Hồ Dược Sư và Thiết Bình Cô vừa kinh hãi, vừa lấy làm lạ.

Trông thấy Giang Ngọc Lang, Tiểu Linh Ngư tràn lòng tức uất, chàng hầu như quên hết mọi việc, chỉ chăm chú vào hắn.

Giang Ngọc Lang nhìn ra, bật cười khan:

- Đệ cứ tưởng ai, không ngờ lại chính Ngư huynh giá lâm! Đã lâu lắm rồi, đệ không có dịp hầu tiếp Ngư huynh...

Tiểu Linh Ngư vọt miệng mắng oang oang:

- Ai là huynh, ai là đệ của cái gã súc sanh? Giang Ngọc Lang điềm tĩnh như thường:

- Ngư huynh đừng quên, tiểu đệ từng cộng đồng sinh tử với Ngư huynh nhiều phen, chúng ta từ trong hoạn nạn giao kết thâm tình...

Tiểu Linh Ngư nổi giận:

- Rất tiếc cái lần đó, nước không dìm ngươi chết ngộp thành ra ngươi có dịp hạ thủ đoạn, hãm hại Yến đại hiệp!

Chàng giận quá, buông Hồ Dược Sư phóng mình tới, đưa cao tay, định giáng một chưởng xuống đỉnh đầu Giang Ngọc Lang.

Chẳng rõ chàng quyết đánh thật hay vì dọa nên lỡ tay đánh luôn, nên tay chàng xuống nhanh, chạm vào đầu hắn kêu “bốp” một tiếng lớn.

Giang Ngọc Lang không còn một điểm khí lực để phản ứng, hứng trọn chưởng đó, đau quá, rống lên:

- Dù sao, Ngư huynh cũng lưu tình với tiểu đệ chứ! Tiểu đệ đang mang trọng bịnh, bị đánh như thế, chịu sao nổi?

Tiểu Linh Ngư hét:

- Nếu biết sợ đau, thì tại sao ngươi có hành động vô luân, phi lý!

Thiết Bình Cô khóc mướt, không dám bước tới can ngăn Tiểu Linh Ngư.

Giang Ngọc Lang run run giọng:

- Giả như ngươi cao thượng, thì cứ đợi khi ta lành bịnh rồi, sẽ cùng ngươi liều một trận tử chiến. Chứ hiện tại, một kẻ thất phu tầm thường cũng có thể giết ta, huống hồ ngươi? Đánh một người không còn một điểm kháng lực nhỏ thì sao gọi là anh hùng? Ngươi phải biết, ta đang mang bịnh nặng mà!

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Ta có xưng là anh hùng đâu? Ta có mớn ngươi xem ta là anh hùng đâu? Nếu ta thực sự là anh hùng, hẳn là ta đã bị ngươi hạ sát từ lâu rồi.

Chàng vung tay đánh luôn.

Thực ra, chàng cũng có nương tay phần nào, song Giang Ngọc Lang vẫn sưng mũi, sưng mắt như thường.

Thiết Bình Cô quay mặt về hướng khác, không nỡ nhìn. Tuy nhiên, nàng thừa hiểu Tiểu Linh Ngư không có ý giết Giang Ngọc Lang, chứ nếu chàng muốn giết thì bất quá chỉ đánh hai đấm, là đủ đi đời Giang Ngọc Lang rồi.

Dù xốn xang lo lắng cho Giang Ngọc Lang, trong tâm nàng cũng mầng thầm.

Giang Ngọc Lang kêu to:

- Bình nhi, sao ngươi không lôi hắn ra, hắn thọ ơn ngươi cứu mạng thì ngươi có quyền đòi hắn trả ơn chứ, chẳng lẽ hắn không nghe lời ngươi? Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn hành hạ ta à? Ngươi nỡ để hắn đánh chết ta à?

Thiết Bình Cô thở dài:

- Không phải ta không muốn cứu ngươi! Ta hy vọng với lần giáo huấn này, ngươi biến cải tâm lạnh, nếu mà ngươi sửa đổi sao cho trở thành một con người đứng đắn, chánh đáng thì dù ngươi bảo ta chết, ta cũng vui lòng chết ngay.

Nghe nàng nói thế, Giang Ngọc Lang bật cười cuồng dại, cười một lúc rồi cao giọng thốt:

- Tốt! Tốt lắm! Ngươi có gan cứ đánh ta chết, nếu ta có cau mày một tý nào, thì chẳng phải là một hảo hán đó!

Tiểu Linh Ngư bĩu môi:

- Ta sợ gì mà chẳng dám giết ngươi? Ngươi nhất định làm một hảo hán, thì ta nhất định đánh mạnh hơn, giúp ngươi trở thành một hảo hán.

Giang Ngọc Lang cười vang:

- Có điều, ta nói cho ngươi biết, ngươi đánh chết ta rồi, thì vĩnh viễn ngươi chẳng gặp lại Hoa Vô Khuyết! Ta chết là hy vọng của ngươi cũng chết luôn.

Tiểu Linh Ngư đang đưa cao tay, tay đó sắp sửa giáng xuống, bỗng dừng lại ở nửa chừng.

Chàng vừa nhớ lại, Hoa Vô Khuyết và Bạch Sơn Quân mất dạng. Đáng lý thì cả hai phải có mặt tại đây, tại sao họ biến đi đâu? Chính đồng bạn của Bạch Sơn Quân là Hồ Dược Sư cũng lấy làm lạ cho sự vắng mặt đó, thì hẳn là có nguyên nhân nào ngoài tưởng tượng của Hồ Dược Sư.

Điều đó đáng cho chàng suy gẫm.

Giang Ngọc Lang suy nhược đến thở không ra hơi, mà cũng cố cười vang, chẳng những cười một lần mà hắn còn cười đến hai lần, và rồi còn cười nữa:

- Đánh đi chứ! Đánh chết ta đi, cứ đánh! Tại sao ngươi dừng tay? Lạ chưa?

Thay vì đánh, Tiểu Linh Ngư chụp hắn, nhấc bổng hắn lên, hét:

- Hoa Vô Khuyết ở đâu?

Giang Ngọc Lang hỏi lại:

- Ngươi muốn gặp hắn?

Tiểu Linh Ngư hét luôn:

- Ngươi nói hay không nói?

Giang Ngọc Lang điềm nhiên:

- Giả như ngươi muốn gặp hắn, thì ít nhất cũng phải cung cung kính kính yêu cầu ta...

Tiểu Linh Ngư vung tay kia, tát mạnh vào mặt hắn quát:

- Súc sanh! Ta van cầu cái tổ tông ngươi đây!

Gợng chịu đau, Giang Ngọc Lang cười lạnh:

- Được!

Đánh đi! Nhưng ngươi nên nhớ, quả đấm hay cái tát không hỏi được cái gì, chỉ có miệng là hỏi được mà cái miệng cũng cần phải dịu ngọt, cung kính. Thử để mình trong địa vị của ta xem, bị đánh vài đấm, vài tát là ngươi có thể nói liền được chăng? Và khi ta nói rồi, chẳng lẽ ngươi bỏ luôn mà không đánh mạnh tay hơn nữa...

Tiểu Linh Ngư đảo tròng mắt mấy lượt, bật cười lớn:

- Ta đánh ngươi? Ta đánh từ lúc nào?

Chàng cũng vung tay, song để phủi bụi trên mình Giang Ngọc Lang, đỡ hắn ngồi ngay ngắn, cười luôn mấy tiếng mới thốt:

- Lâu gặp Giang huynh quá! Bấy lâu nay, Giang huynh bình an chứ?

Giang Ngọc Lang cười khanh khách:

- Bình an ghê! Bình an như thế này đây! Bình an đến không còn một điểm nhỏ khí lực đây! Nhưng, chẳng sao, bất quá vừa rồi ta còn bị con chó con táp một mẻ khá đau. Xui xẻo cho ta gặp phải một con chó điên.

Tiểu Linh Ngư cười hắc hắc:

- Chó điên chỉ thích cắn thứ điên như nó.

Giang huynh không điên, thì vị tất là chó điên, không là chó điên thì làm gì có chó điên cắn Giang huynh?

Giang Ngọc Lang cười hì hì:

- Nếu vậy, chính tiểu đệ lầm rồi. Con mắt của tiểu đệ càng ngày càng kém.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Không phải kém đâu, chỉ tại Giang huynh nhớ tiểu đệ quá chừng, thời thường không cầm lòng được mà rơi lệ, thành ra con mắt cứ đỏ lên, do đó, nhãn lực phải yếu.

Giang Ngọc Lang gật gù:

- Có lẽ thế! Tiểu đệ thỉnh thoảng lại nhớ đến Ngư huynh, tự hỏi chẳng biết Ngư huynh hiện ở đâu, bình an mạnh giỏi như thế nào? Thật tình, tiểu đệ lo lắng cho Ngư huynh quá chừng.

Người này một câu, người kia một câu, châm qua chích lại một lúc, chẳng ai chịu nhượng ai, đúng là một đôi oan gia!

Hồ Dược Sư đứng một bên, nghe song phương đối đáp nhau chan chát, vừa bực, vừa buồn cười, mà cũng vừa ngán.

Y thở dài, buộc miệng thốt:

- Sông rộng, sóng sau đùa sóng trước, trường đời trai tráng lấn già nua! Cái câu nói đó đúng vô cùng. Ngày xưa, trên giang hồ cũng có mấy tay tùy cơ ứng biến, xuất khẩu như lu, tâm cơ mẫn tiệp, đáng kể là những phần tử lợi hại, song đem so sánh với đám thanh thiếu đời nay, thì còn kém, mà lại kém rất xa!

Y không quên sự vắng mặt của Hoa Vô Khuyết và Bạch Sơn Quân, dù cuộc đối thoại của Giang Ngọc Lang và Tiểu Linh Ngư có hấp dẫn tâm trí y phần nào.

Y tự hỏi lão Bạch đã đưa Hoa Vô Khuyết đi đâu? Phải là lão Bạch đưa đi, chứ Hoa Vô Khuyết làm sao bảo di động được?

Và đưa Hoa Vô Khuyết đi nơi khác, tại sao lão ta lại bỏ Giang Ngọc Lang lại ở đây? Có ý tứ gì mà lão làm thế?

Trong khi y miên man nghĩ ngợi, cuộc đối thoại giữa Giang Ngọc Lang và Tiểu Linh Ngư vẫn tiếp diễn đều đều.

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Tại chốn hoang sơn cô tịch, Giang huynh ở đây chỉ một mình, kể cũng lạ! Không lẽ Giang huynh không sợ một con ác quỷ nào đó, chợt hiện ra, làm cái điều bất lợi cho sao? Giả như con quỷ rủ ren Giang huynh làm một cuộc viễn du nơi chân trời mới, khiến cho Giang huynh phải từ bỏ hết những gì tha thiết nhất trên đời?

Giang Ngọc Lang mỉm cười:

- Điều đó thì Ngư huynh khỏi phải bận tâm lo cho tiểu đệ. Hiện tại, tiểu đệ đang túng thiếu ghê gớm, nếu có một ác quỷ nào xuất hiện, thì đúng là một dịp phát tài cho tiểu đệ đó. Tiểu đệ sẽ bắt nó đem bán đi, lấy vài lượng bạc tiêu pha...Hà huống, tiểu đệ cũng chẳng đến nỗi quá tịnh mịch như Ngư huynh tưởng, bởi mới đây cũng có người cũng làm bạn với tiểu đệ.

Câu nói của Giang Ngọc Lang đưa cả hai trở lại vấn đề chính yếu, sau khi họ vòng vo từ trên trời xuống mặt đất, trải qua năm sông bảy núi, mười hồ, để nhóng nhau dò xem mình kém đối phương ở điểm nào, hơn ở điểm nào., nhiên hậu mới thế công.

Tiểu Linh Ngư vờ không hiểu, kêu lên:

- A! Thế ra Giang huynh có bạn. Ai thế? Giang huynh!

Giang Ngọc Lang cười hì hì:

- Nhiều chứ không phải ít! ít nhất cũng là ba, và trong số có gã họ Hoa, chừng như Ngư huynh có quen hắn?

Tiểu Linh Ngư thản nhiên như đề cập đến một kẻ nào ở tận chân trời góc bể mà chàng chỉ mang máng nghe tên thôi:

- Có phải là Hoa Vô Khuyết không?

Giang Ngọc Lang bật cười vang:

- Đúng! Chính là tiểu tử đó!

Tiểu Linh Ngư gật gù:

- Thì ra là hắn! Tiểu đệ đang tìm hắn khắp hang cùng ngõ thẳm, hốc núi ven rừng, chân đã chồn mà công chưa thành, ngờ đâu hắn lại ở đây!

Giang Ngọc Lang chính sắc mặt tiếp:

- Tiểu đệ có nghe giữa hắn và Ngư huynh có mối bất hòa sao đó, lòng lo ngại cho Ngư huynh trong một cơn bất ngờ, hắn có thể làm hại cho Ngư huynh, nên đã thay thế Ngư huynh dứt trừ mọi phiền phức xong rồi. Hắn chết đi là Ngư huynh ăn no ngủ kỹ, phải vậy chăng? Tiểu đệ đã dùng nhát đao hóa kiếp cho hắn rồi, Ngư huynh ạ!

Tiểu Linh Ngư bật cười khanh khách:

- Nếu Giang huynh đã làm cái việc đó, tiểu đệ cảm kích biết bao! Giết người dù sao cũng là một việc dễ làm hơn là hỏi người để nghe một vài câu chuyện! Đúng vậy không Giang huynh?

Giang Ngọc Lang cũng cười trả miếng:

- Nhưng sau đó, tiểu đệ nghỉ lại, giết hắn như thế là vô hình chung tạo sự bất mãn cho Ngư huynh, bởi Ngư huynh muốn chính tay mình hạ sát hắn, do đó tiểu đệ thay đổi chủ ý và chỉ cho hắn uống một thứ thuốc mê thôi.

Hồ Dược Sư giật mình, hỏi gấp:

- Bạch Sơn Quân cũng trúng thuốc mê của ngươi luôn?

Giang Ngọc Lang cười nhẹ:

- Không nặng lắm đâu! Bất quá lão ta chỉ mê man trong năm hôm thôi! Sau thời gian đó, lão sẽ tỉnh lại như thường.

Nhưng các hạ nên biết, một người hôn mê suốt năm hôm, lúc tỉnh lại thì có hy vọng trở thành si dại suốt đời luôn đấy!

Câu nói đó có tác dụng song đôi, vừa dọa khiếp Hồ Dược Sư mà cũng núng luôn Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư không kém, cũng bật cười theo vang dội.

Cả hai đua nhau mà cười, ai gập lưng được cứ gập mà cười, họ cười đến đổ lệ, đẫm ướt cả mặt mày. Họ kéo dài tràng cười, chẳng ai chịu chấm dứt trước ai.

Thiết Bình Cô và Hồ Dược Sư sững sờ nhìn họ, chừng như cả hai tự hỏi, họ có phát điên không?

Dĩ nhiên, làm sao cả hai hiểu được họ cười chi!

Tiểu Linh Ngư ôm bụng mà cười, vừa cười vừa kêu lên:

- Thú quá! Thú vị không tưởng nổi! Tiểu đệ buồn cười quá cở, suýt vỡ bụng đây!

Giang Ngọc Lang cũng ngút ngắt người mà cười, vừa cười vừa thốt:

- Đường đường một Hoa công tử, một Bạch Sơn Quân mà lại bị tiểu đệ cho hít phải một ít phấn trắng, cả hai bất tỉnh nhân sự! Thật là một sự kiện khó tin được, song sự thật là thế mới ác chứ! Chẳng là gì, họ cũng là cao thủ trong võ lâm mà! Ngư huynh cười là phải! Đáng cười chứ, phải chăng Ngư huynh?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Cái lý do khiến cho tiểu đệ cười, chẳng phải như vậy đâu?

Giang Ngọc Lang cau mày:

- Thế Ngư huynh cười chi?

Bỗng, Tiểu Linh Ngư ngưng cười, rồi trừng mắt nhìn Giang Ngọc Lang thốt:

- Xem ra, dù cho Giang huynh không mang bịnh nặng sắp chết, song cũng chẳng khác gì mang bịnh nặng. Thế mà Giang huynh vẫn còn sức lực mang những kẻ nặng hàng năm bảy mươi cân đi giấu nơi khác, đó là cái việc hoang đường, chính cái đó khiến cho tiểu đệ cười.

Giang Ngọc Lang còn giữ thản nhiên, Hồ Dược Sư đã động tâm phần nào, y tỉnh ngộ nghĩ:

- Tiểu tử nói đúng! Làm gì Giang Ngọc Lang di tản nổi Bạch Sơn Quân đi nơi khác? Huống chi lại có Hoa Vô Khuyết kèm theo? Hẳn là sự tình có bí ẩn chi đây!

Xem ra, muốn lừa được Tiểu Linh Ngư ta thấy khó như tìm nẻo mà lên trời vậy.

Giang Ngọc Lang không hề biến đổi thần sắc, điềm nhiên thốt:

- Nhưng nếu họ không bị tiểu đệ hạ thuốc mê, thì họ đưa nhau đi đâu? Không lẽ Bạch Sơn Quân cao hứng đến độ đưa Hoa Vô Khuyết du ngoạn quanh vùng? Giả như có việc như vậy, thì thật là một sự kiện đáng lưu truyền làm giai thoại.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Phải, nếu họ muốn du ngoạn quanh đây, đương nhiên là họ phải đưa Giang huynh cùng đi, chứ khi nào họ lại để cho Giang huynh tịnh mịch tại ngôi nhà này.

Huống chi Giang huynh lại vui tánh, bất cứ cuộc họp bạn nào mà có Giang huynh, thì nhất định là phải vui nhộn rồi.

Giang Ngọc Lang không hề nao núng trước sự châm chọc của Tiểu Linh Ngư:

- Ngư huynh nói đúng đó.

