Thế nhưng Dương Túc Phong lại không hề nghĩ ngợi, thoải mái nói:

- Được rồi, ngươi để xuống đó, xem như là tiễn ta. Ở Mỹ Ni Tư cũng có nơi sản xuất hồng tửu rất ngon, có cơ hội ta sẽ mang về tặng ngươi mười bình thật ngon cho công bằng.

Đổng lão bản cười tít mắt nói:

- Một lời đã định, quyết định thế đi. – Nói xong thì hoan hoan hỷ hỷ đặt bình rượu đỏ xuống, rón rén rời khỏi.

Đường Tư nói với vẻ tiếc nuối:

- Dương tướng quân hại ta phá lệ, bất quá cũng không thể không được, hôm nay là ngày đặc biệt, có thể phá lệ một lần.

Dương Túc Phong vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị châm rượu, ai ngờ Tài Băng Tiêu đã sớm đoạt lấy trách nhiệm này, dùng một tư thế thật đẹp rót cho mỗi người một chén, quả nhiên mùi thơm tỏa ra nồng nặc, ngay cả Tô Lăng Tuyết vốn không muốn ăn uống cũng cảm thấy tinh thần chấn động.

Đường Tư mỉm cười nói:

- Xem ra Tô tiểu thư chính là người trong đạo.

Tô Lăng Tuyết sắc mặt đỏ ửng, khẽ nói:

- Đường đại nhân đã quá khen, chẳng qua cha ta vốn rất thích uống, ta lại thường xuyên ở bên cạnh nên vô tình biết nhiều một chút mà thôi. Nhã Tô Thai Hồng tửu này chính là đặc sản tiến cống của hoàng thất Y Lôi Na, các quốc gia khác cũng chỉ có hoàng thân quý tộc mới có thể mua được, ông chủ Linh Tuyền hiên này có thể có được, xem ra cũng không đơn giản! – Nói đến cha, lại nghĩ đến cha nàng mất mạng dưới đao phản quân, trong lòng lại cảm thấy buồn bã, đau xót. Chị em Tài Miểu Miểu cũng đều sưng đỏ mắt, tỏ vẻ bi thương.

Dương Túc Phong không hề có hứng thú với hồng tửu, mùi thơm của nó đối với hắn mà nói cũng chỉ là một sự phí phạm mà thôi. Mặt khác, trong thế giới trước kia của hắn, ngay cả “VSOP” (1) là cái gì hắn cũng không biết đến. Bởi vậy, hắn không thèm để ý đến lắm, chỉ thản nhiên nói:

- Nếu là thứ tốt mà không cho tung ra thị trường thì cũng chỉ là công cốc mà thôi.

Tô Lăng Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói với vẻ khinh thường:

- Ngươi biết cái gì? Nhã Tô Thai Hồng tửu này chính là dùng nho trân châu trắng ở một hạp cốc cách thủ phủ Nhã Tô Thai Y Lôi Nạp ba mươi dặm về phía đông nam sản xuất thành. Vườn nho nay một năm chỉ thu hoạch được chưa đến ngàn cân nho trân châu trắng, chưng cất cũng chỉ được hai ba trăm bình rượu nho, ngươi nghĩ xem làm thế nào có thể tung ra thị trường? Dương Túc Phong tức lắm, nhất là nghĩ đến việc nàng thân mật với Tiết Phức, trong lòng như có lửa đốt dâng trào, bây giờ lại bị nàng dùng thứ ngôn ngữ đầy lạnh lẽo kích giận, nhất thời không nhịn được muốn mắng nàng vài câu, nhưng rồi lại không tìm được lời thích hợp, vì thế sắc mặt đỏ bừng như muốn nổ tung nhưng lại không nói gì được. Tô Lăng Tuyết nhìn thấy hắn không cách nào phản bác được lời mình thì rất đắc ý, cười tươi rói, vẻ mặt xán lạn quang huy.

Tài Băng Tiêu liên tục châm đầy rượu cho mọi người, khiến cho ngay cả những nữ nhân cũng đều đã đỏ bừng mặt, mị nhãn như tơ, phảng phất như xuân tình nhộn nhạo, hấp dẫn lắm. Trong lòng các nàng đều biết rằng như thế là không tốt nhưng tửu hương thơm nức, không thể kiềm chế được, cứ thế mà uống, duy chỉ có Đường Tư và Dương Túc Phong là thanh tỉnh, đang nói về chuyện của Lam Vũ quân.

Đường Tư xoay xoay chén rượu nói:

- Ta xem từ các tư liệu lịch sử thì biết ngày đó tổ tiên của ngươi – Dương Lam Vũ tổ chức Lam Vũ quân, sức chiến đấu là số một. Vào lúc đế quốc Đường Xuyên khai quốc, Lam Vũ quân là ngọn cờ tiên phong đột phá phòng tuyến của đế quốc Minh Hà, khiến cho quân đội Minh Hà phải triệt thoái. Đường Xuyên thừa thắng công kích, nhờ đông đảo quân đội của các lãnh chúa, nhất là Lam Vũ quân, Hạc quân, Lang quân – các lực lượng tự nhân hiệp trợ mà cuối cùng đã quét sạch quân đội đế quốc Minh Hà, thành lập đế quốc Đường Xuyên. Lam Vũ quân trong nhiều chiến dịch đều thể hiện tinh thần tiến công và dũng khí khiến cho kẻ khác bội phục, lực công kích của đội quân đó sắc bén không thể tưởng tượng được, cho dù là sư đoàn Long Kỵ binh cũng không thể sánh bằng, tuy nhiên năng lực phòng ngự của Lam Vũ quân lại không phải xuất sắc, nó là một đơn vị tôn sùng tiến công, tôn sùng đạo lý: tấn công là cách phòng ngự tốt nhất trong chiến tranh.

Dương Túc Phong tò mò hỏi:

- Ta muốn biết một chút, pháp hiến của đế quốc có quy định điều khoản gì đối với quân đội của lãnh chúa hay không? Ta luôn luôn mơ hồ về phương điện này.

Đường Tư nói:

- Quy định về quân đội của lãnh chúa bắt nguồn từ minh ước An Lạp Tạp Lạp. Minh ước này được ký kết vào năm 1396 thiên nguyên, do Đường Xuyên khởi xướng, tuân thủ minh ước đó có mười sáu người, sau đó gia tăng lên hai chín người, khi đó đều là lãnh chúa của Minh Hà đế quốc. Khi đó đế quốc Minh Hà thống trị vô đạo, hoàng đế ngu ngốc, quan lại hủ bại, khiến cho sinh linh đồ thán, dân chúng lưu vong, vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Đường Xuyên, mười sáu lãnh chúa đã liên hợp, chống lại đế quốc Minh Hà. Bọn họ tập trung tại An Lạp Tạp Lạp - bây giờ chính là vùng Sát Nhã ở Vân Xuyên đạo – ký kết minh ước chống lại chính sách sưu cao thuế nặng của hoàng đế Minh Hà đế quốc, hiệu triệu lãnh chúa các nơi đứng dậy khởi nghĩa. Trong minh ước chỉ có một điều về quân đội tư nhân của lãnh chúa, đó là phải bảo đảm về tính mạng, tài sản, tự do của nhân dân, lãnh chúa có quyền tổ chức quân đội cho chính mình theo đúng quy định trong minh ước, sau đó cứ thế liên hợp chiến đấu, cuối cùng giành được thắng lợi cho đến ngày nay.

Dương Túc Phong nhíu mày hỏi:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?

Đường Tư nói:

- Lúc đó chỉ đơn giản như thế, bởi vì quyền lợi và nghĩa vũ của quân đội lãnh chúa đã rất rõ ràng. Quyền lợi là có lãnh chúa có thể tổ chức quân đội, có thể chỉ huy và sử dụng quân đội của mình; nghĩa vụ chính là mọi mục đích chiến đấu đều đảm bảo là vì tính mạng, tài sản, tự do của nhân dân.

Dương Túc Phong nói:

- Có quy định về số lượng đối với quân đội tư nhân hay không?

Đường Tư lắc đầu:

- Dưới tình thế lúc đó, quân đội tư nhân càng đông thì càng tốt, cho nên không có quy định. Quy định về số lượng quân đội tư nhân của lãnh chúa được ban bố sau khi minh ước là vào năm 1434. Hoàng đế Đường Xuyên và 28 vị lãnh chúa ở thủ đô Ni Lạc Thần trải qua thương nghị đã ký kết minh ước Ni Lạc Thần, quy định rõ ràng quân đội tư nhân của lãnh chúa giới hạn bởi con số năm vạn người, hơn nữa phải chịu sự lãnh đạo và chỉ huy của triều đình trung ương. Lúc đó có hơn mười lãnh chúa giải tán quân đội của mình. Mười bảy lãnh chúa khác cũng giảm bớt số lượng lớn quân đội của mình thành chỉ còn hơn một vạn người để duy trì trị an ở địa khu của mình mà thôi. Từ đó về sau, hoàng đế Đường Xuyên mỗi khi tước giảm quân đội tư nhân thì cũng chỉ truyền miệng mà thôi, không có quy định bằng văn bản rõ ràng.

Dương Túc Phong nói:

- Nói như vậy thì văn bản quy định chính thức về quân đội của lãnh chúa chính là minh ước An Lạp Tạp Lạp và minh ước Ni Lạc Thần?

Đường Tư đáp:

- Theo sự hiểu biết của ta thì đúng là như thế.

Tô Lăng Tuyết đột nhiên lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, cho dù ngươi tổ chức quân đội nhiều cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào thu phục lại được Mỹ Ni Tư, bởi vì phương pháp này sẽ không đắc dụng, ngươi nên quên đi chuyện này đi thì hơn, đừng lãng phí tinh lực và thời gian!

Dương Túc Phong bất mãn nhìn nàng, cảm thấy nàng ta ngoài vẻ diễm lệ ra thì thực sự không có điểm nào hấp dẫn hắn nữa, nhất là nàng luôn bất đồng với ý kiến của hắn, thường xuyên chống đối hắn, khiến cho hắn luôn luôn bực bội. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng bùng phát, nén không được bật thốt lên:

- Cô chỉ là một người đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn, cô biết gì mà nói?

Tô Lăng Tuyết cười khinh thị, nói với vẻ khinh miệt:

- Vậy ngươi so với ta thì hiểu được gì nhiều hơn chứ?

Đường Tư mỉm cười chen vào:

- Ha ha, chúng ta đang thảo luận thôi mà!

Tô Lăng Tuyết đột nhiên đứng lên, tỏ ra kích động nói:

- Dương Túc Phong, ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng vũ lực có thể giải quyết được tất cả sao? Quân đoàn Bộ Thủ của Quang Minh đế quốc vượt hơn mười vạn quân chính quy, chưa tính là còn có thể điều động bất cứ lúc nào hơn hai ba mươi vạn kỵ binh các dân tộc du mục; Bành Việt ở Tình Xuyên đạo cũng đã có hơn sáu vạn quân, toàn bộ khu vực sản xuất lương thực ở Mỹ Ni Tư cũng bị y khống chế, sau lưng y còn có vương quốc Ương Già chống lưng; Ma Ni giáo cũng không hề yếu kém so với hai thế lực kia, lực lượng nòng cốt Hồng Cân quân cũng đã không dưới ba vạn người. Ta muốn hỏi một câu, Dương gia các ngươi, đặc biệt là Dương Túc Phong nhà ngươi có lực lượng gì, tư nguyên gì để tổ chức nhiều quân đội? Ngươi nghĩ cần có bao nhiêu quân đội mới có thể tiêu diệt được những địch nhân kể trên? Ngươi suốt ngày chỉ biết la hét vũ lực, vũ lực. Nhưng vũ lực của ngươi đâu? Từ Lệ Xuyên phủ bé bằng lòng bàn tay và cái bến cảng Bà Châu kia mà có ư?

Nàng nói ra lời này cực kỳ sắc bén, nhất thời khiến Dương Túc Phong như trở thành người câm, không cách nào mở miệng được, trong lúc nhất thời chỉ biết phỗng người tại chỗ. Tài Băng Tiêu lúc này mới dè dặt lên tiếng:

- Biểu tẩu, tẩu ngồi xuống đã, rồi hãy nói!

Đường Tư và Dương Túc Phong nhìn nhau, Dương Túc Phong trong lòng càng ngày càng tức giận, nếu Tô Lăng Tuyết hồ ngôn loạn ngữ thì không nói làm gì, đằng này hết lần này đến lần khác phát ngôn vào đúng chỗ đau của hắn. Kiến thiết Lam Vũ quân là vấn đề hắn ưu tư nhất, dưới bàn tay của chúng địch thì lúc này hắn giống hệt một chú cừu non không có khả năng hoàn thủ. Từ tin tức mà Dương Cơ Duệ phản hồi trở lại thì Lam Vũ quân chiêu binh cũng không được nhiều lắm, đại bộ phận khi nghe nói sẽ chiến đấu với quân đội của đế quốc Quang Minh hoặc phản quân Bành Việt thì đều đã kinh tâm khiếp vía, rụt cổ thối lui. Lúc ban đầu ước định chiêu thu khoảng ba ngàn người, bây giờ chỉ có thể được năm trăm người nguyện ý gia nhập quân đội mà thôi, trừ phi dùng thêm phương pháp lôi kéo, bức bách thanh niên tráng đinh vào thêm, nhưng thực tế lại cho thấy rằng thanh niên tráng đinh lại không thể dùng được trong quân đội. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt hắn lộ rõ tâm tình bất định, ánh mắt phiêu hốt tới tới lui lui.

Tô Lăng Tuyết đắc ý, cười lạnh, nói với vẻ đầy châm chọc:

- Đầu không có lớn thì đừng có mang theo khuôn mặt to. Thất đại thần điện ở Mỹ Ni Tư gần đây xuất hiện hào quang chiếu sáng, có lời đồn đãi rằng sẽ có một người xuất hiện như Tát Nhĩ Cống thần minh…..Không lẽ ngươi ngây thơ đến mức cho rằng người đó sẽ là ngươi hay sao?

Dương Túc Phong thần thái mờ mịt, vô thức mở miệng nói:

- Lại là Tát Nhĩ Cống…ta ghét Tát Nhĩ Cống…

Tô Lăng Tuyết cười giễu cợt:

- Đúng vậy, ngươi có thể ghét, nhưng không thể không đối mặt với y, ngươi cũng có thể phải thần phục dưới chân y, liếm ngón chân y, có lẽ như thế y sẽ tha cho ngươi một mạng….

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ yên lặng xuất thần.

Đường Tư bán tín bán nghi nói:

- Thất đại thần điện gần đây quả nhiên có linh quang xuất hiện ư? Là chính xác hay chỉ là lời đồn bậy? Có khả năng làm được Tát Nhĩ Cống đơn giản chỉ có ba người Bộ Thủ, Tuyền Tu Hoằng, Bành Việt mà thôi, trong đó đặc biệt là Bộ Thủ có thực lực siêu mạnh. Tô tiểu thư, tiểu thư đừng ngại, cứ nói ra phân tích của mình xem.

Tô Lăng Tuyết khinh miệt nhìn Dương Túc Phong, phảng phất như muốn đả kích tinh thần của hắn, thản nhiên nói:

- Những người này căn bản là không biết rằng thực lực của phản quân ở Mỹ Ni Tư rất mạnh, còn cho rằng bọn họ là một đám quân ô hợp thuần túy. Sự thật thì phản quân ở Mỹ Ni Tư đã trải qua năm năm ma luyện và chiến đấu, đã luyện thành một đội ngũ chiến đấu cực kỳ tinh nhuệ. Quân số dưới tay Bộ Thủ mười vạn quân không phải là số hư mà đích thực là mười vạn người. Mười vạn người này chia làm năm quân đoàn, mỗi quân đoàn hai vạn người. Sau lưng y còn có kỵ binh dân tộc du mục trợ giúp, từ điểm đó mà nói thì y đích xác có năng lực trở thành Tát Nhĩ Cống nhất. Tuy nhiên tính cách của Bộ Thủ rất khó nắm bắt, không ai biết mục đích cuối cùng của y là gì, hành động của y không thể dùng lẽ thường để phân tích, cho nên, muốn đoán trước việc làm của y là một chuyện hết sức khó khăn.

Đường Tư khẽ ồ lên một tiếng, vuốt cằm nói:

- Bành Việt thì sao?

Tô Lăng Tuyết nói:

- Bản thân Bành Việt vốn là quan chỉ huy quân biên phòng của đế quốc, đối với quân chế của đế quốc hiểu rất rõ, cho nên quân đội của hắn đều dựa theo quy cách của quân đội đế quốc, huấn luyện và tác chiến đều không khác quân đội đế quốc, ngoại trừ có một nữ tử Ương Già tên là Tố Tụ Phong bên cạnh y để giám thị thì y vẫn chưa có biến hóa nào khác. Nữ tử Ương Già kia chính là muội muội của nữ vương vương quốc Ương Già, am hiểu thuật chỉ huy quân sự, Bành Việt nổi loạn thành công thì có công lao rất lớn của Tụ Phong. Bởi vậy, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh Bành Việt thì phản quân này vẫn giống hệt như hổ thêm cánh.

Đường Tư xuất thần suy nghĩ một lúc, Tô Lăng Tuyết lại nói tiếp:

- Cuối cùng nói một chút về Ma Ni Giáo, Tuyền Tu Hoằng thật ra cũng không đáng sợ, bởi vì rất ít người biết được y có tồn tại hay không, ngược lại, thánh nữ của Ma Ni giáo – Phương Phỉ Thanh Sương những năm gần đây lại nổi danh vô cùng. Võ công của nàng có thể hình dung bằng bốn chữ “cao thâm khó lường”. Quân Hồng Cân của Ma Ni giáo đạt được thắng lợi hầu hết đều có sự trợ giúp của những hành động ám sát do nàng thực hiện. Trước kia, các dân tộc du mục trên cao nguyên đất đỏ đều rất khinh thường Ma Ni giáo, nhưng từ khi đệ nhất cao thủ của Tây Mông – Mục Lặc và đệ nhất cao thủ người Ngõa Lạp là Phương Đan bị Phương Phỉ Thanh Sương ám sát thì bọn họ mới để ý, kinh sợ đến sự tồn tại của Ma Ni giáo. Tuy nhiên hành động ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương có lợi nhưng cũng có hại, hại lớn nhất chính là nàng luôn khiến cho quân đoàn Bộ Thủ và Ma Ni giáo hình thành thế bất lưỡng lập, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, lại thêm người Tây Mông và người Ngõa Lạp cực kỳ thống hận Ma Ni giáo, chỉ muốn tiêu diệt giáo phái này ngay lập tức, ăn tươi nuốt sống Phương Phỉ Thanh Sương, báo thù cho hai người Mục Lặc và Phương Đan. Dưới sự chỉ đạo của Bộ Thủ, đế quốc Quang Minh và Ma Ni giáo đã xảy ra va chạm không ngừng, thường xuyên xảy ra va chạm đổ máu. Vì thế Ma Ni giáo lâm vào tình cảnh thân bất địch chúng, cuối cùng bị rơi vào thế hạ phong, đối với Tuyền Tu Hoằng mà nói thì đây chính là một chuyện đau đầu. Nếu y muốn thân thiện hữu hảo với Bộ Thủ thì phải bỏ Phương Phỉ Thanh Sương, đây thực sự là một sự lựa chọn quá gian nan với y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện