Chương thứ tám mươi hai
Lưu Hỉ Dương nặng nề ngã xuống đất, cổ vặn vẹo, không còn âm thanh gì nữa.
Trong sân một khoảng tĩnh lặng.
Người đầu tiên lên tiếng là Lưu Bang chủ, ông nhìn thi thể của Lưu Hỉ Dương, thật ra còn chưa hoàn hồn từ biến cố quá lớn này, cũng chưa hiểu rõ tại sao cháu trai lại đột nhiên biến thành phản đồ, nhưng có nhiều các đồng minh Võ Lâm đang nhìn như vậy, bản thân là Chưởng môn Lưu Gia Trang, bắt buộc phải thể hiện ra thái độ cần có, bèn tiến lên nói: "Lệ Cung chủ, ta chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng."
Chúc Yến Ẩn giật giật ống tay áo Lệ Tuỳ, nhỏ giọng trách: "Sao ngươi lại giết hắn, không phải đã nói trước là giữ một cái mạng để thẩm tra sao?"
Lệ Tùy lạnh như băng trả lời: "Quên."
Thân hình Lưu Bang chủ lung lay, suýt nữa hôn mê tại chỗ, gì gì gì, quên?
Các môn phái giang hồ khác cũng khá khó chịu, tuy rằng bị chết không phải môn nhân của mình, nhưng đây còn chưa tra xét gì đã giết người, thật sự là có chút... Nhưng lại không dám nói, chỉ hai mặt nhìn nhau đăm đăm.
Chúc Yến Ẩn gọi gia đinh đến hỗ trợ Lưu Gia Trang nâng thi thể Lưu Hỉ Dương về trong phòng, mà Lệ Tuỳ rõ ràng là sẽ không có tâm trạng để ý những việc này, sau khi giết người xong đã mang theo đầy mình sương tuyết đi rồi, tóc dài tản ra trong gió, nhìn có vẻ vẫn còn giết được tiếp một trăm.
Thật là khủng khiếp.
Phan Sĩ Hầu bị giam lỏng cũng nghe nói chuyện này, Chúc Yến Ẩn đích thân nói cho ông ta, hơn nữa còn hỏi một vấn đề: "Ngươi có thù oán với Lưu Hỉ Dương không, hoặc là biết được bí mật gì của hắn?"
Phan Sĩ Hầu lắc đầu: "Ta cùng hắn chưa từng quen biết."
Chúc Yến Ẩn xách ghế ngồi xuống đối diện: "Vậy tại sao Lưu Hỉ Dương phải âm thầm phao tin, dẫn mọi người tới đối phó ngươi?"
Phan Sĩ Hầu đáp: "Có lẽ vì muốn đàn áp sĩ khí của Võ Lâm Minh, dẫu sao quan hệ giữa ta và Lệ Cung chủ..." Trước mặt người khác, ông ta còn có thể ỡm ờ úp mở như vậy để dựa hơi một phen, nhưng trước mặt Chúc Yến Ẩn, Phan Sĩ Hầu chỉ có thể lựa chọn thức thời câm miệng.
Chúc Yến Ẩn đánh giá: "Võ Lâm Trung Nguyên có ngươi, đúng là số đỏ."
Phan Sĩ Hầu không hề để ý tới lời châm chọc này, mặt mũi ảm đạm nói: "Hiện tại ta chỉ nghĩ đến báo thù cho Cẩm Hoa, chỉ cần có thể tận mắt chứng kiến Xích Thiên phải chết, chỉ cần gã chết thì ta cũng không cần sống như cái xác biết đi nữa, tự sẽ cho Vạn Minh chủ, cho toàn giang hồ một lời giải thích."
"Không cho Lệ Cung chủ một lời giải thích à?"
"..."
"Cơ mà khỏi phải nhắc, hắn cũng chẳng cần lời giải thích của ngươi." Chúc Yến Ẩn nói, "Chiều nay ngươi dẫn người trốn đi, chúng ta sẽ chừa ra sơ hở ở phía Tây, có điều sau khi ngươi rời khỏi Võ Lâm Minh, tiến vào địa bàn Phần Hoả Điện, sống hay chết là hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình rồi."
Phan Sĩ Hầu gật đầu: "Xích Thiên rất thích lôi kéo Chính đạo Võ Lâm, bất kể biết rõ là Cẩm Hoa chết trong tay Ngân Bút Thư Sinh, gã cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này hoa ngôn xảo ngữ tới dụ dỗ."
Chúc Yến Ẩn lại nhắc nhở: "Ngươi gửi về tin tức hữu dụng sớm ngày nào, Võ Lâm Minh có thể công phá Phần Hoả Điện sớm ngày đó."
Phan Sĩ Hầu nhìn y: "Ta muốn gặp Lệ cung chủ."
Chúc Yến Ẩn cự tuyệt: "Ta không đồng ý."
Phan Sĩ Hầu:...
Nhưng con nhà giàu Giang Nam cứ hùng hồn ngang ngược như vậy đấy, nói không cho gặp là không cho gặp.
Không lâu sau, các môn phái còn đang thảo luận chuyện Lưu Hỉ Dương thì lại nghe thấy một tin tức mới, Phan Sĩ Hầu đã trốn thoát.
Trước đó khi phong thanh truyền ra, nói Phan Sĩ Hầu vì muốn cứu con trai, không tiếc câu kết với Ma Giáo, tất cả mọi người đều xì xào, không biết liệu Lệ Cung chủ có nể mặt vì ơn nuôi dạy mà tha cho lão một con đường sống hay không, lúc này lại đột nhiên chạy thoát - phòng thủ của Vạn Nhận Cung lỏng lẻo có đến vậy?
Về việc này, Vạn Chử Vân tránh không đề cập, chỉ qua loa lấy lệ phái mười mấy đệ tử đuổi theo, kết quả đương nhiên là không thu được gì.
Võ Lâm Minh dường như bị bao phủ trong một bầu không khí kì quặc, nói cụ thể ra chính là "Ngươi ta đều biết Lệ Cung chủ cố ý làm việc thiên tư thả Phan Sĩ Hầu đi, nhưng ngươi ta lại đều không thể nhắc đến". Vì thế thái độ của mọi người với Lệ Tuỳ cũng theo đó xảy ra chuyển biến vi diều. Trước kia là kính phục cộng thêm sợ hãi, bây giờ sợ hãi vẫn còn đó, kính phục thì... Đương nhiên, chẳng ai có chứng cứ xác thực, lại đúng lúc tình thế thảo phạt Ma Giáo nguy cấp, cho nên cũng không ai cắn chặt chuyện này mãi, đều chỉ giấu trong lòng.
Được cái Đàm Sơ Thu, không biết lấy đâu ra tín nhiệm mù quáng với Lệ Tuỳ, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha một trận. Thanh âm hơi lớn sau khi bị người nghe thấy lại truyền đến tai Chúc Yến Ẩn, nói Đàm lão Bang chủ nhắc nhở con trai bớt lạng quạng qua Vạn Nhận Cung và Chúc phủ, miễn cho sau này khó mà nói rõ, kết quả nhận về lời lẽ phản bác đầy chính trực của Đàm Thiếu chủ, kiên quyết Lệ Cung chủ tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư bao che.
Chúc Yến Ẩn nghe đến đây còn rất cảm động, cuối cùng hộ vệ lại bồi thêm một câu, lý do vì Đàm Thiếu chủ cho rằng Lệ Cung chủ vừa nhìn đã thấy máu lạnh tàn khốc, cho nên nhất định là lục thân không nhận.
Chúc nhị công tử:...
Thôi ngươi đừng nói nữa thì hơn.
Buổi chiều hôm đó, Lệ Cung chủ lục thân không nhận đang ngồi ở cạnh bàn, tỉ mỉ lau thanh Tương Quân Kiếm.
Chúc Yến Ẩn đẩy cửa đi vào: "Bên Vạn Minh chủ nhận được tin, đã có người dẫn Phan Sĩ Hầu đến Phần Hoả Điện."
Lệ Tuỳ nói: "Xích Thiên coi trọng ông ta thật đấy."
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Ngươi chuẩn bị xong chưa, cùng gã đánh một trận cuối cùng?"
Lệ Tùy buông kiếm: "Ta đã chuẩn bị rất nhiều năm."
"Không giống nhau."
"Ta sẽ sống vì ngươi."
"Là sống vì chúng ta." Chúc Yến Ẩn kéo mặt hắn, làm giáo dục, "Nhỡ may lần này đánh không lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, không mất mặt."
Lệ Tùy cười: "Được, ta nhớ rồi."
Từ trước tới giờ hắn đối với Chúc Yến Ẩn luôn là thích gì chiều nấy, nhưng chính như quá không nghĩ ngợi gì lại có vẻ rất thiếu độ đáng tin, kiểu tuỳ tiện lấy lệ "được được ta sẽ sống mà", quay đầu đã thấy kéo Xích Thiên cùng nhau lăn vào biển lửa. Hết cách, đầu óc của người đọc sách cứ bị sở trường nghĩ ngợi vẩn vơ như vậy đấy, cho nên mấy ngày này Chúc Yến Ẩn còn bận rộn hơn cả Vạn Chử Vân, thường xuyên chui vào phòng cữu cữu, chẳng biết đang thương nghị đại sự gì.
Lệ Tuỳ thực ra là một người rất không có lòng hiếu kì, nhưng không chịu nổi Chúc Yến Ẩn chạy ngược chạy xuôi đến bóng dáng cũng không thấy, bèn hỏi một lần: "Dạo này ngươi đang làm gì đó?"
Chúc Nhị công tử thuận miệng trả lời, đang bàn bạc xem sẽ đón ngươi về Giang Nam như thế nào.
Lệ Tùy khó hiểu: "Đón?"
Chúc Yến Ẩn giải thích: "Nhà chúng ta nhiều phép tắc."
Lệ Tùy:...
Hắn vốn dĩ là một người rất không có áp lực.
Nhưng hiện tại đột nhiên có rồi.
...
Phan Sĩ Hầu ở Phần Hoả Điện xem ra lăn lộn không tệ.
Vì mới vỏn vẹn có hơn mười ngày, ông ta đã gửi về Vạn Nhận Cung một tin tức cực kì hữu dụng, nói năm ngày sau Ngân Bút Thư Sinh và Hoàng Oanh sẽ đến Dã Phong Khẩu bố trí một mê trận mới.
"Dã Phong Khẩu nằm ở góc Đông Nam Phần Hoả Điện, là một hẻm núi sâu nguy hiểm, vây quanh bởi tuyết sơn." Vạn Chử Vân nói, "Muốn đánh vào Phần Hoả Điện, khu vực đó xem như một lối gần."
Lệ Tùy gật đầu: "Ta đi."
Chúc Yến Ẩn không yên tâm, sau khi trở về phòng nghiên cứu bản đồ địa hình Dã Phong Khẩu nửa ngày, thậm chí còn định đi quấy cữu cữu, mượn quân đội từ tay ông tới.
Lệ Tùy: "Không cần."
Chúc Yến Ẩn đề nghị: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể nói chuyện hơi dài câu một chút."
Lệ Tuỳ kéo người vào lòng mình: "Không nghe."
Đại ma đầu cứ bị lãnh khốc như vậy đấy.
Năm ngày sau thời tiết càng tệ hơn, mây đen cuồn cuộn đầy trời.
Lệ Tuỳ dẫn theo đệ tử Vạn Nhận Cung, tổng cộng hơn hai mươi người, lặng lẽ ẩn nấp trong thâm cốc tuyết sơn.
Gần chính Ngọ, lưng chừng núi đối diện quả nhiên xuất hiện một đoàn người, bởi khoảng cách rất xa cho nên không phân không rõ lắm là ai.
Ảnh vệ nắm chặt chuôi đao, nín thở ngưng thần nhìn đối phương đi qua một eo núi nhưng không tiếp tục xuống đến Dã Phong Khẩu mà dừng lại trên một khu vực đá lớn lõm vào trong, dường như đang thương nghị cái gì.
Một viên sỏi tuyết nho nhỏ rơi ngay trước mặt đánh cạch.
Tầm mắt ảnh vệ hấp háy nhìn theo.
Ngay sau đó, lại có một khối băng lớn hơn nữa từ chỗ cao giáng xuống, đồng thời truyền đến còn có âm thanh ù ù nặng nề, đầu tiên xa như ở tận chân trời rồi rất nhanh nổ tung ở bên tai.
Những tảng băng cực đại trên cao ầm ầm lăn xuống!
Mặt đất dưới chân dường như đều đang chấn động, tuyết bị xới tung lên ngập trời khiến tầm mắt cũng bị nhuộm trắng, tiếng vang lớn truyền đến như hàng vạn tấn thuốc nổ đồng thời bị châm dẫn... À, đó vốn đã là thuốc nổ, băng tuyết yên tĩnh rất nhiều năm bị lực mạnh đánh vào phá từ giữa vỡ ra rồi mang theo trọng lượng ngàn quân từ trên cao lăn xuống, ven đường chất càng nhiều băng tuyết cát đá, gần như sắp vùi lấp toàn bộ sơn cốc.
"Lui!"
Ảnh vệ đồng loạt vút về phía sau, đón băng tuyết đổ xuống đâm tới, từ trong tay áo tung ra cáp thép có móc câu, ghim chặt một tảng đá lớn sau lưng, lần lượt tung người đu lên, linh hoạt treo trên không trung tránh thoát kiếp nạn nguy hiểm này.
Lệ Tuỳ một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, đơn độc đạp băng tuyết bay về phía sườn núi đối diện, gió hất áo choàng của hắn phần phật, lưỡi kiếm Tương Quân lấp lánh dưới sắc trời ảm đạm, thấy được đã sắp tới gần đối phương lại đột nhiên thu chiêu đáp đất, ánh mắt lạnh lùng.
Phan Sĩ Hầu bị người trói gô, kiếm kèm hai bên, mặt mũi trắng bệch: "Hiền... Lệ Cung chủ."
Ngân Bút Thư Sinh nhìn Lệ Tuỳ, vỗ quạt ngọc vào lòng bàn tay: "Lệ Cung chủ quả nhiên là cao thủ, thế mà cũng thoát ra được."
Lệ Tùy nhìn Phan Sĩ Hầu.
Ngân Bút Thư Sinh chế nhạo: "Lệ Cung chủ sẽ không cho rằng phái một ông già đến nói năng cũng chẳng ra hồn qua đây là có thể qua mặt Giáo Chủ đấy chứ?"
Phan Sĩ Hầu còn đang vùng vẫy phẫn nộ mắng: "Cẩu tặc, ngươi đền mạng cho con ta!"
Lệ Tuỳ nói: "Cứ xem như biết rõ là kế, ta cũng có thể giết ngươi như thường."
"Võ công của Lệ Cung chủ đương nhiên cao, chẳng qua muốn giết ta, không dễ dàng như vậy." Ngân Bút Thư Sinh chỉ xuống phía dưới, "Vì để chiêu đãi Vạn Nhận Cung một cách tử tế, Giáo Chủ cũng đã tốn không ít thời gian, trong núi này trùng trùng cơ quan, tất cả đều là đường cụt có vào không có ra."
"Ngoài cơ quan." Lệ Tuỳ liếc mắt nhìn bốn phía, "Người sợ là cũng không ít."
Ngân Bút Thư Sinh vỗ tay: "Lệ Cung chủ quả nhiên lợi hại."
Trên đỉnh núi, giữa sườn núi, sau đá lớn, vô số mũi tên sáng lạnh u ám, đột nhiên xé gió lao tới!
Người của Phần Hoả Điện sớm đã có chuẩn bị, trên thân đều mặc giáp mềm tơ bạc, sau khi đeo mặt nạ lên càng là không hở ra một cái gì. Ngân Bút Thư Sinh tự mình lôi Phan Sĩ Hầu trốn về phía sau, vị trí của mưa tên và tuyến đường rút lui trước đó gã đã trải qua dày công tính toán, tuyệt đối không có nửa phần sai sót, nhưng tính toán tỉ mỉ đi chăng nữa vẫn không địch lại cao thủ đệ nhất thiên hạ. Lệ Tuỳ đến tránh cũng lười tránh, trực tiếp một kiếm quét rơi thiết vũ trước mặt, chưa nhìn rõ dưới chân chuyển động như thế nào người cũng đã đuổi sát nút Ngân Bút Thư Sinh. Phan Sĩ Hầu nhân cơ hội này, một vai xô Ngân Bút Thư Sinh ra, lảo đảo chạy về phía Lệ Tuỳ.
Lệ Tùy vươn tay giữ lấy ông ta.
Ngân Bút Thư Sinh tự biết không phải đối thủ của Lệ Tuỳ, đương nhiên sẽ không ham chiến, đưa tay lên huýt gió, lập tức lại có một vòng mưa tên mới che trời lấp đất phóng đến, bản thân gã thì đâm đầu thật mạnh vào một nơi ẩn giấu cơ quan, biến mất trong khoảnh khắc.
Phan Sĩ Hầu kinh hồn chưa thôi: "Hiền... hiền chất."
Lệ Tuỳ kéo ông ta đạp đất hướng ra ngoài sơn cốc.
Không ai biết Xích Thiên bố trí bao nhiêu ám khí và cung nỏ trên núi, cơn mưa màu bạc rít gào không dứt so với trận tuyết lở hồi nãy càng thêm phần thế tới rạt rào, đệ tử Vạn Nhận Cung muốn đến bên người Lệ Tuỳ nhưng bị mưa tên ép cho không làm sao lại gần được, chỉ có thể gào lớn nói: "Cung chủ, phía Tây!"
Lệ Tuỳ quăng Phan Sĩ Hầu ra sau lưng, phi thân nhắm hướng đường núi sườn Tây.
Phan Sĩ Hầu cũng giương một cây đao, giúp hắn đánh rớt tên nhọn từ sau lưng phóng tới. Hai người phối hợp thoạt nhìn miễn cưỡng tính là ăn ý, mắt thấy đã sắp rời khỏi khu vực nguy hiểm nhất, cổ tay Phan Sĩ Hầu lại như bị cát đá đập trúng, trường đao chợt nhoáng lên, chuyển hướng kèm theo một luồng gió ác liệt, bổ về phía Lệ Tuỳ.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, một chiêu này vốn là không nên có bất kì xác suất sai tay nào.
Nhưng Lệ Tuỳ lại nhẹ nhàng nghiêng người khiến lão vồ hụt. Phan Sĩ Hầu thầm kinh sợ, bản năng muốn thu chiêu đứng vững nhưng thân thể đã mất khống chế mà lao đến giữa không trung rồi. Hai tay lão nắm chặt sợi roi sắt đột nhiên quấn quanh hông mình, đối diện với sự hoảng loạn tột cùng nhìn nền tuyết càng ngày càng gần, điên cuồng gào lên: "Không!"
Lệ Tuỳ nắm chuôi roi, bỗng phát lực, nện lão thật mạnh xuống mặt tuyết.
Răng thép chế bằng nanh nhọn của mãnh thú từ dưới đất bắn lên, gặm kẻ rơi vào trong đó máu thịt đầm đìa. Lệ Tuỳ không để ý đến tiếng kêu thảm thiết sau lưng mà tiếp tục lôi lão một đường dọc theo sơn cốc hẹp dài. Phan Sĩ Hầu như tảng đá dò đường cực lớn, kéo theo tất cả những cơ quan hai bên lối đi, đến lúc mọi thứ trở về yên tĩnh, người lão đã toàn là máu, chỉ còn lại những hơi thở cuối cùng.
"Cung chủ!" Đệ tử Vạn Nhận Cung vây lại đây.
Lệ Tuỳ đưa roi dài cho ảnh vệ, tự mình cởi bỏ bao tay da đã bị mài mòn, đôi mắt chưa từng liếc về người máu trong tuyết: "Ta vốn là có thể cho ngươi một lần thoải mái."
Miệng Phan Sĩ Hầu trào máu tươi lấp đầy cả hai mắt.
"Nhưng ta lại muốn thử xem, dưới vùng tuyết kia rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, khiến cho ngươi muốn đẩy ta vào đến vậy."
Phan Sĩ Hầu xuyên qua màn sương đỏ đục trước mắt nhìn hắn: "Ngươi, ngươi đã sớm đề phòng."
Lệ Tuỳ: "Bởi từ trước đến nay ta chưa bao giờ tin vào ngươi."
Phan Sĩ Hầu không cam lòng: "Tại sao?"
"Lưu Hỉ Dương chưa chết, hắn khai ra tất cả mọi việc." Lệ Tuỳ nói, "Còn có, ta đã biết nhiều năm trước vì đâu mà Lệ phủ lại ngã xuống sau một đêm."
Đồng tử Phan Sĩ Hầu bỗng co lại.
Lệ Tuỳ dùng Tương Quân Kiếm nâng cằm lão, ánh mắt lạnh băng: "Thế nên ta đột nhiên không muốn cho ngươi thoải mái nữa."
Lưu Hỉ Dương nặng nề ngã xuống đất, cổ vặn vẹo, không còn âm thanh gì nữa.
Trong sân một khoảng tĩnh lặng.
Người đầu tiên lên tiếng là Lưu Bang chủ, ông nhìn thi thể của Lưu Hỉ Dương, thật ra còn chưa hoàn hồn từ biến cố quá lớn này, cũng chưa hiểu rõ tại sao cháu trai lại đột nhiên biến thành phản đồ, nhưng có nhiều các đồng minh Võ Lâm đang nhìn như vậy, bản thân là Chưởng môn Lưu Gia Trang, bắt buộc phải thể hiện ra thái độ cần có, bèn tiến lên nói: "Lệ Cung chủ, ta chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng."
Chúc Yến Ẩn giật giật ống tay áo Lệ Tuỳ, nhỏ giọng trách: "Sao ngươi lại giết hắn, không phải đã nói trước là giữ một cái mạng để thẩm tra sao?"
Lệ Tùy lạnh như băng trả lời: "Quên."
Thân hình Lưu Bang chủ lung lay, suýt nữa hôn mê tại chỗ, gì gì gì, quên?
Các môn phái giang hồ khác cũng khá khó chịu, tuy rằng bị chết không phải môn nhân của mình, nhưng đây còn chưa tra xét gì đã giết người, thật sự là có chút... Nhưng lại không dám nói, chỉ hai mặt nhìn nhau đăm đăm.
Chúc Yến Ẩn gọi gia đinh đến hỗ trợ Lưu Gia Trang nâng thi thể Lưu Hỉ Dương về trong phòng, mà Lệ Tuỳ rõ ràng là sẽ không có tâm trạng để ý những việc này, sau khi giết người xong đã mang theo đầy mình sương tuyết đi rồi, tóc dài tản ra trong gió, nhìn có vẻ vẫn còn giết được tiếp một trăm.
Thật là khủng khiếp.
Phan Sĩ Hầu bị giam lỏng cũng nghe nói chuyện này, Chúc Yến Ẩn đích thân nói cho ông ta, hơn nữa còn hỏi một vấn đề: "Ngươi có thù oán với Lưu Hỉ Dương không, hoặc là biết được bí mật gì của hắn?"
Phan Sĩ Hầu lắc đầu: "Ta cùng hắn chưa từng quen biết."
Chúc Yến Ẩn xách ghế ngồi xuống đối diện: "Vậy tại sao Lưu Hỉ Dương phải âm thầm phao tin, dẫn mọi người tới đối phó ngươi?"
Phan Sĩ Hầu đáp: "Có lẽ vì muốn đàn áp sĩ khí của Võ Lâm Minh, dẫu sao quan hệ giữa ta và Lệ Cung chủ..." Trước mặt người khác, ông ta còn có thể ỡm ờ úp mở như vậy để dựa hơi một phen, nhưng trước mặt Chúc Yến Ẩn, Phan Sĩ Hầu chỉ có thể lựa chọn thức thời câm miệng.
Chúc Yến Ẩn đánh giá: "Võ Lâm Trung Nguyên có ngươi, đúng là số đỏ."
Phan Sĩ Hầu không hề để ý tới lời châm chọc này, mặt mũi ảm đạm nói: "Hiện tại ta chỉ nghĩ đến báo thù cho Cẩm Hoa, chỉ cần có thể tận mắt chứng kiến Xích Thiên phải chết, chỉ cần gã chết thì ta cũng không cần sống như cái xác biết đi nữa, tự sẽ cho Vạn Minh chủ, cho toàn giang hồ một lời giải thích."
"Không cho Lệ Cung chủ một lời giải thích à?"
"..."
"Cơ mà khỏi phải nhắc, hắn cũng chẳng cần lời giải thích của ngươi." Chúc Yến Ẩn nói, "Chiều nay ngươi dẫn người trốn đi, chúng ta sẽ chừa ra sơ hở ở phía Tây, có điều sau khi ngươi rời khỏi Võ Lâm Minh, tiến vào địa bàn Phần Hoả Điện, sống hay chết là hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình rồi."
Phan Sĩ Hầu gật đầu: "Xích Thiên rất thích lôi kéo Chính đạo Võ Lâm, bất kể biết rõ là Cẩm Hoa chết trong tay Ngân Bút Thư Sinh, gã cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này hoa ngôn xảo ngữ tới dụ dỗ."
Chúc Yến Ẩn lại nhắc nhở: "Ngươi gửi về tin tức hữu dụng sớm ngày nào, Võ Lâm Minh có thể công phá Phần Hoả Điện sớm ngày đó."
Phan Sĩ Hầu nhìn y: "Ta muốn gặp Lệ cung chủ."
Chúc Yến Ẩn cự tuyệt: "Ta không đồng ý."
Phan Sĩ Hầu:...
Nhưng con nhà giàu Giang Nam cứ hùng hồn ngang ngược như vậy đấy, nói không cho gặp là không cho gặp.
Không lâu sau, các môn phái còn đang thảo luận chuyện Lưu Hỉ Dương thì lại nghe thấy một tin tức mới, Phan Sĩ Hầu đã trốn thoát.
Trước đó khi phong thanh truyền ra, nói Phan Sĩ Hầu vì muốn cứu con trai, không tiếc câu kết với Ma Giáo, tất cả mọi người đều xì xào, không biết liệu Lệ Cung chủ có nể mặt vì ơn nuôi dạy mà tha cho lão một con đường sống hay không, lúc này lại đột nhiên chạy thoát - phòng thủ của Vạn Nhận Cung lỏng lẻo có đến vậy?
Về việc này, Vạn Chử Vân tránh không đề cập, chỉ qua loa lấy lệ phái mười mấy đệ tử đuổi theo, kết quả đương nhiên là không thu được gì.
Võ Lâm Minh dường như bị bao phủ trong một bầu không khí kì quặc, nói cụ thể ra chính là "Ngươi ta đều biết Lệ Cung chủ cố ý làm việc thiên tư thả Phan Sĩ Hầu đi, nhưng ngươi ta lại đều không thể nhắc đến". Vì thế thái độ của mọi người với Lệ Tuỳ cũng theo đó xảy ra chuyển biến vi diều. Trước kia là kính phục cộng thêm sợ hãi, bây giờ sợ hãi vẫn còn đó, kính phục thì... Đương nhiên, chẳng ai có chứng cứ xác thực, lại đúng lúc tình thế thảo phạt Ma Giáo nguy cấp, cho nên cũng không ai cắn chặt chuyện này mãi, đều chỉ giấu trong lòng.
Được cái Đàm Sơ Thu, không biết lấy đâu ra tín nhiệm mù quáng với Lệ Tuỳ, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha một trận. Thanh âm hơi lớn sau khi bị người nghe thấy lại truyền đến tai Chúc Yến Ẩn, nói Đàm lão Bang chủ nhắc nhở con trai bớt lạng quạng qua Vạn Nhận Cung và Chúc phủ, miễn cho sau này khó mà nói rõ, kết quả nhận về lời lẽ phản bác đầy chính trực của Đàm Thiếu chủ, kiên quyết Lệ Cung chủ tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư bao che.
Chúc Yến Ẩn nghe đến đây còn rất cảm động, cuối cùng hộ vệ lại bồi thêm một câu, lý do vì Đàm Thiếu chủ cho rằng Lệ Cung chủ vừa nhìn đã thấy máu lạnh tàn khốc, cho nên nhất định là lục thân không nhận.
Chúc nhị công tử:...
Thôi ngươi đừng nói nữa thì hơn.
Buổi chiều hôm đó, Lệ Cung chủ lục thân không nhận đang ngồi ở cạnh bàn, tỉ mỉ lau thanh Tương Quân Kiếm.
Chúc Yến Ẩn đẩy cửa đi vào: "Bên Vạn Minh chủ nhận được tin, đã có người dẫn Phan Sĩ Hầu đến Phần Hoả Điện."
Lệ Tuỳ nói: "Xích Thiên coi trọng ông ta thật đấy."
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Ngươi chuẩn bị xong chưa, cùng gã đánh một trận cuối cùng?"
Lệ Tùy buông kiếm: "Ta đã chuẩn bị rất nhiều năm."
"Không giống nhau."
"Ta sẽ sống vì ngươi."
"Là sống vì chúng ta." Chúc Yến Ẩn kéo mặt hắn, làm giáo dục, "Nhỡ may lần này đánh không lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, không mất mặt."
Lệ Tùy cười: "Được, ta nhớ rồi."
Từ trước tới giờ hắn đối với Chúc Yến Ẩn luôn là thích gì chiều nấy, nhưng chính như quá không nghĩ ngợi gì lại có vẻ rất thiếu độ đáng tin, kiểu tuỳ tiện lấy lệ "được được ta sẽ sống mà", quay đầu đã thấy kéo Xích Thiên cùng nhau lăn vào biển lửa. Hết cách, đầu óc của người đọc sách cứ bị sở trường nghĩ ngợi vẩn vơ như vậy đấy, cho nên mấy ngày này Chúc Yến Ẩn còn bận rộn hơn cả Vạn Chử Vân, thường xuyên chui vào phòng cữu cữu, chẳng biết đang thương nghị đại sự gì.
Lệ Tuỳ thực ra là một người rất không có lòng hiếu kì, nhưng không chịu nổi Chúc Yến Ẩn chạy ngược chạy xuôi đến bóng dáng cũng không thấy, bèn hỏi một lần: "Dạo này ngươi đang làm gì đó?"
Chúc Nhị công tử thuận miệng trả lời, đang bàn bạc xem sẽ đón ngươi về Giang Nam như thế nào.
Lệ Tùy khó hiểu: "Đón?"
Chúc Yến Ẩn giải thích: "Nhà chúng ta nhiều phép tắc."
Lệ Tùy:...
Hắn vốn dĩ là một người rất không có áp lực.
Nhưng hiện tại đột nhiên có rồi.
...
Phan Sĩ Hầu ở Phần Hoả Điện xem ra lăn lộn không tệ.
Vì mới vỏn vẹn có hơn mười ngày, ông ta đã gửi về Vạn Nhận Cung một tin tức cực kì hữu dụng, nói năm ngày sau Ngân Bút Thư Sinh và Hoàng Oanh sẽ đến Dã Phong Khẩu bố trí một mê trận mới.
"Dã Phong Khẩu nằm ở góc Đông Nam Phần Hoả Điện, là một hẻm núi sâu nguy hiểm, vây quanh bởi tuyết sơn." Vạn Chử Vân nói, "Muốn đánh vào Phần Hoả Điện, khu vực đó xem như một lối gần."
Lệ Tùy gật đầu: "Ta đi."
Chúc Yến Ẩn không yên tâm, sau khi trở về phòng nghiên cứu bản đồ địa hình Dã Phong Khẩu nửa ngày, thậm chí còn định đi quấy cữu cữu, mượn quân đội từ tay ông tới.
Lệ Tùy: "Không cần."
Chúc Yến Ẩn đề nghị: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể nói chuyện hơi dài câu một chút."
Lệ Tuỳ kéo người vào lòng mình: "Không nghe."
Đại ma đầu cứ bị lãnh khốc như vậy đấy.
Năm ngày sau thời tiết càng tệ hơn, mây đen cuồn cuộn đầy trời.
Lệ Tuỳ dẫn theo đệ tử Vạn Nhận Cung, tổng cộng hơn hai mươi người, lặng lẽ ẩn nấp trong thâm cốc tuyết sơn.
Gần chính Ngọ, lưng chừng núi đối diện quả nhiên xuất hiện một đoàn người, bởi khoảng cách rất xa cho nên không phân không rõ lắm là ai.
Ảnh vệ nắm chặt chuôi đao, nín thở ngưng thần nhìn đối phương đi qua một eo núi nhưng không tiếp tục xuống đến Dã Phong Khẩu mà dừng lại trên một khu vực đá lớn lõm vào trong, dường như đang thương nghị cái gì.
Một viên sỏi tuyết nho nhỏ rơi ngay trước mặt đánh cạch.
Tầm mắt ảnh vệ hấp háy nhìn theo.
Ngay sau đó, lại có một khối băng lớn hơn nữa từ chỗ cao giáng xuống, đồng thời truyền đến còn có âm thanh ù ù nặng nề, đầu tiên xa như ở tận chân trời rồi rất nhanh nổ tung ở bên tai.
Những tảng băng cực đại trên cao ầm ầm lăn xuống!
Mặt đất dưới chân dường như đều đang chấn động, tuyết bị xới tung lên ngập trời khiến tầm mắt cũng bị nhuộm trắng, tiếng vang lớn truyền đến như hàng vạn tấn thuốc nổ đồng thời bị châm dẫn... À, đó vốn đã là thuốc nổ, băng tuyết yên tĩnh rất nhiều năm bị lực mạnh đánh vào phá từ giữa vỡ ra rồi mang theo trọng lượng ngàn quân từ trên cao lăn xuống, ven đường chất càng nhiều băng tuyết cát đá, gần như sắp vùi lấp toàn bộ sơn cốc.
"Lui!"
Ảnh vệ đồng loạt vút về phía sau, đón băng tuyết đổ xuống đâm tới, từ trong tay áo tung ra cáp thép có móc câu, ghim chặt một tảng đá lớn sau lưng, lần lượt tung người đu lên, linh hoạt treo trên không trung tránh thoát kiếp nạn nguy hiểm này.
Lệ Tuỳ một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, đơn độc đạp băng tuyết bay về phía sườn núi đối diện, gió hất áo choàng của hắn phần phật, lưỡi kiếm Tương Quân lấp lánh dưới sắc trời ảm đạm, thấy được đã sắp tới gần đối phương lại đột nhiên thu chiêu đáp đất, ánh mắt lạnh lùng.
Phan Sĩ Hầu bị người trói gô, kiếm kèm hai bên, mặt mũi trắng bệch: "Hiền... Lệ Cung chủ."
Ngân Bút Thư Sinh nhìn Lệ Tuỳ, vỗ quạt ngọc vào lòng bàn tay: "Lệ Cung chủ quả nhiên là cao thủ, thế mà cũng thoát ra được."
Lệ Tùy nhìn Phan Sĩ Hầu.
Ngân Bút Thư Sinh chế nhạo: "Lệ Cung chủ sẽ không cho rằng phái một ông già đến nói năng cũng chẳng ra hồn qua đây là có thể qua mặt Giáo Chủ đấy chứ?"
Phan Sĩ Hầu còn đang vùng vẫy phẫn nộ mắng: "Cẩu tặc, ngươi đền mạng cho con ta!"
Lệ Tuỳ nói: "Cứ xem như biết rõ là kế, ta cũng có thể giết ngươi như thường."
"Võ công của Lệ Cung chủ đương nhiên cao, chẳng qua muốn giết ta, không dễ dàng như vậy." Ngân Bút Thư Sinh chỉ xuống phía dưới, "Vì để chiêu đãi Vạn Nhận Cung một cách tử tế, Giáo Chủ cũng đã tốn không ít thời gian, trong núi này trùng trùng cơ quan, tất cả đều là đường cụt có vào không có ra."
"Ngoài cơ quan." Lệ Tuỳ liếc mắt nhìn bốn phía, "Người sợ là cũng không ít."
Ngân Bút Thư Sinh vỗ tay: "Lệ Cung chủ quả nhiên lợi hại."
Trên đỉnh núi, giữa sườn núi, sau đá lớn, vô số mũi tên sáng lạnh u ám, đột nhiên xé gió lao tới!
Người của Phần Hoả Điện sớm đã có chuẩn bị, trên thân đều mặc giáp mềm tơ bạc, sau khi đeo mặt nạ lên càng là không hở ra một cái gì. Ngân Bút Thư Sinh tự mình lôi Phan Sĩ Hầu trốn về phía sau, vị trí của mưa tên và tuyến đường rút lui trước đó gã đã trải qua dày công tính toán, tuyệt đối không có nửa phần sai sót, nhưng tính toán tỉ mỉ đi chăng nữa vẫn không địch lại cao thủ đệ nhất thiên hạ. Lệ Tuỳ đến tránh cũng lười tránh, trực tiếp một kiếm quét rơi thiết vũ trước mặt, chưa nhìn rõ dưới chân chuyển động như thế nào người cũng đã đuổi sát nút Ngân Bút Thư Sinh. Phan Sĩ Hầu nhân cơ hội này, một vai xô Ngân Bút Thư Sinh ra, lảo đảo chạy về phía Lệ Tuỳ.
Lệ Tùy vươn tay giữ lấy ông ta.
Ngân Bút Thư Sinh tự biết không phải đối thủ của Lệ Tuỳ, đương nhiên sẽ không ham chiến, đưa tay lên huýt gió, lập tức lại có một vòng mưa tên mới che trời lấp đất phóng đến, bản thân gã thì đâm đầu thật mạnh vào một nơi ẩn giấu cơ quan, biến mất trong khoảnh khắc.
Phan Sĩ Hầu kinh hồn chưa thôi: "Hiền... hiền chất."
Lệ Tuỳ kéo ông ta đạp đất hướng ra ngoài sơn cốc.
Không ai biết Xích Thiên bố trí bao nhiêu ám khí và cung nỏ trên núi, cơn mưa màu bạc rít gào không dứt so với trận tuyết lở hồi nãy càng thêm phần thế tới rạt rào, đệ tử Vạn Nhận Cung muốn đến bên người Lệ Tuỳ nhưng bị mưa tên ép cho không làm sao lại gần được, chỉ có thể gào lớn nói: "Cung chủ, phía Tây!"
Lệ Tuỳ quăng Phan Sĩ Hầu ra sau lưng, phi thân nhắm hướng đường núi sườn Tây.
Phan Sĩ Hầu cũng giương một cây đao, giúp hắn đánh rớt tên nhọn từ sau lưng phóng tới. Hai người phối hợp thoạt nhìn miễn cưỡng tính là ăn ý, mắt thấy đã sắp rời khỏi khu vực nguy hiểm nhất, cổ tay Phan Sĩ Hầu lại như bị cát đá đập trúng, trường đao chợt nhoáng lên, chuyển hướng kèm theo một luồng gió ác liệt, bổ về phía Lệ Tuỳ.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, một chiêu này vốn là không nên có bất kì xác suất sai tay nào.
Nhưng Lệ Tuỳ lại nhẹ nhàng nghiêng người khiến lão vồ hụt. Phan Sĩ Hầu thầm kinh sợ, bản năng muốn thu chiêu đứng vững nhưng thân thể đã mất khống chế mà lao đến giữa không trung rồi. Hai tay lão nắm chặt sợi roi sắt đột nhiên quấn quanh hông mình, đối diện với sự hoảng loạn tột cùng nhìn nền tuyết càng ngày càng gần, điên cuồng gào lên: "Không!"
Lệ Tuỳ nắm chuôi roi, bỗng phát lực, nện lão thật mạnh xuống mặt tuyết.
Răng thép chế bằng nanh nhọn của mãnh thú từ dưới đất bắn lên, gặm kẻ rơi vào trong đó máu thịt đầm đìa. Lệ Tuỳ không để ý đến tiếng kêu thảm thiết sau lưng mà tiếp tục lôi lão một đường dọc theo sơn cốc hẹp dài. Phan Sĩ Hầu như tảng đá dò đường cực lớn, kéo theo tất cả những cơ quan hai bên lối đi, đến lúc mọi thứ trở về yên tĩnh, người lão đã toàn là máu, chỉ còn lại những hơi thở cuối cùng.
"Cung chủ!" Đệ tử Vạn Nhận Cung vây lại đây.
Lệ Tuỳ đưa roi dài cho ảnh vệ, tự mình cởi bỏ bao tay da đã bị mài mòn, đôi mắt chưa từng liếc về người máu trong tuyết: "Ta vốn là có thể cho ngươi một lần thoải mái."
Miệng Phan Sĩ Hầu trào máu tươi lấp đầy cả hai mắt.
"Nhưng ta lại muốn thử xem, dưới vùng tuyết kia rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, khiến cho ngươi muốn đẩy ta vào đến vậy."
Phan Sĩ Hầu xuyên qua màn sương đỏ đục trước mắt nhìn hắn: "Ngươi, ngươi đã sớm đề phòng."
Lệ Tuỳ: "Bởi từ trước đến nay ta chưa bao giờ tin vào ngươi."
Phan Sĩ Hầu không cam lòng: "Tại sao?"
"Lưu Hỉ Dương chưa chết, hắn khai ra tất cả mọi việc." Lệ Tuỳ nói, "Còn có, ta đã biết nhiều năm trước vì đâu mà Lệ phủ lại ngã xuống sau một đêm."
Đồng tử Phan Sĩ Hầu bỗng co lại.
Lệ Tuỳ dùng Tương Quân Kiếm nâng cằm lão, ánh mắt lạnh băng: "Thế nên ta đột nhiên không muốn cho ngươi thoải mái nữa."
Danh sách chương