Tiểu Linh Ngư nhìn sững y một lúc, đoạn hừ một tiếng:

- Như vậy là bại hoại sao? Nếu cho là bại hoại thì cái điều bại hoại đó, một gã đánh xe lừa cũng làm được, đợi gì một cao thủ võ lâm? So sánh với những hành động của các vị thúc bá của hắn trong Ác Nhân cốc thì việc thông gian chẳng đáng kể gì.

Hắn nói với cái ý so sánh đó mà cũng ngầm hạ thấp giá trị của Ba Thục Đông, cho rằng y đã làm một việc rất tầm thường như vậy và y cũng chẳng đủ tư cách lưu cư trong Ác Nhân cốc.

Đương nhiên, Ba Thục Đông làm sao biết được Tiểu Linh Ngư có so sánh như vậy và dù ngu ngốc đến đâu y cũng hiểu Tiểu Linh Ngư mai mỉa y.

Y nổi giận thốt:

- Cũng được đi, việc đó không đáng kể gì! Song tiểu ca có biết không, ngày trước Trầm Khinh Hồng được giang hồ trọng vọng như thế nào, sau cái ngày y để mất số bạc bảo tiêu, y thất tung luôn, vợ y trở thành góa phụ, em gái y mất chỗ nương tựa, thế mà người trên giang hồ vẫn nể trọng vợ và em y, như lúc y còn tại nhà. Trong khi mọi người đều không dám trêu vào vợ và em gái của y thì...

Tiểu Linh Ngư gạt ngang:

- Vô luận ngươi nói gì, ta chẳng cần biết, bất quá ta cho rằng ngươi đã làm một việc hèn hạ, chứ phải ác độc chi đó! Lấy vợ người, phá trinh tiết gái nhà lành là hèn chứ sao gọi là ác được? Cho nên bằng vào việc đó mà ngươi nói tỵ nạn tại Ác Nhân cốc thì thật là ngươi ngu xuẩn không tưởng nổi!

Hắn dừng lại một chút, đoạn lắc đầu tiếp:

- Ngươi chưa đủ tư cách vào đây, trừ ra...

Ba Thục Đông hừ một tiếng:

- Tại sao?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Thì cái quy củ tại đây đã định như vậy chứ còn tại sao nữa?

Quy củ của Ác Nhân cốc!

Làm gì Ba Thục Đông dám phản kháng quy củ của cái nơi mà y đang tìm đến để tỵ nạn?

Y điểm nụ cười hết sức tươi, hỏi:

- Trừ ra làm sao?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Ngốc ơi là ngốc! Có vậy mà cũng chẳng biết nữa sao?

Ba Thục Đông vẫn giữ nụ cười:

- Bởi chẳng biết nên tại hạ mới hỏi chứ?

Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:

- Có chút lễ lạc gì tặng ta mới được vào, bằng không thì cứ yên trí mà trở ra, ta nhất định không quở trách chi đâu. Mà phải là vật hi hữu, kỳ lạ đấy nhé!

Ba Thục Đông lộ vẻ khó khăn:

- Chạy trối chết như vậy còn thì giờ đâu mà nghĩ đến cái việc mang vật dụng theo mình? Tiểu ca lại đòi vật hi hữu... làm sao tại hạ trong nhất thời kiếm cho ra?

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một chút:

- Có cách này thay thế cho cái vật hi hữu đó.

Ba Thục Đông hỏi gấp:

- Cách gì tiểu ca?

Tiểu Linh Ngư nghiêm giọng:

- Ngươi thi triển vài chiêu độc đáo nhất của ngươi cho ta xem!

Ba Thục Đông thoáng biến sắc.

Y do dự một lúc lâu sau cùng dậm chân, buông gọn:

- Được!

Đoạn, rút từ trong mình ra một thanh đao, y chém ba nhát. Đao rít gió vụt vụt, théo chớp ngời.

Ba chiêu đó thực ra cũng có giá trị lắm, có cái tên Sát Hổ Tam Tuyệt Thủ, y phát xuất rất tròn, tỏ ra có tập luyện thuần thục.

Tiểu Linh Ngư xem xong, lắc đầu, mỉm cười:

- Tầm thường quá! Như thế mà gọi là độc đáo, ai chịu cho? Đao pháp tầm thường, cũng như cái vụ ngươi đã làm. Không được đâu, người ta nghe nói cái việc đó tất phải cười vỡ bụng. Người ta thấy những nhát đao đó, tất phải bĩu môi dài dài. Ngươi tầm thường quá, vào Ác Nhân cốc thế nào được?

Ba Thục Đông lo lắng:

- Còn... còn biện pháp nào chăng?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt cười hì hì:

- Còn chứ! Còn có cách là ngươi quỳ xuống, lạy ta ba lạy, rồi gọi ta là tiểu tổ tông, đúng ba lượt sau đó, hai tay dâng thanh đao cho ta!

Ba Thục Đông trố mắt:

- Điều đó có được ấn định trong quy củ không?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Quy củ có buộc như vậy.

Ba Thục Đông rung rung giọng:

- Tại hạ chưa từng nghe trong Ác Nhân cốc có cái thứ quy củ đó!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Chứ ai nói với ngươi điều đó là quy củ của Ác Nhân cốc?

Ba Thục Đông giật mình:

- Thế thì...

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Có thứ, thuộc về quy củ của sơn cốc, có thứ lại là quy củ riêng của ta và đây là quy củ của ta.

Ba Thục Đông run người lên, hét to:

- Hay cho ngươi!

Y vung đao chém xuống đầu Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư lười đến độ từ lúc đối thoại đến giờ không hề nhút nhích, thế mà lúc đó, hắn linh hoạt như con cá vọt dưới nước, hắn khẽ nhích động thân hình, thân hình của hắn đã bay ra xa.

Thanh đao của Ba Thục Đông giáng xuống không trúng người chỉ trúng ghế, một tiếng rắc vang lên, chiếc ghế bị chém tét làm hai phần rời ra.

Ba Thục Đông xanh mặt.

Có tiếng người phát lên sau lưng y, đồng thời Tiểu Linh Ngư thốt:

- Ta ở sau lưng của ngươi đây mà, sao chẳng chém ta lại chém ghế? Ngươi tầm thườngquá, vào Ác Nhân cốc làm chi?

Ba Thục Đông quay nhanh mình lại.

Sau lưng y nào có ai đâu! Nhưng có tiếng cười từ trên nóc nhà vọng xuống.

Tiểu Linh Ngư bảo:

- Đừng vội, từ từ mà xuất thủ, ta ở đây, nhắm cho kỹ rồi xuất thủ.

Bỗng có người gọi to:

- Phải Ba nhị đệ đó không?

Tiếng gọi vừa dứt, một người chạy đến, người đó đồng lứa tuổi với Ba Thục Đông, trên bốn mươi, dưới năm mươi.

Thân pháp người đó linh hoạt hơn Ba Thục Đông một phần.

Y có vóc ốm, cao, môi dưới xệ ra, dung mạo hung ác, cánh tay áo bên hữu lòng thòng, hiển nhiên cánh tay ấy đã bị đứt mất.

Ba Thục Đông cả mừng reo lên:

- Lôi Đao Tống tam ca! Tam ca lại ở đây! Chết tiểu đệ mất tam ca ơi! Tiểu đệ định vào đây nương nhờ tam ca!

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Thì ra hai người là bằng hữu với nhau!

Tiểu Linh Ngư lên tiếng làm Ba Thục Đông sực nhớ đến hắn, thoáng biến sắc mặt, cất giọng căm hờn:

- Tống tam ca ơi! Tiểu quỷ này...

Nhưng y chưa kịp dứt tròn câu, Tống Tam đã nắm tay kéo y ra xa xa, mỉm cười, thốt:

- Nhị đệ đã đến, ngu ca xin đưa nhị đệ đến gặp...

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Thư thả chứ! Hãy thư thả nào! Ngươi muốn đưa hắn đi đâu thì đưa nhưng trước hết phải đền cái ghế cho ta.

Ba Thục Đông nổi giận:

- Ngươi...

Bây giờ có Tống tam ca bên cạnh, y cảm thấy can đảm hơn, không còn ngán Tiểu Linh Ngư nữa.

Nhưng, một lần nữa Tống Tam khoát tay chặn y, không cho y nói dứt lời rồi hướng sang Tiểu Linh Ngư mỉm cười hỏi:

- Tự nhiên là phải đền rồi. Nhưng chẳng biết phải đền bằng cách nào đây?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Nể mặt ngươi, ta không làm khó, cứ bảo hắn trao thanh đao cho ta là được!

Ba Thục Đông phát cáu:

- Cái ghế ọp ẹp như vậy xứng đáng chi đó, ngươi lại đòi đánh đổi với thanh đao của ta?

Tống Tam giật thanh đao trong tay Ba Thục Đông, trao cho Tiểu Linh Ngư.

Ba Thục Đông tức uất toan nói gì đó, Tống Tam lại ngăn rồi lôi y đi luôn.

Họ đi khá xa rồi, Tống Tam buột miệng thở dài hỏi:

- Nhị đệ vừa mới vào cốc là đắc tội với Tiểu Ma Tinh, việc gì đã xảy ra?

Ba Thục Đông kinh ngạc trố mắt:

- Tam ca cũng sợ hắn?

Tống Tam cười khổ:

- Nào phải chỉ một mình ta sợ hắn mà thôi? Bất cứ ai trong cốc này cũng sợ hắn, mấy năm qua, Tiểu Ma Tinh đã làm cho tất cả phải nhức đầu, ai đắc tội với hắn rồi, chỉ trong ba hôm thôi là phải bị hắn làm cho thất điên bát đảo.

Ba Thục Đông sững sờ giương tròn mắt nhìn Tống Tam, lẩm nhẩm:

- Tiểu quỉ lợi hại như vậy à?

Tống Tam gật đầu:

- Tự nhiên. Ngươi sa vào tay hắn, kể ra cũng chẳng oan gì đó. Ngươi cứ nghĩ xem trong Ác Nhân cốc còn có cái chi đáng gọi là tốt nữa chăng? Đến tiểu quỉ đó chỉ ngần ấy tuổi đầu mà đã xưng hùng xưng bá rồi. Hắn như vậy thì những người lớn hơn hắn nữa thì sao? Và khi hắn lớn lên, hắn sẽ như thế nào nữa chứ?

Ba Thục Đông thở dài:

- Kinh khủng! Thật tình, tiểu đệ không tưởng tượng nổi.

Vô tình Ba Thục Đông chạm vào tay áo thõng của Tống Tam. Trước đó, y không để ý nên chẳng phát hiện ra Tống Tam chỉ còn một tay.

Bất giác y kêu lên:

- Tam ca! Chẳng lẽ...

Tống Tam mỉm cười:

- Thật sự chẳng phải do hắn, song sự tình có liên quan đến hắn.

Y thở dài nhìn xuống tay áo thõng tiếp:

- Đúng là cái ngày hắn vào cốc! Hắn vào cốc là ta mất một cánh tay! Mười bốn năm rồi đó! Yến Nam Thiên quả là một con người lợi hại trên chỗ tưởng của bất kỳ ai giỏi tưởng tượng đến đâu! Nếu ta không kịp thời hoành đao chặt đứt cánh tay này thì mạng sống của ta cũng đi luôn!

Ba Thục Đông kêu lên thất thanh:

- Yến Nam Thiên? Tiểu quỷ là chi của Yến Nam Thiên?

Bỗng y rú lên một tiếng lớn, rồi ngã nhào xuống đường. Nơi lưng y có một vết thương to bằng miệng chén, máu từ vết thương trào ra đẫm ướt cả một khoảng đường.

Tống Tam biến sắc mặt, cấp tốc quay mình lại.

Một bóng người hiện ra trong tầm mắt y, như quỷ và hiện trong một chiếc áo màu tro bạc, đôi mắt rất sâu chừng như có trũng chứ không tròng.

Trông thấy người đó Tống Tam càng biến sắc mặt hơn, run run giọng ấp úng:

- Âm... Âm công...

Bóng đó chính là Âm Cửu U.

Âm Cửu U cười lạnh, giọng nói cũng lạnh lùng ngang độ:

- Trong sơn cốc này, bất cứ ai cũng chẳng được đề cập đến việc của Tiểu Linh Ngư và Yến Nam Thiên, ngươi quên đi rồi à?

Tống Tam cúi đầu:

- Y mới đến, tại hạ chưa kịp cho y biết.

Âm Cửu U vẫn giữ nụ cười như quỷ mếu:

- Ngươi chưa kịp cho hắn biết, ta hạ sát hắn rồi. Ngươi không phục phải chăng?

Tống tam lùi nhanh về phía hậu, mặt xanh rờn:

- Tại hạ... tại hạ...

Bỗng thân hình y vọt thẳng lên cao, vọt thẳng đứng, rồi rơi xuống cũng theo đường thẳng đứng.

Toàn thân không có một thương tích nào, song y bất động.

Sát bên cạnh y, một lão bà đứng sừng sững, miệng cười hì hì rồi rung rung thân hình khom khom đang tựa vào chiếc gậy, hỏi:

- Sao hôm nay Âm lão cửu từ bi quá độ vậy? Vừa rồi ta có nghe hắn nói một câu, đáng lẽ ngươi phải hạ sát hắn liền lúc đó, sao ngươi không hạ thủ, chờ cho gã kia lên tiếng, lại hạ sát gã kia?

Âm Cửu U điềm nhiên:

- Ta dành hắn lại cho ngươi!

Lão bà cười hì hì:

- Dành cho ta? Từ lâu rồi ta có giết ai đâu? Ngươi sợ ta nghỉ tay lâu phải ngứa ngáy à?

Âm Cửu U lạnh lùng:

- Ta muốn xem Tỏa Hồn chưởng có tiến bộ hay không?

Lão bà bật cười khanh khách:

- Tiến bộ rồi sao chứ? Ngươi thích bị tỏa hồn chăng?

Lão bà nếu không phải là Đồ Kiều Kiều cải dạng thì còn ai nữa?

Âm Cửu U cũng cười, giọng cười của lão khó nghe hơn tiếng khóc:

- Ta là con quỷ cõi âm u hiện lên, ngươi muốn tỏa hồn một con quỷ ít nhất cũng phải cải dạng sao cho hấp dẫn một chút, người ta có mê ngươi, ngươi mới tỏa hồn được chứ!

Đồ Kiều Kiều nhe răng cười:

- Già quá rồi nếu ta cải dạng một thiếu nữ đương xuân thì làm sao giống được?

Âm Cửu U cao giọng:

- Vô luận ngươi nói thế nào, từ nay về sau nếu ta thấy một thiếu nữ xinh đẹp, ta cứ cho rằng ngươi cải dạng, dù ngươi có định tỏa hồn ta chỉ sợ không dễ dàng đâu!

Đồ Kiều Kiều gật gù:

- Được! Thông minh đấy! Ta hỏi ngươi, trong lúc hai gã này nói chuyện với nhau thì tiểu quỉ ở đâu? Ngươi có thấy hắn chăng?

Âm Cửu U so vai:

- Ngươi không thấy hắn làm sao ta thấy được?

Bỗng có tiếng cười của Tiểu Linh Ngư từ xa xa vọng lại, hắn vừa cười, vừa đi tới, vừa thốt:

- Cái mụ hay ghen, lấy lão mũi nhăn, sanh con ra, con sứt mũi, tủi ơi là tủi...

Đồ Kiều Kiều thở phào:

- Lão Tây lại gặp nạn rồi! Tiểu quỉ đã tìm đến lão!

Âm Cửu U gật đầu:

- Hắn từ lão Tây đến đây, chắc không nghe hai gã này nói gì với nhau đâu?

Bỗng một người khác bật cười vang, cười xong, cất cao giọng thốt:

- Hai vị ở đấy phải không? Một nam, một nữ, một quỷ, hai mà thành bốn! Kỳ quái! Kỳ quái thật!

Đồ Kiều Kiều không quay đầu lại, gọi to:

- Có hai mồi ngon đây, Lý Đại Chủy nhanh chân đến mà nhận! Nhận đi để trám bít cái miệng lại cho thiên hạ nhờ!

Lý Đại Chủy bật cười ha hả:

- Ngon thế nào được? Người chết nơi tay các ngươi thì còn mùi vị chi nữa mà ngon?

Âm Cửu U hỏi:

- Ngươi đi tìm Đỗ Sát phải không?

Lý Đại Chủy gật đầu:

- Phải! Chẳng hiểu tại sao Cáp Cáp Nhi lại triệu tập chúng ta! Lão ấy định giở trò quỉ gì đó, khó hiểu quá chừng!

Cả ba cùng sóng bước, tiến về ngôi nhà của Đỗ Sát.

Nói là sóng bước, chứ họ đi cách khoảng nhau, cả ba chiếm trọn mặt đường rộng, một chính giữa, hai còn lại mỗi người một bên, khoảng cách giữa họ ít nhất cũng hơn trượng.

Họ không thích gần nhau.

* * * * *

Vẫn như mọi ngày, Đỗ Sát ngồi lỳ ở một góc nhà, không buồn nhích động.

Bây giờ, mọi người đều tề tựu đông đủ.

Cáp Cáp Nhi cất tiếng trước. Trước khi cất tiếng, lão phải cười, lão cười một tràng dài rồi bắt đầu vào đề:

- Đã lâu lắm rồi chúng ta không hội họp nhau đông đủ như thế này! Cái thú nhiệt náo mãi đến hôm nay mới được hưởng lại!

Âm Cửu U lạnh lùng:

- Ta chúa ghét những cảnh nhiệt náo. Ngươi thỉnh ra đến đây nếu chẳng có gì đáng nói, ta...

Cáp Cáp Nhi vòng tay, vờ trịnh trọng, nhưng miệng vẫn điểm nụ cười:

- Đừ?g! Đừng dọa ta! Ta nhát gan lắm lắm!

Đồ Kiều Kiều hỏi:

- Ngươi triệu tập đông đủ người như thế này có phải vì việc của Tiểu Linh Ngư chăng?

Cáp Cáp Nhi gật đầu:

- Mụ Đồ thông minh quá! Người ta, càng già càng ngu càng lú, còn mụ càng già thì càng tinh quái, gian hoạt!

Đồ Kiều Kiều hừ một tiếng:

- Ngươi vờ khen để mắng ta phải không?

Cáp Cáp Nhi lắc đầu nhanh:

- Làm gì dám! Làm gì dám chứ!

Âm Cửu U trầm giọng:

- Vì việc của Tiểu Linh Ngư? Về tiểu quỉ đó thì có việc chi hay đâu mà phải hội họp nhau thế này? Hay gì mà phải đàm luận một cách quan trọng như thế này? Nghề của các ngươi, các ngươi đã dạy hắn học đủ rồi, bây giờ hắn biết giết người, hắn biết hại người, hắn biết khóc, hắn biết cười, còn gì nữa đâu mà phải nói?

Cáp Cáp Nhi thốt:

- Bởi hắn đã học xong nên ta mới mời các ngươi hội họp.

Lý Đại Chủy hỏi:

- Để làm gì?

Cáp Cáp Nhi thở dài:

- Ta chịu hắn hết nổi rồi!

Đồ Kiều Kiều mỉm cười:

- Cáp Cáp Nhi phải buột miệng thở dài thì đúng là lão ta thật sự không chịu nổi!

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

- Chứ ai lại chịu nổi con của thiên hạ. Hắn có phải là con của bọn ta đâu?

Cáp Cáp Nhi tiếp:

- Bây giờ, hắn lớn rồi. Hắn trở thành một thiếu niên rồi. Hắn muốn đến đâu cứ đến, đến chán rồi, hắn muốn đi cứ đi, đói cứ ăn, khát cứ uống. Hắn bất cần sự câu thúc. Hắn chẳng sợ ai câu thúc, chẳng ai dám làm gì hắn, động đến hắn là phải khổ, không khổ nay thì khổ mai, những gì hắn làm tại Ác Nhân cốc quá đủ rồi, có thể bảo là thừa! Nhất là trong mấy tháng gần đây, hắn lộng hành quá độ, đã có hơn ba mươi người than phiền với ta, số người đó, mỗi người bị hắn quấy nhiễu ít nhất cũng bảy tám lần!

Xuyên Trường Kiếm Tư Mã Yên thở dài:

- Tiểu quỉ đó quả thật càng ngày càng lợi hại. Chính ta đây đối diện với hắn, hắn hỏi một câu, ta phải uốn lưỡi năm bảy lượt, ta phải vận dụng trí khôn, suy nghĩ kỹ, rồi mới dám đáp, nếu đáp gấp là mắc kế hắn ngay.

Lý Đại Chủy cười khổ:

- Ngươi thế mà còn khá đấy! Chứ ta thì, thấy hắn là ta run sợ rồi! Nếu hôm nào hắn không đến tìm ta, đúng là hôm ấy ta gặp vận đỏ! Hôm đó ta ăn được, ta ngủ được, ăn biết ngon, ngủ biết khoẻ. Các ngươi biết không? Hôm nào hắn đến với ta, ta bận đề phòng đến loạn cả óc, suốt ngày ta không ăn, suốt đêm ta không ngủ, cứ lo, cứ nghĩ xem hắn đã lừa ta như thế nào, hắn sẽ lừa ta làm sao? Khổ ơi là khổ...

Cáp Cáp Nhi tiếp:

- Chúng ta hại người, còn có mục đích, tiểu quỉ hại người chỉ vì cái hứng mà thôi, cái nguy hại là hắn luôn luôn có hứng, bất cứ ngày đêm hắn đều có hứng, đang ngủ cũng có hứng, cái hứng nổi dậy rồi là hắn cũng thức theo cái hứng, tìm cách thỏa hứng! Khổ ơi là khổ!!!

Đồ Kiều Kiều cau mày:

- Chẳng phải chúng ta hy vọng như vậy từ trước kia sao? Chúng ta đã hy vọng hắn sẽ trở thành một quái vật như vậy mà? Hy vọng đó đã thực hiện rồi, sao các ngươi lại thán oán?

Cáp Cáp Nhi trầm giọng:

- Đành là chúng ta hy vọng như vậy, song hy vọng hắn hại người ngoài chứ khi nào lại hy vọng hắn quật ngược lại chúng ta? Ngờ đâu tiểu quỷ bất chấp thân nhân, ơn nghĩa, cứ thấy người là cố hại cho được người, bất cứ người nào, kể cha lẫn mẹ! Chúng ta có khác nào cha mẹ của hắn?

Đoạn, với giọng chua chát hơn, lão tiếp luôn:

- Ai ai cũng không chịu hắn nổi, riêng mụ Đồ thì khoan khoái lắm chắc!

Đồ Kiều Kiều xì một tiếng:

- Ta khoan khoái! Ta khoan khoái cái con khỉ gì chứ? Ngươi nói nghe sao đáng ghét quá chừng! Bất quá ta nhận xét là tiểu quỷ đó học rất hay, rất giỏi, hắn học thành tài, tài hơn cả bậc thầy của hắn! Chính ta cũng phải phục lăn!

Cáp Cáp Nhi day qua Đỗ Sát:

- Còn ngươi? Cảm nghĩ sao?

Đỗ Sát lạnh lùng:

- Ừ!

Ừ! Ừ nghĩa là gì? Đồng nhận xét với toàn thể chăng? Hay ừ lững lờ, sao cũng được?

Đồ Kiều Kiều cười mỉa:

- Tiếng ừ của ngươi có nghĩa như thế nào?

Đỗ Sát trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng lão từ từ thốt:

- Giả như bây giờ, các ngươi nhốt ta và hắn chung một gian phòng, đóng cửa lại, khi các ngươi mở cửa, người bước ra chính là hắn, chứ chẳng phải ta!

Lão gật gù, tiếp:

- Vĩnh viễn ta chẳng bước ra!

Đồ Kiều Kiều thở dài:

- Tổng kết nhận xét của toàn thể, chúng ta thấy tiểu quỉ ngày nay trở thành một mối nguy hại cho mọi người. Ác Nhân cốc không thể nào chịu đựng hắn nổi nữa. Ác Nhân cốc còn chào thua, nói chi đến những người khác, ở những địa phương khác? Ác Nhân cốc không thể dung chứa hắn lâu dài hơn nữa, nhưng...

Bà lại thở dài, rồi tiếp:

- Ta chỉ sợ cái lúc mời hắn ly khai...

Mời!

Nội một cái tiếng đó cũng đủ nói lên sự bất khả xâm phạm của tiểu quỷ.

Bất khả xâm phạm, chẳng phải vì hắn có uy quyền vô thượng, công lực siêu phàm. Bất khả xâm phạm vì người ta muốn dung dưỡng hắn còn mãi mãi với thời gian.

Lý Đại Chủy hấp tấp thốt:

- Phải! Phải lắm! Hắn hại người trong cốc đã quá đủ rồi và đã đến lúc hắn hại người ngoài. Đã đến lúc hắn ly khai sơn cốc! Cũng may mà cả bọn chúng ta liên thủ, còn chế ngự nổi hắn, chứ nếu không làm gì hắn nổi, thì chắc chắn là chúng ta phải ly khai, tìm một sơn cốc khác!

Âm Cửu U gật đầu:

- Tống khứ được hắn càng sớm càng hay, cứ để hắn ở đây lâu, dù hắn không cần hại chúng ta, chúng ta cũng phải chết vì quá ngán hắn!

Đỗ Sát gấp rút hơn:

- Ngay hôm nay đi! Được vậy thì đêm nay ta ngủ sướng lắm!

Cáp Cáp Nhi bật cười lớn:

- Ha ha! Ha ha! Các vị bằng hữu trên giang hồ ơi! Hỡi các vị bằng hữu trong Hắc đạo cũng như trong Bạch đạo! Cái ngày đền tội của các vị sắp đến rồi đó! Dù các vị không làm nên tội, cũng phải đền tội như thường! Các vị ơi, hãy chuẩn bị rước cái khổ sắp đến cho các vị!

Lý Đại Chủy vỗ lòng bàn tay vào trán, kêu chách chách, rồi thở phào phào, rồi cười hì hì, sau cùng thốt:

- Ta hứa, tiểu quỷ đi rồi, ta sẽ nhịn thịt người một tháng!

* * * * *

Buổi trưa sinh khí hầu như tan biến.

Khi hoàng hôn rủ bóng, Ác Nhân cốc mới cựa mình, mọi hoạt động trở lại bình thường.

Tiểu Linh Ngư với cái dáng nghêng ngang, tiến bước vào ngôi nhà của Vạn Xuân Lưu.

Lúc đó, Vạn Xuân Lưu đang nấu bảy thứ thuốc trong nồi và lão ngồi bên cạnh xem chất thuốc biến hóa ra làm sao.

Thấy Tiểu Linh Ngư đến, lão hạ thấp mí mắt trên xuống một chút rồi hỏi:

- Hôm nay ngươi làm ăn ra sao? Có thu hoạch được gì chăng?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Một thanh đao! Đao cũng đáng giá lắm!

Vạn Xuân Lưu lại hỏi:

- Thanh đao đâu?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Trao cho lão Tây rồi.

Vạn Xuân Lưu lấy đũa quậy nồi thuốc, khói thuốc bốc lên, che mờ mờ gương mặt của lão, tạo cho lão cái vẻ thần bí mông lung.

Lâu lắm, lão lại hỏi:

- Còn chiếc rương của ngươi?

Bởi Tiểu Linh Ngư không giữ thanh đao, nếu có giữ là hắn phải để trong chiếc rương, trao đao cho người là chiếc rương không còn, hoặc giả hắn không dùng chiếc rương nữa.

Hắn đáp:

- Quăng mất rồi, các vật trong rương cũng cho kẻ khác tất cả.

Vạn Xuân Lưu chau mày:

- Phải khó khăn lắm ngươi mới có những vật đó, sao lại đem cho kẻ khác?

- Những vật đó xem qua một lúc thì thấy vui vui, chứ giữ gìn thì phải thương tổn tinh thần mất! Bởi, mình sợ mất, mình sợ hư, mình sợ đủ thứ, thà không có gì hết thì chẳng sợ gì hết, như vậy là khoẻ. Muốn được khoẻ, tiểu điệt cho luôn những ai muốn lấy. Đã sướng vì được nhìn, lại còn khoẻ vì không phải sợ, thế là sướng gấp đôi!

Vạn Xuân Lưu buông gọn:

- Tốt!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Mình tránh cái sợ nên đem vật cho người khác là mình trao cái sợ cho người khác. Nghe nói trên đời, có những kẻ thích tích tụ, tàng trữ, càng sợ mất mát những cái mình tích tụ như bạc, vàng, châu ngọc, lại càng mất mát vì bạc vàng châu ngọc có trung thành ở mãi với một người đâu? Những kẻ đó là một lũ ngốc!

Vạn Xuân Lưu thản nhiên:

- Phải có những lũ ngốc đó, ngươi mới có khoái lạc chứ?

Lão đứng lên, bảo:

- Mang nồi thuốc, đi theo ta!

Họ đi vào phía sau, nơi đó là một gian nhà, sặc mùi thuốc. Gian nhà ngăn ra làm ba phòng.

Cả ba phòng đều không cửa lớn, không cửa nhỏ.

Vạn Xuân Lưu gọi là ba gian phòng bệnh.

Mỗi khi Vạn Xuân Lưu vào đó, thì bất cứ ai trong cốc cũng chẳng được đến quấy phiền lão.

Nơi ngóc nhà, có một chiếc giường, trên chiếc giường có một bóng người, lù lù, bất động, mường tượng một đoạn gỗ. Vạn Xuân Lưu đặt lên đó.

Người đó ngồi như vậy, chẳng biết từ bao giờ rồi...

Người đó, chính là người mà Tiểu Linh Ngư gọi là Bồn Thuốc thúc thúc.

Vào nhà rồi, Vạn Xuân Lưu đóng cửa lại.

Ba gian bệnh phòng, gom trong nhà, biến thành một thế giới riêng biệt.

Ba gian, mà gọi là một thế giới, chừng như không đúng danh xưng, nhưng sự thật là vậy, bởi ba gian chỉ là một bất quá có một vài chiếc cột tượng trưng cho sự phân tách mà thôi.

Vào ngôi nhà đó rồi, ai ai cũng có cảm tưởng là mình biệt lập hẳn với Ác Nhân cốc.

Tiểu Linh Ngư nhìn Bồn thuốc thúc thúc, thoáng biến sắc mặt, khẩn cấp hỏi:

- Tình trạng của Yến bá bá có biến chuyển khả quan chăng?

Trên gương mặt thần bí của Vạn Xuân Lưu, vẻ lo ngại hiện ra rõ rệt.

Lão thở dài một tiếng lắc đầu, cất giọng u buồn đáp:

- Năm năm rồi! Trước kia thì còn biến chuyển, tuy rằng chậm nhưng vẫn có biến chuyển! Song từ năm năm nay, tình trạng làm sao, cứ y như vậy! Ta đã thực nghiệm đủ các loại dược thảo trên đời, ta lao tâm liều tử đến cái điểm khí lực cuối cùng! Y thuật của ta đành nghiêng mình thất bại trước tình trạng của lão!

Tiểu Linh Ngư sững sờ, ngây người xuất thần một lúc lâu.

Bỗng, hắn thốt:

- Hôm nay, tiểu điệt có nghe người ta nhắc đến tên Yến bá bá.

Vạn Xuân Lưu giật mình:

- Ạ? Ai?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Người chết! Người đó nói rồi chết liền.

Vạn Xuân Lưu chụp tay lên vai Tiểu Linh Ngư, trầm giọng hỏi:

- Có ai biết rằng ngươi có nghe người đó nói đến Yến bá bá của ngươi chăng?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Làm gì có người biết được, Vạn thúc thúc? Tiểu điệt nghe rồi, lập tức bước đi nơi khác, tiểu điệt đi thẳng đến nhà cái mụ hay ghen cố ý mắng bâng quơ mấy câu, tặng lão Tây thanh đao, rồi trở lại, cao giọng thốt lếu láo mấy tiếng, cho mọi người nghe...

Vạn Xuân Lưu từ từ buông tay xuống, cúi đầu, trầm ngâm một lúc, sau cùng lẩm nhẩm:

- Không phải dễ! Đúng là không phải dễ! Ngươi mới ngần ấy tuổi! Trong năm năm nay, ngươi giữ được sự bí mật trọng đại như vậy, kể ra cũng là một việc hi hữu! Ta thành thật khen ngươi!

Lão ngẩng mặt lên, nhếch nụ cười khổ, tiếp:

- Nếu sự tình bại lộ, cả ba chúng ta đều chết hết, đừng mong sống sót quá một khắc! Ngươi phải hết sức thận trọng. Chung quanh ngươi, chẳng phải toàn là ngốc tử cả đâu!

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Tiểu điệt hiểu, Vạn thúc thúc. Cứu Yến bá bá, đúng là Vạn thúc thúc mạo hiểm, hơn thế, Vạn thúc thúc hy sinh, bởi dám đùa với tử thần, dám làm một cuộc thách thức với bọn cùng hung cực ác là hy sinh rồi, còn gì nữa? Dầu đầu tiểu điệt đứt, đầu rơi vẫn mang theo điều bí mật đó, cùng với xương đầu sẽ tan trong đất lạnh. Đừng ai mong moi móc cái gì tiểu điệt giấu kín trong não tâm.

Đôi mắt hắn hồng lên, mí mắt hơi mọng.

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Thực ra, ta không dám tin tưởng nơi ngươi lắm, thế mà ngươi sanh trưởng trong hoàn cảnh này, lại giữ được lương tâm trọn vẹn! Ngươi giữ được bản chất con người, một con người chân chính! Đáng quý thay!

Tiểu Linh Ngư sáng mắt lên:

- Vạn thúc thúc quá khen, chứ Tiểu Linh Ngư đã hư hỏng từ lâu, cái sự hư hỏng đó kể như thừa rồi, thúc thúc ạ. Bởi quá thừa nên tiểu điệt không muốn hư hỏng, hơn nữa để làm gì? Ngoài ra, khi biết được Yến bá bá và tiểu điệt có liên hệ như thế nào tiểu điệt bắt đầu quay bước từ cuối đoạn đường hư hỏng, tiểu điệt trở lại để bắt đầu đặt chân lên khởi điểm của con đường chánh. Nguyên nhân biến đổi con người của tiểu điệt là thế đó, thúc thúc!

Vạn Xuân Lưu khoan khoái vô cùng:

- Ta nhớ, năm năm trước đây, một đêm, bỗng ngươi chạy đến tìm ta, nói với ta là ngươi đã biết Bồn Thuốc thúc thúc thực sự là ai, ngươi bảo rằng sự tình đó, không còn bí mật đối với ngươi nữa! Ngươi biết không, lúc ấy tim ta đập mạnh suýt vỡ!

Tiểu Linh Ngư cúi đầu cười nhẹ:

- Tiểu điệt có lỗi với Vạn thúc thúc!

Vạn Xuân Lưu trầm ngâm một phút rồi cau mày, hỏi:

- Ngươi suy nghĩ xem, cái người tiết lộ bí mật với ngươi là ai?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Tiểu điệt không nghĩ ra đâu, thúc thúc!

Vạn Xuân Lưu bảo:

- Ngươi thử mô tả hình dáng người đó cho ta nghĩ xem!

Tiểu Linh Ngư nhếch môi cười khổ:

- Tiểu điệt không trông thấy rõ, thực vậy đó, thúc thúc.

Hắn nín lặng một chút, đoạn tiếp:

- Đêm đó, tiểu điệt ngủ bên ngoài hành lang nhà của Đỗ Sát. Có lẽ đêm đã xuống sâu rồi, tiểu điệt đang ngủ say bỗng cảm thấy có người ôm xốc tiểu điệt lên...

Vạn Xuân Lưu trố mắt:

- Ngươi không kêu la?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Tiểu điệt có kêu chứ, nhưng tiếng kêu không thoát ra khỏi yết hầu. Hà huống, tiểu điệt có ý nghĩ là chính Đỗ Sát đang giở trò gì đó để đối phó với tiểu điệt. Tiểu điệt tin chẳng phải ai khác ngoài lão ấy.

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Đích xác là mình không tưởng ra được rồi! Cả ngươi lẫn ta!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Người đó luyện được thuật khinh công tuyệt đỉnh, y lao mình đi vun vút. Nằm gọn trong cánh tay y, ngực y, tiểu điệt tưởng là được mây chở, cuốn theo chiều gió vụt. Trong thoáng mắt, tiểu điệt đã được y mang ra ngoài Ác Nhân cốc rất xa.

Vạn Xuân Lưu chớp mắt:

- Lúc đó ngươi không sợ?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Hổ già, hổ trẻ, hổ dữ, hổ điên tiểu điệt vẫn xem thường thì làm gì sợ một người?

Vạn Xuân Lưu trầm giọng:

- Từ nay ngươi nên nhớ là con người đáng sợ hơn hổ!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Người đó buông tiểu điệt xuống đất rồi hỏi liền: “Ngươi họ gì?” Tiểu điệt đáp: “Chẳng biết nữa.” Người đó mắng nhiếc tiểu điệt, cho rằng tiểu điệt không bằng loại súc sanh, đến cái họ cũng chẳng biết!

Vạn Xuân Lưu thốt:

- Rồi sau đó, y mới cho ngươi biết họ của ngươi?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Y còn cho biết thêm, gia gia của tiểu điệt là Giang Phong, xưa kia bị người trong Di Hoa cung sát hại. Y ân cần dặn dò tiểu điệt đừng bao giờ quên mối hận cừu đó, và khuyên tiểu điệt khi nào lớn lên rồi phải đi tìm người trong Di Hoa cung mà báo thù.

Vạn Xuân Lưu cau mày:

- Y không đề cập đến cái tên Giang Cầm?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Không.

Vạn Xuân Lưu mơ màng:

- Kỳ quái thật! Yến bá bá của ngươi vì theo dấu Giang Cầm đó, mới vào Ác Nhân cốc. Lão quyết bắt được Giang Cầm để báo thù cho gia gia ngươi! Tại sao người đó lại không nói đến điều ấy cho ngươi biết?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Như vậy, tiểu điệt cứ kể Giang Cầm là một trong những thù nhân của tiểu điệt.

Vạn Xuân Lưu gật đầu:

- Tự nhiên!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Sau đó, y còn cho tiểu điệt biết thêm những việc lên quan đến Yến bá bá. Tiểu điệt toan hỏi y là ai thì y thoát đi nhanh như ngọn gió, chớp mắt đã mất dạng.

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Ta biết rồi! Ta biết rồi!

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:

- Đêm đó, trời tối quá, tiểu điệt chỉ thấy y mặc chiếc áo đen rộng dài, trên đầu có vấn một chiếc khăn cũng màu đen, đôi mắt vừa to, vừa sáng. Đôi mắt bốc oai khí khiếp người. Quên gì thì quên chứ đôi mắt đó thì nhất định là tiểu điệt nhớ mãi mãi.

Vạn Xuân Lưu sững nhìn hắn:

- Nghĩa là sau này, thấy đôi mắt đó là ngươi nhìn ra được người ấy ngay?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Nhất định tiểu điệt không lần, thúc thúc ạ!

Vạn Xuân Lưu chớp mắt:

- Trong sơn cốc này, có ai có đôi mắt ấy chăng?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Không có một ai có đôi mắt đó. Trong cốc, người có đôi mắt sáng hơn hết là Đồ Kiều Kiều, nhưng đem đôi mắt mụ Đồ so sánh đôi mắt ấy thì chẳng khác nào đem hạt cát đặt cạnh hạt minh châu!

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Người đó vào Ác Nhân cốc như lai vãn chốn không người, hơn nữa lại biết rất nhiều bí mật của rất nhiều người! Hắn phải là một nhân vật phi thường! Y là ai chứ?

Thực sự y là ai?

Tiểu Linh Ngư nhếch nụ cười khổ:

- Còn biết ai mà nói! Bất quá y là một người có võ công tuyệt đỉnh thôi!

Vạn Xuân Lưu tiếp:

- Ngươi biết không, trên thế gian này, vào Ác Nhân cốc tùy ý, chỉ có mỗi một mình Yến bá bá của ngươi mà thôi. Một người làm được như Yến bá bá của ngươi tức nhiên phải ngang tài lão Yến! Làm gì có một người đồng tài với Yến bá bá ngươi, đừng nói là hơn? Ta không tưởng nổi rồi!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Chắc chắn là không còn ai khác hở Vạn thúc thúc?

Vạn Xuân Lưu ngập ngừng:

- Nếu có, thì chỉ có nhị vị đại tiểu cung chủ Di Hoa cung, nhưng chẳng lẽ lại là một trong hai vị cung chủ? Bởi vì người đó bảo ngươi phải làm sao tìm được người trong Di Hoa cung báo thù kia mà?

Bỗng, Tiểu Linh Ngư vỗ tay kêu bốp một tiếng:

- Phải! tiểu điệt nghĩ ra rồi!

Vạn Xuân Lưu hấp tấp hỏi:

- Ngươi nghĩ ra cái gì?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Người đó là một nữ nhân!

Vạn Xuân Lưu trố mắt:

- Một nữ nhân?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Phải! Tuy người đó dùng khăn bao kín mặt, lại cố ý sửa giọng cho ồ ề như giọng nam nhân nhưng cử động thì hoàn toàn dịu và nhẹ, một nam nhân, dù là văn nhân cũng chẳng có những cử động dịu và nhẹ như vậy được!

Vạn Xuân Lưu hỏi:

- Y cử động như thế nào?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Chẳng hạn... chốc chốc, y vuốt nhẹ mái tóc, mặc dù mái tóc đã được một lớp khăn dày quấn kín, y bế tiểu điệt nơi ngực nhưng vẫn giữ cho tiểu điệt đừng chạm vào nhũ hoa...

Vạn Xuân Lưu dậm chân:

- Sao ngươi không cho ta biết sớm những chi tiết đó?

Tiểu Linh Ngư thoáng đỏ mặt, cười gượng:

- Tiểu điệt... có thói quen xem nam cũng như nữ, chẳng có gì phân biệt giữa nhau, cho nên trong lúc đó, không lưu ý cho lắm, mãi đến bây giờ mới sực nhớ ra.

Vạn Xuân Lưu sững sờ. Lâu lắm, lão mới cười khổ, thốt:

- Ngươi nói đúng, lúc đó, bất quá ngươi mới chỉ là một đứa bé con, trong con mắt những đứa bé, chỉ có người lớn thôi, chẳng có hề phân biệt nam hay nữ.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Hà huống trong cốc, chỉ có nửa nữ nhân, chứ không được trọn một nữ nhân!

Vạn Xuân Lưu lẩm nhẩm:

- Trước kia, ta có ý hoài nghi người đó là Nam Thiên Đại Hiệp Lộ Trọng Đại, một nhân vật suốt đời chỉ gánh vác việc người. Bây giờ, ngươi nói là một nữ nhân, thế là ta đã nghĩ sai!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Trên giang hồ trừ nhị vị cung chủ Di Hoa cung ra, còn nữ nhân nào có võ công cao chăng? Chắc Vạn thúc thúc biết chứ?

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Người đó là một nữ nhân! Thật ta không đoán nổi rồi! Trên giang hồ, trừ Yêu Nguyệt và Lân Tinh nhị vị Cung chủ Di Hoa cung ra ta chẳng thấy còn ai có đủ tài vào ra Ác Nhân cốc tuỳ ý!

Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:

- Nhưng, sự thực vẫn là sự thực. Đã có một nữ nhân vào đây! Mà nữ nhân đó lại biết cả gia gia tiểu điệt, biết luôn Yến bá bá!

Vạn Xuân Lưu không nói gì.

Tiểu Linh Ngư lại tiếp:

- Người đó biết rõ mối hận của gia gia tiểu điệt lại còn quan tâm khẩn thiết đến mối hận đó, làm như chính bà ta có mối hận đó vậy! Bà ấy lại có võ công cao, có luôn điều chi bất mãn với Di Hoa cung, bà ấy có đôi mắt vừa tròn, vừa sáng...

Vạn Xuân Lưu thở dài:

- Ngươi còn nhỏ tuổi đã có nhận xét rất chính xác như vậy, đáng khen thật!

Tiểu Linh Ngư quả quyết:

- Bằng vào bao nhiêu đặc điểm đó, tiểu điệt sẽ truy ra bà ấy không khó.

Vạn Xuân Lưu gật đầu:

- Ta mong ngươi thành công.

Tiểu Linh Ngư bỗng trầm giọng:

- Nhưng... muốn tìm bà ta trước hết phải ly khai Ác Nhân cốc, biết đến lúc nào tiểu điệt mới được ra khỏi nơi này? Biết đến lúc nào họ mới chịu buông lỏng tiểu điệt?

Vạn Xuân Lưu thở ra:

- Khó biết được! Rất khó biết được lắm...

Bỗng có tiếng người từ bên ngoài gọi lên, vọng vào:

- Vạn thần y ơi! Có Tiểu Linh Ngư đến đây chăng?

Vạn Xuân Lưu thoáng biến sắc mặt:

- Đồ Kiều Kiều lại đây tìm ngươi đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện