Lão bản gọi là Độc Hành Kim Cương hắc hắc cười lạnh, giơ ngón tay cái lên:
- Tô Chuyết, cuối cùng lão phu cũng hiểu được tại sao ngươi lại nổi danh trên giang hồ như vậy. Ngươi chẳng những đầu óc dùng tốt, kiến thức cũng không kém, thế mà nhận ra chúng ta!
Tô Chuyết nhẹ giọng cười một tiếng:
- Không biết các vị tề tụ đến thôn nhỏ chốn Tây Bắc đây là vì chuyện gì? Độc Hành Kim Cương nói:
- Tô Chuyết, chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này, không vì cái gì khác, mà chính là vì ngươi!
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:
- Lẽ nào các vị cùng đến đây cũng vì một vạn lượng bạc trắng của triều đình hay sao? Chỉ sợ còn chưa đủ cho mọi người chia nhau chứ?
Hòa thượng Phú Quý cười rạng rỡ:
- Một vạn lượng bạc còn chưa đủ cho bần tăng ăn một bữa ngon!
Triệu Lăng bỗng cười khúc khích, nhịn không được nói ra:
- Nếu lão còn xưng là bần tăng, trên đời làm gì có người nghèo chứ?
Nói xong thì cảm thấy thất lễ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống.
May là người khác cũng không quan tâm nàng, đạo nhân Lạc Phách sầu khổ nói:
- Ai, thời gian hết tiền là khó khăn nhất... Ta đến đây cũng không vì thứ khác, chỉ vì phú quý... Tô Chuyết, nghe nói ngươi biết tung tích của một kho bảo tàng...
Mấy người đang ngồi biến sắc. Vô Ngã và Phong Tòng Quy trao đổi một ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ ngờ vực. Hai người đồng thời nhìn về phía Tô Chuyết.
Tô Chuyết nhún nhún vai:
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Đoạn đường đến đây ngay cả đi nhà xí cũng có người nhìn chằm chằm, đương nhiên không phải là ta tiết lộ tin tức rồi!
Hai người Vô Ngã và Phong Tòng Quy không nói một câu, nhưng vẻ ngờ vực trong mắt càng đậm. Dọc theo con đường này, Tô Chuyết luôn luôn thành thật, không hề vượt khuôn phép chút nào. Phong Tòng Quy bỗng nhớ lại vào ngày ấy, Tô Chuyết từng đứng trước cửa ra vào một hồi. Lẽ nào chính là lúc đó hay sao?
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tô Chuyết cũng không trò chuyện với bất luận kẻ nào, làm sao có thể truyền ra tin tức? Nếu như không phải là Tô Chuyết tiết lộ, thì là ai đây?
Hai người trầm ngâm không nói, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng. Tô Chuyết mỉm cười, nói với đạo nhân Lạc Phách:
- Không biết tôn giá làm thế nào biết có bảo tàng gì đó?
Vị phu nhân trong vợ chồng Ngọc Kiếm khanh khách một tiếng:
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận là bảo tàng có thật sao?
Tô Chuyết khẽ giật mình, cười khổ nói:
-Phu nhân quả thực cực kì thông minh!
Phụ nhân kia hết sức hưởng thụ, nũng nịu nói ra:
- Tiểu đệ đệ, không bằng nói cho tỷ tỷ là ngươi giấu bảo tàng ở nơi nào đi, tỷ tỷ mang ngươi đi cùng được không?
Tô Chuyết cười theo, nói:
- Được, vậy ta chỉ nói cho một mình phu nhân, phu nhân không thể nói cho người khác đó!
Phụ nhân cười hì hì không ngừng, liền xông tới. Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm nhướng mày, lớn tiếng nói:
- Phi! Thật không biết xấu hổ mà!
Gương mặt xinh đẹp của phụ nhân phát lạnh, nói:
- Chỉ ngươi được phép ra ngoài tìm hồ ly tinh, thì không cho phép ta vụng trộm hán tử à?
Mọi người thấy hai vợ chồng này luôn luôn kết bạn hành tẩu giang hồ, ai có thể ngờ hai người này thì ra là đồng sàng dị mộng (chí hướng khác nhau) chứ? Tô Chuyết mỉm cười, chỉ cảm thấy nực cười.
Bất chợt Vô Ngã vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Các vị muốn chiếm bảo tàng ư, lẽ nào không có trông thấy chúng ta còn ngồi ở đây à?
Quần hùng đều không nhận ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy, Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:
- Các ngươi ngồi ở đây thì sao?
Phong Tòng Quy tiếp lời nói:
- Chúng ta ngồi ở đây chứng minh chúng ta còn chưa chết. Mà chúng ta chưa chết thì chẳng lẽ bảo tàng sẽ có phần của các ngươi à?
Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm cười nói:
- Hóa ra các ngươi là bằng hữu của Tô Chuyết!
Phụ nhân kia "Phi" một tiếng, cười nhạo nói:
- Ngươi thật đúng là nông cạn mà! Hiện nay còn có người nào dám xưng là bằng hữu của Tô Chuyết? Ngay cả nhóm người Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh, nghe nói cũng đang vội rũ rạch quan hệ với Tô Chuyết đấy!
Trượng phu của nàng hết sức khó xử, mặt đỏ bừng lên. Tất cả mọi người đều cảm thấy đôi vợ chồng này thực sự không biết mùi vị, chẳng chú ý gì hết.
Hòa thượng Phú Quý cười nói với Phong Tòng Quy:
- Hóa ra tiên sinh cũng là người trong đồng đạo với chúng ta! Đã như vậy, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!
Đạo nhân Lạc Phách hừ một tiếng, nói với hòa thượng Phú Quý:
- Ai là người trong đồng đạo với ngươi? Người ta không muốn chia bảo tàng với ngươi đó!
Vô Ngã cười lạnh:
- Vẫn là đạo trưởng hiểu chuyện!
Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:
- Thì ra mọi người muốn đi à, chúng ta cũng ngại chia thêm bảo tàng cho nhiều người!
Hắn vừa mới dứt lời, quần hùng cũng đã nắm chặt binh khí trong tay. Mà thủ hạ của Vô Ngã và Phong Tòng Quy khoảng chừng một trăm người, cũng chậm rãi rút ra bội đao.
Tô Chuyết cũng trông thấy Vô Ngã tích lực vào hai tay. Y bước lên phía trước hai bước, vừa vặn ngăn ở trước người Vô Ngã, cười nói với Độc Hành Kim Cương:
- Các vị đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, làm sao chúng ta dám tranh phong với các vị chứ?
Độc Hành Kim Cương khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng Tô Chuyết có ý gì. Trong lòng Phong Tòng Quy cả kinh, thầm nghĩ: Tô Chuyết muốn làm gì? Xua hổ nuốt sói vẫn luôn là trò sở trường của Tô Chuyết, lẽ nào hắn muốn mượn lực lượng của đám người này để đối phó phe mình hay sao?
Nghĩ tới đây, lão cũng không nhịn được đứng dậy, nhìn Tô Chuyết, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, ngươi muốn nói gì?
Phong Tòng Quy quyết không cho phép Tô Chuyết giở trò gian ngay vào lúc nào!
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:
- Người ở đây đều là hảo hán thành danh trên giang hồ, đã sớm nhận được tin tức, cung kính bồi tiếp chúng ta. Như thế dĩ dật đãi lao (*), chúng ta có lý gì mà thắng được? Không bằng nói cho bọn họ biết về bảo tàng, cũng để đổi tính mệnh của mấy người chúng ta!
(*) Dĩ dật dãi lao: dùng khỏe ứng mệt, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Vẻ mặt Phong Tòng Quy phủ đầy sương lạnh, nói:
- Tô Chuyết, nếu ngươi dám nói nửa chữ, cũng đừng hòng sống sót!
Độc Hành Kim Cương lại cười quái dị nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng có sợ hắn. Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết, tất nhiên chúng ta sẽ mang theo ngươi an toàn rời khỏi nơi này, đi tìm bảo tàng!
Tô Chuyết không đợi Phong Tòng Quy mở miệng, liền lớn tiếng nói:
- Được! Đã như vậy, ta sẽ nói. Bảo tàng chính là từ đây về hướng tây năm trăm dặm, có một trấn nhỏ, phía bắc trấn có một cái giếng cạn. Bảo tàng được chôn ở ngay trong giếng!
Tô Chuyết vội vàng nói ra mấy câu, không cho phép đám người Vô Ngã xen vào. Nhưng Tô Chuyết nói xong, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời có chút không đoán ra. Trong tay bọn họ có bản đồ, biết rằng phương vị của pháo đài cổ căn bản không giống như trong miệng Tô Chuyết nói. Tại sao Tô Chuyết phải nói bậy nói bạ?
Hòa thượng Phú Quý mặc dù tùy tiện, nhưng lúc này trong mắt lóe lên tinh quang sáng ngời. Hắn cẩn thận hỏi:
- Tô Chuyết, ngươi nói có thật không? Tiểu trấn đó tên gọi là gì? Như thế nào?
Tô Chuyết cười nói:
- Sao ta dám lừa các vị? Trấn kia gọi là trấn Ngũ Dương, đầu trấn có năm gốc cây Hồ Dương nên mới có cái tên đó! Trên trấn có hai mươi ba gia đình đều sống bằng nghề chăn dê! Bọn họ đều là một phần hậu nhân còn sót lại của Chu Ôn. Năm đó Chu Ôn soán Đường, vơ vét đại lượng bảo tàng. Về sau Đại Lương hủy diệt, liền có người giấu bảo tàng ở chỗ đấy.
Tô Chuyết nói vừa thật vừa giả, có hư có thực. Đám người thấy Tô Chuyết nói kỹ càng như thế, lập tức tiêu tan nghi ngờ trong lòng. Bất kể là ai, nói dóc một cách tự phát cũng tuyệt đối không có khả năng thêm thắt tường tận hợp lý như vậy.
Tô Chuyết lại nói:
- Nếu các vị đã biết vị trí bảo tàng, cũng nên thực hiện hứa hẹn, mau dẫn ta đi!
Độc Hành Kim Cương lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi rốt cục tuổi trẻ nông cạn, kiến thức kinh nghiệm giang hồ chưa đủ! Nếu ngươi đã nói cho chúng ta biết nơi nào thì chúng ta còn phải mang ngươi theo làm gì? Hay là còn muốn chia cho ngươi một phần tài bảo sao?
Hòa thượng Phú Quý cười nói:
- Yên tâm, chúng ta sẽ đốt thêm chút tiền giấy cho ngươi!
Độc Hành Kim Cương vung tay lên, nói:
- Mọi người đi thôi!
Tô Chuyết giả vờ như hết sức chán nản, chờ đám người Độc Hành Kim Cương đi xa, mới nhịn không được cười lên ha hả.
Vô Ngã cũng cười lạnh nói:
- Giang hồ dị nhân gì chứ, chỉ là một lũ ngu ngốc mà thôi!
- Tô Chuyết, cuối cùng lão phu cũng hiểu được tại sao ngươi lại nổi danh trên giang hồ như vậy. Ngươi chẳng những đầu óc dùng tốt, kiến thức cũng không kém, thế mà nhận ra chúng ta!
Tô Chuyết nhẹ giọng cười một tiếng:
- Không biết các vị tề tụ đến thôn nhỏ chốn Tây Bắc đây là vì chuyện gì? Độc Hành Kim Cương nói:
- Tô Chuyết, chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này, không vì cái gì khác, mà chính là vì ngươi!
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:
- Lẽ nào các vị cùng đến đây cũng vì một vạn lượng bạc trắng của triều đình hay sao? Chỉ sợ còn chưa đủ cho mọi người chia nhau chứ?
Hòa thượng Phú Quý cười rạng rỡ:
- Một vạn lượng bạc còn chưa đủ cho bần tăng ăn một bữa ngon!
Triệu Lăng bỗng cười khúc khích, nhịn không được nói ra:
- Nếu lão còn xưng là bần tăng, trên đời làm gì có người nghèo chứ?
Nói xong thì cảm thấy thất lễ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống.
May là người khác cũng không quan tâm nàng, đạo nhân Lạc Phách sầu khổ nói:
- Ai, thời gian hết tiền là khó khăn nhất... Ta đến đây cũng không vì thứ khác, chỉ vì phú quý... Tô Chuyết, nghe nói ngươi biết tung tích của một kho bảo tàng...
Mấy người đang ngồi biến sắc. Vô Ngã và Phong Tòng Quy trao đổi một ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ ngờ vực. Hai người đồng thời nhìn về phía Tô Chuyết.
Tô Chuyết nhún nhún vai:
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Đoạn đường đến đây ngay cả đi nhà xí cũng có người nhìn chằm chằm, đương nhiên không phải là ta tiết lộ tin tức rồi!
Hai người Vô Ngã và Phong Tòng Quy không nói một câu, nhưng vẻ ngờ vực trong mắt càng đậm. Dọc theo con đường này, Tô Chuyết luôn luôn thành thật, không hề vượt khuôn phép chút nào. Phong Tòng Quy bỗng nhớ lại vào ngày ấy, Tô Chuyết từng đứng trước cửa ra vào một hồi. Lẽ nào chính là lúc đó hay sao?
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tô Chuyết cũng không trò chuyện với bất luận kẻ nào, làm sao có thể truyền ra tin tức? Nếu như không phải là Tô Chuyết tiết lộ, thì là ai đây?
Hai người trầm ngâm không nói, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng. Tô Chuyết mỉm cười, nói với đạo nhân Lạc Phách:
- Không biết tôn giá làm thế nào biết có bảo tàng gì đó?
Vị phu nhân trong vợ chồng Ngọc Kiếm khanh khách một tiếng:
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận là bảo tàng có thật sao?
Tô Chuyết khẽ giật mình, cười khổ nói:
-Phu nhân quả thực cực kì thông minh!
Phụ nhân kia hết sức hưởng thụ, nũng nịu nói ra:
- Tiểu đệ đệ, không bằng nói cho tỷ tỷ là ngươi giấu bảo tàng ở nơi nào đi, tỷ tỷ mang ngươi đi cùng được không?
Tô Chuyết cười theo, nói:
- Được, vậy ta chỉ nói cho một mình phu nhân, phu nhân không thể nói cho người khác đó!
Phụ nhân cười hì hì không ngừng, liền xông tới. Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm nhướng mày, lớn tiếng nói:
- Phi! Thật không biết xấu hổ mà!
Gương mặt xinh đẹp của phụ nhân phát lạnh, nói:
- Chỉ ngươi được phép ra ngoài tìm hồ ly tinh, thì không cho phép ta vụng trộm hán tử à?
Mọi người thấy hai vợ chồng này luôn luôn kết bạn hành tẩu giang hồ, ai có thể ngờ hai người này thì ra là đồng sàng dị mộng (chí hướng khác nhau) chứ? Tô Chuyết mỉm cười, chỉ cảm thấy nực cười.
Bất chợt Vô Ngã vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Các vị muốn chiếm bảo tàng ư, lẽ nào không có trông thấy chúng ta còn ngồi ở đây à?
Quần hùng đều không nhận ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy, Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:
- Các ngươi ngồi ở đây thì sao?
Phong Tòng Quy tiếp lời nói:
- Chúng ta ngồi ở đây chứng minh chúng ta còn chưa chết. Mà chúng ta chưa chết thì chẳng lẽ bảo tàng sẽ có phần của các ngươi à?
Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm cười nói:
- Hóa ra các ngươi là bằng hữu của Tô Chuyết!
Phụ nhân kia "Phi" một tiếng, cười nhạo nói:
- Ngươi thật đúng là nông cạn mà! Hiện nay còn có người nào dám xưng là bằng hữu của Tô Chuyết? Ngay cả nhóm người Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh, nghe nói cũng đang vội rũ rạch quan hệ với Tô Chuyết đấy!
Trượng phu của nàng hết sức khó xử, mặt đỏ bừng lên. Tất cả mọi người đều cảm thấy đôi vợ chồng này thực sự không biết mùi vị, chẳng chú ý gì hết.
Hòa thượng Phú Quý cười nói với Phong Tòng Quy:
- Hóa ra tiên sinh cũng là người trong đồng đạo với chúng ta! Đã như vậy, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!
Đạo nhân Lạc Phách hừ một tiếng, nói với hòa thượng Phú Quý:
- Ai là người trong đồng đạo với ngươi? Người ta không muốn chia bảo tàng với ngươi đó!
Vô Ngã cười lạnh:
- Vẫn là đạo trưởng hiểu chuyện!
Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:
- Thì ra mọi người muốn đi à, chúng ta cũng ngại chia thêm bảo tàng cho nhiều người!
Hắn vừa mới dứt lời, quần hùng cũng đã nắm chặt binh khí trong tay. Mà thủ hạ của Vô Ngã và Phong Tòng Quy khoảng chừng một trăm người, cũng chậm rãi rút ra bội đao.
Tô Chuyết cũng trông thấy Vô Ngã tích lực vào hai tay. Y bước lên phía trước hai bước, vừa vặn ngăn ở trước người Vô Ngã, cười nói với Độc Hành Kim Cương:
- Các vị đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, làm sao chúng ta dám tranh phong với các vị chứ?
Độc Hành Kim Cương khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng Tô Chuyết có ý gì. Trong lòng Phong Tòng Quy cả kinh, thầm nghĩ: Tô Chuyết muốn làm gì? Xua hổ nuốt sói vẫn luôn là trò sở trường của Tô Chuyết, lẽ nào hắn muốn mượn lực lượng của đám người này để đối phó phe mình hay sao?
Nghĩ tới đây, lão cũng không nhịn được đứng dậy, nhìn Tô Chuyết, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, ngươi muốn nói gì?
Phong Tòng Quy quyết không cho phép Tô Chuyết giở trò gian ngay vào lúc nào!
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:
- Người ở đây đều là hảo hán thành danh trên giang hồ, đã sớm nhận được tin tức, cung kính bồi tiếp chúng ta. Như thế dĩ dật đãi lao (*), chúng ta có lý gì mà thắng được? Không bằng nói cho bọn họ biết về bảo tàng, cũng để đổi tính mệnh của mấy người chúng ta!
(*) Dĩ dật dãi lao: dùng khỏe ứng mệt, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Vẻ mặt Phong Tòng Quy phủ đầy sương lạnh, nói:
- Tô Chuyết, nếu ngươi dám nói nửa chữ, cũng đừng hòng sống sót!
Độc Hành Kim Cương lại cười quái dị nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng có sợ hắn. Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết, tất nhiên chúng ta sẽ mang theo ngươi an toàn rời khỏi nơi này, đi tìm bảo tàng!
Tô Chuyết không đợi Phong Tòng Quy mở miệng, liền lớn tiếng nói:
- Được! Đã như vậy, ta sẽ nói. Bảo tàng chính là từ đây về hướng tây năm trăm dặm, có một trấn nhỏ, phía bắc trấn có một cái giếng cạn. Bảo tàng được chôn ở ngay trong giếng!
Tô Chuyết vội vàng nói ra mấy câu, không cho phép đám người Vô Ngã xen vào. Nhưng Tô Chuyết nói xong, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời có chút không đoán ra. Trong tay bọn họ có bản đồ, biết rằng phương vị của pháo đài cổ căn bản không giống như trong miệng Tô Chuyết nói. Tại sao Tô Chuyết phải nói bậy nói bạ?
Hòa thượng Phú Quý mặc dù tùy tiện, nhưng lúc này trong mắt lóe lên tinh quang sáng ngời. Hắn cẩn thận hỏi:
- Tô Chuyết, ngươi nói có thật không? Tiểu trấn đó tên gọi là gì? Như thế nào?
Tô Chuyết cười nói:
- Sao ta dám lừa các vị? Trấn kia gọi là trấn Ngũ Dương, đầu trấn có năm gốc cây Hồ Dương nên mới có cái tên đó! Trên trấn có hai mươi ba gia đình đều sống bằng nghề chăn dê! Bọn họ đều là một phần hậu nhân còn sót lại của Chu Ôn. Năm đó Chu Ôn soán Đường, vơ vét đại lượng bảo tàng. Về sau Đại Lương hủy diệt, liền có người giấu bảo tàng ở chỗ đấy.
Tô Chuyết nói vừa thật vừa giả, có hư có thực. Đám người thấy Tô Chuyết nói kỹ càng như thế, lập tức tiêu tan nghi ngờ trong lòng. Bất kể là ai, nói dóc một cách tự phát cũng tuyệt đối không có khả năng thêm thắt tường tận hợp lý như vậy.
Tô Chuyết lại nói:
- Nếu các vị đã biết vị trí bảo tàng, cũng nên thực hiện hứa hẹn, mau dẫn ta đi!
Độc Hành Kim Cương lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi rốt cục tuổi trẻ nông cạn, kiến thức kinh nghiệm giang hồ chưa đủ! Nếu ngươi đã nói cho chúng ta biết nơi nào thì chúng ta còn phải mang ngươi theo làm gì? Hay là còn muốn chia cho ngươi một phần tài bảo sao?
Hòa thượng Phú Quý cười nói:
- Yên tâm, chúng ta sẽ đốt thêm chút tiền giấy cho ngươi!
Độc Hành Kim Cương vung tay lên, nói:
- Mọi người đi thôi!
Tô Chuyết giả vờ như hết sức chán nản, chờ đám người Độc Hành Kim Cương đi xa, mới nhịn không được cười lên ha hả.
Vô Ngã cũng cười lạnh nói:
- Giang hồ dị nhân gì chứ, chỉ là một lũ ngu ngốc mà thôi!
Danh sách chương