“Từ đó, hỗn chiến toàn diện bùng phát ở Mĩ Ni Tư. Ma Ni giáo chớp thời cơ khởi nghĩa vũ trang. Có Bộ Thủ dẫn dắt, kị binh Tây Mông đánh đâu thắng đó, nhanh chóng hạ được Tiêu Xuyên, Tố Xuyên hai tỉnh. Trong thời gian đó, Tây Mông và Ngõa Lạp còn nổ ra xung đột mấy lần, Bộ Thủ nhiều lần phao tin muốn tiêu diệt Ngõa Lạp. Thế nhưng, thủ lãnh người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa và thủ lãnh Ngõa Lạp Ma Sa Địch đã bí mật kí kết hiệp ước, hai bên đình chiến cùng chung sống hòa bình. Theo đề xuất của Bộ Thủ, Quang Minh đế quốc ra đời, Bộ Thủ được đề cử vào chiếc ghế thủ tịch của Quang Minh đế quốc.”
“Nói ra cũng kì, từ sau khi Quang Minh đế quốc ra đời đến nay, kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp không còn khả năng nam chinh lần nào nữa, ngược lại nội bộ mâu thuẫn không ngừng. Bộ Thủ rắp tâm khuếch trương thế lực, chỉ cần nguyện ý đầu nhập Quang Minh đế quốc là được tiếp nhận, không cự tuyệt một ai. Còn phong cho những chức vụ nghe cực kỳ êm tai, cái gì mà đại tướng quân, đại đô đốc, mấy chức vụ đại loại gần giống nhau như vậy ở Quang Minh đế quốc cũng có tới hai ba chục người, người nào cũng có quyền lực rất lớn. Các nhóm dân tộc thiểu số trên cao nguyên rất nhiều. lực lượng cũng không mạnh nhưng đều được hắn đề cao địa vị, ngang hàng với Tây Mông và Ngõa Lạp. Đám người này tuy không đủ lực lượng nhưng có Bộ Thủ chống lưng, hàng ngày đều cãi cọ náo loạn với bọn Tây Mông và Ngõa Lạp, ồn ào đến nỗi gà bay chó chạy. Nói tóm lại, hiện giờ nội bô Quang Minh đế quốc hỗn loạn hết sức. Các thế lực lớn tranh giành lẫn nhau, thế lực yếu hơn cũng không cam chịu mà nhảy vào vòng chiến, làm nên một trường đen tối bẩn thỉu.”
Dương Túc Phong càng nghe càng mê mẩn.
“Dưới sự lãnh đạo của Bộ Thủ, Quang Minh đế quốc và Ma Ni giáo kết qoán ngày càng sâu. Lúc Ma Ni giáo quật khởi, Bộ Thủ tự thân suất lĩnh kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp tinh nhuệ nhất đánh úp quân khăn hồng của Ma Ni giáo, suýt nữa thì bắt sống giáo chủ Tuyền Tu Hoằng. Sự kiện này là nỗi nhục của Ma Ni giáo, khiến bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội báo thù. Thánh nữ Ma Ni giáo Phương Phỉ Thanh Sương nhiều lần ám sát Bộ Thủ nhưng hắn đều tránh được. Ngược lại tướng lĩnh Tây Mông và Ngõa Lạp bị chết không ít, khiến Tây Mông và Ngõa Lạp càng thống hận Ma Ni giáo. Ai Đức Mông Đa và Ma Sa Địch đều bắn tin, ai bắt sống được Phương Phỉ Thanh Sương thưởng tám trăm vạn kim tệ còn giết chết nàng ta thì thưởng năm trăm vạn.”
Dương Túc Phong nghe đến đây thì lè lưỡi: “Bọn chúng có tiền ha!”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Phương Phỉ Thanh Sương dễ đối phó lắm sao? Võ công của nàng ta cao thâm khó lường. Giang hồ truyền ngôn, trừ nữ đệ tử của Hải Thiên Phật quốc Úc Thủy Lan Nhược và nữ đệ tử của Thánh điện Tinh Hà đế quốc Nga Nhân Tuyết ra, những nữ tử trẻ tuổi khác không có ai là đối thủ của Phương Phỉ Thanh Sương. Ngay như truyền nhân Nghi Hoa cung Cung Tử Yên cũng chỉ sàn sàn với nàng ấy. giang hồ hậu bối, ngoài tứ đại công tử không ai xứng là đối thủ của Phương Phỉ Thanh Sương.”
Dương Túc Phong vừa hâm mộ vừa ao ước, tặc lưỡi: “Lợi hại như vậy sao?”
Dương Cơ Duệ gượng cười: “Thắng lợi Ma Ni giáo thu được mấy năm nay đều nhờ có Phương Phỉ Thanh Sương. Võ công của Phương Phỉ Thanh Sương không những cao cường, còn cực kỳ tinh thông nghiệp ám sát. Trừ Bộ Thủ ra, chưa có ai là mục tiêu ám sát của nàng ta mà sống được. Nói đến chuyện ám sát Bộ Thủ, dù không thành công nhưng ngộ sát cũng không ít. Không tướng lĩnh cao cấp của Tây Mông thì Ngõa Lạp bất hạnh thành vật hi sinh. Không thể chối được, Bộ Thủ quả thực là một kẻ khác người, ít nhất về mặt lẩn trốn.”
Dương Túc Phong nhíu mày: “Một ngày nào đó, Bộ Thủ cũng sẽ chết oan chết uổng thôi!”
Dương Cơ Duệ thở dài: “Ta lo nhất chính là chỗ này. Hiện tại Quang Minh đế quốc nằm dưới sự kiểm soát của Bộ Thủ, các thế lực lớn đấu đá nhau, căn bản không còn tâm trí mở rộng địa bàn. Nếu có ngày Bộ Thủ bị ám sát thật, thay kẻ khác lên lãnh đạo, Quang Minh đế quốc sẽ có cơ hội khuếch trương thế lực ra ngoài. Đến chừng đó, cả Mĩ Ni Tư không ai có khả năng ngăn chận bước tiến chinh phạt của chúng, vì lực lượng của chúng quá hùng mạnh. Kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp một khi liên kết, Mĩ Ni Tư không có ai là đối thủ của chúng. Vì thế, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là khoảng thời gian Bộ Thủ còn khống chế Quang Minh đế quốc. Nếu giai đoạn này chúng ta không thể quật khởi thì mãi mãi về sau cũng không còn cơ hội nào nữa.”
Dương Túc Phong nhìn nhãn quang sáng suốt, trầm ổn của nhị thúc. Cái tên Dương Cơ Duệ của ông ta thực không sai tí nào, so với phụ thân mình Dương Cơ Long, không nghi ngờ gì nữa, ông ta là một con người nhìn xa trông rộng, lại rất bình tĩnh, quan sát mọi chuyện hết sức tinh tường. Hắn vừa ngạc nhiên thích thú, lại vừa tự cười mình có mắt không tròng, cứ xem nhị thúc như một lão già hồ đồ vô dụng. Già còn phong lưu, việc này tuy hoang đường nhưng cũng chứng minh bảo đao của lão chưa già. Giả tỷ lão hồ đồ như mọi người nói thật, gia tộc sao có thể phái lão tới Ni Lạc nghênh đón mình về được? Dương Túc Phong khẽ mím môi, gật đầu: “Nếu chúng ta có đầy đủ lực lượng hùng hậu thì mục tiêu của con có khả năng thực hiện được. Chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, chí ít chúng ta cũng có thể tự bảo vệ mình được. Tiếc là tâm có thừa mà lực không đủ. Con đã truyền lệnh cho lão Phất Áo Đức tiến hành chiêu mộ binh sĩ. Đúng ra thì, tuyển ba ngàn người không thành vấn đề, vấn đề là năng lực chiến đấu của binh sĩ. Không thể trong thời gian ngắn mà nâng cao khả năng chiến đấu, dù là huấn luyện thể chất hay huấn luyện vũ khí đều mất ít nhất nửa năm. Mà hiện tại chúng ta lại không còn nhiều thời gian.”
Nhìn sắc trời ảm đạm, Dương Cơ Duệ nặng nề nói: “Thực tế, dẫu có nâng cao năng lực chiến đấu của ba ngàn người đó thì lực lượng của chúng ta vẫn quá yếu ớt. Không nói tới mười vạn phản quân Bành Việt, ba vạn quân khăn hồng của Ma Ni giáo cũng có thể nhàn hạ quét sạch chúng ta. Phong, trước khi ta đến Ni Lạc, bọn ta đều đã vắt óc suy nghĩ cả rồi. Ngươi phải biết, đại ca ngươi Dương Túc Lao tuyệt đối không chịu bỏ Mĩ Ni Tư. Nó tình nguyện tử thủ ở đó, nhưng mà, chính nó cũng không nghĩ ra được lý do thắng lợi. kiên quyết như Phất Lai Triệt mà cũng không biết nên làm thế nào? Phong, không phải bọn ta không nỗ lực, đã nỗ lực hết sức rồi. Là tại địch nhân quá mạnh, chúng ta căn bản không có cơ hội.”
Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy tương lai quả thực mù mịt nhưng ngoài mặt hắn không biểu lộ chút gì, kiên quyết đáp: “Xe đến trước núi ắt có đường. Chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng, nhất định có cơ hội.”
Dương Cơ Duệ đăm đăm nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt tự tin không lùi bước của hắn đang nhìn mình.
Rất lâu, Dương Cơ Duệ mới rời mắt đi, chậm rãi nói: “Ngươi đã kiên quyết như thế, ta cũng không biết nói gì hơn. Dương gia chúng ta từ lúc bắt đầu dựng nước tới giờ, mỗi trang nam nhi đều là những hảo hán đầy nhiệt huyết, tuyệt đối không có người biết bỏ chạy. “Bích huyết thanh thiên Dương gia tướng”, tấm biển vàng treo trong đại sảnh là do Đường Xuyên đích thân ngự bút ban cho Dương gia. Huống gì bây giờ chúng ta không phải cống hiến cho triều đình mà vì sự sinh tồn của chúng ta, nhất định là còn làm xuất sắc hơn trước. Ta đã truyền đạt mệnh lệnh và lòng tin của ngươi về nhà, để cho người nhà toàn lực hoạt động, chuẩn bị những gì tốt nhất có thể cho chiến tranh. Cho dù không thể chiến thắng thì chúng ta cũng phải chết một cách oanh liệt nhất!”
Dương Túc Phong ráng đè nén cơn kích động trong lòng, lấy hết bình tĩnh nói: “Chúng ta phải truyền quyết tâm cho người trong gia tộc để tất cả mọi người chuẩn bị thật tốt. Người nào không có quyết tâm, không có dũng khí thì không xứng là thành viên Dương gia, chỉ làm bôi nhọ tổ tiên chúng ta. Tuy vậy, chúng ta không nên phô trương thái quá, tránh kích động phản quân. Chỉ cần chuẩn bị thật chu đáo là được. Biên phòng quân muốn rút quân triệt để cũng còn một thời gian, chúng ta còn khoảng thời gian này để chuẩn bị, không cần lo lắng nhiều.”
Dương Cơ Duệ gật đầu: “Đã như vậy, ta cũng không cần giấu giấu diếm diếm làm gì nữa. bọn ta còn cất năm mươi vạn kim tệ cuối cùng, dùng cho gia tộc đi tránh nạn. Ngươi đã hạ quyết tâm, mớ tiền này cũng không dùng được nữa. Vậy thì cho ngươi đầu tư quân binh, chuẩn bị cho chiến tranh.”
Dương Túc Phong mừng rỡ phát cuồng, gần như hét lên: “Chúng ta còn năm mươi vạn đồng?”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Đó là vốn liếng cuối cùng của bọn ta, trừ lãnh chúa ra, ai cũng không được động vào. Thành thử, muốn dùng số tiền này, ngươi phải đích thân ký tên vào mới được, cả ta cũng không có quyền chi dụng. Nhưng mà ta có trách nhiệm đề tỉnh ngươi, nếu không gặp phải tình huống khẩn cấp tuyệt đối không được dùng. Nó đã tồn tại một trăm bốn mươi bảy năm nay rồi.”
Sau phút vui mừng, Dương Túc Phong từ từ bình tĩnh trở lại, hắn cẩn trọng suy nghĩ, cân nhắc một hồi rồi nói: “Trước hết, người đưa con ký tên đồng ý. Lấy hai mươi vạn kim tệ lập tức khôi phục hoạt động của xưởng đóng tàu ở Bà Châu quân cảng. Dùng gỗ và sắt thép thượng hạng nhất gấp rút đóng năm chiếc Long nha chiến hạm , trên tàu tạm thời không lắp hỏa pháo.”
Ánh mắt Dương Cơ Duệ khẽ máy động, đầy sự kì vọng, hỏi: “Phong, ngươi nảy ra ý tưởng gì vậy?”
Dương Túc Phong lắc đầu: “Con nghĩ ra mấy thứ, tạm thời còn chưa biết có sử dụng được hay không?”
Dương Cơ Duệ nói: “Năm chiếc Long nha không cần tới hai chục vạn, chừng năm vạn là đủ rồi. Long nha tốt cỡ nào, nếu không trang bị hỏa pháo thì chỉ cần hai vạn. Chúng ta tự chế tạo nguyên vật liệu, nếu thuận lợi mất khoảng một vạn là cùng, còn phối hợp thêm hỏa pháo thì khoảng trên ba vạn.”
Dương Túc Phong nhanh nhẹn nói: “Toàn bộ vốn liếng còn lại dùng để chế tạo thương thuyền, nói nhiều thì nhiều mà ít cũng không ít. Đội thương thuyền hiện tại do ai phụ trách?”
Dương Cơ Duệ đáp: “Vốn là ta phụ trách, nhưng trước khi đến Ni Lạc ta đã giao cho A Diểu. Hắn rất khoái công tác này, làm tốt lắm. Bọn ta phát hiện hắn có tố chất làm gian thương, ngoại trừ hải chiến không bằng Phất Lai Triệt, về mặt giao thương trên biển hoàn toàn không kém Phất Lai Triệt đâu. Đặc biệt là khả năng điều khiển tàu khi gặp mây mù, đến Phất Lai Triệt cũng phải cam bái hạ phong.”
Dương Túc Phong đi qua đi lại, bước chân nặng trịch. Sau cùng hắn nắm chặt tay, khó nhọc hạ quyết tâm, nói: “ Để cho Phất Lai Triệt lựa giá được nhất, đem Tịch Dương Thiên Sứ, toàn bộ ba chiếc tàu bán hết đi, nhưng...”
Dương Cơ Duệ cả kinh thất sắc, cắt ngang lời hắn: “Phong, ngươi điên rồi sao? Đó là ba cái tàu cuối cùng của nhà ta. Chẳng phải lúc trước ngươi nói, ba chiếc tàu đó nhất định không được bán à?”
Ánh mắt Dương Túc Phong rạng rỡ, nhìn chòng chọc lão: “Con biết, nhưng con vừa mới cân nhắc cẩn thận rồi, chúng ta phải bán chúng. Đối với nhà ta mà nói, ba chiếc tàu đó đã không có tác dụng nhiều, quan trọng nhất là, không thích hợp với nhu cầu hiện giờ của chúng ta. Toàn bộ hi vọng của nhà ta đều gửi gắm nơi năm chiếc Long nha tối tân kia...”
Dương Cơ Duệ tức tốc chặn lời hắn lại: “Phong, hỏa lực của Long nha căn bản không thể so sánh với Tịch Dương Thiên Sứ. Ba tàu đó đều là chiến hạm cỡ nhỏ. Tịch Dương Thiên Sứ có tới 60 họng pháo trong khi Long nha nhiều nhất chỉ có 36 họng, uy lực không thể so sánh với nhau.”
Dương Túc Phong kiên quyết lắc đầu, giọng nói không thể nghi ngờ: “Con biết, con biết rất rõ. Nhưng mà, hỏa lực mạnh yếu không phải do số lượng họng pháo nhiều hay ít, tuyệt nhiên không phải. Hơn nữa, phí duy tu bảo dưỡng ba chiếc tàu đó rất tốn kém, với khả năng tài chính hiện tại, chúng ta không cách nào chi trì nổi. Còn nếu muốn làm hải tặc, ba tàu đó càng không thích hợp. Tốc độ quá chậm, thuyền viên quá nhiều, thao tác quá phức tạp, hoàn toàn không nhanh bằng Long nha. Nhị thúc, thúc tin con đi, chỉ cần, chỉ cần...”
Dương Túc Phong dừng lời, cố tìm từ ngữ chuẩn xác để diễn tả ý mình, vài giây sau hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Chỉ cần điều kiện cho phép, con có thể chế tạo ra loại hỏa pháo có uy lực gấp nhiều lần loại hiện giờ. Tầm bắn tối thiểu cũng gấp đôi hỏa pháo hiện tại, không, ít nhất phải gấp bốn, gấp năm lần. Chỉ cần một viên đạn có thể bắn nát một tàu chiến của địch nhân...”
Dương Cơ Duệ kinh hãi nhìn hắn, dường như đang nhìn một thằng điên.
Dương Túc Phong không hề để ý nét mặt đối phương, sốt ruột đi tới đi lui, hai tay vung vẩy liên hồi: “Chỉ cần, chỉ cần, con cũng không biết là thứ này có thể sản xuất được hay không?...”
Dương Cơ Duệ lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc là cái gì? Đèn sáng trước Phật à?”
Dương Túc Phong không trả lời, vất vả suy nghĩ, đột nhiên thốt lên một câu khiến Dương Cơ Duệ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả: "TNT, TNT, rốt cuộc có thể sản xuất được hay không?"
“Nói ra cũng kì, từ sau khi Quang Minh đế quốc ra đời đến nay, kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp không còn khả năng nam chinh lần nào nữa, ngược lại nội bộ mâu thuẫn không ngừng. Bộ Thủ rắp tâm khuếch trương thế lực, chỉ cần nguyện ý đầu nhập Quang Minh đế quốc là được tiếp nhận, không cự tuyệt một ai. Còn phong cho những chức vụ nghe cực kỳ êm tai, cái gì mà đại tướng quân, đại đô đốc, mấy chức vụ đại loại gần giống nhau như vậy ở Quang Minh đế quốc cũng có tới hai ba chục người, người nào cũng có quyền lực rất lớn. Các nhóm dân tộc thiểu số trên cao nguyên rất nhiều. lực lượng cũng không mạnh nhưng đều được hắn đề cao địa vị, ngang hàng với Tây Mông và Ngõa Lạp. Đám người này tuy không đủ lực lượng nhưng có Bộ Thủ chống lưng, hàng ngày đều cãi cọ náo loạn với bọn Tây Mông và Ngõa Lạp, ồn ào đến nỗi gà bay chó chạy. Nói tóm lại, hiện giờ nội bô Quang Minh đế quốc hỗn loạn hết sức. Các thế lực lớn tranh giành lẫn nhau, thế lực yếu hơn cũng không cam chịu mà nhảy vào vòng chiến, làm nên một trường đen tối bẩn thỉu.”
Dương Túc Phong càng nghe càng mê mẩn.
“Dưới sự lãnh đạo của Bộ Thủ, Quang Minh đế quốc và Ma Ni giáo kết qoán ngày càng sâu. Lúc Ma Ni giáo quật khởi, Bộ Thủ tự thân suất lĩnh kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp tinh nhuệ nhất đánh úp quân khăn hồng của Ma Ni giáo, suýt nữa thì bắt sống giáo chủ Tuyền Tu Hoằng. Sự kiện này là nỗi nhục của Ma Ni giáo, khiến bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội báo thù. Thánh nữ Ma Ni giáo Phương Phỉ Thanh Sương nhiều lần ám sát Bộ Thủ nhưng hắn đều tránh được. Ngược lại tướng lĩnh Tây Mông và Ngõa Lạp bị chết không ít, khiến Tây Mông và Ngõa Lạp càng thống hận Ma Ni giáo. Ai Đức Mông Đa và Ma Sa Địch đều bắn tin, ai bắt sống được Phương Phỉ Thanh Sương thưởng tám trăm vạn kim tệ còn giết chết nàng ta thì thưởng năm trăm vạn.”
Dương Túc Phong nghe đến đây thì lè lưỡi: “Bọn chúng có tiền ha!”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Phương Phỉ Thanh Sương dễ đối phó lắm sao? Võ công của nàng ta cao thâm khó lường. Giang hồ truyền ngôn, trừ nữ đệ tử của Hải Thiên Phật quốc Úc Thủy Lan Nhược và nữ đệ tử của Thánh điện Tinh Hà đế quốc Nga Nhân Tuyết ra, những nữ tử trẻ tuổi khác không có ai là đối thủ của Phương Phỉ Thanh Sương. Ngay như truyền nhân Nghi Hoa cung Cung Tử Yên cũng chỉ sàn sàn với nàng ấy. giang hồ hậu bối, ngoài tứ đại công tử không ai xứng là đối thủ của Phương Phỉ Thanh Sương.”
Dương Túc Phong vừa hâm mộ vừa ao ước, tặc lưỡi: “Lợi hại như vậy sao?”
Dương Cơ Duệ gượng cười: “Thắng lợi Ma Ni giáo thu được mấy năm nay đều nhờ có Phương Phỉ Thanh Sương. Võ công của Phương Phỉ Thanh Sương không những cao cường, còn cực kỳ tinh thông nghiệp ám sát. Trừ Bộ Thủ ra, chưa có ai là mục tiêu ám sát của nàng ta mà sống được. Nói đến chuyện ám sát Bộ Thủ, dù không thành công nhưng ngộ sát cũng không ít. Không tướng lĩnh cao cấp của Tây Mông thì Ngõa Lạp bất hạnh thành vật hi sinh. Không thể chối được, Bộ Thủ quả thực là một kẻ khác người, ít nhất về mặt lẩn trốn.”