Bỗng, Tiểu Linh Ngư dứt cười, rồi trừng mắt nhìn hắn:

- Nhưng nếu Hoa Vô Khuyết trốn đi đột ngột, thì gã họ Bạch đó, không thể không truy tầm?

Giang Ngọc Lang gật đầu:

- Tự nhiên là phải truy tầm.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Đành là họ Bạch không thể bỏ rơi Giang huynh, song nếu cần đuổi theo Hoa Vô Khuyết, thì y cũng có thể bỏ mặc Giang huynh ở lại đây như thường.

Giang Ngọc Lang bật cười lớn:

- óc tưởng tượng của Ngư huynh phong phú quá, rất tiếc cái vị Hoa công tử đó...

Chừng nhTiểu Linh Ngư có vẻ khẩn cấp, hấp tấp hỏi:

- Hoa công tử làm sao?

Giang Ngọc Lang bình thản đáp:

- Ngư huynh có thể hỏi vị tiên sinh họ Hồ kia cho biết, là Hoa công tử có thể tự mình di động được chăng?

Tiểu Linh Ngư quay sang Hồ Dược Sư bảo:

- Nói đi!

Hồ Dược Sư thở dài:

- Hoa công tử chẳng những bị điểm huyệt, mà chừng như bị kích thích mãnh liệt, thần trí dật dờ như người si dại chi sợ... sợ khó mà tự mình di động được.

Tiểu Linh Ngư đưa tay cú vào đầu cốc cốc bảy tám lượt, nửa nụ cười hiện ra nơi khóe miệng, chàng thốt:

- Nếu sự tình đúng như vậy, thì họ bị Giang huynh hạ mê dược rồi.

Giang Ngọc Lang cười hắc hắc:

- Chắc là không sai sự thật đâu, Ngư huynh ơi!

Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt:

- Họ bị thuốc mê quật ngã rồi, Giang huynh cõng họ đi nơi khác?

Giang Ngọc Lang khôn khéo cực độ, biết cái ý của Tiểu Linh Ngư như thế nào, vội đáp:

- Chừng như bịnh của tiểu đệ có lúc phát lúc ngừng, lúc phát lên thì hành hạ tiểu đệ suýt chết đi sống lại, đừng nói mình cõng người khác, dù cho được ai cõng mình cũng chịu không nổi. Trái lại, khi bịnh ngưng hành thì tiểu đệ vẫn chẳng việc gì nên vẫn cõng một lượt hai người, tiểu đệ cũng làm nổi.

Tiểu Linh Ngư day qua Hồ Dược Sư.

Hồ Dược Sư gật đầu.

Giang Ngọc Lang mỉm cười:

- Tiểu đệ nói có ngoa đâu?

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Không ngoa! Không ngoa!...Nhưng mang họ đi nơi khác rồi, Giang huynh còn trở lại đây làm gì? Chẳng lẽ thân hình có ngứa ngáy, bắt buộc phải trở lại đây, chờ cho người ta đánh đập?

Giang Ngọc Lang vẫn bình tĩnh, không hề nổi giận, lại còn cười lớn:

- Bình nhi còn trong tay bọn họ, tiểu đệ đi một mình đành sao? Mà dù tiểu đệ biết trước Ngư huynh sẽ đến đây, dù Ngư huynh có đánh nát xác tiểu đệ đi nữa, biết thì biết, song trở lại cứ trở, trở lại để chờ Bình nhi về, gặp nàng rồi sẽ tìm cách cùng chuồn đi với nhau!

Tiểu Linh Ngư cười mỉa:

- Không ngờ ngày nay, Giang huynh lại trở nên đa tình như vậy!

Thú vị ghê đi!

Thật là thú vị!

Thiết Bình Cô cảm xúc quá, không cầm lòng được, nhào đến bên chân Giang Ngọc Lang khóc rống lên.

Tiểu Linh Ngư thở dài, lẩm nhẩm:

- Đáng thương hại cho tiểu liễu đầu! Nếu mà Giang Ngọc Lang bảo rằng ngươi đánh rắm rất thơm, chắc ngươi cũng tin luôn!

Dù sao thì chàng cũng chỉ là một nam nhân, mà nam nhân nào lại hiểu trọn vẹn được cái tâm của nữ nhân?

Nữ nhân đã say mê một nam nhân nào rồi, dù nam nhân đó có lừa dối làm sao, họ cũng vẫn tin như thường, họ cho nam nhân nói toàn sự thật.

Khóc một lúc, Thiết Bình Cô hỏi:

- Thương thế có trở chứng làm sao không? Có đau lắm không?

Giang Ngọc Lang đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, dịu giọng đáp:

- Đau bao nhiêu cũng vậy, nếu thấy được mặt ngươi, là ta hết đau liền.

Thiết Bình Cô đáp:

- Chỉ vì ta...ta...

Giang Ngọc Lang càng dịu giọng hơn:

- Ta biết, chẳng bao giờ ngươi phụ phàng ta đến độ phải bỏ mặc ta cho kẻ khác hành hạ. Song ngươi lờ đi, chỉ vì ngươi có việc thương tâm, ngươi gặp khó khăn, ta không phiền trách gì ngươi đâu. Yên trí đi, đã đau khổ nhiều rồi, không nên đau khổ thêm vì chuyện nhỏ nhen...

Bỗng, Tiểu Linh Ngư hét lên:

- Thôi đi! Thôi đi nhé! Ta sượng mình sượng mẩy rồi đây nè! Cái trò đùa rẻ tiền của tình nhân như ngươi đó, chừng nào mới kết thúc?

Giang Ngọc Lang tỉnh bơ:

- Ngư huynh có điều chi phân phó?

Tiểu Linh Ngư thở dài, nhếch nụ cười khổ:

- Hiện tại, hàng hóa trong tay Giang huynh, thì cái quyền định giá do nơi Giang huynh, muốn bao nhiêu tiền xin cứ nói, nói để tiểu đệ thương lượng.

Giang Ngọc Lang cười nhẹ:

- Ngư huynh có biết cái chứng bịnh của tiểu đệ từ đâu mà đến chăng?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Từ nơi Tô Anh?...

Giang Ngọc Lang gật đầu:

- Đúng vậy! Chứng bịnh của tiểu đệ, chính Tô cô nương ban cho, mà Ngư huynh và Tô cô nương giao tình rất đẹp, phải vậy chăng?

Tiểu Linh Ngư lại thở dài:

- Nếu tiểu đệ không quen biết nàng, thì làm gì có bao nhiêu phiền phức xảy đến cho tiểu đệ?

Giang Ngọc Lang mỉm cười:

- Ngư huynh nói thế chứ có gì đáng cho là phiền phức đâu! Bây giờ, chỉ cần Ngư huynh tìm Tô cô nương, đưa nàng đến đây, chữa trị cho tiểu đệ, lập tức tiểu đệ thỉnh Hoa công tử xuất hiện, để chửa trị cho Hoa công tử.

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Nếu Tô Anh không chứng?

Giang Ngọc Lang cười hì hì:

- Trong thiên hạ, phỏng có mấy nữ nhân gặp Ngư huynh rồi, lại không ngoan ngoãn vâng lời?

Tiểu Linh Ngư thở dài, lần này đúng là một hơi thở dài, rất dài, gấp mười lần một hơi thở dài thường thường.

Chàng lẩm nhẩm:

- Nữ nhân!...Nữ nhân!...Nếu mà trong đời ta, ta đừng bao giờ gặp một nữ nhân, thì ta là thần tiên rồi! Chẳng cần tụng Huỳnh Đình, cũng thành tiên cái chắc!

Giang Ngọc Lang cười hỏi:

- Ngư huynh đáp ứng chứ?

Tiểu Linh Ngư thở ra:

- Được rồi, chúng ta đi!

Giang Ngọc Lang lại hỏi:

- Tiểu đệ đi theo?

Tiểu Linh Ngư cười:

- Tiểu đệ nỡ nào để một mình Giang huynh ở lại đây!

Hồ Dược Sư chợt cất tiếng:

- Tại hạ nghĩ, không nên đi là phải hơn!

Giang Ngọc Lang chớp mắt:

- Tại sao?

Hồ Dược Sư từ từ tiếp:

- Chỉ vì cái vị Tô cô nương đó, sẽ đến đây trong khoảnh khắc.

Giang Ngọc Lang giật mình, cau đôi mày lại:

- Làm sao tiên sinh biết là nàng sắp đến đây?

Hồ Dược Sư mỉm cười:

- Thì cũng như Thiết cô nương đối với các hạ, có khác gì đâu? Thiết cô nương có các hạ, thì Tô cô nương có Tiểu...Tiểu Linh công tử kia. Tiểu Ngư công tử đi rồi, thì Tô cô nương tất phải đi theo.

Giang Ngọc Lang vỗ tay reo lên:

- Cái ma lực của Ngư huynh thật là phi thường!

Rồi hắn lại cau mày, tiếp luôn:

- Tuy nhiên, nếu Tô cô nương cất công đi tìm Ngư huynh, vị tất nàng biết được Ngư huynh ở đây mà đến?

Hồ Dược Sư cười nhẹ:

- Điều đó thì các hạ khỏi phải bận tâm lo lắng, nhất định là nàng biết chỗ mà đi tìm.

Giang Ngọc Lang suy nghĩ một chút, bật cười khan:

- Phải rồi, họ muốn dùng Ngư huynh để uy hiếp nàng, tự nhiên họ có lưu lại dấu vết, chỉ dẫn đường lối cho nàng dò theo...

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Nếu vậy, chúng ta cứ ở đâu, chờ nàng đến.

Giang Ngọc Lang ngẩng mặt nhìn trời, lẩm nhẩm:

- Mong sao dọc đường, nàng đừng gặp ai cả...

* * * * *

Nằm trên tảng đá, Bạch phu nhân cố nhích thân mình cho ngay thác nước, làm cái việc đó chẳng phải là khó khăn gì, song bà ta bị điểm huyệt thành ra bất động, muốn xê dịch một tấc cũng phải mất thời gian khá lâu.

Cuối cùng, bà cũng lấy được cái tư thế đưa ngay huyệt đạo dưới thác đổ.

Nớc xối có một áp lực khả dĩ giải khai huyệt đạo cho bà ta.

Huyệt đạo được giải tỏa rồi, bà cảm thấy toàn thân như rã rời, sức lực kiệt quệ hoàn toàn.

Bà liệu sức từ tảng đá này nhảy sang tảng đá kia xem có thể nổi không. Bà lắc đầu.

Nhưng nếu bà chuồi mình xuống nước, rồi bơi đi, bà không cần dụng lực cho lắm, song nước cuốn qua nhanh có thể cuốn trôi bà, và dìm bà xuống sâu mà chết ngộp luôn.

Hiện tại, chỉ có hai cách đó, nhưng cách nào cũng không ổn, mà không đủ sức áp dụng.

Không biết làm sao hơn, bà nhóng thân mình lên cao hơn một chút, bỗng phát hiện ra, trong bụi cỏ gần đó, có đôi mắt vừa lớn, vừa sáng, đôi mắt đó chừng như mở to ra để chăm chú nhìn, nhìn một cách thích thú.

Bạch phu nhân chớp chớp mắt, ưỡn ngực cao hơn một chút, cố phô đôi bồng đảo von vót, nở một nụ cười hết sức hấp dẫn, hỏi:

- Tiểu tử nào đó, chẳng lẽ từ trước đến nay ngươi chưa từng trông thấy một nữ nhân tắm rửa à?

Người đó giương đôi mắt si si dại dại, ngơ ngác lắc đầu.

Bạch phu nhân cười mắng:

- Nếu ngươi không sợ đau mắt thì cứ đứng thẳng người lên, bước ra gần hơn mà nhìn, thật đáng thương hại cho ngươi quá chừng, đã ngần ấy tuổi đầu rồi mà đến cái việc nữ nhân tắm rửa cũng chẳng may mắn được trông thấy lần nào! Thật là cái sống của ngươi vô ích quá đi thôi!

Người đó đột nhiên cười mấy tiếng:

- Ngươi không cần phải sợ hãi, bởi ta có là nam nhân như ngươi nghĩ đâu!

Vừa buông câu nói, người đó vừa bước ra khỏi bụi cỏ, câu nói dứt là người cũng xuất hiện hoàn toàn.

Người là một nữ nhân, y phục rách nát, bày những khoảng da trên mình trông hấp hẫn lạ lùng.

Bạch phu nhân nhìn những đường cong đó, thoáng giật mình, mà cũng có vẻ thất vọng.

Trong trường hợp này, gặp một nữ nhân thì có ích gì cho bà ta đâu.

Người đó tiếp:

- Tôi là nữ nhân mà, chẳng lẽ ngươi không nhận ra được hay sao?

Bạch phu nhân thở ra.

Bà nhìn hông eo như mình ong, cái ngực căng phồng lên lu lu đôi gò bồng đảo, rồi bà nhìn xuống đôi chân trắng tròn, đều đặn, sau cùng, bà thốt:

- Tự nhiên là ta nhìn ra ngươi là một nữ nhân, dù có đui, ta cũng nhận ra điều đó mà!

Nữ nhân thoáng đỏ mặt, cái màu đỏ vì thẹn của bất cứ nữ nhân nào cũng có vẻ quyến rũ cả.

Nữ nhân đẹp quá! Cho rằng nàng là một giai nhân tuyệt thế, cũng chẳng sợ sai lầm.

Bạch phu nhân nhìn nàng chăm chú, rồi bà điểm một nụ cười, ớm hỏi:

- Xem cái tình trạng đó, ta có thể đoán là ngươi vừa trải qua một đoạn đường dài, có đúng vậy chăng?

Nữ nhân cúi đầu:

- Phải!

Bạch phu nhân tiếp:

- Nơi đây sơn bất thanh, thủy bất tú, ngươi đơn thân độc dạng đến, đến để làm gì?

Nơi giữa đôi mày, niềm u oán chợt hiện lên, nữ nhân thừ người một lúc, cất giọng buồn thảm đáp:

- Ta...ta đến đây để tìm một người.

Bạch phu nhân động tâm, lại hỏi:

- Người ở quanh vùng núi này, ta đều quen mặt tất cả, chẳng hay ngươi định tìm ai?

Nữ nhân cúi thấp đầu hơn một chút, trả lời:

- Không chắc ngươi nhận ra chàng! Không chắc gì chàng lại có mặt ở đây!

Nàng còn trẻ quá.

Vô luận làm sao, một thiếu nữ dám đi sâu vào rừng núi hoang vắng như thế này, thì cũng là một sự phi thường vậy.

Đã là phi thường, thì sự kiện đó hẳn là có chứa ẩn một khó khăn gì...

Giả như lúc nào thì Bạch phu nhân chắc là truy ra nguyên nhân. Bằng mọi cách, bà ta phải tìm hiểu cho kỳ được cái bí ẩn quanh việc một thiếu nữ lạc lõng giữa nơi rừng núi cô tịch như thế này.

Song hiện tại, bà tự lo cho thân chưa xong, còn thì giờ đâu mà quan tâm đến những sự kiện khác?

Dù có kích động tính hiếu kỳ, bà cũng phải bỏ qua, cái lạnh đang ngấm vào cơ thể ác liệt quá, nếu không xa rời gấp thác nước thì bà có thế chết vì lạnh được lắm.

Thiếu nữ hợm quay mình bước đi.

Bạch phu nhân quính quáng, nhưng cố làm tỉnh, cười lên mấy tiếng, hỏi:

- Ngươi tên họ là chi? Có thể cho ta biết được chăng?

Bà tìm cách gợi chuyện, mong lưu thiếu nữ đứng lại lâu hơn.

Thiếu nữ do dự một lúc, chưa đáp vội.

Bạch phu nhân cười, đưa đẩy hơn một chút:

- Bọn nam nhân, dù cho là bình thủy tương phùng, họ từ muôn phương đến, gặp nhau trên đường đời, họ không quen biết nhau, thế mà họ vẫn xem nhau như có quen biết qua nhiều kiếp, họ bắt chuyện với nhau, dù câu chuyện giữa họ chỉ là trên trời dưới đất, ít nhất cũng trong năm mười phút, sau đó họ mới tiếp tục những con đường vạn nẻo. Còn chúng ta, là nữ nhân với nhau, chẳng lẽ lại không làm gì bằng họ hay sao? Chẳng lẽ gặp nhau rồi, đến một câu lơ là cũng không thể thốt với nhau được?

Thì vội chi mà ngươi phải bỏ đi tiếp?

Thiếu nữ hơi thẹn, điểm một nụ cười, đáp:

- Ta là Thiết Tâm Nam!

* * * * *

Cuối cùng, Thiết Tâm Nam ngồi xuống bên bờ suối.

Nàng cảm thấy nữ nhân đang tắm đó, tuy có can đảm, song không có vẻ gì là gian ác cả, can đảm vì ở chốn vắng lặng này mà dám tắm rửa bằng thích, và bà nói năng hiền dịu vô cùng, nàng cho rằng bà đáng thân thiết lắm.

Nàng thay đổi lối xưng hô lại cho có lễ độ một chút.

Tại sao nàng có mặt tại đây, trong phút giây này?

Mấy hôm nay, nàng thương tâm vô hạn, trong niềm đau khổ, nàng nhận ra mình tự mâu thuẫn phần nào.

Mâu thuẫn vì nàng theo dõi Hoa Vô Khuyết tìm hắn, song trong công cuộc tìm Hoa Vô Khuyết, nàng cũng mong gặp được Tiểu Linh Ngư luôn.

Nhưng tìm họ để làm gì?

Nàng chưa biết để làm gì, nhưng nàng nôn nóng gặp họ! Nôn nóng tìm, song có biết chắc họ ở đâu mà tìm? Nàng đi bâng quơ, leo núi, xuyên rừng, ước vọng có một cơn may nào đưa nàng gặp họ.

Giờ đây, ngày vừa lên, dương quang tràn ngập cả núi rừng, cảnh trí nhuộm màu bình minh trông rất đẹp.

Nụ cười của bà ấy đẹp, càng đẹp hơn, đẹp một cách đáng thân thiết.

Qua mấy hôm nay, mà có lẽ mấy tháng nay, nàng mới có dịp cởi mở tâm tình, trước cái đẹp thiên nhiên, trước con người khả ái.

Từ lâu lắm, và nhất là từ mấy hôm vừa qua, sầu tơ nặng đọng, nàng có vẻ ủ rũ như hoa tươi dưới cơn mưa gió phũ phàng, nhờ một chút nghị lực mà nàng chưa ngã, cũng như hoa chưa tơi tả.

Nàng cởi mở quá, chẳng những nàng ngồi xuống, mà còn tháo giày ra, thòng đôi bàn chân xuống nước.

Bàn chân ê ẩm, đôi chân sưng lên, tê vì đi quá nhiều, gặp cái lạnh của dòng nước, Thiết Tâm Nam thấy khoan khoái vô cùng.

Khoan khoái là nhẹ sầu t, tâm hồn thanh thản, nàng mơ, nàng nghĩ ngợi xa xôi.

Mường tượng nàng phiêu phưởng nơi lưng chừng mây, không cao lắm mà cũng chẳng còn bám víu với tục trần.

Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng những cái khoan khoái đó mà từ lâu rồi nó xa vắng nàng, tuy có nghĩ ngợi viển vông, song đó là cái nghĩ ngợi êm dịu, nhẹ nhàng...

Bạch phu nhân theo dõi từng cử động của nàng, từ cái biến đổi thần sắc, một lúc lâu, bà điểm nhẹ một nụ cười, thốt:

- Sao cô nương không bắt chước tôi đây, nhân lúc vắng vẻ thế này, tắm rửa cho sướng?

Bà cũng đổi lời xưng hô, cho cuộc đối thoại đợm tình thân thiết hơn.

Thiết Tâm Nam thẹn đỏ mặt.

Tắm, là phải cởi trần cởi truồng, dĩ nhiên nàng nghĩ đến một thân thể lõa lồ, nàng phải thẹn, cũng như bao nhiêu nữ nhân trên đời, dù là trước mặt kẻ mà họ trao thân gởi phận, họ cũng thẹn như thường, thì huống gì trước mặt những người xa lạ không mảy may quen biết, trông ngắm thân vóc ngọc ngà của họ.

ở đây, tuy chẳng có ai, song biết đâu trong chốc lát sẽ có người đi ngang qua?

Vả lại, ít nhất cũng có cái bà đó, dù là nữ nhân, chẳng lẽ nàng lại trơ trẽn để trần truồng trước mặt bà?

Nàng ấp úng:

- Tắm...ở đây?...giữa trời?...

Bạch phu nhân hỏi:

- Cô nương ngại?

Thiết Tâm Nam nhìn xuống dòng nước trong xanh, chúng mang cái vẻ mát dịu, cái cảm giác mát dịu lan theo bàn chân lan dần lên, cảm thấy rơn rơn khoái trá, nàng cười khúc khích:

- Tại đây...tại đây...

Bạch phu nhân khuyến khích:

- Cứ mỗi ngày vào buổi sáng, tôi đến đây tắm rửa một lần như vậy, năm này qua năm khác, chẳng gặp một người nào đi ngang qua đây. Cô nương là người duy nhất đó!

Thiết Tâm Nam khẽ cắn môi:

- Nơi đây...thật chẳng có ai qua lại sao bà?

Bạch phu nhân cười hì hì:

- Nếu có người thường qua lại thì làm sao tôi dám tắm? Cô nương cho rằng tôi đây dạn lắm sao chứ!

Thiết Tâm Nam động tâm.

Nàng nhìn Bạch phu nhân, lại đỏ mặt, rồi cúi đầu xuống thấp hơn một chút:

- Thôi bà! Tôi rửa sơ đôi chân cũng được rồi!

Bạch phu nhân cười tươi hơn:

- Cô nương sợ tôi trông, tôi ngắm phải không? Thế tôi chẳng phải là nữ nhân sao? Cái chi cô nương có, tôi lại thiếu sao? Chúng ta cũng có như nhau mà, những cái đó giống nhau quá chừng mà, có gì lạ mà tôi nhìn trộm chứ?

Thiết Tâm Nam bối rối:

- Thì...tự nhiên rồi...bà là nữ nhân ma, dù đui người ta cũng biết như vậy mà.

Nhưng...nhưng...

Bạch phu nhân chớp chớp đôi mắt:

- Nếu cô nương cứ sợ tôi nhìn, thì đây, tôi nhắm mắt để cô nương tuột hết y phục đi, nhảy ùm xuống nước, dù tôi có mở mắt ra sau đó, cũng chẳng trông gì được ở dưới nước.

Thiết Tâm Nam lại do dự.

Bạch phu nhân nhắm mắt liền:

- Đó, tôi nhắm mắt rồi, nhanh lên đi cô nương. Xuống nước rồi, cô nương mới biết cái thú tắm suối lúc bình sanh.

Thiết Tâm Nam nhìn bà ta, rồi nhìn làn nước trong xanh, nàng thèm tắm thật sự.

Mấy hôm liền, nàng mãi bôn ba, không gặp sông suối để tắm rửa, không có thì giờ để tắm rửa dù có gặp sông suối, bây giờ gặp nước trong mát, làm sao nàng chẳng thèm tắm.

Những điểm nàng lo ngại thì Bạch phu nhân đã xóa tan hết rồi!

Bạch phu nhân cười hì hì:

- Sao? Cô nương yên tâm chưa?

Thiết Tâm Nam kêu lên:

- Đừng mở mắt vội, nghe bà!

Bạch phu nhân cười tít:

- Thế cô nương chưa cởi y phục à?

Thiết Tâm Nam tíu tít:

- Chưa!

Nhưng cởi bây giờ đây, cởi ngay!

Nàng chui trở lại bụi rậm, vuột nhanh y phục, tuy chẳng có gì quanh quẩn, nhưng nàng vẫn thẹn thùng.

Rồi nàng chạy ra, nhảy nhanh xuống nước.

Nàng thở phào gọi:

- Xong rồi, bà ơi!

Bạch phu nhân mở mắt ra, cười hắc hắc:

- Cô nương thấy chưa, tắm sướng lắm mà!

Thiết Tâm Nam gật đầu:

- Đúng vậy, bà ạ!

Bạch phu nhân tiếp:

- Bây giờ thì tôi xuống đây nhé, cô nương đỡ giùm tôi!

Bà cũng thở phào, cái việc đáng lo, đã qua rồi, bà lăn mình, rơi xuống.

Nớc chảy khá mạnh, nếu bên dưới không có người níu lại, chắc chắn là bà bị cuốn trôi, bằng không thì cũng chìm sâu dưới đáy suối.

Thiết Tâm Nam nhanh nhẹ, hứng lấy bà.

Nàng lo âu, hấp tấp hỏi:

- Bà...bà định đi sao?

Bạch phu nhân cười nhẹ:

- Tôi tắm đã lâu rồi, bây giờ lên bờ ngồi một chút, đồng thời xem chừng có ai qua lại bất ngờ chăng, để báo động cho cô nương hay kịp lúc.

Thiết Tâm Nam yên trí, cười hì hì:

- Bà đừng bỏ đi nhé!

Bạch phu nhân gật đầu:

- Đừng lo cô nương ơi! Cứ tắm đi! Ai lại nỡ bỏ người đẹp ở đây một mình chứ!

Bà nhìn chăm chú vào Thiết Tâm Nam, đôi mắt của bà chẳng khác gì đôi mắt của một nam nhân, cứ nhìn vào phần ngực và phần kín.

Dù bà là nữ nhân, Thiết Tâm Nam vẫn thẹn như thường.

Thiết Tâm Nam nâng bà là đà trên mặt nước, đưa bà dần dần vào bờ.

Bà thốt:

- Bây giờ đến lượt tôi mặc y phục vào đây, cô nương đừng trông lại nhé!

Y phục của Bạch phu nhân đâu có sẵn tại đó.

Đương nhiên là bà lấy y phục của nàng mặc vào người, y phục đó dù rách nát, cũng có thể che khuất phần nào thân thể, ít nhất cũng che được những chỗ kín đáo.

Dù sao, bà khoác nơi mình những mảnh lưới tả tơi, cũng vẫn hơn là để lõa lồ mà di chuyển trên mặt đất.

Thiết Tâm Nam nhắm mắt, chờ đợi một lúc lâu, rồi nàng nghe Bạch phu nhân cười thốt:

- Bộ y phục này được lắm, hiềm có hơi rách một chút.

Thiết Tâm Nam nghe nói đến y phục rách rưới, giật mình, mở mắt ra, hoảng hồn, kêu lên thất thanh:

- Sao bà lấy y phục của tôi?

Bạch phu nhân cười hì hì:

- Nếu ta không mặc y phục của ngươi, thì ta lấy y phục của ai bây giờ?

Bà đổi giọng.

Bà lại làm cái việc đó thản nhiên đến trắng trợn, chừng như lấy y phục của người khác là một việc làm rất hợp tình hợp lý.

Thiết Tâm Nam càng kinh hãi hơn, hấp tấp hỏi:

- Thế còn y phục của bà đâu?

Bạch phu nhân điềm nhiên:

- Vì ta không có y phục, nên ta nghĩ ra một kế mọn. Ta lừa ngươi nhảy xuống suối tắm để lấy y phục của ngươi, không dè thân thể của ngươi cũng có cái mong ước đó, thì tội cái chi mà ta phải đợi ngươi tắm cho xong chứ. Ngươi thấu cái đạo lý ta lấy y phục của ngươi chứ!

Thiết Tâm Nam giận rung:

- Bà lấy y phục của tôi rồi tôi biết làm sao đây?

Bạch phu nhân cười nhẹ:

- Thì ngươi cứ tắm, rồi có người đi ngang qua chỗ này, thiếu chi người qua lại.

tuy phần đông là nam nhân, mà nam nhân thì lại càng thích ngắm nữ nhân tắm, họ sẽ dừng chân lại, biết đâu trong số đó chẳng có một người nào đó cởi áo quần cho ngươi mượn!

Thiết Tâm Nam chỉ còn có biết khóc, chứ biết làm sao bây giờ?

Bạch phu nhân cười tít, gập lưng mà cười bằng thích, rồi tiếp:

- Có bao giờ ngươi mặc quần áo của nam nhân chưa?

Thứ quần đó rất rộng, mặc vào rất mát vì nghe gió thổi lộng vào nghe vù vù, nó không gò bó như thứ quần của nữ nhân đâu.

Thiết Tâm Nam hét:

- Ngươi là một mụ điên, một nữ ác quỷ, ngươi phải trả y phục cho ta!

Nàng muốn phóng mình lên bờ, quyết làm dữ.

Bạch phu nhân vỗ tay cười lớn:

- Các ngươi lại đây xem nào! ở đây có một thiếu nữ trần truồng trông hấp dẫn lắm.

Thiết Tâm Nam còn ý định lên bờ nữa chăng?

Thân hình nàng vừa nhóng lên khỏi mặt nước, lập tức nàng hụp mình xuống, rồi rung giọng gào to:

- ít nhất, ngươi cũng chừa cho ta một mãnh nhỏ chứ!

Bạch phu nhân không buồn đáp, không buồn nhìn, bà cười hắc hắc quay mình bước đi.

Thiết Tâm Nam giận quá, mắng lớn:

- Ngươi không phải là con người mà! Ngươi là súc sanh, là con chó điên...

Bạch phu nhân cười khanh khách:

- Mắng đi, mắng bao nhiêu tiếng bao nhiêu câu cũng được, càng mắng lớn, gào to càng báo động cho những lũ người nhà gần đây đến gấp để xem ngươi trần truồng.

Thiết Tâm Nam nín luôn.

Nàng khóc. Nàng hận không chết được tức khắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện