Hòa thượng chết tiệt >”
“Thật bi ai, bần tăng sẽ tha thứ tội ngươi đạp hư áo cà sa này, thuận tiện giúp ngươi giải quyết hiểu lầm với mọi người. Bây giờ ta đang rảnh, có thể đi gặp tướng công ngươi, nói với hắn nên thoải mái, quan tâm ngươi nhiều hơn. Đừng cô lập ngươi, để ngươi ra ngoài sinh sự.”
Cho dù là sự thật nhưng hắn không cần thiết nói thẳng như vậy chứ! Hình Hoan cau mày không vui. “Không cần thiết, đại sư cầm lấy áo cà sa thì đi nhanh, tướng công ta mặc dù chỉ là đốn củi nhỏ nhoi nhưng kiếm pháp rất cao, vạn nhất hắn nhìn thấy người hội có khả năng đem người băm thây ngàn nhát.”
“Võ công của ta cũng rất lợi hại nga.” Hắn mỉm cười, buông lời trêu chọc mặc dù hắn vẫn chưa muốn đối mặt tướng công của nàng.
Vừa nói, Ngộ Sắc vừa kéo nàng qua, không biết từ đâu lấy ra một cái Mộc Chùy nhỏ, thao tác nhanh nhẹn chớp mắt bẻ được cái khóa khiến cho Hình Hoan một phen kinh ngạc.
Hắn nghiêng người, hướng nàng nheo mắt cười đắc ý. “Được rồi, ta thấy hơi đói chúng ta đi ăn khuya.”
“Ăn khuya? Bây giờ? Sao ta ra ngoài được, không lẽ từ cửa đi ra. Nhị thiếu gia đáp ứng tướng công ta sẽ canh chừng ta việc sám hối trong phòng nga.”
“Lo làm gì? Toàn nghĩ những thứ không trọng yếu, nghe này cho dù bị cấm túc cũng phải hảo chăm sóc chính mình, đem mình ăn no, lương khô ăn nhiều quá rất hại não.” Hắn dừng cước bộ, xoay người lại, đặt tay lên vai nàng, đem phần lớn trọng lượng cơ thể lên người nàng, dùng lời lẽ tận tình khuyên bảo nàng.
“Hại não nghĩa là sao?” Thật là một từ xa lạ nga.
“Giống như ngươi bây giờ, dù cho bị tướng công ghét bỏ nhưng vẫn trung trinh như một. Chờ đến khi ngươi bệnh nguy kịch, chính hắn sẽ vui mừng hoan hô sau đó rước người con gái khác về động phòng hoa chúc, lúc đó có khi ngươi được nhận trách nhiệm canh giữ cửa phòng tân hôn và kèm theo vỗ tay ủng hộ.”
“…”
Nàng không muốn nhìn thấy tướng công cùng người khác động phòng chúc mà còn phải vỗ tay vui mừng, cũng không muốn suốt ngày gặm đống lương khô kia. Nàng tưởng niệm đầu đường bên kia suốt đêm bán cá nướng thơm phức. Hắn yêu đương vụng trộm dưới cây lê thì nàng cùng đại sư trốn ra ngoài ăn khuya cũng không có gì gọi là quá đáng! Vì thế bọn họ đường đường chính chính từ cánh cửa mà ra ngoài, cách đó không xa có hai người đang nói chuyện yêu đương. Hình như người ta đã quên mất mình, chính Hình Hoan cũng nghe thấy tướng công nàng dặn dò Hiểu Nhàn cô nương sau này đi xa nhà vẫn nên ăn đồ ăn tươi, nóng không nên ăn lương khô nhiều không tốt cho cơ thể.
“Thật bi ai, bần tăng sẽ tha thứ tội ngươi đạp hư áo cà sa này, thuận tiện giúp ngươi giải quyết hiểu lầm với mọi người. Bây giờ ta đang rảnh, có thể đi gặp tướng công ngươi, nói với hắn nên thoải mái, quan tâm ngươi nhiều hơn. Đừng cô lập ngươi, để ngươi ra ngoài sinh sự.”
Cho dù là sự thật nhưng hắn không cần thiết nói thẳng như vậy chứ! Hình Hoan cau mày không vui. “Không cần thiết, đại sư cầm lấy áo cà sa thì đi nhanh, tướng công ta mặc dù chỉ là đốn củi nhỏ nhoi nhưng kiếm pháp rất cao, vạn nhất hắn nhìn thấy người hội có khả năng đem người băm thây ngàn nhát.”
“Võ công của ta cũng rất lợi hại nga.” Hắn mỉm cười, buông lời trêu chọc mặc dù hắn vẫn chưa muốn đối mặt tướng công của nàng.
Vừa nói, Ngộ Sắc vừa kéo nàng qua, không biết từ đâu lấy ra một cái Mộc Chùy nhỏ, thao tác nhanh nhẹn chớp mắt bẻ được cái khóa khiến cho Hình Hoan một phen kinh ngạc.
Hắn nghiêng người, hướng nàng nheo mắt cười đắc ý. “Được rồi, ta thấy hơi đói chúng ta đi ăn khuya.”
“Ăn khuya? Bây giờ? Sao ta ra ngoài được, không lẽ từ cửa đi ra. Nhị thiếu gia đáp ứng tướng công ta sẽ canh chừng ta việc sám hối trong phòng nga.”
“Lo làm gì? Toàn nghĩ những thứ không trọng yếu, nghe này cho dù bị cấm túc cũng phải hảo chăm sóc chính mình, đem mình ăn no, lương khô ăn nhiều quá rất hại não.” Hắn dừng cước bộ, xoay người lại, đặt tay lên vai nàng, đem phần lớn trọng lượng cơ thể lên người nàng, dùng lời lẽ tận tình khuyên bảo nàng.
“Hại não nghĩa là sao?” Thật là một từ xa lạ nga.
“Giống như ngươi bây giờ, dù cho bị tướng công ghét bỏ nhưng vẫn trung trinh như một. Chờ đến khi ngươi bệnh nguy kịch, chính hắn sẽ vui mừng hoan hô sau đó rước người con gái khác về động phòng hoa chúc, lúc đó có khi ngươi được nhận trách nhiệm canh giữ cửa phòng tân hôn và kèm theo vỗ tay ủng hộ.”
“…”
Nàng không muốn nhìn thấy tướng công cùng người khác động phòng chúc mà còn phải vỗ tay vui mừng, cũng không muốn suốt ngày gặm đống lương khô kia. Nàng tưởng niệm đầu đường bên kia suốt đêm bán cá nướng thơm phức. Hắn yêu đương vụng trộm dưới cây lê thì nàng cùng đại sư trốn ra ngoài ăn khuya cũng không có gì gọi là quá đáng! Vì thế bọn họ đường đường chính chính từ cánh cửa mà ra ngoài, cách đó không xa có hai người đang nói chuyện yêu đương. Hình như người ta đã quên mất mình, chính Hình Hoan cũng nghe thấy tướng công nàng dặn dò Hiểu Nhàn cô nương sau này đi xa nhà vẫn nên ăn đồ ăn tươi, nóng không nên ăn lương khô nhiều không tốt cho cơ thể.
Danh sách chương