Dương Túc Phong đi tới đi lui, trầm giọng hỏi:
- Có ai thông thạo tình huống của Bảo Ứng phủ không? Ở đâu có địa hình thích hợp cho việc phòng thủ nhất? Dương Cơ Duệ ôm sáu khẩu Đột Kỵ Thi và một túi chứa đầy đạn dược, lừng khừng nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì nha môn tri phủ của Mục Thuấn Anh hẳn là nơi thích hợp nhất, nơi đó tứ bề đều là tường đá bao phủ, y còn gia cố thêm một tháp chuông có thể ở trên đó quan sát tình huống xung quanh phía dưới.
Dương Túc Phong gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn mọi người, kiên định nói:
- Đã như thế, chúng ta lập tức đến nha môn Tri phủ. Xạ Nhan, ngươi thống lĩnh thủ hạ đi trước, trên đường có thể tiện tay tìm vũ khí. Mông Địch, Đỗ Cách, các ngươi thống lĩnh các huynh đệ pháo binh rời đi từ cửa nam, trên đường không nên chậm trễ, đi càng nhanh càng tốt….
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ đều nghiêm mặt nặng nề, không hề nói lời nào.
Dương Túc Phong cầm một khẩu súng trường Đột Kỵ Thi, Dương Cơ Duệ cầm theo đạn dược theo sát phía sau, đi đến cửa, phất tay một cái, Xạ Nhan lập tức dẫn theo chiến sĩ Cung Đô, tiến lên phía trước. Đám nô lệ khi nãy vừa thấy thì trố mắt nhìn, kết quả bị Xạ Nhan ra lệnh một tiếng, chiến sĩ Cung Đô đều đồng loạt tiến đến, giết sạch bọn chúng ngay trên đường. Nhất thời trên đường xuất hiện những vết máu loang lổ, mùi máu tươi tràn ngập không khí. Một số cư dân gần đó nhìn thấy hai nhóm nô lệ ác chiến bằng hỏa lực, sợ hãi lắm cuống cuồng tìm đường tháo chạy.
Dương Túc Phong nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời phảng phất như muốn thiêu cháy máu tươi nơi này, soi sáng hỏa quang và máu huyết khắp chốn thành thị bằng một thứ ánh sáng sặc sỡ, trong lòng hắn không kìm hãm được cảm xúc dâng trào, dừng chân lại. Dương Cơ Duệ thấy vậy bèn hỏi:
- Phong, ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Dương Túc Phong nói với âm thanh thâm trầm:
- Con đang suy nghĩ, đế quốc lúc này đang ở thời kỳ nội ưu ngoại hoạn, địch nhân bên ngoài lom lom nhìn như hổ rình mồi, bên trong lại là khó khăn chồng chất. Xích Luyện giáo lần này đã có chuẩn bị kỹ càng cho cuộc nổi dậy, e rằng rất có thể biến thành tình huống “một bó rơm lại đè chết lạc đà” cũng nên. Đến lúc đó đế quốc một mặt phải đối phó với địch nhân bên ngoài, một mặt lại phải thanh trừ nội loạn, sợ rằng sẽ lâm vào cảnh tứ phân ngũ liệt, sụp đổ hoàn toàn…
Dương Cơ Duệ lạnh lùng nói:
- Đó mới là kết cục mà ta muốn nhìn thấy nhất.
Dương Túc Phong trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng lắc đầu, nói với vẻ chua chát:
- Chuyện này đối với Dương gia chúng ta mặc dù là chuyện tốt, nhưng đối với đế quốc chúng ta lại chưa chắc….
Dương Cơ Duệ cắt đứt lời hắn:
- Phong, chẳng lẽ ngươi không từng nghe qua đạo lý “phá sau đó lập” ư? Bây giờ triều chính đã như cơ thể bị bệnh ăn sâu vào xương tủy, không cách nào cứu chữa được nữa, vô luận ngươi cố gắng thế nào thì cũng không thể trừ bỏ tận gốc được, chỉ có cách đập vỡ tan tành, thành lập mới hoàn toàn, họa may có thể một lần nữa đứng trên đỉnh Y Lan đại lục. Đạo lý này một trăm năm trước đã từng có người nắm được.
Dương Túc Phong chấn động, thất thanh hỏi:
- Người muốn nói phải lật đổ triều đình hiện nay, lập lên một triều đình mới?
Dương Cơ Duệ điềm tĩnh nói, mặt không hề thay đổi:
- Có gì là không thể?
Dương Túc Phong muốn nói gì đó xong lại thôi, sắc mặt bất định, trong giây lát lại vô ý nhìn thấy Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ dẫn theo quan quân pháo binh đuổi theo phía sau, vội vàng dừng lại hỏi:
- Ôi, các ngươi đến đây làm gì?
Mông Địch Vưu nghiêm mặt, cương quyết nói:
- Phong thủ lĩnh, chúng tôi không thể chấp hành mệnh lệnh của ngài. Phía nam chính là phương hướng đào tẩu. Sư đoàn Hỏa Liệt Điểu của chúng tôi cho đến nay chưa từng đối mặt với địch nhân mà tháo chạy. Hơn nữa tình cảnh lúc này của ngài rất nguy hiểm, chúng tôi không thể bỏ đi được. Vạn nhất ngài chết đi, chúng tôi còn sống cũng chỉ là sống cuộc sống đầy phiền muộn…..
Đỗ Qua Nhĩ cũng nói với vẻ bất phục:
- Phong lĩnh, tại sao ngài có thể hạ lệnh cho đơn vị của ngài chạy trốn? Ngài đúng là một vị lãnh đạo không đúng phong cách!
Dương Túc Phong nén không được thở dài một hơi, lại nghĩ đến điều Dương Cơ Duệ vừa nói, suy nghĩ trong lòng phức tạp vô cùng, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
- Được rồi, các ngươi theo ta đi thôi, chúng ta sẽ cùng tiến cùng lui, nhưng các ngươi phải tự chiếu cố đến bản thân mình.
Nha môn Tri phủ cách khách sạn Hảo Vận không xa. Không lâu sau Dương Túc Phong đã nhìn thấy tháp chuông hiện ra ngay trước mắt, quả nhiên đó chính là điểm cao nhất toàn thành, nhưng vẫn phải vòng qua một đoạn đường nữa mới có thể đến. Trên đường lui tới rất nhiều nạn dân, Dương Túc Phong không thể làm gì khác là ra lệnh cho Xạ Nhan dẹp đường, đuổi nạn dân rời xa một chút, kết quả là tốc độ không cách nào có thể gia tăng được.
Bất đồ từ phía trước truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Ngu Mạn Viện:
- Giết! Giết hết cho ta! – Dương Túc Phong vội vã tiến lên trước, nhìn thấy Ngu Mạn Viện dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, đang chống lại một đám nô lệ, Đường Băng Na đứng bên cạnh, trên lưng đã có vết chém, máu tươi không ngừng ứa ra. Song đám nô lệ đó đều nhìn vật phẩm trên xe bằng cặp mắt thèm thuồng đỏ rực, không chịu bỏ cuộc, nhân số cũng càng ngày càng tăng lên. Hộ vệ bên cạnh Ngu Mạn Viện vốn có gần một trăm người, lúc này chỉ còn không đến hai mươi người, bị bao vây chặt chẽ, ngay cả Ngu Mạn Viện cũng phải cầm một thanh loan đao dài trên tay làm vũ khí phòng thân.
Đột Kỵ Thi trong tay Dương Túc Phong vừa nhấc lên đã khiến cho một tên nô lệ vóc người cao lớn nở hoa trên đầu, tiếng nổ mạnh mẽ khiến cho não bộ của y nổ tung, não vụn pha lẫn máu thịt bắn tung tóe sang các tên nô lệ bên cạnh. Dương Túc Phong rất nhanh ném súng, tiếp nhận một khẩu khác đã được nạp đạn từ Dương Cơ Duệ, cổ tay vừa chuyển lại nã ra một phát súng đanh gọn, lại thêm một gã nô lệ hung hãn nổ tung đầu, thân thể không đầu vẫn vung đao, đi lựng khựng vài bước mới ngã xuống đất. Tầm bắn của súng trường Đột Kỵ Thi chưa đến một trăm mét, nhưng đường kính viên đạn lại gần bằng ngón trỏ thô, với khoảng cách gần như lúc này, lực sát thương khủng khiếp đến nỗi khó có thể hình dung được. Dương Túc Phong liên tục đổi súng, liên tiếp bắn ra hơn mười phát, phá vỡ thủ cấp hơn mười tên nô lệ, đám nô lệ còn lại mặc dù hung hãn nhưng cũng phải tản ra tìm kiếm nơi ẩn nấp.
Dương Túc Phong giơ súng trường lên cao, hô lớn:
- Ta là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong, ta thống lĩnh quân đội đến Bảo Ứng phủ! Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức buông vũ khí, nếu không sẽ giết không tha!
Đám nô lệ nhất truyền đến một trận thanh âm nháo nhào, có kẻ thấp giọng quát:
- Chớ có tin hắn, hắn chỉ có một ít người, quân đội ở đâu ra?
Dương Túc Phong lại lớn tiếng quát:
- Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi có thể chọn cách buông vũ khí đầu hàng, hoặc lập tức rời khỏi Bảo Ứng phủ, nếu không, chỉ có cái chết đang chờ các ngươi! – Phụ họa theo thanh âm của hắn, lại có ba bốn phát súng vang lên, nhìn kỹ đã thấy tên đầu mục nô lệ ngã lăn ra đường, đầu óc nát bét, những kẻ còn lại đều nhất thời hét lên, tháo chạy tứ tán.
Ngu Mạn Viện thở phào một hơn, buông thanh loan đao dài hẹp trong tay xuống, dựa lưng vào xe ngựa, trên khuôn mặt uể oải lộ ra một nét tươi cười trắng bệch, yếu ớt nói:
- Dương Túc Phong, nếu ngươi đến trễ một chút, có lẽ bọn ta đã xong đời.
Dương Túc Phong cẩn thận quan sát kỹ bốn phía, sau đó mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Nhân thủ luôn bên cạnh cô đâu? Chẳng phải là trước đây có rất nhiều người hay sao?
Ngu Mạn Viện thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng liên tục, cố gắng nói:
- Ta cũng không nghĩ ra nô lệ nổi loạn lại nghiêm trọng như thế. Trước kia nô lệ ở Bảo Ứng phủ cũng thường xuyên nổi loạn nhưng đều rất nhanh bị trấn áp, mãi đã trở thành thói quen, không ngờ lần này dường như có người tổ chức cho bọn chúng, tập hợp mười mấy vạn nô lệ đồng thời phát động bạo loạn. Đội Hộ vệ không kịp trở tay, toàn quân bị tiêu diệt. Bất hạnh thay lúc đó ta đang làm khách ở đội hộ vệ, bị nô lệ bao vây, phải rất khó khăn mới có thể chạy đến đây.
Dương Túc Phong trở nên âm trầm, nghiêm mặt nói:
- Lần này nô lệ nổi loạn là do Mục Tử Huân của Xích Luyện giáo bày ra.
Ngu Mạn Viện hoảng sợ, nói với vẻ cay đắng:
- Thì ra là thế, khó trách…
Dương Túc Phong nhìn hàng hóa trên xe, vẫy tay gọi đám người Xạ Nhan đến nói:
- Trên xe có rất nhiều vũ khí, các ngươi nhanh chóng trang bị toàn bộ vũ khí và dược phẩm, đến nha môn Tri phủ, chúng ta có thể sống sót hay không hoàn toàn nhờ vào những thứ đó!
Nhóm quân Xạ Nhan vừa thấy vũ khí và dược phẩm trên xe đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, giờ phút này nghe hiệu lệnh của hắn liền bất kể mọi thứ vọt đến. Trên xe đều là trường cung cánh ưng, trường kiếm và các loại trang bị vũ khí, nhưng hoàn toàn không có áo giáp.
Dương Túc Phong lúc này mới nhớ đến chủ nhân của những thứ này, không khỏi cảm thấy xấu hổ:
- Ngu cô nương, thật là bất nhã, cô cho ta mượn sử dụng trước, sau này có cơ hội ta sẽ trả lại cô sau.
Ngu Mạn Viện cười khổ, vừa giúp Đường Băng Na xử lý vết thương, vừa yếu ớt nói:
- Không cần trả lại, hôm nay nếu chúng ta có thể vượt qua được cửa ải này thì những thứ này xem như ta tặng cho ngươi…
Bất đồ, ánh mắt Dương Túc Phong dường như nhìn thấy điều gì đó, vội quay đi chạy vài bước, nhưng lập tức quay trở lại kéo Dương Cơ Duệ, hai người đồng loạt chạy về phía trước. Đám người Ngu Mạn Viện đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy trên con đường phía trước có một thiếu nữ cầm trường kiếm đỏ máu trong tay, kéo theo một thanh niên đang bị thương hoảng hốt tháo chạy, phía sau là một đám nô lệ điên cuồng đuổi theo, hai người đó chính là Đan Nhã Huyến và Mễ Kỳ Nhĩ.
Xạ Nhan vung bàn tay thô kệch của mình lên, trầm giọng quát:
- Cung tiễn thủ, chuẩn bị! – Đám chiến sĩ Cung Đô lập tức chia thành ba hàng, sẵn sàng xuất thủ.
Dương Túc Phong nghe thấy hiệu lệnh vội quay đầu nhìn lại đã thấy đám Cung Đô chiến sĩ thay chân bàn trong tay bằng tinh cương trường kiếm và trường cung cánh ưng, đương nhiên là lấy từ trên xe ngựa xuống. Đám người Mông Địch Vưu cũng nhanh chóng gỡ bỏ những linh kiện cổ quái từ trên xe ngựa xuống, đang ráp thành ba cỗ pháo dã chiến.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như lúc này, Dương Túc Phong vẫn không nhịn được, tắc lưỡi hỏi:
- Ngu lão bản, những thứ này đều được đưa đến Mỹ Ni Tư ư? Còn có cả pháo dã chiến nữa à?
Ngu Mạn Viện chua xót mấp máy môi, gật đầu.
Dương Túc Phong vừa mừng vừa sợ, đột nhiên nghe tiếng Đan Nhã Huyến rú lên, vội vàng quay người lại, vừa lúc nhìn thấy một mũi tên từ trường cung trong tay một tên nô lệ đã bắn trúng chân Đan Nhã Huyến, nàng lảo đảo chạy thêm được vài bước, cuối cùng ngã xuống đất. Dương Túc Phong bình tĩnh khai hỏa, khiến cho mấy tên nô lệ truy đuổi nhanh nhất ngã bật về phía sau, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ khác chạy đến, mắt thấy Đan Nhã Huyến sẽ bị bắt lấy thì bất đồ Xạ Nhan ra lệnh, hơn một trăm trường cung cánh ưng đồng thời phóng tiễn, một trận mưa tên ào ạt tuôn ra khiến cho đám nô lệ kia gục ngã không ít, những tên còn lại mặc dù không cam lòng buông tha con mồi ngay trước mắt, song vẫn phải tạm thời lui lại phía sau, tìm nơi ẩn nấp.
- Có ai thông thạo tình huống của Bảo Ứng phủ không? Ở đâu có địa hình thích hợp cho việc phòng thủ nhất? Dương Cơ Duệ ôm sáu khẩu Đột Kỵ Thi và một túi chứa đầy đạn dược, lừng khừng nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì nha môn tri phủ của Mục Thuấn Anh hẳn là nơi thích hợp nhất, nơi đó tứ bề đều là tường đá bao phủ, y còn gia cố thêm một tháp chuông có thể ở trên đó quan sát tình huống xung quanh phía dưới.
Dương Túc Phong gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn mọi người, kiên định nói:
- Đã như thế, chúng ta lập tức đến nha môn Tri phủ. Xạ Nhan, ngươi thống lĩnh thủ hạ đi trước, trên đường có thể tiện tay tìm vũ khí. Mông Địch, Đỗ Cách, các ngươi thống lĩnh các huynh đệ pháo binh rời đi từ cửa nam, trên đường không nên chậm trễ, đi càng nhanh càng tốt….
Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ đều nghiêm mặt nặng nề, không hề nói lời nào.
Dương Túc Phong cầm một khẩu súng trường Đột Kỵ Thi, Dương Cơ Duệ cầm theo đạn dược theo sát phía sau, đi đến cửa, phất tay một cái, Xạ Nhan lập tức dẫn theo chiến sĩ Cung Đô, tiến lên phía trước. Đám nô lệ khi nãy vừa thấy thì trố mắt nhìn, kết quả bị Xạ Nhan ra lệnh một tiếng, chiến sĩ Cung Đô đều đồng loạt tiến đến, giết sạch bọn chúng ngay trên đường. Nhất thời trên đường xuất hiện những vết máu loang lổ, mùi máu tươi tràn ngập không khí. Một số cư dân gần đó nhìn thấy hai nhóm nô lệ ác chiến bằng hỏa lực, sợ hãi lắm cuống cuồng tìm đường tháo chạy.
Dương Túc Phong nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời phảng phất như muốn thiêu cháy máu tươi nơi này, soi sáng hỏa quang và máu huyết khắp chốn thành thị bằng một thứ ánh sáng sặc sỡ, trong lòng hắn không kìm hãm được cảm xúc dâng trào, dừng chân lại. Dương Cơ Duệ thấy vậy bèn hỏi:
- Phong, ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Dương Túc Phong nói với âm thanh thâm trầm:
- Con đang suy nghĩ, đế quốc lúc này đang ở thời kỳ nội ưu ngoại hoạn, địch nhân bên ngoài lom lom nhìn như hổ rình mồi, bên trong lại là khó khăn chồng chất. Xích Luyện giáo lần này đã có chuẩn bị kỹ càng cho cuộc nổi dậy, e rằng rất có thể biến thành tình huống “một bó rơm lại đè chết lạc đà” cũng nên. Đến lúc đó đế quốc một mặt phải đối phó với địch nhân bên ngoài, một mặt lại phải thanh trừ nội loạn, sợ rằng sẽ lâm vào cảnh tứ phân ngũ liệt, sụp đổ hoàn toàn…
Dương Cơ Duệ lạnh lùng nói:
- Đó mới là kết cục mà ta muốn nhìn thấy nhất.
Dương Túc Phong trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng lắc đầu, nói với vẻ chua chát:
- Chuyện này đối với Dương gia chúng ta mặc dù là chuyện tốt, nhưng đối với đế quốc chúng ta lại chưa chắc….
Dương Cơ Duệ cắt đứt lời hắn:
- Phong, chẳng lẽ ngươi không từng nghe qua đạo lý “phá sau đó lập” ư? Bây giờ triều chính đã như cơ thể bị bệnh ăn sâu vào xương tủy, không cách nào cứu chữa được nữa, vô luận ngươi cố gắng thế nào thì cũng không thể trừ bỏ tận gốc được, chỉ có cách đập vỡ tan tành, thành lập mới hoàn toàn, họa may có thể một lần nữa đứng trên đỉnh Y Lan đại lục. Đạo lý này một trăm năm trước đã từng có người nắm được.
Dương Túc Phong chấn động, thất thanh hỏi:
- Người muốn nói phải lật đổ triều đình hiện nay, lập lên một triều đình mới?
Dương Cơ Duệ điềm tĩnh nói, mặt không hề thay đổi:
- Có gì là không thể?
Dương Túc Phong muốn nói gì đó xong lại thôi, sắc mặt bất định, trong giây lát lại vô ý nhìn thấy Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ dẫn theo quan quân pháo binh đuổi theo phía sau, vội vàng dừng lại hỏi:
- Ôi, các ngươi đến đây làm gì?
Mông Địch Vưu nghiêm mặt, cương quyết nói:
- Phong thủ lĩnh, chúng tôi không thể chấp hành mệnh lệnh của ngài. Phía nam chính là phương hướng đào tẩu. Sư đoàn Hỏa Liệt Điểu của chúng tôi cho đến nay chưa từng đối mặt với địch nhân mà tháo chạy. Hơn nữa tình cảnh lúc này của ngài rất nguy hiểm, chúng tôi không thể bỏ đi được. Vạn nhất ngài chết đi, chúng tôi còn sống cũng chỉ là sống cuộc sống đầy phiền muộn…..
Đỗ Qua Nhĩ cũng nói với vẻ bất phục:
- Phong lĩnh, tại sao ngài có thể hạ lệnh cho đơn vị của ngài chạy trốn? Ngài đúng là một vị lãnh đạo không đúng phong cách!
Dương Túc Phong nén không được thở dài một hơi, lại nghĩ đến điều Dương Cơ Duệ vừa nói, suy nghĩ trong lòng phức tạp vô cùng, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
- Được rồi, các ngươi theo ta đi thôi, chúng ta sẽ cùng tiến cùng lui, nhưng các ngươi phải tự chiếu cố đến bản thân mình.
Nha môn Tri phủ cách khách sạn Hảo Vận không xa. Không lâu sau Dương Túc Phong đã nhìn thấy tháp chuông hiện ra ngay trước mắt, quả nhiên đó chính là điểm cao nhất toàn thành, nhưng vẫn phải vòng qua một đoạn đường nữa mới có thể đến. Trên đường lui tới rất nhiều nạn dân, Dương Túc Phong không thể làm gì khác là ra lệnh cho Xạ Nhan dẹp đường, đuổi nạn dân rời xa một chút, kết quả là tốc độ không cách nào có thể gia tăng được.
Bất đồ từ phía trước truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Ngu Mạn Viện:
- Giết! Giết hết cho ta! – Dương Túc Phong vội vã tiến lên trước, nhìn thấy Ngu Mạn Viện dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, đang chống lại một đám nô lệ, Đường Băng Na đứng bên cạnh, trên lưng đã có vết chém, máu tươi không ngừng ứa ra. Song đám nô lệ đó đều nhìn vật phẩm trên xe bằng cặp mắt thèm thuồng đỏ rực, không chịu bỏ cuộc, nhân số cũng càng ngày càng tăng lên. Hộ vệ bên cạnh Ngu Mạn Viện vốn có gần một trăm người, lúc này chỉ còn không đến hai mươi người, bị bao vây chặt chẽ, ngay cả Ngu Mạn Viện cũng phải cầm một thanh loan đao dài trên tay làm vũ khí phòng thân.
Đột Kỵ Thi trong tay Dương Túc Phong vừa nhấc lên đã khiến cho một tên nô lệ vóc người cao lớn nở hoa trên đầu, tiếng nổ mạnh mẽ khiến cho não bộ của y nổ tung, não vụn pha lẫn máu thịt bắn tung tóe sang các tên nô lệ bên cạnh. Dương Túc Phong rất nhanh ném súng, tiếp nhận một khẩu khác đã được nạp đạn từ Dương Cơ Duệ, cổ tay vừa chuyển lại nã ra một phát súng đanh gọn, lại thêm một gã nô lệ hung hãn nổ tung đầu, thân thể không đầu vẫn vung đao, đi lựng khựng vài bước mới ngã xuống đất. Tầm bắn của súng trường Đột Kỵ Thi chưa đến một trăm mét, nhưng đường kính viên đạn lại gần bằng ngón trỏ thô, với khoảng cách gần như lúc này, lực sát thương khủng khiếp đến nỗi khó có thể hình dung được. Dương Túc Phong liên tục đổi súng, liên tiếp bắn ra hơn mười phát, phá vỡ thủ cấp hơn mười tên nô lệ, đám nô lệ còn lại mặc dù hung hãn nhưng cũng phải tản ra tìm kiếm nơi ẩn nấp.
Dương Túc Phong giơ súng trường lên cao, hô lớn:
- Ta là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong, ta thống lĩnh quân đội đến Bảo Ứng phủ! Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức buông vũ khí, nếu không sẽ giết không tha!
Đám nô lệ nhất truyền đến một trận thanh âm nháo nhào, có kẻ thấp giọng quát:
- Chớ có tin hắn, hắn chỉ có một ít người, quân đội ở đâu ra?
Dương Túc Phong lại lớn tiếng quát:
- Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi có thể chọn cách buông vũ khí đầu hàng, hoặc lập tức rời khỏi Bảo Ứng phủ, nếu không, chỉ có cái chết đang chờ các ngươi! – Phụ họa theo thanh âm của hắn, lại có ba bốn phát súng vang lên, nhìn kỹ đã thấy tên đầu mục nô lệ ngã lăn ra đường, đầu óc nát bét, những kẻ còn lại đều nhất thời hét lên, tháo chạy tứ tán.
Ngu Mạn Viện thở phào một hơn, buông thanh loan đao dài hẹp trong tay xuống, dựa lưng vào xe ngựa, trên khuôn mặt uể oải lộ ra một nét tươi cười trắng bệch, yếu ớt nói:
- Dương Túc Phong, nếu ngươi đến trễ một chút, có lẽ bọn ta đã xong đời.
Dương Túc Phong cẩn thận quan sát kỹ bốn phía, sau đó mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Nhân thủ luôn bên cạnh cô đâu? Chẳng phải là trước đây có rất nhiều người hay sao?
Ngu Mạn Viện thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng liên tục, cố gắng nói:
- Ta cũng không nghĩ ra nô lệ nổi loạn lại nghiêm trọng như thế. Trước kia nô lệ ở Bảo Ứng phủ cũng thường xuyên nổi loạn nhưng đều rất nhanh bị trấn áp, mãi đã trở thành thói quen, không ngờ lần này dường như có người tổ chức cho bọn chúng, tập hợp mười mấy vạn nô lệ đồng thời phát động bạo loạn. Đội Hộ vệ không kịp trở tay, toàn quân bị tiêu diệt. Bất hạnh thay lúc đó ta đang làm khách ở đội hộ vệ, bị nô lệ bao vây, phải rất khó khăn mới có thể chạy đến đây.
Dương Túc Phong trở nên âm trầm, nghiêm mặt nói:
- Lần này nô lệ nổi loạn là do Mục Tử Huân của Xích Luyện giáo bày ra.
Ngu Mạn Viện hoảng sợ, nói với vẻ cay đắng:
- Thì ra là thế, khó trách…
Dương Túc Phong nhìn hàng hóa trên xe, vẫy tay gọi đám người Xạ Nhan đến nói:
- Trên xe có rất nhiều vũ khí, các ngươi nhanh chóng trang bị toàn bộ vũ khí và dược phẩm, đến nha môn Tri phủ, chúng ta có thể sống sót hay không hoàn toàn nhờ vào những thứ đó!
Nhóm quân Xạ Nhan vừa thấy vũ khí và dược phẩm trên xe đã chuẩn bị sẵn sàng hành động, giờ phút này nghe hiệu lệnh của hắn liền bất kể mọi thứ vọt đến. Trên xe đều là trường cung cánh ưng, trường kiếm và các loại trang bị vũ khí, nhưng hoàn toàn không có áo giáp.
Dương Túc Phong lúc này mới nhớ đến chủ nhân của những thứ này, không khỏi cảm thấy xấu hổ:
- Ngu cô nương, thật là bất nhã, cô cho ta mượn sử dụng trước, sau này có cơ hội ta sẽ trả lại cô sau.
Ngu Mạn Viện cười khổ, vừa giúp Đường Băng Na xử lý vết thương, vừa yếu ớt nói:
- Không cần trả lại, hôm nay nếu chúng ta có thể vượt qua được cửa ải này thì những thứ này xem như ta tặng cho ngươi…
Bất đồ, ánh mắt Dương Túc Phong dường như nhìn thấy điều gì đó, vội quay đi chạy vài bước, nhưng lập tức quay trở lại kéo Dương Cơ Duệ, hai người đồng loạt chạy về phía trước. Đám người Ngu Mạn Viện đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy trên con đường phía trước có một thiếu nữ cầm trường kiếm đỏ máu trong tay, kéo theo một thanh niên đang bị thương hoảng hốt tháo chạy, phía sau là một đám nô lệ điên cuồng đuổi theo, hai người đó chính là Đan Nhã Huyến và Mễ Kỳ Nhĩ.
Xạ Nhan vung bàn tay thô kệch của mình lên, trầm giọng quát:
- Cung tiễn thủ, chuẩn bị! – Đám chiến sĩ Cung Đô lập tức chia thành ba hàng, sẵn sàng xuất thủ.
Dương Túc Phong nghe thấy hiệu lệnh vội quay đầu nhìn lại đã thấy đám Cung Đô chiến sĩ thay chân bàn trong tay bằng tinh cương trường kiếm và trường cung cánh ưng, đương nhiên là lấy từ trên xe ngựa xuống. Đám người Mông Địch Vưu cũng nhanh chóng gỡ bỏ những linh kiện cổ quái từ trên xe ngựa xuống, đang ráp thành ba cỗ pháo dã chiến.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như lúc này, Dương Túc Phong vẫn không nhịn được, tắc lưỡi hỏi:
- Ngu lão bản, những thứ này đều được đưa đến Mỹ Ni Tư ư? Còn có cả pháo dã chiến nữa à?
Ngu Mạn Viện chua xót mấp máy môi, gật đầu.
Dương Túc Phong vừa mừng vừa sợ, đột nhiên nghe tiếng Đan Nhã Huyến rú lên, vội vàng quay người lại, vừa lúc nhìn thấy một mũi tên từ trường cung trong tay một tên nô lệ đã bắn trúng chân Đan Nhã Huyến, nàng lảo đảo chạy thêm được vài bước, cuối cùng ngã xuống đất. Dương Túc Phong bình tĩnh khai hỏa, khiến cho mấy tên nô lệ truy đuổi nhanh nhất ngã bật về phía sau, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ khác chạy đến, mắt thấy Đan Nhã Huyến sẽ bị bắt lấy thì bất đồ Xạ Nhan ra lệnh, hơn một trăm trường cung cánh ưng đồng thời phóng tiễn, một trận mưa tên ào ạt tuôn ra khiến cho đám nô lệ kia gục ngã không ít, những tên còn lại mặc dù không cam lòng buông tha con mồi ngay trước mắt, song vẫn phải tạm thời lui lại phía sau, tìm nơi ẩn nấp.
Danh sách chương