Dương Túc Phong nhíu mày: “Một ngày nào đó, Bộ Thủ cũng sẽ chết oan chết uổng thôi!”
Dương Cơ Duệ thở dài: “Ta lo nhất chính là chỗ này. Hiện tại Quang Minh đế quốc nằm dưới sự kiểm soát của Bộ Thủ, các thế lực lớn đấu đá nhau, căn bản không còn tâm trí mở rộng địa bàn. Nếu có ngày Bộ Thủ bị ám sát thật, thay kẻ khác lên lãnh đạo, Quang Minh đế quốc sẽ có cơ hội khuếch trương thế lực ra ngoài. Đến chừng đó, cả Mĩ Ni Tư không ai có khả năng ngăn chận bước tiến chinh phạt của chúng, vì lực lượng của chúng quá hùng mạnh. Kị binh Tây Mông và Ngõa Lạp một khi liên kết, Mĩ Ni Tư không có ai là đối thủ của chúng. Vì thế, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là khoảng thời gian Bộ Thủ còn khống chế Quang Minh đế quốc. Nếu giai đoạn này chúng ta không thể quật khởi thì mãi mãi về sau cũng không còn cơ hội nào nữa.”
Dương Túc Phong nhìn nhãn quang sáng suốt, trầm ổn của nhị thúc. Cái tên Dương Cơ Duệ của ông ta thực không sai tí nào, so với phụ thân mình Dương Cơ Long, không nghi ngờ gì nữa, ông ta là một con người nhìn xa trông rộng, lại rất bình tĩnh, quan sát mọi chuyện hết sức tinh tường. Hắn vừa ngạc nhiên thích thú, lại vừa tự cười mình có mắt không tròng, cứ xem nhị thúc như một lão già hồ đồ vô dụng. Già còn phong lưu, việc này tuy hoang đường nhưng cũng chứng minh bảo đao của lão chưa già. Giả tỷ lão hồ đồ như mọi người nói thật, gia tộc sao có thể phái lão tới Ni Lạc nghênh đón mình về được? Dương Túc Phong khẽ mím môi, gật đầu: “Nếu chúng ta có đầy đủ lực lượng hùng hậu thì mục tiêu của con có khả năng thực hiện được. Chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, chí ít chúng ta cũng có thể tự bảo vệ mình được. Tiếc là tâm có thừa mà lực không đủ. Con đã truyền lệnh cho lão Phất Áo Đức tiến hành chiêu mộ binh sĩ. Đúng ra thì, tuyển ba ngàn người không thành vấn đề, vấn đề là năng lực chiến đấu của binh sĩ. Không thể trong thời gian ngắn mà nâng cao khả năng chiến đấu, dù là huấn luyện thể chất hay huấn luyện vũ khí đều mất ít nhất nửa năm. Mà hiện tại chúng ta lại không còn nhiều thời gian.”
Nhìn sắc trời ảm đạm, Dương Cơ Duệ nặng nề nói: “Thực tế, dẫu có nâng cao năng lực chiến đấu của ba ngàn người đó thì lực lượng của chúng ta vẫn quá yếu ớt. Không nói tới mười vạn phản quân Bành Việt, ba vạn quân khăn hồng của Ma Ni giáo cũng có thể nhàn hạ quét sạch chúng ta. Phong, trước khi ta đến Ni Lạc, bọn ta đều đã vắt óc suy nghĩ cả rồi. Ngươi phải biết, đại ca ngươi Dương Túc Lao tuyệt đối không chịu bỏ Mĩ Ni Tư. Nó tình nguyện tử thủ ở đó, nhưng mà, chính nó cũng không nghĩ ra được lý do thắng lợi. kiên quyết như Phất Lai Triệt mà cũng không biết nên làm thế nào? Phong, không phải bọn ta không nỗ lực, đã nỗ lực hết sức rồi. Là tại địch nhân quá mạnh, chúng ta căn bản không có cơ hội.”
Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy tương lai quả thực mù mịt nhưng ngoài mặt hắn không biểu lộ chút gì, kiên quyết đáp: “Xe đến trước núi ắt có đường. Chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng, nhất định có cơ hội.”
Dương Cơ Duệ đăm đăm nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt tự tin không lùi bước của hắn đang nhìn mình.
Rất lâu, Dương Cơ Duệ mới rời mắt đi, chậm rãi nói: “Ngươi đã kiên quyết như thế, ta cũng không biết nói gì hơn. Dương gia chúng ta từ lúc bắt đầu dựng nước tới giờ, mỗi trang nam nhi đều là những hảo hán đầy nhiệt huyết, tuyệt đối không có người biết bỏ chạy. “Bích huyết thanh thiên Dương gia tướng”, tấm biển vàng treo trong đại sảnh là do Đường Xuyên đích thân ngự bút ban cho Dương gia. Huống gì bây giờ chúng ta không phải cống hiến cho triều đình mà vì sự sinh tồn của chúng ta, nhất định là còn làm xuất sắc hơn trước. Ta đã truyền đạt mệnh lệnh và lòng tin của ngươi về nhà, để cho người nhà toàn lực hoạt động, chuẩn bị những gì tốt nhất có thể cho chiến tranh. Cho dù không thể chiến thắng thì chúng ta cũng phải chết một cách oanh liệt nhất!”
Dương Túc Phong ráng đè nén cơn kích động trong lòng, lấy hết bình tĩnh nói: “Chúng ta phải truyền quyết tâm cho người trong gia tộc để tất cả mọi người chuẩn bị thật tốt. Người nào không có quyết tâm, không có dũng khí thì không xứng là thành viên Dương gia, chỉ làm bôi nhọ tổ tiên chúng ta. Tuy vậy, chúng ta không nên phô trương thái quá, tránh kích động phản quân. Chỉ cần chuẩn bị thật chu đáo là được. Biên phòng quân muốn rút quân triệt để cũng còn một thời gian, chúng ta còn khoảng thời gian này để chuẩn bị, không cần lo lắng nhiều.”
Dương Cơ Duệ gật đầu: “Đã như vậy, ta cũng không cần giấu giấu diếm diếm làm gì nữa. bọn ta còn cất năm mươi vạn kim tệ cuối cùng, dùng cho gia tộc đi tránh nạn. Ngươi đã hạ quyết tâm, mớ tiền này cũng không dùng được nữa. Vậy thì cho ngươi đầu tư quân binh, chuẩn bị cho chiến tranh.”
Dương Túc Phong mừng rỡ phát cuồng, gần như hét lên: “Chúng ta còn năm mươi vạn đồng?”
Dương Cơ Duệ cười khổ: “Đó là vốn liếng cuối cùng của bọn ta, trừ lãnh chúa ra, ai cũng không được động vào. Thành thử, muốn dùng số tiền này, ngươi phải đích thân ký tên vào mới được, cả ta cũng không có quyền chi dụng. Nhưng mà ta có trách nhiệm đề tỉnh ngươi, nếu không gặp phải tình huống khẩn cấp tuyệt đối không được dùng. Nó đã tồn tại một trăm bốn mươi bảy năm nay rồi.”
Sau phút vui mừng, Dương Túc Phong từ từ bình tĩnh trở lại, hắn cẩn trọng suy nghĩ, cân nhắc một hồi rồi nói: “Trước hết, người đưa con ký tên đồng ý. Lấy hai mươi vạn kim tệ lập tức khôi phục hoạt động của xưởng đóng tàu ở Bà Châu quân cảng. Dùng gỗ và sắt thép thượng hạng nhất gấp rút đóng năm chiếc Long nha chiến hạm , trên tàu tạm thời không lắp hỏa pháo.”
Ánh mắt Dương Cơ Duệ khẽ máy động, đầy sự kì vọng, hỏi: “Phong, ngươi nảy ra ý tưởng gì vậy?”
Dương Túc Phong lắc đầu: “Con nghĩ ra mấy thứ, tạm thời còn chưa biết có sử dụng được hay không?”
Dương Cơ Duệ nói: “Năm chiếc Long nha không cần tới hai chục vạn, chừng năm vạn là đủ rồi. Long nha tốt cỡ nào, nếu không trang bị hỏa pháo thì chỉ cần hai vạn. Chúng ta tự chế tạo nguyên vật liệu, nếu thuận lợi mất khoảng một vạn là cùng, còn phối hợp thêm hỏa pháo thì khoảng trên ba vạn.”
Dương Túc Phong nhanh nhẹn nói: “Toàn bộ vốn liếng còn lại dùng để chế tạo thương thuyền, nói nhiều thì nhiều mà ít cũng không ít. Đội thương thuyền hiện tại do ai phụ trách?”
Dương Cơ Duệ đáp: “Vốn là ta phụ trách, nhưng trước khi đến Ni Lạc ta đã giao cho A Diểu. Hắn rất khoái công tác này, làm tốt lắm. Bọn ta phát hiện hắn có tố chất làm gian thương, ngoại trừ hải chiến không bằng Phất Lai Triệt, về mặt giao thương trên biển hoàn toàn không kém Phất Lai Triệt đâu. Đặc biệt là khả năng điều khiển tàu khi gặp mây mù, đến Phất Lai Triệt cũng phải cam bái hạ phong.”
Dương Túc Phong đi qua đi lại, bước chân nặng trịch. Sau cùng hắn nắm chặt tay, khó nhọc hạ quyết tâm, nói: “ Để cho Phất Lai Triệt lựa giá được nhất, đem Tịch Dương Thiên Sứ, toàn bộ ba chiếc tàu bán hết đi, nhưng...”
Dương Cơ Duệ cả kinh thất sắc, cắt ngang lời hắn: “Phong, ngươi điên rồi sao? Đó là ba cái tàu cuối cùng của nhà ta. Chẳng phải lúc trước ngươi nói, ba chiếc tàu đó nhất định không được bán à?”
Ánh mắt Dương Túc Phong rạng rỡ, nhìn chòng chọc lão: “Con biết, nhưng con vừa mới cân nhắc cẩn thận rồi, chúng ta phải bán chúng. Đối với nhà ta mà nói, ba chiếc tàu đó đã không có tác dụng nhiều, quan trọng nhất là, không thích hợp với nhu cầu hiện giờ của chúng ta. Toàn bộ hi vọng của nhà ta đều gửi gắm nơi năm chiếc Long nha tối tân kia...”
Dương Cơ Duệ tức tốc chặn lời hắn lại: “Phong, hỏa lực của Long nha căn bản không thể so sánh với Tịch Dương Thiên Sứ. Ba tàu đó đều là chiến hạm cỡ nhỏ. Tịch Dương Thiên Sứ có tới 60 họng pháo trong khi Long nha nhiều nhất chỉ có 36 họng, uy lực không thể so sánh với nhau.”
Dương Túc Phong kiên quyết lắc đầu, giọng nói không thể nghi ngờ: “Con biết, con biết rất rõ. Nhưng mà, hỏa lực mạnh yếu không phải do số lượng họng pháo nhiều hay ít, tuyệt nhiên không phải. Hơn nữa, phí duy tu bảo dưỡng ba chiếc tàu đó rất tốn kém, với khả năng tài chính hiện tại, chúng ta không cách nào chi trì nổi. Còn nếu muốn làm hải tặc, ba tàu đó càng không thích hợp. Tốc độ quá chậm, thuyền viên quá nhiều, thao tác quá phức tạp, hoàn toàn không nhanh bằng Long nha. Nhị thúc, thúc tin con đi, chỉ cần, chỉ cần...”
Dương Túc Phong dừng lời, cố tìm từ ngữ chuẩn xác để diễn tả ý mình, vài giây sau hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Chỉ cần điều kiện cho phép, con có thể chế tạo ra loại hỏa pháo có uy lực gấp nhiều lần loại hiện giờ. Tầm bắn tối thiểu cũng gấp đôi hỏa pháo hiện tại, không, ít nhất phải gấp bốn, gấp năm lần. Chỉ cần một viên đạn có thể bắn nát một tàu chiến của địch nhân...”
Dương Cơ Duệ kinh hãi nhìn hắn, dường như đang nhìn một thằng điên.
Dương Túc Phong không hề để ý nét mặt đối phương, sốt ruột đi tới đi lui, hai tay vung vẩy liên hồi: “Chỉ cần, chỉ cần, con cũng không biết là thứ này có thể sản xuất được hay không?...”
Dương Cơ Duệ lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc là cái gì? Đèn sáng trước Phật à?”
Dương Túc Phong không trả lời, vất vả suy nghĩ, đột nhiên thốt lên một câu khiến Dương Cơ Duệ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả: "TNT, TNT, rốt cuộc có thể sản xuất được hay không?"
Danh sách chương