Edit: Cửu Linh
Tô Tô mắt thấy một màn này, hai mắt thiếu chút nữa tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Đám heo các ngươi rốt cuộc muốn làm gì nữa đây?!
Đầu tiên là Diệp Kinh Cức, sau đó là Nam Bình, giờ lại thêm một người nữa, muốn ta trở thành kẻ thù của cả thế giới trong vòng một ngày sao? “Hôm nay thân thể ta không khoẻ, thành ý của các người ta nhận. Mau thả người đi, ta phải về nhà nghỉ ngơi.” Tô Tô lấy lại bình tĩnh, quyết định đuổi ngay bọn họ đi. Nếu không, cho dù thân thể mình làm bằng sắt cũng không thể nào chịu nổi.
Đám thuộc hạ cố làm khó nói: “Nhưng mà đại tiểu thư, bây giờ không ngủ, về sau sẽ không còn cơ hội được ngủ tiếp đâu~”
“Hả? Ngươi có ý gì?” Tô Tô nghi hoặc hỏi.
“Đại tiểu thư mời đi bên này.” Đám thuộc hạ nhường đường, Tô Tô vẫn bị sự tò mò kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà phải đi xem xem.
Sau đó thấy một nam nhân kia đang nằm trong đại lao.
“Sao lại là ngươi?!” Tô Tô kinh ngạc.
Phiêu Kị tướng quân Diệp Kinh Cức nằm ở trong đại lao, nghe được giọng của nàng bèn thoáng ngồi dậy, sau đó không có sức lực mà ngã xuống, xiềng xích trên người phát ra âm thanh leng keng.
“Các ngươi lại hạ dược hắn?” Tô Tô quay sang hỏi đám thuộc hạ. Nàng đột nhiên cảm thấy nguyên chủ Tô đại tiểu thư này cùng Diệp tướng quân đúng là trời sinh một đôi, một người cả ngày thích hạ dược người khác, một người cả ngày bị hạ dược.
“Bọn tiểu nhân không hề có liên quan đến chuyện này, vẫn còn chưa có cơ hội ra tay nữa.” Đám thuộc hạ lắc đầu chối bỏ liên quan, sau đó thấp giọng nói, “Hắn bị người của Đại Lý Tự giam lại.”
Đại Lý Tự chuyên xử lý chuyện phạm pháp của văn võ bá quan trong triều, xem ra Diệp Kinh Cức phạm vào tội lớn, hơn nữa lại còn kinh động tới Hoàng Thượng, cho nên phái người của Đại Lý Tự bắt hắn.
“Nghe nói, bởi vì tội thông địch phản quốc, còn có liên hệ với Hung Nô...” Một tên thuộc hạ bổ sung, “Bây giờ Hoàng Thượng đã cắt chức hắn, chẳng những vị trí tướng quân bị bãi bỏ, ngay cả quyền thừa kế tước vị cũng bị mất. Hiện giờ hắn chỉ là một tên dân thường, cũng chẳng có ai dám chống lưng cho hắn nữa, thưa đại tiểu thư…”
Tô Tô khóe miệng run rẩy nhìn hắn, nghĩ thầm: Ngươi nói thì nói thôi, đột nhiên ăn nói quái đản như thế là muốn làm gì?
“Đúng vậy, đại tiểu thư!” Một tên khác cũng lên múa phụ họa, “Theo như tin tức tiểu nhân nghe ngóng được, hắn đã bị xét nhà diệt tộc, toàn bộ gia quyến đều bị chém đầu, chắc hắn sắp bị đưa ra pháp trường sớm thôi. Trước khi hắn chết, đại tiểu thư có muốn ngủ với hắn lần cuối hay không?”
“Đúng vậy, qua hôm nay sẽ không còn cơ hội nữa.” Mặt khác, đám nịnh hót này thi nhau khuyên nhủ, “Đại tiểu thư mau ngủ cùng hắn ngủ đi!”
Ngủ cái bíp! Tô Tô nổi giận đùng đùng, nàng là một công dân lương thiện, sao trong miệng bọn họ lại giống như sắc nữ không bằng... Hơn nữa, cho dù có vào thời kỳ phát dục thì cũng phải tùy lúc tùy chỗ chứ!
Bị bọn họ nháo loạn một hồi, Tô Tô rốt cuộc nhớ đến một tình tiết trong truyện.
Năm đó, lúc nàng viết tiểu thuyết, tình tiết như sau: Diệp tướng quân trấn thủ biên quan, nhưng khi bị soát nhà lại phát hiện trong phòng có thư từ giao dịch với Vương tử Hung Nô. Vì thế, các triều thần buộc tội hắn thông đồng ngoại địch, bị Hoàng đế bãi bỏ chức quan và nhốt vào đại lao.
Nhưng hắn thật sự có đầu quân cho Hung Nô không? Không, hắn hoàn toàn là bị vị Vương tử Hung Nô kia vu oan. Hơn nữa, phe cánh của Tô gia vì muốn lấy lòng Tô Tô, cho nên thêm dầu vào lửa, đẩy một nhà Diệp Kinh Cức xuống địa ngục.
Cụ thể tranh đấu, hãm hại như thế nào đều được tác giả mình lược bỏ. Năm đó, nàng không có hứng thú và cũng không năng lực viết ra những thủ đoạn cao thâm như thế, chỉ tập trung viết về việc tướng quân bị giam vào đại lao thôi.
Nàng viết như thế, hoàn toàn là để thỏa mãn nguyên chủ có thể một ngày ngủ chung với hai nam thôi.....