phải, trong chớp mắt đã liên tục đánh ra đến bốn nhát kiếm. Bốn nhát kiếm này vừa nhanh vừa dữ, lợi hại vô cùng, nhưng Mai Giáng Tuyết vẫn gạt đỡ được hết cả. Thiên Hành đạo nhân tuổi lớn hơn, thường đi lại trên giang hồ cho nên hiểu biết phong phú, vừa thấy thiếu nữ áo trắng bình tĩnh như thế, trong lòng biết đã gặp kình địch, vội vàng ho một tiếng, hạ giọng nói:
“Sư đệ đừng nóng vội”.
Thiên Tượng đạo nhân tựa như cũng nhận ra Mai Giáng Tuyết ra đòn rất tự nhiên, trong mỗi chiêu đều hàm chứa một nguồn lực nhu cực kỳ mạnh mẽ, cứ mỗi khi ngọc xích và trường kiếm chạm nhau, cây trường kiếm của y đều bị bắn ngược ra.
Lúc này vừa nghe tiếng sư huynh cảnh báo, lập tức không hăng say tấn công như trước nữa, cây trường kiếm chợt chậm lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trang, chuyển từ lối đánh tấn công mạnh mẽ sang lối thủ chắc chắn, thi triển tâm pháp chính tông Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm của phái Côn Luân.
Mai Giáng Tuyết từ đầu đến cuối vẫn thủ, trong tay múa tít đôi ngọc xích hộ lấy thân, đi theo kiếm chiêu của Thiên Tượng đạo nhân lúc nhanh lúc chậm, hai người đánh nhau hơn ba mươi chiêu nhưng vẫn không thấy nàng trả đòn.
Đại Phương thiền sư hơi nhíu mày, thầm nhủ:
“Ả này đã sớm có lòng bỏ tối theo sáng, giờ đây kẻ địch thật sự chỉ có thiếu nữ áo lam, nếu cứ để Thiên Tượng đạo nhân giao thủ tiếp với nàng, xem ra đánh hơn ba trăm chiêu nữa cũng khó phân thắng bại, đã ra tay khiêu chiến, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh thì hơn ...” Đại Phương thiền sư đang nghĩ, định chọn cao thủ phái Thiếu Lâm xuất chiến, chợt nghe Thiên Tượng đạo nhân hú dài một tiếng, kiếm pháp chợt thay đổi.
Té ra sau khi giao đấu mấy mươi chiêu với Mai Giáng Tuyết, y vẫn chưa thấy được thắng bại, trong lòng không khỏi lo lắng, nhủ thầm:
“Phái Côn Luân được thiên hạ đồng đạo coi là một trong ba đại kiếm phái, mà mình đã đánh mấy mươi chiêu với thiếu nữ này vẫn chưa thắng nổi, há chẳng phải làm tổn thương đến uy danh của sư môn hay sao”. Ý nghĩ ấy lướt qua, hào khí chợt giấy lên, trong tiếng hú dài kiếm pháp chợt thay đổi, trong khoảnh khắc khắp trời đều là kiếm quang như sấm bay chợp giật, trong chốc lát đã cuộn Mai Giáng Tuyết vào trong màn kiếm quang.
Quần hào ở đây tuy biết kiếm pháp của phái Côn Luân không kém gì Võ Đang, Thanh Thành, nhưng người thực sự đã gặp kiếm pháp của phái Côn Luân không nhiều.
Thiên Hành đạo trưởng thấy Thiên Tượng đột nhiên thi triển Phục Ma Tam kiếm, chiêu kiếm lợi hại nhất trong Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm, lòng thầm thất kinh, khi định ra tay ngăn cản thì đã muộn một bước. Thiên Tượng đạo nhân vừa mới đánh xong Thiên Võng La Ma, tạo ra một màn kiếm quang từ trên chụp xuống.
Mai Giáng Tuyết chợt cười lạnh một tiếng, cây ngọc xích trong tay giở lên, bảo vệ lấy đỉnh đầu, cây ngọc xích múa tít, luồng bích quang mở rộng, đã chặn lại chiêu Thiên Võng La Ma của Thiên Tượng. Chợt nghe trong tiếng binh khí vang lên giọng nói của Mai Giáng Tuyết:
“Kiếm thuật của phái Côn Luân chẳng qua chỉ có thế thôi, còn có gì hay thì hãy mau giở ra, thời hạn không nhiều, ta đã sắp ra tay phản đòn”.
Thiên Tượng đạo nhân nghe nàng nói khích như thế, lửa giận trong lòng càng bốc cao, thế là quát lớn một tiếng, đánh ra chiêu thứ hai tên Kim Chữ Kích Ma, cổ tay gập một cái, kiếm ảnh đầy trời lập tức hợp lại làm một, điểm thẳng vào Mai Giáng Tuyết.
Đòn này đã tụ hết công lực toàn thân của Thiên Tượng, uy thế không thể chống đỡ nổi, cây trường kiếm phát ra tiếng kiếm phong xào xạo.
Té ra y thấy Mai Giáng Tuyết thường đỡ lấy kiếm chiêu của y, cho nên nghĩ bụng Mai Giáng Tuyết không thể nào chống đỡ nổi chiêu tấn công mạnh mẽ này.
Nào ngờ sự việc lại xảy ra ngoài dự liệu của y, Mai Giáng Tuyết đột nhiên lách người một cái, lướt ra sau đến năm bước, không thèm tiếp chiêu Kim Chữ Kích Ma của y nữa.
Thiên Tượng đạo nhân đánh một đòn ấy đột nhiên phóng vọt người lên, vẫn giữ nguyên thế cũ, đuổi sát theo Mai Giáng Tuyết.
Đó chính là chỗ tinh ảo của Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm của phái Côn Luân, nếu đối phương không thể phá giải thế tấn công lợi hại ấy, nhát kiếm này sẽ lấy hư thành thực, toàn lực tấn công kẻ địch. Nếu đối phương chống đỡ, thế kiếm tấn công ấy sẽ từ thực chuyển thành hư, biến thế để hạ địch.
Mai Giáng Tuyết thấy kiếm thế đánh tới của đối phương mãnh liệt lạ thường, Thiên Tượng đạo nhân lao cả người lẫn kiếm tới, lòng nhủ thầm:
“Nếu mình không đả thương kẻ này chắc chắn sẽ khiến cho sư tỷ nghi ngờ, nhưng nếu đả thương y, quần hào lại sẽ càng hiểu nhầm mình hơn”.
Trong một lúc, nàng chẳng biết đối phó thế nào. Mai Giáng Tuyết chỉ đành múa tít cây ngọc xích trong tay, đánh xéo ra ra một chiêu Như Phong Tự Bế. Thiên Tượng cười lạnh mạnh một tiếng:
“Rơi!” đang nói thì cây trường kiếm trong tay phóng nhanh lên phía trên, mũi kiếm đánh bạt ra ba thước xỉa vào mạch môn cổ tay phải của Mai Giáng Tuyết.
Mai Giáng Tuyết thất kinh, nhưng đã muộn một bước, chỉ đành buông tay phải, cây ngọc xích rơi xuống, Thiên Tượng đạo nhân một kiếm đã đắc thủ, thế là kiếm thế tuôn ra liên miên, trong chốc lát đã đánh ra năm nhát kiếm. Năm nhát kiếm này nhanh nhẹn tuyệt luân, khiến cho Mai Giáng Tuyết phải luống cuống tay chân.
Thiếu nữ áo lam thấy Mai Giáng Tuyết thối lui như thế, trong lòng tựa như rất ngạc nhiên, múa món binh khí lạ trong tay rồi nói:
“Nếu sư muội không đánh lại, hãy tránh qua một bên ...” nàng nói chưa xong Mai Giáng Tuyết đã bắt đầu phản công, cây ngọc xích trong tay trái múa trái đánh phải, đợt tấn công này của nàng đã chặn đứng thế công mãnh liệt của Thiên Tượng đạo nhân, nàng đột nhiên lách người rồi lướt vào trong màn kiếm ảnh của Thiên Tượng đạo nhân.
Động tác của nàng nhanh như điện chớp, chỉ thấy hai bóng người hợp lại rồi phân ra, cả hai nhảy vọt ra sau. Mai Giáng Tuyết cúi người, nhặt thanh ngọc xích trong tay rồi bước ra phía sau hai bước đứng yên ở đấy. Thiên Tượng đạo nhân thì chỉ đứng ngây tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích. Tiêu Dao Tử thấy tình thế không hay, hạ giọng nói với Đại Phương thiền sư:
“Chỉ e Thiên Tượng đạo huynh đã bị nội thương”.
Tiếng nói ấy chưa dứt, chợt thấy thân người Thiên Tượng đạo nhân ngửa ra sau, ngã xuống đất. Thiên Hành đạo nhân chợt tung người vọt lên, đưa tay đỡ lấy người Thiên Tượng đạo nhân đang ngã xuống rồi nhảy vọt thối lui tám thước. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy Thiên Tượng đạo nhân trợn tròn hai mắt, sắc mặt trắng bệch, chẳng nói nổi lời nào. Thiên Hành đạo nhân nhíu mày, hạ giọng hỏi:
“Sư đệ đã bị nội thương? Mau dùng tâm pháp bổn môn vận khí điều tức”.
Y nói cả mấy lượt mà Thiên Tượng đạo nhân tựa như chẳng hề nghe, cả mắt cũng chẳng hề chớp. Thiên Hành đạo nhân cảm thấy sự việc đã nghiêm trọng, vội vàng đẩy một chưởng vào trước ngực Thiên Tượng đạo nhân, nghiêm mặt nói:
“Sư đệ, hãy mau dùng tâm pháp bổn môn vận khí điều tức, đệ có nghe không?” y đẩy ra một chưởng trông rất nhẹ nhàng nhưng thực sự đã ngầm vận chân lực của toàn thân xoa vào huyệt kỳ môn của Thiên Tượng đạo nhân.
Chợt thấy Thiên Tượng đạo nhân đột nhiên chớp hai mắt. Tiêu Dao Tử bước tới, nói:
“Lệnh sư đệ bị thương có nặng không?” Thiên Hành đạo nhân nhẹ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
“Chỉ e không nhẹ!” Tiêu Dao Tử hơi giật mình, nhủ thầm:
“Nàng dùng võ công gì mà lợi hại đến thế?” nhưng miệng thì vẫn nói với vẻ bình tĩnh:
“Lệnh sư đệ công lực thâm hậu, dù cho có bị thương một chút cũng chẳng hề chi, lão hủ biết chút ít y đạo, có thể để cho lão hủ xem thử chăng?”.
Thiên Hành đạo trưởng nhủ thầm:
“Chuyện sư đệ bại trong tay của ả nha đầu này, quần hào đa số đều biết, việc đã đến nước này có che giấu cũng vô dụng”. Thế rồi đặt Thiên Tượng đạo nhân xuống đất, đứng dậy nói:
“Tiêu Dao Tử huynh đã tinh thông y đạo, mong ông ra tay cứu giúp cho lần này”. Trên mặt y hiện vẻ đau buồn, nhưng lời nói thì rất bình tĩnh, nói xong thì rút thanh kiếm bước ra phía trước.
Đại Phương thiền sư thấy người của phái Côn Luân đã bị thương, cho nên không muốn để cho Thiên Hành đạo trưởng ra tay nữa. Nhưng võ công của đối phương cao cường, nếu không ai tự nguyên ra tay, bản thân mình cũng không tiện sai khiến người ta, chỉ đành bước ra nói:
“Đạo huynh hãy chăm sóc thương thế của lệnh sư đệ, lão nạp muốn tiếp mấy chiêu của nữ thí chủ kia”.
Thiên Hành đạo trưởng quay đầu nói:
“Đại sư là người nắm giữ toàn cuộc, đâu thể dễ dàng ra tay, cứ để bần đạo thử ả một phen!”.
Đại Phương thiền sư lắc đầu:
“Đạo huynh từ xa đến đây, người vẫn còn mệt nhọc, chi bằng cứ nghỉ ngơi trước rồi sau đó ra tay cũng không muộn”.
Thiên Hành đạo trưởng nói:
“Không cần, bần đạo phải đòi lại món nợ máu này cho sư đệ”.
Té ra y đã thấy Thiên Tượng đạo trưởng bị thương rất nặng, dù cho có thể giữ được mạng cũng e rằng sẽ tàn phế suốt đời còn lại. Sư huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, tình cảm rất tốt, nay thấy sư đệ bị trọng thương, trong lòng rất đau buồn, nhưng y là người điềm tĩnh, trong lòng tuy đau buồn muôn phần nhưng mặt vẫn trấn tĩnh.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Các người đừng dành nữa!” rồi chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh lướt ra như con chim hải yến. Đại Phương thiền sư định thần nhìn lại, thì ra người ấy chính là Trần Huyền Sương.
Té ra nàng thấy thiếu nữ áo trắng đả thương Thiên Tượng đạo nhân, chợt giật mình, nhủ rằng:
“Ả nha đầu nay mười phần xinh đẹp, lại thân thiết với Nam ca ca, chi bằng cứ mượn dịp này giết chết ả để Nam ca ca khỏi nhớ đến ả nữa”.
Kinh nghiệm giang hồ của nàng chưa có nhiều, lòng yêu ghét lại cực kỳ mãnh liệt, vừa nghĩ đến chuyện ấy thì không cần suy xét nhiều, đột nhiên tung mình nhảy vọt ra. Thiên Hành đạo trưởng liếc mắt nhìn Trần Huyền Sương, đang định lên tiếng ngăn cản, lúc này Trần Huyền Sương đã rút thanh trường kiếm lướt tới phía trước mặt Thiên Hành đạo trưởng, chẳng nói một lời giơ kiếm đánh ra một chiêu Khởi Phụng Đằng Văn, đâm thẳng vào huyệt Huyền Cơ ở trước ngực Mai Giáng Tuyết.
Thiên Hành đạo trưởng thấy nàng cướp phần của mình, cũng chẳng tranh giành với nàng nữa, lạnh lùng hừ rồi thối lui ra sau, liếc mắt nhìn Đại Phương thiền sư:
“Nữ anh hùng này là người của phái nào mà chẳng biết tý quy củ nào cả?”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Đạo huynh cần gì phải câu nệ tiểu tiết, cứ để cho nàng đánh trước trận này!” ông ta không hề biết lai lịch của Trần Huyền Sương, chỉ đành nói lấp liếm cho qua.
Mai Giáng Tuyết múa cây ngọc xích trong tay trái ra, nhẹ nhàng gạt nhát kiếm đâm tới của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương mượn kiếm thế bị bạt ra, đột nhiên xoay người một vòng, thanh kiếm trong tay vẽ ra một vòng tròn đi theo chiều xoay của thân người, lại quét về phía Mai Giáng Tuyết, sau khi nàng vẽ ra vòng kiếm ấy, tựa như kình lực đã tăng hơn nhiều.
Đây là một kiếm chiêu quái dị, trên đời hiếm thấy, chỉ có Tiêu Dao Tử mới có thể nhìn thấy động tác bình thường vô cùng này sự thực là một loại kiếm thuật thượng thừa. Trần Huyền Sương đã mượn kình của kẻ địch, làm mạnh lực của bản thân, lại thêm thế xoay người, cho nên lực đạo tăng lên không ít.
Mai Giáng Tuyết kêu ồ một tiếng, cây ngọc xích trong tay phải đẩy xéo ra, đánh bật kiếm thế của Trần Huyền Sương. Chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau nhức tai, Trần Huyền Sương chợt xoay người sang bên trái, lúc này không những uy lực trên kiếm lại tăng lên hơn nhiều mà thế xoay người cũng tăng lên.
Chiêu kiếm đơn giản này xem ra chẳng có điều gì kỳ lạ, nhưng cao nhân trong toàn trường trong nhất thời đều nghĩ không ra cách phá giải, cánh tay ngoài việc cố chống đỡ, chỉ có một cách là thối lui ra sau. Mai Giáng Tuyết cũng nghĩ không ra cách phá giải, chỉ đành múa cây ngọc xích trong tay, chặn lại thế kiếm ấy.
Đột nhiên, Trần Huyền Sương liên tục múa ra bốn nhát kiếm, mà nhát kiếm trước mạnh mẽ hơn nhát kiếm sau. Khi Mai Giáng Tuyết chặn bốn nhát kiếm ấy, hình như nàng đã không chống chọi nổi, bị kiếm thế chấn động lùi đến một bước, nàng cảm thấy kình đạo trong kiếm thế của đối phương hình như tăng lên rất nhiều.
Ngày lúc này, chợt vọng tới một tiếng hú dài. Âm thanh này nghe rất chối tai, Trần Huyền Sương thâu lại kiếm thế, quay đầu nhìn tới. Quần hào tựa như cũng bị tiếng hí kinh tâm động phách ấy gây chú ý, ai nấy nhìn lơ láo xung quanh.
Khi tiếng hú vẫn chưa dứt, tiếp theo lại vang lên một hồi tiếng nhạc bi thảm vô cùng. Người ta cũng không biết tiếng nhạc ấy được tấu lên bởi loại nhạc cụ gì, nhưng nghe như tiếng nhạc đám ma, hình như có rất nhiều người đang bị đánh bằng roi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Âm thanh ấy tựa như là một bản nhạc có quy luật, nhưng nghe bi thảm và thê lương.
Tiêu Dao Tử chợt ngửa mặt hú một tiếng dài, tiếng hú ấy vang lên, tản vào trong không gian.
Đại Phương thiền sư nhìn Tiêu Dao Tử rồi nói:
“Bản nhạc này thê lương như thế, chắc là Nhạc chủ của Minh Nhạc đã đến?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Tại hạ đã dùng tiếng nhạc trả lời, nếu là Nhạc chủ Minh Nhạc, chắc sẽ có câu trả lời”.
Tiếng nhạc vang vọng một hồi rồi chợt dừng lại. Tiếng nhạc vừa dừng thì tiếp theo lại vang lên ba tiếng trống. Thiếu nữ áo lam chợt mỉm cười, cao giọng nói:
“Các vị hãy đợi trong chốc lát, trống Chiêu Hồn đã nổi, gia sư sắp tới ...” nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Tam sư muội hãy mau lui về!”.
Mai Giáng Tuyết quả nhiên bước lui về phía sau.
Trần Huyền Sương nghe thiếu nữ áo lam kêu như thế, mới biết mình chưa phân thắng bại với Mai Giáng Tuyết, thế là múa cây kiếm xông tới:
“Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, tại sao ngươi đã lui về?”.
Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lùng, ngửa mặt nhìn trời tựa như chẳng hề nghe thấy.
Trần Huyền Sương đang định xông tới trước, chợt nghe Đại Phương thiền sư kêu rằng:
“Nữ thí chủ hãy tạm thời lui về, chúng ta đợi trong khoảnh khắc rồi ra tay cũng không muộn”.
Trần Huyền Sương lui lại, chậm rãi bước về phía Phương Triệu Nam, cười rằng:
“Nam ca ca, huynh có biết sử dụng chiêu thức lúc nãy không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Không!” Trần Huyền Sương cười nói:
“Dù huynh có học cũng khó phát huy uy lực, nếu không muội đã truyền chiêu này cho huynh ...”.
Phương Triệu Nam đang định trả lời chợt nghe tiếng nhạc chối tai lại vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ở phía đông có một đám quái nhân ăn mặc kỳ lạ bước ra. Hai người đi đầu trông rất cao lớn, người mặc đồ trắng, ở eo có cột túi vải, trong tay mỗi người giơ cao một cái gậy khóc tang, khi đi thì người cứ lắc la lắc lư. Phía sau hai người cao lớn ấy là một đám người ăn mặc quái dị, trong tay cầm các loại nhạc khí kỳ lạ, hoặc thổi hoặc đánh đi về phía trước. Trần Huyền Sương nhíu mày, nói:
“Nam ca ca, những kẻ này trông rất khó coi, cứ giống như ma quỷ, không biết cố ý cải trang thành hay là bẩm sinh như thế?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Giữa thanh thiên bạch nhật đâu có ma quỷ, chắc là người cải trang đấy”.
Trần Huyền Sương lo lắng, nghe Phương Triệu Nam nói đó là người cải trang, cho nên cũng bạo dạn hơn nhiều. Đám quái nhân ấy càng đến gần thì bộ dạng càng rõ ràng hơn. Sau hai tên đầu trâu mặt ngựa cao lớn là tám phụ nữ tóc xõa dài, người mặc gấm màu trắng đi chân không, khiêng một cái kiệu nhỏ màu xanh, đi phía sau đám người trông như ma quái ấy. Tám thiếu nữ mặc y phục màu trắng khiêng kiệu thì ai nấy xinh đẹp. Cái kiệu phủ màn màu xanh, tấm màn không ngừng lay động trong gió, đôi dày thêu hoa ẩn hiện sau tấm màn. Tiếng nhạc khó nghe chợt ngừng lại, đám quái nhân trông như ma quỷ mau chóng tản ra, tám thiếu nữ áo trắng đi chân không xõa tóc khiêng kiệu tiếp tục bước tới.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Giở trò chẳng phải người chẳng phải ma, không biết có ý gì, chả lẽ định dùng trò này để nhát chúng ta sao?”.
Tám thiếu nữ khiêng kiệu chậm rãi bước đến gần quần hào còn bảy tám thước, đặt cái kiệu xuống rồi thối lui ra sau mấy bước, đứng xếp hàng ngang sau cái kiệu, cách đám quái nhân kia khoảng hai thước.
Đại Phương thiền sư cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu:
“Người trong kiệu có phải Minh Nhạc Nhạc chủ chăng? Bọn lão nạp đã đến đây theo lời mời, Nhạc chủ không nên cố ý bày trò ...” ông ta hỏi cả mấy tiếng mà chẳng ai trả lời.
Không những người trong kiệu chẳng trả lời mà cả tám thiếu nữ áo trắng khiêng kiệu và đám quái nhân cũng tựa như chẳng hề nghe, ai nấy đứng sững ra ở đấy như tượng đá, cả thân người cũng chẳng hề nhúc nhích.
Đại Phương thiền sư tuy là người điềm tĩnh, nhưng thấy thế cũng khó chịu nỗi, ông ta giơ tay phẩy một cái, mười tám nhà sư mình khoác cà sa màu vàng lập tức cầm thiền trượng chạy đến cái kiệu màu xanh.
Tám thiếu nữ áo trắng đều thò tay vào áo tuốt thanh miến đao sáng quắc ra khỏi vỏ.
Tiêu Dao Tử hơi nhíu mày, hạ giọng nói với Đại Phương thiền sư:
“Thanh miến đao trong tay tám thiếu nữ ấy sắc bén vô cùng, tốt nhất đừng chạm vào binh khí của bọn họ”.
Đại Phương thiền sư cao giọng nói:
“Nhạc chủ đã mời chúng tôi đến đây, sao không chịu xuất hiện gặp gỡ? Nếu cứ giả thần giả ma nữa, đừng trách bọn lão nạp không nói đến quy củ võ lâm ...” nói chưa xong, chợt nghe trong kiệu vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Không ngờ các vị đến trước, nhất thời trở tay không kịp, khiến cho các vị phải đợi lâu”. Lời nói rất dịu dàng, dễ nghe vô cùng.
Âm thanh vừa dứt, tấm màn được vén lên, một phụ nữ toàn thân mặc đồ đen chậm rãi bước ra. Hàng trăm ánh mắt của quần hào đều nhìn về phía người phụ nữ ấy.
Chỉ thấy mụ ta mặt vàng nhạt, mày rậm, miệng rộng, diện mạo khó coi vô cùng, nhưng thân hình thì nhỏ nhắn, bàn tay trắng như ngọc, ngoại trừ diện mạo, thân hình của mụ ta ai nhìn cũng thích.
Đại Phương thiền sư quay đầu nhìn Tiêu Dao Tử, thì thầm hỏi:
“Tiêu huynh có biết người này không?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Năm xưa khi động thủ với mụ ta, mụ ta đã che mặt, tại hạ tuy không thấy rõ bộ mặt, nhưng khi bị thương đã lột được mạng che mặt của mụ ta, cho nên nhớ rằng không phải là dáng người ấy”.
Chợt nghe Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Dù cho ngươi có mang mặt nạ da người cũng không thoát được đôi mắt thần của lão phu”.
Người phụ nữ mặc đồ đen ấy chợt xoa tay lên mặt, cười rằng:
“Đúng vậy, ta đang mang mặt nạ da người, đến khi các ngươi thấy mặt thật của ta, chỉ e còn cách cái chết không xa mấy”.
Quần hào định thần nhìn lại, thấy khuôn mặt vàng ệch của mụ ta chợt trở thành màu đỏ tươi. Đại Phương thiền sư nhủ thầm:
“Chả lẽ mụ ta đã mang mặt nạ da người nhiều lớp, sao chỉ cần vuốt một cái thì sắc mặt đã trở thành màu đỏ?”.
Chợt nghe phụ nữ mặt đỏ ấy cười rằng:
“Các vị từ xa đến đây là khách, dù cho là đến chịu chết, ta trước tiên cũng phải tận hết tình chủ, sau đó ra tay cũng chẳng muộn”. Nói xong thì giơ tay vẽ vào không trung một vòng tròn, tiếng nhạc khó nghe ấy lại vang lên. Tiếp theo từ trong bụi hoa có một đám người trên mặt bôi năm màu sáu sắc, quần áo kỳ quái chạy ra, trong tay mỗi người không phải hai cái ghế thì một cái bàn. Trong khoảnh khắc, ở bãi đất trống đã có mười mấy cái bàn, tiếp theo là dòng người không ngớt bưng thức ăn ra, chỉ trong một tuần trà, trên bàn đều đã bày sẵn thức ăn. Người phụ nữ mặt đỏ ấy cung tay cười rằng:
“Mời các vị hãy uống một chén rượu Chiêu Hồn, để khỏi mang bụng đói đến suối vàng”.
Đại Phương thiền sư đưa mắt nhìn quần hào, nhủ thầm:
“Nhiều người nấp ở đây mà mình chẳng thấy, nhưng sao lại có nhiều đồ vật thế này ...” đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy đám quái nhân ấy đã lẩn mất trong vườn hoa. Bên tai lại vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Mời các vị cứ chọn chỗ ngồi!” thế rồi cất bước tới chiếc ghế ở giữa ngồi xuống.
Tiêu Dao Tử thì thầm nói với đối phương thiền sư:
“Trước tiên chúng ta hãy ngồi vào ghế, hãy hỏi dụng ý mụ ta mời chúng ta đến đây rồi ra tay cũng không muộn, chỉ cần đừng đụng vào rượu thịt”.
Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Kẻ này có phải là Nhạc chủ Minh Nhạc không, hiện nay vẫn chưa biết được, chi bằng cứ nghe mụ ta nói xong rồi ra tay cũng chẳng muộn, dù sao chúng ta cũng có mang theo lương khô, không đến nỗi bị bỏ đói, cứ ra tay muộn hơn cũng chẳng hề gì”. Ý nghĩ ấy lướt qua, gật đầu cười rằng:
“Tiêu huynh nói phải”. Thế rồi phất tay, cao giọng nói:
“Các vị hãy ngồi vào chỗ nhưng không nên dùng rượu thịt trên bàn”.
Nói xong thì sải bước tới, ngồi xuống đối diện với người đàn bà mặt đỏ ấy. Tiêu Dao Tử đi sát theo sau Đại Phương thiền sư, cũng ngồi cùng một bàn với người đàn bà mặt đỏ ấy. Tụ Thủ Tiều Ẩn lướt mắt nhìn Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa, Cát Thiên Bằng, Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Thiên Phong đạo trưởng ... hạ giọng nói:
“Chúng ta hãy ngồi vào bàn ở giữa!”.
Sáu người ấy đã hiểu ý Tụ Thủ Tiều Ẩn, bởi vì khi ra tay họ sẽ cùng dùng Thất Tinh Độn Hình trận pháp để vây đánh nhạc chủ Minh Nhạc, cho nên bước tới ngồi ở bàn ở giữa.
Quần hào đều đã ngồi vào chỗ.
Bàn ở giữa có tất cả mười người ngoại trừ người đàn bà mặt đỏ, chín người còn lại đều không phải là người trong Minh Nhạc. Thực ra chỗ ngồi ở đây trống quá nửa, ngoại trừ bọn quần hào Đại Phương thiền sư, người trong Minh Nhạc chỉ có người đàn bà mặt đỏ ngồi vào trong chỗ.
Tám thiếu nữ mặc đồ trắng đi chân không, tay cầm miến đao xếp thành hình chữ nhất đứng phía sau lưng người phụ nữ mặt đỏ. Còn đám quái nhân kỳ dị kia thì đứng yên ngay tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích. Buổi tiệc rất kỳ lạ, khách thì có đến mấy chục người, còn chủ chỉ có một. Người đàn bà ấy nâng chén rượu, đứng dậy nói:
“Các vị từ xa đến Tuyệt Mệnh cốc, dự tiệc Chiêu Hồn của ta, tấm lòng chịu chết ấy thật sự đáng khâm phục, trước tiên xin mời cạn chén này”. Nói xong thì nâng chén uống cạn. Quần hào vẫn ngồi yên, chẳng ai nâng chén.
Đại Phương thiền sư chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Nhạc chủ mời chúng tôi đến đây, rốt cuộc có dụng ý gì? xin hãy nói rõ ...”.
Người đàn bà ấy cười:
“Ta chẳng phải đã nói với các người rồi chăng, chén rượu này là đáp tạ tấm thịnh tình đến chịu chết của các vị ...”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nhẹ nhàng đè chén rượu trên bàn, cả chén rượu lõm xuống mặt bàn, lạnh lùng nói:
“Điều đó thì chưa chắc, nếu không tin thì chi bằng mời Nhạc chủ ra tay xem thử!”.
Người đàn bà ấy cười khanh khách rồi nói:
“Các vị đã trúng kịch độc, không cần ra tay e rằng cũng khó sống nỗi đến mười hai canh giờ”.
Bà ta vừa nói ra, quần hào đều giật mình, ai nấy đều vận khí xem thử mình có thực sự trúng độc không.
Người đàn bà mặt đỏ thấy vẻ hoảng hốt của quần hào, nén không được nụ cười mỉm, lại đưa tay vuốt lên mặt nữa, bộ mặt đỏ như máu lập tức biến thành màu đen. Bà ta mỉm cười, lộ hàm răng trắng đều, nói tiếp:
“Loại độc các vị đã trúng tuy không màu không vị, nhưng nếu không có thuốc giải của ta chế ra, trong thiên hạ không ai có thể cứu nổi ...”.
Hầu Chấn Phương ngầm vận khí, cảm thấy hình chẳng hề trúng độc, thế rồi không khỏi nổi giận vỗ bàn đứng dậy quát:
“Ngươi dám nói càng cái gì?”.
Y đứng dậy, Ngũ Tông Hán, Ngũ Tông Nghĩa, Cát Thiên Bằng, Trương Phụng Các, Thiên Phong đạo trưởng đều đứng dậy theo, tựa như muốn ra tay.
Người đàn bà mặt đen tựa như chẳng thèm để ý đến tình thế kiếm rút cung căng ấy. Bà ta điềm nhiên cười rồi nói:
“Nếu các vị không tin đã trúng độc, chi bằng cứ hít dài một hơi thử xem trong nội phủ có điều chi khác lạ không”.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương quả nhiên làm theo, hít dài một hơi. Chỉ thấy hương hoa thơm ngát chứ chẳng có điều gì khác lạ, trong lòng càng tức giận hơn, giơ tay vỗ thẳng tới một chưởng, miệng còn mắng rằng:
“Lời bịa đặt làm sao có thể lừa được ta!” người đàn bà mặt đen ấy tựa như chẳng hề để ý đến chưởng thế, cũng không lách người né tránh, cũng chẳng giở tay chống đỡ, chỉ đứng yên ở một chỗ, chịu đựng chưởng ấy.
Hầu Chấn Phương cách bà ta rất gần, chỉ cần giở tay lên đã chạm tới. Nhưng y cảm thấy sau khi vỗ trúng vào người bà ta, chưởng thế của y cứ trượt qua một bên như chạm vào rêu, may mà y đã sớm giữ kình đạo lại một nửa, nếu không chưởng ấy trượt ra thì y đã đứng không vững nữa.
Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa thấy chưởng thế của Hầu Chấn Phương trượt qua một bên, còn người đàn bà ấy vẫn đứng ngay tại chỗ, chân vẫn không hề nhúc nhích, thế là quát lớn một tiếng, đấm ngang ra một quyền.
Y ngồi bên cạnh người đàn bà ấy, chỉ cần vươn tay ra thì có thể chạm đến các yếu huyệt trên người bà ta, quyền ấy của y đánh thẳng vào huyệt Phong Phủ trên vai phải của bà ta. người đàn bà này tựa như không hề biết điều ấy, chỉ nhìn Đại Phương thiền sư cười rằng:
“Các người chỉ có hai con đường, một là chết, hai là sống ...” chợt nghe Ngũ Tông Nghĩa kêu hự một tiếng ngã lăn qua một bên. Tụ Thủ Tiều Ẩn vươn tay phải, một luồn tiềm lực phóng ra chặn Ngũ Tông Nghĩa lại. Lúc này Tiêu Dao Tử cũng chụp Ngũ Tông Nghĩa, nhẹ nhàng đẩy lên lưng y một chưởng, hạ giọng nói:
“Ngũ huynh hãy mau ngồi xuống, vận khí điều tức”.
Đại Phương thiền sư phất tay trái, ngăn lại thế kiếm rút cung căng lúc này, tiếp tục lạnh lùng hỏi:
“Đường sống thì thế nào, đường chết thì thế nào?”.
Người đàn bà mặt đen ấy mỉm cười, lộ hàm răng trắng đều, cười rằng:
“Nếu muốn sống thì phải lập tức thề độc, ta sẽ ban cho các ngươi vài viên thuốc giải, nhưng từ rày về sau phải nghe lệnh của ta, không được cãi lại. Nếu muốn chết thì càng dễ hơn, ta chỉ cần tấu lên khúc nhạc đám ma lúc nãy, khiến chất kịch độc trong toàn thân các ngươi phát tác, các người sẽ chẳng còn ai sống đến trưa ngày mai”.
Đại Phương thiền sư nghe bà ta nói rất thành thực, lòng nhủ rằng:
“Mụ ta nói thành thực như thế, hình như chúng ta quả thực đã trúng độc, nhưng từ sau khi vào Tuyệt Mệnh cốc, cả một giọt nước mọi người cũng chẳng uống, làm sao có thể trúng được kịch độc, chi bằng cứ khích mụ ta xem sao”. Ý nghĩ ấy lướt qua thế rồi mỉm cười:
“Lời Nhạc chủ khiến cho lão nạp thắc mắc, bọn chúng tôi từ sau khi vào cốc chẳng uống một giọt nước, sao lại có thể trúng kịch độc?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hơi nhíu mày:
“Chúng ta vào Tuyệt Mệnh cốc thì đã không còn nghĩ đến chuyện sống chết nữa, có trúng độc hay không cũng chẳng quan trọng ...”.
Chợt Thần Chung đạo nhân ngồi bên cạnh đứng dậy, tiếp lời:
“Theo ý bần đạo chi bằng sớm động thủ để phân thắng bại”.
Quần hào đều đứng dậy lên tiếng phụ họa, tình thế lại căng thẳng.
Người đàn bà mặt đen ấy chợt đưa tay vuốt lên mặt một cái, bộ mặt đen như than chợt biến thành màu xanh nhạt. Chỉ nghe bà ta cười lạnh lẽo:
“Các ngươi đều muốn ra tay sớm, thì hãy cứ ra tay, nhưng không biết các ngươi cùng tiến lên hay là từng người đơn đả độc đấu?” tiếng cười lạnh của bà ta tuy không lớn, nhưng cứ như đâm vào trong tai người ta.
Ngoại trừ bọn Đại Phương thiền sư công lực thâm hậu, định lực cao cường, đa số người nghe tiếng cười lạnh ấy thì lòng đều chấn động, lại thêm sắc mặt thường hay biến đổi của bà ta khiến cho mọi người đều có cảm giác ma quái khó lường. Nếu không phải họ đều là những người lớn gan, có lẽ đã không chịu nổi cảnh tượng kinh dị này.
Khoảng một tuần trà trôi qua, Tụ Thủ Tiều Ẩn mới lạnh lùng nói:
“Ngươi đã khiêu chiến anh hùng thiên hạ, đương nhiên chẳng để bọn ta trong lòng, lão phu ...”.
Ông ta nói chưa xong, chợt một người lớn giọng quát:
“Lão phu muốn thử trước võ công của người tự xưng là đệ nhất cao thủ ở Trung Nguyên”. Quần hào quay đầu nhìn qua chỉ thấy một ông già lùn và mập chậm rãi bước ra, đó chính là Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa.
Người đàn bà ấy cười rằng:
“Nghe khẩu khí của ngươi, hình như ngươi không phải được mời đến đây ...”.
Bạch Trác Nghĩa nói:
“Đúng vậy, lão phu từ Tây Vực đến đây, tuy chưa nhận được thiệp mời nhưng cũng mến tiếng mà đến”.
Người đàn bà mặt xanh đột nhiên cười khanh khách rồi nói:
“Hay lắm! Ngươi đã tự tìm đến đây, để ta khỏi muôn dặm bôn ba đến tìm các ngươi ...”.
Bạch Trác Nghĩa cười lạnh rồi giở tay phải đấm tới, miệng quát lớn:
“Trước tiên hãy thử Vô Ảnh thần quyền của lão phu như thế nào đã!” một luồng ám kình im hơi lặng tiếng giáng tới, người đàn bà mặt xanh tựa như không ngờ quyền phong của đối phương không hề có âm thanh gì. Bà ta chỉ cảm thấy một luồng ám kình giáng vào ngực, lập tức đứng không vững, hai vai lắc lư mấy lần rồi mới gượng lại được. Bạch Trác Nghĩa vừa một đòn đã đắc thủ, không đợi đối phương phản công, hai quyền đã đấm ra liên tục. Người đàn bà ấy đột nhiên phất hai tay, những quái nhân đứng sau lưng bà ta đột nhiên giở những nhạc khí trong tay, bắt đầu tấu lên khúc nhạc khó nghe.
Chỉ thấy ống tay áo của bà ta phất nhẹ, luồng ám kình của Bạch Trác Nghĩa đánh ra bị ống tay áo của bà ta gạt qua một bên. Khi ống tay áo múa lên, tựa như có một luồng chân lực mạnh mẽ vô cùng, không những đánh bật quyền phong của Bạch Trác Nghĩa ra mà còn có một nguồn lực phản chấn bật ngược trở lại.
Lúc mới đấm mấy quyền ban đầu, Bạch Trác Nghĩa không hề có cảm giác gì, nhưng dần dần đã cảm thấy lực phản chấn của đối phương càng lúc càng mạnh, khi quyền phong chạm tới ống tay áo của đối phương, y lập tức cảm thấy có một luồng ám kính bắn ngược trở lại.
Tụ Thủ Tiều Ẩn thầm quan sát, cảm thấy Bạch Trác Nghĩa dần dần không chống chọi nổi, thế rồi lập tức chậm rãi bước ra, đứng vào vị trí chủ chốt của trận pháp Thất Tinh Độn Hình.
Ông ta vừa rời chỗ ngồi, Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Cát Thiên Bằng, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Thiên Phong và Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa đều đứng dậy, bước vào trận thế Thất Tinh.
Hành động của những người này nhanh chóng vô cùng, trong chớp mắt đã hình thành trận pháp Thất Tinh Độn Hình, bao vây người đàn bà mặt xanh ở giữa.
Người đàn bà mặt xanh đột nhiên lướt người lên, hai tay áo phất vào nhau, đánh lui Bạch Trác Nghĩa rồi sau đó vọt ngược ra sau, chạy vào trong rừng hoa. Tám thiếu nữ mặc áo trắng cùng với đám quái nhân cũng chạy theo người đàn bà ấy.
Tụ Thủ Tiều Ẩn quay lại nhìn Đại Phương thiền sư rồi nói:
“Lão thiền sư, chúng ta đuổi theo!” nói xong thì tung người vọt trước, đuổi ra phía trước. Đại Phương thiền sư rốt cuộc vẫn là chưởng môn của một phái, hơi lưỡng lự rồi mới nói:
“Đuổi!” đến khi ông ta quyết định đuổi, thiếu phụ áo đen và bọn Tụ Thủ Tiều Ẩn đã lẩn vào trong rừng hoa chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Quay đầu nhìn lại, thiếu nữ áo lam và Mai Giáng Tuyết đứng bên cạnh cũng đã không biết đi từ lúc nào. Tiêu Dao Tử chợt rút thanh kiếm:
“Sử huynh chỉ e đã trúng quỷ kế của mụ yêu phụ, chúng ta hãy mau đuổi theo tiếp ứng. Nói xong thì cầm kiếm chạy trước. Quần hào đều đứng dậy phóng ra phía trước. Những người này đa số là kẻ nóng tính, cứ vừa chạy vừa múa tít binh khí trong tay đánh vào cây cỏ hai bên. Chỉ thấy lá cây rơi lả tả, tiếng tách tách vang lên không ngớt trong tai. Rừng hoa này rất rộng, kéo dài theo một sơn cốc, mọi người cảm thấy địa thế dần dần thấp xuống, tựa như đó là một con dốc.
Tiêu Dao Tử vừa chạy về phía trước vừa dò xét tình thế xung quanh, chỉ thấy một bên là vách núi dựng đứng cao đến hàng trăm trượng, tuy khinh công giỏi cũng khó leo trèo, còn một bên là đỉnh núi mây mù vây phủ, đám người đàn bà ấy chạy vào trong đỉnh núi ấy, Tụ Thủ Tiều Ẩn không thể nào đuổi theo được. Con đường duy nhất có thể đi chính là chạy men theo rừng hoa ...
Đang suy nghĩ thì mọi người đã chạy đến cuối rừng hoa, cảnh vật đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy một vách núi cao hơn mười trượng giăng ngang cản lối, đi vòng qua vách núi ấy là một thạch cốc vừa hẹp vừa dài. Thạch cốc này dài không quá năm trượng, rộng chỉ chứa đủ hai người sánh vai bước qua, vách núi hai bên trơn tuột, dù khinh công tuyệt thế cũng khó trèo lên.
Tiêu Dao Tử ngừng bước, quay đầu lại nói:
“Ả yêu phụ ấy không những thủ đoạn độc ác mà cũng rất giàu tâm cơ, Sử huynh e rằng đã bị mụ ta dụ vào trong cốc ...”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Ở đây chỉ có một con đường, chúng ta hãy vào xem thử!”.
Khi hai người đang nói thì đột nhiên ở đầu bên kia có hai người cao lớn mặc áo trắng, eo thắt dây gai, mỗi người cầm một cây gậy khóc tang to như trái hạch đào, lảo đảo bước tới.
Tiêu Dao Tử hạ giọng nói:
“Hai tên này chính là kẻ dẫn đường khi ả yêu phụ xuất hiện, xem ra ả chắc chắn ở trong cốc này, Sử huynh tám phần đã bị dụ vào trong cốc, chúng ta hãy xông tới tiếp ứng ông ta”.
Đại Phương thiền sư nhủ thầm:
“Cốc này nhỏ hẹp, người đông thì càng khó xoay trở tay chân, chi bằng cứ chọn vài người võ công cao cường vào trong cốc xem thử rồi tính tiếp”. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta quay đầu lại nói với quần hào:
“Trong cốc này có lẽ có cường địch mai phục, các vị hãy tạm thời chờ ở ngoài cốc, lão nạp và Tiêu huynh vào xem thử trước”.
Tiêu Dao Tử rút cây trường kiếm trong tay, phóng vào trong cốc trước. Hai kẻ thân hình cao lớn kia vừa thấy Tiêu Dao Tử phóng vào trong cốc thì đột nhiên bước thật nhanh tới.
Đại Phương thiền sư tay cầm t
“Tam muội đứng dậy”.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi ngẩng mặt lên hỏi:
“Chuyện gì?”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Hai người ấy ngồi sánh vai bên nhau, lời tình thỏ thẻ tựa như rất sung sướng”.
Chỉ nghe nàng điềm nhiên nói:
“Có gì hay mà nhìn, đừng nhìn nữa! Đại sư tỷ hãy ngồi điều tức một lát, trận đại chiến này nếu xảy ra sẽ rất kịch liệt”.
Thiếu nữ áo lam mỉm cười:
“Sư muội đừng lo lắng, sư phụ đã sắp xếp hết tất cả, chả lẽ chúng ta thực sự phải đấu với bọn chúng ư?”.
Hai người này nói chuyện tuy lớn, nhưng quần hào đều đang tịnh tọa diều tức, xung quanh lặng như tờ, cho nên quần hào đều nghe lời đối đáp của họ rõ mồn một.
Đại Phương thiền sư hơi hé mắt lướt nhìn hai thiếu nữ ấy rồi chậm rãi nhắm lại. Thiếu nữ áo lam thấy sư muội không chịu đứng dậy, cũng chậm rãi ngồi xuống, nói:
“Đến khi mở tiệc Chiêu Hồn, những người này đều gặp kiếp nạn, vị tình lang ca ca của muội cũng khó thoát khỏi cái chết, chả lẽ muội thật sự chắp tay đứng nhìn ư?”.
Mai Giáng Tuyết chợt quay đầu nhìn sư tỷ rồi nói:
“Đàn ông trong thiên hạ đâu mà chẳng có, y chết đi có gì đáng lo”.
Thiếu nữ áo lam mỉm cười:
“Chả trách nào sư phụ thường khen ngợi muội, bảo rằng thất tình lục dục của muội đã nhạt phai, sau này y bát của sư phụ chắc chắn sẽ thuộc về muội”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Lớn nhỏ đều có thứ tự, đại sư tỷ võ công, cơ trí, thủ đoạn đều hơn hẳn tiểu muội, muội làm sao dám mơ tưởng?”.
Thiếu nữ áo lam chợt nghiêm nghị, nói:
“Nếu sư phụ chọn sư muội thì sao?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đừng nói là sư phụ không chọn muội, dù cho có chọn muội, muội cũng sẽ nhường cho sư tỷ”.
Thiếu nữ áo lam im lặng không nói, ngẩng mặt nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, một lúc lâu mới mỉm cười nói:
“Mong sư muội giữ lấy lời này, sư tỷ chắc chắn sẽ báo đáp”. Mấy câu ấy rất nhỏ, ngoại trừ những người ngồi gần nhất, đa số đều không nghe được.
Gió núi thổi tới một làn u hương, đột nhiên từ xa vọng lai một tiếng hú dài, xé vỡ không trung tĩnh lặng. Tiêu Dao Tử chợt đứng dậy nói:
“Đến rồi”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Có phải Thần Chung đạo nhân?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Đúng vậy, tiếng hú ấy tuy không phải của y, nhưng y chắc chắn đã đích thân dẫn đệ tử trong phái đến đây”.
Đại Phương thiền sư đứng dậy nói:
“Lão nạp phải đích thân dẫn đệ tử của bổn môn ra nghênh đón Thần Chung đạo huynh”. Tiêu Dao Tử nói:
“Đại sư không cần nhiều lễ, bọn họ sắp tới”. Người đang nói thì trong rừng hoa có mấy bóng người lướt tới như sao xẹt. Quần hào đều đứng dậy quay đầu nhìn tới, chỉ thấy bóng người ấy trong chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ. Người đi đầu là một ông già râu bạc trắng dài đến tận ngực, mình mặc đạo bào màu xanh, mày tằm mắt phượng, mặt vuông tai lớn, tướng mạo trông rất uy võ, đó chính là Thần Chung đạo nhận chưởng môn phái Võ Đang.
Đại Phương thiền sư lật đật chạy tới mấy bước, chắp tay trước ngực rồi cười rằng:
“Không biết đạo huynh giá đáo, lão nạp không thể dắt đệ tử bổn môn nghênh đón từ xa, thất kính thất kính!”.
Thần Chung đạo trưởng chắp tay trước ngực cười rằng:
“Nào dám, nào dám, bần đạo vì đốc thúc đệ tử bổn môn tập luyện Ngũ Hành kiếm trận không thể đến sớm, làm phiền đại sư và các vị chờ đợi lâu”. Ông ta hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Bần đạo tuy đến trễ một bước nhưng cũng đã mời được bốn cao thủ của hai phái Côn Luân, Thanh Thành đến đây, có lẽ cũng có thể bù tội đến trễ của bần đạo”.
Đại Phương thiền sư nheo mắt nhìn qua, thấy phía sau lưng Thần Chung đạo trưởng có bốn người đang đứng, ai nấy đều mặc đạo bào, lưng dắt trường kiếm, tuổi đều trên năm mươi, tinh thần xung mãn, ánh mắt sáng quắc, vừa nhìn thì đã biết đó là cao thủ nội gia.
Thần Chung đạo nhân lách người lui ra sau một bước, chỉ hai người ở bên trái cười rằng:
“Đây là hai vị đạo huynh Tùng Phong, Tùng Nguyệt của phái Thanh Thành”.
Thần Chung đạo trưởng nói đến đây, xoay người nhìn hai đạo nhân phía bên phải, nói rằng:
“Đây là hai vị đạo huynh Thiên Hành, Thiên Tượng của phái Côn Luân”.
Đại Phương thiền sư chưa kịp lên tiếng, Thiên Hành đạo trưởng đã cướp lời:
“Chưởng môn tệ phái được lời mời của một vị đạo hữu ở Thiên Sơn đi tìm thuốc vẫn chưa về, huynh đệ chúng tôi nhận được thư mời của Thần Chung đạo trưởng đã lập tức lên đường đến đây dự hội”.
Thần Chung đạo trưởng tiếp lời:
“Đại sư không cần hành lễ nữa, nay quần hào tụ tập ở đây chắc chắn phải có người phát ra hiệu lệnh, chủ trì đại cuộc, người đó đương nhiên chính là lão thiền sư. Còn bần đạo và các vị đạo huynh Tùng Phong, Tùng Nguyệt, Thiên Hành, Thiên Tượng đều là bằng hữu lâu năm, có thể thay mặt cho họ, cung thỉnh đại sư chủ trì đại cuộc, chúng tôi sẽ nghe sai khiến”.
Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Tình thế trước mắt rất nguy hiểm, không nên khách sáo nhiều nữa”. Thế rồi mới nói:
“Được các vị hậu ái như thế, lão nạp cung kính không bằng tuân lệnh”.
Lúc này Thần Chung đạo nhận phẩy tay ra phía sau, bảy đạo sĩ mang theo bội kiếm đang đứng ở cách một trượng vội vàng chạy tới, tất cả đều cúi người làm lễ.
Đại Phương thiền sư thấy tuổi của bảy người này đều trên tam tuần, dưới tứ tuần, trên người ai nấy đều cắm hai thanh trường kiếm.
Thần Chung đạo nhân chỉ bảy người ấy cười rằng:
“Bảy người này là đệ tử có võ công cao nhất trong bổn môn, thành thục Ngũ Hành kiếm trận của bổn môn, năm người là chính, hai người là phụ, nếu đại sư cần dùng đến họ xin cứ sai khiến”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Đạo huynh sắp xếp thật chu đáo, lão nạp cảm kích không nguôi”.
Thần Chung đạo trưởng mỉm cười:
“Cả hai chúng ta đều cùng kẻ thù, đâu còn phân biệt gì nữa”. Nói xong, ông ta xoay người quay sang cung kính hành lễ với Tiêu Dao Tử rồi nói:
“Đệ tử bất tài tuy đã là chưởng môn, lại còn làm phiền sư thúc phải giúp đỡ, đệ tử thật cảm thấy không yên”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Đại chiến lần này có thể là kiếp nạn lớn nhất trong hàng trăm năm nay của võ lâm, nếu có thể vượt qua mối nguy này ta cũng nên lui ẩn ở chốn núi rừng, suốt đời này không bước vào giang hồ nữa”.
Thần Chung đạo nhân nói:
“Ở hậu sơn của núi Võ Đang có mấy nơi phong cảnh tuyệt đẹp, chi bằng sư thúc hãy chọn một nơi xây một mái nhà tranh để tịnh tu, một là có thể chỉ điểm võ công cho các đệ tử, hai là bọn đệ tử có thể tỏ chút lòng hiếu kính với sư thúc”.
Tiêu Dao Tử cười nói:
“Chuyện này sau này hãy tính, trước mắt hãy tìm cách đối phó cường địch”.
Thần Chung đạo nhân đưa mắt nhìn Mai Giáng Tuyết và thiếu nữ áo lam ngồi ở dưới đất, hạ giọng hỏi Đại Phương thiền sư:
“Đại sư, hai vị cô nương này là ai?”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Hai vị cô nương này đều là đệ tử đích truyền của Nhạc chủ Minh Nhạc”.
Thần Chung đạo nhân cười rằng:
“Đại sư vẫn chưa gặp mặt Nhạc chủ Minh Nhạc ư?”.
Đại Phương thiền sư cười rằng:
“Chưa, kẻ này cứ giả vờ bí ẩn, bảo rằng sau khi trời tối mới chịu xuất hiện”.
Thần Chung đạo nhân hơi suy nghĩ rồi cười:
“Giờ đây hai ả này tuy bị chúng ta bao vây, nhưng một khi cường địch xuất hiện, chúng ta trước sau đều gặp địch, theo ý của bần đạo, chi bằng hãy bắt sống hai kẻ này làm con tin, không biết ý đại sư thế nào?”.
Đại Phương thiền sư hơi trầm ngâm, không trả lời được.
Tụ Thủ Tiều Ẩn chợt chen vào nói:
“Lão hủ tán thành cao kiến của Thần Chung đạo huynh, hai ả nha đầu này võ công không kém, trước tiên bắt sống bọn họ để làm giảm thực lực của kẻ địch”.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương nói:
“Hai bên đã là kẻ địch của nhau, đâu cần nói đến đạo nghĩa nữa, huynh đệ cũng cảm thấy trước tiên nên bắt hai ả này làm con tin”.
Quần hào đều lên tiếng phụ họa, đều là ý muốn bắt sống hai thiếu nữ để trừ cái họa nội ứng đồng thời giảm thực lực của kẻ địch.
Hai thiếu nữ ấy ngồi rất gần, đã nghe rõ ràng những lời bàn bạc của quần hào.
Thiếu nữ áo lam chợt mở to hai mắt, hạ giọng nói với Mai Giáng Tuyết:
“Tình thế trước mắt không thể kéo dài được, xem ra bọn chúng sắp đối phó với chúng ta, sư phụ không biết đã khai quang hay chưa ...” nói chưa xong, từ xa đã nghe tiếng trống vọng tới. Thiếu nữ áo lam chợt phấn chấn tinh thần, nói:
“Đó chẳng phải là tiếng chuông khai quan của sư phụ sao?”.
Mai Giáng Tuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải chờ mấy canh giờ nữa trời mới tối”.
Thiếu nữ áo lam cười:
“Sau khi nhị sư muội gặp sư phụ, chắc chắn sẽ cho sư phụ biết chuyện chúng ta bị bắt giữ làm con tin, dù cho người không đích thân đến cũng sẽ phái trợ thủ đến giúp đỡ chúng ta”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Kẻ địch trước mắt đều là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong võ lâm, nếu sư phụ không thể đích thân đến mà chỉ sai người tương trợ thì cũng chẳng ích gì”.
Thiếu nữ áo lam đưa mắt nhìn quanh, nói:
“Sư muội hãy chuẩn bị đi thôi, xem ra bọn chúng đã sắp ra tay”.
Té ra Đại Phương thiền sư không tiện chần chừ khi quần hào đã lên tiếng nữa, chỉ đành ngẩng đầu nói:
“Nếu các vị đã chủ trương bắt sống hai thiếu nữ trước, lão nạp cũng không tiện giữ mãi ý kiến của mình”.
Quần hào đều thấy Mai Giáng Tuyết bị thương trước Vô Ảnh thần quyền ở đỉnh Minh Nguyệt, lại thấy thiếu nữ áo lam tỷ thí nội công với Tụ Thủ Tiều Ẩn, trong lòng không nắm chắc sẽ thắng, không muốn tùy tiện ra tay, cho nên trong một lúc chẳng ai dám đứng ra.
Hai người Thiên Hành và Thiên Tượng của phái Côn Luân thấy quần hào bàn cãi với nhau, đều quyết trước tiên bắt sống hai thiếu nữ ấy, nào ngờ Đại Phương thiền sư chấp nhận rồi mà chẳng ai ra tay, trong lòng ngạc nhiên lắm, đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi bước ra.
Thiên Hành đạo trưởng dựng chưởng trái trước ngực, cười rằng:
“Tệ sư huynh đệ muốn ra tay trước, lãnh giáo võ công của người trong Minh Nhạc”.
Đại Phương thiền sư thấy huyệt thái dương của hai người này nhô cao, bước đi thì vững chãi, biết kiếm thuật của hai người này tinh thông, vả lại ba phái Côn Luân, Võ Đang, Thanh Thành đều là những đại kiếm phái xưa nay trong võ lâm. Thế rồi ông ta mới cười rằng:
“Hai vị đạo huynh từ xa đến đây chưa nghỉ ngơi mà đã ra tay, chi bằng cứ để lão nạp chọn đệ tử trong phái ra tay trước!”.
Thiên Hành đạo trưởng cười rằng:
“Bọn bần đạo ngàn dặm xa xôi đến đây, chưa lập được công gì, lần này xin hãy nhường cho bọn bần đạo!”.
Đại Phương thiền sư hạ giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Võ công của Minh Nhạc phức tạp quái dị, các đại môn phái của Trung Nguyên không thể sánh bằng, hai vị đạo huynh đừng coi thường”. Tâm địa của ông ta sâu xa, không tiếc chê võ công Thiếu Lâm, đã đặt sẵn một cái thang cho hai đạo nhân này. Thiên Hành đạo trưởng đưa tay rút thanh kiếm ở sau lưng, nói:
“Đa tạ đại sư chỉ điểm” rồi bước thẳng về phía hai thiếu nữ.
Thiên Tượng thấy sư huynh của mình đã rút kiếm tiến lên, cũng vọt người lên, tay phải lật một cái rút thanh trường kiếm ra khỏi bao đuổi theo sư huynh, đi song song với ông ta. Thiếu nữ áo lam ấy nhìn dò xét Thiên Hành và Thiên Tượng, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tựa như chẳng thấy gì cả.
Thiên Hành đạo trưởng liếc mắt thấy thiếu nữ áo lam đang cầm một loại binh khí kỳ quái, lòng hơi ngạc nhiên, thầm nhủ:
“Loại binh khí gì quái dị thế này, mặc kệ ả, nhưng sao lại sáng lấp lánh, tựa như sắt mà không phải là sắt, không biết là do vật gì tạo thành?” rồi ánh mắt liếc qua, lại nhìn về phía cây ngọc xích trong tay Mai Giáng Tuyết, ngạc nhiên nhủ thầm:
“Sao binh khí của hai ả này đều giống như ngọc thạch san hô?” trong lòng nghi ngờ trùng trùng, miệng thì nói:
“Thiên Hành, Thiên Tượng của phái Côn Luân lãnh giáo võ công của hai vị cô nương”.
Thiếu nữ áo lam hé mắt, chậm rãi đứng dậy nhìn, gia tăng nói:
“Sư muội, mau đứng dậy!”.
Mai Giáng Tuyết tuy đứng dậy nhưng bộ mặt vẫn lạnh lùng, hỏi:
“Sư tỷ có gì căn dặn?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Kiếm pháp của phái Côn Luân xưa nay nổi danh trong võ lâm, muội hãy đấu thử với họ vài chiêu cho ta xem thử”.
Mai Giáng Tuyết chẳng nói lời nào, chậm rãi bước về phía hai đạo nhân, giơ cây ngọc xích trong tay ra rồi nói:
“Hai người hãy cùng tiến lên!”.
Thiên Hành đạo trưởng mặt biến sắc, giận dữ nói:
“Khẩu khí của cô nương thật lớn, một mình bần đạo sẽ lãnh giáo trước vài chiêu”. Rồi múa cây trường kiếm trong tay định đánh ra.
Thiên Tượng đạo nhân đã rút kiếm phóng ra, nói:
“Sư huynh, xin hãy nhường cho đệ”. Rồi cây trường kiếm vẽ ra một luồng ngân hồng chặn Thiên Hành đạo nhân lại.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng liếc Thiên Tượng rồi nói:
“Ai ra tay cũng thế, song tốt nhất là hai người cùng lên”.
Thiên Tượng lạnh lùng hừ một tiếng, cây trường kiếm múa ra một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, một mảng kiếm hoa phóng ra, chặn cây ngọc xích của Mai Giáng Tuyết lại. Y giận dữ quát lên:
“Cô nương đừng khoác lác, nếu có thể thắng bần đạo, động thủ với sư huynh của ta cũng không muộn”. Đang nói thì kiếm thế đã thay đổi, y đánh ra một mạch sáu nhát kiếm.
Phương Triệu Nam hạ giọng khen rằng:
“Kiếm pháp của phái Côn Luân quả nhiên lời đồn không ngoa, thật là tĩnh như núi non, động như nước chảy, nếu ta chưa được Trần lão tiền bối truyền cho võ công, chỉ vài kiềm này thôi cũng đã bị thương”.
Trần Huyền Sương và chàng đứng sánh vai với nhau, nghe chàng khen ngợi kiếm pháp của phái Côn Luân, nàng chợt nhoẻn miệng cười:
“Tốt nhất lão đạo sĩ cứ giết phăng ả đi”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi ngạc nhiên, thế rồi chợt hiểu ra ngay, ho nhẹ một tiếng, im lặng chẳng nói gì.
Chỉ thấy cây ngọc xích trong tay Mai Giáng Tuyết múa tít, tiếng loong coong vang lên không ngớt, đỡ hết tất cả mảng kiếm hoa của Thiên Tượng đạo nhân đánh ra.
Thiên Tượng đạo nhân chợt quát lớn một tiếng, không đợi Mai Giáng Tuyết trả đòn, thanh trường kiếm trong tay lại mau chóng chiếm được tiên cơ, đánh trái múa phải, trong chớp mắt đã liên tục đánh ra đến bốn nhát kiếm. Bốn nhát kiếm này vừa nhanh vừa dữ, lợi hại vô cùng, nhưng Mai Giáng Tuyết vẫn gạt đỡ được hết cả. Thiên Hành đạo nhân tuổi lớn hơn, thường đi lại trên giang hồ cho nên hiểu biết phong phú, vừa thấy thiếu nữ áo trắng bình tĩnh như thế, trong lòng biết đã gặp kình địch, vội vàng ho một tiếng, hạ giọng nói:
“Sư đệ đừng nóng vội”.
Thiên Tượng đạo nhân tựa như cũng nhận ra Mai Giáng Tuyết ra đòn rất tự nhiên, trong mỗi chiêu đều hàm chứa một nguồn lực nhu cực kỳ mạnh mẽ, cứ mỗi khi ngọc xích và trường kiếm chạm nhau, cây trường kiếm của y đều bị bắn ngược ra.
Lúc này vừa nghe tiếng sư huynh cảnh báo, lập tức không hăng say tấn công như trước nữa, cây trường kiếm chợt chậm lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trang, chuyển từ lối đánh tấn công mạnh mẽ sang lối thủ chắc chắn, thi triển tâm pháp chính tông Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm của phái Côn Luân.
Mai Giáng Tuyết từ đầu đến cuối vẫn thủ, trong tay múa tít đôi ngọc xích hộ lấy thân, đi theo kiếm chiêu của Thiên Tượng đạo nhân lúc nhanh lúc chậm, hai người đánh nhau hơn ba mươi chiêu nhưng vẫn không thấy nàng trả đòn.
Đại Phương thiền sư hơi nhíu mày, thầm nhủ:
“Ả này đã sớm có lòng bỏ tối theo sáng, giờ đây kẻ địch thật sự chỉ có thiếu nữ áo lam, nếu cứ để Thiên Tượng đạo nhân giao thủ tiếp với nàng, xem ra đánh hơn ba trăm chiêu nữa cũng khó phân thắng bại, đã ra tay khiêu chiến, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh thì hơn ...” Đại Phương thiền sư đang nghĩ, định chọn cao thủ phái Thiếu Lâm xuất chiến, chợt nghe Thiên Tượng đạo nhân hú dài một tiếng, kiếm pháp chợt thay đổi.
Té ra sau khi giao đấu mấy mươi chiêu với Mai Giáng Tuyết, y vẫn chưa thấy được thắng bại, trong lòng không khỏi lo lắng, nhủ thầm:
“Phái Côn Luân được thiên hạ đồng đạo coi là một trong ba đại kiếm phái, mà mình đã đánh mấy mươi chiêu với thiếu nữ này vẫn chưa thắng nổi, há chẳng phải làm tổn thương đến uy danh của sư môn hay sao”. Ý nghĩ ấy lướt qua, hào khí chợt giấy lên, trong tiếng hú dài kiếm pháp chợt thay đổi, trong khoảnh khắc khắp trời đều là kiếm quang như sấm bay chợp giật, trong chốc lát đã cuộn Mai Giáng Tuyết vào trong màn kiếm quang.
Quần hào ở đây tuy biết kiếm pháp của phái Côn Luân không kém gì Võ Đang, Thanh Thành, nhưng người thực sự đã gặp kiếm pháp của phái Côn Luân không nhiều.
Thiên Hành đạo trưởng thấy Thiên Tượng đột nhiên thi triển Phục Ma Tam kiếm, chiêu kiếm lợi hại nhất trong Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm, lòng thầm thất kinh, khi định ra tay ngăn cản thì đã muộn một bước. Thiên Tượng đạo nhân vừa mới đánh xong Thiên Võng La Ma, tạo ra một màn kiếm quang từ trên chụp xuống.
Mai Giáng Tuyết chợt cười lạnh một tiếng, cây ngọc xích trong tay giở lên, bảo vệ lấy đỉnh đầu, cây ngọc xích múa tít, luồng bích quang mở rộng, đã chặn lại chiêu Thiên Võng La Ma của Thiên Tượng. Chợt nghe trong tiếng binh khí vang lên giọng nói của Mai Giáng Tuyết:
“Kiếm thuật của phái Côn Luân chẳng qua chỉ có thế thôi, còn có gì hay thì hãy mau giở ra, thời hạn không nhiều, ta đã sắp ra tay phản đòn”.
Thiên Tượng đạo nhân nghe nàng nói khích như thế, lửa giận trong lòng càng bốc cao, thế là quát lớn một tiếng, đánh ra chiêu thứ hai tên Kim Chữ Kích Ma, cổ tay gập một cái, kiếm ảnh đầy trời lập tức hợp lại làm một, điểm thẳng vào Mai Giáng Tuyết.
Đòn này đã tụ hết công lực toàn thân của Thiên Tượng, uy thế không thể chống đỡ nổi, cây trường kiếm phát ra tiếng kiếm phong xào xạo.
Té ra y thấy Mai Giáng Tuyết thường đỡ lấy kiếm chiêu của y, cho nên nghĩ bụng Mai Giáng Tuyết không thể nào chống đỡ nổi chiêu tấn công mạnh mẽ này.
Nào ngờ sự việc lại xảy ra ngoài dự liệu của y, Mai Giáng Tuyết đột nhiên lách người một cái, lướt ra sau đến năm bước, không thèm tiếp chiêu Kim Chữ Kích Ma của y nữa.
Thiên Tượng đạo nhân đánh một đòn ấy đột nhiên phóng vọt người lên, vẫn giữ nguyên thế cũ, đuổi sát theo Mai Giáng Tuyết.
Đó chính là chỗ tinh ảo của Thiên Toàn Tứ Thập Bát kiếm của phái Côn Luân, nếu đối phương không thể phá giải thế tấn công lợi hại ấy, nhát kiếm này sẽ lấy hư thành thực, toàn lực tấn công kẻ địch. Nếu đối phương chống đỡ, thế kiếm tấn công ấy sẽ từ thực chuyển thành hư, biến thế để hạ địch.
Mai Giáng Tuyết thấy kiếm thế đánh tới của đối phương mãnh liệt lạ thường, Thiên Tượng đạo nhân lao cả người lẫn kiếm tới, lòng nhủ thầm:
“Nếu mình không đả thương kẻ này chắc chắn sẽ khiến cho sư tỷ nghi ngờ, nhưng nếu đả thương y, quần hào lại sẽ càng hiểu nhầm mình hơn”.
Trong một lúc, nàng chẳng biết đối phó thế nào. Mai Giáng Tuyết chỉ đành múa tít cây ngọc xích trong tay, đánh xéo ra ra một chiêu Như Phong Tự Bế. Thiên Tượng cười lạnh mạnh một tiếng:
“Rơi!” đang nói thì cây trường kiếm trong tay phóng nhanh lên phía trên, mũi kiếm đánh bạt ra ba thước xỉa vào mạch môn cổ tay phải của Mai Giáng Tuyết.
Mai Giáng Tuyết thất kinh, nhưng đã muộn một bước, chỉ đành buông tay phải, cây ngọc xích rơi xuống, Thiên Tượng đạo nhân một kiếm đã đắc thủ, thế là kiếm thế tuôn ra liên miên, trong chốc lát đã đánh ra năm nhát kiếm. Năm nhát kiếm này nhanh nhẹn tuyệt luân, khiến cho Mai Giáng Tuyết phải luống cuống tay chân.
Thiếu nữ áo lam thấy Mai Giáng Tuyết thối lui như thế, trong lòng tựa như rất ngạc nhiên, múa món binh khí lạ trong tay rồi nói:
“Nếu sư muội không đánh lại, hãy tránh qua một bên ...” nàng nói chưa xong Mai Giáng Tuyết đã bắt đầu phản công, cây ngọc xích trong tay trái múa trái đánh phải, đợt tấn công này của nàng đã chặn đứng thế công mãnh liệt của Thiên Tượng đạo nhân, nàng đột nhiên lách người rồi lướt vào trong màn kiếm ảnh của Thiên Tượng đạo nhân.
Động tác của nàng nhanh như điện chớp, chỉ thấy hai bóng người hợp lại rồi phân ra, cả hai nhảy vọt ra sau. Mai Giáng Tuyết cúi người, nhặt thanh ngọc xích trong tay rồi bước ra phía sau hai bước đứng yên ở đấy. Thiên Tượng đạo nhân thì chỉ đứng ngây tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích. Tiêu Dao Tử thấy tình thế không hay, hạ giọng nói với Đại Phương thiền sư:
“Chỉ e Thiên Tượng đạo huynh đã bị nội thương”.
Tiếng nói ấy chưa dứt, chợt thấy thân người Thiên Tượng đạo nhân ngửa ra sau, ngã xuống đất. Thiên Hành đạo nhân chợt tung người vọt lên, đưa tay đỡ lấy người Thiên Tượng đạo nhân đang ngã xuống rồi nhảy vọt thối lui tám thước. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy Thiên Tượng đạo nhân trợn tròn hai mắt, sắc mặt trắng bệch, chẳng nói nổi lời nào. Thiên Hành đạo nhân nhíu mày, hạ giọng hỏi:
“Sư đệ đã bị nội thương? Mau dùng tâm pháp bổn môn vận khí điều tức”.
Y nói cả mấy lượt mà Thiên Tượng đạo nhân tựa như chẳng hề nghe, cả mắt cũng chẳng hề chớp. Thiên Hành đạo nhân cảm thấy sự việc đã nghiêm trọng, vội vàng đẩy một chưởng vào trước ngực Thiên Tượng đạo nhân, nghiêm mặt nói:
“Sư đệ, hãy mau dùng tâm pháp bổn môn vận khí điều tức, đệ có nghe không?” y đẩy ra một chưởng trông rất nhẹ nhàng nhưng thực sự đã ngầm vận chân lực của toàn thân xoa vào huyệt kỳ môn của Thiên Tượng đạo nhân.
Chợt thấy Thiên Tượng đạo nhân đột nhiên chớp hai mắt. Tiêu Dao Tử bước tới, nói:
“Lệnh sư đệ bị thương có nặng không?” Thiên Hành đạo nhân nhẹ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
“Chỉ e không nhẹ!” Tiêu Dao Tử hơi giật mình, nhủ thầm:
“Nàng dùng võ công gì mà lợi hại đến thế?” nhưng miệng thì vẫn nói với vẻ bình tĩnh:
“Lệnh sư đệ công lực thâm hậu, dù cho có bị thương một chút cũng chẳng hề chi, lão hủ biết chút ít y đạo, có thể để cho lão hủ xem thử chăng?”.
Thiên Hành đạo trưởng nhủ thầm:
“Chuyện sư đệ bại trong tay của ả nha đầu này, quần hào đa số đều biết, việc đã đến nước này có che giấu cũng vô dụng”. Thế rồi đặt Thiên Tượng đạo nhân xuống đất, đứng dậy nói:
“Tiêu Dao Tử huynh đã tinh thông y đạo, mong ông ra tay cứu giúp cho lần này”. Trên mặt y hiện vẻ đau buồn, nhưng lời nói thì rất bình tĩnh, nói xong thì rút thanh kiếm bước ra phía trước.
Đại Phương thiền sư thấy người của phái Côn Luân đã bị thương, cho nên không muốn để cho Thiên Hành đạo trưởng ra tay nữa. Nhưng võ công của đối phương cao cường, nếu không ai tự nguyên ra tay, bản thân mình cũng không tiện sai khiến người ta, chỉ đành bước ra nói:
“Đạo huynh hãy chăm sóc thương thế của lệnh sư đệ, lão nạp muốn tiếp mấy chiêu của nữ thí chủ kia”.
Thiên Hành đạo trưởng quay đầu nói:
“Đại sư là người nắm giữ toàn cuộc, đâu thể dễ dàng ra tay, cứ để bần đạo thử ả một phen!”.
Đại Phương thiền sư lắc đầu:
“Đạo huynh từ xa đến đây, người vẫn còn mệt nhọc, chi bằng cứ nghỉ ngơi trước rồi sau đó ra tay cũng không muộn”.
Thiên Hành đạo trưởng nói:
“Không cần, bần đạo phải đòi lại món nợ máu này cho sư đệ”.
Té ra y đã thấy Thiên Tượng đạo trưởng bị thương rất nặng, dù cho có thể giữ được mạng cũng e rằng sẽ tàn phế suốt đời còn lại. Sư huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, tình cảm rất tốt, nay thấy sư đệ bị trọng thương, trong lòng rất đau buồn, nhưng y là người điềm tĩnh, trong lòng tuy đau buồn muôn phần nhưng mặt vẫn trấn tĩnh.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Các người đừng dành nữa!” rồi chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh lướt ra như con chim hải yến. Đại Phương thiền sư định thần nhìn lại, thì ra người ấy chính là Trần Huyền Sương.
Té ra nàng thấy thiếu nữ áo trắng đả thương Thiên Tượng đạo nhân, chợt giật mình, nhủ rằng:
“Ả nha đầu nay mười phần xinh đẹp, lại thân thiết với Nam ca ca, chi bằng cứ mượn dịp này giết chết ả để Nam ca ca khỏi nhớ đến ả nữa”.
Kinh nghiệm giang hồ của nàng chưa có nhiều, lòng yêu ghét lại cực kỳ mãnh liệt, vừa nghĩ đến chuyện ấy thì không cần suy xét nhiều, đột nhiên tung mình nhảy vọt ra. Thiên Hành đạo trưởng liếc mắt nhìn Trần Huyền Sương, đang định lên tiếng ngăn cản, lúc này Trần Huyền Sương đã rút thanh trường kiếm lướt tới phía trước mặt Thiên Hành đạo trưởng, chẳng nói một lời giơ kiếm đánh ra một chiêu Khởi Phụng Đằng Văn, đâm thẳng vào huyệt Huyền Cơ ở trước ngực Mai Giáng Tuyết.
Thiên Hành đạo trưởng thấy nàng cướp phần của mình, cũng chẳng tranh giành với nàng nữa, lạnh lùng hừ rồi thối lui ra sau, liếc mắt nhìn Đại Phương thiền sư:
“Nữ anh hùng này là người của phái nào mà chẳng biết tý quy củ nào cả?”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Đạo huynh cần gì phải câu nệ tiểu tiết, cứ để cho nàng đánh trước trận này!” ông ta không hề biết lai lịch của Trần Huyền Sương, chỉ đành nói lấp liếm cho qua.
Mai Giáng Tuyết múa cây ngọc xích trong tay trái ra, nhẹ nhàng gạt nhát kiếm đâm tới của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương mượn kiếm thế bị bạt ra, đột nhiên xoay người một vòng, thanh kiếm trong tay vẽ ra một vòng tròn đi theo chiều xoay của thân người, lại quét về phía Mai Giáng Tuyết, sau khi nàng vẽ ra vòng kiếm ấy, tựa như kình lực đã tăng hơn nhiều.
Đây là một kiếm chiêu quái dị, trên đời hiếm thấy, chỉ có Tiêu Dao Tử mới có thể nhìn thấy động tác bình thường vô cùng này sự thực là một loại kiếm thuật thượng thừa. Trần Huyền Sương đã mượn kình của kẻ địch, làm mạnh lực của bản thân, lại thêm thế xoay người, cho nên lực đạo tăng lên không ít.
Mai Giáng Tuyết kêu ồ một tiếng, cây ngọc xích trong tay phải đẩy xéo ra, đánh bật kiếm thế của Trần Huyền Sương. Chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau nhức tai, Trần Huyền Sương chợt xoay người sang bên trái, lúc này không những uy lực trên kiếm lại tăng lên hơn nhiều mà thế xoay người cũng tăng lên.
Chiêu kiếm đơn giản này xem ra chẳng có điều gì kỳ lạ, nhưng cao nhân trong toàn trường trong nhất thời đều nghĩ không ra cách phá giải, cánh tay ngoài việc cố chống đỡ, chỉ có một cách là thối lui ra sau. Mai Giáng Tuyết cũng nghĩ không ra cách phá giải, chỉ đành múa cây ngọc xích trong tay, chặn lại thế kiếm ấy.
Đột nhiên, Trần Huyền Sương liên tục múa ra bốn nhát kiếm, mà nhát kiếm trước mạnh mẽ hơn nhát kiếm sau. Khi Mai Giáng Tuyết chặn bốn nhát kiếm ấy, hình như nàng đã không chống chọi nổi, bị kiếm thế chấn động lùi đến một bước, nàng cảm thấy kình đạo trong kiếm thế của đối phương hình như tăng lên rất nhiều.
Ngày lúc này, chợt vọng tới một tiếng hú dài. Âm thanh này nghe rất chối tai, Trần Huyền Sương thâu lại kiếm thế, quay đầu nhìn tới. Quần hào tựa như cũng bị tiếng hí kinh tâm động phách ấy gây chú ý, ai nấy nhìn lơ láo xung quanh.
Khi tiếng hú vẫn chưa dứt, tiếp theo lại vang lên một hồi tiếng nhạc bi thảm vô cùng. Người ta cũng không biết tiếng nhạc ấy được tấu lên bởi loại nhạc cụ gì, nhưng nghe như tiếng nhạc đám ma, hình như có rất nhiều người đang bị đánh bằng roi, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Âm thanh ấy tựa như là một bản nhạc có quy luật, nhưng nghe bi thảm và thê lương.
Tiêu Dao Tử chợt ngửa mặt hú một tiếng dài, tiếng hú ấy vang lên, tản vào trong không gian.
Đại Phương thiền sư nhìn Tiêu Dao Tử rồi nói:
“Bản nhạc này thê lương như thế, chắc là Nhạc chủ của Minh Nhạc đã đến?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Tại hạ đã dùng tiếng nhạc trả lời, nếu là Nhạc chủ Minh Nhạc, chắc sẽ có câu trả lời”.
Tiếng nhạc vang vọng một hồi rồi chợt dừng lại. Tiếng nhạc vừa dừng thì tiếp theo lại vang lên ba tiếng trống. Thiếu nữ áo lam chợt mỉm cười, cao giọng nói:
“Các vị hãy đợi trong chốc lát, trống Chiêu Hồn đã nổi, gia sư sắp tới ...” nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Tam sư muội hãy mau lui về!”.
Mai Giáng Tuyết quả nhiên bước lui về phía sau.
Trần Huyền Sương nghe thiếu nữ áo lam kêu như thế, mới biết mình chưa phân thắng bại với Mai Giáng Tuyết, thế là múa cây kiếm xông tới:
“Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, tại sao ngươi đã lui về?”.
Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lùng, ngửa mặt nhìn trời tựa như chẳng hề nghe thấy.
Trần Huyền Sương đang định xông tới trước, chợt nghe Đại Phương thiền sư kêu rằng:
“Nữ thí chủ hãy tạm thời lui về, chúng ta đợi trong khoảnh khắc rồi ra tay cũng không muộn”.
Trần Huyền Sương lui lại, chậm rãi bước về phía Phương Triệu Nam, cười rằng:
“Nam ca ca, huynh có biết sử dụng chiêu thức lúc nãy không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Không!” Trần Huyền Sương cười nói:
“Dù huynh có học cũng khó phát huy uy lực, nếu không muội đã truyền chiêu này cho huynh ...”.
Phương Triệu Nam đang định trả lời chợt nghe tiếng nhạc chối tai lại vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ở phía đông có một đám quái nhân ăn mặc kỳ lạ bước ra. Hai người đi đầu trông rất cao lớn, người mặc đồ trắng, ở eo có cột túi vải, trong tay mỗi người giơ cao một cái gậy khóc tang, khi đi thì người cứ lắc la lắc lư. Phía sau hai người cao lớn ấy là một đám người ăn mặc quái dị, trong tay cầm các loại nhạc khí kỳ lạ, hoặc thổi hoặc đánh đi về phía trước. Trần Huyền Sương nhíu mày, nói:
“Nam ca ca, những kẻ này trông rất khó coi, cứ giống như ma quỷ, không biết cố ý cải trang thành hay là bẩm sinh như thế?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Giữa thanh thiên bạch nhật đâu có ma quỷ, chắc là người cải trang đấy”.
Trần Huyền Sương lo lắng, nghe Phương Triệu Nam nói đó là người cải trang, cho nên cũng bạo dạn hơn nhiều. Đám quái nhân ấy càng đến gần thì bộ dạng càng rõ ràng hơn. Sau hai tên đầu trâu mặt ngựa cao lớn là tám phụ nữ tóc xõa dài, người mặc gấm màu trắng đi chân không, khiêng một cái kiệu nhỏ màu xanh, đi phía sau đám người trông như ma quái ấy. Tám thiếu nữ mặc y phục màu trắng khiêng kiệu thì ai nấy xinh đẹp. Cái kiệu phủ màn màu xanh, tấm màn không ngừng lay động trong gió, đôi dày thêu hoa ẩn hiện sau tấm màn. Tiếng nhạc khó nghe chợt ngừng lại, đám quái nhân trông như ma quỷ mau chóng tản ra, tám thiếu nữ áo trắng đi chân không xõa tóc khiêng kiệu tiếp tục bước tới.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Giở trò chẳng phải người chẳng phải ma, không biết có ý gì, chả lẽ định dùng trò này để nhát chúng ta sao?”.
Tám thiếu nữ khiêng kiệu chậm rãi bước đến gần quần hào còn bảy tám thước, đặt cái kiệu xuống rồi thối lui ra sau mấy bước, đứng xếp hàng ngang sau cái kiệu, cách đám quái nhân kia khoảng hai thước.
Đại Phương thiền sư cao giọng niệm một tiếng Phật hiệu:
“Người trong kiệu có phải Minh Nhạc Nhạc chủ chăng? Bọn lão nạp đã đến đây theo lời mời, Nhạc chủ không nên cố ý bày trò ...” ông ta hỏi cả mấy tiếng mà chẳng ai trả lời.
Không những người trong kiệu chẳng trả lời mà cả tám thiếu nữ áo trắng khiêng kiệu và đám quái nhân cũng tựa như chẳng hề nghe, ai nấy đứng sững ra ở đấy như tượng đá, cả thân người cũng chẳng hề nhúc nhích.
Đại Phương thiền sư tuy là người điềm tĩnh, nhưng thấy thế cũng khó chịu nỗi, ông ta giơ tay phẩy một cái, mười tám nhà sư mình khoác cà sa màu vàng lập tức cầm thiền trượng chạy đến cái kiệu màu xanh.
Tám thiếu nữ áo trắng đều thò tay vào áo tuốt thanh miến đao sáng quắc ra khỏi vỏ.
Tiêu Dao Tử hơi nhíu mày, hạ giọng nói với Đại Phương thiền sư:
“Thanh miến đao trong tay tám thiếu nữ ấy sắc bén vô cùng, tốt nhất đừng chạm vào binh khí của bọn họ”.
Đại Phương thiền sư cao giọng nói:
“Nhạc chủ đã mời chúng tôi đến đây, sao không chịu xuất hiện gặp gỡ? Nếu cứ giả thần giả ma nữa, đừng trách bọn lão nạp không nói đến quy củ võ lâm ...” nói chưa xong, chợt nghe trong kiệu vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Không ngờ các vị đến trước, nhất thời trở tay không kịp, khiến cho các vị phải đợi lâu”. Lời nói rất dịu dàng, dễ nghe vô cùng.
Âm thanh vừa dứt, tấm màn được vén lên, một phụ nữ toàn thân mặc đồ đen chậm rãi bước ra. Hàng trăm ánh mắt của quần hào đều nhìn về phía người phụ nữ ấy.
Chỉ thấy mụ ta mặt vàng nhạt, mày rậm, miệng rộng, diện mạo khó coi vô cùng, nhưng thân hình thì nhỏ nhắn, bàn tay trắng như ngọc, ngoại trừ diện mạo, thân hình của mụ ta ai nhìn cũng thích.
Đại Phương thiền sư quay đầu nhìn Tiêu Dao Tử, thì thầm hỏi:
“Tiêu huynh có biết người này không?”.
Tiêu Dao Tử nói:
“Năm xưa khi động thủ với mụ ta, mụ ta đã che mặt, tại hạ tuy không thấy rõ bộ mặt, nhưng khi bị thương đã lột được mạng che mặt của mụ ta, cho nên nhớ rằng không phải là dáng người ấy”.
Chợt nghe Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Dù cho ngươi có mang mặt nạ da người cũng không thoát được đôi mắt thần của lão phu”.
Người phụ nữ mặc đồ đen ấy chợt xoa tay lên mặt, cười rằng:
“Đúng vậy, ta đang mang mặt nạ da người, đến khi các ngươi thấy mặt thật của ta, chỉ e còn cách cái chết không xa mấy”.
Quần hào định thần nhìn lại, thấy khuôn mặt vàng ệch của mụ ta chợt trở thành màu đỏ tươi. Đại Phương thiền sư nhủ thầm:
“Chả lẽ mụ ta đã mang mặt nạ da người nhiều lớp, sao chỉ cần vuốt một cái thì sắc mặt đã trở thành màu đỏ?”.
Chợt nghe phụ nữ mặt đỏ ấy cười rằng:
“Các vị từ xa đến đây là khách, dù cho là đến chịu chết, ta trước tiên cũng phải tận hết tình chủ, sau đó ra tay cũng chẳng muộn”. Nói xong thì giơ tay vẽ vào không trung một vòng tròn, tiếng nhạc khó nghe ấy lại vang lên. Tiếp theo từ trong bụi hoa có một đám người trên mặt bôi năm màu sáu sắc, quần áo kỳ quái chạy ra, trong tay mỗi người không phải hai cái ghế thì một cái bàn. Trong khoảnh khắc, ở bãi đất trống đã có mười mấy cái bàn, tiếp theo là dòng người không ngớt bưng thức ăn ra, chỉ trong một tuần trà, trên bàn đều đã bày sẵn thức ăn. Người phụ nữ mặt đỏ ấy cung tay cười rằng:
“Mời các vị hãy uống một chén rượu Chiêu Hồn, để khỏi mang bụng đói đến suối vàng”.
Đại Phương thiền sư đưa mắt nhìn quần hào, nhủ thầm:
“Nhiều người nấp ở đây mà mình chẳng thấy, nhưng sao lại có nhiều đồ vật thế này ...” đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy đám quái nhân ấy đã lẩn mất trong vườn hoa. Bên tai lại vang lên tiếng cười trong trẻo:
“Mời các vị cứ chọn chỗ ngồi!” thế rồi cất bước tới chiếc ghế ở giữa ngồi xuống.
Tiêu Dao Tử thì thầm nói với đối phương thiền sư:
“Trước tiên chúng ta hãy ngồi vào ghế, hãy hỏi dụng ý mụ ta mời chúng ta đến đây rồi ra tay cũng không muộn, chỉ cần đừng đụng vào rượu thịt”.
Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Kẻ này có phải là Nhạc chủ Minh Nhạc không, hiện nay vẫn chưa biết được, chi bằng cứ nghe mụ ta nói xong rồi ra tay cũng chẳng muộn, dù sao chúng ta cũng có mang theo lương khô, không đến nỗi bị bỏ đói, cứ ra tay muộn hơn cũng chẳng hề gì”. Ý nghĩ ấy lướt qua, gật đầu cười rằng:
“Tiêu huynh nói phải”. Thế rồi phất tay, cao giọng nói:
“Các vị hãy ngồi vào chỗ nhưng không nên dùng rượu thịt trên bàn”.
Nói xong thì sải bước tới, ngồi xuống đối diện với người đàn bà mặt đỏ ấy. Tiêu Dao Tử đi sát theo sau Đại Phương thiền sư, cũng ngồi cùng một bàn với người đàn bà mặt đỏ ấy. Tụ Thủ Tiều Ẩn lướt mắt nhìn Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa, Cát Thiên Bằng, Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Thiên Phong đạo trưởng ... hạ giọng nói:
“Chúng ta hãy ngồi vào bàn ở giữa!”.
Sáu người ấy đã hiểu ý Tụ Thủ Tiều Ẩn, bởi vì khi ra tay họ sẽ cùng dùng Thất Tinh Độn Hình trận pháp để vây đánh nhạc chủ Minh Nhạc, cho nên bước tới ngồi ở bàn ở giữa.
Quần hào đều đã ngồi vào chỗ.
Bàn ở giữa có tất cả mười người ngoại trừ người đàn bà mặt đỏ, chín người còn lại đều không phải là người trong Minh Nhạc. Thực ra chỗ ngồi ở đây trống quá nửa, ngoại trừ bọn quần hào Đại Phương thiền sư, người trong Minh Nhạc chỉ có người đàn bà mặt đỏ ngồi vào trong chỗ.
Tám thiếu nữ mặc đồ trắng đi chân không, tay cầm miến đao xếp thành hình chữ nhất đứng phía sau lưng người phụ nữ mặt đỏ. Còn đám quái nhân kỳ dị kia thì đứng yên ngay tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích. Buổi tiệc rất kỳ lạ, khách thì có đến mấy chục người, còn chủ chỉ có một. Người đàn bà ấy nâng chén rượu, đứng dậy nói:
“Các vị từ xa đến Tuyệt Mệnh cốc, dự tiệc Chiêu Hồn của ta, tấm lòng chịu chết ấy thật sự đáng khâm phục, trước tiên xin mời cạn chén này”. Nói xong thì nâng chén uống cạn. Quần hào vẫn ngồi yên, chẳng ai nâng chén.
Đại Phương thiền sư chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:
“Nhạc chủ mời chúng tôi đến đây, rốt cuộc có dụng ý gì? xin hãy nói rõ ...”.
Người đàn bà ấy cười:
“Ta chẳng phải đã nói với các người rồi chăng, chén rượu này là đáp tạ tấm thịnh tình đến chịu chết của các vị ...”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nhẹ nhàng đè chén rượu trên bàn, cả chén rượu lõm xuống mặt bàn, lạnh lùng nói:
“Điều đó thì chưa chắc, nếu không tin thì chi bằng mời Nhạc chủ ra tay xem thử!”.
Người đàn bà ấy cười khanh khách rồi nói:
“Các vị đã trúng kịch độc, không cần ra tay e rằng cũng khó sống nỗi đến mười hai canh giờ”.
Bà ta vừa nói ra, quần hào đều giật mình, ai nấy đều vận khí xem thử mình có thực sự trúng độc không.
Người đàn bà mặt đỏ thấy vẻ hoảng hốt của quần hào, nén không được nụ cười mỉm, lại đưa tay vuốt lên mặt nữa, bộ mặt đỏ như máu lập tức biến thành màu đen. Bà ta mỉm cười, lộ hàm răng trắng đều, nói tiếp:
“Loại độc các vị đã trúng tuy không màu không vị, nhưng nếu không có thuốc giải của ta chế ra, trong thiên hạ không ai có thể cứu nổi ...”.
Hầu Chấn Phương ngầm vận khí, cảm thấy hình chẳng hề trúng độc, thế rồi không khỏi nổi giận vỗ bàn đứng dậy quát:
“Ngươi dám nói càng cái gì?”.
Y đứng dậy, Ngũ Tông Hán, Ngũ Tông Nghĩa, Cát Thiên Bằng, Trương Phụng Các, Thiên Phong đạo trưởng đều đứng dậy theo, tựa như muốn ra tay.
Người đàn bà mặt đen tựa như chẳng thèm để ý đến tình thế kiếm rút cung căng ấy. Bà ta điềm nhiên cười rồi nói:
“Nếu các vị không tin đã trúng độc, chi bằng cứ hít dài một hơi thử xem trong nội phủ có điều chi khác lạ không”.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương quả nhiên làm theo, hít dài một hơi. Chỉ thấy hương hoa thơm ngát chứ chẳng có điều gì khác lạ, trong lòng càng tức giận hơn, giơ tay vỗ thẳng tới một chưởng, miệng còn mắng rằng:
“Lời bịa đặt làm sao có thể lừa được ta!” người đàn bà mặt đen ấy tựa như chẳng hề để ý đến chưởng thế, cũng không lách người né tránh, cũng chẳng giở tay chống đỡ, chỉ đứng yên ở một chỗ, chịu đựng chưởng ấy.
Hầu Chấn Phương cách bà ta rất gần, chỉ cần giở tay lên đã chạm tới. Nhưng y cảm thấy sau khi vỗ trúng vào người bà ta, chưởng thế của y cứ trượt qua một bên như chạm vào rêu, may mà y đã sớm giữ kình đạo lại một nửa, nếu không chưởng ấy trượt ra thì y đã đứng không vững nữa.
Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa thấy chưởng thế của Hầu Chấn Phương trượt qua một bên, còn người đàn bà ấy vẫn đứng ngay tại chỗ, chân vẫn không hề nhúc nhích, thế là quát lớn một tiếng, đấm ngang ra một quyền.
Y ngồi bên cạnh người đàn bà ấy, chỉ cần vươn tay ra thì có thể chạm đến các yếu huyệt trên người bà ta, quyền ấy của y đánh thẳng vào huyệt Phong Phủ trên vai phải của bà ta. người đàn bà này tựa như không hề biết điều ấy, chỉ nhìn Đại Phương thiền sư cười rằng:
“Các người chỉ có hai con đường, một là chết, hai là sống ...” chợt nghe Ngũ Tông Nghĩa kêu hự một tiếng ngã lăn qua một bên. Tụ Thủ Tiều Ẩn vươn tay phải, một luồn tiềm lực phóng ra chặn Ngũ Tông Nghĩa lại. Lúc này Tiêu Dao Tử cũng chụp Ngũ Tông Nghĩa, nhẹ nhàng đẩy lên lưng y một chưởng, hạ giọng nói:
“Ngũ huynh hãy mau ngồi xuống, vận khí điều tức”.
Đại Phương thiền sư phất tay trái, ngăn lại thế kiếm rút cung căng lúc này, tiếp tục lạnh lùng hỏi:
“Đường sống thì thế nào, đường chết thì thế nào?”.
Người đàn bà mặt đen ấy mỉm cười, lộ hàm răng trắng đều, cười rằng:
“Nếu muốn sống thì phải lập tức thề độc, ta sẽ ban cho các ngươi vài viên thuốc giải, nhưng từ rày về sau phải nghe lệnh của ta, không được cãi lại. Nếu muốn chết thì càng dễ hơn, ta chỉ cần tấu lên khúc nhạc đám ma lúc nãy, khiến chất kịch độc trong toàn thân các ngươi phát tác, các người sẽ chẳng còn ai sống đến trưa ngày mai”.
Đại Phương thiền sư nghe bà ta nói rất thành thực, lòng nhủ rằng:
“Mụ ta nói thành thực như thế, hình như chúng ta quả thực đã trúng độc, nhưng từ sau khi vào Tuyệt Mệnh cốc, cả một giọt nước mọi người cũng chẳng uống, làm sao có thể trúng được kịch độc, chi bằng cứ khích mụ ta xem sao”. Ý nghĩ ấy lướt qua thế rồi mỉm cười:
“Lời Nhạc chủ khiến cho lão nạp thắc mắc, bọn chúng tôi từ sau khi vào cốc chẳng uống một giọt nước, sao lại có thể trúng kịch độc?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hơi nhíu mày:
“Chúng ta vào Tuyệt Mệnh cốc thì đã không còn nghĩ đến chuyện sống chết nữa, có trúng độc hay không cũng chẳng quan trọng ...”.
Chợt Thần Chung đạo nhân ngồi bên cạnh đứng dậy, tiếp lời:
“Theo ý bần đạo chi bằng sớm động thủ để phân thắng bại”.
Quần hào đều đứng dậy lên tiếng phụ họa, tình thế lại căng thẳng.
Người đàn bà mặt đen ấy chợt đưa tay vuốt lên mặt một cái, bộ mặt đen như than chợt biến thành màu xanh nhạt. Chỉ nghe bà ta cười lạnh lẽo:
“Các ngươi đều muốn ra tay sớm, thì hãy cứ ra tay, nhưng không biết các ngươi cùng tiến lên hay là từng người đơn đả độc đấu?” tiếng cười lạnh của bà ta tuy không lớn, nhưng cứ như đâm vào trong tai người ta.
Ngoại trừ bọn Đại Phương thiền sư công lực thâm hậu, định lực cao cường, đa số người nghe tiếng cười lạnh ấy thì lòng đều chấn động, lại thêm sắc mặt thường hay biến đổi của bà ta khiến cho mọi người đều có cảm giác ma quái khó lường. Nếu không phải họ đều là những người lớn gan, có lẽ đã không chịu nổi cảnh tượng kinh dị này.
Khoảng một tuần trà trôi qua, Tụ Thủ Tiều Ẩn mới lạnh lùng nói:
“Ngươi đã khiêu chiến anh hùng thiên hạ, đương nhiên chẳng để bọn ta trong lòng, lão phu ...”.
Ông ta nói chưa xong, chợt một người lớn giọng quát:
“Lão phu muốn thử trước võ công của người tự xưng là đệ nhất cao thủ ở Trung Nguyên”. Quần hào quay đầu nhìn qua chỉ thấy một ông già lùn và mập chậm rãi bước ra, đó chính là Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa.
Người đàn bà ấy cười rằng:
“Nghe khẩu khí của ngươi, hình như ngươi không phải được mời đến đây ...”.
Bạch Trác Nghĩa nói:
“Đúng vậy, lão phu từ Tây Vực đến đây, tuy chưa nhận được thiệp mời nhưng cũng mến tiếng mà đến”.
Người đàn bà mặt xanh đột nhiên cười khanh khách rồi nói:
“Hay lắm! Ngươi đã tự tìm đến đây, để ta khỏi muôn dặm bôn ba đến tìm các ngươi ...”.
Bạch Trác Nghĩa cười lạnh rồi giở tay phải đấm tới, miệng quát lớn:
“Trước tiên hãy thử Vô Ảnh thần quyền của lão phu như thế nào đã!” một luồng ám kình im hơi lặng tiếng giáng tới, người đàn bà mặt xanh tựa như không ngờ quyền phong của đối phương không hề có âm thanh gì. Bà ta chỉ cảm thấy một luồng ám kình giáng vào ngực, lập tức đứng không vững, hai vai lắc lư mấy lần rồi mới gượng lại được. Bạch Trác Nghĩa vừa một đòn đã đắc thủ, không đợi đối phương phản công, hai quyền đã đấm ra liên tục. Người đàn bà ấy đột nhiên phất hai tay, những quái nhân đứng sau lưng bà ta đột nhiên giở những nhạc khí trong tay, bắt đầu tấu lên khúc nhạc khó nghe.
Chỉ thấy ống tay áo của bà ta phất nhẹ, luồng ám kình của Bạch Trác Nghĩa đánh ra bị ống tay áo của bà ta gạt qua một bên. Khi ống tay áo múa lên, tựa như có một luồng chân lực mạnh mẽ vô cùng, không những đánh bật quyền phong của Bạch Trác Nghĩa ra mà còn có một nguồn lực phản chấn bật ngược trở lại.
Lúc mới đấm mấy quyền ban đầu, Bạch Trác Nghĩa không hề có cảm giác gì, nhưng dần dần đã cảm thấy lực phản chấn của đối phương càng lúc càng mạnh, khi quyền phong chạm tới ống tay áo của đối phương, y lập tức cảm thấy có một luồng ám kính bắn ngược trở lại.
Tụ Thủ Tiều Ẩn thầm quan sát, cảm thấy Bạch Trác Nghĩa dần dần không chống chọi nổi, thế rồi lập tức chậm rãi bước ra, đứng vào vị trí chủ chốt của trận pháp Thất Tinh Độn Hình.
Ông ta vừa rời chỗ ngồi, Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Cát Thiên Bằng, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Thiên Phong và Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa đều đứng dậy, bước vào trận thế Thất Tinh.
Hành động của những người này nhanh chóng vô cùng, trong chớp mắt đã hình thành trận pháp Thất Tinh Độn Hình, bao vây người đàn bà mặt xanh ở giữa.
Người đàn bà mặt xanh đột nhiên lướt người lên, hai tay áo phất vào nhau, đánh lui Bạch Trác Nghĩa rồi sau đó vọt ngược ra sau, chạy vào trong rừng hoa. Tám thiếu nữ mặc áo trắng cùng với đám quái nhân cũng chạy theo người đàn bà ấy.
Tụ Thủ Tiều Ẩn quay lại nhìn Đại Phương thiền sư rồi nói:
“Lão thiền sư, chúng ta đuổi theo!” nói xong thì tung người vọt trước, đuổi ra phía trước. Đại Phương thiền sư rốt cuộc vẫn là chưởng môn của một phái, hơi lưỡng lự rồi mới nói:
“Đuổi!” đến khi ông ta quyết định đuổi, thiếu phụ áo đen và bọn Tụ Thủ Tiều Ẩn đã lẩn vào trong rừng hoa chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Quay đầu nhìn lại, thiếu nữ áo lam và Mai Giáng Tuyết đứng bên cạnh cũng đã không biết đi từ lúc nào. Tiêu Dao Tử chợt rút thanh kiếm:
“Sử huynh chỉ e đã trúng quỷ kế của mụ yêu phụ, chúng ta hãy mau đuổi theo tiếp ứng. Nói xong thì cầm kiếm chạy trước. Quần hào đều đứng dậy phóng ra phía trước. Những người này đa số là kẻ nóng tính, cứ vừa chạy vừa múa tít binh khí trong tay đánh vào cây cỏ hai bên. Chỉ thấy lá cây rơi lả tả, tiếng tách tách vang lên không ngớt trong tai. Rừng hoa này rất rộng, kéo dài theo một sơn cốc, mọi người cảm thấy địa thế dần dần thấp xuống, tựa như đó là một con dốc.
Tiêu Dao Tử vừa chạy về phía trước vừa dò xét tình thế xung quanh, chỉ thấy một bên là vách núi dựng đứng cao đến hàng trăm trượng, tuy khinh công giỏi cũng khó leo trèo, còn một bên là đỉnh núi mây mù vây phủ, đám người đàn bà ấy chạy vào trong đỉnh núi ấy, Tụ Thủ Tiều Ẩn không thể nào đuổi theo được. Con đường duy nhất có thể đi chính là chạy men theo rừng hoa ...
Đang suy nghĩ thì mọi người đã chạy đến cuối rừng hoa, cảnh vật đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy một vách núi cao hơn mười trượng giăng ngang cản lối, đi vòng qua vách núi ấy là một thạch cốc vừa hẹp vừa dài. Thạch cốc này dài không quá năm trượng, rộng chỉ chứa đủ hai người sánh vai bước qua, vách núi hai bên trơn tuột, dù khinh công tuyệt thế cũng khó trèo lên.
Tiêu Dao Tử ngừng bước, quay đầu lại nói:
“Ả yêu phụ ấy không những thủ đoạn độc ác mà cũng rất giàu tâm cơ, Sử huynh e rằng đã bị mụ ta dụ vào trong cốc ...”.
Đại Phương thiền sư nói:
“Ở đây chỉ có một con đường, chúng ta hãy vào xem thử!”.
Khi hai người đang nói thì đột nhiên ở đầu bên kia có hai người cao lớn mặc áo trắng, eo thắt dây gai, mỗi người cầm một cây gậy khóc tang to như trái hạch đào, lảo đảo bước tới.
Tiêu Dao Tử hạ giọng nói:
“Hai tên này chính là kẻ dẫn đường khi ả yêu phụ xuất hiện, xem ra ả chắc chắn ở trong cốc này, Sử huynh tám phần đã bị dụ vào trong cốc, chúng ta hãy xông tới tiếp ứng ông ta”.
Đại Phương thiền sư nhủ thầm:
“Cốc này nhỏ hẹp, người đông thì càng khó xoay trở tay chân, chi bằng cứ chọn vài người võ công cao cường vào trong cốc xem thử rồi tính tiếp”. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta quay đầu lại nói với quần hào:
“Trong cốc này có lẽ có cường địch mai phục, các vị hãy tạm thời chờ ở ngoài cốc, lão nạp và Tiêu huynh vào xem thử trước”.
Tiêu Dao Tử rút cây trường kiếm trong tay, phóng vào trong cốc trước. Hai kẻ thân hình cao lớn kia vừa thấy Tiêu Dao Tử phóng vào trong cốc thì đột nhiên bước thật nhanh tới.
Đại Phương thiền sư tay cầm t
Danh sách chương