Theo cự ly hai bên kéo lại ngày càng bị kéo lại gần, bắn súng đã thành chuyện xa xỉ, Dương Túc Phong đã trực tiếp cùng kẻ địch mặt đối mặt chiên đấu rồi. Y rút bội kiếm còn dính máu ra, nhất kiếm liền phạt đứt nửa đầu một tên phỉ đồ, nhưng bản thân cũng bị trường thương một tên phỉ đồ khác đam vào hông, Dương Túc Phong nhịn đau vung trương kiếm, chém đổ nửa người tên phỉ đồ đó xuống. Ngày đó Bạch Ngọc Lâu trao cho y thanh kiếm này, y đã biết sự cứng rắn và sắc bén của nó, và quả nhiên là như thế.

Chiến sĩ quân Lam Vũ ở bên cạnh được hành động của Dương Túc Phong cổ vũ, cũng hăng hái xông lên, cùng kẻ địch triển khai chiến đấu kịch liệt, nhưng Dương Túc Phong Phong ra hiệu họ lùi lại, gắng sức kéo dài khoảng cách với kẻ địch, lợi dụng lựu đạn và súng trường trong tay giải quyết kẻ địch.

Bọn Tang Đốn và Xạ Nhan phát giác nhóm Dương Túc Phong đã hành động, cũng áp dụng cách thức tương tự, từ hai bên dần dần ép tới phụ cận cửa thành, mà trên thành lâu cửa bắc đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng quân Lam Vũ, bọn họ thông qua biện pháp ném lưu đạn cứ đứt toàn bộ tuyến đường tiến công của kẻ địch, nhưng kẻ địch trong thành vẫn có gần nghìn tên, trong thời gian ngắn rất khó tiêu diệt được toàn bộ. Đám phỉ đồ cũng biết học kiếm chỗ ẩn nấp yểm hộ, hơn nữa còn chạy tứ tán, kéo dãn đội hình ra rất rộng.

Mà quân Lam Vũ xuất hiện ở trên thành lâu cửa bắc cũng cấp cho phỉ đạo Nguyệt Quang Lang một tin tức rõ ràng, đó là quân Lam Vũ đã toàn diện khống chế cửa bắc, tuyên cáo âm mưu của bọn chúng đã phá sản. Hai tên Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến xuất hiện bên ngoài doanh trướng, tựa hồ có chút khó tin vào mọi thứ ở trước mặt.

Dương Túc Phong vô tình nhìn thấy bóng dáng quân Lam Vũ trên thành lâu cửa bắc, không khỏi có chút bực tức: “Ai? Ai phê chuẩn cho họ tới đứng ở bên trên đó?”

Lặc Phổ cười khổ: “Sư trưởng, khẳng định là bọn Tang Đốn nhìn thấy tình hình nguy cấp, mới phái người tới, muốn cắt đứt tuyến đường tấn công của kẻ địch”.

Dương Túc Phong vẫn bực tức nói: “Nhưng như thế cũng là báo với chúng, âm mưu của bọn chúng đã phá sản rồi. Bọn chúng không còn cơ hội tiến công, cơ lẽ sẽ lập tức rút lui…”

Lời còn chưa dứt, quả nhiên nghe thấy tiếng tù rút lui ù ù, giống như ngày đó tấn công Tằng gia vậy, phỉ đạo Nguyệt Quang Lang biết tiến biết thoái, khi bọn chúng biết mình không thể thắng, bọn chúng sẽ quyến đoán tuyển chọn rút lui.

Lặc Phổ biến sắc mặt, thất vọng nói: “Kẻ địch rút lui thực rồi sao?”

Dương Túc Phong sớm đã cấp tốc thoát khỏi kẻ địch bao vây quấn quanh, xông lên thành lâu cửa bắc, quả nhiên nhìn thấy kẻ địch đang từ từ lùi lại.

“Tang Đốn! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm” Dương Túc Phong đem Tang Đốn đang mặt mũi hớn hở chuẩn bị công kích chửi té tát.

Tang Đốn ngẩn ra, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

Dương Túc Phong sắc mặt xám xịt đứng tại đó, trở mắt nhìn kẻ địch rút về phía sau.

Đột nhiên một mũi tiễn tín hiệu thê lương vang lên bắn vào bầu trời thẩm mãu đằng sau đám phỉ đổ, nổ tung trên không trung, phát ra ánh lửa rực rỡ, tiếp theo đó đằng sau phỉ đồ Nguyệt Quang Lang trở nên chấn động, thoảng như nghe thấy từng trận tiếng hò hét chém giết kịch liệt.

Tang Đốn hưng phấn reo lên: “Sư trưởng, nhóm tham mưu trưởng phát động tấn công rồi”.

Sắc mặt Dương Túc Phong lúc này mới hòa hoãn một chút, cuối cùng Phượng Thái Y đã không bỏ lỡ cơ hội, lập tức gật đầu, hạ lệnh phản kích

Hai người Tang Đốn và Xạ Nhan phải kìm nén nửa ngày chơi, đều vì cục diện bị đông ăn đòn, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện năng lực tác chiến của liên đội bọn họ, hai người lập tức phát động phản kích, chỉ lưu lại rất ít người tiếp tục tiêu diệt tàn địch trong thành, đại bộ đội đều tranh nhau từ cửa bắc xông ra trước, án chiếu đội hình dã chiến từ hai phía đánh thọc sườn kẻ địch, các liên đội khác cũng dựa theo sắp xếp trước đó, trơn tru triển khai công tác bao vây.

Hỏa lực của dã chiến pháo bắt đầu kéo dãn cự ly, bắn vào danh trại của địch, nơi đó bốc lên từng cột khói súng, một lều trại bị thổi tung, mọi vật phẩm bên trong đều bắn lên không trung. Bách kích pháo cũng bắt đầu hết sức kéo dài xạ trình, yểm hộ các liên đội đánh bọc sường, mặc dù kẻ địch đã bị tiêu diệt quá nữa, nhưng vấn có ưu thế nhân số cực lớn, bọn chúng đối với quân Lam Vũ đã rời khỏi sự yểm hộ của tường thành, tựa hồ thấy mình có cơ hội gỡ lại, cho nên cũng hướng quân Lam Vũ phát động phản kích.

Dương Túc Phong cầm thương đi phái sau liên đội Tô Liệt, tình thế chiến trường rất loạn, quân Liên Vũ phát động phản kích, phỉ đồ Nguyệt Quang Lang cũng phát động phản kích. Tiếng pháo tiếng tiêng không lúc nào ngừng nghỉ, tiếng chém giết tiếng kêu gào trộn lẫn với nhau, tên mặt đất máu đã chảy tới mắt cá chân, khắp nơi đều là những thi thể ngổn ngang, chiến sĩ của ban cảnh vệ hiện nhiên cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt như thế, sắc mặt đều có chút nhợt nhạt.

Thân thể Liệp Tống đột nhiên lảo đảo, không nờ bị một tên phỉ đồ giả chế nằm trên mặt đất bắn một tên, trúng ngay vào mắt cá chân. Các chiến sĩ khác phát luôn một tráng tiếng súng, bắn tên phỉ đồ kia thủng lỗ chỗ như tổ ong, bất quá Liệp Tống không thể không ở lại rồi, bởi vì y không cách nào di chuyển được nữa. Dương Túc Phong nhìn quanh quất, thấy để y một mình ở lại đây rất không an toàn, liền phái một chiến sĩ dìu y về, còn tự mình dẫn tám chiến sĩ còn lại tiếp tục tiến lên.

Mặt đất khắp nơi đều là máu chảy, thỉ thể ngang dọc, nhưng kẻ địch nằm trên mặt đất quả thật cũng không ít, Dương Túc Phong thậm chí có thể nhìn thấy bọn chúng vô y run rẩy, chiến sĩ ban cảnh vệ muốn bồi thêm cho những tên đó một phát súng, nhưng bị Dương Túc Phong đưa tay cản lại.

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Chỉ cần bọn chúng buông vũ khí thì không phải là kẻ địch của chúng ta nữa.

Đột nhiên, một cơn gió lạ bốc lên, Dương Túc Phong không cần suy nghĩ quay đầu lại bắn ngay một phát, một bóng người màu đen từ lưng chừng không rơi xuống, chẳng ngờ lại là một tên phỉ đồ biết võ công. Dương Túc Phong bắn trúng bụng y, nhưng y còn chưa chết, dùng ánh mắt không phục nhìn Dương Túc Phong, vùng vẫy nói:

“Ta không tin, ta không tin, ta không tin chúng ta có thể thất bại, ta muốn tỉ thí võ công với ngươi…”

Dương Túc Phong đứng bên cạnh y, nhìn có chút thương hại. Dương Túc Phong không biết thân phận của y, nhưng nghĩ hẳn cũng là nhân vật khá quan trọng trong phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, có lẽ võ công cũng rất tốt. Y lặp đi lặp lại câu nói đó, mắt mờ trừng trừng nhìn Dương Túc Phong, cứ như muốn nhìn xem trên người Dương Túc Phong có bí mật gì, một cảnh vệ đưa tay cho y một súng, y mới ngẹo đầu sang, tới nơi mà y nên tới.

“Võ công…” Dương Túc Phong cười khổ tự nói.

Bóng người Phượng Thái Y xuất hiện trong bóng đêm đằng xa, nàng cười trên một con chiến mã đỏ như lửa, trên chiến trường bắt mắt vô cùng. Nàng tới trước mặt Dương Túc Phong, nhìn chăm chú Dương Túc Phong chốc lát mới nhảy xuống ngựa, trang trọng thi lễ.

“Vòng vây đã khép kín, nhưng bên trong còn có hơn bốn nghìn người”.

Phượng Thái Y khẽ mỉm cười báo cáo tình hình, đồng thời đưa cho Dương Túc Phong một chiếc khăn tay trắng tinh, để y lau khói súng trên khuôn mặt đen nhẻm.

“Mọi người vất vả rồi, Hiên Kiệt đâu? Y không tới sao?”

Dương Túc Phong ra sức lau mặt, nhìn bốn phía hiếu kỳ hỏi, cúi đầu xuống phát hiện chiếc khăn tay trắng tinh đã bị biến thành giẻ lau đen nhủi.

Phượng Thái Y bình thản đáp: “Y đang tổ chức đợt tổng tấn công cuối cùng”.

Dương Túc Phong gật đầu.

Đột nhiên phía trước có người lớn giọng hô: “Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Quân Lam Vũ tức thì truyền tới một trận hoan hô.

Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo nhìn thấy Xạ Nhan hớn hở chạy lại, gào tướng lên: “Chúng ta bắt được Du Tiên Thi rồi, chúng ta bắt được Du Tiên Thi rồi! Chúng ta bắt được lão khốn kiếp đó rồi”.

Quả nhiên, bảy tám chiến sĩ quân Lam Vũ đem Du Tiên Thi trong bộ dạng thê thảm áp giải tới, vị trùm phỉ ở lời đồn đại trong quá khứ là dậm chân một cái có thể làm Trình Xuyên Đạo rung rinh, đã hoàn toàn không còn phong thái tiêu sái nữa rồi, trên người khắp nơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện